Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu lại tốt đẹp.

Tiểu thiếu gia ngồi sau ôm thâm cừu khổ hận mà nhìn hai người đó, Thẩm Văn Hiên ngoan ngoãn nghe Hàn Dữ Tiếu giảng bài toán, ánh mắt thì như lọt vào sương mù mà miệng lại ngây ngô cười với Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu gõ nhẹ một cái lên đầu cậu ta cũng không giận, còn mong hai người gần nhau một chút.

Tiểu thiếu gia tức giận, bài toán đó cậu cũng biết, sao không đến hỏi cậu! Đáng tiếc Thẩm Văn Hiên còn chẳng liếc đến cậu, hai người kia tay đều giấu dưới bàn, một lát sau Thẩm Văn Hiên đã đỏ mặt.

Tiểu thiếu gia tức giận chạy đi, không thèm nhìn hai người kia nữa.

Cậu mở di động ra, thông báo đầu tiên trên màn hình chính là tin nhắn của Ngu Hành Chu “Anh lên máy bay rồi. Đừng gọi”

Ngu Hành Chu đi công tác.

Lúc buổi sáng Thẩm Văn Hiên nghe được tin tức này, thông minh hiếm có mà tò mò hỏi “Ngưu lang thì xuất ngoại làm gì? Công việc của anh ta bây giờ phải là cậu mới đúng chứ?”

Tiểu thiếu gia không nói gì, ngồi yên ở chỗ của mình, lấy một viên chocolate từ hộp quà Ngu Hành Chu tặng ra ăn.

Hộp chocolate này cậu vẫn giữ trong tủ lạnh, ăn rất chậm, chỉ dám ăn từng chút một bởi vì đó là Ngu Hành Chu làm, cậu muốn giữ được lâu thêm chút nào hay chút ấy.

Nhưng đến giờ trong hộp cũng chỉ còn hai cái.

Viên này là vị matcha, hương vị hơi cay một chút, tiểu thiếu gia cắn nhỏ viên chocolate, trong cổ họng toàn là vị matcha.

Cậu nhớ đến chiếc xe đắt tiền của Ngu Hành Chu, nhớ đến cái đồng hồ giá trên trời anh vẫn đeo, còn cả lúc Ngu Hành Chu nghe điện thoại, cậu nghe được đôi câu vài lời.

Vị cay của matcha, tựa như vẫn đang lan trong cổ họng.

“Em hơi nhớ anh” Cậu nhắn tin cho Ngu Hành Chu, suy nghĩ một chút rồi xóa chứ “hơi” đi.

“Em nhớ anh”

Tin nhắn gửi thành công.

Ngu Hành Chu vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn này, di động trong ngực rung lên một chút.

Nhưng anh không xem.

“Đến Nghĩa trang Hoa Sam” Anh nói với tài xế.

Anh có được lần hiếm hoi không tự lái xe, ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một đóa bách hợp màu trắng vừa chớm nở, được gói trong vải trắng nơ xanh, còn vương cả sương sớm.

Ngu Hành Chu nhắm nghiền hai mắt, trước mắt lại hiện lên hình ảnh người thiếu nữ mặc váy vàng gầy yếu xanh xao có ánh mắt rất đen, diện mạo cũng xem là xinh đẹp. Nhưng thời gian đau ốm quá dài phá hủy cơ thể cô ấy, cũng cướp đi tất cả những nét xinh đẹp từng có.

Cô ấy trong trí nhớ của Ngu Hành Chu dường như vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm.

Ngu Hành Chu còn nhớ rõ dưới ánh đèn, cô ấy quay đầu lại, màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt khiến cô ấy nhìn có vẻ khỏe mạnh được một chút.

“Nếu không thì anh cưới em đi, Ngu Hành Chu” Cô ấy nói cứ như thể chỉ đùa vui, thế nhưng trong đáy mắt lại có sự chờ mong rõ ràng.

Chiếc xe màu đen chạy qua nội thành, chậm rãi tiến đến khu ngoại ô, bên ngoài vừa đúng khi nắng, cửa hàng bán hoa ven đường đều đã mở, tất thảy đều là những bông hoa xinh đẹp tràn sức sống dưới nắng.

“Được thôi” Trong trí nhớ, Ngu Hành Chu chẳng hề gì mà đồng ý luôn, giống như chuyện anh đồng ý không phải hôn ước, mà chỉ là về nhà ăn một bữa cơm.

Ngu Hành Chu ba mươi hai tuổi sờ lên ngón áp út trên bàn tay mình, nơi ấy trống không, đến tận bây giờ vẫn chưa từng có chiếc nhẫn nào được đeo lên chỗ ấy.

Mà người con gái anh từng hứa hẹn sẽ cưới về, đã an nghỉ nhiều năm trong phần mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện