Tần Quân cảm thán nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại ở trong Thần Thoại hệ thống.

Hắn đã từng đoán Thiên Nguyên thay lòng đổi dạ, cho nên mới bỏ mặc Thiên Nguyên đế tộc tùy ý làm bậy, hiện tại mới hiểu được, Thiên Nguyên một mực vì hắn nỗ lực.

Thiên Nguyên hít sâu một hơi, nói:

- Vì Tổ thần hiệu lực, là vinh quang của ta!

Nhậm Ngã Tiếu nhịn không được nói:

- Uy uy uy, ngươi lại không nhìn ta rồi?

Thiên Nguyên liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

- Bồi ngươi lâu như vậy, không nhìn ngươi lại như thế nào?

Hai thần cười một tiếng.

Một vị là Hồng Mông Thần linh, một vị là Sáng Tạo Thần, lại không có chút ngăn cách nào, như là tri kỷ.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng Thần giới cao nhất.

Không chỉ Thần giới cao nhất, ngay cả Nguyên Vị Diện khác cũng có thể nghe được.

Chính Hoa Tà Phật, vẫn lạc.

Hắn cũng không có thể ngăn cản Thủy Ác.

- Hắn đã mạnh như vậy sao?

Thiên Nguyên đứng dậy, nhíu mày thì thào nói.

Trước đây thật lâu, khi hắn còn chưa sáng lập Nguyên Vị Diện, hắn liền phát hiện Thủy Ác tồn tại, chính bởi vì Thủy Ác tồn tại, để Bất Hủ, Vĩnh Hằng phát điên, mới để cho các Sáng Tạo Thần đình chỉ mở thế giới.

- Hiện tại chỉ có phụ Thần có thể ngăn cản hắn, chúng ta cần tranh thủ thời gian cho phụ Thần.

Nhậm Ngã Tiếu nhìn Thiên Nguyên nói.

Thần Thoại hệ thống là lấy Thiên Nguyên làm cơ sở, Thiên Nguyên còn mạnh hơn Vĩnh Hằng Thần Mệnh, chỉ bất quá điệu thấp, cực hạn của hắn là cực hạn của Thần Thoại hệ thống.

Trước kia vì không bại lộ khí tức, hắn phong ấn ở trong Thần Thoại hệ thống, không người biết được.

Nghe vậy, Thiên Nguyên hít sâu một hơi, đi đến bên vách núi, giang hai cánh tay, nói:

- Tổ thần, ta đi tranh thủ thời gian cho ngươi.

Trong chốc lát, nguyên khí của toàn bộ Thần giới cao nhất tụ tập đến, kinh động tất cả mọi người trong Chúng Thần khởi nguyên, nhưng bọn hắn phát hiện dị biến đến từ trên đỉnh núi của Tần Quân, thì bình tĩnh trở lại, còn tưởng rằng Tần Quân đột phá.

Oanh!

Thiên Nguyên thả người nhảy lên, bay ra Chúng Thần khởi nguyên, một đường bay lên trên.

Nguyên khí vô tận tụ tập đến trong cơ thể hắn.

Ngay cả Bất Hủ, Vĩnh Hằng trong Luân Hồi cung cũng bị chấn kinh.

- Đây là Thiên Nguyên? Hắn lúc nào trở nên mạnh như vậy?

Bất Hủ kinh ngạc nói, tuy Thiên Nguyên là sơ đại Sáng Tạo Thần, nhưng trước kia tính không được đỉnh tiêm, bởi vì hắn quá vô danh, không tranh quyền thế.

Vĩnh Hằng không nói tiếp, thần sắc phức tạp.

Không ngừng có người muốn xả thân vì thương sinh, bọn hắn thì sao?

Thân là cha, co đầu rút cổ chờ chết ở đây?

Rất nhanh, Thiên Nguyên khôi phục đỉnh phong, hắn cũng tới khu vực hư vô trên Thần giới cao nhất.

- Thủy Ác đúng không? Chịu chết đi!

Thiên Nguyên gầm thét nói, thanh âm vang vọng tất cả vị diện.

Ngay cả Hình Hủy Diệt, Tô Đế cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.

Không chỉ hắn, Lý Họa Hồn đang ở dưới thác nước Thủy Nguyên cũng bị khí tức của Thiên Nguyên rung động.

Đây là ai?

Rất nhanh, Thủy Ác liền tìm tới Thiên Nguyên.

- Là ngươi? Trước đây thật lâu, ngươi kém chút bị ta giết, ngươi đã quên sao?

Thủy Ác cười lạnh nói, sau khi tru sát Chính Hoa Tà Phật, Nguyên Phạt cũng rơi vào trong tay hắn.

Hắn nhìn Thiên Nguyên, như nhìn con mồi.

Lần này, hắn sẽ không để cho Thiên Nguyên chạy thoát!

- Hừ! Lúc này không giống ngày xưa!

Thiên Nguyên cười khẩy, cố ý khiêu khích Thủy Ác, hắn muốn toàn bộ lực chú ý của Thủy Ác đặt ở trên người mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện