Chín giờ sáng, viện điều dưỡng cao cấp Nguyệt Hựu.

Lý Nhan Mạt đem một bó hoa tươi còn dính sương cắm vào bình hoa trong phòng bệnh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào vào, khiến gian phòng trắng noãn ánh lên ánh sáng ấm áp.

Giọt sương trên cánh hoa dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, trông rất đẹp mắt.

Lão nhân nằm trên giường bệnh vừa mở mắt ra, thấy bức tranh này trước mặt.

Ánh mắt ông có chút vẩn đục nhìn chăm chú vào cô gái đang chăm chú cắm hoa, nếp nhăn giăng đầy trên mặt lộ ra một nụ cười an lành.

“Ba ba.” Chú ý thấy lão nhân tỉnh lại, ánh mắt Lý Nhan Mạt sáng lên, vui mừng kêu một tiếng. Dung mạo cao gầy xinh đẹp, lúc thường làm việc cũng mang chút sấm vang gió cuốn (lôi lệ phong hành), thế nhưng giờ khắc này, cô chỉ như một đứa con gái nhỏ bình thường đến thăm phụ thân.

“Con ngoan.” Lão nhân thở một hơi, yếu ớt nói: “Bây giờ là lúc nào.”

Lý Nhan Mạt rõ ràng ý tứ phụ thân, nói: “Hôm nay là ngày 15 tháng 5.”

“Năm tháng… Nguyên lai cha đã ngủ hơn một tháng?” Lão nhân lẩm bẩm nói.

Lý Nhan Mạt ngồi vào bên người lão nhân, hai tay nắm chặt tay ông, cười nói: “Mới hơn một tháng mà thôi, ba ba ngài yên tâm, trong nhà đều tốt.”

“Vậy con và A Trạch…”

Nghe thanh âm khàn khàn của lão nhân, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhan Mạt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Con và Quý Trạch ca rất tốt, ba ba ngài nếu sớm tỉnh thì tốt rồi, ngày hôm qua Quý Trạch ca theo con đến thăm người. Đáng tiếc người lúc đó không tỉnh.”

Lão nhân nhìn ánh sáng hạnh phúc trong mắt con gái, vui mừng nở nụ cười, “Tốt, tốt.” Nói liên tục hai chữ tốt, ông dường như đã mệt không chịu được, hai mắt vẩn đục chậm rãi nhắm lại.

Lý Nhan Mạt cười nhét nhét góc chăn cho cha, ngồi ở bên giường một hồi mới rời khỏi.

Vừa rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, trên khuôn mặt xinh đẹp động long kia lộ ra sắc mặt lạnh như băng, cứ như có một tầng sương lạnh dày đặc bao trùm.

Lúc này có một nam tử cường tráng bước nhanh tới, cúi đầu cung kính nói: “Đại tiểu thư. Nhiệm vụ thất bại.”

Ánh mắt lãnh liệt, Lý Nhan Mạt chất vấn: “Đám rác rưởi các ngươi lúc này cả một tiện dân cũng không giải quyết được sao?”

Bị Lý Nhan Mạt nhục mạ như vậy, nam tử kia cũng không dám phản bác một chút, thân thể hắn run lên, run run rẩy rẩy nói: “Tiểu tử Mộ Trường Phong kia đã thức tỉnh rồi, người của chúng ta còn chưa thăm được năng lực của hắn là gì, cả Ảnh Sát đi cũng chịu thiệt.”

“Ảnh Sát chết?” Lý Nhan Mạt hơi kinh ngạc.

“Không phải. Hồn đèn của hắn vẫn sáng, thế nhưng người vẫn chưa hề trở về. Người của chúng ta canh giữ ở bệnh viện, phát hiện Mộ Trường Phong bình yên vô sự mà ra ngoài, lập tức rút lui.”

Lý Nhan Mạt nghe lời này cũng không sinh khí, trong mắt trái lại hiện lên mấy phần ngạc nhiên nghi ngờ.

Nam tử nói: “Đại tiểu thư, chúng ta còn phải tiếp tục phái người sao?”

“Trước tiên không cần.” Lý Nhan Mạt tiếp tục nói: “Đem người giám thị Mộ Trường Phong đều rút về, tạm thời không cần xuống tay với hắn.”

“Đại tiểu thư là dự định buông tha hắn?”

“Buông tha hắn?” Lý Nhan Mạt mỉm cười, nụ cười diêm dúa lẳng lơ bên trong lộ ra mấy phần độc ác, “Ta muốn hắn chết không được tử tế!”

==============================================================

Vinh Thành và Mục Trường Sinh cùng đi ra khỏi bệnh viện.

Lúc này đã là giữa tháng năm, dần dần vào hạ, khí trời dần nóng, ánh nắng cũng càng ngày càng mạnh, vì vậy cái bóng dưới chân Vinh Thành cũng càng ngày càng rõ ràng.

Anh đi tới đi tới, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn động tác cùng mình hoàn toàn không nhất trí cùng cái bóng, nhìn lâu cũng rõ thứ này hoàn toàn không cấu thành bất cứ thứ gì uy hiếp được anh, anh hiện tại cũng không phải sợ, phiền toái chính là vạn nhất người khác chú ý tới bóng dáng của mình thì nên giải thích thế nào.

Suy nghĩ một chút, Vinh Thành mua dù, mở ra che lại, bóng dù chồng lên bóng dù, cũng không còn nhìn rõ như nữa.

Lúc mua dù, Vinh Thành vốn là muốn mua cho Mục Trường Sinh một cái, chỉ lo Mục Trường Sinh thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt yếu đuối mong manh bị phơi nắng ngất đi, kết quả nhìn nhiều mấy lần về nơi Mục Trường Sinh đứng, liền phát hiện một đóa mây vô cùng chân chó theo sát hắn đi…

Vinh Thành:…

Anh yên lặng đem một thanh dù khác để lại chỗ cũ rồi.

Mới vừa đi tới bãi đậu xe, điện thoại di động trên người liền vang lên. Vinh Thành liếc nhìn thông báo trên màn hình, trong lòng giật mình, bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, anh vội vã tiếp điện thoại, “Ca, có chuyện gì không?”

Vinh Thành là người đại diện của Hoành Nghệ giải trí, mà lão bản của công ty, là thân đại ca của anh —— Vinh Toàn.

Âm thanh Vinh Toàn từ trong điện thoại di động truyền ra, “A Thành a, Trường Phong ở đó không thành vấn đề đi!”

Vinh Thành liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh lẳng lặng đứng ở một bên một cái, vội vàng nói: “Không thành vấn đề, làm sao vậy?”

“Không thành vấn đề? Vậy hắn ngày hôm qua làm sao từ đoàn kịch chạy ra ngoài? Quan đạo diễn hiện tại tức giận đến không thèm tiếp điện thoại anh.”

Vinh Thành ha ha cười vài tiếng, qua loa nói: “A, ngày hôm qua thì cậu ấy làm mọi chuyện đều có nguyên nhân, tuyệt đối không phải cố ý.”

Vinh Toàn nghe cũng không có truy cứu, mà chỉ nói: “Chuyện ở đoàn kịch sự anh cũng không quản được, thế nhưng việc chụp quảng cáo Hậu Thiên em nên chú ý kỹ vào, lần này tuyệt đối không thể phá hỏng!”

Nghe thanh âm Vinh Toàn nghiêm túc, trong miệng Vinh Thành đáp lời “Được”, tâm lý lại nói: Gay go! Sự tình hai ngày nay phát sinh quá nhiều, anh đem chụp quảng cáo quên! Lần quảng cáo này còn làm hỏng, anh mình tuyệt đối có thể đem mình đi gọt a!

Vinh Thành vẻ mặt đau khổ, nhìn thấy Mục Trường Sinh yên tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt sáng lên, liền lôi kéo cậu ngồi xuống trong xe.

“Nói đi, chuyện gì?” Mục Trường Sinh nhìn Vinh Thành liếc mắt một cái, nôn nóng trên mặt đối phương hết sức rõ ràng.

Vinh Thành ngồi ở ghế tài xế, thoáng nhìn xung quanh không có ai, đem xe cửa sổ đều đóng lên, sau khi xác định người bên ngoài không nhìn thấy cũng không nghe thấy, mới nói với Mục Trường Sinh: “Trường Sinh, cậu có thể hay không tạm thời thế thân Trường Phong, giúp hắn đem công tác…”

“Không thể.” Mục Trường Sinh trực tiếp từ chối. Hai tay cậu lồng trong tay áo, sống lưng thẳng tắp một cách tự nhiên, cho dù ngồi ở trong xe chật hẹp, cũng vẫn dường như ngọc thụ lâm phong như cũ, phong thái văn hoa. Hắn là hắn, đệ đệ là đệ đệ, thế thân thân phận của đối phương giống cái gì. Mục Trường Sinh thầm nghĩ.

Nghe Mục Trường Sinh không chút do dự từ chối, Vinh Thành vô cùng thất vọng, “Nhưng là bây giờ Trường Phong không ở đây, nếu như cậu không hỗ trợ, công ty thật sự sẽ xong.”

Mục Trường Sinh nghe vậy nhân tiện nói: “Nếu như ta nhận thức không sai, Trường Phong chỉ là người mới trong công ty của các ngươi.” Ý là, Mộ Trường Phong không ở công ty liền muốn xong cũng thực sự quá khoa trương.

Vinh Thành bất đắc dĩ nói: “Ông chủ công ty giải trí này là anh tôi, hắn mở công ty giải trí này đã mười năm, vẫn luôn không nóng không lạnh, người tôi là người đại diện cho cũng vẫn không nóng không lạnh, mãi đến tận khi tôi đem Mộ Trường Phong mang vào công ty.”

Nghe Vinh Thành nói tới Trường Phong, Mục Trường Sinh rốt cục lộ ra thần sắc hứng thú thần sắc, hắn nhìn thẳng Vinh Thành, ngưng thần lắng nghe.

“Tướng mạo Trường Phong ngươi cũng biết, đặc biệt là hắn luôn thích cười.” Vinh Thành nhìn Mục Trường Sinh nói.

Mục Trường Sinh tự nhiên biết dung mạo mình ra sao, nghe lời này cũng không có phản ứng gì, chỉ còn chờ Vinh Thành nói tiếp.

“Người có nhân duyên rất tốt, diễn kịch cũng rất có thiên phú, lại có trách nhiệm, quả thực trời sinh chính là vì vòng giải trí mà thành.” Vinh Thành nói cái này, ánh mắt cũng dần dần ôn nhu, “Chúng tôi đều cảm thấy được cho hắn thời gian trưởng thành, hắn nhất định có thể có thành tựu, Hoành Nghệ giải trí cũng có thể dựa vào hắn dương danh, nhưng là tất cả vừa mới bắt đầu, Trường Phong lại không biết thế nào, trêu chọc Quý công tử.”

Quý công tử? Mục Trường Sinh trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh dị.

Vinh Thành nói tới Quý công tử, trên mặt liền lộ ra thần sắc chán ghét, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Quý công tử lớn lên ra dáng lắm, nhưng thật ra là tên sắc phôi khốn nạn, vòng giải trí lớn như vậy, hắn muốn người nào không được, cố tình coi trọng Trường Phong nhà ta, tiểu tử Trường Phong này không tim không phổi, so với học sinh tiểu học sát vách còn ngây thơ hơn, rơi vào tay Quý công tử làm sao có thể tốt?”

Mục Trường Sinh cụp mắt, vuốt ve một điểm nhăn nheo trên góc mình góc áo, nói như đương nhiên: “Ngươi nói sai, Trường Phong là nhà ta, không phải nhà ngươi.”

Vinh Thành: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện