Yêu đương với tiểu thiếu gia chưa được mấy ngày, Ngu Hành Chu đã dọn đến căn nhà cạnh nhà họ Chung để ở. Nhà của tiểu thiếu gia nằm ở khu biệt thự Nam Sơn, các biệt thự cách nhau không xa nhưng cũng chẳng phải khoảng cách vài bước là tới. Ngu Hành Chu có bất động sản ở đây nhưng trước kia anh vẫn chẳng động đến, vẫn ở căn hộ chung cư trong thành phố.

Chung Uẩn biết chuyện thì giận run người, bảo anh đừng có mà làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của em trai chị.

Kết quả tiểu thiếu gia thò đầu từ cửa sổ phòng mình ra “Chị, Ngu Hành Chu không làm ảnh hưởng việc học của em, lần này em lại đứng thứ hai toàn trường.

Ngu Hành Chu cảm thấy vợ mình thật là giỏi, việc học cứ thích đứng thứ hai mãi.

30

Thế nhưng đến khi lớp mười hai khai giảng, tiểu thiếu gia lại chạy đến trường ở trọ, đây là quy định của nhà trường, vì cân nhắc đến hiệu quả học tập của học sinh cuối cấp, nên toàn bộ học sinh phải ở trọ trong trường.

Tiểu thiếu gia không vui, cậu ngồi trầm lặng trong xe đi về nhà, từ lúc đi học tới nay lần đầu tiên muốn dùng đến đặc quyền của gia đình để không phải đi ở trọ.

Kết quả chị gái không đồng ý.

Ngu Hành Chu ngược lại rất vui lòng vì bạn trai nhỏ mà thêm tiền tài trợ cho trường học, chỉ ngại “Chị gái em không đồng ý”

Ngu Hành Chu nghĩ lại cẩn thận, lúc này anh không dám đắc tội Chung Uẩn, chỉ có thể ôm tiểu thiếu gia vào lòng “Tường bao trường em thấp lắm, đi đi rồi anh đến tìm em”

Tiểu thiếu gia cũng chẳng phải lo nội quy kỷ luật của trường học nhưng vẫn nói nhỏ “Anh đừng trèo tường” Ngẫm nghĩ một hồi lại nói”Không thì em ăn tối xong sẽ đi ra ngoài với anh, anh đừng đến.”

Ngu Hành Chu hôn cậu, phổ cập kiến thức anh ngày xưa tay không leo ba tầng nhà.

Tiểu thiếu gia: ╭(°A°`)╮

Thẩm Văn Hiên thì ở trọ ở trường rất vui vẻ, cậu ta và Hàn Dữ Tiếu ở chung ký túc xá. Phòng ký túc có hai giường nhưng cậu ta nghênh ngang chung giường với Hàn Dữ Tiếu, còn gác chân lên người Hàn Dữ tiếu.

Hàn Dữ Tiếu cười mắng đôi tiếng, đứng lên hâm nóng sữa cho cậu ta.

Nhưng chẳng được vài ngày Thẩm Văn Hiên đã lại ủ rũ.

Cậu ta biết Hàn Dữ Tiếu có tính gà mẹ lại quên người này vô cùng biến thái trong việc học, không chỉ tịch thu điện thoại dùng để chơi game đọc truyện tranh của cậu ta, mà mỗi ngày bắt học năm mươi từ tiếng anh thì giờ đã đổi thành mỗi ngày một trăm từ tiếng anh.

Thẩm Văn Hiên không thèm nuối tiếc cuộc sống này nữa, mỗi ngày trốn đến ký túc xá của tiểu thiếu gia, thế mà tiểu thiếu gia lại không cần cậu ta.

“Tối nay Ngu Hành Chu sẽ đến” Tiểu thiếu gia cười ngọt ngào dọn giường của mình, cậu ở phòng đơn trong kí túc xá nhưng giường cũng khá rộng “Cậu về mau đi, đừng làm phiền tớ hẹn hò, tối anh ấy mang đồ ăn khuya đến thì tớ sẽ để phần cho cậu.”

Thẩm Văn Hiên nghe bảo có đồ ăn khuya thì bật cười gật đầu.

Kết quả tối đó Ngu Hành Chu mang đến thịt nướng và tôm muối tiêu, Thẩm Văn Hiên vừa ăn vụng được một miếng ở kí túc xá của tiểu thiếu gia đã bị Hàn Dữ Tiếu xách về. Cậu ta nước mắt lưng tròng bị Hàn Dữ Tiếu xách đi, quay đầu thì nhìn thấy Ngu Hành Chu đang bóc một con tôm to đưa đến miệng tiểu thiếu gia.

Con tôm hùm kia vừa to lại trơn mềm, dính một chút ớt bột và muối tiêu, hương vị mát lạnh lại cay nồng cùng kết hợp. Tiểu thiếu gia a một cái nuốt trọn.

Thẩm Văn Hiên khóc ngất, trời vừa tối đã cuốn chăn chui lên giường, tay ôm cái di động vất vả lắm mới lấy về được lên mạng trả lời câu hỏi

“Có bạn trai học bá là trải nghiệm như thế nào?”

—- trải nghiêm cứt chó

Hôm sau, cậu ta cũng không muốn gây sự gì với Hàn Dữ Tiếu, vậy mà đến khi trời tối, trên mặt bàn trong kí túc lại có một cái hộp giữ nhiệt. Thẩm Văn Hiên tò mò mở ra thì thấy bên trong là cháo tôm ninh nhừ.

“Đã bảo cậu không được ăn cay rồi mà, đến lúc đau dạ dày lại gọi tớ” Hàn Dữ Tiểu mang hai cái bát nhỏ ra, đổ đầy cháo vào đó, đưa một bát cho Thẩm Văn Hiên “Có ăn không nào?”

Thẩm Văn Hiên khịt mũi, đầu hàng trong một giây “Ăn”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện