Quỳnh Nhân đi ra khỏi phòng làm việc dưới Địa Phủ, chuẩn bị ngồi xe về lại Dương thế.
Cậu đi trên đường Thanh Sương, chỉ cảm thấy cây cối hoa cỏ dưới đây giống như được trồng trong nhà kính vậy, không cần biết đang là mùa nào cũng nở rộ.
Hoa mẫu đơn cùng hoa nguyệt quý chen chúc nở thành chùm, không bên nào chịu nhường bên nào.
Hoa nở rực rỡ thì không nói, đến cả từng phiến lá cũng xanh biếc non mỡn, giống như được làm bằng ngọc bích vậy.
Dương thế bây giờ đang là mùa thu, thời tiết Long Thành dạo gần đây vừa khô lại vừa lạnh, hoa trên đường cho dù có nở đúng mùa trông vẫn có chút quắt queo.
Không giống như dưới Địa Phủ, bốn mùa tươi đẹp.
Cậu chụp lại mấy bức ảnh, vừa nghiêng đầu đã thấy ngoài cửa Quỷ Phán điện có một đoàn người dài dẵng dặc, cuồn cuộn đi ra.
Người được vây ở giữa kia, vóc dáng rất cao, bờ vai rộng, hắn như có ra đa định vị vị trí của Quỳnh Nhân vậy, hai mắt lập tức nhìn về phía cậu, mũ miện có chuỗi hạt đang đội cũng lay động.
Quỳnh Nhân nhìn quanh vài lượt, rồi co cẳng bỏ chạy.
Tối hôm qua Diêm La Vương đã dùng pháp thuật, tiến hành trị liệu toàn diện cho cậu, bây giờ ngoại trừ có chút buồn ngủ ra thì Quỳnh Nhân thực sự là eo không mỏi chân không đau, nhưng mà cậu không thấy cảm kích tí nào hết.
Đáng ghét, nhất định phải nghĩ ra cách chế ngự lão thần đáng sợ nhất Địa Phủ này, không thể để người này dồn hết sức lực tích lũy mấy ngàn năm lên người cậu được!
Nhưng mà bây giờ cậu chỉ có thể chạy trốn thôi, hức hức hức, đau lòng quá đi.
Rõ ràng trước kia rất dịu dàng săn sóc, lại còn dễ thẹn thùng, là một bạn hàng xóm tuyệt vời ông mặt trời, vì sao bây giờ lại biến thành thế này chứ?
Lúc cậu vội vàng vọt đi thì xông vào trong ngực một người, trong mũi là mùi hương xa lạ chưa từng ngửi thấy bao giờ, là mùi hoa hồng xen lẫn với xạ hương, hổ phách, cộng thêm mùi đàn hương, kết hợp tất cả lại, mát lạnh lại nồng nàn, mùi thơm lan theo hơi nước lành lạnh tràn tới.
Diêm La Vương tóc đỏ mắt đỏ đỡ lấy eo cậu: "Ta đưa em về."
Nói xong, gò má của hắn cũng hơi hồng lên, ánh mắt cũng khó khăn dời đi chỗ khác, "Em đừng lo, ta sẽ không như vậy nữa đâu."
Là "không" không làm người như vậy, hay là sẽ không trực tiếp "ăn" người nữa? Hai cái này khác nhau rất lớn đó, anh nói rõ ra đi xem nào.
Muốn phát điên.
Nhưng Quỳnh Nhân ngại không dám hỏi ra, cậu chỉ có thể đánh trống lảng, nói mấy chuyện không liên quan: "Trên người anh là mùi gì thế?"
Thơm quá đi.
Mặt Diêm La Vương càng lúc càng đỏ: "..."
Quỳnh Nhân nhớ đến lời sáng nay Diêm La Vương đã nói, giọng cũng run rẩy: "Sao có thể thế được, tối hôm qua không phải là hoa sen à?"
Diêm La Vương: "Hoa sen là bản tướng của ta."
Cho nên, tất cả các hóa thân khác đều thơm theo đúng không?
Nói cách khác, cái người vừa hôn vừa đỏ mặt kia mới là dáng vẻ chân thật nhất của Diêm La Vương...
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhất thời chết lặng, chả trách hóa thân nào cũng đáng sợ như vậy, tất cả là do bản tướng đã khủng bố sẵn rồi.
Diêm La Vương cứ nói người cậu rất thơm, nhưng mà tự cậu ngửi thì không thấy, tại sao dính lên người đối phương rồi, cậu lại ngửi được, thực sự không khoa học tí nào.
"Buổi chiều em còn có việc, ta đưa em đi."
Quỳnh Nhân có chút xấu hổ: "Anh biết thời gian là buổi chiều à?"
Diêm La Vương lẳng lặng gật đầu.
Quỳnh Nhân cắn răng: "Vậy mình đi thôi."
Trốn có ích khỉ gì đâu? Buổi tối vẫn phải về nhà đó thôi.
Cứ dũng cảm đối mặt đi vậy.
Lần thứ hai đi lên xe rồng của Diêm La Vương, bên trong thế mà lại được mở rộng thêm, xa hoa đến độ khiến người ta phải khiếp sợ.
Chỗ thần kỳ nhất ở đây chính là, ở giữa lại còn được đặt một cái bàn lẩu, nồi uyên ương cũng đã đặt ngay ngắn bên trên, hai loại nước dùng đỏ trắng đang sôi, mùi cay nồng lẫn với hơi nóng bốc lên trên.
Quỳnh Nhân nhìn thôi đã thấy thèm rồi.
Thịt bò thịt dê cuộn, váng đậu, rong biển, to to nhỏ nhỏ xếp đầy hai mươi mấy khay, mỗi món một ít.
Như vậy vừa có thể ăn được nhiều món, lại không sợ lãng phí thức ăn.
Diêm La Vương: "Hôm qua em không được ăn lẩu, giờ bù lại cho em."
Thật sự quá gian xảo.
Vừa lấn lướt vừa dịu dàng, vừa mặt dày lại dễ xấu hổ, tất cả những đặc điểm trái ngược đó tập hợp lại tạo thành Diêm La Vương.
Không hổ là người có đến bảy hóa thân.
Tim Quỳnh Nhân đập nhanh hơn, cậu cố kiềm lại, mím môi gật đầu, nhưng mà...
Quỳnh Nhân moi móc một hồi trong ba lô, lấy giấy vàng ra gấp một ít thỏi vàng, xong lại lấy ra một đoạn nhang Xương gà*: "Giúp em hóa cái đi."
*Gốc chỗ này là 鸡骨香.
Nếu tìm cả cụm thì nó ra cây ba đậu, một loại cây thuốc, nếu search hai từ phía trước thì ra súp gà với một loại dược liệu nữa tên đầy đủ là Xương gà Vân Nam thường sơn.
Tôi không biết hai loại dược liệu đó có liên quan gì ở đây, nhưng mà hóa tiền vàng thì phải đốt nhang, nên tôi mạnh dạn chém là nhang Xương gà.
Thím nào biết hú tôi phát nhé.
Diêm La Vương: "Em muốn cầu ai?"
Quỳnh Nhân: "Anh cứ hóa trước đi."
Diêm La Vương châm nhang cho cậu, lại cho mượn lửa, thỏi vàng vừa hóa hết lập tức rơi lộp bộp xuống đầu Diêm La Vương.
Diêm La Vương: "..."
Ngay sau đó, trong làn khói nhàng màu tím đang bốc lên, Quỳnh Nhân chắp tay làm lễ, thành kính cầu khẩn: "Hi vọng bạn trai em có thể học được phương pháp "ăn" Quỳnh Nhân đúng cách, dòng nước nhỏ thì chảy lâu dài, đừng một phát đến cả bảy, có ngon cũng không thể mỗi ngày đều ăn được, Diêm La Vương chứng giám lòng thành, ngài nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của em đúng không?"
Diêm La Vương đồng thời nghe được tiếng Quỳnh Nhân đang nói ngay trước mặt cùng tiếng cầu khấn từ u minh, đồng thời nhìn thấy Quỳnh Nhân trước mắt cùng ảo ảnh đang cầu khấn của Quỳnh Nhân, thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Mặc dù hắn là người đứng đầu Địa Phủ, nhưng tín đồ thực sự rất ít, có thể nói là không có một mống, cho dù có người cung phụng, cũng hầu như là vì muốn hắn buông tha ai ai đó, hoặc xin kéo dài tuổi thọ, hoặc xin miễn giảm tội nghiệt, không thì cũng là xin được đầu thai vào chỗ tốt.
Không có mấy ai thực lòng thực tâm thờ phụng hắn, thực ra Diêm La Vương cũng không bận tâm chuyện này.
Chỉ có điều, với một người không có tín đồ như hắn, tấm lòng thành kính của Quỳnh Nhân thực sự là độc nhất vô nhị.
Dựa theo tiêu chuẩn của thần linh mà phán xét, Quỳnh Nhân đại khái chính là tín đồ cấp SSS, cho dù lẫn trong đám đông người cùng cầu khấn cũng có thể liếc mắt một cái xác định được vị trí của cậu.
Cho nên tiếng cầu nguyện rõ ràng không ngừng vang vọng bên tai, ảo ảnh của Quỳnh Nhân cũng lóe lên bên cạnh, đây là trời cao nói cho hắn biết, nhất định phải đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ có lòng thành kính này.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lại có hơi muốn cười, chỉ có Quỳnh nhân mới dùng cách thức đáng yêu như vậy để ngăn hắn "Quá đáng" mà thôi.
Diêm La Vương quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng áp tay lên tay Quỳnh Nhân, hôn đầu ngón tay cậu.
Chính thức đáp lại lời cầu nguyện của Quỳnh Nhân: "Ta đồng ý với em."
Đây không phải là thần linh đồng ý lời cầu khấn của tín đồ, mà là tín đồ đáp lại yêu cầu của thần linh.
Quỳnh Nhân của hắn không phải là thần linh, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của cậu.
*
Mùi lẩu trên người quá nồng, Diêm La Vương bèn đưa Quỳnh Nhân về nhà tắm rửa thay quần áo mới trước, sau đó mới đưa cậu đến tòa nhà của truyền thông IKU.
Lý Quỳ đã chờ sẵn ở cửa, thấy cậu và Diêm La Vương nói bai bai xong, không nhịn được tọc mạch: "Hai người thực sự là như keo với sơn ấy."
Biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân rất dè dặt: "Như nhau cả thôi.
Chủ yếu là tại anh ấy dính người quá, nhưng dầu gì cũng là bạn trai mình, không cưng chiều thì còn biết làm sao?"
Nội dung trong lời nói thì hoàn toàn không dính một tí nào đến hai chữ dè dặt cả.
Lý Quỳ kinh ngạc nhướng mày, Quỳnh Nhân với Ngôn Mặc phát triển thành quan hệ yêu đương từ bao giờ vậy? Ông tuy rằng hay lôi chuyện này ra đùa giỡn, nhưng vẫn biết hai người này vẫn chưa thẳng thắn với nhau đâu.
"Cậu như vậy là không được, sao cậu lại không giới thiệu một vị cha khác của chú cho chú biết chứ, cậu có biết muốn xây dựng một gia đình mới, muốn gìn giữ mối quan hệ trong nhà, thì người làm cha như cậu nhất định phải chú ý điều tiết quan hệ giữa người con ghẻ như chú với bạn trai của mình không hả?"
Quỳnh Nhân: "Nói linh tinh, cháu mới kết hôn lần đầu."
"Không phải chứ..." Lý Quỳ giật mình không nhấc nổi chân, "Cậu mới có hai mươi, vừa đủ tuổi kết hôn theo quy định của nhà nước thôi đó, cậu yêu cậu ta vậy cơ à? Nhất định phải là người này hả?"
Nghe cái giọng điệu này của Lý Quỳ là biết, nhất định ông ta đã lượn siêu thoại CP của cậu không ít lần.
Diêm La Vương có mặt ở đây thì không dễ thừa nhận, nhưng ở sau lưng Diêm La Vương nói chút thì ngại gì chứ?
Hai người đi thẳng một đường đến phòng họp, Lý Quỳ suýt chút nữa là đâm đầu vào cửa kính, may mà Quỳnh Nhân phản xạ nhanh, xách người lùi lại.
Quả nhiên, con trai cho dù đã U40, người làm cha vẫn không thể bớt lo được.
Lý Quỳ bỗng nhiên thở dài: "Trời muốn mưa, cha muốn lập gia đình, hết cách rồi, mình chỉ có thể chúc phúc thôi."
Quỳnh Nhân: "..."
Phòng họp này không lớn, Dung Trinh thấy cậu tới lập tức ra đón, tươi cười nói:
"Cha, cha đến rồi."
Còn tưởng Dung Trinh ở chùa thanh tâm quả dục tu hành xong có thể bình thường lại một chút, bây giờ xem ra là không được rồi.
"Cha, mời ngồi."
Quỳnh Nhân: "Chú như vậy là tính làm anh em với chú Lý Quỳ à?"
Dung Trinh kéo ghế cho cậu, lại tự tay rót trà, ánh mắt bình lặng nói: "Vạn vật đều có lý do tồn tại riêng, như bong bóng trong mơ, anh em hay không anh em.
Cha con hay không cha con, đều chỉ là duyên phận giữa người với người mà thôi, chỉ là một cách xưng hô, cha việc gì phải để ý nhiều như vậy, tôi gọi cậu là cha, với cậu gọi tôi là con thì có gì khác nhau?"
Quỳnh Nhân: "..."
Công ty này có còn làm việc được nữa không đây, chưởng môn cùng đại tướng show giải trí đều không được bình thường thế này, thế mà UKITeng còn bị IKU đè đầu cưỡi cổ, UKITeng thế này là không ổn rồi.
Tuy trong lòng phàn nàn thì phàn nàn vậy, nhưng Quỳnh Nhân vẫn rất có hứng thú với nội dung cuộc họp hôm nay.
Đối với một thần tượng như Quỳnh Nhân mà nói, cậu luôn có một nỗi sầu não, đó chính là không có nhiều cơ hội xuất hiện trên sân khấu, đối với người yêu thích biểu diễn sân khấu mà nói, quanh năm suốt tháng, chỗ thể thỏa mãn cơn nghiền cũng chỉ có mấy buổi dạ hội cùng liveshow của bản thân mà thôi.
Thêm nữa, trong nước bây giờ thực sự không có giải thưởng nào có sức nặng dành cho mảng âm nhạc, điều này cũng không thể tách khỏi tình cảnh hoạt động rời rạc riêng lẻ của những cá nhân làm nhạc.
Bây giờ ca sĩ cực kỳ hot rất hiếm, thời đại internet khiến các ca khúc được lan truyền nhanh hơn, rất tiện lợi, không ngừng có những ca khúc hot ra mắt, lượt nghe cũng lên đến hàng trăm triệu, nhưng người nghe có khi ngay cả dáng vẻ ca sĩ ra làm sao cũng không biết.
Mặc dù là những ca sĩ đang khá nổi tiếng lúc này, cũng rất khó có thể sánh bằng những nhạc sĩ ca sĩ thời kỳ trước, có thể chỉ dựa vào ca hát mà kiếm được đầu chậu đầy bát.
Thời nay, show giải trí và đại diện nhãn hàng mới là chiến trường kiếm tiền chính của mọi người.
Thậm chí có người còn đi theo đường cong cứu quốc, chuyển hướng thành diễn viên phái thực lực, không ngừng quay phim, lượng tiêu thụ album đều không vượt quá 20 nghìn.
Lý Quỳ hiếm thấy mà lộ ra biểu cảm chân thành tha thiết: "Tuy ý tưởng làm show giải trí biểu diễn trực tiếp tại chỗ này của chú là vì cậu mới nảy ra, nhưng quả thực mấy năm gần đây, không ít ca sĩ cũng phải vì vấn đề này mà đau đầu khổ não.
Sức hấp dẫn của biểu diễn trực tiếp không có cái gì có thể thay thế được."
Dung Trinh gật đầu nói tiếp: "Về phần giải thưởng "Giai điệu vàng" này, chúng tôi dự định sẽ hợp tác tổ chức cùng mấy website truyền thông lớn khác trong nước, xem xét các phương diện từ giai điệu, trình độ nghệ thuật, tốc độ truyền bá đến lượng tiêu thụ album để trao giải."
Quỳnh Nhân lần này thực sự có cảm giác chỉ mấy ngày không gặp mà đã phải nhìn nhau bằng con mắt khác, trong lòng không khỏi chờ mong.
Nếu ý tưởng của hai người có thể thực hiện, vậy đây sẽ là một sự trợ giúp to lớn cho những người làm về lĩnh vực âm nhạc ở trong nước.
"Nếu có bất cứ chuyện gì cháu giúp được, hai người cứ nói." Quỳnh Nhân nói.
"Kế hoạch của bọn tôi là chia sân khấu biểu diễn hiện trường làm hai cái, một cái tổ chức show ca nhạc, cung cấp địa điểm biểu diễn, giúp nghệ sĩ tuyên truyền cho các khúc mới của mình, cái còn lại là sân khấu biểu diễn theo chủ đề, ví dụ như đặc biệt mời một ca sĩ đến biểu diễn các ca khúc của họ, hoặc là ra chủ đề về lòng yêu nước, tình yêu, tình cảm gia đình để mời vài ca sĩ đến, biểu diễn về chủ đề mà chương trình đưa ra."
Lý Quỳ nói: "Thực ra cái thứ hai nếu muốn thực hiện sẽ khá ổn, bởi vì ca sĩ mời tới khẳng định đều là những người tương đối có danh tiếng.
Cái trước thì hơi rắc rối hơn chút, bởi vì hiện tại tốc độ phát hành ca khúc mới của các ca sĩ hàng đầu rất chậm, thế hệ mới ngoài cậu ra thì không có ai vừa có danh tiếng, vừa có lưu lượng, lại có cả bản hit quốc dân cả."
"Ca khúc của các thần tượng nhỏ thực ra rất nhiều, nhưng nếu chỉ dựa vào fan hâm mộ của bọn họ chống đỡ thì lượt xem sẽ không đủ.
Vì thế, chúng tôi muốn tổ chức show ca nhạc này theo hình thức thi đấu, như vậy, tự nhiên sẽ có đề tài và tính cạnh tranh, so với đơn thuần biểu diễn bỏ phiếu thì dễ thu hút sự chú ý hơn."
"Cần cháu đứng ra làm đối tượng để mọi người khiêu chiến ạ?" Quỳnh Nhân nhanh chóng bắt được ý tưởng của Lý Quỳ.
Bản thân sân khấu của Quỳnh Nhân đã là vũ khí lợi hại để thu hút fan rồi, cậu chỉ có vài video biểu diễn trực tiếp, nhưng lượt xem đều rất cao, tính riêng lượt xem bản trực tiếp "Chiết quế lệnh" thôi đã lên bến ba trăm triệu, huống hồ hôm đó còn không có ban nhạc biểu diễn, chỉ dùng nhạc nền ghi âm từ trước.
Màn biểu diễn chất lượng cao của cậu có thể giúp chương trình đột phá giới hạn, đồng thời so sánh Quỳnh Nhân với các thần tượng cùng tuổi khác, sẽ có cảm giác như cao thủ max cấp tàn sát người chơi vậy.
Khán giả có thể mang theo tâm trạng đến xem lão đại thái rau, nhưng chỉ cần xem, chỉ cần "Rau thái" có thể cống hiến những màn trình diễn chất lượng, vậy suy nghĩ của khán giả cũng sẽ từ từ được xoay chuyển.
Trước tiên dùng thủ đoạn này thu hút sự chú ý, sau đó lại lấy nội dung để giữ người ở lại.
Lý Quỳ: "Nói chung, trước mắt show ca nhạc này vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn chương trình ca nhạc theo chủ đề đã hòm hòm rồi, bọn tôi tính mời cậu đến làm MC kỳ đầu tiên."
Quỳnh Nhân nghĩ một chút, sau đó dứt khoát gật đầu: "Được ạ."
"Nhưng mà..." Quỳnh Nhân nhanh chóng nói tiếp, "Cháu tham gia show giải trí rất dễ gặp chuyện ma quái, cái này hai người đã cân nhắc đến chưa?"
Lý Quỳ lập tức cười hơ hớ.
"Làm gì có chuyện chưa nghĩ đến? Yên tâm đi, lần này chú đã mời đại sư đến tính toán, đo đạc vị trí, bày trận pháp phong thủy, dán đủ các loại bùa chú rồi, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì."
*
"Ông ấy nói tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Quỳnh Nhân ngồi trên xe rồng, nói với Diêm La Vương đến đón mình tan làm, "Vốn em còn đang ôm tâm lý trông chờ vào may mắn trong lòng, kết quả lại là nói trước bước không qua*, em phải tìm Mạnh Thâm, hỏi coi anh ta có biết ai am hiểu về phong thủy không, nhờ người ta giúp một tay."
*Gốc là flag 立, là ngôn ngữ mạng ý chỉ việc đặt mục tiêu cho bản thân nhưng lại không thể thực hiện mục tiêu đó.
Ví dụ: Sau trận đánh tôi sẽ về quê ăn cưới, kết quả lại tử trận.
Cái này giống câu "nói trước bước không qua" bên mình, nên tôi để vậy luôn nhé.
Xác suất gặp quỷ của Quỳnh Nhân thực sự có hơi cao.
May mà tính cậu vốn thoải mái tốt bụng, không coi đây là khổ, trái lại còn gián tiếp giúp được không ít người sống và quỷ hồn.
"Hôm qua lúc em đập tượng Quan Âm, Tống Đế Vương bị dọa cho chết khiếp.
Quỷ thần Địa Phủ đều không nhận ra những tượng thần đó có vấn đề, sao em lại phát hiện được vậy?"
Quỳnh Nhân không bị thần lực kiểm soát, cái này rất dễ giải thích, đó là vì trên người cậu có ánh sáng công đức, vốn là đối tượng được trời cao ưu ái, thần lực lớn như vậy đối với cậu cũng là vô dụng.
Ví dụ như lửa có thể khiến người bị bỏng, nhưng lại không thể đốt cháy một ngọn lửa khác được.
Ngọc tiên sinh am hiểu pháp thuật, nếu tượng thần của hắn không bị đập nát, vậy thực sự sẽ không nhìn ra được chuyện khác thường nào, Diêm La Vương cũng phải nhìn xuyên vào bên trong mới phát hiện ra những rối ngọc đó.
Quỳnh Nhân: "Bởi vì ngoại hình của mấy tượng thần kia trông đều rất giống Ngọc tiên sinh, không phải kiểu phục chế toàn bộ ngũ quan, nhưng mà...! Anh biết kiểu của mấy hot face trên mạng không? Tuy bọn họ lớn lên đều không giống nhau, nhưng khi trên mạng đang lưu hành một phong cách trang điểm nào đó, anh để ảnh của bọn họ chung một chỗ, thì thực sự không phân biệt nổi ai với ai cả."
"Mặc dù tất cả tượng thần trong miếu đều có khuôn mặt không giống nhau, nhưng vẫn có nhiều nét tương tự.
Thực ra những tượng thần đó không cần phải làm thành dáng vẻ tương tự nhau cũng được, nhưng Ngọc tiên sinh kia không nhịn được, kiểu người như hắn, hay phải nói là thần như hắn thực ra rất cẩu thả, cho nên, diện mạo chân chính của hắn chắc chắn cũng na ná với những tượng thần kia, có thể chúng ta còn từng gặp rồi, nhưng lại cảm thấy không giống nhau."
Quỳnh Nhân nói xong, đắc ý nhướn mày: "Có phải trông em có cảm giác rất giống thám tử lừng danh "Co-Quỳnh" không?"
Diêm La Vương ở nhà từng xem hai tập Conan với Quỳnh Nhân, nghĩ đến nội dung bộ phim, lập tức gật đầu khẳng định.
Conan đi đến đâu cũng có án mạng, Quỳnh Nhân đi đến đâu cũng gặp chuyện ma quái.
Rất giống.
*
Mấy ngày tiếp theo so với trước đó thì yên bình hơn nhiều, Quỳnh Nhân hóa cho ngục tốt ở Địa ngục Chiên Đồ 500 cái tai nghe bluetooth.
Cậu còn cố ý xuống tận nơi để thử chất lượng, nghe xong chỉ có thể cảm thán, khoa học kỹ thuật ở Địa Phủ không nói chuyện logic, âm sắc tai nghe bluetooth cậu hóa cho ngục tốt tốt một cách quá thể đáng.
Lúc làm Trương Khinh Khinh rất cẩn thận tỉ mỉ, dồn hết tâm sức vào đó.
Lúc hóa xuống âm, Quỳnh Nhân cũng thành tâm hi vọng nó có thể giúp điều chỉnh trạng thái tâm lý của ngục tốt Chiên Đồ, cho nên chất lượng tai nghe mà ngục tốt nhận được mới tốt đến khó tin như vậy.
Quỳnh Nhân chưa từng dùng cái tai nghe bluetooth nào tốt đến vậy, tiếng nhạc êm ái chân thực, có công dụng lọc tạp âm siêu đỉnh, đã thế lại còn có thêm chức năng tua lại, cùng điều chỉnh âm lượng theo ý muốn, muốn to là to muốn nhỏ là nhỏ, phù hợp với kích cỡ tai của mỗi người, đeo lâu cũng không sợ đau tai.
Quả nhiên khoa học kỹ thuật trên Dương gian vẫn còn quá yếu, thao tác dưới cõi âm mới thực sự là đỉnh của chóp, vượt cua ngon lành.
Đáng tiếc Quỳnh Nhân là người sống, chỉ có khi nào ngục tốt cầm tai nghe cậu mới có thể dùng, nếu không cậu cũng muốn tự hóa cho mình một cái.
Nháy mắt đã đến cuối năm, "Chế thanh 303" cũng đã phát đến tập thứ 5.
Quỳnh Nhân nghe tiếng MC giới thiệu với khán giả từ trong tivi truyền ra: "Ngày hôm nay, 101 thí sinh của chương trình sẽ đối mắt với lượt đào thải đầu tiên, chỉ có 65 thực tập sinh được thăng hạng mới có thể tiến vào vòng kế tiếp."
Trước mắt, ba người nổi tiếng nhất trong "Chế thanh 303" lần lượt là Viên Bác, Dung Hạo, Cổ Ti.
Thực ra theo quan điểm của Quỳnh Nhân, Dung Trinh nói không làm chương trình tuyển chọn tài năng nữa ngoại trừ cái lý do tuyên bố với bên ngoài là lương tâm nhà tư bản đột nhiên trỗi dậy, quyết định không muốn dùng thực tập sinh như rau hẹ mà cắt, thì phần khác cũng vì có quá nhiều chương trình tuyển chọn tài năng rồi, khán giả đối với hình thức chương trình như này đã không còn nhiệt tình nữa.
Nếu không thể lợi dụng việc đóng gói hình tượng tạo nhóm nhạc bán ra bên ngoài để đổi lấy tiền tài, chỉ dựa vào quảng cáo cùng các hoạt động biểu diễn đoàn đội sau đó, có hồi được vốn không cũng khó mà dám chắc.
Dù sao chuyện dính dáng đến con người, luôn là một ẩn số, có thể sẽ đột nhiên có một ngày nổi đình nổi đám, cũng có thể làm một ngày nào đó sẽ sụp hố, không cẩn thận chương trình vất cả làm ra lại chìm nghỉm chả có người nào xem.
Không cần biết là Dung Trinh hay Lý Quỳ, họ đều luôn muốn tìm kiếm sự đột phá.
Quả nhiên, tiếp xúc thời gian càng dài, lại càng cảm thấy Tống Khương không phải kẻ địch của Lý Quỳ, tầm nhìn của hai người cách nhau quá xa.
Gần đây, Ngọc tiên sinh cũng khá yên tĩnh, việc hắn trộm tín ngưỡng của các chính thần khác bị không ít thần linh biết được, nghe đâu, chính thần đã phái binh lính dưới tay ra, tiến hành một cuộc thanh tra toàn diện, phá hủy rất nhiều các miếu thờ lừa gạt đèn nhang của dân chúng, tất cả những thần linh dân gian ăn trộm thần vị của người khác cũng bị quét sạch.
Trên diễn đàn thần quái Long Thành có rất nhiều người đều đang bàn tán về việc này, cảm thấy không khí Long Thành dạo gần đây trong lành hơn nhiều, tần suất gặp phải mấy sự kiện kỳ quái cũng giảm xuống, thậm chí topic thảo luận được đăng lên diễn đàn cũng ít đi một phần ba so với trước kia.
Trong mục topic riêng của Quỳnh Nhân.
[ Mặc dù không có chứng cứ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không thể tránh khỏi quan hệ với con trai nhà mình.]
[ Admin thành lập diễn đàn ơi, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho ngài.]
[ Con trai tui chính là ánh sáng chính nghĩa.]
Quỳnh Nhân nhìn topic này, không biết phải nói gì cho phải, fan của cậu không đi làm cảnh sát thực sự quá đáng tiếc.
Cậu đang định bỏ điện thoại xuống đến phòng tập luyện vũ đạo thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Số chưa được lưu trong danh bạ, nội dung rất đơn giản.
"Con trai, con giúp ba một chút đi, ba thực sự không còn tiền."
Lông mày Quỳnh Nhân không nhăn lấy một cái, đại khái là từ cái ngày quỷ thần Địa Phủ hò nhau đến đánh hội đồng Ngọc tiên sinh, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ.
Không cần biết cha ruột cậu là loại rác rưởi như thế nào, những người thực sự yêu quý cậu sẽ vĩnh viễn đứng sau làm chỗ dựa cho cậu.
Cậu trực tiếp ấn gọi lại.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm nay, cậu chủ động liên lạc với Liên Thanh Tuyền.
"Alo? Quỳnh Nhân, là Quỳnh Nhân à? Cuối cùng còn cũng chịu gọi cho ba."
Giọng của Liên Thanh Tuyền so với tuổi của lão thì gà nua hơn nhiều, khàn khàn lại run run, còn ngắt đoạn rất kỳ quái.
"Tôi sẽ không cho ông tiền."
Liên Thanh Tuyền bị câu này của Quỳnh Nhân chọc cho phát điên, lão cuồng loạn hét lên: "Tao tra thử rồi, cho dù tao không nuôi mày, mày vẫn phải nuôi tao, mày là con trai tao, tòa án sẽ xử như vậy, tao có thể ra tòa kiện mày.
Mày dám không? Mày có nghĩa vụ phải phụng dưỡng tao!"
Quỳnh Nhân nghe lão nói rồ nói dại, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng cũng không chút dao động.
"Nếu ông đã tra thì nên biết, nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ bắt đầu kể từ 60 tuổi trở đi, giờ ông mới hơn bốn mươi thôi."
Không phải Liên Thanh Tuyền không nhìn thấy quy định này, lão chỉ cố ý bỏ qua nó, muốn hù dọa Quỳnh Nhân, lại quên mất, đứa con trai này của mình từ nhỏ cũng chưa bao giờ sợ mấy lời dọa dẫm cả.
"Tao mặc kệ, mày nhất định phải cho tao tiền, hai triệu, không, hai mươi triệu, may bây giờ nổi tiếng rồi, hai mươi triệu đối với mày chỉ là một món tiền nhỏ thôi, không phải mày bám được vào đại gia đấy còn gì? Không có tiền thì mày tìm thằng đàn ông kia mà đòi."
Liên Thanh Tuyền mặc dù không có tình cảm gì với chính con trai của mình, nhưng nghĩ đến chuyện hai thằng đàn ông ở chung với nhau thì vẫn thấy chán ghét, mà nếu gã đàn ông kia của Quỳnh Nhân đồng ý xì tiền ra, vậy thì lão không phải không nhịn được.
"Mày không muốn dính líu gì đến tao đâu đúng không, biết điều thì chuyển tiền ngay cho tao.
Nếu không tao sẽ lên tivi, cho mọi người biết hành vi bất hiếu của mày.
Mày từng bị trả về cô nhi viện." Giọng Liên Thanh Tuyền càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng run.
"Cho tao tiền, cho tao tiền, cho tao tiền, cho tao tiền, nếu không tao sẽ hủy hoại cuộc đời mày! Hai mươi triệu, tao muốn hai mươi triệu! Không thì mày chuyển trước cho tao 10 nghìn tệ, năm nghìn cũng được."
Giọng nói của lão xuất hiện khoảng ngừng rất rõ ràng, còn chưa đợi Quỳnh Nhân nói gì, điện thoại đã ngắt liên lạc.
Quỳnh Nhân nhìn điện thoại di động của mình, thông báo nhắc nhở có một file ghi âm mới được lưu, trừ cái này ra, cậu còn giữ lại tất cả những tin nhắn mà Liên Thanh Tuyền gửi đến.
Quỳnh Nhân không chút do dự, ấn một dãy số.
*
Khóa cửa nhà Liên Thanh Tuyền vẫn hỏng chưa sửa, mấy hôm nay tời bắt đầu trở lạnh, buổi tối gió lùa vào nhà, lão lại không nỡ bỏ tiền ra sửa khóa, bèn đóng hai mảnh gỗ lên cửa, lấy túi ni lông buộc lại, chỗ hở thì nhét báo vào chặn.
Lão đã nghèo đến độ nếu có tên trộm nào đột nhập vào nhà lão thì nhất định sẽ cảm thấy bản thân làm trộm quá đen, đương nhiên cũng không có ai tới trộm.
Mới dựa vào tường phê pha, ánh mắt có chút lờ đờ, lão nhân lúc tinh thần đang hứng khởi, gửi cho Quỳnh Nhân rất nhiều tin nhắt uy hiếp, còn gọi điện thoại điên cuồng gào thét mắng chửi, không ngừng đòi tiền.
Không biết là có tác dụng gì hay không.
Lão không sợ vào tù, nếu vào tù thật, nhà nước sẽ nuôi lão, còn phải tốn tiền giúp lão cai nghiện, giúp lão chữa bệnh.
Cái mạng tàn này của lão, có thế nào cũng không sợ thiệt.
Liên Thanh Tuyền nằm rũ rượi trên mặt đất đến tận ngày hôm sau, trông không khác gì một xác chết.
Vừa tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh băng, ý nghĩ đầu tiên của lão chính là kiểm tra điện thoại, thấy Quỳnh Nhân đến một tin nhắn cũng không trả lời lại, lão tức giận chửi bậy một tiếng: "Thà bị tao dính lấy cũng không muốn xì tiền ra, không biết nặng nhẹ, để tao chống mắt lên xem mày còn nổi được mấy năm nữa?"
Lão từ từ bò dậy, nhiệt độ hai tay rất thấp, không ngừng run bần bật, lúc ấn số gọi cho Quỳnh Nhân còn ấn sai rất nhiều lần.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Liên Thành Tuyền: "Nếu tao nói ra ngoài chuyện mày bị người ta bao, cả mày cả thằng đại gia kia của mày đều sẽ bị ảnh hưởng, hai mươi triệu mua thanh tịnh, chẳng lẽ không đáng giả sao? Con trai, mày nghĩ thông suốt chưa? Tao thực sự không muốn hại mày, nhưng nếu mày cứ ngoan cố, ba đây cũng chỉ có thể nhịn đau tới đài truyền hình, để người ta biết mày ác độc như thế nào."
Lão nói một lèo hết tất cả những lời mà bản thân nghĩ có thể uy hiếp được Quỳnh Nhân ra, thần kinh bị chất gây nghiện bào mòn không còn suy nghĩ được rõ ràng nữa, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tới tới lui lui chỉ nói được mấy câu na ná nhau.
"Tao sẽ bóc phốt mày, mày sẽ bị hủy hoại, tao làm được."
Bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Ông kiên nhất đợi một chút, nhanh thôi."
Liên Thanh Tuyền quả thực không dám tin vào tai của mình, Quỳnh Nhân cứng đầu cứng cổ thế nào, lão biết rất rõ, thế mà lần này chỉ tốn có một ngày dã dọa được rồi à?
Cuối cùng lão cũng nghe được Quỳnh Nhân thật thật giả giả nói sẽ cho lão tiền, đầu tiên là thấy kích động, lão sắp có tiền rồi, nhưng rất nhanh lão lại thấy thấp thỏm.
Hồi bé lúc Quỳnh Nhân bị mắt cóc, nó mới có mười tuổi đã kiên cường không giống những đứa nhỏ khác tí nào, bọn bắt cóc buộc nó khóc lóc đòi Ban Thù giao tiền chuộc, nó không những không khóc không hoảng sợ mà còn lên kế hoạch bỏ trốn, nếu không phải Ban Thù nhanh nhẹn dứt khoát giao tiền chuộc, chị sợ Quỳnh Nhân đã trốn được rồi.
Cộc cộc cộc, Liên Thanh Tuyền giật thót, ai mà lại gõ cửa nhà lão?
"Tôi là Quỳnh Nhân, mở cửa." Liên Thanh Tuyền nghe thấy giọng của Quỳnh Nhân, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, sau lần bị bắt cóc đó, Ban Thù mời không ít gia sư cho Quỳnh Nhân, chuyên dạy cách đánh thực chiến, cùng các kỹ thuật trốn thoát khi bị bắt cóc.
Lúc Liên Thanh Tuyền khỏe mạnh còn không thể đánh lại Quỳnh Nhân mới chỉ mười mấy tuổi, huống chi là bây giờ lão đã bị ma túy bòn rút thành cái xác rỗng.
Đừng nói là Quỳnh Nhân tới giết người diệt khẩu nhé?
Ánh mắt lão vội vàng đảo quanh, trong lòng lo lắng, không ngừng cắn móng tay.
Làm sao bây giờ? Lão có thể trèo qua cửa sổ trốn đi không?
Ầm!
Cửa bị đạp ra, Quỳnh Nhân đứng bên ngoài, ánh mắt trời sớm mai dát lên người cậu một vầng ánh vàng.
Liên Thanh Tuyền theo bản năng giơ tay lên che mặt, bị chói, nước mắt của lão chảy ra, đầu đau như búa bổ.
"Cảnh sát, chính người này là kẻ nhắn tin gọi điện tống tiền tôi."
Liên Thanh Tuyền tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, Quỳnh Nhân thế mà dám báo cảnh sát thật, nó không sợ sẽ lên trang nhất sao? Không sợ phóng viên chen chúc trong phòng tạm giam để phỏng vấn cha đẻ của Quỳnh Nhân sao?
Lão thả bàn tay che trên mặt xuống, nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Nhìn thế nào, thì cũng là một con gấu trúc mà.
Tròn tròn, mập mạp.
Gấu trúc, hàng thật giá thật.
Gấu trúc giơ chứng nhận cảnh sát ra với lão.
Một cảnh sát gương mặt chữ quốc đi tới, cũng giơ chứng nhận cảnh sát của mình ra với lão.
Liên Thanh Tuyền mấy năm gần đây đã dùng qua đủ các loại chất kích thích, chất gây nghiện, chi dù tối qua mới hút thì cũng không nên tưởng tượng ra ảo giác chân thực thế này, mặc dù có nguy cơ bị tâm thần, nhưng lão vẫn chưa thực sự bị điên.
Nhưng nếu lão không điên, vậy tại sao lại thấy một con gấu trúc tới nhà bắt người thế này?
Gấu trúc mở miệng nói: "Tôi là cảnh sát hạng hai của Sở đặc vụ Long Thành – Hùng Miêu.
Bị hại Quỳnh Nhân báo án, nói ông thường xuyên tiến hành hành vi uy hiếp tống tiền với mình, đồng thời từng phạm vào tội vứt bỏ con ruột.
Bị hại Quỳnh Nhân từng nhiều lần liên quan đến các sự kiện thần quái, thuộc đối tượng được bảo vệ đặc biệt."
"Trải qua quá trình điều tra, phát hiện ông từng có tiếp xúc mật thiết với nghi phạm Ngọc tiên sinh, dựa theo quy định về các tình huống đặc biệt trong "Điều lệ trị an đặc biệt" điều 13 mục bảy khoản 5, vụ án của ông sẽ do Sở đặc vụ toàn quyền xử lý."
"Ông không có quyền giữ im lặng, nếu không không thành khẩn khai nhận các hành vi phạm tội của mình, chúng tôi sẽ cho ông uống thuốc nói thật."
"Tôi điên rồi..." Liên Thanh Tuyền không ngừng lẩm bẩm, "Ta điên thật rồi, gấu trúc mà lại biết nói chuyện."
Quỳnh Nhân cũng không thể ngờ, rõ ràng là cậu gọi 110 báo cảnh sát, vậy mà tới điều tra lại là Hùng Miêu.
Chỉ cần là vụ án của Sở đặc vụ, tất cả phạm nhân đều sẽ bị giam giữ trong nhà giam của Sở.
Nhà giam này đương nhiên là do Địa Phủ giúp đỡ xây dựng, trình độ kinh khủng phải nói là không các gì Địa ngục nhân gian.
Vô cùng thích hợp để Liên Thanh Tuyền nghỉ ngơi dưỡng lão..
Cậu đi trên đường Thanh Sương, chỉ cảm thấy cây cối hoa cỏ dưới đây giống như được trồng trong nhà kính vậy, không cần biết đang là mùa nào cũng nở rộ.
Hoa mẫu đơn cùng hoa nguyệt quý chen chúc nở thành chùm, không bên nào chịu nhường bên nào.
Hoa nở rực rỡ thì không nói, đến cả từng phiến lá cũng xanh biếc non mỡn, giống như được làm bằng ngọc bích vậy.
Dương thế bây giờ đang là mùa thu, thời tiết Long Thành dạo gần đây vừa khô lại vừa lạnh, hoa trên đường cho dù có nở đúng mùa trông vẫn có chút quắt queo.
Không giống như dưới Địa Phủ, bốn mùa tươi đẹp.
Cậu chụp lại mấy bức ảnh, vừa nghiêng đầu đã thấy ngoài cửa Quỷ Phán điện có một đoàn người dài dẵng dặc, cuồn cuộn đi ra.
Người được vây ở giữa kia, vóc dáng rất cao, bờ vai rộng, hắn như có ra đa định vị vị trí của Quỳnh Nhân vậy, hai mắt lập tức nhìn về phía cậu, mũ miện có chuỗi hạt đang đội cũng lay động.
Quỳnh Nhân nhìn quanh vài lượt, rồi co cẳng bỏ chạy.
Tối hôm qua Diêm La Vương đã dùng pháp thuật, tiến hành trị liệu toàn diện cho cậu, bây giờ ngoại trừ có chút buồn ngủ ra thì Quỳnh Nhân thực sự là eo không mỏi chân không đau, nhưng mà cậu không thấy cảm kích tí nào hết.
Đáng ghét, nhất định phải nghĩ ra cách chế ngự lão thần đáng sợ nhất Địa Phủ này, không thể để người này dồn hết sức lực tích lũy mấy ngàn năm lên người cậu được!
Nhưng mà bây giờ cậu chỉ có thể chạy trốn thôi, hức hức hức, đau lòng quá đi.
Rõ ràng trước kia rất dịu dàng săn sóc, lại còn dễ thẹn thùng, là một bạn hàng xóm tuyệt vời ông mặt trời, vì sao bây giờ lại biến thành thế này chứ?
Lúc cậu vội vàng vọt đi thì xông vào trong ngực một người, trong mũi là mùi hương xa lạ chưa từng ngửi thấy bao giờ, là mùi hoa hồng xen lẫn với xạ hương, hổ phách, cộng thêm mùi đàn hương, kết hợp tất cả lại, mát lạnh lại nồng nàn, mùi thơm lan theo hơi nước lành lạnh tràn tới.
Diêm La Vương tóc đỏ mắt đỏ đỡ lấy eo cậu: "Ta đưa em về."
Nói xong, gò má của hắn cũng hơi hồng lên, ánh mắt cũng khó khăn dời đi chỗ khác, "Em đừng lo, ta sẽ không như vậy nữa đâu."
Là "không" không làm người như vậy, hay là sẽ không trực tiếp "ăn" người nữa? Hai cái này khác nhau rất lớn đó, anh nói rõ ra đi xem nào.
Muốn phát điên.
Nhưng Quỳnh Nhân ngại không dám hỏi ra, cậu chỉ có thể đánh trống lảng, nói mấy chuyện không liên quan: "Trên người anh là mùi gì thế?"
Thơm quá đi.
Mặt Diêm La Vương càng lúc càng đỏ: "..."
Quỳnh Nhân nhớ đến lời sáng nay Diêm La Vương đã nói, giọng cũng run rẩy: "Sao có thể thế được, tối hôm qua không phải là hoa sen à?"
Diêm La Vương: "Hoa sen là bản tướng của ta."
Cho nên, tất cả các hóa thân khác đều thơm theo đúng không?
Nói cách khác, cái người vừa hôn vừa đỏ mặt kia mới là dáng vẻ chân thật nhất của Diêm La Vương...
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhất thời chết lặng, chả trách hóa thân nào cũng đáng sợ như vậy, tất cả là do bản tướng đã khủng bố sẵn rồi.
Diêm La Vương cứ nói người cậu rất thơm, nhưng mà tự cậu ngửi thì không thấy, tại sao dính lên người đối phương rồi, cậu lại ngửi được, thực sự không khoa học tí nào.
"Buổi chiều em còn có việc, ta đưa em đi."
Quỳnh Nhân có chút xấu hổ: "Anh biết thời gian là buổi chiều à?"
Diêm La Vương lẳng lặng gật đầu.
Quỳnh Nhân cắn răng: "Vậy mình đi thôi."
Trốn có ích khỉ gì đâu? Buổi tối vẫn phải về nhà đó thôi.
Cứ dũng cảm đối mặt đi vậy.
Lần thứ hai đi lên xe rồng của Diêm La Vương, bên trong thế mà lại được mở rộng thêm, xa hoa đến độ khiến người ta phải khiếp sợ.
Chỗ thần kỳ nhất ở đây chính là, ở giữa lại còn được đặt một cái bàn lẩu, nồi uyên ương cũng đã đặt ngay ngắn bên trên, hai loại nước dùng đỏ trắng đang sôi, mùi cay nồng lẫn với hơi nóng bốc lên trên.
Quỳnh Nhân nhìn thôi đã thấy thèm rồi.
Thịt bò thịt dê cuộn, váng đậu, rong biển, to to nhỏ nhỏ xếp đầy hai mươi mấy khay, mỗi món một ít.
Như vậy vừa có thể ăn được nhiều món, lại không sợ lãng phí thức ăn.
Diêm La Vương: "Hôm qua em không được ăn lẩu, giờ bù lại cho em."
Thật sự quá gian xảo.
Vừa lấn lướt vừa dịu dàng, vừa mặt dày lại dễ xấu hổ, tất cả những đặc điểm trái ngược đó tập hợp lại tạo thành Diêm La Vương.
Không hổ là người có đến bảy hóa thân.
Tim Quỳnh Nhân đập nhanh hơn, cậu cố kiềm lại, mím môi gật đầu, nhưng mà...
Quỳnh Nhân moi móc một hồi trong ba lô, lấy giấy vàng ra gấp một ít thỏi vàng, xong lại lấy ra một đoạn nhang Xương gà*: "Giúp em hóa cái đi."
*Gốc chỗ này là 鸡骨香.
Nếu tìm cả cụm thì nó ra cây ba đậu, một loại cây thuốc, nếu search hai từ phía trước thì ra súp gà với một loại dược liệu nữa tên đầy đủ là Xương gà Vân Nam thường sơn.
Tôi không biết hai loại dược liệu đó có liên quan gì ở đây, nhưng mà hóa tiền vàng thì phải đốt nhang, nên tôi mạnh dạn chém là nhang Xương gà.
Thím nào biết hú tôi phát nhé.
Diêm La Vương: "Em muốn cầu ai?"
Quỳnh Nhân: "Anh cứ hóa trước đi."
Diêm La Vương châm nhang cho cậu, lại cho mượn lửa, thỏi vàng vừa hóa hết lập tức rơi lộp bộp xuống đầu Diêm La Vương.
Diêm La Vương: "..."
Ngay sau đó, trong làn khói nhàng màu tím đang bốc lên, Quỳnh Nhân chắp tay làm lễ, thành kính cầu khẩn: "Hi vọng bạn trai em có thể học được phương pháp "ăn" Quỳnh Nhân đúng cách, dòng nước nhỏ thì chảy lâu dài, đừng một phát đến cả bảy, có ngon cũng không thể mỗi ngày đều ăn được, Diêm La Vương chứng giám lòng thành, ngài nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của em đúng không?"
Diêm La Vương đồng thời nghe được tiếng Quỳnh Nhân đang nói ngay trước mặt cùng tiếng cầu khấn từ u minh, đồng thời nhìn thấy Quỳnh Nhân trước mắt cùng ảo ảnh đang cầu khấn của Quỳnh Nhân, thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Mặc dù hắn là người đứng đầu Địa Phủ, nhưng tín đồ thực sự rất ít, có thể nói là không có một mống, cho dù có người cung phụng, cũng hầu như là vì muốn hắn buông tha ai ai đó, hoặc xin kéo dài tuổi thọ, hoặc xin miễn giảm tội nghiệt, không thì cũng là xin được đầu thai vào chỗ tốt.
Không có mấy ai thực lòng thực tâm thờ phụng hắn, thực ra Diêm La Vương cũng không bận tâm chuyện này.
Chỉ có điều, với một người không có tín đồ như hắn, tấm lòng thành kính của Quỳnh Nhân thực sự là độc nhất vô nhị.
Dựa theo tiêu chuẩn của thần linh mà phán xét, Quỳnh Nhân đại khái chính là tín đồ cấp SSS, cho dù lẫn trong đám đông người cùng cầu khấn cũng có thể liếc mắt một cái xác định được vị trí của cậu.
Cho nên tiếng cầu nguyện rõ ràng không ngừng vang vọng bên tai, ảo ảnh của Quỳnh Nhân cũng lóe lên bên cạnh, đây là trời cao nói cho hắn biết, nhất định phải đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ có lòng thành kính này.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lại có hơi muốn cười, chỉ có Quỳnh nhân mới dùng cách thức đáng yêu như vậy để ngăn hắn "Quá đáng" mà thôi.
Diêm La Vương quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng áp tay lên tay Quỳnh Nhân, hôn đầu ngón tay cậu.
Chính thức đáp lại lời cầu nguyện của Quỳnh Nhân: "Ta đồng ý với em."
Đây không phải là thần linh đồng ý lời cầu khấn của tín đồ, mà là tín đồ đáp lại yêu cầu của thần linh.
Quỳnh Nhân của hắn không phải là thần linh, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của cậu.
*
Mùi lẩu trên người quá nồng, Diêm La Vương bèn đưa Quỳnh Nhân về nhà tắm rửa thay quần áo mới trước, sau đó mới đưa cậu đến tòa nhà của truyền thông IKU.
Lý Quỳ đã chờ sẵn ở cửa, thấy cậu và Diêm La Vương nói bai bai xong, không nhịn được tọc mạch: "Hai người thực sự là như keo với sơn ấy."
Biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân rất dè dặt: "Như nhau cả thôi.
Chủ yếu là tại anh ấy dính người quá, nhưng dầu gì cũng là bạn trai mình, không cưng chiều thì còn biết làm sao?"
Nội dung trong lời nói thì hoàn toàn không dính một tí nào đến hai chữ dè dặt cả.
Lý Quỳ kinh ngạc nhướng mày, Quỳnh Nhân với Ngôn Mặc phát triển thành quan hệ yêu đương từ bao giờ vậy? Ông tuy rằng hay lôi chuyện này ra đùa giỡn, nhưng vẫn biết hai người này vẫn chưa thẳng thắn với nhau đâu.
"Cậu như vậy là không được, sao cậu lại không giới thiệu một vị cha khác của chú cho chú biết chứ, cậu có biết muốn xây dựng một gia đình mới, muốn gìn giữ mối quan hệ trong nhà, thì người làm cha như cậu nhất định phải chú ý điều tiết quan hệ giữa người con ghẻ như chú với bạn trai của mình không hả?"
Quỳnh Nhân: "Nói linh tinh, cháu mới kết hôn lần đầu."
"Không phải chứ..." Lý Quỳ giật mình không nhấc nổi chân, "Cậu mới có hai mươi, vừa đủ tuổi kết hôn theo quy định của nhà nước thôi đó, cậu yêu cậu ta vậy cơ à? Nhất định phải là người này hả?"
Nghe cái giọng điệu này của Lý Quỳ là biết, nhất định ông ta đã lượn siêu thoại CP của cậu không ít lần.
Diêm La Vương có mặt ở đây thì không dễ thừa nhận, nhưng ở sau lưng Diêm La Vương nói chút thì ngại gì chứ?
Hai người đi thẳng một đường đến phòng họp, Lý Quỳ suýt chút nữa là đâm đầu vào cửa kính, may mà Quỳnh Nhân phản xạ nhanh, xách người lùi lại.
Quả nhiên, con trai cho dù đã U40, người làm cha vẫn không thể bớt lo được.
Lý Quỳ bỗng nhiên thở dài: "Trời muốn mưa, cha muốn lập gia đình, hết cách rồi, mình chỉ có thể chúc phúc thôi."
Quỳnh Nhân: "..."
Phòng họp này không lớn, Dung Trinh thấy cậu tới lập tức ra đón, tươi cười nói:
"Cha, cha đến rồi."
Còn tưởng Dung Trinh ở chùa thanh tâm quả dục tu hành xong có thể bình thường lại một chút, bây giờ xem ra là không được rồi.
"Cha, mời ngồi."
Quỳnh Nhân: "Chú như vậy là tính làm anh em với chú Lý Quỳ à?"
Dung Trinh kéo ghế cho cậu, lại tự tay rót trà, ánh mắt bình lặng nói: "Vạn vật đều có lý do tồn tại riêng, như bong bóng trong mơ, anh em hay không anh em.
Cha con hay không cha con, đều chỉ là duyên phận giữa người với người mà thôi, chỉ là một cách xưng hô, cha việc gì phải để ý nhiều như vậy, tôi gọi cậu là cha, với cậu gọi tôi là con thì có gì khác nhau?"
Quỳnh Nhân: "..."
Công ty này có còn làm việc được nữa không đây, chưởng môn cùng đại tướng show giải trí đều không được bình thường thế này, thế mà UKITeng còn bị IKU đè đầu cưỡi cổ, UKITeng thế này là không ổn rồi.
Tuy trong lòng phàn nàn thì phàn nàn vậy, nhưng Quỳnh Nhân vẫn rất có hứng thú với nội dung cuộc họp hôm nay.
Đối với một thần tượng như Quỳnh Nhân mà nói, cậu luôn có một nỗi sầu não, đó chính là không có nhiều cơ hội xuất hiện trên sân khấu, đối với người yêu thích biểu diễn sân khấu mà nói, quanh năm suốt tháng, chỗ thể thỏa mãn cơn nghiền cũng chỉ có mấy buổi dạ hội cùng liveshow của bản thân mà thôi.
Thêm nữa, trong nước bây giờ thực sự không có giải thưởng nào có sức nặng dành cho mảng âm nhạc, điều này cũng không thể tách khỏi tình cảnh hoạt động rời rạc riêng lẻ của những cá nhân làm nhạc.
Bây giờ ca sĩ cực kỳ hot rất hiếm, thời đại internet khiến các ca khúc được lan truyền nhanh hơn, rất tiện lợi, không ngừng có những ca khúc hot ra mắt, lượt nghe cũng lên đến hàng trăm triệu, nhưng người nghe có khi ngay cả dáng vẻ ca sĩ ra làm sao cũng không biết.
Mặc dù là những ca sĩ đang khá nổi tiếng lúc này, cũng rất khó có thể sánh bằng những nhạc sĩ ca sĩ thời kỳ trước, có thể chỉ dựa vào ca hát mà kiếm được đầu chậu đầy bát.
Thời nay, show giải trí và đại diện nhãn hàng mới là chiến trường kiếm tiền chính của mọi người.
Thậm chí có người còn đi theo đường cong cứu quốc, chuyển hướng thành diễn viên phái thực lực, không ngừng quay phim, lượng tiêu thụ album đều không vượt quá 20 nghìn.
Lý Quỳ hiếm thấy mà lộ ra biểu cảm chân thành tha thiết: "Tuy ý tưởng làm show giải trí biểu diễn trực tiếp tại chỗ này của chú là vì cậu mới nảy ra, nhưng quả thực mấy năm gần đây, không ít ca sĩ cũng phải vì vấn đề này mà đau đầu khổ não.
Sức hấp dẫn của biểu diễn trực tiếp không có cái gì có thể thay thế được."
Dung Trinh gật đầu nói tiếp: "Về phần giải thưởng "Giai điệu vàng" này, chúng tôi dự định sẽ hợp tác tổ chức cùng mấy website truyền thông lớn khác trong nước, xem xét các phương diện từ giai điệu, trình độ nghệ thuật, tốc độ truyền bá đến lượng tiêu thụ album để trao giải."
Quỳnh Nhân lần này thực sự có cảm giác chỉ mấy ngày không gặp mà đã phải nhìn nhau bằng con mắt khác, trong lòng không khỏi chờ mong.
Nếu ý tưởng của hai người có thể thực hiện, vậy đây sẽ là một sự trợ giúp to lớn cho những người làm về lĩnh vực âm nhạc ở trong nước.
"Nếu có bất cứ chuyện gì cháu giúp được, hai người cứ nói." Quỳnh Nhân nói.
"Kế hoạch của bọn tôi là chia sân khấu biểu diễn hiện trường làm hai cái, một cái tổ chức show ca nhạc, cung cấp địa điểm biểu diễn, giúp nghệ sĩ tuyên truyền cho các khúc mới của mình, cái còn lại là sân khấu biểu diễn theo chủ đề, ví dụ như đặc biệt mời một ca sĩ đến biểu diễn các ca khúc của họ, hoặc là ra chủ đề về lòng yêu nước, tình yêu, tình cảm gia đình để mời vài ca sĩ đến, biểu diễn về chủ đề mà chương trình đưa ra."
Lý Quỳ nói: "Thực ra cái thứ hai nếu muốn thực hiện sẽ khá ổn, bởi vì ca sĩ mời tới khẳng định đều là những người tương đối có danh tiếng.
Cái trước thì hơi rắc rối hơn chút, bởi vì hiện tại tốc độ phát hành ca khúc mới của các ca sĩ hàng đầu rất chậm, thế hệ mới ngoài cậu ra thì không có ai vừa có danh tiếng, vừa có lưu lượng, lại có cả bản hit quốc dân cả."
"Ca khúc của các thần tượng nhỏ thực ra rất nhiều, nhưng nếu chỉ dựa vào fan hâm mộ của bọn họ chống đỡ thì lượt xem sẽ không đủ.
Vì thế, chúng tôi muốn tổ chức show ca nhạc này theo hình thức thi đấu, như vậy, tự nhiên sẽ có đề tài và tính cạnh tranh, so với đơn thuần biểu diễn bỏ phiếu thì dễ thu hút sự chú ý hơn."
"Cần cháu đứng ra làm đối tượng để mọi người khiêu chiến ạ?" Quỳnh Nhân nhanh chóng bắt được ý tưởng của Lý Quỳ.
Bản thân sân khấu của Quỳnh Nhân đã là vũ khí lợi hại để thu hút fan rồi, cậu chỉ có vài video biểu diễn trực tiếp, nhưng lượt xem đều rất cao, tính riêng lượt xem bản trực tiếp "Chiết quế lệnh" thôi đã lên bến ba trăm triệu, huống hồ hôm đó còn không có ban nhạc biểu diễn, chỉ dùng nhạc nền ghi âm từ trước.
Màn biểu diễn chất lượng cao của cậu có thể giúp chương trình đột phá giới hạn, đồng thời so sánh Quỳnh Nhân với các thần tượng cùng tuổi khác, sẽ có cảm giác như cao thủ max cấp tàn sát người chơi vậy.
Khán giả có thể mang theo tâm trạng đến xem lão đại thái rau, nhưng chỉ cần xem, chỉ cần "Rau thái" có thể cống hiến những màn trình diễn chất lượng, vậy suy nghĩ của khán giả cũng sẽ từ từ được xoay chuyển.
Trước tiên dùng thủ đoạn này thu hút sự chú ý, sau đó lại lấy nội dung để giữ người ở lại.
Lý Quỳ: "Nói chung, trước mắt show ca nhạc này vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn chương trình ca nhạc theo chủ đề đã hòm hòm rồi, bọn tôi tính mời cậu đến làm MC kỳ đầu tiên."
Quỳnh Nhân nghĩ một chút, sau đó dứt khoát gật đầu: "Được ạ."
"Nhưng mà..." Quỳnh Nhân nhanh chóng nói tiếp, "Cháu tham gia show giải trí rất dễ gặp chuyện ma quái, cái này hai người đã cân nhắc đến chưa?"
Lý Quỳ lập tức cười hơ hớ.
"Làm gì có chuyện chưa nghĩ đến? Yên tâm đi, lần này chú đã mời đại sư đến tính toán, đo đạc vị trí, bày trận pháp phong thủy, dán đủ các loại bùa chú rồi, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì."
*
"Ông ấy nói tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Quỳnh Nhân ngồi trên xe rồng, nói với Diêm La Vương đến đón mình tan làm, "Vốn em còn đang ôm tâm lý trông chờ vào may mắn trong lòng, kết quả lại là nói trước bước không qua*, em phải tìm Mạnh Thâm, hỏi coi anh ta có biết ai am hiểu về phong thủy không, nhờ người ta giúp một tay."
*Gốc là flag 立, là ngôn ngữ mạng ý chỉ việc đặt mục tiêu cho bản thân nhưng lại không thể thực hiện mục tiêu đó.
Ví dụ: Sau trận đánh tôi sẽ về quê ăn cưới, kết quả lại tử trận.
Cái này giống câu "nói trước bước không qua" bên mình, nên tôi để vậy luôn nhé.
Xác suất gặp quỷ của Quỳnh Nhân thực sự có hơi cao.
May mà tính cậu vốn thoải mái tốt bụng, không coi đây là khổ, trái lại còn gián tiếp giúp được không ít người sống và quỷ hồn.
"Hôm qua lúc em đập tượng Quan Âm, Tống Đế Vương bị dọa cho chết khiếp.
Quỷ thần Địa Phủ đều không nhận ra những tượng thần đó có vấn đề, sao em lại phát hiện được vậy?"
Quỳnh Nhân không bị thần lực kiểm soát, cái này rất dễ giải thích, đó là vì trên người cậu có ánh sáng công đức, vốn là đối tượng được trời cao ưu ái, thần lực lớn như vậy đối với cậu cũng là vô dụng.
Ví dụ như lửa có thể khiến người bị bỏng, nhưng lại không thể đốt cháy một ngọn lửa khác được.
Ngọc tiên sinh am hiểu pháp thuật, nếu tượng thần của hắn không bị đập nát, vậy thực sự sẽ không nhìn ra được chuyện khác thường nào, Diêm La Vương cũng phải nhìn xuyên vào bên trong mới phát hiện ra những rối ngọc đó.
Quỳnh Nhân: "Bởi vì ngoại hình của mấy tượng thần kia trông đều rất giống Ngọc tiên sinh, không phải kiểu phục chế toàn bộ ngũ quan, nhưng mà...! Anh biết kiểu của mấy hot face trên mạng không? Tuy bọn họ lớn lên đều không giống nhau, nhưng khi trên mạng đang lưu hành một phong cách trang điểm nào đó, anh để ảnh của bọn họ chung một chỗ, thì thực sự không phân biệt nổi ai với ai cả."
"Mặc dù tất cả tượng thần trong miếu đều có khuôn mặt không giống nhau, nhưng vẫn có nhiều nét tương tự.
Thực ra những tượng thần đó không cần phải làm thành dáng vẻ tương tự nhau cũng được, nhưng Ngọc tiên sinh kia không nhịn được, kiểu người như hắn, hay phải nói là thần như hắn thực ra rất cẩu thả, cho nên, diện mạo chân chính của hắn chắc chắn cũng na ná với những tượng thần kia, có thể chúng ta còn từng gặp rồi, nhưng lại cảm thấy không giống nhau."
Quỳnh Nhân nói xong, đắc ý nhướn mày: "Có phải trông em có cảm giác rất giống thám tử lừng danh "Co-Quỳnh" không?"
Diêm La Vương ở nhà từng xem hai tập Conan với Quỳnh Nhân, nghĩ đến nội dung bộ phim, lập tức gật đầu khẳng định.
Conan đi đến đâu cũng có án mạng, Quỳnh Nhân đi đến đâu cũng gặp chuyện ma quái.
Rất giống.
*
Mấy ngày tiếp theo so với trước đó thì yên bình hơn nhiều, Quỳnh Nhân hóa cho ngục tốt ở Địa ngục Chiên Đồ 500 cái tai nghe bluetooth.
Cậu còn cố ý xuống tận nơi để thử chất lượng, nghe xong chỉ có thể cảm thán, khoa học kỹ thuật ở Địa Phủ không nói chuyện logic, âm sắc tai nghe bluetooth cậu hóa cho ngục tốt tốt một cách quá thể đáng.
Lúc làm Trương Khinh Khinh rất cẩn thận tỉ mỉ, dồn hết tâm sức vào đó.
Lúc hóa xuống âm, Quỳnh Nhân cũng thành tâm hi vọng nó có thể giúp điều chỉnh trạng thái tâm lý của ngục tốt Chiên Đồ, cho nên chất lượng tai nghe mà ngục tốt nhận được mới tốt đến khó tin như vậy.
Quỳnh Nhân chưa từng dùng cái tai nghe bluetooth nào tốt đến vậy, tiếng nhạc êm ái chân thực, có công dụng lọc tạp âm siêu đỉnh, đã thế lại còn có thêm chức năng tua lại, cùng điều chỉnh âm lượng theo ý muốn, muốn to là to muốn nhỏ là nhỏ, phù hợp với kích cỡ tai của mỗi người, đeo lâu cũng không sợ đau tai.
Quả nhiên khoa học kỹ thuật trên Dương gian vẫn còn quá yếu, thao tác dưới cõi âm mới thực sự là đỉnh của chóp, vượt cua ngon lành.
Đáng tiếc Quỳnh Nhân là người sống, chỉ có khi nào ngục tốt cầm tai nghe cậu mới có thể dùng, nếu không cậu cũng muốn tự hóa cho mình một cái.
Nháy mắt đã đến cuối năm, "Chế thanh 303" cũng đã phát đến tập thứ 5.
Quỳnh Nhân nghe tiếng MC giới thiệu với khán giả từ trong tivi truyền ra: "Ngày hôm nay, 101 thí sinh của chương trình sẽ đối mắt với lượt đào thải đầu tiên, chỉ có 65 thực tập sinh được thăng hạng mới có thể tiến vào vòng kế tiếp."
Trước mắt, ba người nổi tiếng nhất trong "Chế thanh 303" lần lượt là Viên Bác, Dung Hạo, Cổ Ti.
Thực ra theo quan điểm của Quỳnh Nhân, Dung Trinh nói không làm chương trình tuyển chọn tài năng nữa ngoại trừ cái lý do tuyên bố với bên ngoài là lương tâm nhà tư bản đột nhiên trỗi dậy, quyết định không muốn dùng thực tập sinh như rau hẹ mà cắt, thì phần khác cũng vì có quá nhiều chương trình tuyển chọn tài năng rồi, khán giả đối với hình thức chương trình như này đã không còn nhiệt tình nữa.
Nếu không thể lợi dụng việc đóng gói hình tượng tạo nhóm nhạc bán ra bên ngoài để đổi lấy tiền tài, chỉ dựa vào quảng cáo cùng các hoạt động biểu diễn đoàn đội sau đó, có hồi được vốn không cũng khó mà dám chắc.
Dù sao chuyện dính dáng đến con người, luôn là một ẩn số, có thể sẽ đột nhiên có một ngày nổi đình nổi đám, cũng có thể làm một ngày nào đó sẽ sụp hố, không cẩn thận chương trình vất cả làm ra lại chìm nghỉm chả có người nào xem.
Không cần biết là Dung Trinh hay Lý Quỳ, họ đều luôn muốn tìm kiếm sự đột phá.
Quả nhiên, tiếp xúc thời gian càng dài, lại càng cảm thấy Tống Khương không phải kẻ địch của Lý Quỳ, tầm nhìn của hai người cách nhau quá xa.
Gần đây, Ngọc tiên sinh cũng khá yên tĩnh, việc hắn trộm tín ngưỡng của các chính thần khác bị không ít thần linh biết được, nghe đâu, chính thần đã phái binh lính dưới tay ra, tiến hành một cuộc thanh tra toàn diện, phá hủy rất nhiều các miếu thờ lừa gạt đèn nhang của dân chúng, tất cả những thần linh dân gian ăn trộm thần vị của người khác cũng bị quét sạch.
Trên diễn đàn thần quái Long Thành có rất nhiều người đều đang bàn tán về việc này, cảm thấy không khí Long Thành dạo gần đây trong lành hơn nhiều, tần suất gặp phải mấy sự kiện kỳ quái cũng giảm xuống, thậm chí topic thảo luận được đăng lên diễn đàn cũng ít đi một phần ba so với trước kia.
Trong mục topic riêng của Quỳnh Nhân.
[ Mặc dù không có chứng cứ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không thể tránh khỏi quan hệ với con trai nhà mình.]
[ Admin thành lập diễn đàn ơi, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho ngài.]
[ Con trai tui chính là ánh sáng chính nghĩa.]
Quỳnh Nhân nhìn topic này, không biết phải nói gì cho phải, fan của cậu không đi làm cảnh sát thực sự quá đáng tiếc.
Cậu đang định bỏ điện thoại xuống đến phòng tập luyện vũ đạo thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Số chưa được lưu trong danh bạ, nội dung rất đơn giản.
"Con trai, con giúp ba một chút đi, ba thực sự không còn tiền."
Lông mày Quỳnh Nhân không nhăn lấy một cái, đại khái là từ cái ngày quỷ thần Địa Phủ hò nhau đến đánh hội đồng Ngọc tiên sinh, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ.
Không cần biết cha ruột cậu là loại rác rưởi như thế nào, những người thực sự yêu quý cậu sẽ vĩnh viễn đứng sau làm chỗ dựa cho cậu.
Cậu trực tiếp ấn gọi lại.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm nay, cậu chủ động liên lạc với Liên Thanh Tuyền.
"Alo? Quỳnh Nhân, là Quỳnh Nhân à? Cuối cùng còn cũng chịu gọi cho ba."
Giọng của Liên Thanh Tuyền so với tuổi của lão thì gà nua hơn nhiều, khàn khàn lại run run, còn ngắt đoạn rất kỳ quái.
"Tôi sẽ không cho ông tiền."
Liên Thanh Tuyền bị câu này của Quỳnh Nhân chọc cho phát điên, lão cuồng loạn hét lên: "Tao tra thử rồi, cho dù tao không nuôi mày, mày vẫn phải nuôi tao, mày là con trai tao, tòa án sẽ xử như vậy, tao có thể ra tòa kiện mày.
Mày dám không? Mày có nghĩa vụ phải phụng dưỡng tao!"
Quỳnh Nhân nghe lão nói rồ nói dại, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng cũng không chút dao động.
"Nếu ông đã tra thì nên biết, nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ bắt đầu kể từ 60 tuổi trở đi, giờ ông mới hơn bốn mươi thôi."
Không phải Liên Thanh Tuyền không nhìn thấy quy định này, lão chỉ cố ý bỏ qua nó, muốn hù dọa Quỳnh Nhân, lại quên mất, đứa con trai này của mình từ nhỏ cũng chưa bao giờ sợ mấy lời dọa dẫm cả.
"Tao mặc kệ, mày nhất định phải cho tao tiền, hai triệu, không, hai mươi triệu, may bây giờ nổi tiếng rồi, hai mươi triệu đối với mày chỉ là một món tiền nhỏ thôi, không phải mày bám được vào đại gia đấy còn gì? Không có tiền thì mày tìm thằng đàn ông kia mà đòi."
Liên Thanh Tuyền mặc dù không có tình cảm gì với chính con trai của mình, nhưng nghĩ đến chuyện hai thằng đàn ông ở chung với nhau thì vẫn thấy chán ghét, mà nếu gã đàn ông kia của Quỳnh Nhân đồng ý xì tiền ra, vậy thì lão không phải không nhịn được.
"Mày không muốn dính líu gì đến tao đâu đúng không, biết điều thì chuyển tiền ngay cho tao.
Nếu không tao sẽ lên tivi, cho mọi người biết hành vi bất hiếu của mày.
Mày từng bị trả về cô nhi viện." Giọng Liên Thanh Tuyền càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng run.
"Cho tao tiền, cho tao tiền, cho tao tiền, cho tao tiền, nếu không tao sẽ hủy hoại cuộc đời mày! Hai mươi triệu, tao muốn hai mươi triệu! Không thì mày chuyển trước cho tao 10 nghìn tệ, năm nghìn cũng được."
Giọng nói của lão xuất hiện khoảng ngừng rất rõ ràng, còn chưa đợi Quỳnh Nhân nói gì, điện thoại đã ngắt liên lạc.
Quỳnh Nhân nhìn điện thoại di động của mình, thông báo nhắc nhở có một file ghi âm mới được lưu, trừ cái này ra, cậu còn giữ lại tất cả những tin nhắn mà Liên Thanh Tuyền gửi đến.
Quỳnh Nhân không chút do dự, ấn một dãy số.
*
Khóa cửa nhà Liên Thanh Tuyền vẫn hỏng chưa sửa, mấy hôm nay tời bắt đầu trở lạnh, buổi tối gió lùa vào nhà, lão lại không nỡ bỏ tiền ra sửa khóa, bèn đóng hai mảnh gỗ lên cửa, lấy túi ni lông buộc lại, chỗ hở thì nhét báo vào chặn.
Lão đã nghèo đến độ nếu có tên trộm nào đột nhập vào nhà lão thì nhất định sẽ cảm thấy bản thân làm trộm quá đen, đương nhiên cũng không có ai tới trộm.
Mới dựa vào tường phê pha, ánh mắt có chút lờ đờ, lão nhân lúc tinh thần đang hứng khởi, gửi cho Quỳnh Nhân rất nhiều tin nhắt uy hiếp, còn gọi điện thoại điên cuồng gào thét mắng chửi, không ngừng đòi tiền.
Không biết là có tác dụng gì hay không.
Lão không sợ vào tù, nếu vào tù thật, nhà nước sẽ nuôi lão, còn phải tốn tiền giúp lão cai nghiện, giúp lão chữa bệnh.
Cái mạng tàn này của lão, có thế nào cũng không sợ thiệt.
Liên Thanh Tuyền nằm rũ rượi trên mặt đất đến tận ngày hôm sau, trông không khác gì một xác chết.
Vừa tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh băng, ý nghĩ đầu tiên của lão chính là kiểm tra điện thoại, thấy Quỳnh Nhân đến một tin nhắn cũng không trả lời lại, lão tức giận chửi bậy một tiếng: "Thà bị tao dính lấy cũng không muốn xì tiền ra, không biết nặng nhẹ, để tao chống mắt lên xem mày còn nổi được mấy năm nữa?"
Lão từ từ bò dậy, nhiệt độ hai tay rất thấp, không ngừng run bần bật, lúc ấn số gọi cho Quỳnh Nhân còn ấn sai rất nhiều lần.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Liên Thành Tuyền: "Nếu tao nói ra ngoài chuyện mày bị người ta bao, cả mày cả thằng đại gia kia của mày đều sẽ bị ảnh hưởng, hai mươi triệu mua thanh tịnh, chẳng lẽ không đáng giả sao? Con trai, mày nghĩ thông suốt chưa? Tao thực sự không muốn hại mày, nhưng nếu mày cứ ngoan cố, ba đây cũng chỉ có thể nhịn đau tới đài truyền hình, để người ta biết mày ác độc như thế nào."
Lão nói một lèo hết tất cả những lời mà bản thân nghĩ có thể uy hiếp được Quỳnh Nhân ra, thần kinh bị chất gây nghiện bào mòn không còn suy nghĩ được rõ ràng nữa, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tới tới lui lui chỉ nói được mấy câu na ná nhau.
"Tao sẽ bóc phốt mày, mày sẽ bị hủy hoại, tao làm được."
Bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Ông kiên nhất đợi một chút, nhanh thôi."
Liên Thanh Tuyền quả thực không dám tin vào tai của mình, Quỳnh Nhân cứng đầu cứng cổ thế nào, lão biết rất rõ, thế mà lần này chỉ tốn có một ngày dã dọa được rồi à?
Cuối cùng lão cũng nghe được Quỳnh Nhân thật thật giả giả nói sẽ cho lão tiền, đầu tiên là thấy kích động, lão sắp có tiền rồi, nhưng rất nhanh lão lại thấy thấp thỏm.
Hồi bé lúc Quỳnh Nhân bị mắt cóc, nó mới có mười tuổi đã kiên cường không giống những đứa nhỏ khác tí nào, bọn bắt cóc buộc nó khóc lóc đòi Ban Thù giao tiền chuộc, nó không những không khóc không hoảng sợ mà còn lên kế hoạch bỏ trốn, nếu không phải Ban Thù nhanh nhẹn dứt khoát giao tiền chuộc, chị sợ Quỳnh Nhân đã trốn được rồi.
Cộc cộc cộc, Liên Thanh Tuyền giật thót, ai mà lại gõ cửa nhà lão?
"Tôi là Quỳnh Nhân, mở cửa." Liên Thanh Tuyền nghe thấy giọng của Quỳnh Nhân, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, sau lần bị bắt cóc đó, Ban Thù mời không ít gia sư cho Quỳnh Nhân, chuyên dạy cách đánh thực chiến, cùng các kỹ thuật trốn thoát khi bị bắt cóc.
Lúc Liên Thanh Tuyền khỏe mạnh còn không thể đánh lại Quỳnh Nhân mới chỉ mười mấy tuổi, huống chi là bây giờ lão đã bị ma túy bòn rút thành cái xác rỗng.
Đừng nói là Quỳnh Nhân tới giết người diệt khẩu nhé?
Ánh mắt lão vội vàng đảo quanh, trong lòng lo lắng, không ngừng cắn móng tay.
Làm sao bây giờ? Lão có thể trèo qua cửa sổ trốn đi không?
Ầm!
Cửa bị đạp ra, Quỳnh Nhân đứng bên ngoài, ánh mắt trời sớm mai dát lên người cậu một vầng ánh vàng.
Liên Thanh Tuyền theo bản năng giơ tay lên che mặt, bị chói, nước mắt của lão chảy ra, đầu đau như búa bổ.
"Cảnh sát, chính người này là kẻ nhắn tin gọi điện tống tiền tôi."
Liên Thanh Tuyền tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, Quỳnh Nhân thế mà dám báo cảnh sát thật, nó không sợ sẽ lên trang nhất sao? Không sợ phóng viên chen chúc trong phòng tạm giam để phỏng vấn cha đẻ của Quỳnh Nhân sao?
Lão thả bàn tay che trên mặt xuống, nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Nhìn thế nào, thì cũng là một con gấu trúc mà.
Tròn tròn, mập mạp.
Gấu trúc, hàng thật giá thật.
Gấu trúc giơ chứng nhận cảnh sát ra với lão.
Một cảnh sát gương mặt chữ quốc đi tới, cũng giơ chứng nhận cảnh sát của mình ra với lão.
Liên Thanh Tuyền mấy năm gần đây đã dùng qua đủ các loại chất kích thích, chất gây nghiện, chi dù tối qua mới hút thì cũng không nên tưởng tượng ra ảo giác chân thực thế này, mặc dù có nguy cơ bị tâm thần, nhưng lão vẫn chưa thực sự bị điên.
Nhưng nếu lão không điên, vậy tại sao lại thấy một con gấu trúc tới nhà bắt người thế này?
Gấu trúc mở miệng nói: "Tôi là cảnh sát hạng hai của Sở đặc vụ Long Thành – Hùng Miêu.
Bị hại Quỳnh Nhân báo án, nói ông thường xuyên tiến hành hành vi uy hiếp tống tiền với mình, đồng thời từng phạm vào tội vứt bỏ con ruột.
Bị hại Quỳnh Nhân từng nhiều lần liên quan đến các sự kiện thần quái, thuộc đối tượng được bảo vệ đặc biệt."
"Trải qua quá trình điều tra, phát hiện ông từng có tiếp xúc mật thiết với nghi phạm Ngọc tiên sinh, dựa theo quy định về các tình huống đặc biệt trong "Điều lệ trị an đặc biệt" điều 13 mục bảy khoản 5, vụ án của ông sẽ do Sở đặc vụ toàn quyền xử lý."
"Ông không có quyền giữ im lặng, nếu không không thành khẩn khai nhận các hành vi phạm tội của mình, chúng tôi sẽ cho ông uống thuốc nói thật."
"Tôi điên rồi..." Liên Thanh Tuyền không ngừng lẩm bẩm, "Ta điên thật rồi, gấu trúc mà lại biết nói chuyện."
Quỳnh Nhân cũng không thể ngờ, rõ ràng là cậu gọi 110 báo cảnh sát, vậy mà tới điều tra lại là Hùng Miêu.
Chỉ cần là vụ án của Sở đặc vụ, tất cả phạm nhân đều sẽ bị giam giữ trong nhà giam của Sở.
Nhà giam này đương nhiên là do Địa Phủ giúp đỡ xây dựng, trình độ kinh khủng phải nói là không các gì Địa ngục nhân gian.
Vô cùng thích hợp để Liên Thanh Tuyền nghỉ ngơi dưỡng lão..
Danh sách chương