Dịch & biên: †Ares†
oOo
Lâm Phàm không ngờ mới một thoáng mà chức nghiệp phụ Đạo Sư đã thăng cấp.
- Buổi học hôm nay tới đây chấm dứt, ta hy vọng tiết buổi chiều nay các trò có thể đến không thiếu một ai.
Hiện tại mình là Hiền Sư, tự nhiên phải có uy nghiêm mới được. Câu ‘nghiêm sư bổng hạ xuất cao đồ’ cũng không phải không có đạo lý.
(*giáo viên nghiêm khắc dùng đòn roi dạy ra học sinh ưu tú)
- Vâng, lão sư.
- Lão sư, người đi thong thả…
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái tôn kính khi đám đệ tử nhìn về phía mình, Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu. Canh gà tâm linh quả nhiên không hổ là canh thần muôn đời, chỉ cần uống xong một chén thì dù gặp đả kích lớn cỡ nào đi nữa cũng có thể phấn chấn, tin tưởng trở lại.
Tuy chỉ làm lão sư để ẩn giấu thân phận, nhưng hiện giờ có năng lực Hiền Sư, Lâm Phàm cũng không ngại dạy ra mấy đệ tử tốt.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh thiên tư kém cỏi, là phế vật trong mắt mọi người, nếu không có một vị hiền sư dẫn dắt chỉ dạy thì chỉ sợ đời này đã định.
Chức nghiệp phụ thăng cấp, Lâm Phàm cũng muốn nghiên cứu kỹ một phen.
Mà vừa nghiên cứu một chút thôi, Lâm Phàm đã phát hiện chức nghiệp phụ Đạo Sư này vẻ như có chút phức tạp, không đơn giản như mình suy nghĩ.
....
Tụi nhỏ tôn kính nhìn lão sư rời đi, sau đó mười ba học sinh đứng thành vòng tròn đối mặt vào nhau, nắm chặt nắm tay đặt ở ngực.
- Từ hôm nay trở đi, ta phải lần nữa làm người, ta không muốn làm phế vật.
- Đúng vậy, đừng khinh thiếu niên nghèo, ta hiện tại muốn đi lớp chữ Bính nói cho tên kia, chớ xem thường ta.
- Đi…
Sau đó một đám học sinh bị Lâm Phàm tẩy não thành công, giống như được thiên thần phụ thể mà chạy tới trước mặt những người từng nhục nhã chúng nó để thề.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo…
Chức nghiệp phụ Đạo Sư sau khi tiến giai làm Hiền Sư thì có mấy công năng lớn.
Quán Đỉnh: có thể đem một môn công pháp của bản thân để truyền vào đầu cho đệ tử, cực hạn của công pháp này sẽ là cực hạn ban đầu cộng thêm ba tầng.
Ngộ Tính: hướng dẫn từng bước, giảng giải chuyện xưa có thể tăng lên ngộ tính của đệ tử.
Bàn Tay Cổ Vũ: lúc đệ tử báo cáo thành quả với ân sư, hy vọng được ân sư khích lệ, ân sư duỗi một tay khẽ xoa đỉnh đầu của đệ tử có thể khiến đệ tử tăng lên tư chất. (Hiền Sư có thể tăng tư chất lên đến thiên tài)
Lâm Phàm cảm giác ba hạng công năng này thật sự rất biến thái.
Nhất là Ngộ Tính cùng Bàn Tay Cổ Vũ, hoàn toàn chính là năng lực nghịch thiên. Tư chất của mỗi người đều là trời sinh, từ khi ra khỏi bụng mẹ đã bị ông trời quyết định.
Trừ phi là đan dược Thánh cấp như "Vô Thượng Đan" kia mới có thể thay đổi tư chất, nếu không sợ là không có cách nào.
Lâm Phàm cũng có nghiên cứu về tư chất, gồm kém cỏi, thiên tài, cái thế kỳ tài, vạn thế kỳ tài.
Bốn cấp bậc này là Lâm Phàm nghe các sư huynh nói qua, giờ chức nghiệp phụ của mình đã là Hiền Sư, có thể tăng tư chất đệ tử lên tới hàng ngũ thiên tài.
Mà mười ba học sinh của mình, ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng chưa ai đạt đến, đã chừng đó tuổi mà như vậy thì chỉ sợ còn thấp hơn cả cấp kém cỏi.
Nếu có thêm cấp bậc nữa, mười ba đệ tử này hẳn là bị xếp vào cấp ngu si rồi.
Trong học viện Thiên Phủ, Giáp Ất Bính Đinh mỗi một lớp đều có từ mấy trăm đến hơn một ngàn đệ tử, mà đệ tử lớp chữ Đinh cơ bản đều là những học viên bị vứt bỏ, cũng là lớp không có yêu cầu gì trước khi nhập học của học viện, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào.
Căn cứ theo dân số của hoàng triều Đại Yến, nếu tất cả đều nhập học thì học viện Thiên Phủ cũng không chứa hết nổi, thế nhưng những đứa trẻ có thiên tư không tốt phần lớn đều buông bỏ con đường tu luyện, chuyển sang làm công việc gì đó hoặc là đổi qua học văn, hy vọng sau này vận khí tốt còn có thể đỗ đạt kiếm một chức quan.
Lâm Phàm nghiên cứu xong ba đại công năng của Hiền Sư, coi như đã hiểu rõ.
Quán Đỉnh không tồi, ví dụ như Thái Cấp Ma Thân, nếu mình quán đỉnh cho học sinh thì những học sinh này có thể đem công pháp vốn chỉ ba tầng này luyện tới tầng sáu. Đây đối với người bình thường đã là thành tựu tuyệt đỉnh.
Đương nhiên gã biến thái Lâm Phàm không tính.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm đi tới nhà ăn của học viện Thiên Phủ. Nhà ăn cung cấp suất ăn cho lão sư, đệ tử thì đại đa số đều về nhà riêng, còn nếu ở lại trong trường thì trả tiền cũng có thể được dùng bữa.
Lâm Phàm quan sát tình huống nơi này, có lão sư cũng có đệ tử.
Xem bên ngoài thì những đệ tử này đều khí thế bất phàm, thân mặc y phục lớp chữ Giáp, so với đệ tử hắn đang dạy chính là một trời một vực.
Tiên Thiên cấp một.
Tiên Thiên cấp hai.
....
Lâm Phàm nhìn chung quanh một vòng, cơ bản đều là cảnh giới Tiên Thiên. Ở học viện Thiên Phủ bọn hắn có thể xếp vào hạng thiên tư trác tuyệt, nhưng so cùng Thánh Ma Tông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Chỉ không biết có cao thủ nào ẩn núp chưa xuất hiện không thôi.
Trong lúc Lâm Phàm đánh giá chung quanh, một nam tử ngồi cạnh Lâm Phàm nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là lão sư mới tới sao? - Đúng!
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Tiên Thiên cấp năm.
Tu vi chỉ có thể xem như tạm được.
- Bảo sao ta chưa thấy qua, ta là lão sư lớp chữ Ất năm ba, Lưu Thanh Phong.
Lưu Thanh Phong cười nói.
- Lão sư lớp chữ Đinh năm nhất, Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói.
Ngay khi Lâm Phàm nói lớp chữ Đinh, Lưu Thanh Phong hơi sững sờ, có vẻ có chút khinh thường, sau đó vẻ nhiệt tình ban đầu mất sạch.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng không để ở trong lòng. Hắn không có nhiều hứng thú với một gã Tiên Thiên cấp năm.
Bất Diệt Ma Thể đã tới tầng 2, cảnh giới Tiên Thiên cấp năm căn bản không tặng được bao nhiêu exp cho Lâm Phàm.
Lười phản ứng.
Có điều Phật còn có lửa giận nữa là một lão sư thần thánh và quang vinh như Lâm Phàm.
Lưu Thanh Phong này nói chuyện với những lão sư khác cũng không nể nang gì Lâm Phàm, thản nhiên bôi nhọ lớp chữ Đinh.
- Đám học sinh lớp chữ Đinh kia cũng không biết là nghĩ gì mà tới học viện, tư chất tầm thường như thế không có bất cứ hy vọng gì với võ đạo.
- Phế vật trong phế vật, mấy trăm cái lớp rồi đều như thế, cả lão sư cũng một đám tương tự.
- Những gã ấy mà dám xưng là lão sư? Cũng chỉ toàn cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, học sinh kém cỏi nhất của ta cũng là Tiên Thiên cấp một, hoàn toàn không thể so sánh a.
....
Lâm Phàm ngồi ở một bên ăn cơm, không biết vì sao, hắn cảm giác những lời này thật chói tai.
Nếu không phải Hầu Tử Thâu Đào đã tiến giai, thật muốn trộm mỗi người các ngươi mấy ‘đào’. Mà lúc này bọn người kia vẫn không ngừng ở trước mặt mình khoe khoang sự ưu việt, điều này làm Lâm Phàm có chút không vui.
Khi ở Thánh Ma Tông, chưa từng có ai xem thường đệ tử ngoại môn, học viện Thiên Phủ này nhìn như khá tốt nhưng bên trong lại mục ruỗng rồi.
Từ điểm đó Lâm Phàm cũng đã nhìn ra, học viện Thiên Phủ muốn đuổi kịp và vượt qua tông môn là chuyện không thể nào.
Bằng đám lão sư lấy mắt chó nhìn người này cũng cùng mình so sánh được sao?
Tố chất nghề nghiệp kém đến như vậy, hoàn toàn là một trời một vực a.
-----oo0oo-----
oOo
Lâm Phàm không ngờ mới một thoáng mà chức nghiệp phụ Đạo Sư đã thăng cấp.
- Buổi học hôm nay tới đây chấm dứt, ta hy vọng tiết buổi chiều nay các trò có thể đến không thiếu một ai.
Hiện tại mình là Hiền Sư, tự nhiên phải có uy nghiêm mới được. Câu ‘nghiêm sư bổng hạ xuất cao đồ’ cũng không phải không có đạo lý.
(*giáo viên nghiêm khắc dùng đòn roi dạy ra học sinh ưu tú)
- Vâng, lão sư.
- Lão sư, người đi thong thả…
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái tôn kính khi đám đệ tử nhìn về phía mình, Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu. Canh gà tâm linh quả nhiên không hổ là canh thần muôn đời, chỉ cần uống xong một chén thì dù gặp đả kích lớn cỡ nào đi nữa cũng có thể phấn chấn, tin tưởng trở lại.
Tuy chỉ làm lão sư để ẩn giấu thân phận, nhưng hiện giờ có năng lực Hiền Sư, Lâm Phàm cũng không ngại dạy ra mấy đệ tử tốt.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh thiên tư kém cỏi, là phế vật trong mắt mọi người, nếu không có một vị hiền sư dẫn dắt chỉ dạy thì chỉ sợ đời này đã định.
Chức nghiệp phụ thăng cấp, Lâm Phàm cũng muốn nghiên cứu kỹ một phen.
Mà vừa nghiên cứu một chút thôi, Lâm Phàm đã phát hiện chức nghiệp phụ Đạo Sư này vẻ như có chút phức tạp, không đơn giản như mình suy nghĩ.
....
Tụi nhỏ tôn kính nhìn lão sư rời đi, sau đó mười ba học sinh đứng thành vòng tròn đối mặt vào nhau, nắm chặt nắm tay đặt ở ngực.
- Từ hôm nay trở đi, ta phải lần nữa làm người, ta không muốn làm phế vật.
- Đúng vậy, đừng khinh thiếu niên nghèo, ta hiện tại muốn đi lớp chữ Bính nói cho tên kia, chớ xem thường ta.
- Đi…
Sau đó một đám học sinh bị Lâm Phàm tẩy não thành công, giống như được thiên thần phụ thể mà chạy tới trước mặt những người từng nhục nhã chúng nó để thề.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo…
Chức nghiệp phụ Đạo Sư sau khi tiến giai làm Hiền Sư thì có mấy công năng lớn.
Quán Đỉnh: có thể đem một môn công pháp của bản thân để truyền vào đầu cho đệ tử, cực hạn của công pháp này sẽ là cực hạn ban đầu cộng thêm ba tầng.
Ngộ Tính: hướng dẫn từng bước, giảng giải chuyện xưa có thể tăng lên ngộ tính của đệ tử.
Bàn Tay Cổ Vũ: lúc đệ tử báo cáo thành quả với ân sư, hy vọng được ân sư khích lệ, ân sư duỗi một tay khẽ xoa đỉnh đầu của đệ tử có thể khiến đệ tử tăng lên tư chất. (Hiền Sư có thể tăng tư chất lên đến thiên tài)
Lâm Phàm cảm giác ba hạng công năng này thật sự rất biến thái.
Nhất là Ngộ Tính cùng Bàn Tay Cổ Vũ, hoàn toàn chính là năng lực nghịch thiên. Tư chất của mỗi người đều là trời sinh, từ khi ra khỏi bụng mẹ đã bị ông trời quyết định.
Trừ phi là đan dược Thánh cấp như "Vô Thượng Đan" kia mới có thể thay đổi tư chất, nếu không sợ là không có cách nào.
Lâm Phàm cũng có nghiên cứu về tư chất, gồm kém cỏi, thiên tài, cái thế kỳ tài, vạn thế kỳ tài.
Bốn cấp bậc này là Lâm Phàm nghe các sư huynh nói qua, giờ chức nghiệp phụ của mình đã là Hiền Sư, có thể tăng tư chất đệ tử lên tới hàng ngũ thiên tài.
Mà mười ba học sinh của mình, ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng chưa ai đạt đến, đã chừng đó tuổi mà như vậy thì chỉ sợ còn thấp hơn cả cấp kém cỏi.
Nếu có thêm cấp bậc nữa, mười ba đệ tử này hẳn là bị xếp vào cấp ngu si rồi.
Trong học viện Thiên Phủ, Giáp Ất Bính Đinh mỗi một lớp đều có từ mấy trăm đến hơn một ngàn đệ tử, mà đệ tử lớp chữ Đinh cơ bản đều là những học viên bị vứt bỏ, cũng là lớp không có yêu cầu gì trước khi nhập học của học viện, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào.
Căn cứ theo dân số của hoàng triều Đại Yến, nếu tất cả đều nhập học thì học viện Thiên Phủ cũng không chứa hết nổi, thế nhưng những đứa trẻ có thiên tư không tốt phần lớn đều buông bỏ con đường tu luyện, chuyển sang làm công việc gì đó hoặc là đổi qua học văn, hy vọng sau này vận khí tốt còn có thể đỗ đạt kiếm một chức quan.
Lâm Phàm nghiên cứu xong ba đại công năng của Hiền Sư, coi như đã hiểu rõ.
Quán Đỉnh không tồi, ví dụ như Thái Cấp Ma Thân, nếu mình quán đỉnh cho học sinh thì những học sinh này có thể đem công pháp vốn chỉ ba tầng này luyện tới tầng sáu. Đây đối với người bình thường đã là thành tựu tuyệt đỉnh.
Đương nhiên gã biến thái Lâm Phàm không tính.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm đi tới nhà ăn của học viện Thiên Phủ. Nhà ăn cung cấp suất ăn cho lão sư, đệ tử thì đại đa số đều về nhà riêng, còn nếu ở lại trong trường thì trả tiền cũng có thể được dùng bữa.
Lâm Phàm quan sát tình huống nơi này, có lão sư cũng có đệ tử.
Xem bên ngoài thì những đệ tử này đều khí thế bất phàm, thân mặc y phục lớp chữ Giáp, so với đệ tử hắn đang dạy chính là một trời một vực.
Tiên Thiên cấp một.
Tiên Thiên cấp hai.
....
Lâm Phàm nhìn chung quanh một vòng, cơ bản đều là cảnh giới Tiên Thiên. Ở học viện Thiên Phủ bọn hắn có thể xếp vào hạng thiên tư trác tuyệt, nhưng so cùng Thánh Ma Tông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Chỉ không biết có cao thủ nào ẩn núp chưa xuất hiện không thôi.
Trong lúc Lâm Phàm đánh giá chung quanh, một nam tử ngồi cạnh Lâm Phàm nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là lão sư mới tới sao? - Đúng!
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Tiên Thiên cấp năm.
Tu vi chỉ có thể xem như tạm được.
- Bảo sao ta chưa thấy qua, ta là lão sư lớp chữ Ất năm ba, Lưu Thanh Phong.
Lưu Thanh Phong cười nói.
- Lão sư lớp chữ Đinh năm nhất, Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói.
Ngay khi Lâm Phàm nói lớp chữ Đinh, Lưu Thanh Phong hơi sững sờ, có vẻ có chút khinh thường, sau đó vẻ nhiệt tình ban đầu mất sạch.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng không để ở trong lòng. Hắn không có nhiều hứng thú với một gã Tiên Thiên cấp năm.
Bất Diệt Ma Thể đã tới tầng 2, cảnh giới Tiên Thiên cấp năm căn bản không tặng được bao nhiêu exp cho Lâm Phàm.
Lười phản ứng.
Có điều Phật còn có lửa giận nữa là một lão sư thần thánh và quang vinh như Lâm Phàm.
Lưu Thanh Phong này nói chuyện với những lão sư khác cũng không nể nang gì Lâm Phàm, thản nhiên bôi nhọ lớp chữ Đinh.
- Đám học sinh lớp chữ Đinh kia cũng không biết là nghĩ gì mà tới học viện, tư chất tầm thường như thế không có bất cứ hy vọng gì với võ đạo.
- Phế vật trong phế vật, mấy trăm cái lớp rồi đều như thế, cả lão sư cũng một đám tương tự.
- Những gã ấy mà dám xưng là lão sư? Cũng chỉ toàn cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, học sinh kém cỏi nhất của ta cũng là Tiên Thiên cấp một, hoàn toàn không thể so sánh a.
....
Lâm Phàm ngồi ở một bên ăn cơm, không biết vì sao, hắn cảm giác những lời này thật chói tai.
Nếu không phải Hầu Tử Thâu Đào đã tiến giai, thật muốn trộm mỗi người các ngươi mấy ‘đào’. Mà lúc này bọn người kia vẫn không ngừng ở trước mặt mình khoe khoang sự ưu việt, điều này làm Lâm Phàm có chút không vui.
Khi ở Thánh Ma Tông, chưa từng có ai xem thường đệ tử ngoại môn, học viện Thiên Phủ này nhìn như khá tốt nhưng bên trong lại mục ruỗng rồi.
Từ điểm đó Lâm Phàm cũng đã nhìn ra, học viện Thiên Phủ muốn đuổi kịp và vượt qua tông môn là chuyện không thể nào.
Bằng đám lão sư lấy mắt chó nhìn người này cũng cùng mình so sánh được sao?
Tố chất nghề nghiệp kém đến như vậy, hoàn toàn là một trời một vực a.
-----oo0oo-----
Danh sách chương