Dịch & biên: †Ares†
oOo
Trong lúc Doãn Mạch Thần giật mình, Lâm Phàm đã nhảy lên đài, phong độ nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời chắp tay chào các sư huynh đệ bên dưới.
Cảm giác ngàn người dõi theo này thật đúng là không tồi, bảo sao nhiều người thích chơi nổi như vậy.
Đám đệ tử ngoại môn phía dưới, thấy có người lên đài thì cùng giơ ngón tay cái trong lòng. Thế nhưng có một số người nhìn ra ai vừa đi lên thì lại kinh ngạc vạn phần, đồng thời trên khuôn mặt hưng phấn tăng thêm chút hoảng sợ.
"Thâu Đào Cuồng Ma."
Trong lòng một số đệ tử ngoại môn, Thâu Đào Cuồng Ma chính là một cơn ác mộng. Chỉ cần là người đã thể nghiệm qua một lần bị trộm đào thì đều bị hù đến kinh hãi, không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thấy âm thanh kia là vật trong đũng quần đã teo lại.
Dưới đài, một gã đệ tử ngoại môn lẫn trong đám người, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên Lâm Phàm.
Hàn Lục nhìn Lâm Phàm đang đứng tươi cười trên đài, lửa giận thiêu đốt trong lòng. Hắn không oán hận ai trong Thánh Ma Tông, chỉ có Lâm Phàm là ngoại lệ.
Nhiều lần hủy chuyện tốt của mình, thù này Hàn Lập luôn ghi nhớ trong lòng.
Thế nhưng giờ còn chưa phải thời gian báo thù, mục tiêu duy nhất trong lòng Hàn Lục hiện tại là mau chóng tăng lên tu vi của chính mình.
Cảnh giới người khác cần mấy tháng mới có thể đến, Hàn Lục lại chỉ cần mấy ngày.
Ở một lần vô tình, Hàn Lục phát hiện nếu đặt Uẩn Khí Đan trong Tiên Chi Lộ một đêm thì sẽ có thể tăng lên phẩm chất của Uẩn Khí Đan. Phát hiện này làm cho Hàn Lục vô cùng vui mừng, từ đó Hàn Lục dựa vào việc dược lực tăng lên khiến tu vi cũng ào ào bay theo, hiện giờ đã là Hậu Thiên cấp năm.
Mà cứ đà này, Hàn Lục có tin tưởng trong một tháng đột phá lên Hậu Thiên cấp sáu.
Trong vòng nửa năm, nhất định tiến vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn.
....
Giờ phút này Lâm Phàm đứng ở trên đài tỷ võ, nhìn đệ tử nội môn trước mắt, hai tay ôm quyền:
- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm, xin sư huynh chỉ đạo.
Lâm Phàm luôn thắc mắc một chuyện, có lẽ nào cứ đẹp trai là tu vi cao? Sư huynh nội môn trước mắt này, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, đặt ở hiện đại cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số cô gái.
- Tu vi như thế nào…
Đệ tử nội môn Vu Phong lạnh nhạt hỏi, nhưng lại thầm nhíu mày, hắn nhìn không thấu tu vi của sư đệ trước mắt.
- Bẩm sư huynh, sư đệ nửa bước Tiên Thiên.
Lâm Phàm biết bởi vì mình có hệ thống nên người khác không thể nhìn ra tu vi của mình, nhưng Lâm Phàm hành động quang minh lỗi lạc, không phải loại thích giả heo ăn thịt hổ, vì vậy hắn khinh thường việc ẩn giấu tu vi.
Doãn Mạch Thần đứng dưới đài, nghe lời này của Lâm sư đệ, nhất thời kinh hãi không nói ra lời.
Sao có thể thế được, sư đệ đã là nửa bước Tiên Thiên sao? Chuyện này…
Mà Hàn Lục đang bình tĩnh quan sát lập tức đổi sắc mặt. Hắn không có nghĩ tới tên này đã là nửa bước Tiên Thiên, hơn mình quá xa.
Nhưng ý niệm này vừa dâng lên, Hàn Lục đã lập tức áp chế mất mát xuống thật sâu. Kẻ này nhất định là con nhà quyền thế, từ nhỏ đã được dùng dược liệu quý báu phụ trợ nên tu vi mới cao như vậy.
Tự tìm được cớ cho mình, Hàn Lục khôi phục lại bình tĩnh.
Bởi vì hắn tin tưởng, mình chỉ cần có Ngọc Tịnh Bình, sau này nhất định có thể hung hăng dẫm nát Lâm Phàm dưới chân.
- Hừ, Hậu Thiên là Hậu Thiên, không có khái niệm nửa bước, không tiến vào Tiên Thiên thì vĩnh viễn cũng không phải Tiên Thiên. Hai chữ nửa bước này chỉ là cách nói của một đám phàm phu tục tử mà thôi.
Vu Phong nhíu mày, lớn tiếng khiển trách. Ở trước mặt đệ tử ngoại môn, Vu Phong hoàn toàn bày ra bộ dáng sư huynh cao thủ.
Đối với đám đệ tử ngoại môn thích mơ mộng xa vời này, Vu Phong hàng năm đều tiến hành chỉnh. Trong mắt Vu Phong, đám đệ tử ngoại môn này đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dầy, hơi có chút tu vi là sẽ đắc chí.
Lâm Phàm lườm trộm một cái khinh bỉ, phàm phu em gái ngươi, hệ thống ngưu như thế mà cũng nói nửa bước Tiên Thiên, ngươi so được hệ thống sao?
Chẳng qua Lâm Phàm rất biết làm người, tự nhiên sẽ không tranh cãi với sư huynh, dù sao cũng tính chuẩn bị chiếm chút tiện nghi của người ta.
Hiện tại nhiều người xem như vậy, muốn nhân tiện mà tu luyện Bất Diệt Ma Thể sợ là không khả thi, thế nhưng nếu có thể trộm một đào thì cũng là kiếm lớn.
Cao thủ Tiên Thiên cấp bảy a, nếu trộm đào thành công, không phải sung sướng gấp mấy chục lần bình thường.
Tóm lại, việc Lâm Phàm cần làm hiện giờ là ra vẻ dễ bảo một chút, bằng không tới khi vào trận sư huynh nội môn này sao có thể nhẹ tay với mình.
- Nghe sư huynh nói chuyện một buổi mà hơn mười năm tu luyện, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phàm ôm quyền gật đầu đáp.
- Ừm.
Giờ khắc này Vu Phong cũng rất thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, biết sai mà sửa là tốt rồi.
- Được, đệ có tu vi Hậu Thiên cấp chín phải không, vậy sư huynh sẽ áp chế tu vi xuống ngang bằng. Hẳn đệ vào ngoại môn đã lâu rồi, công pháp trong ngoại môn cũng đã thuộc làu, giờ dùng công pháp Thất Ma Chưởng Pháp đánh tới đi, để sư huynh chỉ điểm cho đệ.
Vu Phong nói.
Vu Phong ở trong nội môn cũng coi như người có tu vi thâm hậu, thiên phú và ngộ tính đều thuộc hàng ngũ thiên tài. Dừng ở ngoại môn ba năm, Vu Phong từ một người bình thường tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời cũng quen tới nhẵn mặt những công pháp của ngoại môn. Thất Ma Chưởng Pháp này là công pháp cơ bản ở ngoại môn, ai cũng đều luyện qua bởi vì nó đơn giản dễ hiểu, uy lực lại khá lớn. Thế nhưng có thể thông hiểu hết đạo lý của nó lại không có mấy người, mà Vu Phong chính là một trong số ít người đó.
- Ơ, sao đệ còn chưa ra đòn?
Vu Phong thấy đệ tử ngoại môn này vẫn đứng nguyên, nhất thời có chút không vui hỏi.
- Sư huynh, đệ không biết công pháp đó.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
- Đệ thân là đệ tử ngoại môn Thánh Ma Tông mà lại không biết công pháp này?
Vu Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Lâm Phàm.
- Vậy đệ biết Thanh Mộc Kiếm Khí Quyết chứ?
Lâm Phàm vẫn đứng im, có chút xấu hổ:
- Sư huynh, đệ cũng không biết…
Giờ khắc này tất cả đệ tử ngoại môn phía dưới đều cười phá lên ha hả.
Loại tình huống này bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Hai môn công pháp Vu Phong sư huynh nói bọn hắn đều biết rõ, là công pháp Hoàng giai hạ phẩm khá dễ tu luyện, thế nhưng Lâm Phàm lại không biết, thật sự muốn cười chết người.
Vu Phong bị Lâm Phàm làm cho không vui, sắc mặt tối sầm nhìn Lâm Phàm.
- Vậy tới cùng là đệ biết cái gì?
Vu Phong đã không có bất cứ hy vọng nào với sư đệ này, cả công pháp nhập môn đơn giản như thế cũng không biết, còn mong đợi được cái gì.
Thấy Vu Phong hỏi như vậy, Lâm Phàm cũng ngượng ngùng trả lời.
Hầu Tử Thâu Đào quả thật làm người ta khó có thể mở miệng.
- Được rồi, không cần nói nữa, đến đây đi.
Vu Phong đã không muốn nhiều lời thêm.
- Vâng, sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu, từng bước bước tới, sau đó hét lớn một tiếng.
- Sư huynh đỡ một chiêu của đệ, Cửu Thiên Diệt Địa Đồ Thần Thí Phật.
Lâm Phàm bừng bừng khí thế lao lên, tay chân khua khoắng lung tung, có một loại khí thế vạn quân không thể đỡ.
Vu Phong nhìn thấy Lâm Phàm vọt tới, thầm lắc đầu, sơ hở chồng chất, chiêu số hoàn toàn không có. Tiếp đó hắn giơ tay lên chuẩn bị phá giải.
Mà đúng tại tích tắc này, Lâm Phàm đổi thế.
- Hầu Tử Thâu Đào.
- Hừ.
Vu Phong hừ lạnh một tiếng, chút tài mọn, đồng thời cũng thất vọng cực kỳ.
Mà vừa lúc này, Vu Phong biến sắc. Hắn đột nhiên phát hiện, một chiêu này lại không có bất kỳ đường né nào.
Điều này sao có thể?
Vu Phong tuy áp chế tu vi tới Hậu Thiên cấp chín, nhưng phản ứng của cơ thể Tiên Thiên cấp bảy còn nguyên, thế mà dưới một chiêu bình thường này lại cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Chính mình đường đường đệ tử nội môn, tu vi Tiên Thiên cấp bảy, sao có thể bị hàng này đánh trúng?
Chuyện này là không thể nào.
- Hỗn Nguyên Cửu Chuyển.
Tức thì Vu Phong lắc mình một cái, một chưởng vỗ lên người Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy mình sắp thành công thì ngực đột ngột chịu một chưởng nghiêm trọng, nhưng lại không hoảng sợ.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +6000."
Lâm Phàm xoa xoa ngực, Hỗn Nguyên Cửu Chuyển là công pháp gì? Vừa rồi Vu Phong rõ ràng đang không thể né một chiêu Hầu Tử Thâu Đào, lại trong nháy mắt đổi vị trí, một chưởng đánh lên ngực mình.
Xem ra mấy công pháp này là càng nhiều càng tốt a, đợi trộm đào xong, nhất định phải học thêm vài môn công pháp mới được.
-----oo0oo-----
oOo
Trong lúc Doãn Mạch Thần giật mình, Lâm Phàm đã nhảy lên đài, phong độ nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời chắp tay chào các sư huynh đệ bên dưới.
Cảm giác ngàn người dõi theo này thật đúng là không tồi, bảo sao nhiều người thích chơi nổi như vậy.
Đám đệ tử ngoại môn phía dưới, thấy có người lên đài thì cùng giơ ngón tay cái trong lòng. Thế nhưng có một số người nhìn ra ai vừa đi lên thì lại kinh ngạc vạn phần, đồng thời trên khuôn mặt hưng phấn tăng thêm chút hoảng sợ.
"Thâu Đào Cuồng Ma."
Trong lòng một số đệ tử ngoại môn, Thâu Đào Cuồng Ma chính là một cơn ác mộng. Chỉ cần là người đã thể nghiệm qua một lần bị trộm đào thì đều bị hù đến kinh hãi, không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thấy âm thanh kia là vật trong đũng quần đã teo lại.
Dưới đài, một gã đệ tử ngoại môn lẫn trong đám người, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên Lâm Phàm.
Hàn Lục nhìn Lâm Phàm đang đứng tươi cười trên đài, lửa giận thiêu đốt trong lòng. Hắn không oán hận ai trong Thánh Ma Tông, chỉ có Lâm Phàm là ngoại lệ.
Nhiều lần hủy chuyện tốt của mình, thù này Hàn Lập luôn ghi nhớ trong lòng.
Thế nhưng giờ còn chưa phải thời gian báo thù, mục tiêu duy nhất trong lòng Hàn Lục hiện tại là mau chóng tăng lên tu vi của chính mình.
Cảnh giới người khác cần mấy tháng mới có thể đến, Hàn Lục lại chỉ cần mấy ngày.
Ở một lần vô tình, Hàn Lục phát hiện nếu đặt Uẩn Khí Đan trong Tiên Chi Lộ một đêm thì sẽ có thể tăng lên phẩm chất của Uẩn Khí Đan. Phát hiện này làm cho Hàn Lục vô cùng vui mừng, từ đó Hàn Lục dựa vào việc dược lực tăng lên khiến tu vi cũng ào ào bay theo, hiện giờ đã là Hậu Thiên cấp năm.
