Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

Đọc nhanh hơn tại "Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch)".

Chạy vào buồng vệ sinh dung nước lạnh như băng rửa mặt, lại dùng khăn mặt lau khô, ngẩng đầu, đối diện chính bản thân ở trong gương.

Nửa tháng chán chường cùng dày vò, thoạt nhìn Lăng Tu rất tang thương, cả mặt toàn là râu tóc rối tung. Tìm lại được tín niệm một lần nữa, hắn liền cầm dao cạo râu chạy bằng điện thu dọn khuôn mặt của mình một lần, sau đó lại gội đầu một lần.

Buồng vệ sinh tuy có gắn thiết bị nóng lạnh, thế nhưng ngày đầu tiên của thời mạt thế tới thì đã đình chỉ cung ứng điện, muốn nước nóng gội đầu là không thể nào, nếu như không phải vì trên mái nhà có một cái bồn nước rất lớn, sợ rằng ngay cả hệ thống cung cấp nước uống cũng đã mất từ sớm rồi.

Đương nhiên, Lăng Tu có thể dùng than nấu nước nóng, nhưng hắn sẽ không làm như thế, bởi vì hắn nhất thiết phải giữ lại chất đốt để cung cấp Cho việc nấu nước sôi.

Gội đầu xong, cạo hết chòm râu, đã không còn hình tượng lôi thôi lúc trước, mà bay giờ đã là hình tượng thật là vừa mắt.

Đi tới trước cửa sổ nhìn xuống phía dười, trên đường phố có rất nhiều tang thi đang đi lại phía dưới, bọn họ hành động rất thong thả, dáng vẻ đi lại cực kỳ giống cương thi trong phim, nhưng Lăng Tu biết, đây hết thảy đều là biểu hiện giả dối, chỉ cần chúng nó phát hiện được người sống, chúng nó sẽ mạnh mẽ và di chuyển rất nhanh trong nháy mắt.

"Lộc cộc "

Bụng phát ra tiếng kháng nghị, Lăng Tu cười, ánh mắt nhìn xuống dưới chỗ vọng gác.

Bởi vì bị sợ hãi, hắn đã vất lại đó một túi thực phẩm, tuy nói đã qua nửa tháng, nhưng nó vẫn còn nằm lẻ loi ở nơi đó, tựa như một con chó không nhà để về, ở chỗ đó đợi chủ nhân đến nhận về.

Trong siêu thị có khá nhiều thực vật, nhưng siêu thị cách quá xa, hơn nữa trước thời mạt thế thì trong siêu thị có rất nhiều người, không chừng hiện tại bọn họ đã biến thành Tang Thi, nếu đi vào siêu thị, có thể nói là thập tử vô sinh.

Cho nên, Lăng Tu liền đem chủ ý vút qua đầu mà chỉ chú ý tới cái túi lương thực kia, chỉ cần đem cái túi kia về, liền có thể để cho hắn chống đỡ thêm nửa tháng.

Từ đây đi xuống dưới chỗ vọng gác khoảng ba trăm mét, nếu là bình thường, trực tiếp xuống lầu nghênh ngang đi tới là được, nhưng bây giờ, Lăng Tu phải hoạch định một lộ tuyến hành động.

Quan sát tình huống phía dưới một hồi lâu, lại không thể tìm được một đường nào tốt cả, cuối cùng đơn giản liền lấy giấy bút đến, đem tình huống trên đường phố vẽ lại trên giấy, dùng một phần ký hiệu đặc thù biểu thị đám tang thi và ô tô cùng với các loại kiến trúc.

Tìm đại khái hơn hai giờ, sau nhiều lần kiểm tra lại, rồi lại tiến hành ồi hơn mười lần tính toán, cuối cùng tìm ra một đường có thể tránh được tang thi. Chỉ là, khi chuẩn bị hành động thì, Lăng Tu lại do dự muốn rút lui.

Trong đầu nhớ tới hình ảnh tang thi ăn thịt người máu chảy đầm đìa, tay đang đặt trên cửa như bị điện giật rút trở về, tim đập cũng chợt gia tốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Ở trong đại sảnh không ngừng bồi hồi, Lăng Tu lâm vào giãy dụa trong khổ sở, hắn biết co đầu rút cổ ở trong phòng là sẽ an toàn, một khi bước ra khỏi cánh cửa này, hắn phải đối mặt, chính là nguy hiểm không biết từ đâu tới, tử vong là kinh khủng, nếu như bị tang thi cắn xé đến chết, vậy thì càng thêm kinh khủng.

Là lưu lại chết đói là đi ra rồi chết? Lăng Tu đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, nắm tay, thân thể kéo căng, hô hấp sâu mà gấp, trong lòng đang tranh đấu.

"Liều mạng!"

Trong lòng bỗng dưng hét lớn một tiếng, Lăng Tu vọt tới trước cửa, kiên trì mở cánh cửa này ra.

Khi mở cửa phòng ra thì hắn liền há hốc mồm, ngoài cửa lại có hai con tang thi đang đứng ở đó, một nam một nữ, da thịt hư thối, mặt dữ tợn, khi nghe thấy được tiếng cửa mở sau đó xoay người lại.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy người sống, thân thể chậm chạp của chúng nó bộc phát ra một cổ lệ khí cường hoành, trong yết hầu phát sinh một tiếng khàn giọng rít gào sau đó như dã thú đánh tới hướng Lăng Tu. Lăng Tu lúc này liền bị hù dọa tới bối rối, hai chân giống như là phụ nghìn cân trọng lực khó có thể di động.

"Gum gao" " Gum gao "

Hai con tang thi và Lăng Tu đối mặt nhau qua song sắt bảo vệ, tiếng va chạm to lớn khiến cho Lăng Tu phục hồi lại tinh thần, hắn thấy bốn cánh tay tản ra mùi tanh tưởi chộp hắn qua khe hở của song cửa, hắn theo bản năng lui về phía sau, nhưng bởi vì quá mức hốt hoảng, bị mặt thăng bằng cả người "Phác thông" một tiếng ngồi trên mặt đất.

Nhìn hai con tang thi đang đứng sát vào song của sắt bảo vệ, trái tim Lăng Tu cũng muốn nhảy ra ngoài khỏi lồng ngực, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, hắn chợt từ dưới đất bò dậy, "Oành" một tiếng đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức rời xa cửa phòng, thẳng đến không thể lui được nữa mới đẩy tường dừng lại, kinh hoảng thất thần, chân đang không ngừng run run, hắn lúc này mới ý thức được, thì ra mình sợ hãi tang thi sâu đến trong xương tủy.

Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hắn liền sợ, nếu chủ cho thuê nhà không có an trí cửa sắt bảo vệ, giờ phút này hắn đã trở thành thực vật trong miệng tang thi rồi.

"Tư tư két "

Tang thi dùng móng vuốt cào cửa phòng, Lăng Tu không khỏi sinh ra một cổ rùng mình, tuy rằng hắn biết tang thi không cách nào xông tới, nhưng thanh âm này để cho hắn không có một tia cảm giác an toàn.

Hắn vọt vào phòng ngủ, khóa trái ở cửa phòng ngủ, nằm ở trên giường đắp lên chăn muốn dùng cách này đến bình tĩnh lại nội tâm, nhưng mặc kệ như thế nào, thân thể hắn hay vẫn không ngừng run, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh khuôn mặt dử tợn của hai con tang thi.

"Chết tiệt, ngươi không phải là muốn chống lại vận mệnh sao, ngươi làm sao có thể nhu nhược như vậy, ngươi tại sao có thể nhu nhược như vậy?"

Lăng Tu tự giễu trong lòng, trong lúc bất chợt một phẫn nộ không biết tên xông lên đầu.

Hắn thoáng cái rời khỏi giường, đi tới mặt đất không ngừng chống đẩy - hít đất. Một cái lại một cái chống đẩy, bị sợ hãi thân thể như sắp đóng băng bắt đầu khô nóng lên. Hắn không ngừng làm, thẳng đến khi mệt mỏi tới không đứng dậy được sau đó mới dừng lại, thần hình chữ đại nằm dang tay chân ở trên sàn nhà.

Nhìn trần nhà màu trắng, Lăng Tu nở nụ cười, nụ cười xen lẫn tự giễu, phẫn hận với đối với nhu nhược cùng vô năng hèn mọn của mình.

"Ta phải sống nữa..."

Lăng Tu bắt đầu không ngừng nhắc tới những lời này, càng là nhắc tới hắn càng là có thể cảm giác được nội tâm đang không ngừng xuất hiện dũng khí. Hắn biết muốn sống, nhất định phải khắc phục tâm lý sợ hãi với tang thi, mà chiến thắng sợ hãi, là phải dũng cảm đối mặt với nó, nhìn thẳng vào nó, cuối cùng đánh bại nó.

Như máy móc đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi tới phòng bếp, lấy ra thái đao, đem cái thanh treo đồ bằng gỗ vốt nhọn một đầu thành một cây thương.

Cầm cây thương này, lần thứ hai Lăng Tu đi tới cửa phòng, thanh âm tang thi dùng móng vuốt cào cánh cửa vẫn như trước, trong lòng Lăng Tu nhất thời lộp bộp một cái, sợ hãi lại chậm rãi dâng lên lần nữa, hắn không cầm được muốn lùi bước.

Cắn răng, khiến cho chính bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó kiên trì mở cánh cửa ra...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện