Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngoài thành.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhìn một màn trước mắt, tâm thần ngưng lại.

- Không đúng.

Đại quân của phe địch tản ra một loại khí tức quái dị, khí tức này không nên xuất hiện trên người phàm nhân mới đúng, thậm chí trong hư không, khí tức đó từ trên người những binh sĩ này ngưng tụ thành một vị Ma Thần.

Phong Diễm Vân nhìn một màn trước mắt, trong lòng ngưng lại, sau đó hai người.

- Sao khí tức binh lính Việt quốc cường hãn như vậy!

- Cẩn thận, chuyện này có vấn đề.

Thu Trảm Ngư cảnh giác lên tiếng.

Trong trung tâm đội quân này, hắn cảm nhận được hai cỗ hơi thở mạnh mẽ, hơn nữa lại rất quen thuộc, có vẻ đã từng giao thủ, và cuối cùng dựa vào Thiên La Địa Võng đẩy lui đối phương.

- Ha ha....

Thời khắc này, bên Việt quốc truyền đến một tiếng gào thét điên cuồng.

Hai bóng người trôi nổi trong hư không, ngưng thần nhìn đám người Thu Trảm Ngư.

- Thu Trảm Ngư, Nấm Kim Châm, hai người các ngươi ra đây chịu chết cho ta.

Âm thanh cuồng bạo phát ra, sức mạnh mênh mông chấn động, rung chuyển thiên địa.

Lực lượng sóng âm nhấc lên dư uy bay thẳng đến trấn áp binh sĩ Phong Lâm Thành.

Thu Trảm Ngư bước lên trước một bước, tung ra một chưởng đánh tan đạo dư uy này.

- Không nghĩ tới là hai người các ngươi.

- Đương nhiên, trận chiến lần trước đã qua mấy tháng, hôm nay huynh đệ ta tới thử thực lực hai người các ngươi một chút.

La Lập cười lớn.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm bước lên trước, hoành lập giữa trời, sau đó nhẹ giọng trao đổi.

- Cẩn thận một chút, hai người này không phải đối thủ chúng ta, lần này dám to gan đến, nhất định đã có chuẩn bị.

- Hừ, Việt quốc các ngươi xâm lấn Phong Lâm Thành, chỉ cần có hai huynh đệ ta ở đây, các ngươi sẽ không thành công.

Nấm Kim Châm quát.

- Thế à.

La Lập cười yếu ớt, sau đó đưa ánh mắt nhìn phía Phong Diễm Vân ở phương xa.

- Quốc quân Phong Lâm Thành quả thật không tệ, dẫn được về thành hai cường giả, cũng khá đấy, ha ha.

Tiếng cười âm hiểm nối liền không dứt, sau đó hắn vung tay áo.

- Lên.

Đại quân Việt quốc như đucợ loại khí tức huyền diệu nào đó gia trì, liên tục gào thét giống như thú đội lốt người, ầm ầm xông lên.

Xèo!

- Muốn chết.

- Thiên La Địa Võng.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm chợt quát lớn, pháp lực toàn thân bốc lên hừng hực, Thiên La Địa Võng trôi nổi trong hư không, trong nháy mắt che kín bầu trời bao phủ toàn bộ đội quân Việt quốc.

Đây là uy năng của tuyệt phẩm Tiên khí.

Thực lự hai người đã đạt đến Chân Tiên cảnh đại viên mãn, uy lực tuyệt phẩm Tiên khí đương nhiên cũng tăng theo.

Tuy vẫn chưa thể phát huy toàn bộ nhưng uy lực này, nhưng lực lượng này, hai huynh đệ La Lập chưa chắc đã đối kháng được.

- Ha ha, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có hậu thủ?

La Lập cười lớn, sau đó hướng về hư không hô to.

- Minh Sát Lão tổ, kính xin người ra tay.

Lúc này, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhất thời kinh hãi.

- Được rồi, quả nhiên là tuyệt phẩm Tiên khí, trong tay hai người cũng chỉ khiến Tiên bảo hao mòn, để nó trong tay Minh Sát Lão tổ ta đi, ta sẽ phát huy ra uy năng chân chính a.

Âm thành âm hàn, bao trùm hư không.

Một ông già, chân đạp Cự Long được sát khí ngưng tụ thành, xuất hiện trong hư không.

- Minh Sát Lão tổ.

Hai người Thu Trảm Ngư nhìn thấy lão già này, sắc mặt đại biến.

Lão tổ này uy danh hiển hách, chính là một Kim tiên cường giả.

Hai người Thu Trảm Ngư không ngờ sẽ phát sinh chuyện như thế này, hai huynh đệ La Lực mà có thể mời được nhân vật khủng bố như thế.

Giờ khắc này, không chỉ hai người Thu Trảm Ngư kinh ngạc, ngay cả Phong Diễm Vân cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ, còn lão giả vẫn luôn bên cạnh bảo vệ Phong Diễm Vân cũng mồ hôi đầm đìa.

- Minh Sát Lão tổ, cường giả Kim tiên, sao hắn lại nhúng tay vào chuyện của phàm nhân?

Lão giả hoảng sợ lẩm bẩm.

- Tuyệt phẩm Tiên khí này sẽ thuộc về bản Tổ.

Minh Sát Lão tổ cười lớn, xòe năm ngón tay ra, pháp tắc Kim Tiên lập tức bao phủ không gian.

Đây là tuyệt phẩm Tiên khí, không phải bình thường.

Nếu thực lực hai người đạt đến Huyền Tiên cảnh, hắn sẽ có cảm giác vướng tay chân. Nhưng giờ không như vậy, thực lực hai người chẳng qua chỉ là Chân Tiên cảnh, muốn bảo vệ tuyệt phẩm Tiên khí là nằm mơ giữa ban ngày.

- Ha ha, giờ chết của các ngươi đến rồi.

La Lập cười lớn, phi thẳng đến chén giết hai người Thu Trảm Ngư.

....

Lúc này, trong mật thất.

Nơi sâu thẳm dưới nền đất.

Một cái giường vô cùng dễ thấy, một người đang nằm trên giường không hề nhúc nhích, tựa như hoạt tử nhân.

Vừa lúc đó, người này đột nhiên mở to hai mắt, thốt ra câu nói kinh nhân.

- Tiên sư bố nhà nó, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật này thật sự quá âm hiểm, chỉ vẻn vẹn một đạo thần niệm lại vây hãm lão tử lâu như vậy.

Lâm Phàm chửi ầm cả không gian, nhưng thứ thu hoạch được lại khiến hắn vui mừng phát khóc.

Sau khi trấn áp được thần niệm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, kinh nghiệm có được không ít.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện tình huống chung quanh có gì không đúng.

- Ca đang ở nơi quái quỷ nào vậy, sao lại đen thui thùi lùi thế này? Lâm Phàm kinh hãi, sau đó ngưng tụ pháp lực, rọi sáng xung quanh.

Khi nhìn thấy khủng cảnh trước mắt, hắbn trợn tròn mắt.

Vách đá, vực sâu, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hình như còn có cơ quan gì đó.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, một bóng người từ dưới đó chui ra.

- Đây là nơi nào, hai tiểu đệ chết tiệt kia đi đâu rồi, dám để đại ca tụi nó hắn dưới lòng đất, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng lão tử chết rồi?

Trong lòng Lâm Phàm mắng to, tình huống quái gì đang xảy ra vậy?

Sau đó nhìn bốn phía.

Ở đâyvô cùng xa lạ, không biết nơi nào.

Sau đó hắn phi hành trong hư không, khi nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, trong lòng hắn nghi ngờ vạn phần, sao mình lại ở trong một thành thị rồi?

- Ồ!

Lúc này, Lâm Phàm cảm giác được gợn sóng pháp lực, không biết chuyện gì đang diễn ra.

Khi vừa bước ra, một bóng người đột nhiên điên cuồng chạy về hắn.

Lâm Phàm trực tiếp rơi xuống, túm lấy.

- Này, đây là nơi nào?

Người kia đang chạy trốn nhìn thấy Lâm Phàm, nhất thời sững sờ.

- Nơi này là Phong Lâm Thành, bên ngoài đang đánh giặc, rất nhanh thôi sẽ bị thua trận, chạy mau.

- Phong Lâm Thành?

Đây là nơi nào?

Lâm Phàm có chút bối rối, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đang chết ở nơi nào rồi?

Không lẽ ngại mình quá phiền phức nên ném mình bỏ đi rồi.

Nhưng nhìn quần áo trên người rất thanh khiết, có vẻ như mới được thay, xem ra có người chăm sóc mình.

- Thôi quên đi, trước hết mặc kệ những thứ này, phải nhanh chân đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Phàm trực tiếp trốn vào trong hư không, hướng về nơi có động tĩnh ở phía trước chạy tới.

Nếu như để Lâm Phàm biết, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hãm hại mình đến tận ba năm, tuyệt đối sẽ mắng hắn tới chết thêm lần nữa a.

Trên chiến trường.

Ầm!

Ầm!

Hai bóng người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm như đạn pháo, hãm sâu lên mặt đất.

- Ha ha, không có tuyệt phẩm Tiên khí, các ngươi chỉ là giun dế.

Hai huynh đệ La Lập cuồng tiếu, sau đó há mồm hấp thu toàn bộ ngũ khí đã hình thành xung quanh vào bụng.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm chật vật đứng lên, phun ra ngụm máu tươi, đồng thời nhìn về phía hư không.

Tuyệt phẩm Tiên khí đã bị Minh Sát Lão tổ kiềm chế, không còn nghe chỉ huy của bọn hắn nữa.

Phong Diễm Vân nhìn một màn trước mặt, trong mắt lộ ra tia tuyệt vọng, xong đời rồi, tất cả đều xong đời.

Mà ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền đến từ hư không.

- Hai gia hỏa này, sao lại chôn lão tử dưới đất?

Thu Trảm Ngư nghe âm thanh này, sắc mặt vốn đang tái nhợt đột nhiên mừng như điên, hét lớn.

- Đại ca, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, nhanh đến cứu mạng, bọn ta sắp bị người ta đánh chết rồi.

- Ai mà to gan như thế, ngay cả tiểu đệ của ta cũng dám đánh.

Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời nổi giận, đây không phải đánh vào mặt lão tử sao?

Mà Phong Diễm Vân đang tuyệt vọng, nhưng khi nhìn về phía người vừa xuất hiện trên hư không, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.

- Giun dế từ đâu tới....

La Lập ngẩng đầu, giận dữ hét, nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy một bàn tay to lớn từ hư không đập vào mặt.

- Muốn chết.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng.

Ầm!

Nổ tung.

La Lập trong nháy mắt hóa thành một vũng máu, trực tiếp bị bóp nát, không nói được lời nào nữa.

Từ đầu tới cuối, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Mà lúc này, Phong Diễm Vân vẫn đang trợn tròn mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện