- Cậu tới làm gì thế? Chắc không phải tìm tôi chứ? Nếu vậy thì xin chào, tôi có việc bận…. – nó cười ngây thơ với Thái, tính nó không giận ai được lâu, nguyên nhân nó cho rằng hotboy tới đây không phải là tìm mình là bởi cậu nhóc không hề nhìn nó mà cứ chăm chú đảo mắt tìm một ai đó trong lớp. Nhưng vừa mới bước được một bước đã bị Thái lôi trở lại, nó nhíu lông mày vởi vẻ nghi vấn:

- Này… làm cái gì thế? Thái kề sát mặt nó nói nhỏ, tình hình lúc đó thì các bạn cũng tưởng tượng ra: hàng trăm cái “tai voi” đang hướng thẳng vào nó và Thái:

- Học xong cậu đứng ngoài cổng đợi tôi, mẹ cậu dặn tôi phải đón cậu về nhà!

- Hả? Về nhà??? – nó sửng sốt

- Đúng! Về nhà tôi!

- Nhưng tại sao??? – nó ngẩn người

- Tôi không biết, hai đấng phụ mẫu đang có chuyện gì đó, cậu cứ theo như thế mà làm! Tôi đi đây!

- Này này…. – nó gọi với theo cái con người lạnh lùng đang bước ngày một xa nhưng không có một sự phản hồi nào cả.

- Thật kì cục! – nó lầm bầm trong miệng.

Nó lắc đầu một cái rồi bước đi, nhưng có một đống người đang đứng trước mặt đợi nó… lại Hoàng Mỹ:

- Tao thật không hiểu nổi mày muốn cái gì nữa! Mày muốn chọc tức tao hả???????? – Hoàng Mỹ không giấu nổi vẻ tức giận.

- Tôi cũng thấy mệt với cậu rồi đấy, mà Thái có công nhận cậu là bạn gái đâu, tôi cũng không làm bất cứ chuyện gì đụng chạm đến cái tình yêu lớn lao của cậu cả, sao cậu cứ muốn gây rắc rối với tôi thế?

- Mày …. Tao không thể chịu đựng thêm được nữa, mày không coi những lời tao nói ra gì cả, đừng trách tao ác!

- Đang làm cái gì thế? - Tiếng Bảo từ phía sau vang lên khiến mọi người quay lại

Lớp trưởng tiến đến cạnh nó, nhìn mặt Hoàng Mỹ và "phán”:

- Hoàng Mỹ, cậu đừng gây sự với Lam nữa, giữa Lam và Thái chẳng có gì cả, đừng giở trò trẻ con ra ở đây!

- Tôi không cần cậu dạy dỗ, đây là việc giữa tôi và nó.

- Nhưng Lam là bạn gái của Quý Bảo này, tôi không cho phép bất kì ai gây rắc rối cho bạn ấy!

Nó thất kinh nhìn sang Bảo, ánh mắt cậu nhóc sáng lên đầy cương quyết, nó không nói được gì, miệng cấm khẩu, tất cả mọi người xung quanh và nhất là Hoàng Mỹ đều sửng sốt trước lời tuyên ba “hùng hồn” của cậu lớp trưởng.

- Thế nào? Mọi chuyện thế là xong rồi nhé! Từ đây đừng tìm Lam nữa… - Bảo nói và nắm chặt lấy tay nó.

Hoàng Mỹ không nói thêm được gì đành tức tối bỏ về lớp, tiếng chuông vào giờ reng lên làm đám đông dần dần tản ra. Bảo vẫn cầm tay nó và đi vào lớp, trước lúc bước vào nó chợt nhìn về đầu dãy và thấy ai đó đang đứng nhìn nó rồi quay lưng mất hút sau thành cầu thang. Nó không biết là ai… nhưng đó là Lê Thái!

Cả lớp vỗ tay hò hét chúc mừng nó và Bảo, đứa nào cũng trách tụi nó sao không nói sớm rồi bắt khao này khao nọ… nhưng cả nó và Bảo chẳng nói gì, nó cảm thấy không vui, Bảo đã làm một việc khá tự tiện.

Suốt tiết nó cứ thấy Bảo lấm la lấm lét nhìn mình, ánh mắt như thế hối lỗi. Tuyết lại nhìn sang nó, một cái nhìn không bình thường và như bao lần khác lại quay lên bảng, nó nhìn Tuyết, nó không hiểu Tuyết muốn nói gì với nó… thật kì lạ.

Tuyết là một cô bé xinh xắn, da trắng môi hồng đúng như hình mẫu của những búp bê barbi, thêm một mái tóc dài duỗi thẳng và dáng người thon thon. Tuyết được rất nhiều người để ý, nó cũng tự hào vì điều đó. Tuyết rất ít nói, lúc nào cũng trầm lắng, đôi khi nó không hiểu Tuyết muốn gì và làm gì nữa, nhưng nó nghĩ Tuyết là một người tốt, ít ra là cô nhóc rất tốt với nó, nó không quen nhận xét người khác, nó cảm giác mọi nguời xung quanh đều tốt đẹp, nếu bản thân không gây hấn với ai thì cũng không ai làm hại đến nó, suy nghĩ đơn giản như vậy giúp nó làm quen được rất nhiều người, Tuyết là một ví dụ!

Ra về, nó cố ý đi thật nhanh để không phải gặp Bảo. Bảo dường như cũng hiểu nó đang không được vui nên cũng không nói năng gì.

Hôm nay mẹ chở nó đi học và bây giờ nó phải đứng chờ hotboy ngoài cổng, nó không hiểu mẹ đang muốn gì nữa, nó không hợp với Lê Thái.

- Này! - tiếng Thái từ đằng sau khiến nó giật mình quay ngoắt lại.

- Xe cậu đâu? – nó hỏi khi thấy Lê Thái một mình đi ra mà không có bất cứ một phương tiện nào kèm theo.

- Chuẩn bị đến! – Lê Thái vừa nói vừa hướng mặt nhìn về phía trước, nó cũng nhìn theo, một chiếc xe Toyota màu bạc đang từ từ chạy về phía nó

- Cái gì? Đi bằng ô tô à? – nó nhăn mặt

- Sao? Cả đời chưa được đi à? – Lê Thái nhìn nó, vẻ mặt như đang cười.

- Tôi không về bằng ô tô đâu! – nó nói rồi vùng vằng bỏ đi

- Này! Đứng lại! Không về bằng ô tô thì muốn đi bộ hả? Cậu có bị vấn đề gì không đấy? – Thái gọi nó với sự bực mình, nó quay lại nhìn rồi cũng la lớn:

- Tôi không đi được xe ô tô, tôi bị say sóng, đồ ngốc!

Lê Thái đứng chừng lại một lúc rồi bật cười, đó là lần đầu tiên nó thấy được nụ cười của hotboy, cậu ta cười dễ thương như thế không hiểu tại sao lại hiếm khi cười, nó nhìn sửng và thắc mắc, một khuôn mặt cực kì dễ thương, một hoàng tử đúng chất, đó là tất cả những gì nó có thể nhận xét được về Lê Thái lúc này.

- Cậu có thôi đi không hả? Việc tôi không đi được ô tô khiến cậu vui đến thế à? – nó lấy lại tinh thần và nổi khùng.

Lê Thái không cười nữa, mặt nghiêm nghị nhìn nó:

- Thế giờ cậu muốn thế nào? Không về bằng ô tô thì về bằng cái gì?

- Tôi không biết, về bằng cái gì cũng được miễn đừng là thứ 4 bánh! – nó vòng tay ra vẻ

- Thế thì cậu tự kiếm xe dưới 4 bánh mà đi nhé! Tôi về!

Nói rồi cậu nhóc leo lên xe bỏ lại nó đứng bơ vơ một mình, nó nhìn theo tức giận nhưng vẫn không thèm gọi lại, thà đi bộ về còn hơn.

Đang lê từng bước trên vỉa hè chợt nó nhớ ra một thứ: hộp quà! Hộp quà nó để quên trong lớp mất rồi, chần chừ một lúc nó quay đầu chạy thật nhanh về phía cổng, đằng nào cũng có nhã ý tặng mình, không thể phũ phàng với chúng như vậy được!

Lúc đó đã hơn 6h tối.

Nó chạy nhanh vào phòng học, trong trường lúc này vắng vẻ vô cùng, nó đến chỗ ngồi của mình và nhìn xuống hộc bàn, nó thở phào nhẹ nhỏm khi thấy hộp quà vẫn còn đó, có lẽ tối quá nên cô lao công không nhìn thấy ., nó lôi hộp quà ra rồi nhét vào cặp, bỗng nghe thấy bước chân người đến, nó nín thở

- Cậu chạy vào trường làm gì thế???? – Lê Thái thở hồng hộc hỏi nó

- Hơ …sao biết tôi ở đây mà tìm??? – nó ngạc nhiên

- Tôi lấy xe về đón cậu nhưng nhìn thấy cậu chạy như bay vào trường, không hiểu nên mới đi theo thôi! – Thái phân bua.

- Không phải cậu về rồi sao?

- Tôi không phải thứ vô tình đến thế! – Thái nhìn sang một bên đáp với vẻ hơi ngượng ngượng.

- À …. – nó cười tủm tỉm, hotboy cũng có lúc biết ngượng cơ đấy

- Thôi về! – Thái giục

- Ừ …

Thế là hai đứa nó lục đục đi ra cổng, nó đi trước Thái đi sau, chúng nó chưa bao giờ đi cùng hàng với nhau, sự khác biệt về tính cách và địa vị cùng những mâu thuẫn không ra gì là nguyên nhân gây ra sự phân cách đó.

Nhưng cổng đã đóng ., cả cổng trước lẫn cổng sau!

Nó cuốn quýt nhìn sang Thái:

- Làm sao đây???

- ………

- Sao cứ im lặng thế! – nó gắt lên

- Tôi đang nghĩ đây, đừng có gắt gỏng nữa! – Thái nhăn mặt

Nó bực mình đến ghế đá ngồi, mặt xị xuống.

Và đèn trường tắt phụt!

Sân trường bây giờ tối om, hôm nay trời mau tối, nó sợ hãi chạy đến đứng sát Thái, dù gì cũng là con gái, bóng tối luôn là nỗi ám ảnh

Thái nhìn nó rồi thoáng cười, cậu nhóc lấy di động ra gọi liên tục nhưng điện thoại lại hết pin! .

- Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu có nơi không?

- Tôi quên ở nhà rồi! – nó nói với giọng đau khổ.

- Đúng là…..- Thái thở dài

Nó và Thái đành vào hành lang phía trong ngồi, dù gì thì ở đó cũng có điện sáng.

- Làm sao bây giờ? – nó thút thít

- Leo cổng! – Thái nói vơi giọng thản nhiên

- Hả??? – nó giật nãy

- Chẳng phải cậu đã một lần leo rồi sao, chuyện đó có gì là khó! – Thái trêu

- Này! đừng có chọc người ta – nó dỗi, quay lưng lại không thèm nhìn Thái

- Đúng là con nít! - cậu nhóc nhìn nó lắc đầu

Nó lầm bầm nguyền rủa thằng nhóc mất dịch, đang cắn môi tức giận chợt nó trông thấy lùm cây trước mặt rung rung, nó tá hoả la lên quay lại ôm chầm vào Thái.

- Cái gì thế? – Thái cũng hốt hoảng theo

- Cái cây … cái cây… - nó run run

Thái nhìn sang rồi lại phá lên cười:

- Nhát gan nó vừa vừa thôi! Cái gì cũng sợ được…khâm phục cậu thật…chỉ là gió thôi mà!

Thái nhìn xuống thấy tay nó đang bấu chặt vạt áo của mình, cái đầu áp vào ngực cậu… bất giác Thái thấy lòng mình có cái gì đó rất lạ

Sau một phút trấn tĩnh, nó bỗng nhận ra mình đang làm một chuyện cực kì vô ý tứ, nó ngẩng nhanh đầu dậy và vô tình đánh một cái cốp vào cằm của Thái .

- Ơ! Xin lỗi! tôi không cố ý……. – nó rối rít.

- Tôi không chịu nổi cậu nữa rồi! Đứng lên ra leo cổng mà về! – Thái có vẻ bực mình vì cú đau vừa rồi.

- Leo thì leo sợ gì! – nó khẳng khái

Thế là nó lăn tăn chạy ra phía cổng.

Đứng trước thành cổng cao gần 3 mét, nơi mà mình đã từng” chinh phục”, nó hít một hơi thật sâu rồi dùng tay níu chặt lấy song sắt sau đó lấy chân trèo lên, nhưng trèo lên rồi phải tụt xuống . Giày nó không có độ nhám nên không tạo được ma sát, vả lại thành cổng lại có quá nhiều rêu, nó mắng bản thân sao hôm nay động trời lại mang giày búp bê làm gì, thế là nó cứ trèo lên rồi tụt xuống, Thái không chịu nỗi đành phải cất lời:

- Thôi! Cậu có trèo đến mai cũng không ra được đâu!

- Kệ tôi!

- Đúng là đồ cứng như cua!

- Không có cứng như cua, chỉ có ngang như cua thôi!

- Cậu…. – Thái chịu thua

Nó bỗng nhiên thấy người mình được nhấc bổng lên… Thái đã chạy đến bế nó lên

- Ăn gì mà nặng thế hả trời??? – Thái nhăn mặt

- Mập trời cho!

- Nhanh lên cho tôi nhờ với, nắm cái chấn sắt phía trên rồi trèo qua! – Thái giục

- Tôi đang cố đây nè! Cậu có biết là tôi đang mặc váy không hả??? – nó bực dọc

- Xong chưa! – Thái có vẻ sắp không chịu nổi, sự thật nó có nặng mấy đâu… chỉ 48 kí thôi à .

- Đang cố! Sắp được rồi!

Hai đứa nó cứ đứa giục đứa leo làm náo loạn một góc sân.

Cuối cùng nó cũng “vượt lên chính mình” là lọt qua cổng…. đến lượt Thái

- Cầm giày cho tôi! – Thái ném đôi giày qua cho nó

- Đồ bẩn thỉu! – nó nhăn mặt khi hứng phải một chiếc vào mặt .

Có lẽ vì là con trai nên Thái leo cổng “điêu luyện” hơn nó, chỉ mất một phút là xong!

Lúc đó là 8 giờ tối.

Hai đứa cuốc bộ trên vỉa hè, ông tài xế không biết đã đi đâu mất, cũng phải thôi, tụi nó tự dưng biến mất trong gần hai tiếng dồng hồ thì ai mà đủ can đảm để đứng chờ!

May mắn là có một bưu điện ở gần trường, Thái chạy vào rồi dặn nó đứng ngoài đợi!

Nó đứng ngoài nhìn vào, cô chủ quán bưu điện hình như là sinh viên cứ nhìn Thái chằm chằm, có ý tán tỉnh con trai nhà lành đây mà…. nó nghĩ thầm.

Lúc Thái từ trong phòng gọi bước ra chợt cô gái đó nắm tay Thái lôi lại… hỏi số điện thoại làm quen, con gái thời nay kì cục quá, mấy chị hai này đúng là hết chỗ nói.

Thái tỏ vẻ bối rối, một hành động thô lỗ.

Chị chủ quán cứ trơ mặt ra cười toét miệng lấy cảm tình… nó thấy bực mình… không thể để yên được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện