Hắn cũng hiểu cực hạn của mình ở đâu, muốn tru sát Thủy Ác, vẫn phải dựa vào Tần Quân.

- Có thể, nhưng ngươi lưu lại cho trẫm một sợi hồn phách.

Tần Quân trầm ngâm nói, tiếp tục như vậy nữa, không được bao lâu, Thủy Ác liền có thể giết sạch Nguyên Vị Diện, nếu có Cực Đế đi kiềm chế, cũng coi là một biện pháp.

Cực Đế lắc đầu, quyết tuyệt nói:

- Nếu bỏ mình, cứ như vậy kết thúc đi, ta không muốn sống thêm.

- Vì sao?

Tần Quân nhíu mày hỏi.

- Tội lỗi của ta quá nhiều, còn sống đối với ngươi cũng không dễ.

Cực Đế nhìn chằm chằm Tần Quân, ngữ khí phức tạp nói.

Ánh mắt kiên định giờ phút này lại lóe ra dị quang.

Nhìn lại cả đời này, hắn phát hiện người hoặc sự tình đáng giá lưu luyến rất ít, thậm chí có thể nói là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đối mặt ánh mắt của Cực Đế, Tần Quân trầm mặc.

- Ta không sợ chết, chỉ có chút tiếc nuối, còn không kịp cùng ngươi ở đỉnh phong chiến một trận.

Cực Đế bỗng nhiên cười nói, nói xong, hắn liền nghĩa không quay đầu xoay người rời đi.

Chưa chờ Tần Quân ngăn cản, hắn liền rời Chúng Thần khởi nguyên.

Tần Quân cũng không ngăn cản, bởi vì hắn có thể hiểu quyết tâm của Cực Đế.

Thủy Ác ở phía dưới, bọn hắn không thể nào tái chiến một trận.

Nhìn phương hướng Cực Đế rời đi, tâm tình của Tần Quân rất kém.

Hắn không muốn cô phụ Cực Đế.

Oanh...

Đại lục phong ấn chủ hồn của Hình Hủy Diệt bạo tạc, vô số đá vụn bay ra các nơi.

Vĩnh Hằng cùng Bất Hủ đồng thời xuất hiện trong hư không, trên mặt hai thần lộ ra thần sắc hưng phấn.

Chỉ thấy trong bụi đất cuồn cuộn có một bóng người vĩ ngạn như ẩn như hiện, cao tới mấy trăm triệu trượng, phảng phất như có thể chống đỡ toàn bộ vũ trụ.

- Phụ Thần.

Thanh âm của Hình Hủy Diệt chậm rãi truyền ra, nghe khàn khàn, cảm giác cực kỳ áp bách.

Bất Hủ cười nói:

- Rất tốt, ngươi rốt cục sống lại, chúng ta tìm ngươi có việc?

- Chuyện gì?

Hình Hủy Diệt hỏi, ngữ khí bình tĩnh, tựa hồ không có vì phục sinh mà kích động, không vui không buồn.

- Hủy diệt hết thảy!

Vĩnh Hằng trầm giọng nói, bọn hắn đã có thể cảm giác được khí tức của Thủy Ác, vô cùng cường đại.

- Ta cự tuyệt.

Hình Hủy Diệt quả quyết trả lời, để sắc mặt của hai vị Sáng Tạo Thần Phụ trong nháy mắt khó coi.

Bọn hắn trước đó liền đoán được đáp án này, nhưng vẫn không khỏi sinh ra lửa giận.

- Chúng ta sáng tạo ra ngươi, lại phục sinh ngươi, hiện tại cần ngươi, ngươi dựa vào cái gì cự tuyệt?

Bất Hủ giận dữ, lúc này đưa tay chụp vào Hình Hủy Diệt.

Lúc này, bụi đất cuồn cuộn bao phủ Hình Hủy Diệt bỗng nhiên tản ra, Hình Hủy Diệt biến mất không thấy gì nữa.

- Thật có lỗi, ta có nguyên tắc của ta!

Thanh âm của Hình Hủy Diệt từ phương xa truyền đến, thời kỳ đỉnh phong, Hình Hủy Diệt là dựa vào Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng với các Sáng Tạo Thần khác liên thủ trấn áp, cho nên hắn căn bản không sợ Bất Hủ, Vĩnh Hằng.

Sắc mặt Bất Hủ âm trầm nói:

- Làm sao bây giờ?

Hắn có thể cảm giác được Hình Hủy Diệt đang bay về phía Chúng Thần khởi nguyên, nếu hắn ngăn cản, nói không chừng sẽ kinh động Tần Quân.

Tần Quân khẳng định sẽ ngăn cản hắn hủy diệt hết thảy.

Vĩnh Hằng lắc đầu, nói:

- Chờ đi, chờ hắn hiểu rõ tình hình sẽ làm ra quyết định chính xác.

- Nếu có cha ở đây, thật là tốt biết bao.

Bất Hủ thở dài nói, trong lòng của hắn Tần Quân là không gì làm không được, cho nên hắn mới không chịu nhận Tần Quân hiện tại.

Nếu như Tần Quân thật là Thiên Đế, khôi phục hết thảy không đáng kể chút nào.

Ngay cả Thủy Ác cũng không dám lớn lối như vậy!

Hai thần đã sinh ra chấp niệm, vì trốn tránh trách nhiệm, bọn hắn chỉ có thể trách tội Tần Quân.

Trách Tần Quân không có mạnh như bọn hắn tưởng tượng!

Một bên khác.

Tần Quân cũng có thể cảm giác được Hình Hủy Diệt tới gần, hắn lộ vẻ mỉm cười, Hình Hủy Diệt không để cho hắn thất vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện