Tô Tinh Thần từ nhỏ đã chỉ có tình thương của cha, trừ cha cậu ra, người quản cậu nhiều nhất là giáo viên trong trường.

Trong lòng của cậu, giáo viên quan tâm học sinh là vì xuất phát từ trách nhiệm lương tâm, thuộc vào phạm trù đạo đức nghề nghiệp.

Một khi học sinh thoát ly khỏi trường học, ví dụ như cậu bây giờ, giáo viên sẽ không quản nổi nữa.

Cho nên chủ nhà hết lần này tới lượt khác quan tâm chuyện học hành cùng cuộc sống của Tô Tinh Thần mà cậu không cảm thấy ghét, thậm chí còn cảm thấy khá là ấm lòng.

Cậu nghĩ, người chân thành thật lòng như ngài Du, có thể không chê loại bạn bè rác rưởi như cậu đã là may mắn lắm rồi.

Sau khi Tô Tinh Thần ý thức được mình sống như thế này là không ổn, đã thay đổi suy nghĩ không muốn học vài hôm trước.

Cậu vui vẻ chạy đến phòng ngủ lấy sách mang vào đặt trong bếp, vừa ăn dưa cải muối chua hôm qua làm vừa lên tinh thần đọc sách.

Nhóm học tập bị cậu phủi bụi lần nữa lại được mở ra.

Các bạn học bên trong không ngoài dự kiến mà đang bàn chuyện nghỉ hè.

Có người nói muốn đi du lịch nước ngoài, có người nói muốn đi làm thêm, đủ loại bàn tán kết hợp với hai vị bạn học bàn đi chơi lại thể hiện bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Tô Tinh Thần quan sát một lúc, lặng lẽ gửi một bong bóng chat: Này.

Con chữ với mức độ tồn tại mờ nhạt nhanh chóng bị tốc độ chat 99 tin/phút đẩy trôi mất, khiến cho Tô Tinh Thần cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cảm giác các bạn tám chuyện rất có khí thế.

Xem ra vẫn nên tìm người trực tiếp nói chuyện thì tốt hơn.

Học sinh giỏi được Tô Tinh Thần nhìn trúng lúc còn ở trường có quan hệ khá tốt với Tô Tinh Thần.

“Ồ, Tô Tinh Thần à? Cậu lặn mất tăm vài tháng, giờ rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi à?” Học sinh giỏi thấy tin nhắn, vô cùng ngạc nhiên mà nói.

Điều này khiến cho Tô Tinh Thần hơi xấu hổ, loại xấu hổ chỉ xuất hiện khi tìm người khác giúp đỡ: “Anh Kỳ à, ngại quá, em tìm anh hỏi ít chuyện học hành thôi.”

“À, không sao không sao, chỉ là cậu đột nhiên nghỉ học, hỏi thầy cũng không biết cậu gặp phải chuyện gì, bọn anh đều lo cho cậu lắm.” Học sinh giỏi nói: “Nghe cách nói chuyện thấy cậu vẫn còn có khí thế học hành lắm, hẳn là không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Tô Tinh Thần vội vàng gật đầu: “Không có chuyện gì đâu, có lẽ qua hè em sẽ quay về đi học.”

Đây là sắp xếp theo suy nghĩ của cậu.

Thế nhưng có làm được hay không thì chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi tính sau.

“Vậy thì tốt.” Học sinh giỏi nói: “Cậu tạm dừng học hai tháng, chắc giờ học không hiểu nhiều đúng không?”

“Vâng.” Tô Tinh Thần gật đầu một cái, vô cùng đồng ý với câu nói này.

Bên kia cười khẽ, hùng hồn tỏ vẻ: “Vậy để anh kèm học cho cậu, bây giờ vẫn đang nghỉ hè, trừ việc chơi game thì không có gì làm.”

“Anh Kỳ à…” Nhận được sự quan tâm đến từ bạn học, Tô Tinh Thần cảm động không chịu được, càng thêm xấu hổ trước sự yếu đuối của bản thân: “Vâng! Vậy em cảm ơn anh Kỳ.”

Nhịn một chút vẫn không nhịn được mà nói: “Em gửi cho anh ít đặc sản quê nhé.”

“Cái gì?” Học sinh giỏi đần mặt.

Chuyện đồ đặc sản thì tạm thời chưa nói, vì nếu bây giờ không gửi, thì lúc cậu quay lại trường cũng sẽ mang theo một ít.

Bắt đầu từ hôm nay, Tô Tinh Thần rút ra bài học xương máu mà quyết định, bản thân phải thay đổi triệt để, noi gương chúng bạn bè học tập cho thật chăm chỉ.

Cứ như vậy, hoạt động lên núi xuống biển của cậu liền giảm đi không ít, gần như đã không còn làm nữa.

Ngay cả Du Phong Hành cũng cảm thấy được, gần đây thằng nhóc kia nói chuyện với hắn không hăng hái lắm, thậm chí đến cả video mới cũng chưa có, không biết cả ngày làm cái gì.

Hơn chín giờ tối đêm nay, sếp Du đã bị lạnh nhạt liên tục mấy ngày mở điện thoại gọi cho Tô Tinh Thần sớm hơn một tiếng.

“Chào buổi tối, ngài Du.” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh hiền lành của Tô Tinh Thần, lọt vào tai sếp Du cứ khiến hắn có cảm giác như có một đầu ngón tay ấn luôn cậu vào trong tâm trí mình…

Du Phong Hành lắc đầu, đẩy suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi não, nói: “Ừ, cậu đang làm gì đấy.”

Tô Tinh Thần nói: “Đang học qua video với bạn.” Sau đó trợn trừng mắt, quan tâm dò hỏi: “Hôm nay ngài Du bị đau họng à?” Cậu cảm giác âm thanh của ngài Du hơi trầm xuống, sắp thành giọng khàn luôn rồi.

“Gần đây hơi bận, có lẽ là nóng trong người.” Du Phong Hành tùy tiện trả lời, lại tập trung vào câu nói ban nãy của Tô Tinh Thần: “Cậu đang học qua video với bạn?”

Bạn nam hay nữ? Sếp Du cau mày, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là vấn đề này.

“Ừm, bạn kèm giờ học bù cho tôi!” Tô Tinh Thần rất không muốn để chủ nhà phải thất vọng, cho nên báo cáo lại thật kỹ cho hắn: “Từ tám giờ đã bắt đầu học thêm rồi, bây giờ là thời gian làm bài tập, phải làm cho tốt để bạn còn kiểm tra.”

Nhóc con kia gần đây đang bận học, đó là chuyện tốt.

Thế nhưng lọt vào tai Du Phong Hành, hắn liền cảm thấy hơi khó chịu: “Thành tích của cậu ta tốt lắm à? Bài tập của cậu phải để cho cậu ta kiểm tra?”

“Đúng thế!” Tô Tinh Thần cố gắng thổi phồng người bạn học giỏi của mình lên: “Anh Kỳ giỏi lắm, là học sinh trâu bò đứng nhất nhì ngành tôi đó! Hơn nữa còn rất tốt bụng, nguyện ý hi sinh thời gian chơi game để kèm tôi học bù.”

Du Phong Hành nhíu mày càng chặt hơn, không dám gật bừa với lời nhận xét của Tô Tiểu Thần.

Du Phong Hành nghĩ thầm, tôi cũng có thể hi sinh thời gian chơi game để dạy cậu học thêm.

Thế nhưng Du đại lão lại không nói gì, dù sao cũng là bạn học của Tô Tinh Thần, chơi thân với Tô Tinh Thần hơn.

“Vậy được, cậu tập trung làm bài đi, làm xong thì ngủ sớm chút.” Sếp Du nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

“Vâng.” Tô Tinh Thần ngoan ngoãn gật đầu, còn nói: “Làm xong bài tập rồi có thể gọi điện cho anh được không?”

Du Phong Hành nhếch miệng: “Được.”

Thật ra hắn muốn xem bài tập của Tô Tiểu Thần, nhưng hắn không nói.

“Vậy tôi cố làm xong nhanh đây.” Tô Tinh Thần cố gắng tranh thủ từng giây một.

Còn có cái cổ họng bị đau của ngài Du nữa…

Cậu vừa tìm từ đặt câu, vừa suy nghĩ về việc làm lê chưng đường phèn cho chủ nhà, có thể giải nhiệt nhuận phổi, hợp với người thường xuyên hút thuốc lá.

Giữa trưa hôm sau, Tô Tinh Thần ninh một nồi lê chưng đường phèn, đủ cho Du Phong Hành uống tận mấy ngày.

“Ngài Du, ngài có thấy cái cốc trên bàn không?” Tô Tinh Thần gọi điện thoại cho Du Phong Hành, “Đó là lê chưng đường phèn tôi nấu cho anh, anh mang đến công ty uống đi, như vậy họng của anh mới tốt lên được.”

Cốc?

Du Phong Hành nhận được điện thoại, ra khỏi phòng ngủ lượn một vòng, tầm mắt rơi vào một… đống cốc trên bàn.

Nói chính xác hơn là ba cái.

Ba chiếc cốc thủy tinh căng tròn, bên trên còn có nắp đậy hình con gấu bằng nhựa, theo thứ tự là màu xanh lam, xanh nhạt, hồng phấn…

Sếp Du: …

Sếp Du:???

Mang ba cái cốc này đến công ty, hắn có mặt mũi nào mà dám lôi ra uống?

Mà đây là lòng thành của Tô Tinh Thần, sếp Du thường ngày đối với cậu cũng đã rất nhân nhượng, lúc này cũng mắt nhắm mắt mở giả làm thằng mù.

Nắm tâm thái của một đứa mù trong tay, sếp Du quang minh chính đại ôm luôn cả ba cái cốc này đi họp.

“…”

Dẫn đến nội dung thảo luận của nhóm nhân viên trong công ty đều là mấy con gấu xếp hàng ngang trước mặt sếp.

À, sau khi mấy đồng chí cán bộ cấp cao cảm thấy như vậy sẽ giúp đánh bóng hình tượng cho sếp tổng thì đã lập tức post nó lên trang web và trang Weibo chính thức.

Chờ tới khi Du Phong Hành nhận được tin, hắn và mấy con gấu đã nằm chễm chệ trên hot search.

“.…..”

Đám quần chúng ăn dưa vô tri cảm thấy đây là có sắp đặt, nhất định là Du Phong Hành đang dùng thủ đoạn để tẩy trắng bản thân!

Xời!

Cái loại cặn bã lòng lang dạ sói hai mươi năm không đoái hoài gì tới ông bà ngoại sao có thể vẫn còn trẻ con cho được?

Thật buồn cười!

Đối với mấy bình luận này, Du Phong Hành đáp trả bằng một nụ cười lạnh, xùy.

Lười giải thích.

Đừng nói là đám quần chúng ăn dưa kia không tin ba con gấu đó là của Du Phong Hành, thật ra ngay cả nhân viên trong công ty cũng không tin.

Sếp của bọn họ sao có thể đáng yêu vậy được?

Bọn họ thầm nghĩ, chắc là bên tổ công tác tuyên truyền bày ra chủ ý này rồi?

Hay là hỏi thư ký Bùi chút đi?

Thư ký Bùi bị lôi đầu ra hỏi, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi, tôi cũng không biết ba con gấu kia của sếp từ đâu ra nữa…”

Nếu thật sự là để cho mặt xã giao, thì anh ta thề, anh ta không nhúng tay tí nào hết!

Nói thật, hôm qua lúc mở cuộc họp, thấy boss mang theo ba cái cốc khí phách đặt trên bàn, thư ký Bùi hẵng vẫn còn mơ hồ lắm, khiếp sợ tới mức không thể nhúc nhích nổi.

Nhóm nhân viên xúi giục: “Vậy anh đi hỏi xem?”

Thư ký Bùi nuốt nước miếng: “Được, thế để tôi đi hỏi.”

Thư ký Bùi không sợ chết ôm một chồng văn kiện mở cửa phòng giám đốc ra rồi đi vào: “Sếp, có mấy tờ văn kiện cần ngài tự tay ký.” Vừa nói vừa quét tầm mắt về phía mặt bàn Du Phong Hành, lại nhìn đống cốc của ông sếp không hề đáng yêu nào tí kia làm cho chấn động không thôi.

“Ừ.” Du Phong Hành lấy sang nhìn một chút liền ký ngay.

Mấy loại văn kiện mà thư ký Bùi mang tới đều đã được kiểm tra, có thể ký trực tiếp.

“Cái kia…” Thư ký Bùi muốn nói lại thôi.

“Có việc?” Du Phong Hành ngẩng đầu nhìn anh ta, dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, đối lập hẳn với ly nước đáng yêu trên bàn.

Tổ hợp quỷ dị càng khiến ruột gan tim phổi của thư ký Bùi thêm bồn chồn không yên, nói: “Sếp mua ly nước ở đâu đấy? Nhìn cũng khá đẹp, tôi muốn mua cho đứa cháu nhỏ nhà mình.”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Du Phong Hành trừng mắt: “Bùi Văn.”

Thư ký Bùi số khổ lập tức rụt cổ lại không dám hỏi nữa: “Không không không, cháu của tôi không thiếu cốc đựng nước.”

Sau đó to gan nhìn thoáng qua, đoán trong cốc là lê chưng đường phèn, chậc chậc, vậy mà là lê chưng đường phèn!

Quá tri kỷ.

Vị trí bà chủ sắp có người ngồi rồi.

“Anh đang nhìn gì đấy?” Rốt cuộc Du Phong Hành cũng phát hiện ra ánh mắt của thư ký Bùi vẫn luôn đảo quanh mấy cái cốc của Tô Tiểu Thần, vừa nhìn là biết đang suy nghĩ lung tung.

Thư ký Bùi không biết đào đâu ra dũng khí, xoa xoa tay điên cuồng ám chỉ: “Hehe, tôi đang nghĩ xem lê chưng đường phèn có vị như thế nào ấy mà?”

Sau đó lại nhìn thấy Du Phong Hành mắt điếc tai ngơ, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Thư ký Bùi:……

Thư ký Bùi giận lắm mà không dám nói gì, chỉ có thể thầm mắng đồ sếp tổng keo kiệt!

Sau đó tức giận bỏ ra ngoài đi pha cà phê.

Mấy ngày gần đây, Du Phong Hành bận hơn hẳn khoảng thời gian trước hè.

Chủ yếu vì hè là khoảng thời gian cao điểm của game, cũng là thời gian cao điểm của các loại giao dịch.

Một công ty game không thể nào chỉ dựa vào hai ba trò chơi nổi tiếng mà sống cả đời được, mà hiển nhiên đây cũng không phải là phong cách của Du Phong Hành.

Từ sau khi đăng nhập vào trò chơi trước, hắn vẫn luôn nghĩ về một cốt truyện mới.

Trải qua bao nhiêu sự sàng lọc, Du Phong Hành đã nhìn trúng một bộ tiểu thuyết chưa hoàn trên Tấn Giang, nội dung bên trong coi như khá phù hợp với ý tưởng của hắn.

Chỉ là vấn đề chi tiết thì còn phải bàn thêm với tác giả.

Nếu như đối phương đồng ý kéo dài nội dung tiểu thuyết cùng mở rộng ý tưởng, đưa ra nội dung càng đặc sắc, công ty sẽ trả giá cao mua lại bản quyền quyển tiểu thuyết đó để cái biên thành trò chơi.

Vừa hay tác giả này cũng là người Thượng Hải.

Du Phong Hành trò chuyện qua mạng với người ta còn chưa tận hứng, đã thẳng thắn hẹn người ta ra ngoài, bàn bạc trực tiếp luôn với nhau.

Nhưng mà hắn có chút kinh ngạc, tác giả viết quyển sách này vậy mà là nữ.

Chắng trách văn phong mượt mà tinh xảo hơn nhiều so với văn phong của nam tác gia.

Du Phong Hành cũng không đoái hoài nhiều về những thứ khác, hắn cứ thế mà nói ra suy nghĩ của mình cho đối phương nghe.

Sau khi nói xong đã là thời gian ăn tối, đối phương nói đã muộn rồi, Du Phong Hành cũng không giữ lại, rất không biết ý mà gật đầu nhìn theo.

Chờ người nọ đi rồi, hắn lại nhìn đồng hồ, lập tức gọi điện thoại cho Tô Tinh Thần: “Ngại quá, tôi bận bàn công việc quên cả thời gian, cậu có nấu cơm tối không?”

“Ngài Du à?” Chờ đối phương nói xong, Tô Tinh Thần mới ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi, tôi đọc sách quên giờ luôn rồi, giờ vẫn chưa nấu cơm.”

Đang định gọi điện thoại báo cho chủ nhà một tiếng, kết quả…

Du Phong Hành kinh ngạc, phát ra tiếng cười khẽ ngày thường Tô Tinh Thần rất ít khi nghe được: “Trùng hợp thế, vậy không bằng…”

“Hả?” Tô Tinh Thần chờ thật lâu: “Làm sao?”

“Không sao.” Âm thanh của Du Phong Hành bình tĩnh trở lại, thật ra ban nãy hắn muốn nói, vậy không bằng đừng nấu cơm, tôi mời cậu ra ngoài đi ăn, nhưng điều này lại không thể.

“Bây giờ cậu nấu cơm đi, tôi quay về ăn.” Hắn bình tĩnh nói.

“Ồ.”

Tô Tinh Thần vẫn luôn ngoan ngoãn như thế, không hiểu phiền não của người lớn chút nào.

Du Phong Hành nghĩ vậy, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.

Tác giả có lời muốn nói: Tô Tinh Thần: Thế nào gọi là phiền não của người lớn?

Du súc sinh: Để tôi dạy cho cậu.

************

Lê chưng đường phèn:

maxresdefault
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện