Dịch & biên: †Ares†

oOo

Trong lòng Lâm Phàm hận ý ngập trời, hắn hận không thể giết sạch tất cả những kẻ trước mắt.

Nhưng chuyện này ở hiện tại là không có khả năng.

Nhỏ yếu, thật sự quá nhỏ yếu.

Lâm Phàm lần đầu tiên phát hiện mình nhỏ bé ra sao trước mặt thực lực tuyệt đối.

Thánh Ma Tông truyền thừa ngàn năm, thực lực tổng hợp vượt trên đại đa số tông môn, thế nhưng khi đối mặt với một đám lang sói thì dù cường thịnh hơn nữa cũng vô dụng.

Dưới sự liên hợp của chín đại tông, Thánh Ma Tông giống như một tờ giấy, thoáng cái đã bị xé rách.

Đại trận hộ tông không có bất kỳ tác dụng nào dù chỉ một chút, nhất định có người phá hư từ bên trong, mà giờ Lâm Phàm đã rõ ràng tất cả rồi.

Bởi vì bên trong sớm đã có gian tế của đối phương.

Mộc Thần Vũ, cả người gọi là Thiên Hậu kia nữa.

Hoặc phải nói là Phạm Vũ Hân Phạm sư muội từng được Lâm Phàm giúp tại nhà ăn.

- Đây là Long Hoàng Phách Thế của Yến hoàng ngươi, nhưng khí thế lại mạnh hơn nhiều lắm, chuyện này là sao hả? Chín đại tông chủ đồng loạt nhìn về Yến hoàng, giống như đang hỏi sao người kia lại có chiến kỹ hạch tâm của hoàng tộc Đại Yến các ngươi.

Ánh mắt Yến hoàng lúc này âm trầm đến cực điểm, hắn đã chắc chắn người hại mình cùng hoàng hậu ngày đó là tên đệ tử này.

Giờ phút này Lâm Phàm cúi đầu cười lạnh, toàn thân phóng ra từng đóa hoa máu, làn da tuyết trắng biến thành đỏ lòm, giống như từng lỗ chân lông đều có máu chảy ra.

Thánh Ma lão tổ đã bị một chưởng của Thiên Hậu diệt sạch sinh cơ, giờ ngẩng đầu, nhìn đệ tử duy nhất còn lại, khẽ run lên, có chút không dám tin. Đệ tử này đã xảy ra chuyện gì?

Một thân khí thế của Lâm Phàm đã sớm đột phá tới cảnh giới Nhập Thần, thậm chí còn không ngừng tăng cao, giống như không có điểm dừng.

- Hôm nay dù có chết vì tông môn, Lâm Phàm ta cũng vô oán vô hối.

Sắc mặt Lâm Phàm trở nên rất dữ tợn, cố nén cảm giác đau đớn không người nào có thể chịu được.

"Bựt bựt…"

Một tiếng nứt vỡ, cánh tay nhỏ trắng ban đầu giống như bị phù lên, không ngừng căng phồng, gân mạch giống như hóa thành những con rồng quấn quanh cánh tay, từng ngọn lửa màu đen không ngừng theo các khe nứt do cánh tay phồng lên quá độ mà phóng ra mãnh liệt.

Giống như như là ác ma từ dưới địa ngục hàng lâm.

"Đinh, dùng tinh huyết bản mệnh của Phần Thiên Tê, rơi vào trạng thái cuồng bạo, thu được ngọn lửa bản mệnh của Phần Thiên Tê, Thâm Uyên Hắc Viêm."

Giờ phút này ý thức của Lâm Phàm càng ngày càng mơ hồ, vô tận hắc ám đang dần chiếm hết ánh sáng trong óc hắn.

- Còn chưa đủ…

Lâm Phàm ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, thân thể không ngừng bành trướng, y phục tông môn vỡ tan, một dải lửa màu đen giống như con rồng lửa quấn quanh trên người Lâm Phàm.

"Dùng giọt tinh huyết bản mệnh Phần Thiên Tê cuối cùng."

"Đinh, lần thứ hai dùng tinh huyết bản mệnh của Phần Thiên Tê, rơi vào trạng thái cuồng bạo, không rõ tác dụng phụ."

Trên đường trở về, Lâm Phàm săn giết Phần Thiên Tê lấy được hai giọt tinh huyết bản mệnh. Vốn hắn không định dùng, bởi vì dòng ‘không biết tác dụng phụ’ khiến hắn có chút sợ hãi.

Nhưng hiện giờ Lâm Phàm đã bất chấp mọi giá.

Không phải các ngươi chết, chính là ta vong.

- Đó là tinh huyết bản mệnh của Phần Thiên Tê, căn bản không thể dùng, có phải hắn điên rồi hay không?

Chín đại tông chủ chứng kiến trước mắt một màn cũng kinh hãi nói không ra lời.

Tinh huyết mãnh thú rất trân quý, nhưng lại là độc dược trí mạng với võ giả. Cho dù tu vi cao như bọn hắn cũng không dám dùng tinh huyết mãnh thú, bởi vì trong tinh huyết này ẩn chứa một loại truyền thừa của mãnh thú.

Tuy có thể tăng cường thực lực ngay lập tức, nhưng trong tinh huyết đó lại bao hàm vô cùng nhiều cảm xúc tiêu cực như cuồng bạo, tàn nhẫn, đen tối, khát máu v.v… căn bản không thể luyện hóa.

Thậm chí sẽ dung hợp với huyết mạch bản thân, làm cho người ta biến thành quái vật nửa người nửa thú.

Từng có một gã võ giả thử dùng tinh huyết mãnh thú chưa được luyện hóa, tuy thực lực lập tức tăng mạnh, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi lực cuồng bạo ẩn chứa trong đó, nổ tan xác mà chết.

Mà hiện giờ đệ tử này lại dùng hẳn tinh huyết Phần Thiên Tê. Phần Thiên Tê là một trong những mãnh thú hung dữ nhất, tàn nhẫn nhất bảng mãnh thú, lực cuồng bạo bên trong tinh huyết căn bản không phải người có khả năng thừa nhận.

Lâm Phàm giờ phút này bộ mặt dữ tợn đáng sợ, lực lượng trong cơ thể triệt để không kiểm soát, giống như nước lũ mãnh liệt tràn ra toàn thân.

Thiên Hậu nhìn Lâm Phàm đã giống như ma thần ở bên dưới, khẽ cau mày:

- Lại có thể thừa nhận tinh huyết bản mệnh của Phần Thiên Tê, chẳng lẽ là tác dụng của Vô Thượng Đan sao?

- Lẽ nào nếu nuốt trực tiếp Vô Thượng Đan xuống sẽ sinh ra hiệu quả khác?

Thiên Hậu nghĩ mãi mà không rõ.

Ngày đó ả lén lút cấp cho Lâm Phàm một viên Vô Thượng Đan chính là để thí nghiệm sản phẩm, thế nhưng Lâm Phàm lại không theo cách sử dụng ả đã viết lại mà trực tiếp nuốt xuống, làm cho ả rất tiếc nuối.

Nhưng một màn trước mắt lại làm cho Thiên Hậu nghi ngờ.

Không nghĩ ra… Không nghĩ ra a.

Chín đại tông chủ nhìn tình huống trước mắt, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng lại không kinh hoảng, bởi vì đệ tử Thánh Ma Tông này vẫn nhỏ yếu vô cùng, chỉ một cái lật tay cũng có thể trấn áp.

Cảnh giới Đại Thiên Vị cũng không phải là dùng tinh huyết bản mệnh của mãnh thú có thể ngang bằng.

Tiểu Thiên Vị cấp một.

Dựa vào Long Hoàng Phách Thế tăng phúc, cộng thêm hai giọt tinh huyết bản mệnh của Phần Thiên Tê, tu vi của Lâm Phàm tăng thẳng lên tới cảnh giới Tiểu Thiên Vị.

- Ha ha… Thánh Ma lão tổ, nhìn đi, đây là gã đệ tử cuối cùng của Thánh Ma Tông ngươi đó, một quái vật nửa người nửa thú, kết cục chỉ có nổ tan xác mà chết. Sao, ngươi muốn nhìn đệ tử cuối cùng một lát nữa, hay muốn chúng ta nhanh chóng giải thoát cho hắn?

- Cảnh giới Tiểu Thiên Vị cấp một, không tồi, rất không tồi, có điều còn xa chưa đủ…

Hắc Bào lão tổ khặc khặc cười, cho dù là liều mạng, con kiến vẫn chỉ là con kiến.

Cảnh giới Tiểu Thiên Vị, lật tay trực tiếp trấn áp.

Giờ phút này khí thế của Lâm Phàm làm cho đám đệ tử chín đại tông môn phải run lên. Loại khí tức cuồng bạo khát máu này làm bọn chúng rất khó chịu. Nhưng dù đối phương có mạnh cỡ nào thì cũng không có tác dụng gì, bởi vì có tông chủ tại đây, chẳng lẽ có kẻ có thể lật trời sao?

Lúc này hai tay Lâm Phàm sớm đã hoàn toàn thay đổi, giống như hai trảo của ác ma, mặt ngoài bao trùm một tầng lân giác, đầu ngón tay sắc nhọn thiêu đốt hừng hực Thâm Uyên Hắc Viêm.

- Không đủ, còn không đủ mạnh, ta muốn càng mạnh hơn.

Lâm Phàm gào thét lên, lần này triệt để điên cuồng, dùng hết toàn bộ cất trữ.

Lâm Phàm ngẩng đầu, con ngươi của hắn đã không còn thấy lòng trắng, hoàn toàn tối đen, phảng phất như trong đó là vực sâu địa ngục, để bất luận kẻ nào lỡ nhìn vào đó đều sẽ bị sa vào bóng tối vô tận.

- Trời không phù hộ tông ta, bản tông khiến các ngươi thất vọng rồi, bao nhiêu đệ tử thiên tài tuyệt diễm đều bị hủy trong tay của ta a.

Thánh Ma lão tổ lão lệ tung hoành.

Dù cho đệ tử trước mắt này có mạnh hơn chút nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Có cường giả như chín đại tông chủ cùng Thiên Hậu ở đây, đã không có bất cứ hy vọng nào.

Lâm Phàm cảm thụ được lực lượng cuồng bạo trong cơ thể, cắn chặt răng, hung ác nhìn lên đám người trên bầu trời.

- Sử dụng danh hiệu.

"Đinh, xác định sử dụng danh hiệu một lần duy nhất Không Phục Thì Nhào Vô, tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang.

Ngay tại lúc đám người chín đại tông môn nhìn về phía Lâm Phàm như nhìn một con kiến, trời đất bỗng biến sắc, mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.

Một cỗ khí tức cuồng bạo thổi quét đất trời.

Giờ khắc này bầu trời triệt để thay đổi, giống như tận thế đến.

Chỗ Lâm Phàm đứng, một cơn lốc đen kịt bao trùm lấy Lâm Phàm, trong đó từng luồng sét như những con rắn điện liên tục chạy quanh, giống như đang thai nghén một tuyệt thế hung ma.

Đệ tử chín đại tông môn vô cùng kinh hãi, cả người run rẩy, hoảng sợ nhìn cơn lốc đen kịt bên dưới.

Tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt chín đại tông chủ cũng kịch biến.

Khí tức rất nguy hiểm.

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện