Nhưng hiện tại trải qua lần này, nhìn thấy Vương Ngân Liên cùng Trương Hiểu Lệ vẻ mặt tính kế, hành vi trục lợi từ bản thân cô, tâm lý Lý Ngọc Lan hoàn toàn lạnh xuống.
“Mẹ, giống như mẹ nói, nếu như Cố Thâm thật sự xảy ra chuyện, mẹ còn muốn con giao công việc cho Hiểu Lệ, vậy mẹ có nghĩ tới, con nên sống như thế nào không?” Lý Ngọc Lan ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi, “Còn có Đại Bảo, hai mẹ con chúng ta làm sao bây giờ?”
Vương Ngân Liên tráo trở nói, nói: “Chẳng phải tao đã bảo với mày rồi sao, tao đã tìm cho mày một gia đình tốt, mày vẫn trong độ tuổi chín mùi, dáng xinh đẹp...suy cho cùng Đại Bảo là đứa nhỏ Cố gia, tự nhiên phải đưa về Cố gia bọn họ, Lý gia chúng ta cũng không giúp người ta nuôi con vô ích!”
Nghe được Vương Ngân Liên nói theo lẽ đương nhiên, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lý Ngọc Lan cũng bị dập tắt.
Cô vội vàng coi người ta là thân nhân, nhưng người ta thì sao, đều không coi cô là người! “Sao mày còn lề mề nữa? Mau nhanh, mang theo Hiểu Lệ đi xử lý sự tình.” Vương Ngân Liên tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Trương Hiểu Lệ, thúc giục nói.
Lý Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Các người đừng nghĩ nữa, tôi đã sớm từ chức rồi!”
“Cái gì?!” Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Lệ đồng thanh kêu lên.
Giọng nói của hai người thành công đánh thức đứa nhỏ trong ngực, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên, thanh âm sắc bén ầm ĩ đến huyệt thái dương người ta đau nhức.
“Mày mau nói rõ cho tao, mày từ chức cái gì? Sao mày lai bỏ việc?”Vương Ngân Liên tức giận đến phát run, nhét cháu trai trở lại trong tay Trương Hiểu Lệ, vươn tay định kéo Lý Ngọc Lan tới giáo huấn một trận.
Lý Ngọc Lan đương nhiên cũng không có khả năng tùy ý để Vương Ngân Liên mắng chửi, cô vừa định đưa tay bắt lấy tay Vương Ngân Liên, liền có một thân ảnh nhỏ từ bên ngoài nhanh chóng chạy tới, sau đó hung ác vươn tay đẩy Vương Ngân Liên về phía sau, kêu to: “Bà là người xấu, không cho phép bà bắt nạt mẹ tôi!”
Vương Ngân Liên bất ngờ bị Đại Bảo xông tới, nhất thời không đứng vững, bà ta bị nhóc con đẩy ngã xuống đất.
Vương Ngân Liên dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, đốt sống đuôi hung hăng đụng vào nền xi măng cứng rắn, đau đến nỗi cô a a kêu to, vươn ngón tay chỉ vào Đại Bảo mắng to: “Cái đồ láo toét nhà mày!”
Lý Ngọc Lan ôm Đại Bảo vào trong ngực, thái độ che chở rõ ràng.
Trương Hiểu Lệ nhìn thấy mẹ chồng mình ngã, cũng không có ý muốn đỡ, ôm đứa nhỏ vừa dỗ dành vừa lui về phía sau hai bước.
Lúc này, phải để cho mẹ chồng cô ta xử lý!
Tốt nhất là có thể bồi thường một ít đồ từ trong tay Lý Ngọc Lan.
Trương Hiểu Lệ vừa nghĩ, vừa tầm mắt nhìn khắp trong phòng khách này, nhìn tv màu, tủ lạnh cùng với các loại đồ nội thất rất tinh xảo, trong mắt hiện lên vài phần thèm muốn.
Sao số chị chồng này tốt đến thế hả!
Vương Ngân Liên lẻ loi nằm trên mặt đất, không ai nguyện ý giúp bà ta, cho nên càng tức giận.
“Mẹ, giống như mẹ nói, nếu như Cố Thâm thật sự xảy ra chuyện, mẹ còn muốn con giao công việc cho Hiểu Lệ, vậy mẹ có nghĩ tới, con nên sống như thế nào không?” Lý Ngọc Lan ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi, “Còn có Đại Bảo, hai mẹ con chúng ta làm sao bây giờ?”
Vương Ngân Liên tráo trở nói, nói: “Chẳng phải tao đã bảo với mày rồi sao, tao đã tìm cho mày một gia đình tốt, mày vẫn trong độ tuổi chín mùi, dáng xinh đẹp...suy cho cùng Đại Bảo là đứa nhỏ Cố gia, tự nhiên phải đưa về Cố gia bọn họ, Lý gia chúng ta cũng không giúp người ta nuôi con vô ích!”
Nghe được Vương Ngân Liên nói theo lẽ đương nhiên, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lý Ngọc Lan cũng bị dập tắt.
Cô vội vàng coi người ta là thân nhân, nhưng người ta thì sao, đều không coi cô là người! “Sao mày còn lề mề nữa? Mau nhanh, mang theo Hiểu Lệ đi xử lý sự tình.” Vương Ngân Liên tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Trương Hiểu Lệ, thúc giục nói.
Lý Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Các người đừng nghĩ nữa, tôi đã sớm từ chức rồi!”
“Cái gì?!” Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Lệ đồng thanh kêu lên.
Giọng nói của hai người thành công đánh thức đứa nhỏ trong ngực, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên, thanh âm sắc bén ầm ĩ đến huyệt thái dương người ta đau nhức.
“Mày mau nói rõ cho tao, mày từ chức cái gì? Sao mày lai bỏ việc?”Vương Ngân Liên tức giận đến phát run, nhét cháu trai trở lại trong tay Trương Hiểu Lệ, vươn tay định kéo Lý Ngọc Lan tới giáo huấn một trận.
Lý Ngọc Lan đương nhiên cũng không có khả năng tùy ý để Vương Ngân Liên mắng chửi, cô vừa định đưa tay bắt lấy tay Vương Ngân Liên, liền có một thân ảnh nhỏ từ bên ngoài nhanh chóng chạy tới, sau đó hung ác vươn tay đẩy Vương Ngân Liên về phía sau, kêu to: “Bà là người xấu, không cho phép bà bắt nạt mẹ tôi!”
Vương Ngân Liên bất ngờ bị Đại Bảo xông tới, nhất thời không đứng vững, bà ta bị nhóc con đẩy ngã xuống đất.
Vương Ngân Liên dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, đốt sống đuôi hung hăng đụng vào nền xi măng cứng rắn, đau đến nỗi cô a a kêu to, vươn ngón tay chỉ vào Đại Bảo mắng to: “Cái đồ láo toét nhà mày!”
Lý Ngọc Lan ôm Đại Bảo vào trong ngực, thái độ che chở rõ ràng.
Trương Hiểu Lệ nhìn thấy mẹ chồng mình ngã, cũng không có ý muốn đỡ, ôm đứa nhỏ vừa dỗ dành vừa lui về phía sau hai bước.
Lúc này, phải để cho mẹ chồng cô ta xử lý!
Tốt nhất là có thể bồi thường một ít đồ từ trong tay Lý Ngọc Lan.
Trương Hiểu Lệ vừa nghĩ, vừa tầm mắt nhìn khắp trong phòng khách này, nhìn tv màu, tủ lạnh cùng với các loại đồ nội thất rất tinh xảo, trong mắt hiện lên vài phần thèm muốn.
Sao số chị chồng này tốt đến thế hả!
Vương Ngân Liên lẻ loi nằm trên mặt đất, không ai nguyện ý giúp bà ta, cho nên càng tức giận.
Danh sách chương