Bên trong Lương Châu Đạo, người của Anh Hùng Hội bắt đầu từ bốn phương tám hướng đến chém giết chỗ có người Thần Đạo Minh.
Phụ trách phía Bắc chính là Bích Huyết Thanh Sơn Đường Tưởng Thiên Phóng còn có Tô Tín. Tán tu chiếm đa số trong số đám người ở đây, đại đa số đều không có danh tiếng gì, vì thế bọn họ có ngã xuống cũng không có gì đáng nói. Tưởng Thiên Phóng nói gì thì bọn họ nghe đó.
Mà ngoài bọn họ, ở đây còn có một phó hội Dung Thần Cảnh của Anh Hùng Hội Đồng Tác Giang.
Trên danh nghĩa, Đồng Tác Giang tới đây là bởi vì Trần Độ lo lắng thực lực của bọn họ không đủ nên gọi hắn tới để bổ sung. Nhưng trên thực tế là vì Trần Độ không yên tâm về Tô Tín, sợ Tưởng Thiên Phóng không khống chế được Tô Tín nên cố ý phái một người tới giám sát Tô Tín.
Nhìn một vùng Lương Châu Đạo toàn là cát vàng, Đồng Tác Giang thở dài nói:
- Bên trong vùng cát này không biết đã chôn theo biết bao nhiêu xương máu của những tên hung tặc ác đồ, cũng không biết mấy cái bang phái lớn ở võ lâm Trung Nguyên kia nghĩ như thế nào, vì sao không liên hợp lại để quét sạch lũ tàn bạo hung ác ở Lương Châu Đạo này đi, lại để cho bọn chúng tiếp tục hoành hành làm điều hung ác.
Tưởng Thiên Phóng đứng bên cạnh không hề lên tiếng. Bích Huyết Thanh Sơn Đường bọn họ không có hứng thú với mấy cái chuyện hành hiệp trượng nghĩa, càng không có hưởng ứng với chủ đề Đồng Tác Giang.
Nhưng mà, lúc này Tô Tín lại cất tiếng cười, Đồng Tác Giang vội quay đầu lại cau mày nhìn về phía Tô Tín, trong ánh mắt mang theo vẻ chán ghét, hắn nói:
- Tô đại nhân cười gì vậy?
Đồng Tác Giang là một võ giả điển hình của Anh Hùng Hội, coi cái ác là kẻ thù, thích nhất là đi lo chuyện bao đồng.
Tính cách của một võ giả như Đồng Tác Giang sẽ có cách nghĩ như thế nào khi gặp người như Tô Tín, chẳng cần nói cũng biết là chẳng có chút cảm giác tốt đẹp gì rồi.
Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao hội chủ lại cho loại người này đến đây.
Đồng Tác Giang không giống với kiểu người xử sự khéo léo như Trần Độ, trong lòng hắn căm ghét Tô Tín nên cái sự căm ghét này cũng biểu lộ trực tiếp trên khuôn mặt hắn.
Tô Tín không để ý lắm, hắn cứ dửng dưng nói:
- Nếu như thật sự giống với những gì Đồng phó hội nói. Nếu toàn bộ những võ lâm chính đạo ở Trung Nguyên cùng nhau liên thủ tiêu diệt mấy đám hung tác ác đồ ở Lương Châu Đạo thì hậu quả sẽ là Lương Châu Đạo đại loạn, sau khi loạn lạc một thời gian sẽ lại hình thành lên một Lương Châu Đạo thứ hai. Đến lúc đó sẽ không chỉ dừng lại ở mấy nghìn, mấy vạn người chết đâu.
- Chỉ giỏi rung cây dọa khỉ!
Đồng Tác Giang hừ lạnh một tiếng. Tô Tín cũng không có để ý, hắn chỉ tiếp tục nói:
- Những tên hung đồ tàn ác này không thể sống tiếp tại võ lâm Trung Nguyên được nữa, chính là bởi vì có sự tồn tại của Lương Châu Đạo, bọn họ mới không chó cùng rứt giậu, chỉ cần xảy ra vấn đề bọn chúng sẽ chaỵ về Lương Châu Đạo, có gieo vạ cũng chỉ là gieo vạ vào Lương Châu Đạo mà thôi.
- Mà nếu không còn Lương Châu Đạo nữa thì sẽ làm sao? Một khi bị ép đến mức cuống lên, đám người kia dưới cảnh chó cùng rứt giậu không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Đừng quên bản chất xấu xa của lũ hung đồ ma đầu kia, độ tàn nhẫn của bọn chúng chắc chắn vượt xa những gì ngươi tưởng tượng.
Lương Châu Đạo vốn dĩ không phải là vùng đất của tội ác, nhưng bởi vì có những này hung đồ ma đầu đến đây sau đó nó mới trở thành nơi tụ tập của lũ này. Không còn Lương Châu Đạ nữa, đợi đến khi bọn chúng bị bức ép tới mức độ nhất định, với thực lực của những kẻ này thì chúng hoàn toàn có thể tạo ra một Lương Châu Đạo thứ hai, các ngươi còn dự định tiêu diệt sao? Chém giết tới cuối cùng, vinh danh khắp giang hồ, công thành danh toại là của mấy người, nhưng những người gặp xui xẻo lại là dân thường và những võ giả cấp thấp.
Đồng Tác Giang theo bản năng muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Hắn nhìn về phía những tu tán võ giả khác ở chỗ Tưởng Thiên Phóng, bọn họ cũng vẫn im lặng như vậy, bởi vì những người này biết, Tô Tín nói đúng.
Bọn họ cũng không có tư tưởng cực đoan giống như Đồng Tác Giang. Tuy rằng trong cái giang hồ này phân chính tà, nhưng nếu không có tà đạo thì sao bang phái của bọn họ lại gọi là võ giả chính đạo được chứ? Tà đạo võ giả là lũ thích chém giết không dứt, các bang phái khác cũng muốn đuổi cùng giết tận bọn chúng, còn không đuổi bọn chúng đến Lương Châu Đạo này rồi để cho chúng thoải mái giày vò lẫn nhau.
Đồng Tác Giang không tìm được lý do nào để phản bác Tô Tín, hắn cũng chỉ được hừ một tiếng xong coi như thôi rồi xoay người lại nói với Tưởng Thiên Phóng:
- Tưởng huynh, chúng ta có thể hành động rồi.
Tưởng Thiên Phóng gật đầu, mang theo quân xông thẳng đến chém giết chỗ quân Thần Đạo Minh.
Tô Tín ngáp một cái, chỉ đi xa xa phía sau của đội quân.
Còn dự tính bên phía Tả Vô Cương thì Vương Ngọc đã dùng lệnh bài của Địa Phủ rồi truyền tin đến cho Tô Tín, sẽ có người của Thần Đạo Minh cướp giết ở trên đường.
Chỉ có điều Tả Vô Cương vẫn chưa biết rõ thực lực thật sự của Anh Hùng Hội, hắn làm như vậy căn bản chẳng có chút tác dụng nào. Với thực lực hiện tại của Anh Hùng Hội thì dù có chia quân thành bốn hướng cũng có thể hoàn toàn nghiền nát Thần Đạo Minh. Dù hắn có phái thêm nhiều quân đến nữa cũng chỉ là dâng thêm đồ ăn lên thôi.
Hơn nữa quả nhiên giống như nhưng gì Tô Tín dự đoán, dọc theo con đường này xác thực có võ giả của Thần Đạo Minh đi ra cướp giết. Nhưng kết quả đều bị người của Anh Hùng Hội đánh đuổi.
Lúc này Tưởng Thiên Phóng đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện những võ giả của Thần Đạo Minh được phái đến phục kích lại đang bị dẫn dụ về một hướng mà hướng đó căn bản là không phải là vị trí của Thần Đạo Minh.
- Chờ đã! Trong này có bẫy!
Tưởng Thiên Phóng bỗng nhiên kêu mọi người dừng lại rồi nói:
- Các vị, sự việc có chút không đúng, Thần Đạo Minh không ở hướng đó. Nhưng mấy tên võ giả kia hiện giờ lại cố ý dẫn dụ chúng ta đến hướng kia, rõ ràng là cố ý làm như vậy. E là phía trước bẫy, chúng ta không thể quan tâm đến mấy tên võ giả xông ra chém giết ấy nữa, hãy đi thẳng đến vị trí tổng bộ của Thần Đạo Minh, không thể bị bọn chúng mê dụ được.
Đồng Tác Giang đứng một bên không có gì chủ kiến, huống hồ Trần Độ phái hắn tới nơi này vốn là để giám sát Tô Tín tới. Tưởng Thiên thả làm sao có thể quyết định sách lược hành động không có liên quan đến hắn được, vì thế Đồng Tác Giang gật đầu luôn.
Nhưng Tô Tín ở phía sau lại vỗ đầu một cái, hắn cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn biết kế hoạch của Tả Vô Cương, hiện tại bọn chúng có đến tổng bộ của Thần Đạo Minh cũng chỉ có công cốc. Tả Vô Cương bọn họ cũng đã quyết định sẽ ra tay tại nơi chôn cất Mạc Thanh Hồi, hiện tại tổng bộ Thần Đạo Minh tất nhiên là không một bóng người rồi.
Bọn họ vồ hụt chạy loạn một chuyến cũng không quan trọng lắm, nhưng làm như vậy sẽ làm lỡ kế hoạch của Tô Tín.
Tô Tín dám khẳng định, ba phái cũng thấy được tình huống tương tự.
Nhưng mà sự lựa chọn của bọn chúng chính là bẫy kệ bẫy, cứ tiến lên càn quấy thôi.
Hiện tại Anh Hùng Hội dù quân có chia thành bốn hướng thì vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, vào lúc này còn lo bãy này bẫy nọ gì nữa? Đi tìm đám Thần Đạo Minh rồi thẳng tay giết hết bọn chúng là được rồi, nhân lực của bọn họ càng tụ lại đông thì Anh Hùng Hội này lại càng dùng ít sức.
Ba bang phái kia đều rất tự tin với thế lực của mình, nhưng ai lại muốn tìm đến cái chết như Tưởng Thiên Phóng, hoặc là hắn quá sợ hãi gì đó, chỉ lo bản thân khiến những võ giả của Bích Huyết Thanh Sơn Đường bị thương, dĩ nhiên muốn nhào tới chỗ tổng bộ của Thần Đạo Minh trước tiên.
Hiện tại Tô Tín tự nhiên không thể nói toạc ra kế hoạ ch củaTả Vô Cương, cuối cùng hắn đi đến trước mặt hai người rồi hỏi:
- Các phá i hiện tại không đoán được liệu phía trước mặt có mai phục hay không, đúng chứ?
Đồng Tác Giang nhíu mày không nói gì, Tưởng Thiên Phóng hỏi:
- Đúng vậy, Tô đại nhân có đề nghị gì hay sao?
Tuy rằng Bích Huyết Thanh Sơn Đường có thù oán với Tô Tín. Nhưng mà hiện tại cũng không phải chỗ để chấm dứt thù hận, Tưởng Thiên Phóng chỉ là muốn mau chóng giúp Anh Hùng Hội diệt bỏ Thần Đạo Minh, nhưng còn với Tô Tín thì hắn lại giữ một thái độ kinh sợ cùng tránh né. Hay chính là coi Tô Tín như một người xa lạ, có gắng không đắc tội đến hắn.
Tô Tín nhún vai nói:
- Đương nhiên là hỏi rồi, việc tiếp theo cứ giao cho ta là được rồi, bảo đảm sẽ hỏi ra nội tình của Thần Đạo Minh với tốc độ nhanh nhất.
Tưởng Thiên Phóng trong lòng có chút nghi hoặc, chỉ là hắn không có thành kiến sâu với Tô Tín như Đồng Tác Giang, ít nhất hắn biết là năng lực của Tô Tín không có vấn đề gì.
- Tốt lắm, hiện tại sẽ giao đội quân cho Tô đại nhân ngươi.
Tô Tín gật đầu, đưa nhóm người đi thẳng về phía trước, quả nhiên lại có một nhóm người ra tay cướp giết.
Hiên tại Tô Tín cũng không biết phải nói cái đám tiểu tử Thần Đạo Minh này là mắt toét khi vẫn quá tin tưởng Tả Vô Cương như này, biết rõ cướp giết chỉ là chuyện vô ích nhưng bọn chúng vẫn đâm đầu vào.
Nếu như bọn chúng đơn thuần chỉ là muốn dẫn dụ nhóm người Tô Tín vào trong lòng núi kia thì cũng không có gì, nhưng kết quả bọn họ mỗi lần ra tay đều là toàn lực ứng phó, làm không cẩn thận là lại có mấy kẻ phải bỏ mạng.
Tô Tín cũng đến phục mấy thủ đoạn của đám dưới trướng Tả Vô Cương. Trong vòng thời gian có ba năm mà hắn có thể khiến cho đám thuộc hạ trung thành đến mức sẵn sàng liều chết. Hắn quả đúng còn là một nhân tài.
Chỉ là thời điểm này bọn họ ra tay cướp giết lại đúng lúc Tô Tín tự mình động thủ, một tên Hóa Thần Cảnh võ giả mang theo năm tên Tiên Thiên cảnh giới võ giả ra tay, bọn họ mới vừa ló đầu ra thì một trận kiếm rợp trời lao tới, ghim chặt sáu người bọn chúng tại đó.
Mồ hôi lạnh tuốt ra từ trán sáu tên kia.
Thật đáng thương! Bọn chúng chỉ vừa mới ra tay thôi đã nhanh chóng bị Tô Tín khống chế rồi.
Tam Phân Thần xuất chiêu điểm huyệt, lực điểm huyệt mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, phong tỏa lại kinh mạch của bọn chúng, sáu người cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỳ trên mặt đất.
Đám người Tưởng Thiên Phóng nhìn Tô Tín, hắn muốn làm gì, dùng cực hình tra tấn? Chuyện như vậy cũng quá mức xấu hổ đi? Những tông môn chính đạo như bọn họ không thể làm những chuyện như vậy được.
Nhìn sáu người này, Tô Tín hỏi:
- Các ngươi dẫn chúng ta đi về hướng này rốt cuộc là muốn làm gì? Phía trước có bẫy đúng không?
Phụ trách phía Bắc chính là Bích Huyết Thanh Sơn Đường Tưởng Thiên Phóng còn có Tô Tín. Tán tu chiếm đa số trong số đám người ở đây, đại đa số đều không có danh tiếng gì, vì thế bọn họ có ngã xuống cũng không có gì đáng nói. Tưởng Thiên Phóng nói gì thì bọn họ nghe đó.
Mà ngoài bọn họ, ở đây còn có một phó hội Dung Thần Cảnh của Anh Hùng Hội Đồng Tác Giang.
Trên danh nghĩa, Đồng Tác Giang tới đây là bởi vì Trần Độ lo lắng thực lực của bọn họ không đủ nên gọi hắn tới để bổ sung. Nhưng trên thực tế là vì Trần Độ không yên tâm về Tô Tín, sợ Tưởng Thiên Phóng không khống chế được Tô Tín nên cố ý phái một người tới giám sát Tô Tín.
Nhìn một vùng Lương Châu Đạo toàn là cát vàng, Đồng Tác Giang thở dài nói:
- Bên trong vùng cát này không biết đã chôn theo biết bao nhiêu xương máu của những tên hung tặc ác đồ, cũng không biết mấy cái bang phái lớn ở võ lâm Trung Nguyên kia nghĩ như thế nào, vì sao không liên hợp lại để quét sạch lũ tàn bạo hung ác ở Lương Châu Đạo này đi, lại để cho bọn chúng tiếp tục hoành hành làm điều hung ác.
Tưởng Thiên Phóng đứng bên cạnh không hề lên tiếng. Bích Huyết Thanh Sơn Đường bọn họ không có hứng thú với mấy cái chuyện hành hiệp trượng nghĩa, càng không có hưởng ứng với chủ đề Đồng Tác Giang.
Nhưng mà, lúc này Tô Tín lại cất tiếng cười, Đồng Tác Giang vội quay đầu lại cau mày nhìn về phía Tô Tín, trong ánh mắt mang theo vẻ chán ghét, hắn nói:
- Tô đại nhân cười gì vậy?
Đồng Tác Giang là một võ giả điển hình của Anh Hùng Hội, coi cái ác là kẻ thù, thích nhất là đi lo chuyện bao đồng.
Tính cách của một võ giả như Đồng Tác Giang sẽ có cách nghĩ như thế nào khi gặp người như Tô Tín, chẳng cần nói cũng biết là chẳng có chút cảm giác tốt đẹp gì rồi.
Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao hội chủ lại cho loại người này đến đây.
Đồng Tác Giang không giống với kiểu người xử sự khéo léo như Trần Độ, trong lòng hắn căm ghét Tô Tín nên cái sự căm ghét này cũng biểu lộ trực tiếp trên khuôn mặt hắn.
Tô Tín không để ý lắm, hắn cứ dửng dưng nói:
- Nếu như thật sự giống với những gì Đồng phó hội nói. Nếu toàn bộ những võ lâm chính đạo ở Trung Nguyên cùng nhau liên thủ tiêu diệt mấy đám hung tác ác đồ ở Lương Châu Đạo thì hậu quả sẽ là Lương Châu Đạo đại loạn, sau khi loạn lạc một thời gian sẽ lại hình thành lên một Lương Châu Đạo thứ hai. Đến lúc đó sẽ không chỉ dừng lại ở mấy nghìn, mấy vạn người chết đâu.
- Chỉ giỏi rung cây dọa khỉ!
Đồng Tác Giang hừ lạnh một tiếng. Tô Tín cũng không có để ý, hắn chỉ tiếp tục nói:
- Những tên hung đồ tàn ác này không thể sống tiếp tại võ lâm Trung Nguyên được nữa, chính là bởi vì có sự tồn tại của Lương Châu Đạo, bọn họ mới không chó cùng rứt giậu, chỉ cần xảy ra vấn đề bọn chúng sẽ chaỵ về Lương Châu Đạo, có gieo vạ cũng chỉ là gieo vạ vào Lương Châu Đạo mà thôi.
- Mà nếu không còn Lương Châu Đạo nữa thì sẽ làm sao? Một khi bị ép đến mức cuống lên, đám người kia dưới cảnh chó cùng rứt giậu không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Đừng quên bản chất xấu xa của lũ hung đồ ma đầu kia, độ tàn nhẫn của bọn chúng chắc chắn vượt xa những gì ngươi tưởng tượng.
Lương Châu Đạo vốn dĩ không phải là vùng đất của tội ác, nhưng bởi vì có những này hung đồ ma đầu đến đây sau đó nó mới trở thành nơi tụ tập của lũ này. Không còn Lương Châu Đạ nữa, đợi đến khi bọn chúng bị bức ép tới mức độ nhất định, với thực lực của những kẻ này thì chúng hoàn toàn có thể tạo ra một Lương Châu Đạo thứ hai, các ngươi còn dự định tiêu diệt sao? Chém giết tới cuối cùng, vinh danh khắp giang hồ, công thành danh toại là của mấy người, nhưng những người gặp xui xẻo lại là dân thường và những võ giả cấp thấp.
Đồng Tác Giang theo bản năng muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Hắn nhìn về phía những tu tán võ giả khác ở chỗ Tưởng Thiên Phóng, bọn họ cũng vẫn im lặng như vậy, bởi vì những người này biết, Tô Tín nói đúng.
Bọn họ cũng không có tư tưởng cực đoan giống như Đồng Tác Giang. Tuy rằng trong cái giang hồ này phân chính tà, nhưng nếu không có tà đạo thì sao bang phái của bọn họ lại gọi là võ giả chính đạo được chứ? Tà đạo võ giả là lũ thích chém giết không dứt, các bang phái khác cũng muốn đuổi cùng giết tận bọn chúng, còn không đuổi bọn chúng đến Lương Châu Đạo này rồi để cho chúng thoải mái giày vò lẫn nhau.
Đồng Tác Giang không tìm được lý do nào để phản bác Tô Tín, hắn cũng chỉ được hừ một tiếng xong coi như thôi rồi xoay người lại nói với Tưởng Thiên Phóng:
- Tưởng huynh, chúng ta có thể hành động rồi.
Tưởng Thiên Phóng gật đầu, mang theo quân xông thẳng đến chém giết chỗ quân Thần Đạo Minh.
Tô Tín ngáp một cái, chỉ đi xa xa phía sau của đội quân.
Còn dự tính bên phía Tả Vô Cương thì Vương Ngọc đã dùng lệnh bài của Địa Phủ rồi truyền tin đến cho Tô Tín, sẽ có người của Thần Đạo Minh cướp giết ở trên đường.
Chỉ có điều Tả Vô Cương vẫn chưa biết rõ thực lực thật sự của Anh Hùng Hội, hắn làm như vậy căn bản chẳng có chút tác dụng nào. Với thực lực hiện tại của Anh Hùng Hội thì dù có chia quân thành bốn hướng cũng có thể hoàn toàn nghiền nát Thần Đạo Minh. Dù hắn có phái thêm nhiều quân đến nữa cũng chỉ là dâng thêm đồ ăn lên thôi.
Hơn nữa quả nhiên giống như nhưng gì Tô Tín dự đoán, dọc theo con đường này xác thực có võ giả của Thần Đạo Minh đi ra cướp giết. Nhưng kết quả đều bị người của Anh Hùng Hội đánh đuổi.
Lúc này Tưởng Thiên Phóng đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện những võ giả của Thần Đạo Minh được phái đến phục kích lại đang bị dẫn dụ về một hướng mà hướng đó căn bản là không phải là vị trí của Thần Đạo Minh.
- Chờ đã! Trong này có bẫy!
Tưởng Thiên Phóng bỗng nhiên kêu mọi người dừng lại rồi nói:
- Các vị, sự việc có chút không đúng, Thần Đạo Minh không ở hướng đó. Nhưng mấy tên võ giả kia hiện giờ lại cố ý dẫn dụ chúng ta đến hướng kia, rõ ràng là cố ý làm như vậy. E là phía trước bẫy, chúng ta không thể quan tâm đến mấy tên võ giả xông ra chém giết ấy nữa, hãy đi thẳng đến vị trí tổng bộ của Thần Đạo Minh, không thể bị bọn chúng mê dụ được.
Đồng Tác Giang đứng một bên không có gì chủ kiến, huống hồ Trần Độ phái hắn tới nơi này vốn là để giám sát Tô Tín tới. Tưởng Thiên thả làm sao có thể quyết định sách lược hành động không có liên quan đến hắn được, vì thế Đồng Tác Giang gật đầu luôn.
Nhưng Tô Tín ở phía sau lại vỗ đầu một cái, hắn cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn biết kế hoạch của Tả Vô Cương, hiện tại bọn chúng có đến tổng bộ của Thần Đạo Minh cũng chỉ có công cốc. Tả Vô Cương bọn họ cũng đã quyết định sẽ ra tay tại nơi chôn cất Mạc Thanh Hồi, hiện tại tổng bộ Thần Đạo Minh tất nhiên là không một bóng người rồi.
Bọn họ vồ hụt chạy loạn một chuyến cũng không quan trọng lắm, nhưng làm như vậy sẽ làm lỡ kế hoạch của Tô Tín.
Tô Tín dám khẳng định, ba phái cũng thấy được tình huống tương tự.
Nhưng mà sự lựa chọn của bọn chúng chính là bẫy kệ bẫy, cứ tiến lên càn quấy thôi.
Hiện tại Anh Hùng Hội dù quân có chia thành bốn hướng thì vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, vào lúc này còn lo bãy này bẫy nọ gì nữa? Đi tìm đám Thần Đạo Minh rồi thẳng tay giết hết bọn chúng là được rồi, nhân lực của bọn họ càng tụ lại đông thì Anh Hùng Hội này lại càng dùng ít sức.
Ba bang phái kia đều rất tự tin với thế lực của mình, nhưng ai lại muốn tìm đến cái chết như Tưởng Thiên Phóng, hoặc là hắn quá sợ hãi gì đó, chỉ lo bản thân khiến những võ giả của Bích Huyết Thanh Sơn Đường bị thương, dĩ nhiên muốn nhào tới chỗ tổng bộ của Thần Đạo Minh trước tiên.
Hiện tại Tô Tín tự nhiên không thể nói toạc ra kế hoạ ch củaTả Vô Cương, cuối cùng hắn đi đến trước mặt hai người rồi hỏi:
- Các phá i hiện tại không đoán được liệu phía trước mặt có mai phục hay không, đúng chứ?
Đồng Tác Giang nhíu mày không nói gì, Tưởng Thiên Phóng hỏi:
- Đúng vậy, Tô đại nhân có đề nghị gì hay sao?
Tuy rằng Bích Huyết Thanh Sơn Đường có thù oán với Tô Tín. Nhưng mà hiện tại cũng không phải chỗ để chấm dứt thù hận, Tưởng Thiên Phóng chỉ là muốn mau chóng giúp Anh Hùng Hội diệt bỏ Thần Đạo Minh, nhưng còn với Tô Tín thì hắn lại giữ một thái độ kinh sợ cùng tránh né. Hay chính là coi Tô Tín như một người xa lạ, có gắng không đắc tội đến hắn.
Tô Tín nhún vai nói:
- Đương nhiên là hỏi rồi, việc tiếp theo cứ giao cho ta là được rồi, bảo đảm sẽ hỏi ra nội tình của Thần Đạo Minh với tốc độ nhanh nhất.
Tưởng Thiên Phóng trong lòng có chút nghi hoặc, chỉ là hắn không có thành kiến sâu với Tô Tín như Đồng Tác Giang, ít nhất hắn biết là năng lực của Tô Tín không có vấn đề gì.
- Tốt lắm, hiện tại sẽ giao đội quân cho Tô đại nhân ngươi.
Tô Tín gật đầu, đưa nhóm người đi thẳng về phía trước, quả nhiên lại có một nhóm người ra tay cướp giết.
Hiên tại Tô Tín cũng không biết phải nói cái đám tiểu tử Thần Đạo Minh này là mắt toét khi vẫn quá tin tưởng Tả Vô Cương như này, biết rõ cướp giết chỉ là chuyện vô ích nhưng bọn chúng vẫn đâm đầu vào.
Nếu như bọn chúng đơn thuần chỉ là muốn dẫn dụ nhóm người Tô Tín vào trong lòng núi kia thì cũng không có gì, nhưng kết quả bọn họ mỗi lần ra tay đều là toàn lực ứng phó, làm không cẩn thận là lại có mấy kẻ phải bỏ mạng.
Tô Tín cũng đến phục mấy thủ đoạn của đám dưới trướng Tả Vô Cương. Trong vòng thời gian có ba năm mà hắn có thể khiến cho đám thuộc hạ trung thành đến mức sẵn sàng liều chết. Hắn quả đúng còn là một nhân tài.
Chỉ là thời điểm này bọn họ ra tay cướp giết lại đúng lúc Tô Tín tự mình động thủ, một tên Hóa Thần Cảnh võ giả mang theo năm tên Tiên Thiên cảnh giới võ giả ra tay, bọn họ mới vừa ló đầu ra thì một trận kiếm rợp trời lao tới, ghim chặt sáu người bọn chúng tại đó.
Mồ hôi lạnh tuốt ra từ trán sáu tên kia.
Thật đáng thương! Bọn chúng chỉ vừa mới ra tay thôi đã nhanh chóng bị Tô Tín khống chế rồi.
Tam Phân Thần xuất chiêu điểm huyệt, lực điểm huyệt mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, phong tỏa lại kinh mạch của bọn chúng, sáu người cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỳ trên mặt đất.
Đám người Tưởng Thiên Phóng nhìn Tô Tín, hắn muốn làm gì, dùng cực hình tra tấn? Chuyện như vậy cũng quá mức xấu hổ đi? Những tông môn chính đạo như bọn họ không thể làm những chuyện như vậy được.
Nhìn sáu người này, Tô Tín hỏi:
- Các ngươi dẫn chúng ta đi về hướng này rốt cuộc là muốn làm gì? Phía trước có bẫy đúng không?
Danh sách chương