5

Biết nói thế nào đây? Khi tôi viết thư tình, đầu óc tôi trống trơn, không biết viết gì.

Vì vậy, những người bạn cùng lớp đã "nhiệt tình" tìm kiếm từ ngữ thổ lộ có hàm lượng dầu mỡ cực cao trên internet dùm tôi.

Lúc ấy tôi nghĩ thầm, dù sao Thịnh Duật Xuyên cũng không biết tôi.

Với ý nghĩ sau khi đưa thư tình xong thì cả đời không gặp lại, tôi đã sao chép toàn bộ.

Ai ngờ bây giờ, lại bị anh đọc, hết, toàn bộ!

Thịnh Duật Xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, gằn từng chữ hỏi:

"Sáng nay em ăn cháo, tuần nào cũng nhớ anh?"

"Vừa rồi em mua một chiếc đồng hồ, thấy yêu anh rất nhiều?"

"Ngày hôm qua em đọc một quyển sách, vừa gặp anh, em sẵn lòng chịu thua?"

「......」

Anh gập ngón tay búng bức thư, nhếch môi tổng kết: "Tôi thấy chị có vẻ rất bận."

Tôi:...

Có lẽ cuối cùng cũng thấy rõ ba chữ "Bạn học Thịnh" nhỏ như kiến ở trong góc.

Ánh mắt Thịnh Duật Xuyên lóe lên, khóe môi mím chặt, không tự nhiên ho một tiếng: "Cho tôi á?"

[thình thịch—-]

Dường như có tiếng trống đang kịch liệt tăng tốc ồn ào bên tai tôi, làm tâm tư tôi hỗn loạn.

[thình thịch thình thịch——]

“Ừm..."Qua hai giây tôi mới phản ứng lại, liên tục xua tay: "Không, không phải! Đây chỉ là hiểu lầm thôi!"

Tôi kể hết đầu đuôi chuyện thua trò truth or dare rồi bị phạt đưa thư tình cho anh nghe.

Thịnh Duật Xuyên rũ mắt xuống, gấp bức thư tình lại bỏ vào trong túi mình, ung dung nhìn tôi:

"Chị cũng thấy chuyện trên cfs tỏ tình rồi đấy, chị phải bồi thường danh dự cho tôi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trong lòng bàn tay: "Yên tâm, tôi nhất định thanh minh cho cậu, là lỗi của tôi hết."

“Không được!" Ngược lại anh có chút gấp gáp.

Tôi trông mong nhìn anh, khó hiểu nói: "Vậy cậu muốn bồi thường như thế nào?"

Anh nhìn chằm chằm tôi, rất lâu sau tai lại đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt: "Để tôi suy nghĩ đã."

Cùng một lúc, tiếng lòng hơi co quắp chui vào tai tôi.

[Không xong, không thể nhìn nữa, muốn yêu đương với cô ấy quá đê!]

[Làm sao để cô ấy chịu quen với mình đây ta?]

Tôi lập tức đỏ mặt.

Thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng, líu lưỡi: "Vậy vậy vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ ha, tôi đi trước đây."

Nói xong, đỡ tủ quần áo, cũng không quay đầu lại chạy trốn.

6

Ai ngờ cách mấy ngày, tôi lại gặp Thịnh Duật Xuyên.

Hứa Trạm với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ phát thanh, anh ta đã triệu tập mọi người họp tại bàn tròn ở sảnh trung tâm hoạt động sinh viên.

Lúc đang thảo luận về việc sắp xếp các hoạt động phúc lợi công cộng trong nửa sau của năm học, lại nghe được một tiếng ồn bên cạnh.

Tôi ngẩng đầu, liếc mắt đã thấy Thịnh Duật Xuyên.

Anh đi ở phía trước một đám người, còn có một chàng trai tóc vàng kề vai sát cánh với anh, cực kỳ khiến người ta chú ý.

Có lẽ Thịnh Anh Xuyên vừa mới chơi bóng rổ xong, nhấc vạt áo lên tùy ý lau mồ hôi.

Cơ bụng thoáng hiện.

Lúc nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở phòng thay đồ hồi tuần trước, mặt tôi có chút nóng lên.

Hận không thể cúi đầu thấp hơn một chút.

Ngụy Tử Mạn không ngại chuyện lớn, cố ý lớn tiếng nói với tôi: "Hạ Nhiên, đó không phải là Thịnh Duật Xuyên sao? Không chào hỏi à?"

Trong lòng tôi cầu nguyện Thịnh Duật Xuyên tuyệt đối đừng nghe thấy.

Nhưng không lâu sau, đã có móng vuốt xuất hiện trên lưng ghế của tôi.

Thịnh Duật Xuyên nghiêng đầu nhếch môi với tôi: "Đàn chị Hạ Nhiên, đã lâu không gặp."

Sau lưng là hormone riêng biệt của chàng trai trẻ.

Tôi như một con kiến trên chảo nóng, rất lo lắng: "... Ừm, bạn, bạn, bạn học Thịnh, chào nha."

Cố tình vào lúc này tai của tôi lại cực thính, nghe thấy bạn học đi ngang qua nhỏ giọng nghị luận phía sau.

"Sao dị ta, đừng nói hai người này là một đôi thật nhá?"

"Này, cậu đã nhìn thấy vẻ mặt này của trùm trường lần nào chưa? Vừa nhìn đã biết bị vợ quản nghiêm rồi."

Thịnh Anh Xuyên dùng ánh nhìn sắc bén quét qua: "Nói đủ chưa?"

Bên trong: [Nói nhiều hơn chút đê, tôi thích lém.] 】

Tôi:...

7

Sau khi Thịnh Duật Xuyên rời đi, tôi lơ đãng tiếp tục cuộc họp.

"Hạ Nhiên, Hạ Nhiên?" Hứa Trạm gọi tôi.

Tôi chợt lấy lại tinh thần, phát hiện ra rằng cuộc họp đã kết thúc.

Mọi người đã về gần hết.

Tôi vừa đeo túi xách, Hứa Trạm lại đi tới trước mặt tôi.

"Hạ Nhiên, có phải em còn đang buồn rầu vì chuyện trên cfs tỏ tình không?"

Tôi suy nghĩ một chút: "Không hẳn là buồn rầu, chỉ là không thoải mái lắm thôi."

Tay anh ta đặt tay lên vai tôi.

"Anh biết em không muốn dính dáng tới loại người như Thịnh Duật Xuyên, vừa lúc anh có quen một bạn học làm trên cfs tỏ tình, nên thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết lắm."

Điểm chú ý của tôi đặt ở nửa câu sau của anh ta, ánh mắt sáng lên: "Thật sao?"

Nếu thật sự có thể gỡ bài viết xuống, cũng coi như bảo vệ được một nửa danh dự của Thịnh Duật Xuyên đi?

Tôi còn đang âm mưu đến lúc đó làm sao cò kè mặc cả với Thịnh Duật Xuyên, giảm bớt bồi thường, đã nghe Hứa Trạm nói thêm:

"Hạ Nhiên, thật ra anh vẫn luôn rất thích em. Em có muốn suy nghĩ đến việc ở bên anh không?"

Lúc này cho dù thần kinh tôi có thô đến mấy, cũng nghe rõ được ám chỉ trong lời nói của Hứa Trạm.

Quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí trên đời.

Tôi bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, né tránh tay anh ta.

"Chủ tịch, như vậy không ổn lắm đâu."

Hứa Trạm đẩy kính, cười thân thiện: "Không sao, em có thể suy nghĩ lại."

8

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ không đáng kể.

Ai ngờ ngày hôm sau đã xảy ra chuyện khiến tôi không lường trước được.

Sau giờ học trên đường trở về ký túc xá, một chàng trai nhuộm tóc vàng chặn tôi lại.

"Chị là đàn chị Hạ Nhiên đúng không?"

Tôi gật gật đầu, nhanh chóng nhận ra cậu ta là nam sinh đi theo Thịnh Duật Xuyên vào hôm qua.

"Chị mau đến xem anh Xuyên đi, anh ấy vừa mới đánh nhau với người ta, bị thương rất nghiêm trọng!"

Thấy tôi không để ý, tóc vàng quơ tay múa chân, cực kỳ khoa trương.

"Anh Xuyên ấy, ảnh suýt gãy tay!"

Tôi:...

"Chân cũng suýt gãy luôn!"

Tôi: 6

Cuối cùng, tôi vẫn đi theo tóc vàng, cũng tức là Hầu Chí đến trung tâm hoạt động sinh viên.

Cũng không phải tôi quan tâm đến Thịnh Duật Xuyên hay gì đó.

Mà là vì từ trong miệng Hầu Chí, tôi đã biết được đối tượng đánh nhau với anh không ai khác, chính là Hứa Trạm.

Ánh sáng ở tầng -1 không tốt lắm, ánh đèn cũng tối tối.

Rất nhiều áp phích về liên quan đến quyền Anh và võ thuật được dán trên tường sơn mới.

Nếu không phải nhìn thấy đài đấu võ và bao cát trước mặt, tôi còn cho rằng nơi này là tổ chức ngầm của xã hội đen gì đó.

Hầu Chí tự hào giới thiệu với tôi: "Đàn chị, đây là câu lạc bộ võ thuật chính quy của bọn em đó, đã được lãnh đạo nhà trường phê duyệt."

Thịnh Duật Xuyên lập tức chống chân, ngồi dựa vào đài quyền Anh cách đó không xa.

Hình như cánh tay của anh có vài chỗ xước nhẹ, giờ phút này đang cúi đầu nâng khuỷu tay bôi thuốc cho mình.

Tôi trợn trắng mắt với Hầu Chí: "Đây chính là gãy tay gãy chân mà cậu nói hả? Tôi thấy nếu mà cậu ta không băng bó kịp là nó tự lành luôn rồi á."

Hầu Chí bĩu môi, gọi một tiếng "anh Xuyên" xong thì lập tức bỏ chạy.

"Hầu tử, mày… " Thịnh Duật Xuyên quay đầu, nhìn thấy người tới là tôi, sửng sốt: "Sao chị lại tới đây?"

Nếu đã tới rồi, tôi cũng rất tò mò làm sao hai người vốn chẳng chút liên quan gì tới nhau như Thịnh Duật Xuyên và Hứa Trạm lại xung đột.

"Nghe nói cậu đánh nhau với Hứa Trạm?"

"Tôi chỉ muốn giáo huấn anh ta một chút, ai bảo anh ta...", Thịnh Duật Xuyên muốn nói lại thôi, quay đầu đi, "Thôi, quên đi."

Tôi hỏi: "Anh ta mắng cậu hả?"

Thịnh Duật Xuyên không nói gì.

Trong lòng lại nói: [Không phải. 】

Tôi nhíu mày, lại hỏi: "Đừng nói là tự nhiên cậu lại không vừa mắt anh ta nhá?"

[Hừ.]

Lại loại trừ một khả năng khác, tôi thăm dò: "Chẳng lẽ là bởi vì tôi?"

Cuối cùng Thịnh Duật Xuyên cũng mở miệng, lại mạnh miệng: "Xung đột nhỏ giữa nam sinh với nhau thôi mà, chị suy nghĩ nhiều rồi."

Nhưng tiếng lòng lại phản bội anh.

【Hạ Nhiên, Hứa Trạm hoàn toàn không phải thứ tốt lành gì! 】

[Ảnh trên cfs tỏ tình là do anh ta tìm người chụp! 】

[Anh ta còn định cố ý tạo dư luận khiến em xấu hổ, còn nói gì mà trong vòng một tuần là tóm được em.]

[Anh đã cảnh cáo anh ta rồi, chắc anh ta không dám làm gì nữa đâu.]

[Loại chuyện xui xẻo này em không biết thì tốt hơn.....]

Tôi sững sờ.

Tiếng lòng của Thịnh Duật Xuyên sẽ không gạt người.

Làm sao tôi cũng không nghĩ tới, quen biết hơn một năm, Hứa Trạm lịch sự bình tĩnh lại là loại tiểu nhân dối trá này.

Vì thế quyết đoán lấy điện thoại di động ra, mở nhóm wechat của câu lạc bộ phát thanh, chỉnh sửa mấy câu rồi rời khỏi nhóm chat.

Tôi cất điện thoại di động vào lại trong túi của mình rồi bình tĩnh nói: "Tôi rời khỏi câu lạc bộ truyền thông rồi."

Thịnh Duật Xuyên lại lắp bắp kinh hãi, vì đứng dậy quá nhanh mà khuỷu tay vô tình đụng vào lan can sắt phía sau.

Anh không thèm để ý đến đau đớn, hỏi: "Vì sao?".

Tôi đã bịa ra một lý do nửa thật nửa giả.

"Ai bảo Hứa Trạm uy hiếp tôi, muốn tôi ở bên anh ta, tôi vừa không thích bị người khác uy hiếp, vừa không thích anh ta."

Nghĩ đến dù sao Thịnh Duật Xuyên cũng là vì ra mặt dùm tôi mới đánh nhau, tôi có chút không đành lòng.

"Được rồi, cậu đừng đụng lung tung nữa, để tôi bôi thuốc cho cậu cho."

Thịnh Duật Xuyên ngoan ngoãn đưa cánh tay đến trước mặt tôi, giọng điệu dịu lại: "Cám ơn, đàn chị."

Nhưng tiếng lòng đã làm lộ cái đuôi sói của anh.

[A a a, cô ấy cách mình gần thật, cô ấy thơm quá đê!]

[Có nên tiếp tục tỏ ra yếu ớt trước cô ấy nữa khum ta?]

Tôi dùng tăm bông thấm cồn i-ốt chấm lên chỗ vết bầm tím trên cánh tay anh, nghe anh không thuần thục phát ra một loạt tiếng hít hà hít hà quái dị.

...... Thôi đi, không vạch trần anh nữa.

9

Sau khi xử lý vết trầy xước xong, tôi kéo ống tay áo bị vắt lên đến bả vai xuống cho Thịnh Duật Xuyên.

Tinh mắt liếc vào bên trong cánh tay anh, quả nhiên có hình xăm.

Chữ cái đầu tiên bắt đầu bằng chữ A, không giống như tiếng Anh.

Nhưng mà giờ phút này tâm trí tôi bất ngờ bị một chuyện khác thu hút:

“Thôi xong! Hình như tôi không có chỗ nào để hoàn thành hoạt động công ích cho học kỳ này rồi!”

Trong thực tế, hơn phân nửa lý do ban đầu tôi chọn vào câu lạc bộ là vì mỗi học kỳ đại học A đều ra chỉ tiêu bắt buộc cho hoạt động cộng đồng.

Nếu không thông qua tổ chức đoàn hội triển khai hoạt động phúc lợi công cộng, tôi sẽ phải vắt kiệt sức cuối tuần đi làm nhân viên xã hội bên ngoài trường.

Tôi đang hối hận vì đã rút lui quá bốc đồng.

Làm người mà, phải biết co biết dãn mới tốt.

Đột nhiên nghe Thịnh Duật Xuyên hỏi tôi: "Nếu không, chị đến câu lạc bộ võ thuật của bọn tôi đi?"

Tôi nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi không biết...".

Anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi là chủ tịch, chỉ cần chị có hứng thú, tôi có thể, có thể dạy chị."

Có tiền lệ Hứa Trạm đưa ra điều kiện nên tôi đã do dự.

Chờ Thịnh Duật Xuyên nói xong.

Quả nhiên, anh nói tiếp: "Chỉ là câu lạc bộ của bọn tôi mới thành lập vào học kỳ này, không có kinh nghiệm tổ chức hoạt động, nếu như chị bằng lòng gia nhập, vậy phiền chị lên kế hoạch tổ chức dùm nha."

Mặt mày tôi lập tức giãn ra: "Chuyện này dễ thôi, dễ thôi mà."

Một tiếng thở dài đột ngột vang lên.

[Dường như cô ấy thật sự quên mình rồi.]

Tôi bất giác “Hả?” một tiếng với Thịnh Duật Xuyên.

"Hửm?" Anh khó hiểu nhìn tôi.

"Không có, không có việc gì."

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thịnh Duật Xuyên.

Tiếng lòng trần trụi của anh vẫn luôn bị tôi cố ý xem nhẹ.

Dường như Thịnh Duật Xuyên có chút thích tôi, nhưng không dừng lại ở đó, mà hình như còn quen biết tôi rất lâu.

Tôi dùng sức nhìn chằm chằm anh, ý đồ nhanh chóng trục vớt người này từ trong trí nhớ lên.

Ai ngờ chỉ chốc lát sau, mặt Thịnh Duật Xuyên lại chuyển sang đỏ.

Tại sao anh lại dễ ngượng ngùng như vậy...

"Đàn chị, hay là xem quyền Anh trước đi nhá?"

Không đợi tôi trả lời, anh lập tức nhảy lên đài như chạy trốn.

Nhìn Thịnh Duật Xuyên một giây trước còn đang giả vờ yếu ớt, một giây sau đã khôi phục Sinh Long Hoạt Hổ.

Tôi:... Được rồi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện