Còn hai tháng nữa mới đến vụ thu hoạch mùa thu. Lúc này mỗi hộ gia đình trong thôn Đào Khê đều thiếu lương thực, gánh nặng trong nhà cũng lớn hơn. Thậm chí có nhà đã hết lương thực, chỉ có thể mượn dưa từ thôn họ Lưu. Thôn họ Lưu ở vùng trũng và gần hồ nước nên họ có thể trồng dưa ở đó, thu hoạch cũng sớm hơn. Còn thôn Đào Khê gần núi, nguồn nước lại ít, không thuận tiện cho việc tưới tiêu. Cho nên thường được trồng các loại cây tương đối chịu hạn như khoai lang và cao lương.
Vì vậy ăn cơm bên nhà anh cả cũng giống như bên nhà Cố Xuyên, cũng chỉ là cháo đặc hơn một chút, hấp bánh bột bắp ngũ cốc nhiều một chút, rau dại ít hơn mà thôi. Đương nhiên, bởi vì trong nhà nuôi hai con gà mái già nên ngày thường có thể để dành được mấy quả trứng gà, lén bán để phụ giúp chi tiêu trong nhà. Chẳng qua vì thời tiết quá nóng nên gà mái không thể đẻ trứng mỗi ngày, có khi hai ba ngày liền cũng không tìm thấy một quả trứng gà trong ổ gà.
Vì vậy trứng gà này được coi là đồ hiếm, bản thân Lý Thúy Thúy cũng không nỡ ăn. Mỗi tháng cũng chỉ nấu trứng gà cho ba mẹ chồng và hai đứa nhỏ để bồi bổ. Bây giờ phải lấy một quả ra cho em dâu, cô ta thực sự không nỡ. Nhưng không nỡ này biến mất sau khi thấy người ta mang đường trắng đến.
Trứng có quý đến đâu cũng không bằng đường trắng. Thứ này ai chịu đến hợp tác xã mua bán để mua chứ? Chỉ có người thành phố mới mua được. Đáng tiếc gả cho người không đàng hoàng như chú út.
"Hai tháng nữa là đến vụ thu hoạch. Đến lúc đó vợ con đang mang thai cũng không rảnh nấu cơm, hai đứa mang đồ ăn đến đây, ăn chung với bên này." Ba Cố thực sự sợ đến lúc đó hai người không rảnh để nấu cơm. Người lớn nhịn đói một chút cũng không sao, quan trọng là đứa bé trong bụng. Lúc này mới không biết xấu hổ kêu vợ chồng con trai út đến ăn cơm chung. Trên thực tế, với chút lương thực được chia năm ngoái hai người căn bản không đủ ăn. Nếu qua đây ăn cơm chung, ai được lợi, ai chịu thiệt vừa nhìn đã hiểu ngay.
Ba Cố cũng biết mình thiên vị, nhưng mười ngón tay có ngón ngắn ngón dài. Ông cũng không thể trơ mắt nhìn con của con trai út chết đói trong bụng.
Tuy nhiên, tấm lòng của ba Cố đều uổng phí. Người chịu thiệt còn chưa lên tiếng, người được lợi đã không vui trước: "Ba, không cần đâu, phiền phức lắm. Hơn nữa chúng ta đã tách ra ở riêng, sao có thể ăn cơm chung được? Vẫn như trước đây ai ăn nhà nấy. Ba mẹ yên tâm đi, với thể trạng của vợ con, con cũng không yên tâm để cô ấy đi thu hoạch trong khi mang thai con trai của con. Đến lúc thu hoạch con sẽ trực tiếp xin cho cô ấy nghỉ. Dù sao cô ấy cũng kiếm không được nhiều điểm công." Cố Xuyên đỉnh đạc nói.
"Anh còn nói vợ anh không kiếm được nhiều điểm công. Anh kiếm cũng không nhiều bằng người ta mà nói mạnh miệng như thế?" Ba Cố mỉa mai nói. Không vui thì không vui, giống như ông muốn vội vàng mời hai vị tổ tiên này về nhà vậy.
Được rồi, hai cha con chưa nói được mấy câu lại cãi nhau. Nhưng mọi người thấy nhiều cũng không trách, chỉ cần không đánh nhau là được.
"Em chỉ ăn một cái bánh bột bắp thôi sao? Có no không? Em ăn thêm một cái đi, cũng không phải đến nhà người khác. Sao lại khách sáo như vậy?" Nhìn thấy em trai chỉ uống một chén cháo, ăn một cái bánh bắp đã đặt đũa xuống chuẩn bị đi ra ngoài, anh cả không thể ngồi yên. Dù y có trách móc em trai ở khía cạnh nào đó. Nhưng họ cũng là anh em ruột, không có lý do gì qua đây ăn bữa cơm còn không cho ăn no.
"Hôm nay em chán ăn, ăn không vô. Mọi người cứ ăn tiếp đi, đừng lo cho em. Em đi dạo một lát rồi về nhà." Cố Xuyên nói xong cũng đã đi ra cửa.
Vẫn là tính nết ấy không làm người bớt lo.
"Chờ sau này đứa bé sinh ra, làm ba sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ." Mẹ Cố nói câu này không chỉ cho vợ thằng út nghe, mà cũng nói cho bản thân bà nghe.
Vương Lệ Lệ miễn cưỡng mỉm cười với mẹ chồng. Cô không có ác cảm gì với ba mẹ chồng. Lúc trước gả cho Cố Xuyên bởi vì tình thế bắt buộc, người ta cầu hôn nên cô cũng thuận thế mà đồng ý. Nhưng hơn một năm nay ba mẹ chồng đã giúp đỡ hai người rất nhiều. Nếu Cố Xuyên có thể cố gắng một chút, không cần hắn tốt hơn người khác, chỉ cần trung thực, giữ bổn phận như hầu hết đàn ông trong thôn. Có lẽ cô cũng không khó chịu như bây giờ.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Lệ Lệ đứng dậy chuẩn bị dọn chén đũa thì bị Lý Thúy Thúy chặn lại: "Em đang mang thai, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, mấy việc này để chị làm cho."
Bình thường thì thôi, dù sao đều là công việc nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ em dâu đang mang thai, lại trước mặt ba mẹ chồng, cô ta ngu ngốc mới để em dâu làm việc này.
Vương Lệ Lệ cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người nhà họ Cố. Dù là cô hay Cố Xuyên, họ đều liên lụy những người này. Cả về danh liếng lẫn lương thực, khi ở chung với những người này, họ luôn cảm thấy lùn hơn người ta một cái đầu, mắc nợ người ta.
Cho nên không cần cô làm phụ thì Vương Lệ Lệ trực tiếp tìm cớ về nhà. Vốn dĩ tưởng rằng Cố Xuyên còn đang đi dạo bên ngoài, nhưng không ngờ rằng người này đã trở về. Hơn nữa còn lấy hai cái chăn trong phòng ra phơi nắng.
"Cô về đúng lúc. Tôi đi đầu thôn gánh nước. Cô trông nhà đi, không cần đóng cửa." Cố Xuyên dùng đòn gánh gánh hai thùng nước đi ra ngoài.
Người ta nói con người ở thời đại này tương đối đơn giản, nhưng cũng chỉ đại đa số người. Dù ở đâu cũng sẽ luôn có một hay hai con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Chẳng hạn như nguyên thân luôn đi trộm đồ của đội sản xuất khác, cũng không nói cụ thể đến nhà nào. Nhưng thiệt hại là lợi ích của tập thể. Mà trong thôn cũng có người thích ra tay với hàng xóm láng giềng, thấy trong nhà không có người thì xông vào trộm chén gạo hay trứng gà. Đồ không nhiều, nhưng làm chuyện cũng làm cho người ghê tởm.
Vương Lệ Lệ thực sự không ngờ rằng Cố Xuyên có thể siêng năng như vậy. Mặc dù cô không biết hắn có thể kiên trì được mấy ngày, nhưng vẫn tốt hơn là cả ngày không làm việc.
"Còn đứng bên ngoài làm gì? Nóng con trai ông làm sao? Mau vào nhà cho ông." Cố Xuyên trừng mắt, đứng ở cửa hét, nhìn thấy Vương Lệ Lệ vào nhà mới gánh thùng nước đi ra ngoài.
* * *
Nước ăn ở thôn Đào Khê cũng không dễ dàng. Ngoại trừ hai cái hố sâu chừng hai mét có thể trữ nước, chủ yếu là dựa vào ba cái giếng. Nước trong hố sâu đều do nước mưa tạo thành, hơn nữa có mặt trời chiếu vào. Bên trong thỉnh thoảng sẽ có côn trùng nhỏ sinh sôi nên không thể dùng làm nước uống, chỉ có thể tắm rửa giặt quần áo mà thôi.
Chỉ có nước trong giếng là thấm qua các lớp đá, không những tương đối sạch còn không bị mặt trời chiếu vào. Hơn nữa mùi vị ngon hơn nước thường, nhược điểm duy nhất là múc lên rất phiền. Miệng giếng cách mặt nước bảy tám mét. Khi hạn hán thậm chí hơn mười mét. Cho nên ít nhất phải dùng một sợi dây thừng khoảng mười mét để treo chiếc xô xuống để múc nước lên, chỉ dựa vào sức của cánh tay để múc nước từ trong giếng lên là có thể làm khó rất nhiều người.
Ít nhất ở thôn Đào Khê, trên cơ bản không có đồng chí nữ nào làm việc này. Trên cơ bản đều do đàn ông trẻ khỏe làm. Mặc dù nguyên thân lười biếng nhưng hắn không thể không làm việc này. Chẳng qua người ta gánh ba chuyến, hắn chỉ gánh một chuyến. Nước múc lên chỉ dùng để uống và nấu cơm, hai thùng như vậy cũng đủ dùng trong hai ba ngày. Về phần nước dùng để rửa mặt ngày thường đều là Vương Lệ Lệ tự mình xách thùng đi hố sâu múc, xách một thùng nước không nổi thì xách nửa thùng nước.
Giặt quần áo thì càng đơn giản, trực tiếp bưng thau đồ đi bên cạnh hố sâu giặt là được.
"Thằng út Cố, mày tới lui đã gánh ba chuyến nước rồi. Thùng nước nhà mày chứa nổi sao?" Cố Lão Hắc sống cạnh nhà bọn họ, không nhịn được trêu chọc. Trong nhà chính quá nóng không ngủ được, cho nên ông đi dưới táng gốc cây lớn hóng mát ngủ trưa. Nhưng không ngờ rằng nhìn thấy một chuyện hiếm có, người lười biếng khi nào lại hết lười thế? "Chú Lão Hắc, chú vẫn chưa ngủ à? Cũng đúng, chú là người ghi chép điểm công, khác với những người ra sức như chúng cháu. Ai bảo cháu không có bằng đại học chứ?" Cố Xuyên vui tươi hớn hở nói. Loại người muốn nói gì thì nói, thực sự là.. hơi sảng khoái.
"Thằng nhóc này đừng nói nhảm nữa, đi nhanh đi. Chú của mày bởi vì trời quá nóng nên mới ngủ không được." Cố Lão Hắc ước gì tát cho mình một cái, biết rõ thằng nhóc này không dễ chọc còn chọc nó làm gì.
Bây giờ có bằng đại học cũng không phải là chuyện tốt. Khi Cố Lão Hắc còn trẻ, mặc dù gia đình không phải là địa chủ, nhưng của cải cũng khá tốt. Bản thân ông cũng rất chăm chỉ, học lên đến cấp hai. Nhưng đến năm thi vào cấp ba thì gia đình của người đính hôn với ông không vui, sợ tương lai ông có bản lĩnh thì không cần con gái người ta nữa nên hối thúc kết hôn. Cố Lão Hắc cũng không thi đậu cấp ba. Chuyện này trở thành sự hối tiếc lớn đối với Cố Lão Hắc, nhiều lần oán giận với người trong thôn. Bởi vì chuyện này mà ông vẫn luôn oán trách vợ và cả nhà ba vợ.
Mấy năm nay đột nhiên có bằng cấp cũng không phải chuyện tốt. Lúc này ông mới không nhắc chuyện này với mọi người. Nhưng ngoại trừ những đứa trẻ dưới mười lăm đến sáu tuổi, ai người trong thôn mà không biết chuyện này.
Cố Xuyên dỗi người lại cảm thấy dễ chịu hơn, nhân lúc hăng hái múc đầy hai cái lu đựng nước to trong nhà.
"Từ nay về sau, cô muốn giặt quần áo thì giặt trong nhà, hết nước thì kêu tôi đi gánh. Nhưng cô phải cẩn thận một chút, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho con trai trong bụng." Dù sao cũng là một mạng người, Cố Xuyên cũng không muốn Vương Lệ Lệ có kết cục giống như ký ức của nguyên thân. Hơn nữa Vương Lệ Lệ chảy máu nhiều đến chết, sau này hắn chẳng phải là vừa làm ba vừa làm mẹ với nam chính, phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả nuôi nó trưởng thành. Làm gì còn thời gian để thực hiện ước mơ làm giàu của nguyên thân nữa.
"Con trai sinh ra cũng phải cho ăn mới lớn được. Hai chúng ta kiếm được đồ ăn ngay cả bản thân chúng ta cũng ăn không no. Làm sao nuôi sống ba người được? Hơn nữa anh lại không cho tôi đến đội sản xuất làm việc, điểm công kiếm được lại càng ít." Vương Lệ Lệ hỏi thử. Nếu hắn thích con trai như vậy nên làm việc vì đứa con trai trong bụng.
Cố Xuyên lập tức đồng ý: "Vì con trai tôi, tôi có thể kiếm mười điểm công mỗi ngày, đảm bảo sau khi nó sinh ra được ăn no đủ."
Vương Lệ Lệ rất muốn nói 'cho dù kiếm được mười điểm công cũng không nuôi nổi cả nhà ba người'. Tuy nhiên, người này hiếm khi có lòng 'mạnh mẽ hăng hái' như vậy, cô không nên đả kích hắn. Cùng lắm thì chờ thai an toàn, cô cũng đi kiếm điểm công.
Vì vậy ăn cơm bên nhà anh cả cũng giống như bên nhà Cố Xuyên, cũng chỉ là cháo đặc hơn một chút, hấp bánh bột bắp ngũ cốc nhiều một chút, rau dại ít hơn mà thôi. Đương nhiên, bởi vì trong nhà nuôi hai con gà mái già nên ngày thường có thể để dành được mấy quả trứng gà, lén bán để phụ giúp chi tiêu trong nhà. Chẳng qua vì thời tiết quá nóng nên gà mái không thể đẻ trứng mỗi ngày, có khi hai ba ngày liền cũng không tìm thấy một quả trứng gà trong ổ gà.
Vì vậy trứng gà này được coi là đồ hiếm, bản thân Lý Thúy Thúy cũng không nỡ ăn. Mỗi tháng cũng chỉ nấu trứng gà cho ba mẹ chồng và hai đứa nhỏ để bồi bổ. Bây giờ phải lấy một quả ra cho em dâu, cô ta thực sự không nỡ. Nhưng không nỡ này biến mất sau khi thấy người ta mang đường trắng đến.
Trứng có quý đến đâu cũng không bằng đường trắng. Thứ này ai chịu đến hợp tác xã mua bán để mua chứ? Chỉ có người thành phố mới mua được. Đáng tiếc gả cho người không đàng hoàng như chú út.
"Hai tháng nữa là đến vụ thu hoạch. Đến lúc đó vợ con đang mang thai cũng không rảnh nấu cơm, hai đứa mang đồ ăn đến đây, ăn chung với bên này." Ba Cố thực sự sợ đến lúc đó hai người không rảnh để nấu cơm. Người lớn nhịn đói một chút cũng không sao, quan trọng là đứa bé trong bụng. Lúc này mới không biết xấu hổ kêu vợ chồng con trai út đến ăn cơm chung. Trên thực tế, với chút lương thực được chia năm ngoái hai người căn bản không đủ ăn. Nếu qua đây ăn cơm chung, ai được lợi, ai chịu thiệt vừa nhìn đã hiểu ngay.
Ba Cố cũng biết mình thiên vị, nhưng mười ngón tay có ngón ngắn ngón dài. Ông cũng không thể trơ mắt nhìn con của con trai út chết đói trong bụng.
Tuy nhiên, tấm lòng của ba Cố đều uổng phí. Người chịu thiệt còn chưa lên tiếng, người được lợi đã không vui trước: "Ba, không cần đâu, phiền phức lắm. Hơn nữa chúng ta đã tách ra ở riêng, sao có thể ăn cơm chung được? Vẫn như trước đây ai ăn nhà nấy. Ba mẹ yên tâm đi, với thể trạng của vợ con, con cũng không yên tâm để cô ấy đi thu hoạch trong khi mang thai con trai của con. Đến lúc thu hoạch con sẽ trực tiếp xin cho cô ấy nghỉ. Dù sao cô ấy cũng kiếm không được nhiều điểm công." Cố Xuyên đỉnh đạc nói.
"Anh còn nói vợ anh không kiếm được nhiều điểm công. Anh kiếm cũng không nhiều bằng người ta mà nói mạnh miệng như thế?" Ba Cố mỉa mai nói. Không vui thì không vui, giống như ông muốn vội vàng mời hai vị tổ tiên này về nhà vậy.
Được rồi, hai cha con chưa nói được mấy câu lại cãi nhau. Nhưng mọi người thấy nhiều cũng không trách, chỉ cần không đánh nhau là được.
"Em chỉ ăn một cái bánh bột bắp thôi sao? Có no không? Em ăn thêm một cái đi, cũng không phải đến nhà người khác. Sao lại khách sáo như vậy?" Nhìn thấy em trai chỉ uống một chén cháo, ăn một cái bánh bắp đã đặt đũa xuống chuẩn bị đi ra ngoài, anh cả không thể ngồi yên. Dù y có trách móc em trai ở khía cạnh nào đó. Nhưng họ cũng là anh em ruột, không có lý do gì qua đây ăn bữa cơm còn không cho ăn no.
"Hôm nay em chán ăn, ăn không vô. Mọi người cứ ăn tiếp đi, đừng lo cho em. Em đi dạo một lát rồi về nhà." Cố Xuyên nói xong cũng đã đi ra cửa.
Vẫn là tính nết ấy không làm người bớt lo.
"Chờ sau này đứa bé sinh ra, làm ba sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ." Mẹ Cố nói câu này không chỉ cho vợ thằng út nghe, mà cũng nói cho bản thân bà nghe.
Vương Lệ Lệ miễn cưỡng mỉm cười với mẹ chồng. Cô không có ác cảm gì với ba mẹ chồng. Lúc trước gả cho Cố Xuyên bởi vì tình thế bắt buộc, người ta cầu hôn nên cô cũng thuận thế mà đồng ý. Nhưng hơn một năm nay ba mẹ chồng đã giúp đỡ hai người rất nhiều. Nếu Cố Xuyên có thể cố gắng một chút, không cần hắn tốt hơn người khác, chỉ cần trung thực, giữ bổn phận như hầu hết đàn ông trong thôn. Có lẽ cô cũng không khó chịu như bây giờ.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Lệ Lệ đứng dậy chuẩn bị dọn chén đũa thì bị Lý Thúy Thúy chặn lại: "Em đang mang thai, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, mấy việc này để chị làm cho."
Bình thường thì thôi, dù sao đều là công việc nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ em dâu đang mang thai, lại trước mặt ba mẹ chồng, cô ta ngu ngốc mới để em dâu làm việc này.
Vương Lệ Lệ cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người nhà họ Cố. Dù là cô hay Cố Xuyên, họ đều liên lụy những người này. Cả về danh liếng lẫn lương thực, khi ở chung với những người này, họ luôn cảm thấy lùn hơn người ta một cái đầu, mắc nợ người ta.
Cho nên không cần cô làm phụ thì Vương Lệ Lệ trực tiếp tìm cớ về nhà. Vốn dĩ tưởng rằng Cố Xuyên còn đang đi dạo bên ngoài, nhưng không ngờ rằng người này đã trở về. Hơn nữa còn lấy hai cái chăn trong phòng ra phơi nắng.
"Cô về đúng lúc. Tôi đi đầu thôn gánh nước. Cô trông nhà đi, không cần đóng cửa." Cố Xuyên dùng đòn gánh gánh hai thùng nước đi ra ngoài.
Người ta nói con người ở thời đại này tương đối đơn giản, nhưng cũng chỉ đại đa số người. Dù ở đâu cũng sẽ luôn có một hay hai con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Chẳng hạn như nguyên thân luôn đi trộm đồ của đội sản xuất khác, cũng không nói cụ thể đến nhà nào. Nhưng thiệt hại là lợi ích của tập thể. Mà trong thôn cũng có người thích ra tay với hàng xóm láng giềng, thấy trong nhà không có người thì xông vào trộm chén gạo hay trứng gà. Đồ không nhiều, nhưng làm chuyện cũng làm cho người ghê tởm.
Vương Lệ Lệ thực sự không ngờ rằng Cố Xuyên có thể siêng năng như vậy. Mặc dù cô không biết hắn có thể kiên trì được mấy ngày, nhưng vẫn tốt hơn là cả ngày không làm việc.
"Còn đứng bên ngoài làm gì? Nóng con trai ông làm sao? Mau vào nhà cho ông." Cố Xuyên trừng mắt, đứng ở cửa hét, nhìn thấy Vương Lệ Lệ vào nhà mới gánh thùng nước đi ra ngoài.
* * *
Nước ăn ở thôn Đào Khê cũng không dễ dàng. Ngoại trừ hai cái hố sâu chừng hai mét có thể trữ nước, chủ yếu là dựa vào ba cái giếng. Nước trong hố sâu đều do nước mưa tạo thành, hơn nữa có mặt trời chiếu vào. Bên trong thỉnh thoảng sẽ có côn trùng nhỏ sinh sôi nên không thể dùng làm nước uống, chỉ có thể tắm rửa giặt quần áo mà thôi.
Chỉ có nước trong giếng là thấm qua các lớp đá, không những tương đối sạch còn không bị mặt trời chiếu vào. Hơn nữa mùi vị ngon hơn nước thường, nhược điểm duy nhất là múc lên rất phiền. Miệng giếng cách mặt nước bảy tám mét. Khi hạn hán thậm chí hơn mười mét. Cho nên ít nhất phải dùng một sợi dây thừng khoảng mười mét để treo chiếc xô xuống để múc nước lên, chỉ dựa vào sức của cánh tay để múc nước từ trong giếng lên là có thể làm khó rất nhiều người.
Ít nhất ở thôn Đào Khê, trên cơ bản không có đồng chí nữ nào làm việc này. Trên cơ bản đều do đàn ông trẻ khỏe làm. Mặc dù nguyên thân lười biếng nhưng hắn không thể không làm việc này. Chẳng qua người ta gánh ba chuyến, hắn chỉ gánh một chuyến. Nước múc lên chỉ dùng để uống và nấu cơm, hai thùng như vậy cũng đủ dùng trong hai ba ngày. Về phần nước dùng để rửa mặt ngày thường đều là Vương Lệ Lệ tự mình xách thùng đi hố sâu múc, xách một thùng nước không nổi thì xách nửa thùng nước.
Giặt quần áo thì càng đơn giản, trực tiếp bưng thau đồ đi bên cạnh hố sâu giặt là được.
"Thằng út Cố, mày tới lui đã gánh ba chuyến nước rồi. Thùng nước nhà mày chứa nổi sao?" Cố Lão Hắc sống cạnh nhà bọn họ, không nhịn được trêu chọc. Trong nhà chính quá nóng không ngủ được, cho nên ông đi dưới táng gốc cây lớn hóng mát ngủ trưa. Nhưng không ngờ rằng nhìn thấy một chuyện hiếm có, người lười biếng khi nào lại hết lười thế? "Chú Lão Hắc, chú vẫn chưa ngủ à? Cũng đúng, chú là người ghi chép điểm công, khác với những người ra sức như chúng cháu. Ai bảo cháu không có bằng đại học chứ?" Cố Xuyên vui tươi hớn hở nói. Loại người muốn nói gì thì nói, thực sự là.. hơi sảng khoái.
"Thằng nhóc này đừng nói nhảm nữa, đi nhanh đi. Chú của mày bởi vì trời quá nóng nên mới ngủ không được." Cố Lão Hắc ước gì tát cho mình một cái, biết rõ thằng nhóc này không dễ chọc còn chọc nó làm gì.
Bây giờ có bằng đại học cũng không phải là chuyện tốt. Khi Cố Lão Hắc còn trẻ, mặc dù gia đình không phải là địa chủ, nhưng của cải cũng khá tốt. Bản thân ông cũng rất chăm chỉ, học lên đến cấp hai. Nhưng đến năm thi vào cấp ba thì gia đình của người đính hôn với ông không vui, sợ tương lai ông có bản lĩnh thì không cần con gái người ta nữa nên hối thúc kết hôn. Cố Lão Hắc cũng không thi đậu cấp ba. Chuyện này trở thành sự hối tiếc lớn đối với Cố Lão Hắc, nhiều lần oán giận với người trong thôn. Bởi vì chuyện này mà ông vẫn luôn oán trách vợ và cả nhà ba vợ.
Mấy năm nay đột nhiên có bằng cấp cũng không phải chuyện tốt. Lúc này ông mới không nhắc chuyện này với mọi người. Nhưng ngoại trừ những đứa trẻ dưới mười lăm đến sáu tuổi, ai người trong thôn mà không biết chuyện này.
Cố Xuyên dỗi người lại cảm thấy dễ chịu hơn, nhân lúc hăng hái múc đầy hai cái lu đựng nước to trong nhà.
"Từ nay về sau, cô muốn giặt quần áo thì giặt trong nhà, hết nước thì kêu tôi đi gánh. Nhưng cô phải cẩn thận một chút, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho con trai trong bụng." Dù sao cũng là một mạng người, Cố Xuyên cũng không muốn Vương Lệ Lệ có kết cục giống như ký ức của nguyên thân. Hơn nữa Vương Lệ Lệ chảy máu nhiều đến chết, sau này hắn chẳng phải là vừa làm ba vừa làm mẹ với nam chính, phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả nuôi nó trưởng thành. Làm gì còn thời gian để thực hiện ước mơ làm giàu của nguyên thân nữa.
"Con trai sinh ra cũng phải cho ăn mới lớn được. Hai chúng ta kiếm được đồ ăn ngay cả bản thân chúng ta cũng ăn không no. Làm sao nuôi sống ba người được? Hơn nữa anh lại không cho tôi đến đội sản xuất làm việc, điểm công kiếm được lại càng ít." Vương Lệ Lệ hỏi thử. Nếu hắn thích con trai như vậy nên làm việc vì đứa con trai trong bụng.
Cố Xuyên lập tức đồng ý: "Vì con trai tôi, tôi có thể kiếm mười điểm công mỗi ngày, đảm bảo sau khi nó sinh ra được ăn no đủ."
Vương Lệ Lệ rất muốn nói 'cho dù kiếm được mười điểm công cũng không nuôi nổi cả nhà ba người'. Tuy nhiên, người này hiếm khi có lòng 'mạnh mẽ hăng hái' như vậy, cô không nên đả kích hắn. Cùng lắm thì chờ thai an toàn, cô cũng đi kiếm điểm công.
Danh sách chương