Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 297
_________
Thừa Chí Chu bước vào bếp.

Nhìn thấy bóng ma tiếp tục ẩn mình, anh không khỏi cảm thấy tồi tệ.
Sau khi trải qua tất cả những gì đã xảy ra, anh đã đoán được chuyện gì đã xảy ra với hồn ma.

Con ma thực sự là Bạch Nghiễm, nhưng sau khi tạo ra thực tế, con ma đã mang hình dáng của Chu Lẫm Nhiên.

Vì điều này, y từ chối tiết lộ hình dạng thật của mình và cố gắng che giấu anh.
"Không sao đâu.

Em không quan tâm anh trông như thế nào."
Thừa Chí Chu đi vào bếp và từ từ đến gần bóng ma.

Con ma không có đường thoát và chỉ có thể co ro trên mặt đất.

Y cố gắng trốn trong tủ, nhưng Thừa Chí Chu đã cố gắng nắm lấy cổ tay y trước khi y có thể.
"Em biết anh trông như thế nào.

Thực sự là không sao.

Em biết anh là Bạch Nghiễm ……."
Thừa Chí Chu cúi xuống.

Anh thuyết phục con ma bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà anh có thể quản lý được và nhẹ nhàng nhấc tay y lên.

Tay anh thận trọng chạm vào mép băng: "Em giúp anh cởi ra có được không?"
Đôi mắt của con ma rất đáng thương.


Bàn tay y nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Thừa Chí Chu như muốn ngăn y lại.

Thừa Chí Chu cảm thấy đau khổ trong lòng, tiến lên chủ động hôn lên trán của con ma.
Con ma mở to mắt.

Y dường như không tin Thừa Chí Chu sẽ chủ động hôn y.

Trong một thoáng y quên mất mình đang làm gì.

Thừa Chí Chu không còn do dự nữa mà bắt đầu nhẹ nhàng lột bỏ lớp vỏ trên mặt.
Đoạn băng đã cũ đi đáng kể theo thời gian và dễ dàng được gỡ ra để lộ làn da nhợt nhạt ẩn bên dưới.
Từng mảnh từng mảnh, miếng băng đen rơi xuống đất để lộ những nét đẹp trai ma mị mang chút u sầu.

Đó thực sự là sự xuất hiện của Chu Lẫm Nhiên.
Nhưng không giống như đôi mắt đen và khát máu của Chu Lẫm Nhiên, đôi mắt của con ma rất tinh khiết.

Tính khí của họ hoàn toàn khác nhau.

Ngay cả khi họ có khuôn mặt giống nhau, có thể rõ ràng họ là hai người khác nhau.
"Như thế này thì tốt rồi." Thừa Chí Chu lộ ra một nụ cười ấm áp.

Anh gọi tên ban đầu của mình, "Bạch Nghiễm."
Con ma chạm vào mặt anh.

Giọng y run run và những giọt nước mắt lạnh lẽo lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt y.

Một lúc sau, y nói với một giọng khàn khàn:
"Cảm ơn em ……….Chí Chu."
Thừa Chí Chu sờ lên mặt mình rồi ôm lấy con ma tội nghiệp.

Vừa muốn nói thêm vài câu an ủi, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ.

Anh nhìn lại và thấy Bạch Cao Niên.
"Đàn em Thừa."
Bạch Cao Niên cười với anh.

Đồng thời, đôi mắt của anh ta cũng liếc nhìn về phía sau anh.

Anh nhìn thấy anh họ của mình và những mảnh vỡ linh hồn khác đang theo dõi tình hình trong bếp nhưng không hiểu sao họ lại không vào bếp.
Họ phải lo lắng khi thấy Đàn em Thừa thân mật với một hồn ma vô danh có ngoại hình giống Chu Lẫm Nhiên và mất kiểm soát bản thân khiến Đàn em Thừa ghét họ …….
Bạch Cao Niên thầm nghĩ điều này.

Thật ra, anh ta bị anh họ giục qua nhà kiểm tra tình hình, nhưng anh ta cũng có chuyện muốn nói.
"Điện thoại của em đã được sửa.

Họ đã gửi nó qua." Bạch Cao Niên cười và đưa điện thoại cho Thừa Chí Chu.

Thừa Chí Chu hai mắt sáng lên.

Anh vỗ nhẹ vào tóc con ma rồi đứng dậy nhận điện thoại.

Anh cười nói: "Cảm ơn tiền bối.

Em làm phiền anh rồi!"

"Không có gì." Bạch Cao Niên mỉm cười.

"Bật điện thoại của em xem mọi thứ có ổn không."
Thừa Chí Chu gật đầu.

Anh bật điện thoại của mình và xác nhận nó thực sự đã được sửa chữa.

Nó thậm chí còn hoạt động nhanh hơn và mượt mà hơn trước.
Khi anh vừa khởi động máy, điện thoại liên tục rung lên.

Tin nhắn lần lượt được gửi đi.
Trong một thoáng anh nghĩ đó là những tin nhắn từ "Winter Branch".

Ngay khi anh đang chuẩn bị tức giận, anh nhận ra những tin nhắn này là của gia đình và bạn bè của anh.

Tất cả đều là bình luận về chương trình tạp kỹ được phát sóng tối qua.
Những tin nhắn này gần như làm hỏng điện thoại của anh.

Thừa Chí Chu nhìn thấy tất cả tin nhắn hiện ra liền cảm thấy hơi choáng váng.

Anh không thể trả lời từng cái một khi điện thoại của anh đột ngột thay đổi màn hình.

Mẹ anh đang gọi anh.
"Mẹ, sao vậy? Mẹ có cần gì không?"
Thừa Chí Chu sững sờ.

Anh ngay lập tức nhấc máy và quan tâm hỏi han.

Gia đình anh thường không gọi điện cho anh vào ban ngày và thường gọi điện vào ban đêm.

Để cô gọi cho anh vào lúc này, hẳn là vì cô có chuyện muốn nói.
"Chí Chu, nếu có thời gian thì tối nay hãy về nhà."
Có một nụ cười thoáng qua trong giọng nói của bà mẹ anh: "Bạn của con đến thăm.

Sao con không về tiếp đãi cậu ấy?"
"Bạn con?" Thừa Chí Chu ngạc nhiên.

"Ai vậy ạ?"
"Cậu ấy tên là Tần Hàn.


Cậu ấy nói hai con tình cờ gặp nhau và trở thành bạn bè sau khi trò chuyện với con một thời gian."
Mẹ anh cười và nói: "Tần Hàn là một đứa trẻ ngoan.

Nó cũng rất đẹp trai và lễ phép.

Con nên đưa nó đến chơi sớm hơn......!A? Chí Chu, con có nghe lời mẹ không?"
"Cạch ———–"
Thừa Chí Chu cảm thấy như thể tất cả máu trong cơ thể mình đã đông cứng lại.

Tay anh cứng lại và chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Nghe thấy tiếng ồn ào tiếp tục truyền qua điện thoại, anh vội vàng nhấc điện thoại trở lại.

Khuôn mặt anh tái nhợt đến chết.
Làm thế nào mà Tần Hàn tìm thấy nhà của anh?! Anh ta muốn làm gì?!
Thừa Chí Chu vẫn nhớ những xác chết mà anh nhìn thấy trong lò mổ khi còn ở Sơ cấp.

Anh biết Tần Hàn là một kẻ tâm thần điên cuồng, thích nhắm vào những nạn nhân ngẫu nhiên.

Anh ta là một kẻ điên.

Nếu anh ta có hứng thú, bất kể người đó là ai, anh ta sẽ giết họ!
"Đã lâu không gặp Chí Chu.

Anh nhớ em."
Đúng lúc này, giọng nói ở đầu dây bên kia được thay thế bằng một giọng nam trầm từ tính.

Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng, trong tình huống như thế này, chỉ có Tần Hàn là người ở đầu dây bên kia.
P/s: Hôm nay valentine đỏ, chúc mấy bạn có người yêu vui vẻ, mấy bạn chưa có thì cũng mong nhanh sẽ tìm thấy cho mình một người, còn ta đây thì lại mong muốn tới valentine đen hơn:))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện