Chương 46: Bạn trai thứ tư.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Vậy mà tạp dề của Hạ Anh Mạc lại có hình con thỏ, kết hợp với gương mặt kia của anh ta, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.
"Sao cũng được." Bùi Oanh Oanh nhịn cười, dè dặt đáp.
Hạ Anh Mạc nhíu mày, tựa hồ không quá hài lòng trước câu trả lời của Bùi Oanh Oanh, anh ta nói tiếp: "Thế thì uống nước bưởi đi, rất tốt cho làn da phái nữ."
Hình như nước bưởi này không hề có trong danh sách các thức uống mà anh ta liệt kê ban nãy thì phải, nhưng Bùi Oanh Oanh cũng không vạch trần mà chỉ nhìn anh ta xoay người đi vào phòng bếp.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Hạ Anh Mạc bưng hai đĩa mỳ Ý ra bàn ăn rồi gọi Bùi Oanh Oanh tới ngồi.
Anh ta đặt mỳ Ý xuống, đi vào bếp bưng một cốc nước bưởi ra, sau đó tự rót cho mình một ly rượu vang.
Hạ Anh Mạc kéo khăn ăn trải lên đùi mình, bình tĩnh hỏi: "Em đã chuẩn bị xong lý do chưa?"
Bùi Oanh Oanh căng thẳng, mím chặt môi. Lại nghe Hạ Anh Mạc nói, "Em có thể đợi ăn xong mỳ Ý rồi trả lời."
Quả nhiên đúng như lời Hạ Anh Mạc nói, mỳ Ý anh ta nấu cực kỳ ngon. Vừa ăn miếng đầu tiên mà Bùi Oanh Oanh đã kinh ngạc, tay nghề của anh ta gần như có thể so với đầu bếp trong nhà hàng năm sao.
Hai người yên lặng dùng bữa, ăn xong, một lần nữa Hạ Anh Mạc nhìn về phía Bùi Oanh Oanh, "Bây giờ thì em đã có thể nói. Những lời kế tiếp của em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện tôi có nên gọi điện cho chị em hay không."
Vừa nói anh ta vừa liếc mắt nhìn điện thoại của mình.
Bùi Oanh Oanh biết, nếu cô nói sự thật cho Hạ Anh Mạc, nhất định anh ta sẽ giống như Bộ Lãng, thậm chí có khi còn không nói hai lời mà trực tiếp gọi điện cho Quý Đường, đây là điều mà cô không hề muốn xảy ra.
"Tôi... tôi phát hiện lời anh nói trước đây không sai." Bởi vì khẩn trương, cộng thêm lời nói của cô là bịa đặt, cô không dám nhìn vào mắt Hạ Anh Mạc, "Đúng là chị tôi cố tình để tôi tiếp xúc với bạn trai của chị ấy, từ Doãn tiên sinh, cho đến Mason, cả anh cũng vậy."
Hạ Anh Mạc không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh ta nhướn mày, "Nói tiếp."
"Chị tôi là người đồng tính." Bùi Oanh Oanh lấy hết dũng khí mới dám nói ra lời nói dối này, cô không dám tưởng tượng nếu Quý Đường nghe được lời nói dối này của cô thì sẽ đối xử với cô ra sao, "Tôi... tôi không muốn bị chị tôi coi như một công cụ, nên tôi phải rời khỏi đó."
"Thế ư?" Hạ Anh Mạc bỗng bật cười, lúc cười trông anh ta đầy vẻ tà khí, "Theo tôi được biết thì em và Quý Đường không có quan hệ máu mủ, em là cô nhi mà cấp dưới của cô ấy nhận nuôi. Sau khi cha nuôi của em qua đời, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, Quý Đường mới đón em từ thành phố B về đây. Em nói Quý Đường đồng tính luyến ái, vậy cô ấy đã làm gì em sao?"
Bùi Oanh Oanh không ngờ Hạ Anh Mạc lại điều tra được nhiều đến mức này, biết rõ được cả lai lịch của cô.
Cô hít sâu một hơi, bàn tay đặt trên đầu gối xiết lại thành nắm đấm, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, "Đúng."
Hạ Anh Mạc cúi đầu, khẽ thở dài, "Tôi biết, tất cả những chuyện này thật khiến cho người ta tiếc nuối." Khi anh ta một lần nữa ngẩng đầu lên, Bùi Oanh Oanh không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt anh ta, hơn nữa, trong mắt anh ta còn giấu một loại cảm xúc mà Bùi Oanh Oanh không nắm bắt được, "Em có cần tôi giúp em tìm luật sư không? Em có thể tố cáo Quý Đường."
"Không cần." Bùi Oanh Oanh lắc đầu, đối mặt với loại cáo già như Hạ Anh Mạc, cô cực kỳ căng thẳng, "Tôi chỉ không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh ta (*) thôi."
(*) Bê: Phần anh ta/cô ta Bê đã giải thích ở chương trước, do đồng âm nhưng khác cách viết trong tiếng Trung.
"Tại sao không tố cáo cô ấy?" Hạ Anh Mạc nhìn chăm chú vào Bùi Oanh Oanh, "Nếu như cô ấy đúng là người như em nói, vậy thì cô ấy đã phạm tội. Dù là quấy rối cùng giới tính nhưng vẫn là quấy rối."
Bùi Oanh Oanh cắn môi, nhẹ giọng đáp, "Hạ tiên sinh, nếu tôi tố cáo chị tôi thì tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện. Tôi không muốn để nhiều người biết, huống hồ tôi còn không có chứng cứ, toà án sẽ không tin vào lời khai từ một phía của tôi."
Hạ Anh Mạc nhếch miệng, không biết anh ta có tin vào lời nói dối nửa thật nửa giả này của Bùi Oanh Oanh không. Tóm lại anh ta không còn nhắc tới chuyện mời luật sư cho Bùi Oanh Oanh nữa.
Anh ta chuyển đề tài, "Sau này em định thế nào? Em còn đang đi học, lần này em chạy khỏi nhà, có khi trên người cũng chỉ mang theo một chút tiền mặt và thẻ căn cước mà không hề chuẩn bị những đồ khác. Em định sống trong xã hội kiểu gì?" Anh ta đan hai tay vào nhau, chống khuỷu tay lên mặt bàn.
Vào lúc này, trông anh ta thật giống một người tốt đang chân thành suy nghĩ cho Bùi Oanh Oanh, "Em mà rời trường thì sẽ không có bằng tốt nghiệp cấp ba. Thứ cho tôi nói thẳng, em như vậy, sợ là chẳng thể tìm được một công việc tốt. Hiện tại cho dù làm việc ở quán ăn thì cũng phải có trình độ cấp ba, nếu không cũng phải là người trung niên có nhiều kinh nghiệm. Với cả, nhìn em không giống kiểu người có thể chịu khổ."
Lời nói của Hạ Anh Mạc giống như một cây đao, bổ vào người Bùi Oanh Oanh khiến cô không thể phản bác lại dù chỉ một câu.
Cô chạy trốn từ trường học, quả thực không nghĩ nhiều được đến mức ấy, cô chỉ muốn rời khỏi Quý Đường thôi.
Rõ ràng Hạ Anh Mạc đã nhận ra sự túng quẫn của Bùi Oanh Oanh, anh ta sờ sờ tràng hạt trên cổ tay trái, nhẹ giọng nói: "Thật ra vẫn còn có cách, em cũng trưởng thành rồi, bất kể từ quan hệ máu mủ cho đến trên danh nghĩa, Quý Đường đều không thể được coi là người giám hộ của em. Em có thể tiếp tục quay lại trường học, rồi vay tiền của quốc gia đóng học phí. Lên đại học, hoặc là thi vào trường đại học sư phạm để được miễn học phí, hoặc không thì lại tiếp tục vay tiền để học ở trường đại học mà em muốn. Sở dĩ nói như vậy, là bởi bây giờ cách trốn tránh này của em là không khả thi nhất. Tôi tin chắc rằng Quý Đường đã báo cảnh sát, nói em bị mất tích. Nếu hiện giờ em không còn ở tại thành phố A, thì hẳn là em đang ở trên một chuyến tàu nào đó. Chỉ cần em sử dụng thẻ căn cước là cảnh sát sẽ tìm đến tận nơi, sau đó em lại bị đưa về bên cạnh Quý Đường. Trừ khi em nói với cảnh sát rằng em và Quý Đường không có bất cứ quan hệ nào, hai người chỉ là người xa lạ. Nhưng tỷ lệ thành công quá thấp, bởi Quý Đường hoàn toàn có cách thuyết phục cảnh sát. Suy cho cùng, vẫn chỉ còn lại một con đường duy nhất: Em tố cáo Quý Đường, cứ thế, Quý Đường sẽ không thể đến gần em nữa."
Anh ta cười cười, "Nhưng em lại cứ khăng khăng không chịu chọn con đường này, đúng không? Vậy nên, em ăn xong rồi về nhà đi."
Bùi Oanh Oanh mím môi, thật ra đơn giản mà nói, nếu trước mặt cô có hai con đường, một là kiện Quý Đường ra toà, để cho cả đời này anh ta không thể lại gần mình. Hai là, cô mai danh ẩn tích, lẩn trốn đến một nơi thật xa, ngay cả một cọng tóc cũng không để lộ ra.
Nếu Quý Đường là người thì cũng được thôi, nhưng anh ta là xà yêu, cô nên làm gì đây? Bùi Oanh Oanh nghi ngờ, dù cô có tố cáo Quý Đường thì cũng sẽ không thắng kiện. Thế nên con đường cuối cùng của cô chỉ có một, đó là trốn đi thật xa, cả đời này cũng không muốn đụng phải Quý Đường nữa. Nhưng mà, cô nên trốn đi đâu đây?
Không có nơi nào để trốn.
Lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh lĩnh hội sâu sắc được ý nghĩa của 6 từ này.
Ngay khi Hạ Anh Mạc chuẩn bị đứng dậy, anh ta bỗng nghe thấy Bùi Oanh Oanh lên tiếng.
"Hạ tiên sinh, anh có thể giúp tôi đổi sang một thân phận khác không?"
Vừa nói ra miệng, Bùi Oanh Oanh liền thấy hối hận, bởi Hạ Anh Mạc không có nghĩa vụ phải giúp cô, hơn nữa chuyện làm giả thân phận cũng quá không khả thi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô thấy Hạ Anh Mạc đầy chính trực nói: "Em nghĩ gì vậy? Đây là thế kỷ hai mươi mốt." Anh ta mỉm cười, "Dĩ nhiên là được."
Hả?
Hạ Anh Mạc đã bắt đầu hỏi: "Em muốn loại thân phận gì?"
"Thật sự có thể sao?" Bùi Oanh Oanh vừa mừng vừa sợ, "Tôi... thân phận gì cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi đây."
"Chẳng qua, tại sao tôi phải giúp em?" Hạ Anh Mạc lập tức nói ra một câu làm Bùi Oanh Oanh rơi từ thiên đường xuống địa ngục, anh ta nở nụ cười như ác ma, "Tôi nhớ Oanh Oanh rất ghét tôi mà."
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, cô không ngờ Hạ Anh Mạc lại là người mang thù.
Cô bối rối nhìn đối phương, vẻ mặt tội nghiệp, "Tôi không có gì cho anh cả, nhưng nếu như anh có thể chờ được thì sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh."
Hạ Anh Mạc thu lại nụ cười, "Em thấy tôi giống người thiếu tiền lắm à?"
Nhìn qua có vẻ không thiếu.
"Vậy anh muốn cái gì?" Bùi Oanh Oanh hỏi.
Hạ Anh Mạc dùng tay chống cằm, nhìn thẳng vào Bùi Oanh Oanh, "Ngẫm lại thì cái gì tôi cũng không thiếu, cũng chẳng có ước muốn đặc biệt nào. Tôi càng không phải là người thích đi giúp đỡ người khác. Đã thế, giúp em còn đắc tội với Quý Đường. Với tính cách kia của Quý Đường thì, lần trước chỉ gọi cô ấy một câu bạn gái cũ thôi, cô ấy đã hắt vào mặt tôi mấy cốc nước bẩn. Lần này tôi mà giúp em, chẳng phải cô ấy sẽ đến đập hết đồ cổ của tôi sao? Em hãy cho tôi một lý do, để thuyết phục tôi nên giúp em."
Bùi Oanh Oanh nghe Hạ Anh Mạc nói, vẻ mặt liền trở nên mất mát, cô không có gì cho Hạ Anh Mạc cả. Nghĩ đến đây, cô nói: "Tôi không thể cho Hạ tiên sinh thứ gì, xin lỗi, tôi đã quấy rầy rồi, tôi sẽ đi ngay."
Nói xong, cô đứng dậy, xoay người chuẩn bị ra phòng khách lấy balo.
Nhưng mới đi được hai bước, lại nghe Hạ Anh Mạc nói.
"Thật là ngốc." Anh ta nở nụ cười trầm thấp, "Hay là thế này đi, em hôn tôi một cái thì tôi giúp em."
Bùi Oanh Oanh ngớ người, không nhịn được mà nhìn đối phương bằng ánh mắt chán ghét.
Hạ Anh Mạc cười càng thêm vui vẻ, "Đúng, chính là vẻ mặt này, tôi thích cái vẻ mặt này của em chết đi được. Tôi cho em năm phút suy nghĩ, hôn tôi một cái, tôi sẽ giúp em làm giả thân phận." Anh ta chỉ vào môi mỏng của mình, "Chú ý, là hôn môi nha."
Hạ Anh Mạc cười không biết xấu hổ.
Đột nhiên Bùi Oanh Oanh nhớ đến lời Hạ Anh Mạc nói lúc mời cô lên xe.
"Yên tâm, tôi không phải người xấu."
Xem ra xác thực không phải người xấu, chỉ là một tên háo sắc mà thôi.
Hạ Anh Mạc cầm điện thoại nhìn thời gian, "Bây giờ là 11 giờ 32 phút, đến phút thứ 37 thì em phải đưa ra lựa chọn."
Một cái hôn đổi lấy cơ hội thoát khỏi Quý Đường.
Đáng hay không đáng?
Bùi Oanh Oanh đứng tại chỗ cắn môi, cô rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đáy mắt, nhưng Hạ Anh Mạc vẫn nhìn thấu nội tâm rối rắm của thiếu nữ trước mặt. Cô giống như một con nai con bất hạnh lạc đường, bị đói rất lâu, thấy bờ sông đối diện có thức ăn, nhưng vừa bơi qua sông lại gặp phải thú dữ.
Hạ Anh Mạc được vinh hạnh làm thú dữ đứng đó cười, nhàn nhã sờ tràng hạt trên tay mình.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, Hạ Anh Mạc cúi đầu nhìn điện thoại, "Đến 11 giờ 37 rồi, em đã chọn xong chưa?"
Anh ta vừa dứt lời, liền thấy thiếu nữ trước mặt nhẹ nhàng dịch chuyển bước chân.
Hết chương 46.
Lời của Bê Ba: Cùng đoán xem Oanh Oanh hun hay không hun nào bà con!!!!