Lời thổ lộ này đến quá đột ngột không kịp chuẩn bị, Đỗ Cửu đứng hình ngay tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng mấy giây mới hoàn hồn lại.

"Hả?"

Lúc nãy là do y trúng độc nên sinh ra ảo giác à? Người ngạc nhiên không chỉ có y mà còn có nhân sĩ chính đạo đi theo sau Hắc thành chủ chuẩn bị tiến chúc mừng, cả đám nghe vậy nháo nhác đừng bước ngươi nhìn ta ta ngó ngươi.

Hắc thành chủ cũng ngạc nhiên, dường như không ngờ bản thân sẽ xúc động tới vậy, nhưng mà hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, tựa như người ném bom không phải là hắn vậy, hắn đẩy xe lăn tới trước mắt Đỗ Cửu chìa một cái khăn tay ra: "Ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, Bạch huynh không cần quan tâm tới, nhưng mà ta mong rằng Bạch huynh có thể suy xét một chút, cho ta một cơ hội, lời ta nói xuất phát từ tận đáy lòng."

Không phải là ảo giác, đúng là thật đó...

Đỗ Cửu nhìn Hắc thành chủ, trong phút chốc không biết nên phản ứng lại thế nào, bèn cúi đầu trầm ngâm, trong lòng chất quẫn bách cùng hoảng loạn.

Suy nghĩ trong đầu rối ren, y chưa từng nghĩ Hắc thành chủ sẽ tỏ lòng với mình, về chuyện Hắc thành chủ thích đàn ông này, lần trước Hắc thành chủ còn nhắc tới cái đề tài kia nên y cũng không quá ngạc nhiên, huống hồ gì y còn tưởng rằng Hắc thành chủ có ý với Nguyên Hòa đế, hiện giờ xem ra là y hiểu lầm rồi.

Hắc thành chủ phải lòng y.

Trong lòng y thầm niệm mấy từ này, nghĩ thế nào vẫn cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được.

"Ta..." Y muốn mở miệng từ chối theo bản năng, nhưng khi chạm đến đôi mắt dịu dàng kia của Hắc thành chủ lại khẽ khựng lại, y từ chối thẳng thừng như vậy có khiến người ta tổn thương lắm không?

Nếu là người khác thì thôi đi, nhưng Hắc thành chủ từng có ơn cứu mạng với y, hiện giờ y đã nhận hắn làm bạn tri kỷ rồi, hơn nữa mấy ngày trước hắn lại giúp y một phen, y vẫn cảm thấy không thể lấy oán báo ơn, trở mặt không nhận người quen thế này.

Thấy vậy ánh sáng trong mắt Hắc thành chủ ảm đạm hẳn, nụ cười chờ mong trên môi biến thành cười khổ: "Ta biết rồi, là do ta vọng tưởng, cũng đúng, bộ dạng này của ta nhìn sao cũng thấy chỉ khiến cho người khác thêm phiền thôi, đủ rồi, Bạch huynh cứ coi như ta chưa từng nói gì." Dứt lời cũng không chờ Đỗ Cửu nói tiếp mà quay thẳng sang bảo thuộc hạ, "Xuống núi trước đã, chỗ này cũng không tiện ở lâu."

Đỗ Cửu nhìn quần chúng vây xem sau lưng hắn, cũng biết chỗ này không phải nơi để nói chuyện, đành tạm nuốt xuống đợi xuống núi hẳn bàn sau.

Kiệu mềm Hắc thành chủ sắp xếp Đỗ Cửu không từ chối, tuy rằng không trúng độc như nội lực hao phí quá nhiều, có thể nhân lúc này nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mới phải, ai biết thật sự có kẻ mù mắt đột kích hay không chứ.

Còn may là người của Thần Long giáo nhặt xác Trác Sơn xong lập tức đi vội mà không dám ở lại thêm, người trong mấy ma môn khác sau khi ngó nghiêng xong cũng lựa chọn rời đi, dù gì thì Trác Sơn vừa chết, Thần Long giáo như rắn mất đầu, đừng nói chính đạo mà mấy phái ma đạo còn lại cũng muốn nhào lên chia phần, so với nhằm vào Đỗ Cửu thì chi bằng nhân cơ hội này nhanh chân chạy sang giành phần trước, tới sớm được nhiều.

Đỗ Cửu ngồi trên kiệu, ỷ không ai có thể nhìn thấy trong mắt bèn lộ ra vẻ vui mừng: "Há há há, ta biết mà, quả nhiên là Tần Cửu Chiêu."

Hệ thống bĩu môi: "Rồi sao hả, dù sao với thiết lập hiện giờ của ngươi cũng không thể đồng ý với hắn được."

Đỗ Cửu chả thèm quan tâm, lòng vui rạo rực: "Cái này đâu quan trọng, chỉ cần hắn là Tần Cửu Chiêu thì chắc chắn sẽ có cách khiến "ta" vào tròng."

Mấy thế giới trước cũng đâu có cái nào y vừa tới đã là người yêu của Tần Cửu Chiêu nhưng cuối cùng chả phải đều bên nhau sao, y rất có lòng tin với Tần Cửu Chiêu ở mặt này!

Huống hồ gì thiết lập hiện giờ của y nói dễ nghe một chút là kiếm khách cao ngạo lạnh nhạt, nhưng đổi góc nhìn khác thì chính là một tên võ si chuyện đời không rõ dầu muối không biết mà thôi, chỉ cần y chưa đột phá tông sư hoàn toàn đoạn tình tuyệt dục thì chả thành vấn đề, vào tròng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trở về khách điếm, cho thuộc hạ hai bên lui ra, khi chỉ còn lại hai người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi khiến không khí trở nên ngượng nghịu hẳn.

Đỗ Cửu suy tư, đang định mở miệng đã thấy Hắc thành chủ móc khăn tay ra che miệng ho khan dữ dội, y nhíu mày, không rảnh lo chuyện khác mà đưa tay bắt mạch giúp hắn, Hắc thành chủ muốn tránh nhưng hắn sao có thể chống lại y được, chỉ đành bị ghìm chặt.

Bạch thành chủ hiểu được một chút y lý, hơn nữa trong người có nội lực thâm hậu nên nhanh chóng cảm nhận được bất ổn, không cần diễn trong mắt đã toát ra kinh ngạc và quan tâm rõ ràng: "Ngươi..."

Dựa vào tri thức y lý của Bạch thành chủ thì Hắc thành chủ thế này chắc chắn là biểu hiện của cơ thể hao mòn, lại còn không phải kiệt sức mà là kiệt quệ! Nếu cứ tiếp tục như vậy hẳn không sống được bao lâu nữa!

Tại sao lại như vậy?!

Đỗ Cửu quan tâm quá hóa loạn, bỗng chốc không nghĩ được gì, dựa theo cốt truyện mà tính thì ít nhất Hắc thành chủ cũng sống được 30 năm nữa, sao giờ chỉ còn mấy năm thôi vậy?!

Chẳng lẽ là vì cổ mà hắn thả vào người y sao?

Hắc thành chủ lại mỉm cười: "Bạch huynh không cần lo, thể chất của ta đặc biệt, cũng không phải như ngươi nghĩ đâu, nói tới đây ta lại muốn nói một tiếng xin lỗi với huynh, trước kia là do ta tự tiện, vì lòng ta có huynh nên muốn lo lắng vỗ về huynh, bèn tự mình giúp huynh tăng nội lực lên, thật là không phải."

Đỗ Cửu bị câu "Lòng ta có huynh" này của hắn đánh cho váng vất, khi hoàn hồn lại chỉ có thể lắc đầu đáp: "Không sao."

Hắc thành chủ vẫn luôn chú ý tới nét mặt y, nói tiếp: "Không biết Bạch huynh có nghe tới cổ?"

Quả nhiên là cổ!

Đầu tiên Đỗ Cửu nghi hoặc rồi sau đó bừng tỉnh, thì ra là thế, hóa ra Hắc thành chủ dùng cổ khiến tu vi của y tăng lên nhiều!

Cổ thì y biết, người Nam Cương giỏi dùng cổ, khá giống với độc, yên lặng không hay biết bỏ vào người, có vài người mãi tới khi cổ phát tát mới nhận ra, hơn nữa trong lời đồn người trúng cổ giống như bị ma quỷ mê hoặc làm tâm trí mụ mị, bị khống chế làm ra chuyện bản thân không hay biết, cực kỳ tà ác.

Nhưng cho tới bây giờ cổ chỉ là truyền thuyết, hiếm ai tận mắt thấy được, không ngờ Hắc thành chủ lại đi luyện cổ.

"Không sai." Hắc thành chủ đáp, "Đúng là cổ thật, ta lấy bản mạng cổ của mình cho huynh nên mới thành như vậy, đợi ta bắt nó về lại sẽ không sao hết."

Hắn nói nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, dường như chỉ là cho mượn một thứ cỏn con không đáng kể gì, nhưng mà Đỗ Cửu lại bị rung động thật sâu, trong chốc lát không biết phải đáp lại thế nào.

Tuy y đối với người hay vật đều lạnh nhạt nhưng cũng không phải không có trái tim, được người khác lấy cả sinh mạng ra cho mình như vậy làm sao có thể không rung động chứ, sao có không cảm động cho nổi.

Tính luôn cả lần khi còn bé kia thì y đã nợ Hắc thành chủ hai cái mạng.

Giờ phút này trong lòng y cực kỳ mâu thuẫn, Hắc thành chủ có ơn với y, ơn cứu mạng nặng như núi, nói y làm sao từ chối đây, nhưng muốn y chấp nhận thì y lại không thể, lòng y chỉ hướng về võ đạo, hơn nữa y còn luyện vô tình kiếm, nếu như muốn đột phá cần phải phá cửa vô tình, ngay lúc y cách tông sư chỉ nửa bước thế này y thật sự không muốn từ bỏ.

Y lại không muốn bằng mặt không bằng lòng, hay nói đúng hơn là lòng y vẫn ân ẩn lo sợ, sợ chính bản thân mình sẽ thật sự rơi vào lưới tình mà lung lay đạo tâm, suy cho cùng thì phần tình ý này của Hắc thành chủ đúng là đã hơi khiến y dao động, dần đà y sợ bản thân sẽ thật sự bị vây vào.

Nhưng cho dù tương lai ra sao thì trước mắt y vẫn chọn từ chối mà tiếp tục truy tìm kiếm đạo.

Trầm ngâm một lát, ánh mắt y dần kiên định, mở miệng đáp: "Lần này đa tạ ngươi, cổ này hiện giờ ngươi có thể lấy lại, nhưng..."

Lời còn chưa dứt Hắc thành chủ đã ho khan không dứt, sắc mặt tái nhợt, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng căng chặt, đợi tới lúc y hạ tay xuống trên khăn tay đã có một mảng đỏ tới chói mắt.

"Được... khụ khụ... Xin lỗi..."

Hắn mở miệng, hơi thở mỏng manh, môi tím tái, bởi vì ho khan hồi lâu mà gân xanh trên thái dương cũng nổi lên, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Đỗ Cửu chỉ có thể nuốt câu nói còn lại xuống, dưới tình hình này thì bảo y phải mở lời sao đây.

"Lấy cổ trước."

Y lại nắm lấy cổ tay Hắc thành chủ một lần nữa, ý bảo hắn lấy cổ ra, nhân tiện truyền chút nội lực giúp hắn dễ chịu đôi chút.

Hắc thành chủ dần bình phục lại, lắc đầu: "Không được, cổ này đánh thức một lần thì cần bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể đánh thức thêm lần nữa, nếu không sẽ bị phản phệ."

Đỗ Cửu nghe vậy nhíu mày, nhìn dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của Hắc thành chủ mà lòng khẽ nổi lên một chút gợn sóng.

Hắc thành chủ mỉm cười, trấn an y: "Yên tâm đi, không sao đâu, cùng lắm thì suy yếu một thời gian ngắn thôi, đợi tới 49 ngày sau thì dù huynh không muốn ta cũng sẽ lấy cổ về."

"Sẽ không có chuyện ta không muốn." Đỗ Cửu đáp, cho dù thứ này có thể khiến sức mạnh của y tăng lên thì sao chứ, không phải bản thân luyện ra thì chi bằng không cần, huống hồ gì sức khỏe của Hắc thành chủ càng quan trọng hơn, cho dù y không thể chấp nhận hắn thì cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà vứt bỏ bạn thân của mình được.

Hắc thành chủ cười nói: "Tất nhiên là ta tin huynh." Nói xong trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi, áy náy nói tiếp, "Thật không phải với huynh, ta đi cả đường dài tới đây..."

"Nghỉ ngơi đi." Đỗ Cửu đứng lên, "Đợi ngươi thức dậy rồi nói."

Sức khỏe mới quan trọng, những chuyện khác đợi về rồi nói.

Hắc thành chủ thật sự đã mệt lắm rồi, giấc ngủ này kéo dài cho tới tận trưa hôm sau, Đỗ Cửu cũng không muốn ở lại Thái Sơn thêm nữa nên dứt khoát tự mình ôm hắn lên xe ngựa dẫn theo mọi người rời đi.

Khi tỉnh lại Hắc thành chủ vẫn mang dáng vẻ cực kỳ suy yếu, luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi lại ngủ mà về đến thành Hắc Thổ.

Nhìn dáng vẻ này của hắn đương nhiên Đỗ Cửu không thể rời khỏi được, nói sao thì hắn cũng vì y mới trở thành như vậy nên chỉ đành ở lại thành Hắc Thổ, chờ đủ bảy bảy bốn chín ngày rồi tính tiếp.

Mà trong mấy ngày họ lên đường chuyện Hắc thành chủ thổ lộ với Đỗ Cửu kia đã truyền khắp võ lâm, tuy rằng nam phong thịnh hành trong giới quý tộc nhưng với bên ngoài vẫn là thiểu số, nhưng mà hai người quyền cao chức trọng, Đỗ Cửu lại vừa đánh bại ma môn nên không ai dám nói ra nói vào lời dơ bẩn gì, chỉ muốn hóng chuyện tí thôi.

Ban đầu còn có vài tiếng dị nghị nhưng mấy lời kiểu "Thật sự cũng rất xứng đôi" "Hai thành lớn liên hôn cũng không tồi" nhanh chóng nổi lên, một hai người nói vậy còn chưa là gì nhưng hàng trăm ngàn người đều thấy vậy thì trong vô thức, dần dần trong tiềm thức mọi người đều có ấn tượng rằng Hắc Bạch thành chủ là duyên trời tác hợp.

Đợi Đỗ Cửu sực tỉnh lại mới nhận ra chưa nói tới người ngoài mà ngay cả thuộc hạ bên cạnh, thậm chí là quản gia tất cả đều tỏ vẻ y và Hắc thành chủ sẽ liên hôn là chuyện không thể cãi được, lúc quản gia tới báo cáo công việc với y còn thử dò hỏi xem y định tổ chức hôn lễ ở thành Hắc Thổ hay thành Bạch Vân nữa.

Đỗ Cửu: "..."

Vì sao mấy người lại dễ dàng chấp nhận cái tin đồn này vậy hả?! Tư tưởng tiến bộ tới vậy luôn hả?!

Chuyện còn chưa dừng ở đó, người ngoài không biết vì sao y tỷ võ xong rồi mà vẫn ở lại thành Hắc Thổ, y cũng không thể tiết lộ bí mật của Hắc thành chủ ra ngoài được, đợi tới khi y ở thành Hắc Thổ được nửa tháng thì toàn bộ trên dưới thành Hắc Thổ đều đã đối với y như thể nửa chủ nhân tương lai.

Bên ngoài bàn tán càng sôi nổi dữ dội hơn, cái gì mà "Vài chuyện năm ấy chúng ta từng gặp Hắc Bạch thành chủ" "Mấy chuyện về Hắc Bạch thành chủ" truyền đi có đầu có đuôi rõ ràng như thật, thậm chí có người còn mở sòng cược xem bọn họ sẽ thành thân ở thành Hắc Thổ hay thành Bạch Vân.

Lúc Đỗ Cửu nghe được đống tin này thiệt sự muốn quỳ trước trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân, cái gì mà Hắc thành chủ vừa gặp đã yêu gặp lại càng thương Bạch thành chủ, hai người có ý với nhau nhưng lại lo lắng về cái nhìn của người đời mà không dám thổ lộ, một người nhìn trăng than thở kẻ kia nhìn hoa khẽ sầu, cuối cùng đứng trước sống chết mới không màn hết thảy mà nói ra lòng mình, chuyện kể tới trăm khúc nghìn vòng, yêu hận tình sâu.

Càng khiến Đỗ Cửu cạn lời hơn chính là bản thân Hắc thành chủ, mỗi khi y muốn mở miệng từ chối thì hắn sẽ lại bắt đầu yếu ớt tái nhợt, tựa như giây kế lập tức lên đường luôn vậy.

Dần đà sau năm lần bảy lượt, người ngoài bàn tán sôi nổi, tới cả Nguyên Hòa đế im ỉm hóng hết chuyện nhỏ chuyện to cũng nửa đùa nửa thật đi thăm dò Thanh Sương, ngay cả quản gia cũng từ ngàn dặm xa xôi truyền tin tới bảo y đối xử tốt với Hắc thành chủ một chút, không nên lạnh mặt hoài như kia các thứ.

Đỗ Cửu: Ta còn có thể nói gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện