Sau khi Tần Dạ xuống sân, Lưu Xuyên lập tức phái tuyển thủ thứ hai của Long Ngâm ra trận, ID của tuyển thủ này cũng hiện lên trên màn hình lớn: Ngô Đồng Mộc.
Lâm Đồng đứng lên đi tới bên cạnh Lưu Xuyên, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đừng lo, phía sau vẫn còn đồng đội, cứ đánh như bình thường, phát huy được trình độ bản thân là được.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Lâm Đồng nghiêm túc gật đầu, xoay người đi lên đài tuyển thủ.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò xanh nhạt, bên trên là áo phông đồng phục Long Ngâm màu trắng với logo đội huy trên tay áo, trên đầu buộc một chiếc chun màu xanh đơn giản, đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, nhìn qua cực kỳ thanh sảng.
Hồ Lượng có chút sửng sốt với việc phái Lâm Đồng ra đánh Diệp Chu, nhịn không được mà lên tiếng: “Diệp Chu là tuyển thủ chuyên đánh võ đài của Thất Tinh Thảo, đã theo đội tuyển Thất Tinh Thảo bốn năm rồi, kinh nghiệm đấu lôi đài cực kỳ phong phú. Lâm Đồng không có phần thắng quá lớn khi đấu với Diệp Chu, chẳng phải cho Tứ Lam lên thì sẽ ổn hơn sao?”
“Có lẽ cậu ta muốn để Tứ Lam đánh vòng thứ hai, hoặc hôm nay Tứ Lam còn phải đánh đoàn chiến nữa.” Trương Thư Bình phỏng đoán.
Lâm Lập Minh cười cười, nói: “Hai vòng lôi đài có tổng số sáu lần ra sân, vừa vặn đội tuyển Long Ngâm có sáu dame, tôi cảm thấy trận chung kết này Lưu Xuyên sẽ đưa hết đội viên lên đài.”
Trương Thư Bình nhanh chóng hiểu ra, tán đồng: “Lâm đội nói có lý, chung kết dù sao cũng là cơ hội quý giá, có rất nhiều tuyển thủ thi đấu điện tử cả đời cũng chưa từng bước chân vào chung kết. Với tính cách của Lưu Xuyên, rất có thể cậu ta sẽ làm như lời Lâm đội, phái hết các thành viên trong đội lên đánh mỗi người một lần.”
“Cũng đúng.” Hồ Lượng tỏ vẻ đồng ý, “Vất vả lắm mới tới được chung kết, các thành viên trong đội thì lên đài giao tranh, bản thân lại chỉ có thể ngồi xem trên ghế dự bị, chắc chắn tuyển thủ không được ra sân sẽ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.”
***
Lưu Xuyên không muốn Lâm Đồng phải mang nỗi tiếc nuối này, hắn quyết đoán phái Ngô Đồng Mộc ra đánh thứ hai ngay trong vòng đầu tiên luôn.
Trên tấm bản đồ “Thực cốt thảo nguyên” này, Võ Đang khi đánh với Cái Bang thì Cái Bang sẽ lời hơn. Vì Cái Bang có hai skill khinh công tốc biến là “Giao long xuất thủy” và “Long đằng hổ dược”, hai chiêu khinh công định hướng linh hoạt này có thể sử dụng để di chuyển vị trí nhanh chóng giữa các bụi cỏ. Trong số các môn phái cận chiến, Cái Bang là có tính cơ động cao nhất. Mà Diệp Chu chơi Võ Đang chỉ có một kỹ năng “Nhân kiếm hợp nhất” có thể vọt tới trước mặt đối thủ từ xa, hơn nữa thời gian hồi chiêu lại khá dài.
Rõ ràng nếu đổi thành tuyển thủ Lộc Tường chơi Côn Cái Bang thì tỉ lệ thắng Diệp Chu trên bản đồ này chắc chắn có thể lên tới 70%. Hay dù là tuyển thủ Quách Dịch An chơi Cái Bang Chưởng thì cũng có tới 60% thắng lợi. Nhưng dù gì Lâm Đồng cũng là người mới, sức bật không thể bằng những tuyển thủ Cái Bang đại thần như Lộc Tường hay Quách Dịch An. Tuy trận đấu hôm nay cô có lợi về địa hình nhưng trình độ giữa cô và Diệp Chu vẫn có chênh lệch nhất định, xét ra thì tỉ lệ thắng của cô trước Diệp Chu còn chưa tới 50%.
Lưu Xuyên dám phái cô lên sân, một là vì hắn hiểu sự bình tĩnh của cô, có thể nhận thức rõ sự chênh lệch của mình và đối thủ nên sẽ không bị xúc động khi giao thủ; hai là đúng như lời Lâm Lập Minh nói, hắn muốn để cho cô một cơ hội đánh chung kết – thực ra Lâm Đồng rất cảm kích với việc này, Xuyên đội nói với cô rằng phía sau vẫn còn đồng đội, không chừng Xuyên thần sẽ lên đài đánh cuối, như vậy cô không nhất thiết phải giết được Diệp Chu, chỉ cần làm tốt việc cần làm, trải đường cho đồng đội phía sau là đủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Đồng siết chặt con chuột, thao tác nhân vật Cái Bang Ngô Đồng Mộc của mình nhảy lên vài lần, nhanh chóng tiến về trung tâm bản đồ.
Diệp Chu đang đứng đó chờ cô, vì Tiết Khắc gây trúng độc cho Tần Dạ nên sau khi Diệp Chu lên sân, cậu tiễn Tần Dạ đi mà không mất chút công sức nào. Lúc này trạng thái của Diệp Chu cực kỳ tốt, gần như đầy máu và mana.
Kiếm khách Võ Đang mặc đạo bào xanh trắng đứng trên một bụi cỏ hẹp dài, lợi kiếm trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn qua đã thấy được đây là cao thủ bình tĩnh nhàn nhã. Còn Lâm Đồng thì vẫn mặc trang phục Cái Bang rách nát, chiếc áo xẻ tay lộ ra cánh tay mảnh khảnh, cô đeo một đôi bao tay màu đen tuyền, chính là vũ khí cam Thương Long của cô.
“Chúng ta có thể thấy vũ khí mà Diệp Chu sử dụng là ‘Lục Hợp Độc Tôn Kiếm’, rất ít cao thủ Kiếm tông lựa chọn vũ khí này. Mọi người cũng biết, Dương Kiếm sử dụng ‘Thất Tinh Đoạt Mệnh Kiếm’ có chiêu thức kèm theo là ‘Thất tinh đoạt mệnh kiếm trận’ với khả năng tấn công đa mục tiêu và định thân quần thể cực kỳ hữu ích.” Trương Thư Bình nhìn thấy số liệu trang bị của hai bên cũng thuận miệng giải thích, “Nhưng Diệp Chu lại lựa chọn ‘Lục Hợp Độc Tôn Kiếm’ với chiêu thức đi kèm chỉ là một skill tấn công đơn mục tiêu, tuy sát thương cao nhưng lại không có hiệu ứng khống chế.”
Dương Kiếm ngồi trên khán đài nghe đến đây cũng không nhịn được mà nói: “Thực ra vũ khí này rất hợp với Diệp Chu, vì cậu ta chỉ đấu võ đài, không cần sử dụng kỹ năng tấn công hay khống chế đa mục tiêu. Chọn Lục Hợp Độc Tôn Kiếm với thương tổn cao cũng rất ổn, vũ khí tôi chọn còn phải tính cả đoàn chiến nữa.”
Thấy Dương Kiếm cuối cùng đã khôi phục lại chăm chú xem thi đấu, Phương Chi Diên mỉm cười, nói: “Cậu nghĩ Trương Thư Bình không biết việc này sao? Anh ta rảnh quá nên tìm chuyện để nói thôi.”
Dương Kiếm: “…”
Trương Thư Bình tiếp tục tìm chuyện để nói tiếp: “Vũ khí ‘Thương Long’ của Lâm Đồng lại có kỹ năng khống chế và tấn công quần thể, với chiêu cuối “Long phi phượng vũ” có tính công kích trên phạm vi lớn và cũng có thể hất tung đối thủ với một tỉ lệ nhất định. Cô ấy là tuyển thủ chỉ đánh lôi đài, chọn vũ khí tấn công đa mục tiêu cũng do bất đắc dĩ, vì bộ chiêu thức của Cái Bang Chưởng đều toàn skill đơn mục tiêu, nên vũ khí được thiết kế cho Cái Bang Chưởng đều có kèm kỹ năng quần công, coi như bù lại thiếu hụt về sát thương trên diện rộng của lưu phái này.”
Hồ Lượng phụ họa: “Đúng là vũ khí mà Cái Bang Chưởng có thể lựa chọn đều dùng để tấn công quần thể. Trên thực tế, vũ khí Thương Long này rất hữu dụng, đặc biệt là hiệu quả khống chế hất tung đa mục tiêu cực mạnh khi giao tranh tổng. Còn nếu solo thì sau khi hất tung đối thủ cũng có thể nhồi combo. Có điều khả năng hất tung này chỉ có xác suất nhất định chứ không phải chính xác trăm phần trăm. Giả dụ nếu mà trúng hết thì cứ hất tung đối thủ lên không trung như máy sấy đánh cho một lượt, sau đó phối hợp với skill khống chế đa mục tiêu của Cái Bang Chưởng lại đánh một đợt nữa cho đến khi đối thủ ngã xuống đất thì đội tuyển Đồng Tước sẽ quá ảo.”
“Đúng, chính là như vậy… Khụ, mà sao hai người vẫn chưa đánh vậy, tôi hết cái để nói rồi.” Trương Thư Bình nói.
Sở dĩ Trương Thư Bình phải tìm chuyện để nói là vì sau khi Lâm Đồng gặp Diệp Chu tại trung tâm bản đồ thì hai người chỉ di chuyển vị trí sang trái sang phải, lườm nguýt nhau từ xa chứ không ai ra tay trước cả.
Diệp Chu đánh chữ nói: “Ây dô! Đây là lần đầu đánh với con gái nên em hơi căng thẳng, chị đại thủ hạ lưu tình nha.”
Lâm Đồng: “…”
Tô Thế Luân theo dõi trận đấu phía dưới nhịn không được nhíu mày: “Từ trên xuống dưới của cái thằng nhóc Diệp Chu này đều rất là gợi đòn.”
Tiêu Tư Kính phụ họa: “Cậu nói đúng.”
Trên thực tế, khi ở gaming house của Thất Tinh Thảo Diệp Chu cũng suốt ngày cà lơ phất phơ như vậy, thường xuyên chọc tức Tô Thế Luân rồi lại chạy tới kể khổ với Tiêu Tư Kính: “Tiêu đội, đội phó bảo anh băm em ra, anh xem em thi đấu ở Thất Tinh Thảo bao năm như thế không có công thì cũng có sức, anh có thể đừng nói với anh ấy cái câu ‘Được, nghe lời cậu’ có được không?”
Tiêu Tư Kính: “…”
Cậu trai này có hơi tưng tửng, là tuyển thủ lão làng ra mắt từ mùa giải thứ Năm, nếu không phải vì cậu ta quá lắm mồm đắc tội nhiều phóng viên thì lúc trước cái danh hiệu Kiếm tông đệ nhất phải có tên cậu ta mới đúng. Ai dè Dương Kiếm ra mắt sau vượt mặt trở thành Võ Đang đệ nhất Kiếm tông, chứ thực ra trình độ của Diệp Chu chẳng thua kém gì Dương Kiếm. Có điều Diệp Chu lại chẳng quan tâm chuyện này, vẫn ngày ngày vui tươi hớn hở lướt weibo hóng thị phi, cậu ta cực kỳ thân với Trần miệng rộng của đội tuyển Thịnh Đường – chung quy người ta nói vật họp theo loài cũng đúng.
Lâm Đồng hơi bất ngờ với việc cao thủ tiền bối đột nhiên đánh chữ nói chuyện phiếm với mình, đã thế Diệp Chu lại còn đánh thêm một câu: “Hay là, chị đại ra tay trước đi?”
“…” Lâm Đồng không nói được gì, quyết đoán dùng “Giao long xuất thủy” nhảy tới trước mặt cậu, ngay sau đó bồi thêm một chiêu “Long chiến vu dã”, Cái Bang trên màn hình vận chưởng trôi chảy, tay phải giơ lên bổ thẳng vào cổ họng Diệp Chu, khí thế sắc bén, động tác cũng dứt khoát và lưu loát vô cùng!
Diệp Chu trúng phải chiêu này, máu giảm xuống còn 95%, Lâm Đồng tiếp tục dùng skill khống chế gần người “Kiến long tại điền” của Cái Bang Chưởng, nếu trúng phải sẽ khiến đối thủ bị làm choáng. Nhưng đúng lúc này Diệp Chu lại đột nhiên khinh công nhảy lên, thành công né được chiêu khống chế vừa rồi.
Rõ ràng là cậu đánh chữ xã giao với Lâm Đồng, nhưng trên sân thi đấu thì làm gì có chuyện nhường nhịn ai? Sau khi Diệp Chu dùng khinh công nhảy lên, cậu lại nhanh chóng di chuyển vị trí với “Phiêu tuyết xuyên vân”, đáp xuống ngay sau lưng Lâm Đồng, mở màn bằng một chiêu “Nhân kiếm hợp nhất”!
Đạo trưởng Võ Đang trên màn hình bỗng hóa thành bóng kiếm khổng lồ, hợp thể làm một với vũ khí trong tay, bóng kiếm to lớn nhào thẳng tới chỗ Lâm Đồng như mãnh thú – trúng chiêu!
Lâm Đồng không những bị mất một lượng máu không nhỏ mà còn bị Nhân kiếm hợp nhất làm choáng tại chỗ.
Rõ ràng Diệp Chu cực kỳ giảo hoạt, sau khi trốn được khống chế của Lâm Đồng đã lập tức đáp trả, nhân lúc Lâm Đồng bị cố định tại chỗ, trường kiếm trong tay vẽ ra một đường kiếm xinh đẹp, đánh ra combo sắc bén nhất của Võ Đang Kiếm tông – ba kích Tam hoàn sáo nguyệt.
Nhân kiếm hợp nhất và ba kích của Tam hoàn sáo nguyệt giúp cậu tích đủ kiếm ý, một chiêu Kiếm ảnh vô ngân tung ra, vô số bóng kiếm phân tách khắp nơi khiến người ta hoa mắt, Lâm Đồng bị bao vây ở chính giữa bị áp máu trên diện rộng – combo bùng nổ lần này của Diệp Chu đã khiến Kiếm ảnh vô ngân tạo ra bạo kích, trực tiếp bào đi 20% máu của Lâm Đồng!
***
Phương Chi Diên nhìn thấy cảnh này bỗng lên tiếng: “Cách nhồi sát thương bằng combo của Diệp Chu vẫn rất lợi hại, so với cậu thì sao?”
Dương Kiếm thấy đội trưởng hỏi liền thành thật trả lời: “Tôi với cậu ấy đánh thì 50:50, chiêu kèm theo vũ khí của cậu ấy có sát thương cực cao, trước đây tôi cũng từng thử đổi sang vũ khí tấn công đơn mục tiêu để đi đánh lôi đài, có điều tôi đã quen dùng Thất Tinh Đoạt Mệnh Kiếm rồi, số liệu trang bị toàn thân đều phối hợp theo vũ khí, thành ra lên sân lại không quen.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp đều có vũ khí yêu thích, rất ít người sẽ đổi vũ khí giữa lôi đài và đoàn chiến vì như vậy thì số liệu sẽ không đạt được sự cân bằng cần thiết, mất công phải đổi luôn toàn bộ trang bị – ngoại trừ Lam Vị Nhiên ra, đừng nói vũ khí, đến lưu phái còn đổi lúc nào cũng được.
Dương Kiếm lựa chọn vũ khí có tính thương tổn đa mục tiêu cũng vì cân nhắc tới cả đoàn chiến cùng Tuyết Lang, cậu đánh đổi dame tạo ra khi solo để mang theo chiêu cuối khống chế mạnh mẽ, như vậy có thể phối hợp với cặp sinh đôi Lã Minh Triết và Lã Minh Kiệt, khi giao tranh tổng sẽ tăng hiệu quả hơn rất nhiều.
Thực ra Phương Chi Diên hiểu rất rõ điều này, trong lòng Dương Kiếm đã coi đội tuyển Tuyết Lang như nhà mình mà đối đãi, vì thế đều cân nhắc mọi chuyện vì Tuyết Lang, dù đội trưởng cũ của Trường An là Lâm Lập Minh có xuất hiện thì Phương Chi Diên cũng không hề cảm thấy lo lắng.
Kể cả Lâm Lập Minh có thực sự muốn vực dậy Trường An đi nữa thì phải hỏi xem đội trưởng của đội tuyển Tuyết Lang có muốn thả người hay không.
– hắn tuyệt đối không bao giờ để Dương Tiểu Kiếm chạy mất.
Phương Chi Diên khẽ cười, vỗ nhẹ tay Dương Kiếm, nói: “Cậu am hiểu tấn công chủ động còn Diệp Chu thì thiên về cách đánh phản kích dựa trên sai lầm của đối phương. Phong cách của hai người không giống nhau. Hôm nay Lâm Đồng đấu với Diệp Chu ít ra sẽ dễ hơn là đấu với cậu.”
Chính ra câu này cũng không sai, nếu hôm nay đối thủ của Lâm Đồng là Dương Kiếm thì thôi khỏi phải đánh nữa. Cách chơi chuyển hoán tiết tấu của cô không thể gây ảnh hưởng tới Dương Kiếm vì kiểu đánh chủ động truy kích hung dữ của Dương Kiếm mà gặp phải tuyển thủ chênh lệch thực lực quá lớn thì cậu sẽ nhanh chóng nắm lấy cơ hội mà giã nát đối thủ.
Diệp Chu lại thiên về lối chơi vững chắc, vì thế Lâm Đồng vẫn có cơ hội trong kèo đấu với Diệp Chu.
Dương Kiếm mất tự nhiên rút tay về. Cậu nhận ra Phương Chi Diên rất thích xoa đầu, vỗ mu bàn tay của cậu như đang dỗ một đứa bé. Động tác thân mật tự nhiên này khiến Dương Kiếm rất xấu hổ, cảm giác trước mặt Phương đội mình bỗng nhiên lại rất trẻ con…
Dương Kiếm đành đè lại sự mất tự nhiên này xuống đáy lòng, dồn lực chú ý về sân thi đấu.
***
Trên sân đấu, Lâm Đồng bị Diệp Chu phản kích bào đi 20% máu, sau khi hết bị hiệu ứng khống chế, cô không vội tránh né mà xoay người lại đáp trả bằng một chiêu vào ngay trước ngực Diệp Chu – Long khiếu cửu thiên!
Chưởng pháp đột nhiên đánh tới khiến Diệp Chu bị bất ngờ, cậu vốn tưởng Lâm Đồng sẽ mở khinh công kéo dãn cự ly như người bình thường, sau khi bị khống chế thì đợi hết hiệu ứng sẽ trốn khỏi phạm vi công kích của đối phương để tìm cơ hội. Chẳng ngờ cô gái này đã không trốn thì thôi còn lập tức đáp lại cậu bằng một chiêu công kích!
Tốc độ tiến công của Lâm Đồng cực nhanh, combo ba chưởng đánh ngã Diệp Chu – đúng vậy, kích thứ ba trong Long khiếu cửu thiên có hiệu quả đánh ngã đã được Lâm Đồng tung ra thành công!
Cái Bang Chưởng là chức nghiệp cận chiến, khi lại gần vật lộn với đối thủ sẽ có ưu thế, sau khi Lâm Đồng đánh ngã Diệp Chu, cô nhồi thêm một chiêu tấn công “Kháng long hữu hối” ngay trước mặt Diệp Chu, sau pha trao đổi chiêu thức, máu của Diệp Chu còn lại 75%, trong nháy mắt chênh lệch máu giữa Lâm Đồng và cậu đã lật ngược hoàn toàn!
Fan Long Ngâm đang theo dõi trận đấu cũng kích động spam hoa: “Ngô Đồng xịn quá!” “Ngô Đồng đánh tốt lắm!”
Tất nhiên đây mới chỉ là ưu thế tạm thời của Lâm Đồng mà thôi, Diệp Chu là tuyển thủ thi đấu lâu năm, với kinh nghiệm phong phú thì sẽ không thể bị khống chế liên tục. Cái Bang Chưởng có rất nhiều skill khống chế, làm choáng, đánh ngã, hất tung, nếu Lâm Đồng cứ tiếp tục sử dụng kỹ năng khống chế thì cậu sẽ cực kỳ bị động. Vì thế ngay sau khi hiệu ứng đánh ngã kết thúc, Diệp Chu lập tức dùng khinh công bay đi, bảo trì khoảng cách nhất định với Lâm Đồng, tìm kiếm một cơ hội đáp trả.
Cả hai skill khinh công đột tiến của Lâm Đồng đều đang hồi chiêu, Nhân kiếm hợp nhất của Diệp Chu cũng chưa hồi lại, hai bên chỉ có thể dùng khinh công giang hồ để nhảy tiến nhảy lui. Cả hai đều là cận chiến, chính giữa lại bị ngăn cách bởi một đống bụi cỏ và vũng bùn nguy hiểm, không thể tấn công được tới đối thủ, trận đấu lâm vào cục diện giằng co.
“Hiện tại lượng máu của hai bên chỉ chênh nhau khoảng 5%, Lâm Đồng đang tạm thời dẫn trước.” Trương Thư Bình hết việc để làm đành tìm cớ nói chuyện, “Nhưng Diệp Chu còn giữ lại rất nhiều chiêu thức quan trọng, nếu cậu ấy bùng nổ vào giai đoạn sau của ván đấu thì hoàn toàn có thể khỏa lấp chừng đó chênh lệch. Đặc biệt là chiêu thức đi kèm Lục Hợp Độc Tôn Kiếm có thể bào đi 15% máu đối thủ trong một lần vẫn còn, có thể coi đây thanh vũ khí sở hữu skill tấn công đơn mục tiêu mạnh nhất.”
Hồ Lượng phối hợp: “Nếu đánh nhau trên đất bằng thì Lâm Đồng đã sớm rơi vào thế bị động, có điều bản đồ hôm nay cho cô ấy rất nhiều cơ hội, vũng bùn trải khắp nơi hạn chế khả năng hành động của Diệp Chu, còn xét về skill khinh công di chuyển vị trí thì Cái Bang nhỉnh hơn hẳn, cô có thể lợi dụng những chiêu thức này để tạo đột biến.”
Vừa nói xong, “Giao long xuất thủy” của Lâm Đồng đúng lúc hồi lại.
Hai mắt Lâm Đồng sáng lên, nhắm chuẩn vị trí của Diệp Chu rồi tung chiêu bay vọt tới trước mặt cậu, tung ra hai chưởng của kỹ năng tấn công gần người “Song long hí châu” của Cái Bang Chưởng – đây là skill gây ra thương tổn cực cao, hai chưởng nhắm vào ngực quân địch sẽ gấp đôi sát thương so với tấn công chưởng đơn. Hơn nữa chiêu này lại gây ra bạo kích, máu của Diệp Chu lập tức bị rút đi chỉ còn lại 65%!
Lâm Đồng tiếp tục sử dụng kỹ năng “Phi long tại thiên”, hất tung Diệp Chu lên không trung, đồng thời cô cũng bay lên trời, liên tiếp đánh ra hai chưởng nhắm thẳng vào ngực cậu!
Combo nhồi vào lưu loát gọn gàng, Lâm Đồng đã phô bày triệt để và cực kỳ nhuần nhuyễn sự bạo lực của Cái Bang Chưởng. Diệp Chu bị cô đánh từ mặt đất lên trên không rồi lại đạp từ trên không xuống đất, tầm nhìn trên màn hình máy tính trước mặt loạn lên loạn xuống.
Lâm Đồng có thật là con gái không, sao mà đàn ông hơn cả mình vậy? Diệp Chu chửi rủa trong lòng, ăn nguyên một combo xong chỉ còn lại 50% máu.
Điều này khiến Diệp Chu rất bất ngờ, tất nhiên cậu cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, đáp trả bằng cách chơi lớn!
– Lục hợp độc tôn kiếm trận!
Đây là kỹ năng kèm theo của Lục Hợp Độc Tôn Kiếm, khác với Thất Tinh Đoạt Mệnh Kiếm của Dương Kiếm, Cửu Thiên Tinh Thần Kiếm của Lương Hải Tân hay Bát Hoang Quy Nguyên Kiếm của Chu Mộc và Giang Thiếu Khuynh với những chiêu thức đa mục tiêu như mưa kiếm giáng xuống từ trên trời mang theo hiệu ứng hoa lệ. Kỹ năng này của Diệp Chu là một skill đơn mục tiêu, vì thế chỉ có đúng một thanh kiếm sắc bén lao từ trên không xuống đất, nhắm chuẩn vào đỉnh đầu đối thủ, cảm giác như bổ người làm đôi.
Khán giả chỉ thấy một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắm trên đỉnh đầu Ngô Đồng Mộc, xung quanh tỏa ra hiệu ứng ánh sáng thoạt nhìn rất kinh khủng.
Quả nhiên kỹ năng mang sát thương đơn mục tiêu cao nhất này lập tức bào đi 15% máu của Lâm Đồng. Diệp Chu nhồi thêm một chiêu “Nhất kiếm phong hầu” để tiếp tục áp máu của Lâm Đồng. Chẳng ngờ đúng lúc này Lâm Đồng lại đột nhiên sử dụng kỹ năng khinh công thứ hai của mình là “Long đằng hổ dược” lùi về phía xa, thành công trốn được chiêu vừa rồi.
– đây chính là ưu điểm của việc có hai loại khinh công.
Lâm Đồng lợi dụng kỹ năng di chuyển thay đổi vị trí để kéo dãn cự ly, ngắt mạch tấn công của Diệp Chu, đồng thời tối thiểu hóa hiệu quả trong pha đáp trả vừa rồi của Diệp Chu.
***
Lưu Xuyên nhìn cảnh này cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Lâm Đồng đánh rất bình tĩnh, xem ra cô ấy đã có thể vận dụng tự nhiên cách đánh thay đổi tiết tấu rồi.”
Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh cũng gật đầu, chăm chú nhìn màn hình lớn, nói: “Lâm Đồng vẫn ra bài không theo lệ thường, quả nhiên Diệp Chu đã bị quấy rầy nhịp độ đánh.”
Lâm Đồng là người bạn cậu quen hồi học piano thời niên thiếu, sau này cô gia nhập đội tuyển Long Ngâm cũng là vì lần gặp gỡ tình cờ ở cuộc thi Rhythm Master, chứng kiến con đường gian nan, vô số trận thua cũng như những ánh mắt nghi ngờ từ bên ngoài, cho đến giờ đã tìm ra cách đánh phù hợp với chính mình, bản thân Ngô Trạch Văn cũng mừng cho cô.
“Có điều muốn thắng Diệp Chu vẫn rất khó.” Lưu Xuyên nhận định khách quan, “Cứ trao đổi chiêu thức kiểu này thì càng về sau Lâm Đồng sẽ càng thiếu hụt mana. Mà Diệp Chu thì lại không cần lo lắng, Võ Đang Kiếm tông rất dễ phản công, chỉ cần tích đủ kiếm ý là có thể bùng nổ liên tục, ưu thế về lượng máu chênh lệch mà Lâm Đồng tạo ra sẽ rất nhanh bị vượt qua.”
Trận quyết đấu diễn ra cực kỳ kích thích, vừa rồi khi Trương Thư Bình nói thì máu của Lâm Đồng và Diệp Chu lần lượt là 80% và 75%, trong nháy mắt máu của cả hai đã chỉ còn 65% và 50%. Nhìn qua thì Lâm Đồng có nhiều lợi thế hơn, Diệp Chu đã mất cả chiêu thức kèm theo vũ khí, nhưng trên thực tế, những khán giả cẩn thận vẫn có thể phát hiện ra, toàn bộ kỹ năng tấn công của Lâm Đồng đều đang hồi chiêu, mana cũng không còn nhiều. Diệp Chu thì khác, Nhân kiếm hợp nhất của cậu đã sẵn sàng.
– Nhân kiếm hợp nhất!
Quả nhiên, Diệp Chu nhân cơ hội Lâm Đồng vẫn đang đứng trong phạm vi tấn công, tiếp tục hóa thành thanh kiếm khổng lồ tiến tới trước mặt Lâm Đồng!
Thực ra Lâm Đồng biết đối phương đã hồi lại chiêu này, nhưng cô đã mất cả hai skill khinh công, muốn tránh cũng không thể tránh liên tục. Diệp Chu không phải tuyển thủ trình độ bình thường, cô vừa trốn được chiêu thức mở đầu combo “Nhất kiếm phong hầu” thì đương nhiên Diệp Chu sẽ không để cô có cơ hội né được chiêu thứ hai.
Vì thế Lâm Đồng đưa ra quyết định cực kỳ bất ngờ.
Ngay trong nháy mắt Diệp Chu sử dụng Nhân kiếm hợp nhất, Lâm Đồng đột nhiên chủ động nhảy thẳng vào trong vũng bùn.
Khán đài bỗng ồ lên! Mọi người đều biết bùn lầy trên bản đồ sẽ gây hiệu ứng làm chậm, trốn còn chưa kịp, đâu ra cái kiểu chủ động nhảy vào trong?! Hiện tại cũng không phải đánh đoàn chiến mà tự sát để không nhường điểm hạ gục cho đối thủ – tự sát trên lôi đài thì khác nào giơ đầu ra cho người ta chém?
Đáp án nhanh chóng được đưa ra.
Vì Lâm Đồng đột ngột nhảy xuống bùn, ngay khi chiêu của Diệp Chu đánh tới trước mặt cô, Diệp Chu cũng theo quán tính của Nhân kiếm hợp nhất mà đáp xuống vũng lầy theo!
Trương Thư Bình nở nụ cười: “Không hổ là tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm, quả nhiên hấp thụ hết tinh hoa của Xuyên thần – dù mình không được lợi gì nhưng vẫn cứ phải hại người khác!” (*)
Sau khi thuận miệng bêu xấu Lưu Xuyên, Trương Thư Bình mới giải thích chi tiết: “Kỹ năng Nhân kiếm hợp nhất này có thể biến vũ khí trong tay Võ Đang thành bóng kiếm khổng lồ ập đến đối thủ, vì diện tích của bóng kiếm lớn, tỉ lệ chí mạng cực cao, bước di chuyển nhỏ của Lâm Đồng cũng thuộc vào phạm vi tấn công của Nhân kiếm hợp nhất, nên Diệp Chu hoàn toàn không sợ việc kỹ năng bị chệch đi vài độ, vì vẫn có thể đánh được tới cô. Lâm Đồng chủ động nhảy vào vũng bùn thì Diệp Chu cũng rơi luôn vào trong vũng bùn cùng cô, hành động này thực sự không khác nào kéo người xuống nước.”
Lúc đó Lâm Đồng không nghĩ quá nhiều, cô chỉ nghĩ dù mình không thắng được Diệp Chu thì cũng phải tạo ra chút phiền toái cho Diệp Chu để tạo cơ hội cho đồng đội sau mình tranh thủ.
Vì thế cô tình nguyện hi sinh kéo luôn Diệp Chu vào trong bùn, nếu Diệp Chu muốn tiếp tục tấn công cô thì sẽ phải đứng trong vũng bùn này. Cứ thế thì trạng thái trúng độc của hai người sẽ gia tăng, không khác nào đồng quy vu tận.
Diệp Chu cạn lời với hành động của Lâm Đồng.
Giờ cậu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu buông bỏ cơ hội tấn công Lâm Đồng thì với 15% máu mà Lâm Đồng đang dẫn trước, đến khi hồi hết chiêu thức thì chắc chắn cô sẽ phản kích đánh cậu, cứ thế cậu sẽ không có được lợi thế nào. Chưa kể thời gian hồi chiêu của Nhân kiếm hợp nhất khá lâu, cậu không thể lãng phí kỹ năng này được.
Vì thế Diệp Chu đành bất đắc dĩ đứng trong đầm lầy, nhân cơ hội Lâm Đồng đang dính làm choáng liền lập tức nhồi vào một combo.
– Tam hoàn sáo nguyệt, Kiếm vũ phiêu hương, Kiếm ảnh vô ngân!
Combo hoa lệ nhanh chóng bào máu của Lâm Đồng, lần bùng nổ này của Diệp Chu rất mạnh, chưa kể bị ảnh hưởng bởi trạng thái trúng độc của đầm lầy, máu của cả hai đều chỉ còn lại khoảng 30%!
Sau khi hiệu ứng làm choáng kết thúc, Lâm Đồng đột nhiên nhảy lên không trung, Diệp Chu cũng khinh công bay lên như đã dự đoán trước. Lâm Đồng dùng một chiêu “Long chiến vu dã” nhào về phía Diệp Chu trên không, Diệp Chu cũng đáp trả bằng một chiêu “Kiếm ảnh phân phi” hướng về phía cổ Lâm Đồng. Cả hai đánh từ trên trời lại đáp xuống đất tiếp tục so chiêu, giao thủ cực kỳ kịch liệt!
Mà debuff trúng độc trên người cả hai cũng tăng đến tầng thứ ba.
Rõ ràng Diệp Chu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, cậu muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết cô gái khiến cậu quá bất ngờ này. Trường kiếm trong tay Diệp Chu vung lên, một combo không khách khí nhắm vào người Lâm Đồng!
Thân là cao thủ hàng đầu của Võ Đang Kiếm tông, sức bật ngắn hạn của Diệp Chu cực kỳ kinh người, tất cả chiêu thức còn giữ lại của cậu đều được sử dụng hết vào lúc này khiến thanh máu của Lâm Đồng chỉ còn lại dưới 10%. Mà Lâm Đồng cũng không hề sợ hãi đáp trả, găng tay màu đen liên tục ra chưởng, khí thế cực kỳ sắc bén!
Lúc này cô không định chạy trốn kéo dài thời gian nữa vì cô biết một khi Diệp Chu đổi cách chơi thành tấn công nhanh thì cô sẽ không thể thoát được khi khinh công chưa hồi lại, chỉ còn có thể liều mạng mà thôi – đánh đổi mạng sống của chính mình để nhồi sát thương nhiều nhất có thể.
Trong khoảnh khắc ấy, hiệu quả hình ảnh của các loại chiêu thức tung ra khiến người ta hoa cả mắt, con rồng đỏ khổng lồ bay lên trời, chiêu thức kèm theo vũ khí “Long phi phượng vũ” của cô cũng mở ra, tuy Diệp Chu trúng chiêu cuối khiến máu mất đi rất nhiều nhưng cậu lại nghiêng người tránh được đúng lúc nên không bị chiêu vừa rồi hất tung.
Diệp Chu nhắm chuẩn cơ hội, đáp trả bằng một chiêu bùng nổ “Kiếm ảnh vô ngân” khi vừa tích đủ kiếm ý, rốt cuộc Cái Bang thấp máu cũng ngã xuống dưới kiếm của Võ Đang.
– [Nhất Diệp Biển Chu (một chiếc thuyền con)] kích sát [Ngô Đồng Mộc]!
Người xem tại hiện trường vỗ tay hoan hô Diệp Chu, cũng có rất nhiều người vỗ tay cho Lâm Đồng!
Cách đánh của Lâm Đồng cực kỳ hung mãnh, có tiến có lùi, chuyển hoán tiết tấu một cách tự nhiên, dù đã chủ động tấn công tại giai đoạn đầu giành được ưu thế, nhưng sau đó Diệp Chu cũng đáp trả cực kỳ lợi hại, cô không thể tiếp tục bảo trì ưu thế này, cuối cùng chỉ để lại chút bi tráng khi liều mạng với Diệp Chu sau những đòn đánh hụt tốn mana.
Mọi người biết, cô gái này đã liều mạng vì lôi đài của Long Ngâm.
Đúng là trình độ của cô không thể bằng Diệp Chu, nhưng cô đã tận tâm tận sức, dùng đủ loại thủ đoạn để khiến Diệp Chu thấp máu, dù chết cũng trải đường cho tuyển thủ phía sau. Chỉ riêng điểm này thôi, Lâm Đồng đã xứng đáng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt của fan Long Ngâm rồi!
***
Khi kết thúc, sắc mặt Lâm Đồng rất bình tĩnh, vì cô biết mình đã dốc hết sức, dù trận này có thua thì cô cũng không tiếc nuối gì.
Lưu Xuyên thấy cô gái mặt đầy thản nhiên đi xuống dưới đài, không nhịn được mà có chút xót xa. Hắn biết Lâm Đồng đã rất tận lực, hôm nay Lâm Đồng đánh tốt hơn hắn nghĩ nhiều lắm, vậy là đã đủ rồi. Thực ra Lưu Xuyên cũng tốn bao tâm huyết để có thể đưa một người mới như Lâm Đồng đến được như ngày hôm nay. Nhìn cô chịu đủ lời đàm tiếu mà vẫn kiên cường như vậy, Lưu Xuyên làm đội trưởng cũng rất đau lòng.
Con gái tuổi này sẽ rất ít khi tham gia thi đấu điện tử, trước đây kéo Lâm Đồng xuống nước chỉ vì Long Ngâm chưa đủ thành viên. Thực ra Lâm Đồng kém hơn Trạch Văn và Từ Sách một chút, nhưng đội tuyển nào cũng thế, có đại thần cực xuất sắc thì cũng sẽ có tuyển thủ phổ thông. Mọi người tạo nên một chỉnh thể thống nhất, cùng nhau cố gắng, không thể chỉ vì có một người trình độ hơi yếu hơn mà đội trưởng lại đuổi đi.
Lâm Đồng vẫn rất cố gắng, Lưu Xuyên biết hết, cũng nghĩ ra đủ cách để bức ra tiềm lực mạnh nhất của cô, tìm cho cô cách đánh phù hợp với bản thân mình. Hôm nay thực sự Lâm Đồng đã chứng tỏ được bản thân! Cô không thể xuất sắc được như rất nhiều đại thần, thế nhưng dù sao thiên tài cũng chỉ là thiểu số, trong giới eSports này vẫn còn rất nhiều tuyển thủ tư chất bình thường như cô, chỉ cần cố gắng thì cô cũng có thể đứng trên vũ đài chung kết, đánh cho tuyển thủ vương bài của Võ Đang Kiếm tông là Diệp Chu trở tay không kịp!
Lý Tố Nguyệt và Hứa Hân Nhiên đang theo dõi trận đấu trên khán đài đều muốn khóc khi nhìn cảnh này, Chu Mộc tuy biểu tình bình tĩnh nhưng cũng giơ hai tay lên hoan hô cho Lâm Đồng.
Các cô đều biết thực ra Lâm Đồng đã rất vất vả, đặc biệt là ở trong một đội tuyển Long Ngâm nhiều đại thần như thế, cô phải gánh chịu rất nhiều áp lực.
Tuy khác đội nhưng quan hệ của mấy cô gái này rất tốt, vốn tuyển thủ nữ đã rất hiếm trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, lại thêm việc tuyển thủ nữ bẩm sinh không thể phản ứng nhanh như tuyển thủ nam khi thi đấu eSports, vì thế con gái đi đánh giải thường sẽ gặp phải hoài nghi của rất nhiều người – thế nhưng những điều đó chẳng thể đả động đến quyết tâm của bọn họ, họ cũng theo đuổi giấc mộng quán quân, cũng ngày ngày cố gắng, bọn họ hoàn toàn không hề thua kém bất cứ tuyển thủ nam nào!
Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu cũng vỗ tay cho Lâm Đồng, rõ ràng biểu hiện của cô gái này trong trận chung kết hôm nay đã nhận được sự thừa nhận của mọi người.
Sau khi Lâm Đồng đi xuống, Ngô Trạch Văn chủ động tiến về phía trước, nghiêm túc nói: “Đánh tốt lắm.”
– dù thua nhưng thua trong vinh quang. Tuyển thủ nữ duy nhất của đội, chúng tôi tự hào vì cô.
Lâm Đồng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, cười cười nói: “Thật không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Thật, mọi người đều nói cậu đánh rất tốt.”
Lưu Xuyên cũng mỉm cười đi tới, vỗ nhẹ lên vai cô: “Tôi không có nhiều lời để khen nữa, có thể phát huy được trình độ của mình tại chung kết đã là đột phá lớn rồi. Rất nhiều tuyển thủ bị căng thẳng trong chung kết mà thường xuyên mắc sai lầm, nhưng cô đã thành công ổn định được cục diện, tốt lắm, Lâm Đồng.”
Lâm Đồng luôn kiên cường vậy mà lúc này cũng thấy nóng nơi hốc mắt – cô thua rồi! Nhưng đồng đội không trách cứ mà lại cổ vũ cô, hiểu cô, hơn nữa còn thừa nhận sự cố gắng của cô, vậy là đủ rồi! Đội tuyển Long Ngâm là một thể thống nhất, bọn họ chưa từng vứt bỏ cô!
Lâm Đồng gật mạnh đầu, nói: “Hiện tại Diệp Chu chỉ còn có thể sử dụng đúng skill Tam hoàn sáo nguyệt thôi, Nhân kiếm hợp nhất và Kiếm ảnh vô ngân còn 15 giây nữa mới hồi lại. Những chiêu khác đều còn hơn 20 giây. Mana còn 10%.” Đây là kết quả mà cô đã dùng toàn lực của mình để có được, sau khi báo lại chính xác tình hình chiến đấu cho đồng đội, cô nhìn về phía đội trưởng, “Giờ ai sẽ lên sân?”
Lưu Xuyên cười cười, quay đầu nhìn về phía Ngô Trạch Văn: “Trạch Văn, cậu lên được không?”
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì với quyết định của đội trưởng, dứt khoát gật đầu: “Được.”
Lưu Xuyên nói: “Nhìn thấy cậu ra sân thì rất có khả năng bên đó sẽ phái một người ra, cậu biết là ai đúng không?”
“Biết.” Ngô Trạch Văn nói, “Hẳn là Tiêu đội sẽ để Luân thần đích thân ra đối phó với tôi, trong kèo đấu cùng lưu phái thì tỉ lệ thắng của tôi trước Luân thần sẽ rất thấp.”
“Tỉ lệ thắng thấp cũng không có nghĩa là không có hi vọng thắng, bản đồ này tôi chọn vì cậu, có thể lợi dụng triệt để ưu thế về địa hình.” Lưu Xuyên kiên nhẫn dặn dò Ngô Trạch Văn, “Giờ Diệp Chu thấp máu rồi, cố gắng dùng ít chiêu thức nhất có thể để giải quyết cậu ta. Đợi lát nữa đấu với Luân thần thì lại đánh cấu máu kéo dài thời gian, dùng nhện và rết cho thật tốt. Dù thắng hay thua thì cơ hội quyết đấu với Tô Thế Luân cũng rất hiếm có, tôi tin cậu có thể đánh tốt trận này, cố lên.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhìn hắn nói: “Tôi sẽ.”
Lưu Xuyên mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngô Trạch Văn, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Ngô Trạch Văn xoay người lên đài, Lưu Xuyên nhìn theo bóng cậu mà cảm khái trong lòng: Trận quyết đấu giữa Trạch Văn và Luân thần hẳn là không thể tránh được, nhìn con gà mờ trước kia giờ đây có thể trấn định tự nhiên đứng trên sân đấu chung kết, Lưu Xuyên thực sự cảm thấy rất tự hào.
Đây là tuyển thủ một tay hắn bồi dưỡng nên, từ một newbie không hiểu gì trong game đến một người mới xuất sắc nhất mùa giải.
Hắn tin tưởng Ngô Trạch Văn của hôm nay nhất định sẽ khiến mọi người chấn động!
Hết chương 382.
Có một cái bug to đùng ở đây, trong chương 297, tác giả nói Diệp Chu ra mắt mùa giải thứ sáu, muộn hơn Thiệu Lộc. Đến chương 380 và 382 này lại nói Diệp Chu ra mắt vào mùa giải thứ năm, đồng kỳ với Thiệu Lộc. Mình đang không biết nên sửa thành cái kỳ nào đây =_=
Bug thứ 2 là ID của Diệp Chu, ở chương 297 nó là Nhất Đãng Cửu Châu, chương này lại thành Nhất Diệp Biển Chu, mình kiểm tra lại cả chương 91 thì thấy vẫn là Nhất Diệp Biển Chu, mà rõ ràng ID này hợp lý hơn, nên mình sẽ sửa lại chương 297 luôn nhé. Chả hiểu tác giả phiêu quá nhầm với ID trong game của bạn mình hay thế nào mà lại có sự nhầm lẫn này.
(*) Bản gốc sử dụng thành ngữ “tổn nhân bất lợi kỷ”, mình dịch nghĩa luôn trong truyện nhé. Câu này gợi nhớ đến một nhân vật trong Tuyệt đại song kiêu của Cổ Long là Bạch Khai Tâm, người này có sở thích rất kỳ lạ là “tổn nhân bất lợi kỷ”. Người sống ở đời đa số làm những chuyện xấu hại người đều vì mục đích mang lại lợi ích gì đó cho bản thân. Kẻ giết người để cướp của, kẻ hãm hiếp vì háo sắc, kẻ âm mưu vì danh lợi… nhưng Bạch Khai Tâm tuyệt nhiên hại người… chẳng vì lý do gì. Hắn không nói xấu kẻ khác, không dồn người ta vào con đường sống dở chết dở thì không thể nào chịu được. Hắn hại người vì sở thích, vì đam mê chứ tuyệt không vì lợi ích.
Danh sách chương