Mà cứ đà này, Hàn Lục có tin tưởng trong một tháng đột phá lên Hậu Thiên cấp sáu.
Trong vòng nửa năm, nhất định tiến vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn.
....
Giờ phút này Lâm Phàm đứng ở trên đài tỷ võ, nhìn đệ tử nội môn trước mắt, hai tay ôm quyền:
- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm, xin sư huynh chỉ đạo.
Lâm Phàm luôn thắc mắc một chuyện, có lẽ nào cứ đẹp trai là tu vi cao? Sư huynh nội môn trước mắt này, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, đặt ở hiện đại cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số cô gái.
- Tu vi như thế nào…
Đệ tử nội môn Vu Phong lạnh nhạt hỏi, nhưng lại thầm nhíu mày, hắn nhìn không thấu tu vi của sư đệ trước mắt.
- Bẩm sư huynh, sư đệ nửa bước Tiên Thiên.
Lâm Phàm biết bởi vì mình có hệ thống nên người khác không thể nhìn ra tu vi của mình, nhưng Lâm Phàm hành động quang minh lỗi lạc, không phải loại thích giả heo ăn thịt hổ, vì vậy hắn khinh thường việc ẩn giấu tu vi.
Doãn Mạch Thần đứng dưới đài, nghe lời này của Lâm sư đệ, nhất thời kinh hãi không nói ra lời.
Sao có thể thế được, sư đệ đã là nửa bước Tiên Thiên sao? Chuyện này…
Mà Hàn Lục đang bình tĩnh quan sát lập tức đổi sắc mặt. Hắn không có nghĩ tới tên này đã là nửa bước Tiên Thiên, hơn mình quá xa.
Nhưng ý niệm này vừa dâng lên, Hàn Lục đã lập tức áp chế mất mát xuống thật sâu. Kẻ này nhất định là con nhà quyền thế, từ nhỏ đã được dùng dược liệu quý báu phụ trợ nên tu vi mới cao như vậy.
Tự tìm được cớ cho mình, Hàn Lục khôi phục lại bình tĩnh.
Bởi vì hắn tin tưởng, mình chỉ cần có Ngọc Tịnh Bình, sau này nhất định có thể hung hăng dẫm nát Lâm Phàm dưới chân.
- Hừ, Hậu Thiên là Hậu Thiên, không có khái niệm nửa bước, không tiến vào Tiên Thiên thì vĩnh viễn cũng không phải Tiên Thiên. Hai chữ nửa bước này chỉ là cách nói của một đám phàm phu tục tử mà thôi.
Vu Phong nhíu mày, lớn tiếng khiển trách. Ở trước mặt đệ tử ngoại môn, Vu Phong hoàn toàn bày ra bộ dáng sư huynh cao thủ.
Đối với đám đệ tử ngoại môn thích mơ mộng xa vời này, Vu Phong hàng năm đều tiến hành chỉnh. Trong mắt Vu Phong, đám đệ tử ngoại môn này đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dầy, hơi có chút tu vi là sẽ đắc chí.
Lâm Phàm lườm trộm một cái khinh bỉ, phàm phu em gái ngươi, hệ thống ngưu như thế mà cũng nói nửa bước Tiên Thiên, ngươi so được hệ thống sao?
Chẳng qua Lâm Phàm rất biết làm người, tự nhiên sẽ không tranh cãi với sư huynh, dù sao cũng tính chuẩn bị chiếm chút tiện nghi của người ta.
Hiện tại nhiều người xem như vậy, muốn nhân tiện mà tu luyện Bất Diệt Ma Thể sợ là không khả thi, thế nhưng nếu có thể trộm một đào thì cũng là kiếm lớn.
Cao thủ Tiên Thiên cấp bảy a, nếu trộm đào thành công, không phải sung sướng gấp mấy chục lần bình thường.
Tóm lại, việc Lâm Phàm cần làm hiện giờ là ra vẻ dễ bảo một chút, bằng không tới khi vào trận sư huynh nội môn này sao có thể nhẹ tay với mình.
- Nghe sư huynh nói chuyện một buổi mà hơn mười năm tu luyện, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phàm ôm quyền gật đầu đáp.
- Ừm.
Giờ khắc này Vu Phong cũng rất thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, biết sai mà sửa là tốt rồi.
- Được, đệ có tu vi Hậu Thiên cấp chín phải không, vậy sư huynh sẽ áp chế tu vi xuống ngang bằng. Hẳn đệ vào ngoại môn đã lâu rồi, công pháp trong ngoại môn cũng đã thuộc làu, giờ dùng công pháp Thất Ma Chưởng Pháp đánh tới đi, để sư huynh chỉ điểm cho đệ.
Vu Phong nói.
Vu Phong ở trong nội môn cũng coi như người có tu vi thâm hậu, thiên phú và ngộ tính đều thuộc hàng ngũ thiên tài. Dừng ở ngoại môn ba năm, Vu Phong từ một người bình thường tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời cũng quen tới nhẵn mặt những công pháp của ngoại môn. Thất Ma Chưởng Pháp này là công pháp cơ bản ở ngoại môn, ai cũng đều luyện qua bởi vì nó đơn giản dễ hiểu, uy lực lại khá lớn. Thế nhưng có thể thông hiểu hết đạo lý của nó lại không có mấy người, mà Vu Phong chính là một trong số ít người đó.
- Ơ, sao đệ còn chưa ra đòn?
Vu Phong thấy đệ tử ngoại môn này vẫn đứng nguyên, nhất thời có chút không vui hỏi.
- Sư huynh, đệ không biết công pháp đó.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
- Đệ thân là đệ tử ngoại môn Thánh Ma Tông mà lại không biết công pháp này?
Vu Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Lâm Phàm.
- Vậy đệ biết Thanh Mộc Kiếm Khí Quyết chứ?
Lâm Phàm vẫn đứng im, có chút xấu hổ:
- Sư huynh, đệ cũng không biết…
Giờ khắc này tất cả đệ tử ngoại môn phía dưới đều cười phá lên ha hả.
Loại tình huống này bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Hai môn công pháp Vu Phong sư huynh nói bọn hắn đều biết rõ, là công pháp Hoàng giai hạ phẩm khá dễ tu luyện, thế nhưng Lâm Phàm lại không biết, thật sự muốn cười chết người.
Vu Phong bị Lâm Phàm làm cho không vui, sắc mặt tối sầm nhìn Lâm Phàm.
- Vậy tới cùng là đệ biết cái gì?
Vu Phong đã không có bất cứ hy vọng nào với sư đệ này, cả công pháp nhập môn đơn giản như thế cũng không biết, còn mong đợi được cái gì.
Thấy Vu Phong hỏi như vậy, Lâm Phàm cũng ngượng ngùng trả lời.
Hầu Tử Thâu Đào quả thật làm người ta khó có thể mở miệng.
- Được rồi, không cần nói nữa, đến đây đi.
Vu Phong đã không muốn nhiều lời thêm.
- Vâng, sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu, từng bước bước tới, sau đó hét lớn một tiếng.
- Sư huynh đỡ một chiêu của đệ, Cửu Thiên Diệt Địa Đồ Thần Thí Phật.
Lâm Phàm bừng bừng khí thế lao lên, tay chân khua khoắng lung tung, có một loại khí thế vạn quân không thể đỡ.
Vu Phong nhìn thấy Lâm Phàm vọt tới, thầm lắc đầu, sơ hở chồng chất, chiêu số hoàn toàn không có. Tiếp đó hắn giơ tay lên chuẩn bị phá giải.
Mà đúng tại tích tắc này, Lâm Phàm đổi thế.
- Hầu Tử Thâu Đào.
- Hừ.
Vu Phong hừ lạnh một tiếng, chút tài mọn, đồng thời cũng thất vọng cực kỳ.
Mà vừa lúc này, Vu Phong biến sắc. Hắn đột nhiên phát hiện, một chiêu này lại không có bất kỳ đường né nào.
Điều này sao có thể?
Vu Phong tuy áp chế tu vi tới Hậu Thiên cấp chín, nhưng phản ứng của cơ thể Tiên Thiên cấp bảy còn nguyên, thế mà dưới một chiêu bình thường này lại cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Chính mình đường đường đệ tử nội môn, tu vi Tiên Thiên cấp bảy, sao có thể bị hàng này đánh trúng?
Chuyện này là không thể nào.
- Hỗn Nguyên Cửu Chuyển.
Tức thì Vu Phong lắc mình một cái, một chưởng vỗ lên người Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy mình sắp thành công thì ngực đột ngột chịu một chưởng nghiêm trọng, nhưng lại không hoảng sợ.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +6000."
Lâm Phàm xoa xoa ngực, Hỗn Nguyên Cửu Chuyển là công pháp gì? Vừa rồi Vu Phong rõ ràng đang không thể né một chiêu Hầu Tử Thâu Đào, lại trong nháy mắt đổi vị trí, một chưởng đánh lên ngực mình.
Xem ra mấy công pháp này là càng nhiều càng tốt a, đợi trộm đào xong, nhất định phải học thêm vài môn công pháp mới được.
-----oo0oo-----
Danh sách chương