Khúc Tòng Dung mỉm cười mà đến ôm giận ra về, Đỗ Cửu không thèm quan tâm nàng bố trí thế nào, y đã quyết tâm lần này nhất định sẽ ép chết nàng.

Y chợt nhìn Tần Cửu Chiêu: "Ta định sau khi tiến vào chiến trường sẽ giết nàng ta, ngươi thấy sao?"
Tần Cửu Chiêu không thèm suy nghĩ đáp: "Tùy ngươi.

"
Trong lòng Đỗ Cửu sung sướng, khóe miệng không kìm được nở nụ cười, kéo Tần Cửu Chiêu lại hôn một cái thật vang: "Nể mặt câu trả lời mười điểm này của ngươi, ta đây không tính toán tính ngươi cố chấp.

"
Nửa tháng tiếp theo hai người bế quan tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi lấy sức để tiến vào chiến trường, Đỗ Cửu biết có lẽ 20 năm kế tiếp trong tương lai sẽ không xảy ra bèn chuẩn bị trước mọi thứ.

Đến đúng ngày chính đạo và ma đạo cử ra vài vị tiên nhân hợp sức mở đường vào, đường vào này đặt ngay trong sông Thanh Diễm, nước sông dập dền bị tách ra hai bên để lộ một cánh cửa.

Đây là lần thứ 2 Đỗ Cửu vào nên không chờ dặn dò đã dẫn Tần Cửu Chiêu cùng Đàm Song nhảy thẳng vào trong trước.

Trong chiến trường Tiên Ma ngoài chém giết ra còn có không ít linh dược linh vật hiếm thấy, lần này nhất định y phải giành được.

Chiến trường chỉ mở ra trong ba tháng, Đỗ Cửu đã đưa bản đồ đánh dấu toàn bộ linh dược mà y biết cho Tần Cửu Chiêu và Đàm Song trước rồi.

Ba người chia ba ngả tranh thủ gom hết mấy linh dược kia, cuối cùng tụ họp ở trung tâm chiến trường.

Lúc này thời gian ba tháng chỉ còn lại ba ngày.

Chiến trường rất lớn nên Đỗ Cửu muốn chạm mặt với Khúc Tòng Dung cũng không dễ dàng, nhưng nếu Khúc Tòng Dung còn sống thì nhất định sẽ tới di tích ở trung tâm, bởi vì ở đây có pháp bảo, một tòa bảo tháp chín tầng tựa như trụ chống trời sừng sững đứng giữa chiến trường.

Mỗi tu sĩ thành công tiến vào đều có thể lấy được pháp bảo từ đó, lần nhiều nhất từng có 10 người tiến vào lấy được 10 pháp bảo, hơn nữa mỗi cái đều bất phàm, thậm chí còn có lần còn lấy được tiên khí.

Cho nên đối với tu sĩ tiến vào chiến trường mà nói thì tòa tháp chín tầng ở trung tâm chính là đích đến cuối cùng, tòa tháp này lại chỉ mở ra vào ngày cuối cùng.

Thật ra Đỗ Cửu không nóng lòng vào tháp, vì nếu không có gì bất ngờ bọn họ sẽ ở lại đây 20 năm, mà cuối cùng cả tòa tháp này sẽ bị Tần Cửu Chiêu chiếm lấy.

Bên cạnh Đàm Song có hệ thống chăm nom nên Đỗ Cửu không cần lo tới, hơn nữa với tiếng ác của y và Tần Cửu Chiêu cũng không sợ có ai động tới nàng, thậm chí có vài tu sĩ còn tự động bảo về Đàm Song nhằm mong đổi lấy sự che chở từ hai người.

Đỗ Cửu gặp được Đàm Song trước, dù gì có hệ thống đưa tin nên rất dễ dàng tìm thấy nàng, vừa mới bước vào di tích đã bắt gặp Tần Cửu Chiêu đang ngồi trên tường thành bị tàn phá ôm kiếm chờ đợi.


Lại ra vẻ ngầu rồi.

Đỗ Cửu cười, còn không kịp mở miệng đã thấy bóng dáng Tần Cửu Chiêu chợt lóe lên tới cạnh y, ôm lấy cho y một nụ hôn.

Tình hình gì vậy?
Đỗ Cửu ngơ người, không phải chỉ mới tách ra có hai tháng thôi sao, với tu sĩ mà nói hai tháng cũng không khác mấy với hai ngày, bế quan một cái mở mắt nhắm mắt là xong.

Tần Cửu Chiêu lại tựa như cực kỳ kích động ôm lấy y hôn thật lâu, như muốn rút cả linh hồn y ra vậy.

Tần Cửu Chiêu kích động là có lý do cả, vì hắn nhớ lại được ký ức trong chiến trường Tiên Ma, cuối cùng nhớ ra được ngọn nguồn khiến mình động lòng.

Vốn ban đầu hắn thật sự đề phòng Đỗ Cửu, nghi ngờ thậm chí là chán ghét y, nhưng hắn không ngốc nên nhanh chóng phân biệt được thật giả trong những câu lải nhải giữa y và hệ thống.

Vì vậy hắn biết được Đỗ Cửu là người nhập vai, mà hắn là vai chính trong thế giới nhỏ này, giống với nhân vật trong thoại bản, vận mệnh của hắn đã được sắp đặt sẵn từ trước.

Hắn từng hoài nghi cũng từng mê mang, âm thầm nghe ra được càng nhiều tin tức.

Đó là trước khi tiến vào chiến trường Tiên Ma, ngoài mặt hắn đều giả vờ mình coi Đỗ Cửu là anh em.

Có lẽ bởi vì Đỗ Cửu hay sỉ vả với hệ thống mà hắn bắt đầu thấy căm ghét phản cảm với cái gọi là cốt truyện kia, đặc biệt là hậu cung mà y nhắc tới, hắn tự thấy bản thân không phải là người lạm tình nên rất khó tin được sau này hắn sẽ cưới chín người vợ.

Cho nên Đỗ Cửu càng nói nhiều hắn lại càng không muốn tiếp xúc với mấy người phụ nữ kia, đường như làm vậy là có thể thoát khỏi thứ gông xiềng mang tên cốt truyện.

Đặc biệt là sau khi Khúc Tòng Dung giáng cho hắn một đòn, hắn thật sự không ngờ vậy mà nàng lại nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết.

20 năm bị nhốt trong tháp, 5 năm đầu chỉ có hắn và Đỗ Cửu, mười năm giữa lại đổi thành hắn và Vân Chỉ Nhu, mà 5 năm cuối cùng biến thành bốn người họ ở cùng nhau.

Bị bắt ở trong một không gian nhỏ hẹp nhìn mặt nhau mỗi ngày, hắn buộc phải lúc nào cũng nghe thấy Đỗ Cửu lải nhải với hệ thống.

"A a a, chán quá đi, ngày tháng kiểu này lúc nào mới chấm dứt đâyyyy?!"
"Mi thấy vui không? Ta không vui tí nào! Ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt đơ kia~~ bảo ta vui kiểu gì được đây! Vui kiểu gì~~ vui kiểu gì~~"
"Nếu để ta chờ một mình thì hay quá rồi, vậy là có thể muốn làm gì thì làm, vì sao lại bắt ta ở cùng Tần Cửu Chiêu năm vậy? Đây có phải truyện tình trai đâu, chi bằng đổi thành em gái đi, cho dù là Ớt Cay Nhỏ cũng được luôn, ít nhất còn có thể trò chuyện, ai như Tần Cửu Chiêu ngày ngày đều lặng thinh kiểu đó.

"
"Nhào vô, mở bộ phim coi coi, điểm ta trả! Hết chịu nổi rồi! Haiz, nếu có thêm đ ĩa đậu phộng với cốc bia càng tốt! "

"Đm cốt truyện củ chuối này, đổi bộ khác nhanh đi! "
"Hahaha, buồn cười vãi, không ổn, ta cười gần chết rồi,! Ha ha ha! thiệt sự! "
!
Ngày ngày trôi đi, hắn nghe Đỗ Cửu vui buồn sầu thương, dù cho không thể tham dự vào nhưng ngày tháng cuối cùng cũng không còn vô vị nữa, tính cách thật sự của Đỗ Cửu dường như luôn luôn vui vẻ xán lạn như vậy, cho dù đau lòng cho nhân vật trong phim đi nữa thì chỉ cần mấy giây sau đã bắt đầu sôi nổi trở lại.

Loại lạc quan này dần dần lây nhiễm đến hắn, vỗ về tổn thương do Khúc Tòng Dung gây ra.

Nhưng mà khi ấy hắn còn chưa có cảm giác gì, chỉ là cuối cùng thấy được người kia sẽ không hại mình, mãi tới khi hắn tách khỏi y bị dịch chuyển tới cùng tầng với Vân Chỉ Nhu.

Tiếng chuyện trò lải nhải bên tai biến mất không còn, ban đầu hắn còn khẽ thở phào, cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng dần dần hắn lại cảm thấy trống vắng, đợi tới khi hắn theo thói quen gọi một tiếng A Cửu với Vân Chỉ Nhu mới sự tỉnh nhận ra, hóa ra trong vô thức không hay không biết hắn đã sớm quen có Đỗ Cửu bầu bạn, quen với tiếng chuyện trò linh tinh của y cùng hệ thống.

Trong mười năm kia hai năm đầu hắn còn dốc lòng tu luyện, năm thứ ba hắn bắt đầu cảm thấy cô đơn, tới năm thứ tư hắn bắt đầu hoài niệm, năm thứ năm năm thứ sáu bắt đầu nhớ lại, nhớ lại mỗi câu mỗi chữ Đỗ Cửu nói, lật tới lật lui từng câu từng chữ, cuối cùng nghiền ngẫm cẩn thận những thứ lúc ấy hắn nghe không hiểu.

Đến năm thứ bảy hắn bắt đầu nhớ nhung, nhớ Đỗ Cửu, nhớ sự ồn ào nhốn nháo của y, thậm chí còn nhớ cái hệ thống kia.

Đến năm thứ tám hắn bắt đầu tò mò, tò mò Đỗ Cửu thật sự là người thế nào, y bao nhiêu tuổi cao chừng nào, là người hay thần, hắn dần dần phác họa ra một hình ảnh trong đầu.

Hai năm cuối cùng tu vi hắn rốt cuộc ở nơi lầu cát linh khí chảy xuôi này mà sắp sửa đột phá, đành phải tạm thời gác lại tò mò trong lòng bế quan đột phá, trở thành chân nhân.

Mà khi hắn mở mắt ra không ngờ lại nhìn thấy Đỗ Cửu, hóa ra không biết bốn người bọn họ đã được dịch chuyển tới cạnh nhau từ lúc nào.

Vừa nhìn thấy y trong lòng hắn trào dâng vui mừng khôn xiết, lúc đó hắn còn chưa hiểu được mà chỉ cảm thấy muốn xem đối phương là bạn thân thật sự, cũng không hề so đo y có phải Diệp Bình Chi thật hay không, mãi tới khi Đỗ Cửu và Nhan Lăng Nhi mờ ám với nhau.

Giây phút ấy ý nghĩ trồi lên trong đầu hắn không phải là mừng vui khi bạn tốt tìm được đạo lữ mà là giết nàng ta, giết Nhan Lăng Nhi!
Chỉ cần giết nàng ta thì Đỗ Cửu chính là của hắn!
Giây phút ấy cuối cùng hắn cũng hiểu rõ hóa ra hắn ôm tâm tư như thế!
Ngay từ đầu hắn vốn định phát triển từ từ, thông qua trò chuyện giữa A Cửu và hệ thống hắn biết hắn không thể vạch trần y, lỡ đâu OOC như lời y nói thì y sẽ phủi tay đi mất, muôn vàn thế giới hắn biết đi đâu để tìm một người mà ngay cả mặt mũi hắn còn không biết đây.

Vì vậy hắn âm thầm cẩn thận vờ như thuận theo cốt truyện, lại ngấm ngầm từng chút một thu thập tin tức hắn muốn biết.

Chỉ là hắn đánh giá cao sự tự chủ của bản thân mình, biết rõ A Cửu vướng thiết lập nhân vật nên giả vờ gần gũi với Nhan Lăng Nhi, nhưng thấy hai người sắp từ mờ ám chuyển thành công khai hắn cuối cùng vẫn không nhịn được xuống tay.

Rõ ràng là hắn gặp A Cửu trước, dựa vào đâu hắn phải nhường cho kẻ khác chứ, cho dù là giả vờ cũng không được!
Chỉ có mình hắn mới có thể thấy được A Cửu chân thật, cũng chỉ có A Cửu mới hiểu rõ mọi thứ về hắn, nhìn đi, bọn hắn xứng đôi biết chừng nào, định sẵn là trời sinh một cặp.


Ký ức kết thúc ở đây, tuy không biết chuyện xảy ra tiếp theo nhưng bản thân sẽ làm gì hắn đương nhiên có thể đoán ra.

Tuy rằng hắn xác định mình thích A Cửu nhưng có đoạn ký ức này trong lòng hắn lại càng kiên định hơn, nhưng mà sự bất an cũng theo đó tăng thêm.

Từ khi gặp A Cửu tới giờ hắn lại không nhìn thấy được ký ức nào chứng tỏ A Cửu thích hắn, thậm chí còn có cả Nhan Lăng Nhi!
Nghĩ vậy nụ hôn không khỏi lại mạnh bạo thêm đôi chút, cắn ra mấy dấu răng sâu trên môi Đỗ Cửu rồi mới chịu buông ra, vừa li3m láp bờ môi y vừa nói: "Ta không thích Nhan Lăng Nhi, ta muốn giết nàng ta!"
Đỗ Cửu bị hôn tới mơ màng cả người, bất chợt nghe thấy câu này tỉnh hồn ngay tức thì: "Ngươi, ngươi nhớ lại thêm rồi?"
Tần Cửu Chiêu không chấp nhận cũng không buông tha: "Ta muốn giết Nhan Lăng Nhi!"
Trong lòng Đỗ Cửu đỡ trán, xem ra lại bị k1ch thích rồi, vờ giận dữ đáp: "Hơn hai tháng không gặp ngươi mở miệng lại nói ra tên của người khác, ta đau lòng quá!"
Tần Cửu Chiêu nghẹn lời: "Ngươi thừa biết ý ta không phải vậy, ta đã đồng ý để ngươi tùy ý xử lý Khúc Tòng Dung vì sao ngươi lại không cho ta giết Nhan Lăng Nhi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tình cảm với nàng ta?"
Đỗ Cửu đáp: "Sao có thể giống nhau chứ, lần trước là lần trước, lần này ta còn chưa đi chọc gì tới Nhan Lăng Nhi, tuy rằng ta cũng không thích nàng nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không cần phải làm vậy, nếu ngươi nhớ ra rồi chắc cũng hiểu rõ trước kia ta không thật lòng thích nàng, chỉ là khi ấy ta là Diệp Bình Chi nên không thể không như vậy.

"
Nhan Lăng Nhi không như Khúc Tòng Dung, nàng cùng lắm chỉ là một nàng tiểu thư đỏng đảnh tùy hứng, cũng không làm chuyện gì quá đáng với y và Tần Cửu Chiêu nên hà tất phải làm khó nàng.

Hiển nhiên Tần Cửu Chiêu không quá cam tâm, trong mắt dày đặc lạnh lẽo.

Đỗ Cửu nghiêm mặt: "Nếu theo như ngươi nói thì chẳng phải ta nên tới giết Tống Phán Liễu, Thượng Chi Đào rồi sau đó giết luôn Vân Chỉ Nhu và Phương Ninh Tuyết à?"
"Tùy ngươi.

" Tần Cửu Chiêu không chút chần chừ đáp.

Lần này đổi thành Đỗ Cửu nghẹn họng, y cầm lấy tay Tần Cửu Chiêu: "Ta như vậy không phải vì thiên vị ai mà là vì tốt cho ngươi, trước đó ngươi đã suýt nhập ma khiến cho tới giờ ta vẫn không yên lòng, nếu không có thù hận nhân quả thì tốt nhất không cần tạo nhiều sát nghiệp, cũng đỡ cho ta lo sợ không yên thay ngươi.

"
"Được.

" Cuối cùng Tần Cửu Chiêu cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà trong lòng hắn thầm quyết tâm, lần này nhớ lại rồi hắn nhất định phải luyện chế tòa tháp chín tầng này nhanh một chút, tuyệt đối không thể để A Cửu và Nhan Lăng Nhi ở chung một chỗ 5 năm.

Trong lòng Đỗ Cửu cũng quyết định để tòa tháp này nhận Tần Cửu Chiêu làm chủ sớm hơn, dù sao đã có ký ức còn lo chuyện có tâm tính hay không làm gì, thời gian nhàm chán 20 năm nếm một lần là đủ rồi, y không muốn trải qua lần nữa đâu.

Lúc này dự định về tương lai của cả hai không bàn mà khớp.

Tụ tập lại xong, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu không thèm để ý tới những ánh mắt lén lút mà dẫn theo Đàm Song nghênh ngang đi vào trung tâm di chỉ.

Lúc này trước tòa tháp chín tầng cao ngất trong mây đã tụ tập không ít tu sĩ chém giết cả đường tới đây, Đỗ Cửu đếm sơ cộng thêm nhóm bọn họ vừa tròn 20 người.

Người tới đây phân chia rõ ràng, một bên là chính đạo bên kia là ma đạo, lăm le lẫn nhau như hổ rình mồi.


Mà bên phía chính đạo vừa nhìn một cái thế nhưng lại có rất nhiều người quen.

Chỉ có bảy người nhưng chia ra thành bốn nhóm, Vân Chỉ Nhu Nhan Lăng Nhi và Tuân Chính Khang một nhóm, Khúc Tòng Dung và hai sư huynh, một trong đó là nam phụ phản diện khác Bành Trấn Nguyên một phe, hai người còn lại tuy không quen biết nhưng cũng biết mặt, đều là đệ tử trong mười phái chính đạo, mỗi người đứng một góc rủ mắt cảnh giác.

Ma đạo vốn nhiều hơn chính đạo một người, nhưng khi nhóm Đỗ Cửu xuất hiện khiến phía chính đạo được tiếp thêm một phần sức mạnh to lớn, đặc biệt là tiếng dữ Hắc Bạch Song Sát của Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu càng làm tám tên tu sĩ ma đạo lập tức vào thế sẵn sàng đón địch.

Nhưng mà Đỗ Cửu cũng không có ý định ra tay đánh chết bọn họ, y không thể tự mình giết Khúc Tòng Dung cho nên còn cần bọn họ hỗ trợ.

Y cùng Tần Cửu Chiêu trực tiếp lướt qua đám người đi tới trước cửa tháp, phất tay bày ra bàn ghế ngồi xuống, thậm chí còn dọn một mâm linh quả lên gọi hai tu sĩ bảo vệ Đàm Song trên đường ngồi cùng, khiến bọn họ kinh ngạc vì được đối đãi như thế.

"Tham kiến tiền bối.

" Khác với Khúc Tòng Dung thầm hận, Vân Chỉ Nhu thoải mái bước lên chào hỏi Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu không cần đoán cùng biết nàng có ý gì, đơn giản là hy vọng y dẫn dắt chính đạo chung tay giải quyết mấy tu sĩ ma đạo thôi, y đưa tay cắt lời nàng: "Các ngươi muốn làm gì không liên quan tới ta, cũng đừng làm phiền ta.

"
Vân Chỉ Nhu nhíu mày, biết điều lui ra.

Trong mắt Tuân Chính Khang thoáng tức giận nhưng e dè tu vi Đỗ Cửu nên chỉ dám giận chứ không dám nói.

Khúc Tòng Dung thấy vậy bỗng dưng tiến lên, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Tuy tiền bối không phải người của mười phái nhưng cũng là nhân sĩ chính đạo, ở dưới sự giám sát của chính đạo, chiến trường Tiên Ma này vốn nên đề cao việc trừ ma, chẳng lẽ tiền bối muốn vì lòng riêng của bản thân mà bất nghĩa với đạo ta?"
Ôn hòa trên mặt Đỗ Cửu vụt tắt: "Lòng riêng của mình? Bất nghĩa?"
Y khẽ nghiêng người tựa lên bàn, không thèm bận tâm đáp: "Nếu Khúc đạo hữu đã đại nghĩa tới vậy ta đây sẽ giúp ngươi vừa ý, chỉ cần ngươi lập tức tự sát ở đây ta đảm bảo sẽ lập tức tru sát ma tu bảo vệ đạo hữu chỗ này bình an rời khỏi chiến trường, được chứ?"
"Ngươi! " Khúc Tòng Dung phẫn nộ thở hổn hển, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, tới khi cảm nhận được tầm mắt bốn phía sắc mặt bỗng trắng bệch.

Bành Trấn Nguyên đứng cạnh nàng tuy rằng rất phẫn nộ nhưng cũng giống với Tuân Chính Khang, giận mà không dám nói gì, chỉ tiến tới chặn tầm mắt giúp Khúc Tòng Dung.

Chậc chậc, trong lòng Đỗ Cửu sung sướng, nhớ lại dáng vẻ hoành hành ngang ngược Tuân Chính Khang và Bành Trấn Nguyên trước mặt y và Tần Cửu Chiêu trong kiếp trước, thật đúng là Thiên Đạo xoay vần!
Tần Cửu Chiêu siết lấy tay y, đôi mắt có chút si mê.

A Cửu hoạt bát sống động như vậy khiến hắn cực kỳ yêu thích, cho dù là khóc cười hay giận dỗi, tới cả lúc giết người phóng hỏa cũng chỉ khiến hắn cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

A Cửu thế kia làm hắn thật muốn giấu đi để chỉ mỗi mình hắn thấy được, thật muốn móc mắt tất cả bọn họ ra, đáng tiếc làm vậy A Cửu sẽ không vui.

Haiz, thật đáng tiếc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện