Khi Lưu Xuyên mang đội tới hậu trường gặp Giang Tuyết thì thấy mắt của Giang Tuyết đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc. Lưu Xuyên khẽ cười nhưng cũng không nói ra, so với nữ tuyển thủ Lâm Đồng quả cảm kiên cường thì tính cách Giang Tuyết mềm mại hơn nhiều, vừa rồi theo dõi trận đấu có lẽ đã kích động muốn khóc nhưng lại ngại không muốn bọn Lưu Xuyên thấy nên mới vội vàng lau nước mắt… Tiếc là lau không sạch nên vẫn nhìn thấy vệt nước trên khóe mắt.
Nhìn thấy chị em tốt, Giang Tuyết cũng lập tức đi tới ôm Lâm Đồng, cười nói: “Đánh tốt lắm!”
Lâm Đồng đắc ý hất cằm: “Đương nhiên!”
Lưu Xuyên cười nói: “Nếu bím tóc phía sau biến thành cái đuôi thì khéo đã vểnh lên tận trời rồi.”
Lâm Đồng đứng qua một bên nói: “Vậy đội trưởng thấy hôm nay tôi đánh không tốt à?”
Lưu Xuyên khẳng định: “Đánh tốt, tiếp tục cố gắng đi!”
Lúc này Lâm Đồng mới vui vẻ, mấy khi nghe được câu khen ngợi của đội trưởng.
Giang Tuyết cũng đi tới trước mặt Lưu Xuyên hỏi: “Đội trưởng, tôi có đặt bàn ở một nhà hàng gần đây, phục vụ đồ Quảng Đông khá thanh đạm, giờ đi ăn cơm đã.”
Lưu Xuyên nói: “Được, mọi người cũng mệt rồi, đi lấp đầy bụng rồi nói tiếp.”
Mọi người lần lượt lên xe của Long Ngâm, Giang Tuyết đứng một bên đếm số người như hướng dẫn viên du lịch, đếm đến cuối lại phát hiện thiếu một người, nghi hoặc hỏi: “Đội phó Lam đâu?”
“Hồ Lượng có việc tìm cậu ta nên tên đó đi ôn chuyện với bạn cũ rồi, lát nữa tự bắt xe đi tìm chúng ta, cứ lên xe trước rồi nhắn tin địa chỉ nhà hàng cho cậu ta là được.” Lưu Xuyên nói.
“Được.” Giang Tuyết gật đầu, lên xe xong liền nhắn địa chỉ nhà hàng cho Tứ Lam.
Khi mọi người tới nhà hàng thì đúng tầm bữa tối, rõ ràng nhà hàng này rất hot, nguyên tầng một dường như chật kín khách, cũng may Giang Tuyết làm việc cẩn thận đã đặt bàn trước, mọi người trực tiếp đi lên phòng riêng ở tầng hai theo hướng dẫn của nhân viên. Lưu Xuyên cũng rất hào phóng gọi đủ các loại món ăn ngon lành phong phú.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Anh có muốn cho đồ ăn lên luôn không ạ?”
“Chưa cần vội, chúng tôi còn thiếu một người, chờ cậu ta đến rồi cho thức ăn lên cũng được.” Lưu Xuyên gọi thêm mấy chai nước ngọt, để nhân viên rót cho mọi người, sau đó mới mỉm cười nói, “Ngày kia là chung kết rồi nên hôm nay không uống rượu, mọi người cần giữ trạng thái cho tốt.”
Cả đám cũng hiểu điều này, Tiểu Dư cười nói: “Tuy tôi trưởng thành rồi nhưng chẳng có hứng thú gì với rượu chè cả, sao cũng được.”
Lý Tưởng ngồi bên cạnh cũng nói: “Hình như đội chúng ta không ai nghiện rượu đúng không? Sao lần nào đi ăn đội trưởng cũng phải gọi rượu làm gì?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Vì anh ta nghiện.”
Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên sờ mũi cười nói: “Trạch Văn, giữ thể diện cho tôi chút được không?”
“…” Ngô Trạch Văn nhận ra mình lỡ miệng mới lập tức cúi đầu, giả vờ không biết gì hết.
Rốt cuộc mọi người mới hiểu được, hóa ra chính đội trưởng thích uống rượu nên mỗi lần tụ tập mới nhấn mạnh việc mọi người không được uống rượu. Từ Sách đã biết tửu lượng của Lưu Xuyên, lúc trước khi đội tuyển Long Ngâm thành lập, bọn họ đã từng hưng phấn mà đọ rượu, Từ Sách suýt gục mà Lưu Xuyên vẫn chẳng thay đổi sắc mặt.
Những tuyển thủ lâu năm trong liên minh đều biết sức uống của Lưu Xuyên, trước đây trong mỗi cuộc họp chuẩn bị trước mùa giải, việc mọi người hợp lực chuốc rượu Lưu Xuyên khi đội trưởng và đội phó các đội lớn tụ hội cũng đã thành lệ thường. Đáng tiếc Lưu Xuyên chưa ngã thì rất nhiều người đã tự gục rồi.
“Lưu Xuyên muốn uống rượu thì để sau chung kết đi rồi tính.” Tần Dạ nghiêm túc kéo câu chuyện quay lại chủ đề chính, nhìn Lưu Xuyên nói, “Hôm nay liên hoan chủ yếu là để ăn mừng đội tuyển Long Ngâm chúng ta thuận lợi vào được chung kết, đội trưởng có muốn nói gì không?”
“Được rồi, nói chuyện chính.” Lưu Xuyên hắng giọng, nghiêm mặt nói, “Hôm nay mọi người đều biểu hiện rất tốt trong trận đấu, mong các bạn sẽ tiếp tục phát huy tại chung kết. Kết quả tốt nhất là chiến thắng rồi gặt cúp, nhưng nếu thua thì vẫn còn huy chương bạc và tiền thưởng đến tay, vì thế chung kết mọi người cứ thả lỏng tâm tình, không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Trận cuối này cứ đánh thật thoải mái, chỉ cần đánh ra được trình độ của mình, hưởng thụ cảm giác thi đấu là đủ!”
Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay, Tiểu Dư hưng phấn nói: “Đúng là vòng chung kết, thắng thua đều có giải cầm về, xịn quá đi chứ!”
Giang Thiếu Khuynh cũng không kìm được mà hốc mắt chợt nóng lên, thân là một kẻ mờ nhạt vì đội tuyển giải tán mà lặng lẽ rời khỏi liên minh, cậu vẫn luôn chẳng ngờ được có một ngày mình lại đứng trên vũ đài trận chung kết! Chung kết đó! Điều trước đây nằm mơ xa không với tới, hôm nay lại hiện hữu thật gần…
Từ Sách nhìn ra được sự kích động của cậu, nhẹ nhàng nắm tay Giang Thiếu Khuynh nói: “Cố lên.”
Giang Thiếu Khuynh gật mạnh đầu: “Ừ.”
Lý Tưởng cười nói: “Mọi người cố lên, thực ra tôi muốn cả cúp vàng lẫn huy chương bạc cơ.”
Tần Dạ bất đắc dĩ nhìn cậu: “Mơ đẹp quá ha!”
Mọi người cười vang.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lam Vị Nhiên tiến vào thấy mọi người đều đang cười, nhịn không được nói: “Vui vẻ quá nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.” Lưu Xuyên cười chỉ vào ghế trống bảo Lam Vị Nhiên lại ngồi, sau đó ấn chuông kêu phục vụ, nói: “Có thể đưa đồ ăn lên rồi, cảm ơn.”
Lúc này Lam Vị Nhiên mới nhận ra trên bàn trống không, vậy mà mọi người vẫn đợi anh… Thực ra cả đội ăn trước cũng không sao, nhưng chi tiết nhỏ nhặt này lại khiến Lam Vị Nhiên cảm nhận được sự coi trọng của đồng đội đối với mình.
Đội tuyển Long Ngâm luôn luôn là một chỉnh thể thống nhất, liên hoan cũng phải chờ đủ người mới bắt đầu ăn. Lam Vị Nhiên mỉm cười, đi tới ghế của mình, cầm lấy ly nước, nói: “Nào, mọi người làm một ly trước đã!”
Lưu Xuyên cũng đứng lên, mỉm cười nâng cốc, nói: “Chúc mừng đội tuyển Long Ngâm chúng ta thuận lợi tiến vào chung kết, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Tiếng ly tách chạm nhau vang lên trong phòng, khi đội tuyển Long Ngâm thành lập bọn họ cũng đã từng chạm cốc với nhau, khi thăng hạng từ giải hạng hai bọn họ cũng đã từng nâng ly chúc mừng, nhưng khi đó liệu ai sẽ ngờ được đội tuyển có thể vượt mọi chông gai đi tận đến ngày hôm nay? Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không nói nên những suy nghĩ phức tạp trong lòng mình, cả bàn chỉ nhìn nhau, không hẹn mà cùng uống một hơi cạn sạch đồ uống trong ly.
Chỉ còn một trận chung kết cuối cùng nữa, cố lên!
***
Sau khi ăn xong bữa tối, cả đội cùng về khách sạn nghỉ ngơi. Khi Lam Vị Nhiên đi cùng Tiểu Dư đến cửa thì đột nhiên thấy một người con trai đang tựa vào bên hành lang chờ anh, người nọ mặc một chiếc quần dài màu đen và một chiếc áo sơ-mi ngắn tay màu xám đơn giản, dáng người thon dài cao ngất.
Người nọ đang cúi đầu xem điện thoại, tóc mái buông xuống che khuất vầng trán, Tiểu Dư nghi hoặc không biết người này là ai, Lam Vị Nhiên lại chỉ liếc qua đã nhận ra đối phương, đi lên trước nói: “Tiểu Diệp? Cậu ở đây chờ tôi à?”
Diệp Thần Hi ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Ừ, đi liên hoan nên không nhận được tin nhắn của tôi à?”
Lam Vị Nhiên cuống quýt lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên thấy có tin nhắn chưa đọc: “Khi nào sư phụ về? Tôi tới phòng tìm anh, có mấy lời muốn nói với anh.”
Lam Vị Nhiên cất điện thoại: “Xin lỗi, nãy ồn quá nên không nghe thấy… Cậu đợi lâu chưa?”
Diệp Thần Hi nói: “Không lâu lắm, anh không trả lời tin nhắn nên tôi đoán mọi người chưa liên hoan xong, tôi cũng vừa tới thôi.”
Tiểu Dư nhanh trí cầm chìa khóa phòng quẹt thẻ mở cửa, cười hì hì nói: “Đội phó, tôi đi tắm trước ha, hai người vào phòng nói chuyện đi!” Dứt lời liền nhanh chóng cầm áo ngủ vọt vào phòng tắm, thuận tay khóa luôn cửa lại, như thể đang nói: Nhường phòng cho hai người đó, tôi tuyệt đối sẽ không nghe lén đâu!
Lam Vị Nhiên nhìn tên nhóc chạy nhanh như lửa đốt dưới mông, không khỏi cười cười, quay đầu nói: “Vào trong nói chuyện đi.”
Diệp Thần Hi theo anh vào phòng, vì khách sạn có dịch vụ dọn phòng hàng ngày nên bên trong cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, trên bàn có hai chiếc notebook, hiển nhiên là máy của Tứ Lam và Tiểu Dư, nhãn hiệu giống hệt nhau, đều là đồ Long Ngâm được tài trợ.
Ánh mắt Diệp Thần Hi nhanh chóng quét qua khắp phòng, sau đó dừng lại trên người Lam Vị Nhiên.
Lam Vị Nhiên bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn, cảm thấy rất gượng gạo, anh liền quay đầu qua chỗ khác nói: “Cậu tìm tôi… muốn nói gì?”
“Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ muốn tán gẫu với anh thôi.” Diệp Thần Hi mỉm cười nhìn anh, “Hôm nay khi anh tới bắt tay nói xin lỗi với tôi, thực ra tôi chưa từng trách anh, lập trường không giống nhau, anh chỉ làm việc mình cần làm mà thôi, đừng để bản thân bị áp lực tâm lý quá nhiều.”
Diệp Thần Hi nói xong lại tiến lên một bước, đứng ngay trước mặt Lam Vị Nhiên, ôn nhu nói: “Ngay từ đầu tôi vốn không hiểu nổi tại sao anh chịu tổ đội với Lưu Xuyên mà không chịu quay về Lạc Hoa Từ, thậm chí còn từng oán giận anh, cảm giác như anh đã phản bội Lạc Hoa Từ vậy… Thế nhưng sau này tôi nghĩ thông suốt, chắc là anh sợ tôi sẽ khó xử đúng không?”
Thực ra về sau Diệp Thần Hi chỉ nghĩ có khả năng này xảy ra, nhưng đến hôm nay hắn mới thực sự hiểu hết, vì khi hắn đưa đội về khách sạn thì tình cờ gặp Hồ Lượng, Hồ Lượng vỗ vai hắn mà nói: “Tứ Lam là sư phụ tốt, cậu ấy muốn để lại một Lạc Hoa Từ trọn vẹn cho cậu, cậu hãy dẫn dắt đội tuyển này cho thật tốt, đừng làm cậu ấy thất vọng.”
Thân là đội phó đời đầu của Lạc Hoa Từ, Hồ Lượng hoàn toàn có tư cách nói những lời này với Diệp Thần Hi bằng thân phận tiền bối.
Nhưng lúc ấy Diệp Thần Hi lại rung động chẳng ngờ, vấn đề khiến hắn rối rắm bao lâu rốt cuộc giờ đã có đáp án – hóa ra là vậy!
– hóa ra sư phụ vì hắn nên mới không trở về Lạc Hoa Từ!
Khoảnh khắc ấy hắn bỗng điên cuồng muốn chạy tới trước mặt Lam Vị Nhiên, gắt gao ôm lấy anh, vậy mà đến giờ hắn mới nhận ra nỗi khổ tâm của sư phụ. So với tầm nhìn lâu dài của Lam Vị Nhiên thì suy nghĩ trước đây của hắn ích kỷ biết bao nhiêu.
Thấy thần sắc Diệp Thần Hi phức tạp, Lam Vị Nhiên khẽ cười nói: “Đừng bảo Hồ Lượng tìm cậu nói gì nhé?”
Diệp Thần Hi xấu hổ sờ mũi, cúi đầu nói: “Đúng là chẳng gạt anh được cái gì.”
Rõ ràng là thanh niên trai tráng cao lớn trưởng thành, vậy mà lại cúi đầu trước mặt anh khiến Lam Vị Nhiên không nhịn được nhớ tới tiểu đồ đệ năm xưa ngoan ngoãn ở bên cạnh anh nói gì nghe nấy. Trái tim Lam Vị Nhiên mềm nhũn, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu đồ đệ, nói: “Cậu biết là tốt rồi. Tôi không về Lạc Hoa Từ không phải vì tôi cạn tình cạn nghĩa với cậu hay Lạc Hoa Từ, mà tôi chỉ cân nhắc tương lai của đội tuyển này mà thôi. Trước đây tôi cũng đã nói với cậu rồi, cậu quản lý Lạc Hoa Từ rất tốt, tôi làm sư phụ cũng rất yên tâm.”
Diệp Thần Hi bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Lam Vị Nhiên – anh mỉm cười nhẹ nhàng, động tác vuốt ve mái tóc hắn cũng rất tự nhiên như an ủi thú cưng vậy, nhưng khoảnh khắc đó trái tim Diệp Thần Hi lại run rẩy kịch liệt!
Sư phụ xoa đầu an ủi hắn! Trong lòng sư phụ cũng có hắn!
Điều này khiến đáy lòng Diệp Thần Hi trong nháy mắt từ mùa đông khắc nghiệt đã chạm tới ánh nắng ngày xuân.
– nếu không vì quan tâm người đồ đệ này, tại sao Lam Vị Nhiên lại nhớ rõ thao tác và thói quen của hắn?
– nếu không để ý đồ đệ là hắn, tại sao Lam Vị Nhiên lại chấp nhận gánh mọi áp lực, để lại một đội tuyển Lạc Hoa Từ hoàn chỉnh cho hắn đây?
Sự quan tâm và để ý của Lam Vị Nhiên, vẫn luôn lặng lẽ như vậy…
Diệp Thần Hi kích động vươn tay dùng lực ôm chặt Lam Vị Nhiên vào lòng, ghé vào tai anh mà nói: “Sư phụ… cảm ơn anh…”
Giọng nói khàn khàn kỳ quái quẩn quanh bên tai, Lam Vị Nhiên mỉm cười vỗ vai đồ đệ: “Không cần khách khí.”
– trong mắt anh, đồ đệ Diệp Thần Hi từng bước trưởng thành này chẳng khác nào người thân của mình.
Lam Vị Nhiên nghĩ gì nói đấy, không do dự nói ra khỏi miệng: “Tôi vẫn cảm thấy quan hệ thầy trò của chúng ta rất thân thiết, tôi cũng không có anh chị em gì, từ cái ngày thu cậu làm đồ đệ năm đó, tôi vẫn luôn đối xử với cậu như người thân của mình rồi.”
Diệp Thần Hi: “…”
Cánh tay đồ đệ đang ôm mình bỗng cứng đờ, Lam Vị Nhiên nghi hoặc vỗ hắn một chút: “Cậu muốn siết chết tôi hả?”
Diệp Thần Hi buông anh ra, cười nói: “Anh nghĩ tôi là người thân của anh?”
Lam Vị Nhiên nói: “Không lẽ cậu không nghĩ vậy à?”
“…” Đương nhiên tôi không nghĩ như thế, người thân thì đâu có muốn hôn anh, thậm chí làm này làm nọ với anh?
Có điều nhìn thấy ánh mắt của Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi chỉ đành nuốt lại những lời này.
Có lẽ Lam Vị Nhiên vẫn chưa ý thức được cảm giác thân thiết này đã xen lẫn một chút yêu thích nhỉ? Nghe nói tình yêu phát triển đến tận cùng sẽ biến thành tình thân, dù bình đạm như nước nhưng lại ăn sâu vào cốt tủy. Như vậy nếu tình thân phát triển ngược về tình yêu sẽ có kết cục thế nào? Diệp Thần Hi cũng không biết, nhưng hắn tình nguyện muốn nếm thử cảm giác này.
“Tôi không xem anh là người thân, nhà tôi nhiều người thân lắm rồi.” Diệp Thần Hi nói đùa, “Không thì chúng ta có thể thay đổi hình thức quan hệ cũng được.”
“Hình thức gì cơ?” Lam Vị Nhiên hỏi.
“Một ngày nào đó anh sẽ biết, bây giờ nói ra không tốt lắm.” Diệp Thần Hi mỉm cười.
Lam Vị Nhiên khoát tay: “Lại là câu này, cậu cứ thích chơi cái trò thừa nước đục thả câu như thế để tôi phải tò mò.”
– chẳng phải tôi lo sẽ dọa anh sợ mà ảnh hưởng tới thi đấu nên mới không nói ra hay sao? Chung kết đã ở ngay trước mắt, Diệp Thần Hi không muốn tìm chết mà đi thổ lộ đúng vào lúc này.
Diệp Thần Hi lảng sang chuyện khác: “Mục đích chính hôm nay tới đây là để cổ vũ anh thôi, tôi sẽ đích thân tới xem trận chung kết, cố lên.”
Lam Vị Nhiên cười: “Biết rồi.”
Trận chung kết chẳng mấy mà sẽ bắt đầu, thực ra Lam Vị Nhiên còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Có điều mấy chuyện này để mai rồi nói, giờ đây đúng là anh cũng nên thả lỏng bản thân một chút, Diệp Thần Hi xuất hiện vừa lúc cho anh lý do để thả lỏng chính mình.
Hai người ngồi đó nói chuyện phiếm với nhau.
Tuy vừa trải qua một trận đấu kinh tâm động phách, nhưng lúc này đêm khuya thanh vắng, hai thầy trò tán gẫu cùng nhau lại khiến cho bầu không khí ấm áp đến lạ kỳ.
Hết chương 379.
Bạn học Tiểu Dư, bạn còn đó không?:)))))))))))))))))))))))
Danh sách chương