Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 34
_________
Ngay cả khi tự hủy hoại bản thân, anh ta cũng sẽ ……
"Shaaa ——"
Khoảnh khắc đầu ngón tay của thanh niên tóc vàng chuẩn bị chạm vào Thừa Chí Chu, toàn bộ cơ thể anh ta tan vỡ và tạo thành một đống mảnh thủy tinh phản chiếu và tán xạ ánh sáng xung quanh căn phòng.
Thừa Chí Chu bị sốc.

Ban đầu anh rất xấu hổ về việc Bạch Nghiễm chứng kiến cảnh anh bị Joshua hôn nhưng giờ anh không khỏi lo lắng không biết nhiệm vụ thu thập ảnh boss này có thất bại hay không.

Vào lúc này, Bạch Nghiễm đang nhìn Joshua tan nát đột nhiên tái mặt, nửa quỳ trên mặt đất.

Anh nắm chặt lấy áo sơ mi của mình và nhíu mày trong khi thở rất nặng nhọc.
"Bạch Nghiễm!"
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của bạch Nghiễm, Thừa Chí Chu lập tức hoảng sợ chạy tới đỡ cậu.

Mặt đầy mồ hôi lạnh, Bạch Nghiễm ngã vào người anh, vùi mặt vào cổ anh và giữ chặt lấy anh.

"Chuyện gì vậy? Joshua có làm anh bị thương bởi? Anh có cần bất kỳ loại thuốc bổ trợ nào không? ”
Thừa Chí Chu rất lo lắng và anh vụng về xoa lưng Bạch Nghiễm.
Bạch Nghiễm tuy nhiên không nói gì và chỉ siết chặt lấy anh.
Những vết nứt mờ nhạt hình thành trên da anh cùng với âm thanh nhẹ của thứ gì đó đang vỡ.
【Ảnh Boss sưu tầm.

Xin chúc mừng vì đã vượt “Midnight Mansion.”】
【Phần thưởng: Kinh nghiệm x100, Điểm sinh tồn x2000.】
【Cấp độ người chơi đã nâng cấp lên Cấp độ 7】
【Chúc mừng bạn đã giết được Boss.

Bạn đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính.

Bạn có thể rời khỏi phiên bản này bằng cách rời khỏi dinh thự.】
Trong khi Thừa Chí Chu lo lắng không có hồi kết, thông báo muộn màng của hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện.

Những mảnh vỡ trên mặt đất bắt đầu phát ra ánh sáng vàng dịu trước khi xâm nhập vào cơ thể Thừa Chí Chu từng cái một như những ngôi sao nhỏ.
Lúc này, tình trạng của Bạch Nghiễm dường như cũng đã được cải thiện.

Cậu ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Thừa Chí Chu và khuôn mặt cậu đã khôi phục lại chút thần sắc.

Nở cho cậu một nụ cười dịu dàng, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, anh đã mất kiểm soát và làm em lo lắng rồi.”
"Anh có ổn không vậy?" Thừa Chí Chu đỡ lấy vai anh và vẫn có chút lo lắng, "Anh có bị thương không?"
"Không có gì.

Anh chỉ sử dụng quá nhiều sức mạnh và cảm thấy hơi mệt ”.

Bạch Nghiễm đặt tay lên mu bàn tay của Thừa Chí Chu và nhìn anh với ánh mắt ấm áp, “Bây giờ không sao cả rồi.

Cảm ơn em."
"Anh rất vui vì em không sao."
Nghe vậy, Thừa Chí Chu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đồng dạng nở nụ cười.


Anh vừa nghe hệ thống thông báo đã thu thập ảnh chụp thành công, nên không cần lo lắng mình có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đặc biệt hay không.
Đúng vậy, anh vẫn chưa tháo sợi dây chuyền đó ra ……..

Lúc này, Thừa Chí Chu đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang đeo sợi dây chuyền của Joshua.

Anh ta ngay lập tức cởi nó ra và cất vào trong ba lô của mình.
Vì Joshua đã đích thân nói rằng anh ta tặng nó cho anh, nên có vẻ như anh có thể sử dụng món đồ bị nguyền rủa này.

Dù anh không biết tại sao Joshua lại muốn đưa nó cho anh ……….
Anh cất chiếc vòng cổ vào túi xách và đỡ Bạch Nghiễm dậy.

Khi cả hai quay trở lại qua lối đi khuất tới hành lang trên tầng hai, Thừa Chí Chu nhìn thấy quần áo của Lệ Thanh và một vũng da thịt trên sàn.

Trong lòng anh không khỏi chạnh lòng khi nhận ra rằng ngay cả một cô gái trầm lặng và dịu dàng như Lệ Thanh cũng không thể thoát khỏi lời nguyền của những chiếc vòng cổ.
Vương Kiến Minh cũng chưa xuất hiện.

Xem ra hắn đã ……….Chừa Chí Chu thở dài.

Anh quyết định rằng khi rời khỏi phiên bản này, anh sẽ giúp mua một số dịch vụ mai táng cho đồng đội của mình.
__________
Nhật kí của Bạch Nghiễm (Phần 12)

Thừa Chí Chu đang hôn người khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nhìn thấy một cái gì đó như thế này.
Cảnh này đã chiếm hết lý trí của tôi và khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân.

Khi tôi định thần lại, tôi nhận ra rằng tôi đã giế.t chết con người khác của mình.
Tôi không cảm thấy hối tiếc vì điều này.

Nếu tôi vẫn còn giữ lại dù chỉ một chút lý trí vào lúc đó, tôi sẽ dùng nó để nghĩ xem mình nên hành hạ anh ta một cách tàn nhẫn như thế nào cho đến khi anh ta gục ngã.
Cái chết của “anh ta” đã gây ra một phản ứng dây chuyền và linh hồn của tôi cũng bị tổn thương đến mức tôi gần như sắp bị hủy diệt.

Nhưng ngay lúc đó, tôi cảm thấy có một lực hút hết sự sống còn lại từ đống mảnh vỡ thủy tinh đó đảm bảo rằng “anh ta” không chết hoàn toàn.

Như thế này, tôi cũng hầu như không thể giữ cho mình khỏi suy sụp.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết nguồn gốc của nguồn sức mạnh đó, nhưng nó không làm tôi hạnh phúc ———— Tôi thà tự suy sụp còn hơn nhìn thấy người khác chạm vào Chí Chu.
Nếu Chí Chu bị người khác bắt đi ………..

Tôi không biết mình sẽ làm gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện