Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Nghe thấy được mùi máu tươi, đám tang thi chen chúc đi tới, chỉ trong chốc lát Từ Tam Lăng đã bị kéo thành mảnh nhỏ.
Lăng Tu tựa bờ tường, rất chật vật mới về tới phòng, cởi áo nhìn trong gương, sau lưng là một đạo vết thương chừng ba mươi centi mét, máu loãng mông lung, lờ mờ có thể thấy được xương cốt trắng hếu.
"Hỗn đản!"
Thống hận nhục mạ Từ Tam Lăng một tiếng, Lăng Tu xé rách một miếng vải trắng băng bó lại vết thương, sau khi làm xong những thứ này, cả người đột nhiên mất đi khí lực, hắn mới ngã xuống đất.
Cảm giác lạnh như bang kéo tới, toàn thân bắt đầu không nhịn được mà co quắp, trái tim giống như bị người cầm thiết chùy tấn công từng hồi vậy, đập ầm ầm, càng ngày càng thống khổ, cả người phảng phất như bị ném vào địa ngục, linh hồn như đông lại.
Hắn biết, vết sau lưng thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ hắn còn có thể cảm giác được máu tươi đang không ngừng tràn ra, nếu như không có bác sĩ cứu trị, rất có thể hắn sẽ chết.
Thống khổ sống không bằng chết, giống như từng cơn sóng keo tới từng đợt từng đợt liên tục không giứt, Lăng Tu cắn chặt hàm răng, trên trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, thẳng đến khi đau đến mê man.
Con ác mộng kia lại xuất hiện lần nữa, một tiểu cô nương xinh đẹp bị một đoàn tang thi bao vây, tang thi cắn xé tiểu cô nương xinh đẹp này, sau đó lại kéo ruột dầm dề máu ra, bỏ vào trong miệng nhai nuốt, tiểu cô nương kia lạc giọng lực kiệt vươn tay kêu cứu.
"Ca ca... Ca ca cứu ta..."
Tiếng cầu cứu non nớt, bàn tay nhỏ bé nhiễm đầy máu tươi, cùng với cánh tay mảnh mai này, khuôn mặt từ từ trở nên ảm đạm, thoáng cái để cho hắn tỉnh lại.
"Tuyết Nhi!"
Quát to hét một tiếng rồi mở mắt ra, đập vào mắt là bóng tối vô tận, nghe tới tiếng tang thi đạp mảnh kiếng bể, Lăng Tu mới hồi phục tinh thần lại, thì ra lại là một cơn ác mộng.
Cảm giác thống khổ chẳng biết biến mất lúc nào, cảm giác vô lực cũng tiêu tan mất, Lăng Tu chậm rãi bò lên, tìm đèn pin, mượn ánh sang yếu ớt này trở về phòng ngủ.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, lúc này đã là mười hai giờ khuya.
Hoạt động cái cánh tay ê ẩm một chút, không khỏi cười khổ: Chính bản thân lại hôn mê hơn mười tiếng đồng hồ!
Đứng tại chỗ sửng sốt tron chốc lát, trong lúc bất chợt cảm thấy bụng thật là đói, liền đi vào phòng bếp nấu cháo. Vội vàng vội vàng, hắn bỗng dưng ý thức được sau lưng của mình đã không còn đau, hắn thậm chí còn lấy tay sờ sờ, kết quả không cảm thấy một chút đau nào.
Chuyện gì xảy ra? Là đau đến chết lặng?
Lăng Tu nhíu mày lộ ra vẻ hoang mang, cầm đèn pin liền chạy vào buồng vệ sinh, thấy chính bản thân trong gương, không khỏi giật mình, ban ngày bởi vì cắn chân Từ Tam Lăng, xung quanh khóe miệng lại tràn vết máu, thoạt nhìn giống như một con ác quỷ dữ tợn.
Hắn lập tức vúc nước mặt rửa, sau đó mới thận trọng mở ra miếng vải trắng quấn sau lưng.
Ở trần, xoay người, nghiêng đầu sang nhìn xem chính bản thân trong gương, vừa nhìn, Lăng Tu giống như là mất hồn vậy, nguyên bản có một đạo vết thương rất to sau lưng, lúc này chỉ có một vết máu khô khốc, lấy tay lau vết máu, lộ ra da dẻ bằng phẳng trơn tuột.
Biến mất? Vết thương lại biến mất?
Lăng Tu quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, ban ngày bị Từ Tam Lăng chém một đao như vậy hung ác, vết thương sâu tận xương, vậy mà chỉ qua hơn mười tiếng đồng hồ liền khỏi hẳn?
Giờ khắc này, Lăng Tu vô cùng rung động, hắn thậm chí hoài nghi mình còn đang nằm mơ, liền dùng lực đánh chính bản thân một cái, đau kịch liệt nói cho hắn biết, đây không phải là mộng, đây là hiện thực, vết thương sau lưng hắn, đích xác đã khỏi rồi, không chỉ là khỏi hẳn, ngay cả một chút vết sẹo cũng không có.
Rung động qua đi, thì hưng phấn và khó tin, ngay cả cảm đói cũng tạm thời quên đi.
Vì nghiệm chứng thân thể của chính mình có năng lực khôi phục cực mạnh hay không, trước khi ngủ, Lăng Tu còn cố ý cầm dao cắt ngón trỏ. Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, ngón trỏ khôi phục như lúc ban đầu, một tia vết thương cũng không có lưu lại.
Lăng Tu đầu tiên là ngẩn ra, rồi nở nụ cười, lộ ra vui sướng, lộ ra vui mừng, cũng lộ ra châm chọc, cười rất phức tạp.
Cảm thấy vui sướng cùng vui mừng, là bởi vì ở Thời mạt thế có năng lực sinh tồn cường đại; cảm thấy châm chọc, cũng là bởi vì ở Thời mạt thế. Hắn cảm thấy thượng thiên hung hăng tát mình một cái, sau đó lại cho một viên kẹo ngọt an ủi tâm linh hắn.
...
Ăn sáng xong, Lăng Tu liền lại bắt đầu huấn luyện, hôm nay chính là tiết nguyên tiêu, qua hết ngày hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu khởi hành đi Huyễn Thành. Vốn là còn muốn đi tìm một vũ khí, mà Từ Tam Lăng lại mang đến Khai Sơn Đao cùng hai thanh mới tinh, Lăng Tu trực tiếp liền coi chúng là vũ khí.
Sau khi hoàn tất huấn luyện, đứng ở mái nhà nhìn xuống, chỗ thi thể Từ Tam Lăng hiện tại chỉ còn đọng lại một vết máu, cùng nội tạng dính đầy bụi bặm, huyết nhục đều bị tang thi chia cắt nuốt chửng.
Lăng Tu lần đầu tiên sát nhân, thế nhưng, hắn lại không có bất an và bối rối. Giết nhiều tang thi như vậy, hắn đã luyện ra một phần bình tĩnh tỉnh táo, tang thi vốn là từ nhân loại chuyển biến thành, sát nhân cùng giết tang thi, khác biệt kỳ thực không phải là rất lớn.
Tiết nguyên tiêu qua đi, khí trời từ từ ấm lại, nếu đã chuẩn bị khởi hành, Lăng Tu tự nhiên là đưa toàn bộ vào ba lô.
Từ nhà ra khỏi Thành Hải Dương, nhất định phải đi qua nội thành, quang khu vực này có ba bốn mươi tang thi, đây là mắt có thể thấy được, còn có nhưng con không thấy được thì chí ít cũng có trên trăm con, không khó tưởng tượng, đi dọc con đường này sẽ không cách nào tránh khỏi việc đụng phải tang thi.
Một hai con tang thi Lăng Tu còn có tự tin ứng phó, nếu phải ứng phó nhiều như vậy tang thi, vậy đây không còn là tự tin nữa mà nó là ảo tượng, phải tìm được thượng sách mới được, bằng không khả năng ngay cả Thành Hải Dương hắn cũng không ra nổi.
Đã quan sát lâu như thế, rốt cuộc Lăng Tu đã hiểu rất nhiều về tang thi, thị lực, thính lực và khứu giác đều rất bình thường, ba loại cảm quan bị thoái hóa. Chúng nó sẽ không công kích đồng loại, nói cách khác, chỉ cần để cho chúng nó xem chính bản thân là đồng loại, là có thể an toàn rồi khỏi Thành Hải Dương.
Ngụy trang thành Tang Thi?!
Lăng Tu nhíu mày suy tư, vô luận trang phục làm như tang thi, nhưng sẽ che giấu không được khí tức người sống, trừ phi... Trừ phi dùng máu tang thi vẽ loạn ở trên người.
Nghĩ đến máu tang thi, Lăng Tu liền nhăn mày, máu toàn thân tang thi rất hôi thối, vật kia giống như là phân người lên men mấy trăm năm vậy, chỉ một giọt cũng đủ để cho mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Dịch giả: Quyen.lv
Nghe thấy được mùi máu tươi, đám tang thi chen chúc đi tới, chỉ trong chốc lát Từ Tam Lăng đã bị kéo thành mảnh nhỏ.
Lăng Tu tựa bờ tường, rất chật vật mới về tới phòng, cởi áo nhìn trong gương, sau lưng là một đạo vết thương chừng ba mươi centi mét, máu loãng mông lung, lờ mờ có thể thấy được xương cốt trắng hếu.
"Hỗn đản!"
Thống hận nhục mạ Từ Tam Lăng một tiếng, Lăng Tu xé rách một miếng vải trắng băng bó lại vết thương, sau khi làm xong những thứ này, cả người đột nhiên mất đi khí lực, hắn mới ngã xuống đất.
Cảm giác lạnh như bang kéo tới, toàn thân bắt đầu không nhịn được mà co quắp, trái tim giống như bị người cầm thiết chùy tấn công từng hồi vậy, đập ầm ầm, càng ngày càng thống khổ, cả người phảng phất như bị ném vào địa ngục, linh hồn như đông lại.
Hắn biết, vết sau lưng thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ hắn còn có thể cảm giác được máu tươi đang không ngừng tràn ra, nếu như không có bác sĩ cứu trị, rất có thể hắn sẽ chết.
Thống khổ sống không bằng chết, giống như từng cơn sóng keo tới từng đợt từng đợt liên tục không giứt, Lăng Tu cắn chặt hàm răng, trên trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, thẳng đến khi đau đến mê man.
Con ác mộng kia lại xuất hiện lần nữa, một tiểu cô nương xinh đẹp bị một đoàn tang thi bao vây, tang thi cắn xé tiểu cô nương xinh đẹp này, sau đó lại kéo ruột dầm dề máu ra, bỏ vào trong miệng nhai nuốt, tiểu cô nương kia lạc giọng lực kiệt vươn tay kêu cứu.
"Ca ca... Ca ca cứu ta..."
Tiếng cầu cứu non nớt, bàn tay nhỏ bé nhiễm đầy máu tươi, cùng với cánh tay mảnh mai này, khuôn mặt từ từ trở nên ảm đạm, thoáng cái để cho hắn tỉnh lại.
"Tuyết Nhi!"
Quát to hét một tiếng rồi mở mắt ra, đập vào mắt là bóng tối vô tận, nghe tới tiếng tang thi đạp mảnh kiếng bể, Lăng Tu mới hồi phục tinh thần lại, thì ra lại là một cơn ác mộng.
Cảm giác thống khổ chẳng biết biến mất lúc nào, cảm giác vô lực cũng tiêu tan mất, Lăng Tu chậm rãi bò lên, tìm đèn pin, mượn ánh sang yếu ớt này trở về phòng ngủ.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, lúc này đã là mười hai giờ khuya.
Hoạt động cái cánh tay ê ẩm một chút, không khỏi cười khổ: Chính bản thân lại hôn mê hơn mười tiếng đồng hồ!
Đứng tại chỗ sửng sốt tron chốc lát, trong lúc bất chợt cảm thấy bụng thật là đói, liền đi vào phòng bếp nấu cháo. Vội vàng vội vàng, hắn bỗng dưng ý thức được sau lưng của mình đã không còn đau, hắn thậm chí còn lấy tay sờ sờ, kết quả không cảm thấy một chút đau nào.
Chuyện gì xảy ra? Là đau đến chết lặng?
Lăng Tu nhíu mày lộ ra vẻ hoang mang, cầm đèn pin liền chạy vào buồng vệ sinh, thấy chính bản thân trong gương, không khỏi giật mình, ban ngày bởi vì cắn chân Từ Tam Lăng, xung quanh khóe miệng lại tràn vết máu, thoạt nhìn giống như một con ác quỷ dữ tợn.
Hắn lập tức vúc nước mặt rửa, sau đó mới thận trọng mở ra miếng vải trắng quấn sau lưng.
Ở trần, xoay người, nghiêng đầu sang nhìn xem chính bản thân trong gương, vừa nhìn, Lăng Tu giống như là mất hồn vậy, nguyên bản có một đạo vết thương rất to sau lưng, lúc này chỉ có một vết máu khô khốc, lấy tay lau vết máu, lộ ra da dẻ bằng phẳng trơn tuột.
Biến mất? Vết thương lại biến mất?
Lăng Tu quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, ban ngày bị Từ Tam Lăng chém một đao như vậy hung ác, vết thương sâu tận xương, vậy mà chỉ qua hơn mười tiếng đồng hồ liền khỏi hẳn?
Giờ khắc này, Lăng Tu vô cùng rung động, hắn thậm chí hoài nghi mình còn đang nằm mơ, liền dùng lực đánh chính bản thân một cái, đau kịch liệt nói cho hắn biết, đây không phải là mộng, đây là hiện thực, vết thương sau lưng hắn, đích xác đã khỏi rồi, không chỉ là khỏi hẳn, ngay cả một chút vết sẹo cũng không có.
Rung động qua đi, thì hưng phấn và khó tin, ngay cả cảm đói cũng tạm thời quên đi.
Vì nghiệm chứng thân thể của chính mình có năng lực khôi phục cực mạnh hay không, trước khi ngủ, Lăng Tu còn cố ý cầm dao cắt ngón trỏ. Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, ngón trỏ khôi phục như lúc ban đầu, một tia vết thương cũng không có lưu lại.
Lăng Tu đầu tiên là ngẩn ra, rồi nở nụ cười, lộ ra vui sướng, lộ ra vui mừng, cũng lộ ra châm chọc, cười rất phức tạp.
Cảm thấy vui sướng cùng vui mừng, là bởi vì ở Thời mạt thế có năng lực sinh tồn cường đại; cảm thấy châm chọc, cũng là bởi vì ở Thời mạt thế. Hắn cảm thấy thượng thiên hung hăng tát mình một cái, sau đó lại cho một viên kẹo ngọt an ủi tâm linh hắn.
...
Ăn sáng xong, Lăng Tu liền lại bắt đầu huấn luyện, hôm nay chính là tiết nguyên tiêu, qua hết ngày hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu khởi hành đi Huyễn Thành. Vốn là còn muốn đi tìm một vũ khí, mà Từ Tam Lăng lại mang đến Khai Sơn Đao cùng hai thanh mới tinh, Lăng Tu trực tiếp liền coi chúng là vũ khí.
Sau khi hoàn tất huấn luyện, đứng ở mái nhà nhìn xuống, chỗ thi thể Từ Tam Lăng hiện tại chỉ còn đọng lại một vết máu, cùng nội tạng dính đầy bụi bặm, huyết nhục đều bị tang thi chia cắt nuốt chửng.
Lăng Tu lần đầu tiên sát nhân, thế nhưng, hắn lại không có bất an và bối rối. Giết nhiều tang thi như vậy, hắn đã luyện ra một phần bình tĩnh tỉnh táo, tang thi vốn là từ nhân loại chuyển biến thành, sát nhân cùng giết tang thi, khác biệt kỳ thực không phải là rất lớn.
Tiết nguyên tiêu qua đi, khí trời từ từ ấm lại, nếu đã chuẩn bị khởi hành, Lăng Tu tự nhiên là đưa toàn bộ vào ba lô.
Từ nhà ra khỏi Thành Hải Dương, nhất định phải đi qua nội thành, quang khu vực này có ba bốn mươi tang thi, đây là mắt có thể thấy được, còn có nhưng con không thấy được thì chí ít cũng có trên trăm con, không khó tưởng tượng, đi dọc con đường này sẽ không cách nào tránh khỏi việc đụng phải tang thi.
Một hai con tang thi Lăng Tu còn có tự tin ứng phó, nếu phải ứng phó nhiều như vậy tang thi, vậy đây không còn là tự tin nữa mà nó là ảo tượng, phải tìm được thượng sách mới được, bằng không khả năng ngay cả Thành Hải Dương hắn cũng không ra nổi.
Đã quan sát lâu như thế, rốt cuộc Lăng Tu đã hiểu rất nhiều về tang thi, thị lực, thính lực và khứu giác đều rất bình thường, ba loại cảm quan bị thoái hóa. Chúng nó sẽ không công kích đồng loại, nói cách khác, chỉ cần để cho chúng nó xem chính bản thân là đồng loại, là có thể an toàn rồi khỏi Thành Hải Dương.
Ngụy trang thành Tang Thi?!
Lăng Tu nhíu mày suy tư, vô luận trang phục làm như tang thi, nhưng sẽ che giấu không được khí tức người sống, trừ phi... Trừ phi dùng máu tang thi vẽ loạn ở trên người.
Nghĩ đến máu tang thi, Lăng Tu liền nhăn mày, máu toàn thân tang thi rất hôi thối, vật kia giống như là phân người lên men mấy trăm năm vậy, chỉ một giọt cũng đủ để cho mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Danh sách chương