*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe đến hai từ " quận chúa ", hai chân tôi bỗng nhiên bủn rủn run như cầy sấy. Tính cách nàng ra sao thì tôi còn lạ gì nữa, nếu nàng biết tôi ở đây thì chắc chắn muôn kiếp tôi cũng đừng hòng mà đủ ba hồn bảy vía quay trở về thân xác. Tôi liền vội đứng dậy theo phản xạ đưa tay ra ngăn cản:

- Khoan đã...!

- Ngông cuồng...! Ngươi nghĩ ngươi là ai...!

Một lực đẩy cực lớn khiến cơ thể thôi văng mạnh về phía sau, tôi biết là mình đã hành động quá thiếu suy nghĩ, dám vô lễ trước mặt Diêm Vương. Lúc này tôi chỉ biết quỳ rụp xuống đất, miệng lí nhí van xin:

- Diêm Vương tha tội...! Xin người đừng gọi quận chúa...! Người nói gì con cũng xin nghe theo ạ...!

- Thật sao...? Là ngươi tự nguyện chứ ta không có ép buộc đâu nhé...!

Giọng nói Diêm Vương bỗng nhiên ôn hòa trở lại, lúc này tôi trộm ngước lên nhìn ngài thì đã thấy Diêm Vương quay trở về với hình dáng mặc vest đen như hồi nãy. Ngài lại ngồi xuống nhấm nháp tách trà rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi lại:

- Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như đã thông mọi tư tưởng thì ký tên vào hợp đồng làm việc đi...!

Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một tờ hợp đồng và một cây bút máy, lúc này tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất. Roẹt...! Không cần suy nghĩ nhiều mà thực ra cũng không cần phải suy nghĩ vì có được lựa chọn quái đâu -_-.

Diêm Vương ra hiệu cho hắc miêu, hắc miêu lấy từ trong người ra một tập lệnh phù rồi đưa cho tôi. Tôi cầm lấy tập lệnh phù rồi nhìn hắc miêu như có ý thắc mắc.

- Hạ Dịch Phù...! Có phù này trong tay, tiên sinh có thể tự do đi lại hai cõi âm dương...! Chỉ cần đốt phù ném lên trời rồi lấy tay bắt quyết đọc khẩu chú thì sẽ thông đạo với Quỷ Môn Quan! Còn khẩu chú ra sao thì lúc về tôi sẽ từ từ giải thích cho tiên sinh

Hắc Miêu lên tiếng giải thích, cầm tập lệnh phù trong tay, lòng tôi cũng có một chút bộn rộn. Ít ra lần tham quan âm giới này cũng có một chút thu hoạch nho nhỏ.

- Cũng đã gần sáng...! Bạch Khuyển Hắc Miêu mau đưa hồn Nguyễn Đ về dương gian nhập xác...!

Tiếng nói của Diêm Vương như gần như xa, cơ thể của tôi bỗng chốc lại nhẹ tênh rồi trí óc tôi lại chìm vào trong màn đêm lạnh lẽo. Lúc tỉnh lại thì đồng hồ đã điểm 5 giờ sáng, tôi đưa tay dụi mắt rồi cố lục lại trí nhớ xem những gì vừa xảy ra là mơ hay thực.

Nhưng có lẽ không cần phải thắc mắc nhiều nữa, túi quần tôi cồm cộm một vật gì đó rất dày và đó chính là tập lệnh phù mà hắc miêu đã đưa cho tôi trước lúc ra về. Khẩu chú... thôi ngu rồi... tôi chợt nhận ra là y chưa nói cho mình biết.

Chuỗi ngày sau đó lại là công việc bảo vệ trực ca tại cơ quan, mỗi đêm tôi đều ngồi đợi hắc miêu bạch khuyển xuất hiện nhưng ngay cả khi đã đốt giấy tiền vàng bạc gọi họ lên thì cũng bặt vô âm tín.

Đang lúc chán nản thì một biến động khác lại xô vào cuộc đời của tôi. Một tuần sau đó, tôi ngồi trực ca tại cổng chính thì một thanh niên trẻ lạnh lùng xuất hiện:

- Chào anh...! Anh tìm ai...!

- Tôi có hẹn với chủ tịch C...!

Gã thanh niên trả lời với bộ dạng khinh khỉnh, tôi lại điềm đạm hỏi tiếp:

- Anh làm việc ở cơ quan nào...? Để tôi gọi điện cho thư ký xác nhận...!

Gã thanh niên câng câng không thèm nhìn tôi rồi nhấn giọng nhấn nhá từng chữ:

- Nguyễn Đ...! Cục tâm linh miền bắc...!

Lúc này đôi mắt tôi trợn tròn nhìn về phía gã như không thể tin những gì mà gã thanh niên vừa nói: Cái lề gì thốn...? Lời kết: Tản mạn một tí về nhạc bolero mà điển hình là nhạc vàng trước năm 1975!

Chiến tranh giải phóng miền nam đã trôi qua hơn 40 năm với nhiều thăng trầm của lịch sử. Cái gì đã qua thì hãy cho nó vào dĩ vãng đừng cố tình khơi gợi lấy đó làm cái cớ để cấm đoán những giai điệu huyền thoại!

Đôi khi tôi chỉ muốn thả hồn cùng với " Phố Đêm ", " Con đường xưa em đi " hoặc " tạ từ trong đêm " mà sao khó đến thế, chỉ dám nghe trộm trên youtube bật với âm thanh vừa phải vì sợ quy cho cái tội gì đó liên quan đến chống phá nhà nước!

Đừng vùi dập nhạc vàng nữa, đừng để nó trôi qua vào dĩ vãng, hãy cho mọi người cảm nhận những giai điệu trữ tình nhẹ nhàng miên man và hoài niệm về những gì đã qua của một đời người! Tôi không muốn bị tra tấn bởi cái thứ âm nhạc của bọn đạo sĩ như Mr núi, Ctrl C đâu! Hãy chấp nhận nhạc vàng và tin tưởng vào nhân dân!

Chúng tôi không phải vì nghe nhạc vàng rồi bị tẩy não mà phản bội tổ quốc! Đơn giản bởi chúng tôi yêu nghệ thuật chân chính mà thôi!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện