Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 147
_________
“Đây là nhà của chú.

Gia đình cháu đang ở bên ngoài ”.

Chu Lẫm Nhiên nở nụ cười.

“Cháu ngủ quên nên người nhà để cháu ở đây nghỉ ngơi.

Đừng lo, chú sẽ chăm sóc cho cháu ”.
“Cảm ơn chú nhưng cháu không muốn làm phiền chú.

Cháu muốn tìm mẹ và bố của cháu ”.
Không nhìn thấy bố mẹ, cậu bé vẫn còn chút sợ hãi.

Căn phòng này cũng rất lạ.

Mặc dù đồ trang trí rất sang trọng, nhưng không có cửa sổ nên cậu bé không thể biết đó là ngày hay đêm.


Giữa phòng còn có một tấm màn đen dày.

Từ đằng sau nó, cậu có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa hồng cũng như mùi lạ của thứ gì đó khác.
Cậu bé cạy chăn muốn ra khỏi giường nhưng lại bị Chu Lẫm Nhiên giữ chặt.

Dù không dùng nhiều sức lực nhưng sức mạnh của người lớn là thứ mà một đứa trẻ không thể cưỡng lại được.

Cậu bé không thể ra khỏi giường nên chỉ có thể ngồi xuống.
Người thiếu niên ngồi ở mép giường với một nụ cười.

Y nói với cậu bé: “Chí Chu, cháu muốn đi đâu? Cháu nên ở lại và nghỉ ngơi tại đây.

Chú sẽ chăm sóc cho cháu.

Đây, đưa tay cho chú ”.
Vì lý do nào đó, mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng cậu bé cảm thấy hơi sợ hãi.

Mặt cậu bé tái đi và cậu ngập ngừng đưa bàn tay của mình ra sau đó được Chu Lẫm Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy.
"……….Chú?"
“Móng tay của Chí Chu hơi dài.

Chú cắt giúp nhé ”.
Chu Lẫm Nhiên nhặt một cái bấm móng tay trên bàn cạnh giường.

Bỏ qua sự phản kháng yếu ớt của cậu bé, y véo những ngón tay mềm mại của cậu, và bằng một cái “kẹp”, một mẩu móng tay nhỏ đã bị cắt ra.
"Đừng cử động, nếu không cháu sẽ bị thương đấy."
“………….”
“Em có thấy chán không? Hay để tôi kể cho em một câu chuyện nhé."
Chu Lẫm Nhiên rũ mắt xuống.

Động tác của y rất nhẹ nhàng, và trên môi y ẩn chứa một nụ cười.

Với một giọng trầm, y nói: “Em có tin rằng một ngày nào đó ước mơ của một người sẽ trở thành hiện thực không? ———– Hay đúng hơn, ai đó sẽ mơ về một thứ gì đó mà anh ta chưa từng thấy trước đây, và thứ đó thực sự tồn tại trên thế giới này? ”
“Dù là họa sĩ nhưng tôi chưa bao giờ tin vào những chuyện như thế này.

Nhưng hôm nay, tôi đã thực sự chứng kiến ​​một người nào đó từ trong mơ xuất hiện trong thực tế ”.

“Tôi có một học sinh.

Cậu ấy là một thiên tài.

Cậu ấy chỉ có thể được mô tả bằng từ hoàn hảo.

Không ai có thể so sánh với cậu ấy chứ đừng nói đến việc ghen tị với cậu ấy.

Họ chỉ có thể ngưỡng mộ cậu ấy và ngưỡng mộ vì cậu ấy là một sự tồn tại duy nhất và đặc biệt.


“Có lẽ cũng chính vì vậy mà tính cách của cậu ấy có một số khuyết điểm.

Mặc dù cậu ấy có vẻ bình thường, nhưng trái tim cậu ấy vô cùng lạnh lùng, và cậu ấy không trải qua bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.


“Chỉ có một trường hợp duy nhất có ngoại lệ ——- Đó là khi cậu ấy nói về những giấc mơ của mình.”
“Cậu ấy sẽ luôn mơ về một đứa trẻ trong giấc mơ của mình và điều này đã xảy ra trong vài năm.”
“Mặc dù đó chỉ là giấc mơ của cậu ấy, nhưng đứa trẻ trong đó rất sống động và tươi sáng, giống như nó thực sự tồn tại trong thực tế.

Nó khiến cậu ấy không thể phản kháng và đứa trẻ đã sớm xâm chiếm thế giới của cậu ấy ”.
"Một lần nữa, và một lần nữa, đứa trẻ sẽ lại xuất hiện, vì vậy học sinh của tôi tự nhiên bắt đầu quan tâm đến đứa trẻ này."
“Cậu ấy đã nhìn đứa trẻ lớn lên và trải qua tất cả những niềm vui, nỗi buồn và rắc rối của đứa trẻ thông qua những giấc mơ của mình.

Gia đình của đứa trẻ là một gia đình rất bình thường, nhưng họ rất hạnh phúc.


Đối với học trò của tôi, đó là thứ mà cậu ấy không thể chạm vào nhưng đó cũng là một thế giới dường như rất thực ”.
“Có lẽ điều này nghe có vẻ vô lý nhưng với cậu ấy, giấc mơ khiến cậu ấy cảm thấy sống động hơn thực tế từng có”.
“Vì vậy, tôi đã gợi ý cho đứa trẻ này vẽ đứa trẻ và để ước mơ của nó trở thành hiện thực.”
“Ahhh—–” Cậu bé đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cắt ngang lời của Chu Lẫm Nhiên.
Chiếc bấm móng tay đã cắt qua da thịt cậu bé và máu tươi chảy ra.

Đầu ngón tay đau nhói khiến cậu cắn chặt môi, không nhịn được muốn rút tay lại.
"Xin lỗi, tôi có làm em bị thương không?"
Chu Lẫm Nhiên xin lỗi, nhưng y không để cậu bé thu tay lại.

Y tiếp tục cắt móng tay ở một ngón tay khác và lần này y còn cắt sâu hơn nữa.

Một đường rãnh sâu hình thành trên ngón tay và những giọt máu lớn rơi ra từ đầu ngón tay, làm vấy bẩn tấm chăn nhung bên dưới chúng.
____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 40)
Một lần nữa, tôi lại mơ về quá khứ.
……..
Tôi hối hận vô cùng.

Khi tôi giết người đàn ông đó, tại sao tôi không nghĩ đến việc làm điều đó theo cách của một kẻ tàn ác..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện