Ứng Thiên tự nhận bộ da của mình vô cùng hoàn mỹ, cho dù lại gần cùng Mục Trường Sinh hôn môi, y cũng không cảm thấy đối phương có thể nhìn thấu ngụy trang. Nhưng mà y không biết Mục Trường Sinh đã sớm biết nhìn thấu y chỉ khoác lớp da mà không phải nhân loại.

Lúc này y đối diện cùng ánh mắt hiểu rõ của Mục Trường Sinh, lúng túng đến quả thực muốn tìm cái động chui vào, mình tại sao ngu xuẩn như vậy! Dĩ nhiên tin vào ý tưởng của mấy nhân loại ngu xuẩn đưa ra trên diễn đàn!

Trong tâm Ứng Thiên như phát điên, bề ngoài vẫn còn cố gắng tự trấn định, y kéo lại quần áo, cười ha ha nói: “Ha ha, thật là đúng dịp, Trường Sinh cũng lăn lộn trong diễn đàn kia nha!”

Mục Trường Sinh lúc này ngược lại không im lặng nặng nề như trước. Hắn thu hồi điện thoại di động, nhìn Ứng Thiên nói: “Thực ra tôi thấy được cái này, là vì tôi cũng nỗ lực tìm phương pháp hòa giải mối quan hệ của chúng ta trên internet.”

Nụ cười của Ứng Thiên cứng lại, y hơi mở to hai mắt nhìn Mục Trường Sinh, trong con ngươi bắt đầu nổi lên tia sáng.

Mục Trường Sinh đưa tay ra nắm chặt tay Ứng Thiên, thấp giọng nói: “Tôi biết, trong mối quan hệ của chúng ta, tôi vẫn luôn là người bị động, tôi… Thậm chí không hiểu tình thú, cũng có thể vào lúc nào không rõ tổn thương cậu.”

Ứng Thiên vội vã tỏ vẻ, “Không có không có, anh đối với tôi rất tốt.”

Mục Trường Sinh dừng một chút, hắn nhìn Ứng Thiên, có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi suy nghĩ thật lâu, bị cậu đánh đoạn, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.”

Ứng Thiên:…

Y cúi đầu nhìn tai Mục Trường Sinh ửng hồng, mím chặt miệng không để cho mình bật cười, “Anh nói đi, tôi không ngắt lời anh nữa.”

Vì thế Mục Trường Sinh lại do dự một chốc, cuối cùng bỏ qua mấy đoạn thoại phiến tình, trực tiếp nói với Ứng Thiên: “Hai ngày nay tôi cũng suy nghĩ rõ ràng, duyên phận không dễ có, huống chi là gặp được đáng giá làm bạn cả đời. Bởi vậy từ giờ phút này, tôi sẽ không lại lạnh nhạt cậu. Tôi nếu đã quyết định chọn cậu, sẽ không lại thay đổi, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì. Coi như sau này cậu có muốn rời khỏi tôi, tôi cũng sẽ không lại tìm một người khác…”

“Sẽ không!” Ứng Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm chặt tay Mục Trường Sinh nói: “Tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp cũng không tách ra!”

Đối diện ánh mắt chân thành nóng bỏng của Ứng Thiên, Mục Trường Sinh hơi sững sờ, hình như từ lúc vừa bắt đầu, Ứng Thiên vẫn luôn dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, xinh đẹp tinh khiết như vậy, khiến người không thể không bị hấp dẫn, không thể không tiếp tục thăm dò, mong đợi tình cảm thuần khiết tốt đẹp như vậy sẽ vĩnh hằng bất biến.

Cứ như bị ánh mắt như vậy mê hoặc, màu sắc trong mắt Mục Trường Sinh dần sâu đậm, nói với người trước mắt: “Nằm xuống.”

Ứng Thiên không tự chủ được ngả về sau, nằm trên ghế salông.

Ứng Thiên:?? “Làm sao vậy?” Y hơi nghi hoặc một chút nhìn Mục Trường Sinh, không hiểu vì sao đang nói chuyện tốt đệp, lại bỗng nhiên muốn y nằm xuống?

Mục Trường Sinh lại nói: “Nhắm mắt lại.”

Hai mắt Ứng Thiên không khống chế được khép lại. Bầu không khí nhất thời trở nên hơi ám muội, Ứng Thiên nuốt nước miếng một cái, bắt đầu cảm thấy có chút hồi hộp.

Mục Trường Sinh chậm rãi cúi người, hai tay chống lên hai bên ghế sô pha, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi đối phương, nhiệt độ của người hắn thấp hơn, môi cũng lành lạnh mát mẻ, nhưng mà Ứng Thiên ngược lại với hắn, nóng bỏng ấm áp hơn chút, như là ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn về phía hắn, bất kỳ lúc nào, đều cực nóng đến đủ để hòa tan băng sương ngoài mặt hắn.

Cái hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền tách ra, sau một hồi lâu, rốt cuộc không còn bất luận động tác gì.

Ứng Thiên mong đợi đến nửa ngày, kết quả y thất vọng vô cùng phát hiện, Mục Trường Sinh thật chỉ là đặc biệt thuần khiết muốn hôn y một chút mà thôi.

Y mở mắt ra, có chút bất mãn nhìn đối phương, “Chỉ như vậy?”

Ánh mắt Mục Trường Sinh hơi nghi hoặc một chút rơi trên mặt y, nửa ngày, hắn mới hiểu được ý của đối phương, bên tai liền đỏ, Mục Trường Sinh nghiêng đầu tránh né ánh mắt Ứng Thiên, nhẹ giọng nói: “Cái kia, chờ sau khi trở về Đại Khánh, chúng ta kết hôn, sau đó… Sau đó…” Hắn không tiếp tục nói, mà ý đã biểu hiện rõ ràng.

Ứng Thiên:…

Có lầm hay không, dùng tới Ngôn Linh làm cho mình nhắm mắt lại, làm cho mình có ý nghĩ kỳ quái, mong đợi nửa ngày, nghĩ đến cứng rồi! Kết quả nói cho mình biết cái này!

“Trường Sinh, anh làm như vậy sẽ rất dễ dàng mất đi tôi có biết không?” Ứng Thiên nằm trên ghế sa lông, đem áo tắm gỡ bỏ, ngữ khí giả vờ ai oán.

Mục Trường Sinh nghe vậy hơi dừng lại một chút, sau đó xoay người lại, đem áo tắm trên người y kéo lại, hắn khẽ gật đầu, nói: “Tôi biết, những lời này là kiểu nói đang lưu hành nhất trên mạng bây giờ, cậu lại đang đùa tôi đúng không!”

Ứng Thiên khóc không ra nước mắt, “Đúng, tôi là đang nói đùa!” Trường Sinh anh có bản lĩnh hôn tôi có bản lĩnh không dùng Ngôn Linh a!

===

“Quê hương của tôi chỉ là một khu nhỏ dưới chân nuối thuộc thành phố H tỉnh Y, năm đó khi tổng điều tra dân số, cả thôn chúng tôi gộp lại cũng mới hơn 300 người.” Trong tàu lửa đi về hướng quê hương La Phù, La Phù ngồi bên cửa sổ, trên mặt mang vẻ hồi tưởng, chậm rãi giới thiệu tình hình quê cô cho mọi người.

Lần này đoàn tàu để trống năm toa, chuyên cung cấp cho thức tỉnh giả của tứ đại gia tộc cùng Mục Trường Sinh đi tới quê nhà La Phù.

“Trước kia ở quê, tôi xưa nay chưa từng thấy người trong thôn chúng ta có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.” Thân ảnh La Phù ngồi bên cửa sổ hiện ra bộ dáng nửa trong suốt, trên người cô cũng không hề có một chút bộ dạng âm u, dung mạo thanh lệ đẹp đẽ, nhìn qua không giống một nữ quỷ, trái lại như một số thiên sứ trong hoạt hình rơi xuống nhân gian.”Các hương thân đã sớm quên hết truyền thừa, ngày thường cũng an phận thủ thường, chưa từng thương tổn qua bất kỳ người nào, lại phải gặp kết quả như vậy.”

La Phù nói nói viền mắt lại ướt, nhưng cô vẫn nhớ trong toa tàu này còn có rất nhiều thức tỉnh giả, không phải mỗi người đều bình tĩnh nghe mình nói điều này, vì vậy nhịn một chút nuốt nước mắt.

Nhậm Thiên Lý ngồi ở đối diện cô vội vã đem một tờ giấy đưa cho cô, an ủi: “La Phù tỷ, đừng khổ sở, lúc này nhiều thức tỉnh giả cùng đi như vậy, nhất định có thể giúp chị báo thù.”

“Ừm.” La Phù gật gật đầu, nín khóc mà cười.

Mục Trường Sinh, Ứng Thiên, Túc Thanh Nguyên, Triệu Thành An cũng ở trong buồng này. Nếu như không phải đột nhiên xảy ra việc phong ấn Ma giới bị phá tan, có lượng lớn ma vật xâm lấn, vào lúc này có lẽ Triệu Trang Thâm cũng sẽ đích thân đi cùng.

Toa xe là giường nằm, giường ngủ của Túc Thanh Nguyên và Mục Trường Sinh liền nhau, lúc này vị đạo trưởng nhìn quang phong tễ nguyệt này vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh sát vách, ngay cả Triệu Thành An cùng hắn nói chuyện cũng không nghe thấy.

“Túc đạo trưởng, Túc đạo trưởng… Túc đạo trưởng?” Triệu Thành An thoáng lên giọng.

Túc Thanh Nguyên nghiêng đầu, cười đến ôn hòa thân thiện với Triệu Thành An ngồi ở đối diện, “Triệu tiên sinh, có chuyện gì không?”

Thái độ đối phương xa cách làm cho Triệu Thành An hơi dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Mới vừa rồi chúng tôi nói về việc của La Phù, cha tôi cho rằng tìm kiếm Vọng Hư kính sẽ không dễ dàng như vậy, ít nhất sẽ không dễ dàng giống như La Phù tiểu thư nói. Chúng tôi hoài nghi, người giết La Phù tiểu thư và cả thôn có thể là tổ chức không biết tên kia. Đến khi đó…”

Túc Thanh Nguyên khẽ mỉm cười, nói: “Bần đạo nếu đã quyết định đi cùng, tất nhiên đã chuẩn bị tốt các trường hợp sẽ gặp phải, Triệu tiên sinh không cần phải lo lắng.”

Triệu Thành An gật đầu, đường nét cường tráng trên mặt lộ ra một loại tâm tình khó tả, “Túc tiên sinh, tôi…”

Ngữ khí Túc Thanh Nguyên vô cùng ôn hòa đánh gãy lời anh, nói: “Triệu tiên sinh, Ứng Thiên là con trai nuôi tôi, cậu cũng biết.”

Triệu Thành An gật đầu, không biết đối phương tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Túc Thanh Nguyên nói tiếp: “Khi thu dưỡng Ứng Thiên, nó mới một tuổi, mới chỉ biết bò, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, lại lớn như vậy.”

Triệu Thành An vẫn không rõ vì sao, đành phải cùng phụ họa gật gật đầu.

Túc Thanh Nguyên lại nói: “Lại nói, năm đó khi tôi mới vừa quen cha cậu, ông ấy vẫn là một người trẻ tuổi hào hoa phong nhã hào hoa, năm tháng khiến người gia đi, trong nháy mắt, Ứng Thiên lớn rồi, ông ấy cũng già rồi.” Túc Thanh Nguyên nói, thở dài một hơi sâu kín.

Triệu Thành An đã rõ đối phương có ý gì, chuyện còn chưa có thổ lộ đã bị cự tuyệt này khiến lòng tự tin của anh bị đả kích lớn, trên mặt có chút âm u, nhất thời lại không biết nên nói cái gì, một hồi lâu sau, anh đột nhiên đứng lên nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, phải đi toa số sáu một chuyến, xin lỗi không tiếp được.”

Túc Thanh Nguyên vuốt cằm nói: “Gặp sau.”

Triệu Thành An dừng một chút, nói: “Gặp sau.” Sau đó liền quay người rời đi.

Túc Thanh Nguyên ngồi tại chỗ liếc nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, tay phải đụng một cái vào chuôi kiếm rộng đeo sau lưng, nói: “Anh có nhìn thấy không, có rất nhiều người ngưỡng mộ trong lòng với bần đạo, lại không tỉnh lại, bần đạo sẽ không nhất định sẽ tiếp tục thủ “tiết” vì anh.”

Tử Nguyệt: tui chém đó, đại ý thì cũng là thủ tiết, nhưng tác giả không có nói rõ vậy =))

Trên lưng hắn, hai thanh kiếm một rộng một mỏng đan vào nhau, thanh kiếm rộng từ đầu đến cuối không có nửa điểm động tĩnh, Túc Thanh Nguyên rốt cục thở dài…

===

“Kỳ quái, Quý, Tả, Triệu, tam gia đều ra tay, Lý gia tại sao nửa điểm động tĩnh cũng không có?”

“Anh còn không biết sao?” Một người nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư Lý gia chết rồi.”

“Hí! Chết như thế nào? Chết như thế nào?”

“Hồi trước không phải yêu ma bạo động sao? Nghe nói cô ta đang ở tại nhà mình, bị yêu ma từ trên trời rớt xuống đập chết rồi!”

Nhất thời im lặng, một hồi lâu sau, mới có người dám than thở một câu, “Vận may cũng quá kém đi, tính ra thì Đại tiểu thư Lý gia cũng là đại mỹ nhân đấy!”

“Vận may Lý gia vẫn luôn không ổn, nghe đâu trước đây là đứng đầu tứ đại gia tộc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, dần dần sa sút, hai năm trước còn phải dựa vào việc thông gia cùng Quý gia mới có thể duy trì phong quang, ai biết Quý công tử tình nguyện cùng nam nhân chạy trốn cũng không muốn cưới cô ấy…”

Cách một đạo thật mỏng tường, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên đồng thời nghe đến sát vách truyền tới âm thanh.

Ứng Thiên hơi kinh ngạc, “Lý đại tiểu thư dễ dàng chết như vậy?”

Lông mày Mục Trường Sinh nhăn lại, buổi tối hôm đó từ Triệu gia đi về, hắn cũng không có động tới Lý Nhan Mạt, ngoại trừ đã giết qua cô ta một lần, hắn không có hứng thú lại ra tay lần thứ hai ở ngoài, cũng định chờ sau khi gặp lại Trường Phong, để chính cậu thu thập nữ nhân kia, chỉ là không nghĩ tới, đối phương lại chết dễ dàng như vậy.

Yêu ai yêu cả đường đi, Ứng Thiên đối với đệ đệ giống Trường Sinh như đúc cũng rất có hảo cảm, nhìn thấy Mục Trường Sinh cau mày, y lập tức nói: “Bằng không chúng ta bắt hồn phách của Lý gì đó lại, bắt cô ta tự mình xin lỗi đệ đệ?”

Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Không cần để cô ta ở trong lòng.”

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, đoàn tàu vẫn luôn vững vàng vận hành run lên bần bật, đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc! Toàn bộ đầu tàu nổ tung!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện