Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Bị Lăng Tu cường thế bức bách, Đường Tiểu Mạt bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm Khai Sơn Đao, từ từ đi về phía con tang thi đang ngồi ăn chỗ kia. Trên đường có rất nhiều ô tô, Đường Tiểu Mạt liền đem chúng nó làm công sự che chắn, tuy rằng lộ tuyến hành động rất quanh co, nhưng xác thực đang không ngừng tới gần con tang thi kia.

Đi được một khoảng cách, Đường Tiểu Mạt nhịn không được nhìn xung quanh, lại phát hiện Lăng Tu nhàn nhã dựa vào chiếc xe, mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, hình như đang nói: Ngươi dám lùi bước thử xem?

Cắn môi một cái, trong lòng Đường Tiểu Mạt hận nói: "Ghê tởm Lăng lạnh lùng, nếu như ta biến thành quái vật, ta liền cắn chết ngươi!" Lau nước mắt trong khóe mắt, tiếp tục hạ thấp thân thể, thận trọng tới gần con tang thi kia.

Lăng Tu đúng là đang nhìn nàng, nhưng cũng không định xuất thủ, nếu mà ngay cả con tang thi đang ngồi chăm chú ăn thịt mà Đường Tiểu Mạt không thể giải quyết được, vậy hắn không cần thiết, cũng không có trách nhiệm phải mang theo nàng, bằng không, cũng có một ngày hắn sẽ bị Đường Tiểu Mạt liên lụy, căn bản là không thể đi không tới Huyễn Thành gặp được Tuyết Nhi.

Cho nên, đây là một lần khảo nghiệm Đường Tiểu Mạt. Nếu mà nàng thông qua, từ nay về sau, Lăng Tu sẽ coi nàng là đồng bạn; nếu mà nàng thất bại, kết cục chính là bị tang thi cắn bị thương, thay đổi thành Tang Thi và bị hắn giết chết. ở sâu trong nội tâm Lăng Tu, thật ra thì vẫn là nghiêng về phía Đường Tiểu Mạt thất bại, hắn thực sự không quá nguyện ý đi cùng một co nương nhu nhược như vậy.

Đường Tiểu Mạt không biết dự định trong lòng Lăng Tu, chỉ cho rằng Lăng Tu đột nhiên nổi điên, muốn nàng đi đối phó quái vật ăn thịt người đáng sợ này, nàng thậm chí còn gọi Lăng Tu là Lăng thần kinh. Càng ngày càng tiếp cận tang thi, thanh âm gặm ăn huyết nhục trở nên rõ rang hơn, thân thể Đường Tiểu Mạt đang không ngừng run lên, ngay cả hàm răng cũng đang va vào nhau.

Hai tay nàng nắm chặt Khai Sơn Đao, hít một hơi thật sâu.

"Đi tới, xuyên qua đầu của nó, ân, rất đơn giản, ta có thể làm được."

Tự ta an ủi một câu, Đường Tiểu Mạt đi ra từ sau một chiếc xe hơi, chuẩn bị một hơi thở tiến lên đánh chết tang thi. Nhưng ở lúc này, con tang thi đang vùi đầu đưa lưng về phía nàng gặm huyết nhục như nghe thấy được động tĩnh gì đó, liền quay đầu nhìn về bên này.

Đường Tiểu Mạt sợ đến giật mình một cái, lại nhanh chóng chạy về phía sau ô tô, nằm úp sấp ngồi dưới đất không ngừng vỗ ngực thang: "Hù chết ta... Làm ta sợ muốn chết, nó... sao nó đột nhiên quay đầu lại vậy?" Chậm chậm, len lén lò đầu ra, thầm nghĩ: Quái vật kia hẳn là... Sẽ không có phát hiện mình đâu!

Lộ ra nửa cái đầu nhìn về phía trước, hai mắt Đường Tiểu Mạt nhất thời trợn tròn, một nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân, bởi vì con tang thi đang ngồi chồm hổm dưới đất gặm huyết nhục đã biến mất không thấy đâu, chỗ cũ, chỉ có một bãi đất, cùng với thi thể bị mổ bụng máu chảy đầm đìa.

Quái vật đâu rồi? Con quái vật kia chạy đi đâu?

Đường Tiểu Mạt đi ra từ phía sau xe hơi, ánh mắt tìm kiếm hình bóng con tang thi kia, sự vật không biết lúc nào cũng làm người ta sợ hãi nhất, loại cảm giác này, thật giống như từ một nơi bí mật nào đó có một con quái vật đang ẩn núp, tùy thời sẽ lao tới muốn tính mạng của mình.

Nàng bỗng dưng nghĩ tới Lăng Tu, chỉ là, khi nàng ánh mắt quét về phía hậu phương thì, cũng không thấy Lăng Tu, nguyên một con phố, dường như cũng chỉ còn có một mình nàng.

Thoáng cái Đường Tiểu Mạt như rơi vào đáy cốc, phảng phất như bị toàn bộ thế giới từ bỏ.

Vì sao? Lăng lạnh lùng không phải là đã đáp ứng mang theo ta sao? Vì sao hiện lại bỏ lại ta?

Cô độc, bất lực, sợ hãi xông lên đầu, nhưng ở lúc này, một mùi hôi thối truyền đến từ bên cạnh, quay đầu nhìn lại, một cái mặt hư thối đi vào trong tầm nhìn, tóc thưa thớt, nửa khuôn mặt không còn chút thịt, lộ ra đầu khớp xương, ngực, cái cổ, cùng với hai cánh tay đều dính máu tươi, mắt trừng nàng, chính là con tang thi lúc nẫy đây mà.

Khi ánh mắt Đường Tiểu Mạt nhìn nó, vừa lúc nó há miệng ra, hung mãnh đánh tới chỗ nàng. Đường Tiểu Mạt sợ đến sắc mặt ảm đạm, kinh hô một tiếng nhanh chân bỏ chạy, tang thi đuổi theo không bỏ, trong cổ họng phát sinh tiếng kêu khàn khàn trầm thấp, khóe mắt như sắp nứt ra, vào lúc này đặc biệt dữ tợn và kinh khủng.

Lăng Tu cũng không có rời đi, mà là ẩn thân ở phía sau một chiếc xe, không nháy mắt một cái luôn quan sát Đường Tiểu Mạt. Hắn vốn cho là Đường Tiểu Mạt phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng kết quả lại không ngờ tới, tốc độ Đường Tiểu Mạt chạy trốn rất nhanh, cũng rất linh hoạt, mượn ô tô làm chướng ngại vật, nàng thoáng cái bỏ con tang thi lại thật xa, tới cuối cùng, trực tiếp chơi trò trốn tìm với con tang thi.

"Xem ra có chút đánh giá thấp nàng rồi!" Lăng Tu thì thào nói nhỏ một tiếng.

Lúc này, Đường Tiểu Mạt đã bò ra từ một chiếc xe có rèm che, sau đó lặng lẽ mở cửa xe chui vào trong xe, chỉ có ở trong xe, nàng mới có thể cảm thấy an toàn. Chỉ là nàng mới vừa ngồi xuống chỗ ngồi kế bên tài xế, chưa tỉnh hồn, lại nghe thấy phía sau truyền đến một loạt động tĩnh, như chạm điện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con tang thi ngồi phía sau, ánh mắt xám trắng nhìn chính bản thân từ trên xuống dưới, thịt chung quanh môi bởi vì hư thối mà rớt xuống, lộ ra hai hàng răng vàng đen, khiến người ta phải kinh hãi.

Đường Tiểu Mạt sợ đến dựng cả lông tơ, lập tức phải mở cửa xe đi ra ngoài, thế nhưng, bên ngoài con tang thi kia đã phát hiện ra nàng, hung hăng đập vào cửa kiếng xe, cách thủy tinh, phát sinh âm hưởng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng đối với huyết nhục. Cùng lúc đó, tang thi sau xe đột nhiên dữ tợn, mở lợi trảo bén nhọn ra, gào thét nhào tới.

"A..."

Đường Tiểu Mạt phát sinh một tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại, huy động Khai Sơn Đao lung tung, trong miệng hô to, "Cút ngay, mau cút ra!"

Chờ nàng lấy lại tinh thần, mở mắt ra thì phát hiện, đầu tang thi trong xe đã bị nàng chặt thành một đống thịt vụn, trên người mình, chỗ ngồi, cửa kiếng xe, tràn đầy vết máu tanh hôi.

"Chết... Chết mất, nó... Nó bị ta giết chết sao?"

Đường Tiểu Mạt ngây ngốc ngồi xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hổn hển, có chút không dám tin tưởng mình lại giết chết được một con quái vật ăn thịt người. Giờ khắc này, hết thảy sợ hãi thối lui dần dần như như nước thủy triều, thân thể cũng không đánh lại run run, thật giống như thu được tinh thần chống đỡ, linh hồn hèn yếu trở nên lớn mạnh.

"Phốc xuy "

Đột nhiên, một thanh chủy thủ bén nhọn ghim vào đầu ngoài con tang thi muốn xông vào trong, con tang thi đang không ngừng vỗ vào cửa kiếng xe lập tức liền không nhúc nhích nữa, sau đó như một bãi thịt nát nằm xuống mặt đất, ngay sau đó, khuôn mặt Lăng Tu xuất hiện ở ngoài của sổ xe.

Đường Tiểu Mạt ngẩn người, toại "Ô ô ô" khóc liên tục.

Lăng Tu gõ cửa kiếng xe, rất tức giận: "Còn không ra?"

Đường Tiểu Mạt lập tức đẩy cửa xe ra, nhào vào trong ngực của hắn: "Lăng lạnh lùng, ta... Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ ta lại, ô ô ô..."

Đối mặt với việc đột ngột bị ôm, Lăng Tu ngây ngẩn cả người, cũng không nghĩ tới Đường Tiểu Mạt sẽ nhào vào trong lòng ngực mình.

Hắn như khúc gỗ đứng tại chỗ phải qua một lúc lâu mới phản ứng được, cảm thụ được Đường Tiểu Mạt đang run lẩy bẩy, hắn cũng không có quá bất cận nhân tình mà đẩy nàng ra, mà giơ tay lên, nhẹ nhàng đập sau lưng của nàng an ủi nàng. Bất kể như thế nào, Đường Tiểu Mạt cũn bằng chính bản lĩnh của mình giết một con tang thi, từ nay về sau, hắn sẽ coi Đường Tiểu Mạt thành đồng bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện