- Ê ê! Cậu làm gì thế? Tôi nói thế mà cậu làm thật à? Đồ khùng! Nhổ ra nhổ ra mau! – nó hốt hoảng một tay ôm chặt má một tay cho vào miệng Thái dự định…”móc ra” khiến cậu nhóc ho sặc sụa.
- Trời ơi, thả cái tay ra! Thả ra! – Thái nhăn mặt dùng tay cầm lấy tay nó hất ra nhưng nó vẫn bám trụ cái miệng của Thái để moi cho kì được viên thuốc .
Hai đứa nó người thì xấn vào kẻ thì hất ra khiến cho không khí náo loạn cả lên như một cuộc hỗn chiến! +_+
- Nhổ ra chưa, nhổ ra!
- Trời ơi là trời có nuốt đâu mà nhổ! – Thái đau khổ.
- Hả???? Nó dừng ngay lại hành động moi móc của mình nhìn chằm chằm Thái, bằng một ánh mắt không thể nào “tròn” hơn!
Thái đau khổ chìa viên thuốc giấu trong tay ra cho nó xem, có lẽ cậu nhóc chỉ muốn chọc nó ai ngờ nó “anh hùng” quá .
- Cậu dã man thật! – Thái vừa thở dốc vừa nhìn nó.
- Ai bảo cậu đùa ác làm gì, tôi cứ tưởng…- nó giận dỗi.
Nhưng cả hai đứa chợt phát hiện ra tay mình vẫn còn nằm gọn trong tay của đối phương, một khoảng lặng ập đến, cả hai chẳng ai nói một câu… chỉ nhìn nhau…cho tới khi…
- Trời đất ơi! Cô chủ cậu chủ đang mần cái chi thế nì? Nam nữ thọ thọ bất tương thân, thả cái tay ra mau, răng lại khổ ri không biết! - tiếng chị osin la thất thanh như nhà có trộm khiến chúng nó giật mình trở về lại vị trí ban đầu.
- Không có gì cả, chị hiểu nhầm rồi! –nó thanh minh.
- Tui không cần biết! Noái ri cho khỏe hí! Cô chủ và cậu chủ từ bữa ni không được ngồi gần nhau như rứa, không được đụng chạm bất cứ cái gì của nhau, nếu tui mà thấy là tui không để yên mô! Nhiệm vụ của tui là bảo vệ cô chủ và cậu chủ “bình an vô sự” trước khi hai người đến tuổi làm đám cưới! Rứa hí! - chị osin nói rành rọt như dội từng gáo nước vào mặt chúng nó.
- Thật là… - Thái than lên một tiếng rồi bỏ vào phòng.
- Có rứa chớ! – chị osin cười toe toét ra ý hài lòng.
Còn lại nó một mình ngồi trên xích đu, những chuyện vừa xảy ra cho đến giờ vẫn khiến nó xấu hổ, nó không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa.
Trưa
Nó mở máy điện thoại thì thấy có đến cả chục cái tin nhắn chưa đọc với chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hải Phi, nội dung tin nhắn đều xoay quanh việc hỏi nó đã hết đau chân chưa, có bị nhiễm trùng không, có cảm thấy khó chịu không v.v… có lẽ vì đặt chế độ im lặng nên nó không biết, nó phì cười, ông anh này thật kì cục!
Không thấy liên lạc gì từ Bảo cả, chắc vẫn còn giận, nó không hiểu Bảo đang nghĩ gì nữa, con trai mà giận dai quá, mà có phải lỗi của nó đâu, do Lê Thái cả đấy chứ .
- Thay áo quần chưa cháu! xuống đi học kẻo trễ! - tiếng cô Nhu từ dưới nhà vọng lên.
- Dạ! Đợi cháu một chút! – nó lấy cặp rồi chạy ào xuống nhà.
Nhưng xuống sân thì nó không thấy con ngựa điện của mình đâu cả, mà hình như lúc nó dọn về đây nó có đem theo đâu.
- Sao thế cháu, lên xe đi chứ! - tiếng cô Nhu giục
- Ơ… xe nào hả bác?
Nó nhìn quanh sân và chỉ thấy duy nhất một chiếc xe ô tô màu đen đang trong tư thế chuẩn bị xuất phát, nó hoảng hốt nhìn sang cô Nhu:
- Cháu về đây ở với bác thì đi học cùng với Bun luôn cho tiện!
- Nhưng đi bằng ô tô… - nó ngập ngừng
- Ô tô thì sao cháu?
- ….
- Cậu ấy không đi được ô tô, cậu ấy bị say xe! - tiếng Thái từ trong nhà bước ra.
- Thế à? Sao không nói với bác sớm! Giờ sao đây? Nhà ta làm gì có xe đạp hay xe máy. – bác Nhu tỏ vẻ lo lắng
- Con đã nói chú Bắc tới cửa hàng lấy về chiếc Shark rồi, con sẽ chở cậu ấy đi, từ nay khỏi cần ô tô nữa! – Thái điềm nhiên
- Thế cũng được, dù sao con cũng đủ 18 tuổi rồi, vả lại con đâu có biết đi xe đạp – bác gái nhìn Thái rồi cười.
- Mẹ! Sao lại nói chuyện đó ở đây? – Thái lúng túng khi nhìn thấy nó đang đứng cười ha hả.
- Xe đến rồi! Hai đứa đi học kẻo trễ!
- Chào bác cháu đi! – nó đội mũ bảo hiểm rồi trèo lên xe.
Chiếc xe màu cà phê sữa phóng nhanh ra khỏi cổng.
Trên đường
- Nè! Cậu thả tôi xuống ở đoạn gần trường để tôi đi bộ vào, chắc cậu cũng không muốn bị lôi vào tầm ngắm chứ hả? – Nó nhắc nhở
- Nói nhiều! – Thái bực dọc
Ấy vậy mà cậu ta chạy thẳng vào trong nhà xe khiến nó nhảy đựng lên suýt nữa làm chiếc xe mất thăng bằng.
- Tôi đã nói cậu mà sao…. – nó ú ớ
- Tôi thích thế!
- Cái con người…! – nó bó tay
Hàng trăm, không, đúng hơn là hàng ngàn con mắt đang hướng về cái nhà xe nơi nó và Thái đang có mặt, nó không thể chịu nỗi đành núp đằng sau lưng Thái.
“Thái bữa nay đi xe máy đến trường à??? Lại còn chở con nhóc nào đó nữa??? Đúng là chuyện lạ!!! “ – Đó là những tiếng “vo ve” xung quanh!
- Cậu hại tôi rồi! – nó đau khổ
- Kệ họ! Sao cậu hay bị phụ thuộc vào dư luận thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu muốn giấu việc tôi với cậu đi học cùng nhau cho đến hết đời luôn à? – nói y chang Bảo.
- Nhưng tôi và cậu có đi học chung với nhau đến hết đời đâu, chỉ một thời gian thôi mà! – nó cãi lại
- Thì … - Thái không nói được gì rồi xách cái ba lô lên vai cho tay vào túi quần bước đi, để nó lại một mình bơ vơ giữa hàng ngàn “tia lửa điện” xung quanh
- Ê ê …! – nó bất lực
Nó thấy Thái ra ngoài đó rồi đứng nói gì với đám đông đang nhìn vào xong rồi đi thẳng.
Nó thở dài rồi thu hết can đảm tiến ra khỏi nhà xe, miệng không ngừng… cầu nguyện .
Nhưng chẳng ai nói gì nó cả, thậm chí chẳng ai nhìn nó lấy một cái khiến nó vừa đi vừa ngẩn ngơ, một lúc sau nó mới nhảy cẫng lên vì nhận thấy rằng đã thoát được cảnh bị “hành hạ” .
Nó vào lớp.
Tuyết chiều nay hình như đi học trế, bàn học của nó vẫn còn trống, Bảo cũng chưa thấy đến, nó bắt đầu cảm giác có cái gì đó kì lạ đang xảy ra.
Vào tiết một , là tiết Sinh của thầy chủ nhiệm, Bảo cuối cùng cũng đến nhưng Tuyết vẫn không thấy tăm hơi.
- Các em thân mến của tôi! Hôm nay thầy sẽ thông báo cụ thể cho các em về cuộc thi Thiên Vương cuối tháng sau! - thầy giáo tuyên ba hùng hồn
- Sao??? - tiếng nhao nhao của mấy đứa bàn trên
- Các em cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó! - thầy trấn an
- Vẫn theo những nội dung như năm trước hả thầy?
- Chính xác! Nhưng năm nay có thêm điều đặc biệt…
- ???
- Là ai giành được ngôi vị Nữ Vương và Nam Vương thì sẽ được làm người mẫu cho tạp chí TEEN trong bộ sưu tập mới!
- Oh … - cả lớp tỏ vẻ bất ngờ
- Vậy nên chúng ta phải chuẩn bị cho Viên Lam và Quý Bảo thật tuyệt vời để giành vương miện. OK? - thầy dõng dạc
- Vâng! Tất nhiên! - cả lớp hướng mắt về phía nó và Bảo cả, nhưng hai đứa chả có vẻ gì là hứng thú
- Chúng ta sẽ sang bài Quần thể, các em giở sách vở ra nào! - thầy lại trở về với phong cách của chính mình, cả lớp tiu nghỉu, nó chốc chốc lại nhìn sang Bảo nhưng chẳng có “phản hồi tích cực “nào cả, nó bắt đầu cảm thấy chán và khó chịu về kiểu giận dỗi kì quặc của Bảo.
Trong tất cả các môn tụ nhiên nó thích Sinh vật nhất, nó cảm thấy mình có “duyên” với môn này nên tiết Sinh khi nào nó cũng học rất hứng thú, nó là người học chơi phân minh không bao giờ cho phép bản thân nhập nhằng giữa một trong hai, như lúc này đây, nó cũng thôi không để ý đến Bảo nữa.
Hôm nay Tuyết không đi học, giữa tiết nó có nhắn tin hỏi thăm nhưng không thấy trả lời lại, không biết đau ốm hay gì đây! Tuyết sống nội tâm nên chả bao giờ nó biết được cô nhóc đang nghĩ gì và muốn gì.
Lâu nay cũng không thấy Len liên lạc với nó, không biết con bạn đã nguôi ngoai với mối tình đầu chưa nữa, nó nghĩ mà thấy thương con nhỏ ghê gớm.
Ra chơi
Nó đang hì hục viết bài luận anh văn thì Bảo lù lù tiến tới và ngồi bên cạnh nó - chỗ của Tuyết khiến nó giật mình tưởng… ma .
- Mình xin lỗi! - Bảo nói với vẻ buồn buồn
- ???
- Mình đã không giữ được cậu!
- ???
- Đáng lẽ mình phải níu tay cậu lại lúc đó… nhưng mình đã không làm được!
- Cậu đang nói cái gì thế??? Mình thật sự không hiểu! – nó càng lúc càng tỏ vẻ ngờ nghệch
- Mang tiếng là bạn trai của cậu nhưng luôn không giữ được cậu, mình rất ghét bản thân, cậu hiểu chứ??? - Bảo nói mạnh
- Hơ…cái này…cái này không phải lỗi của cậu cũng không phải lỗi của mình… cậu cứ quên đi cho khỏe! – nó là kẻ không biết an ủi người khác .
- Cậu không hiểu được cảm giác của mình….mình không chấp nhận có ai đó cướp đi mất thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình….đó là một sự sỉ nhục….lần này mình đã bất cẩn nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu! - Bảo đột ngột nắm chặt lấy tay nó… bất chợt nó có cảm giác sợ Bảo, con người Bảo bây giờ và con người mà nó quen không hề giống nhau một chút nào.
- Cậu…cậu…cậu không sao chứ? – nó lắp bắp rút nhẹ cánh tay mình ra khỏi tay Bảo.
- Rất ổn, chiều nay mình muốn dẫn cậu đi ăn. Ok? – đó là nụ cười quen thuộc của Bảo, nó cảm thấy an tâm chút xíu.
- Ừ … à không ! – nó chợt nhận ra mình không còn “tự do” như trước nữa
- Sao thế???
- À …à… mình phải về nhà sớm, hôm nay nhà mình có việc! – nó cười cười
- Thế thì chiều mai nhé! Mình sẽ dẫn cậu đến một nơi rất tuyệt! - Bảo giới thiệu đầy vẻ phấn khích.
- Ừ! – nó gật gật đầu
Nó thoáng rùng mình sau khi Bảo rời khỏi, nó không hiểu được con người Bảo – đó là những gì nó rút ra được từ cuộc đối thoại vừa rồi.
Ra về
Nó cố ý về sau cùng để cố gắng thoát được những ánh mắt tò mò xung quanh, từ hôm nay sẽ là chuỗi ngày đau khổ của nó khi bị gắn chặt với hotboy một cách bất đắc dĩ .
Lúc sân trường vắng hoe nó mới lò dò đi ra cổng.
Nhưng không thấy Thái đâu.
- Trời ơi, thả cái tay ra! Thả ra! – Thái nhăn mặt dùng tay cầm lấy tay nó hất ra nhưng nó vẫn bám trụ cái miệng của Thái để moi cho kì được viên thuốc .
Hai đứa nó người thì xấn vào kẻ thì hất ra khiến cho không khí náo loạn cả lên như một cuộc hỗn chiến! +_+
- Nhổ ra chưa, nhổ ra!
- Trời ơi là trời có nuốt đâu mà nhổ! – Thái đau khổ.
- Hả???? Nó dừng ngay lại hành động moi móc của mình nhìn chằm chằm Thái, bằng một ánh mắt không thể nào “tròn” hơn!
Thái đau khổ chìa viên thuốc giấu trong tay ra cho nó xem, có lẽ cậu nhóc chỉ muốn chọc nó ai ngờ nó “anh hùng” quá .
- Cậu dã man thật! – Thái vừa thở dốc vừa nhìn nó.
- Ai bảo cậu đùa ác làm gì, tôi cứ tưởng…- nó giận dỗi.
Nhưng cả hai đứa chợt phát hiện ra tay mình vẫn còn nằm gọn trong tay của đối phương, một khoảng lặng ập đến, cả hai chẳng ai nói một câu… chỉ nhìn nhau…cho tới khi…
- Trời đất ơi! Cô chủ cậu chủ đang mần cái chi thế nì? Nam nữ thọ thọ bất tương thân, thả cái tay ra mau, răng lại khổ ri không biết! - tiếng chị osin la thất thanh như nhà có trộm khiến chúng nó giật mình trở về lại vị trí ban đầu.
- Không có gì cả, chị hiểu nhầm rồi! –nó thanh minh.
- Tui không cần biết! Noái ri cho khỏe hí! Cô chủ và cậu chủ từ bữa ni không được ngồi gần nhau như rứa, không được đụng chạm bất cứ cái gì của nhau, nếu tui mà thấy là tui không để yên mô! Nhiệm vụ của tui là bảo vệ cô chủ và cậu chủ “bình an vô sự” trước khi hai người đến tuổi làm đám cưới! Rứa hí! - chị osin nói rành rọt như dội từng gáo nước vào mặt chúng nó.
- Thật là… - Thái than lên một tiếng rồi bỏ vào phòng.
- Có rứa chớ! – chị osin cười toe toét ra ý hài lòng.
Còn lại nó một mình ngồi trên xích đu, những chuyện vừa xảy ra cho đến giờ vẫn khiến nó xấu hổ, nó không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa.
Trưa
Nó mở máy điện thoại thì thấy có đến cả chục cái tin nhắn chưa đọc với chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hải Phi, nội dung tin nhắn đều xoay quanh việc hỏi nó đã hết đau chân chưa, có bị nhiễm trùng không, có cảm thấy khó chịu không v.v… có lẽ vì đặt chế độ im lặng nên nó không biết, nó phì cười, ông anh này thật kì cục!
Không thấy liên lạc gì từ Bảo cả, chắc vẫn còn giận, nó không hiểu Bảo đang nghĩ gì nữa, con trai mà giận dai quá, mà có phải lỗi của nó đâu, do Lê Thái cả đấy chứ .
- Thay áo quần chưa cháu! xuống đi học kẻo trễ! - tiếng cô Nhu từ dưới nhà vọng lên.
- Dạ! Đợi cháu một chút! – nó lấy cặp rồi chạy ào xuống nhà.
Nhưng xuống sân thì nó không thấy con ngựa điện của mình đâu cả, mà hình như lúc nó dọn về đây nó có đem theo đâu.
- Sao thế cháu, lên xe đi chứ! - tiếng cô Nhu giục
- Ơ… xe nào hả bác?
Nó nhìn quanh sân và chỉ thấy duy nhất một chiếc xe ô tô màu đen đang trong tư thế chuẩn bị xuất phát, nó hoảng hốt nhìn sang cô Nhu:
- Cháu về đây ở với bác thì đi học cùng với Bun luôn cho tiện!
- Nhưng đi bằng ô tô… - nó ngập ngừng
- Ô tô thì sao cháu?
- ….
- Cậu ấy không đi được ô tô, cậu ấy bị say xe! - tiếng Thái từ trong nhà bước ra.
- Thế à? Sao không nói với bác sớm! Giờ sao đây? Nhà ta làm gì có xe đạp hay xe máy. – bác Nhu tỏ vẻ lo lắng
- Con đã nói chú Bắc tới cửa hàng lấy về chiếc Shark rồi, con sẽ chở cậu ấy đi, từ nay khỏi cần ô tô nữa! – Thái điềm nhiên
- Thế cũng được, dù sao con cũng đủ 18 tuổi rồi, vả lại con đâu có biết đi xe đạp – bác gái nhìn Thái rồi cười.
- Mẹ! Sao lại nói chuyện đó ở đây? – Thái lúng túng khi nhìn thấy nó đang đứng cười ha hả.
- Xe đến rồi! Hai đứa đi học kẻo trễ!
- Chào bác cháu đi! – nó đội mũ bảo hiểm rồi trèo lên xe.
Chiếc xe màu cà phê sữa phóng nhanh ra khỏi cổng.
Trên đường
- Nè! Cậu thả tôi xuống ở đoạn gần trường để tôi đi bộ vào, chắc cậu cũng không muốn bị lôi vào tầm ngắm chứ hả? – Nó nhắc nhở
- Nói nhiều! – Thái bực dọc
Ấy vậy mà cậu ta chạy thẳng vào trong nhà xe khiến nó nhảy đựng lên suýt nữa làm chiếc xe mất thăng bằng.
- Tôi đã nói cậu mà sao…. – nó ú ớ
- Tôi thích thế!
- Cái con người…! – nó bó tay
Hàng trăm, không, đúng hơn là hàng ngàn con mắt đang hướng về cái nhà xe nơi nó và Thái đang có mặt, nó không thể chịu nỗi đành núp đằng sau lưng Thái.
“Thái bữa nay đi xe máy đến trường à??? Lại còn chở con nhóc nào đó nữa??? Đúng là chuyện lạ!!! “ – Đó là những tiếng “vo ve” xung quanh!
- Cậu hại tôi rồi! – nó đau khổ
- Kệ họ! Sao cậu hay bị phụ thuộc vào dư luận thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu muốn giấu việc tôi với cậu đi học cùng nhau cho đến hết đời luôn à? – nói y chang Bảo.
- Nhưng tôi và cậu có đi học chung với nhau đến hết đời đâu, chỉ một thời gian thôi mà! – nó cãi lại
- Thì … - Thái không nói được gì rồi xách cái ba lô lên vai cho tay vào túi quần bước đi, để nó lại một mình bơ vơ giữa hàng ngàn “tia lửa điện” xung quanh
- Ê ê …! – nó bất lực
Nó thấy Thái ra ngoài đó rồi đứng nói gì với đám đông đang nhìn vào xong rồi đi thẳng.
Nó thở dài rồi thu hết can đảm tiến ra khỏi nhà xe, miệng không ngừng… cầu nguyện .
Nhưng chẳng ai nói gì nó cả, thậm chí chẳng ai nhìn nó lấy một cái khiến nó vừa đi vừa ngẩn ngơ, một lúc sau nó mới nhảy cẫng lên vì nhận thấy rằng đã thoát được cảnh bị “hành hạ” .
Nó vào lớp.
Tuyết chiều nay hình như đi học trế, bàn học của nó vẫn còn trống, Bảo cũng chưa thấy đến, nó bắt đầu cảm giác có cái gì đó kì lạ đang xảy ra.
Vào tiết một , là tiết Sinh của thầy chủ nhiệm, Bảo cuối cùng cũng đến nhưng Tuyết vẫn không thấy tăm hơi.
- Các em thân mến của tôi! Hôm nay thầy sẽ thông báo cụ thể cho các em về cuộc thi Thiên Vương cuối tháng sau! - thầy giáo tuyên ba hùng hồn
- Sao??? - tiếng nhao nhao của mấy đứa bàn trên
- Các em cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó! - thầy trấn an
- Vẫn theo những nội dung như năm trước hả thầy?
- Chính xác! Nhưng năm nay có thêm điều đặc biệt…
- ???
- Là ai giành được ngôi vị Nữ Vương và Nam Vương thì sẽ được làm người mẫu cho tạp chí TEEN trong bộ sưu tập mới!
- Oh … - cả lớp tỏ vẻ bất ngờ
- Vậy nên chúng ta phải chuẩn bị cho Viên Lam và Quý Bảo thật tuyệt vời để giành vương miện. OK? - thầy dõng dạc
- Vâng! Tất nhiên! - cả lớp hướng mắt về phía nó và Bảo cả, nhưng hai đứa chả có vẻ gì là hứng thú
- Chúng ta sẽ sang bài Quần thể, các em giở sách vở ra nào! - thầy lại trở về với phong cách của chính mình, cả lớp tiu nghỉu, nó chốc chốc lại nhìn sang Bảo nhưng chẳng có “phản hồi tích cực “nào cả, nó bắt đầu cảm thấy chán và khó chịu về kiểu giận dỗi kì quặc của Bảo.
Trong tất cả các môn tụ nhiên nó thích Sinh vật nhất, nó cảm thấy mình có “duyên” với môn này nên tiết Sinh khi nào nó cũng học rất hứng thú, nó là người học chơi phân minh không bao giờ cho phép bản thân nhập nhằng giữa một trong hai, như lúc này đây, nó cũng thôi không để ý đến Bảo nữa.
Hôm nay Tuyết không đi học, giữa tiết nó có nhắn tin hỏi thăm nhưng không thấy trả lời lại, không biết đau ốm hay gì đây! Tuyết sống nội tâm nên chả bao giờ nó biết được cô nhóc đang nghĩ gì và muốn gì.
Lâu nay cũng không thấy Len liên lạc với nó, không biết con bạn đã nguôi ngoai với mối tình đầu chưa nữa, nó nghĩ mà thấy thương con nhỏ ghê gớm.
Ra chơi
Nó đang hì hục viết bài luận anh văn thì Bảo lù lù tiến tới và ngồi bên cạnh nó - chỗ của Tuyết khiến nó giật mình tưởng… ma .
- Mình xin lỗi! - Bảo nói với vẻ buồn buồn
- ???
- Mình đã không giữ được cậu!
- ???
- Đáng lẽ mình phải níu tay cậu lại lúc đó… nhưng mình đã không làm được!
- Cậu đang nói cái gì thế??? Mình thật sự không hiểu! – nó càng lúc càng tỏ vẻ ngờ nghệch
- Mang tiếng là bạn trai của cậu nhưng luôn không giữ được cậu, mình rất ghét bản thân, cậu hiểu chứ??? - Bảo nói mạnh
- Hơ…cái này…cái này không phải lỗi của cậu cũng không phải lỗi của mình… cậu cứ quên đi cho khỏe! – nó là kẻ không biết an ủi người khác .
- Cậu không hiểu được cảm giác của mình….mình không chấp nhận có ai đó cướp đi mất thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình….đó là một sự sỉ nhục….lần này mình đã bất cẩn nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu! - Bảo đột ngột nắm chặt lấy tay nó… bất chợt nó có cảm giác sợ Bảo, con người Bảo bây giờ và con người mà nó quen không hề giống nhau một chút nào.
- Cậu…cậu…cậu không sao chứ? – nó lắp bắp rút nhẹ cánh tay mình ra khỏi tay Bảo.
- Rất ổn, chiều nay mình muốn dẫn cậu đi ăn. Ok? – đó là nụ cười quen thuộc của Bảo, nó cảm thấy an tâm chút xíu.
- Ừ … à không ! – nó chợt nhận ra mình không còn “tự do” như trước nữa
- Sao thế???
- À …à… mình phải về nhà sớm, hôm nay nhà mình có việc! – nó cười cười
- Thế thì chiều mai nhé! Mình sẽ dẫn cậu đến một nơi rất tuyệt! - Bảo giới thiệu đầy vẻ phấn khích.
- Ừ! – nó gật gật đầu
Nó thoáng rùng mình sau khi Bảo rời khỏi, nó không hiểu được con người Bảo – đó là những gì nó rút ra được từ cuộc đối thoại vừa rồi.
Ra về
Nó cố ý về sau cùng để cố gắng thoát được những ánh mắt tò mò xung quanh, từ hôm nay sẽ là chuỗi ngày đau khổ của nó khi bị gắn chặt với hotboy một cách bất đắc dĩ .
Lúc sân trường vắng hoe nó mới lò dò đi ra cổng.
Nhưng không thấy Thái đâu.
Danh sách chương