Dịch & biên: †Ares†
oOo
Cuối cùng thành công.
Giờ khắc này Lâm Phàm mở cờ trong bụng, tuy có một chút áy náy với Vu Phong, nhưng trong lòng cũng đã tính sau này sẽ hậu tạ.
Từ khi có hệ thống, học được Hầu Thử Thâu Đào tới giờ, cảm giác thành tựu khi trộm được đào nhất, không phải ở Vu Phong thì còn ai.
Nhưng Lâm Phàm cao hứng chưa được bao lâu lại đột nhiên biến sắc. Một cỗ khí thế không thể đỡ, đè áp lòng người, giống như thủy triều mà phóng mãnh liệt về phía hắn.
Vu Phong lúc này sắc mặt tái nhợt, mắt vằn tia máu, lòng bàn tay đột nhiên bốc ra ngọn lửa đỏ chói mắt. Lâm Phàm đứng trước mặt Vu Phong cũng đã cảm thấy nóng rát vô cùng.
Fuc-k my life!
Giờ phút này Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, Vu Phong đây là muốn giết chết mình, Tiên Thiên cấp bảy bạo phát ra toàn bộ thực lực, nếu đánh lên người mình, cho dù không chết cũng phải tàn phế.
- Ngươi đi chết đi…
Ở một khắc Vu Phong bị Lâm Phàm trộm đào, phòng ngự gần như bằng không, cảm giác đau đớn tột cùng đã khiến hắn mất đi lý trí, hắn chỉ muốn một chưởng đập chết kẻ khốn khiếp trước mặt.
- Nhiên Diệt Chưởng.
Nhiên Diệt Chưởng này mặc dù chỉ là công pháp Huyền giai hạ phẩm, nhưng uy lực cực kỳ, một chưởng diệt sạch sinh cơ vỗ tới ngực Lâm Phàm.
"Ầm…"
Ngực Lâm Phàm bỏng rát, một luồng chân nguyên nóng rực điên cuồng chui vào cơ thể hắn. Dù có Bất Diệt Ma Thể hộ thân, nhưng trước ngực Lâm Phàm cũng bị thiêu đến cháy đen.
Lâm Phàm cả người bay lên, sau đó rơi ra bên ngoài võ đài, té trên mặt đất không nhúc nhích.
Dưới đài, đám đệ tử ngoại môn đều nhìn đến choáng váng. Vừa rồi Vu Phong bộc phát ra khí thế Tiên Thiên cấp bảy đã sớm chấn trụ bọn họ, tới khi một chưởng đánh xong bọn họ mới kịp phản ứng lại.
Không tốt, Lâm sư đệ nguy rồi.
- Lâm sư đệ…
Doãn Mạch Thần giờ mới có phản ứng, vội vàng chạy về phía Lâm Phàm. Khi thấy ngực Lâm sư đệ bị thiêu đốt tới cháy đen, da thịt thành than thì triệt để luống cuống.
Vu Phong lúc này cũng phản ứng lại, nhìn thấy Lâm sư đệ nằm ở phía xa, cũng không thể tin được chính mình lại xuống tay nặng như thế.
Vu Phong muốn tiến lên xem xét, nhưng cảm giác đau đớn ở đũng quần khiến hắn không thể nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, cắn chặt răng, cố nén cơn đau dồn dập dưới bụng.
Chính mình đi vào Tiên Thiên, thành tựu Tiên Thiên cương thể, đao kiếm thông thường căn bản không thể tạo thành sát thương, nhưng tại sao lại bị một Hậu Thiên cấp chín biến thành như vậy chứ? Vu Phong nghĩ mãi mà không rõ.
- Vu Phong, thân là đồng môn, làm sao đệ có thể xuống tay nặng như thế?
Tới lúc này, sư huynh Nhập Thần cấp hai vẫn ngồi trên ghế cao mới nhấc thân hạ xuống, sắc mặt bình thản ban đầu cũng biến thành phẫn nộ.
- Sư huynh, đệ…
Vu Phong không biết nên nói như thế nào, vừa rồi thật sự mình không thể khống chế nổi, loại cảm giác đau đớn này, nếu không tự thể nghiệm, căn bản không thể tưởng tượng.
- Hừ, không cần nói nhiều, tự mình trở về Trừng Giới Đường trong nội môn nhận xử phạt đi.
Lý Sở Quân quát, hắn không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này. Thân là sư huynh nội môn, thế nhưng lại nặng tay với sư đệ ngoại môn như vậy, một chưởng vừa rồi, cho dù sư đệ kia có cảnh giới Tiên Thiên thì cũng không thể chống đỡ.
Xem ra sư đệ ngoại môn này khó giữ được tính mạng. Lý Sở Quân thở dài một tiếng, sau đó cũng không nhìn đến Vu Phong nữa mà vội đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Sư huynh, xin sư huynh hãy cứu Lâm sư đệ.
Doãn Mạch Thần cầu xin nói.
Đối với Doãn Mạch Thần mà nói, mặc dù ở cùng với Lâm sư đệ chưa lâu, nhưng tình hữu nghị đồng môn giữa hắn với Lâm Phàm vẫn rất là sâu đậm.
- Đều tại ta, nếu không phải ta gọi Lâm sư đệ đi xem luận võ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều tại ta.
Doãn Mạch Thần hối hận không thôi, tự trách nói.
- Ta đến xem.
Lý Sở Quân thần sắc ngưng trọng xem xét tình huống của Lâm Phàm.
Nhiên Diệt chân nguyên thiêu đốt khắp nơi trong cơ thể hắn, đan điền, gân mạch hủy hết, sinh cơ như có như không, trên căn bản là đã hết thuốc chữa.
- Phụt….
Giờ phút này Lâm Phàm phun ra một búng máu, sắc mặt vốn hồng nhuận đã biến sang xám vàng như màu đất.
- Sư huynh…
Lâm Phàm vừa nhận được nhắc nhở của hệ thống.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +3000000 vạn."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể cấp bậc +1."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +100000."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào cấp bậc +1."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào cấp bậc +1."
....
"Đinh, chúc mừng đánh bại Tiên Thiên cấp bảy Vu Phong, exp nhân vật +200000."
"Đinh, chúc mừng nhân vật tăng cấp tiến vào cảnh giới Tiên Thiên."
"Đinh, hệ thống chuẩn bị tiến hành cập nhật 24 giờ, kí chủ tiến vào trạng thái chết giả, sau khi hồi sinh sẽ hồi phục tới trạng thái tốt nhất, đếm ngược trong một phút."
"59."
....
- Sư đệ, đệ đừng nói nữa, Lý sư huynh đang chữa cho đệ rồi.
Doãn Mạch Thần thấy Lâm sư đệ càng ngày càng suy yếu, không khỏi luống cuống.
Lâm Phàm lúc này cười thầm trong bụng, vừa xong thật sự thiếu chút nữa dọa chết người, Lâm Phàm cho là mình chết chắc rồi.
Nhưng không nghĩ tới từ Hậu Thiên tiến vào Tiên Thiên sẽ được hệ thống cho một cơ hội hồi sinh full trạng thái, chẳng qua mất 24 giờ cập nhật mà thôi.
Thế nhưng đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo cho Lâm Phàm.
Trong lúc mình ở trạng thái chết giả, mọi người nhất định cho là mình đã chết, sẽ đưa mình đi chôn, sau đó mình có thể rời khỏi tông môn, tiêu dao bên ngoài đánh quái, chậm rãi thăng cấp. Đợi sau này ‘ngưu’ lên rồi thì trở về, để cho mọi người kinh hỉ một hồi cũng là chuyện rất ổn thỏa.
- Sư huynh, quên đi, tình huống của đệ tự đệ hiểu được. Sư huynh, hiện giờ đệ muốn nhờ huynh một việc.
Lâm Phàm nói.
- Sư đệ, đệ nói đi.
Doãn Mạch Thần cố nén bi ai trong lòng, lắng nghe lời trăn trối cuối cùng của Lâm sư đệ.
Lâm Phàm giơ tay lên một cách khó nhọc, lấy túi trữ vật bên hông xuống, sau đó cầm ra từ trong đó hai thanh trường kiếm.
- Doãn sư huynh, đây là trường kiếm hạ phẩm đệ rèn cho Nghê sư huynh, thanh còn lại đệ nhờ huynh đưa giúp cho vị sư đệ mới nhập môn bị đệ làm gãy kiếm. Còn túi trữ vật này đệ có giữ lại cũng vô dụng, tặng cho sư huynh, về sau nếu nhớ tới đệ thì huynh cứ nhìn vào túi trữ vật này nhé.
Hơi thở của Lâm Phàm càng ngày càng mỏng manh, giống như không được bao lâu nữa sẽ ngừng hẳn.
- Sư đệ…
- Sư huynh, thật xin lỗi, trước kia còn đánh lén huynh một lần, huynh không giận đệ chứ?
Lâm Phàm thều thào.
- Không có, sư đệ, chỉ cần đệ có thể sống sót, sư huynh sau này tùy đệ đánh lén, không một câu oán hận.
Doãn Mạch Thần rưng rưng nói.
- Sư huynh, vậy đệ có thể trộm đào của huynh một lần nữa được không… Đệ thực hoài niệm cảm giác ấy…
Lâm Phàm hai mắt vô thần nhìn Doãn Mạch Thần.
Ở trong lòng Lâm Phàm, muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt.
- Được, sư đệ ra tay đi, sư huynh chuẩn bị xong rồi.
Doãn Mạch Thần không chút do dự, gật đầu đáp ứng.
Lâm Phàm nhìn Doãn Mạch Thần, miệng khẽ cười, sau đó dần dần nhắm hai mắt lại.
- Sư huynh, đệ sẽ vĩnh viễn nhớ tới huynh…
"Đinh, đếm ngược chấm dứt, tiến vào trạng thái chết giả…"
Giờ khắc này Lâm Phàm đã cạn sinh cơ, không còn thở nữa.
- Sư đệ…
Doãn Mạch Thần hô.
- Ài…
Lý Sở Quân cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn đã tận lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể khởi tử hồi sinh, trừ phi tông chủ vận dụng bí pháp vô thượng…
Chẳng qua giờ nói gì cũng đã muộn.
Người đã chết rồi.
-----oo0oo-----
oOo
Cuối cùng thành công.
Giờ khắc này Lâm Phàm mở cờ trong bụng, tuy có một chút áy náy với Vu Phong, nhưng trong lòng cũng đã tính sau này sẽ hậu tạ.
Từ khi có hệ thống, học được Hầu Thử Thâu Đào tới giờ, cảm giác thành tựu khi trộm được đào nhất, không phải ở Vu Phong thì còn ai.
Nhưng Lâm Phàm cao hứng chưa được bao lâu lại đột nhiên biến sắc. Một cỗ khí thế không thể đỡ, đè áp lòng người, giống như thủy triều mà phóng mãnh liệt về phía hắn.
Vu Phong lúc này sắc mặt tái nhợt, mắt vằn tia máu, lòng bàn tay đột nhiên bốc ra ngọn lửa đỏ chói mắt. Lâm Phàm đứng trước mặt Vu Phong cũng đã cảm thấy nóng rát vô cùng.
Fuc-k my life!
Giờ phút này Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, Vu Phong đây là muốn giết chết mình, Tiên Thiên cấp bảy bạo phát ra toàn bộ thực lực, nếu đánh lên người mình, cho dù không chết cũng phải tàn phế.
- Ngươi đi chết đi…
Ở một khắc Vu Phong bị Lâm Phàm trộm đào, phòng ngự gần như bằng không, cảm giác đau đớn tột cùng đã khiến hắn mất đi lý trí, hắn chỉ muốn một chưởng đập chết kẻ khốn khiếp trước mặt.
- Nhiên Diệt Chưởng.
Nhiên Diệt Chưởng này mặc dù chỉ là công pháp Huyền giai hạ phẩm, nhưng uy lực cực kỳ, một chưởng diệt sạch sinh cơ vỗ tới ngực Lâm Phàm.
"Ầm…"
Ngực Lâm Phàm bỏng rát, một luồng chân nguyên nóng rực điên cuồng chui vào cơ thể hắn. Dù có Bất Diệt Ma Thể hộ thân, nhưng trước ngực Lâm Phàm cũng bị thiêu đến cháy đen.
Lâm Phàm cả người bay lên, sau đó rơi ra bên ngoài võ đài, té trên mặt đất không nhúc nhích.
Dưới đài, đám đệ tử ngoại môn đều nhìn đến choáng váng. Vừa rồi Vu Phong bộc phát ra khí thế Tiên Thiên cấp bảy đã sớm chấn trụ bọn họ, tới khi một chưởng đánh xong bọn họ mới kịp phản ứng lại.
Không tốt, Lâm sư đệ nguy rồi.
- Lâm sư đệ…
Doãn Mạch Thần giờ mới có phản ứng, vội vàng chạy về phía Lâm Phàm. Khi thấy ngực Lâm sư đệ bị thiêu đốt tới cháy đen, da thịt thành than thì triệt để luống cuống.
Vu Phong lúc này cũng phản ứng lại, nhìn thấy Lâm sư đệ nằm ở phía xa, cũng không thể tin được chính mình lại xuống tay nặng như thế.
Vu Phong muốn tiến lên xem xét, nhưng cảm giác đau đớn ở đũng quần khiến hắn không thể nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, cắn chặt răng, cố nén cơn đau dồn dập dưới bụng.
Chính mình đi vào Tiên Thiên, thành tựu Tiên Thiên cương thể, đao kiếm thông thường căn bản không thể tạo thành sát thương, nhưng tại sao lại bị một Hậu Thiên cấp chín biến thành như vậy chứ? Vu Phong nghĩ mãi mà không rõ.
- Vu Phong, thân là đồng môn, làm sao đệ có thể xuống tay nặng như thế?
Tới lúc này, sư huynh Nhập Thần cấp hai vẫn ngồi trên ghế cao mới nhấc thân hạ xuống, sắc mặt bình thản ban đầu cũng biến thành phẫn nộ.
- Sư huynh, đệ…
Vu Phong không biết nên nói như thế nào, vừa rồi thật sự mình không thể khống chế nổi, loại cảm giác đau đớn này, nếu không tự thể nghiệm, căn bản không thể tưởng tượng.
- Hừ, không cần nói nhiều, tự mình trở về Trừng Giới Đường trong nội môn nhận xử phạt đi.
Lý Sở Quân quát, hắn không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này. Thân là sư huynh nội môn, thế nhưng lại nặng tay với sư đệ ngoại môn như vậy, một chưởng vừa rồi, cho dù sư đệ kia có cảnh giới Tiên Thiên thì cũng không thể chống đỡ.
Xem ra sư đệ ngoại môn này khó giữ được tính mạng. Lý Sở Quân thở dài một tiếng, sau đó cũng không nhìn đến Vu Phong nữa mà vội đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Sư huynh, xin sư huynh hãy cứu Lâm sư đệ.
Doãn Mạch Thần cầu xin nói.
Đối với Doãn Mạch Thần mà nói, mặc dù ở cùng với Lâm sư đệ chưa lâu, nhưng tình hữu nghị đồng môn giữa hắn với Lâm Phàm vẫn rất là sâu đậm.
- Đều tại ta, nếu không phải ta gọi Lâm sư đệ đi xem luận võ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều tại ta.
Doãn Mạch Thần hối hận không thôi, tự trách nói.
- Ta đến xem.
Lý Sở Quân thần sắc ngưng trọng xem xét tình huống của Lâm Phàm.
Nhiên Diệt chân nguyên thiêu đốt khắp nơi trong cơ thể hắn, đan điền, gân mạch hủy hết, sinh cơ như có như không, trên căn bản là đã hết thuốc chữa.
- Phụt….
Giờ phút này Lâm Phàm phun ra một búng máu, sắc mặt vốn hồng nhuận đã biến sang xám vàng như màu đất.
- Sư huynh…
Lâm Phàm vừa nhận được nhắc nhở của hệ thống.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +3000000 vạn."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể cấp bậc +1."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +100000."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào cấp bậc +1."
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào cấp bậc +1."
....
"Đinh, chúc mừng đánh bại Tiên Thiên cấp bảy Vu Phong, exp nhân vật +200000."
"Đinh, chúc mừng nhân vật tăng cấp tiến vào cảnh giới Tiên Thiên."
"Đinh, hệ thống chuẩn bị tiến hành cập nhật 24 giờ, kí chủ tiến vào trạng thái chết giả, sau khi hồi sinh sẽ hồi phục tới trạng thái tốt nhất, đếm ngược trong một phút."
"59."
....
- Sư đệ, đệ đừng nói nữa, Lý sư huynh đang chữa cho đệ rồi.
Doãn Mạch Thần thấy Lâm sư đệ càng ngày càng suy yếu, không khỏi luống cuống.
Lâm Phàm lúc này cười thầm trong bụng, vừa xong thật sự thiếu chút nữa dọa chết người, Lâm Phàm cho là mình chết chắc rồi.
Nhưng không nghĩ tới từ Hậu Thiên tiến vào Tiên Thiên sẽ được hệ thống cho một cơ hội hồi sinh full trạng thái, chẳng qua mất 24 giờ cập nhật mà thôi.
Thế nhưng đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo cho Lâm Phàm.
Trong lúc mình ở trạng thái chết giả, mọi người nhất định cho là mình đã chết, sẽ đưa mình đi chôn, sau đó mình có thể rời khỏi tông môn, tiêu dao bên ngoài đánh quái, chậm rãi thăng cấp. Đợi sau này ‘ngưu’ lên rồi thì trở về, để cho mọi người kinh hỉ một hồi cũng là chuyện rất ổn thỏa.
- Sư huynh, quên đi, tình huống của đệ tự đệ hiểu được. Sư huynh, hiện giờ đệ muốn nhờ huynh một việc.
Lâm Phàm nói.
- Sư đệ, đệ nói đi.
Doãn Mạch Thần cố nén bi ai trong lòng, lắng nghe lời trăn trối cuối cùng của Lâm sư đệ.
Lâm Phàm giơ tay lên một cách khó nhọc, lấy túi trữ vật bên hông xuống, sau đó cầm ra từ trong đó hai thanh trường kiếm.
- Doãn sư huynh, đây là trường kiếm hạ phẩm đệ rèn cho Nghê sư huynh, thanh còn lại đệ nhờ huynh đưa giúp cho vị sư đệ mới nhập môn bị đệ làm gãy kiếm. Còn túi trữ vật này đệ có giữ lại cũng vô dụng, tặng cho sư huynh, về sau nếu nhớ tới đệ thì huynh cứ nhìn vào túi trữ vật này nhé.
Hơi thở của Lâm Phàm càng ngày càng mỏng manh, giống như không được bao lâu nữa sẽ ngừng hẳn.
- Sư đệ…
- Sư huynh, thật xin lỗi, trước kia còn đánh lén huynh một lần, huynh không giận đệ chứ?
Lâm Phàm thều thào.
- Không có, sư đệ, chỉ cần đệ có thể sống sót, sư huynh sau này tùy đệ đánh lén, không một câu oán hận.
Doãn Mạch Thần rưng rưng nói.
- Sư huynh, vậy đệ có thể trộm đào của huynh một lần nữa được không… Đệ thực hoài niệm cảm giác ấy…
Lâm Phàm hai mắt vô thần nhìn Doãn Mạch Thần.
Ở trong lòng Lâm Phàm, muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt.
- Được, sư đệ ra tay đi, sư huynh chuẩn bị xong rồi.
Doãn Mạch Thần không chút do dự, gật đầu đáp ứng.
Lâm Phàm nhìn Doãn Mạch Thần, miệng khẽ cười, sau đó dần dần nhắm hai mắt lại.
- Sư huynh, đệ sẽ vĩnh viễn nhớ tới huynh…
"Đinh, đếm ngược chấm dứt, tiến vào trạng thái chết giả…"
Giờ khắc này Lâm Phàm đã cạn sinh cơ, không còn thở nữa.
- Sư đệ…
Doãn Mạch Thần hô.
- Ài…
Lý Sở Quân cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn đã tận lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể khởi tử hồi sinh, trừ phi tông chủ vận dụng bí pháp vô thượng…
Chẳng qua giờ nói gì cũng đã muộn.
Người đã chết rồi.
-----oo0oo-----
Danh sách chương