Lúc ấy Hoàng Đan đã tắm xong một cái, tóc cũng đã khô, cậu chuẩn bị nằm lên trên giường, trước khi cơn buồn ngủ đến thì đánh giá phòng ngủ xa lạ một chút, chiếc Motorola trên tủ đầu giường thình lình run lên phát ra tiếng ong ong.

Nhiếp Văn Viễn đang lau sàn trong buồng vệ sinh, bởi vì khi tắm Hoàng Đan bị thất thần, làm rơi một đống hỗn độn trên mặt đất.

Hoàng Đan muốn tự mình thu dọn, Nhiếp Văn Viễn nghiêm mặt kêu cậu đi ra ngoài, còn kêu cậu đi chậm một chút, coi chừng trượt chân, thái độ rất cương quyết, cậu cũng không nói gì cả.

Phục hồi tinh thần, Hoàng Đan cầm lấy di động trên tủ đầu giường, cậu không  tự ấn nút nghe, mà nhìn về hướng buồng vệ sinh kêu,“Cậu ơi, di động của cậu reo.”

Tiếng nói của Nhiếp Văn Viễn truyền ra từ phòng vệ sinh, cũng như lần đó, nói Hoàng Đan nhận, hắn không ngại chia sẻ thế giới của mình ra ngoài, đây là một loại tín nhiệm hoàn toàn, cũng là một loại tín hiệu nhận người đó là người của mình.

Hoàng Đan nhận điện thoại, giọng nói đầu bên kia vang lên bên tai,“Chủ nhiệm, bệnh viện thông báo, Lưu Toàn Võ chết rồi.”

Cậu ngẩn người,“Chết thế nào?”

Trong ngoài bệnh viện đều có người của Nhiếp Văn Viễn, nhất là xung quanh phòng bệnh, nếu có người muốn giết người diệt khẩu, nhất định phải lập ra một kế hoạch chi tiết thì mới có cơ hội toàn thân trở ra.

Tiếng hít thở bên đầu kia thay đổi, trong giọng nói lộ ra cảnh giác và cẩn thận,“Cậu là ai?”

Hoàng Đan nói,“Tôi là Trần Vu.”

Tiếng hít thở lại khôi phục như thường, trả lời vấn đề vừa rồi,“Do dị ứng với thuốc, không cứu được nữa.”

Hoàng Đan hỏi,“Không điều tra được gì sao?”

Vấn đề này của cậu có chút vượt quá giới hạn, nhưng cậu biết, đối phương nhất định sẽ trả lời.

Người đầu bên kia nói,“Thuốc trong lọ bị đánh tráo, y tá nói một ngày uống một lần, ngày hôm qua Lưu Toàn Võ không có việc gì, chứng minh thuốc mới bị động tay tay động chân vào hôm nay.”

Hoàng Đan không nói lời nào, chăm chú nghe.

“Căn cứ điều tra, hôm nay từng đến phòng bệnh, trừ bác sĩ kiểm tra phòng, y tá thỉnh thoảng đi kiểm tra, còn có Tiểu Trần tiên sinh.”

Hoàng Đan hỏi,“Trước khi Lưu Toàn Võ xảy ra chuyện, dì nhỏ và chị họ tôi có qua thăm ông ta không?”

Người trong điện thoại giống như một khắc trước, rất xác định,“Không có.”

Hoàng Đan lại hỏi,“Vậy anh chị tôi thì sao? Còn có mẹ tôi, bọn họ có ai từng xuất hiện ở bệnh viện không?”

Người nọ nói,“Cũng không có.”

Nói cách khác, trừ cha của Lưu Toàn Võ, người trong ngoài bệnh viện đến thăm Lưu Toàn Võ, cũng chỉ có một mình Hoàng Đan.

Hoàng Đan nói,“Tôi sẽ giải thích với cậu tôi.”

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì,“Ban ngày dì nhỏ tôi có rời khỏi phòng bệnh không?”

Người đầu kia nói,“Có, nhưng mà bà Nhiếp mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài, kêu y tá lấy thuốc, ra bên ngoài mua đồ ăn, tất cả đều chỉ có những việc này.”

Hoàng Đan hỏi,“Chị họ tôi có phát bệnh không?”

“Không có, buổi sáng sau khi Tiểu Trần tiên sinh đi, cô ấy còn nhảy múa, buổi chiều cũng vậy, bác sĩ nói trạng thái cô ấy rất tốt.”

Kết thúc trò chuyện, Hoàng Đan im lặng, đây là mưu sát.

Mỗi ngày người ra vào bệnh viện rất nhiều, muốn điều tra tìm ra nhân vật khả nghi, là rất khó.

Cái chết Lưu Toàn Võ, là kết quả ngoài ý muốn, cũng trong dự đoán, chỉ bằng tài khoản gã ta có hai mươi vạn, có thể khiến Chu Vi Vi nổi điên là đã cho thấy hai thông tin, vì thế có thể chứng minh nhất định gã ta khó thoát khỏi cái chết.

Chỉ là tạm thời Hoàng Đan nghĩ không ra, bệnh tình Lưu Toàn Võ nghiêm trọng, đơn giản chỉ còn treo một hơi, có thể chống đỡ đến hết năm nay không cũng không biết, đối phương có thể không cần phải xen vào, tại sao còn muốn mạo hiểm đi diệt khẩu gã ta? Hoặc là sợ đêm dài lắm mộng, hoặc chính là trả thù, bởi vì oán giận và thù hận, nên một hơi cũng không muốn để lại cho gã ta.

Trong đầu Hoàng Đan giữ lại mọi thông tin có liên quan đến Lưu Toàn Võ, hiện tại người đã chết, cậu cũng không loại trừ, chất đống lộn xộn ở đó.

Nhiếp Văn Viễn đi ra từ buồng vệ sinh,  tay áo len được cuốn lên trên cánh tay, trong tay cầm cây lau nhà, hắn lau sạch sẽ chỗ bị cháu ngoại trai nhỏ làm ướt ở trên sàn.

Hoàng Đan nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông,“Chú Toàn Võ xảy ra chuyện.”

Động tác lau sàn của Nhiếp Văn Viễn dừng lại, hắn đặt cây lau nhà sang một bên, sắc mặt thong dong mở miệng,“Đưa di động cho cậu.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông bình tĩnh, cư xử không sợ không loạn, không hề gợn sóng,  lòng cậu cũng ổn định một chút, bò đến cuối giường cầm điện thoại đưa cho người đàn ông,“Hiện tại bệnh viện nhất định đang rất loạn, cậu ơi, chúng ta trở về đi.”

Nhiếp Văn Viễn nhìn ngoài cửa sổ một chút.

Hoàng Đan nhìn theo tầm mắt người đàn ông, bên ngoài đang bị bão tuyết xâm chiếm, lái xe rất không an toàn, tuyết không ngừng thì không thể quay về, cậu dựa trở về đầu giường, cái gọi là chuyện tiếp chuyện, chính là tình trạng hiện tại.

Nhiếp Văn Viễn đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, giọng hắn từ đầu đến cuối đều rất trầm ổn, để người nghe cảm thấy hắn rất lạnh nhạt, lý trí bao trùm hết tất cả.

Hoàng Đan đến mở bình trà trên bàn ra, rót Bích Loa Xuân ra ly, rồi mở nắp bình nước nóng đổ hơn nửa nước ấm vào, nhiệt độ nóng lập tức bốc lên, làm ướt khuôn mặt của cậu, cậu hít sâu, bưng ly ngồi ở trên sô pha suy nghĩ sự việc.

Hiện tại Hoàng Đan đem manh mối từ lần đầu tiên đến thế giới này lật ra hết, bắt đầu một loạt giả thiết.

Giả thiết Vương Minh có quan hệ tình nhân với Trần Tiểu Nhu, khi bọn họ đang tình ý nồng đậm, để lại dấu tích yêu nhau ở trên người, như vậy vì để Trần Tiểu Nhu phát triển trong Đoàn Văn Công, nên quan hệ của bọn họ phải giữ bí mật, không thể để người khác phát hiện.

Dù sao với tính tình của Trần Tiểu Nhu, cô ta kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, thuần khiết không muốn để một vết nhơ nào trong đời, chí hướng muốn nhảy trên sân khấu lớn nhất toàn quốc, thậm chí muốn nhảy ra đến nước ngoài, tình cảm nam nữ không có khả năng trở thành trói buộc đối với giấc mơ của cô ta.

Giả thiết Chu Vi Vi không điên, hoặc là nói trước đó cô điên thật nhưng hiện tại đã tốt rồi, hoặc là nói cô đang bí mật lên kế hoạch báo thù cho bản thân mình?

Cũng có khả năng là trong lúc vô tình Nhiếp Tú Cầm nghe được từ chỗ Chu Vi Vi cái gì đó, biết được chân tướng, kế hoạch báo thù cũng có liên quan đến bà.

Theo giả thiết tiếp tục, cái chết của Lưu Toàn Võ là bước đầu tiên của việc báo thù, gã ta có mặt lúc Chu Vi Vi bị cưỡng bức, hoặc trong toàn bộ sự kiện này gã ta đóng vai người đứng xem, nếu không mối thù sẽ không lớn đến như vậy.

Không phải người đứng xem, thì sẽ là gì, khiến cô giết cả người trung gian? Hoặc có lẽ là…… Kẻ tham dự?

Nếu ba giả thiết này đều thành lập, vậy hai anh em Trần Phi Trần và Tiểu Nhu sao lại có liên quan vào? Hoàng Đan nhớ rất rõ ràng, khi cậu ở trước mặt Chu Vi Vi nhắc tới, đối phương phản ứng lớn đến thế nào.

Huống chi ngày hội diễn văn nghệ đó, Chu Vi Vi xông lên sân khấu cào nát mặt Trần Tiểu Nhu, rõ ràng biết Trần Tiểu Nhu coi trọng nhất cái gì, một chiêu trí mạng.

Còn có nữa là, dù cho Chu Vi Vi hay mẹ cô báo thù, vì sao không lợi dụng thân phận địa vị của Nhiếp Văn Viễn? Để hắn ra mặt giải quyết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trừ khi có liên quan đến nhân vật lớn, không chỉ đơn thuần là hành vi cưỡng bức, mà sau lưng còn có liên quan đến danh lợi và quyền thế, các cô không muốn kéo Nhiếp Văn Viễn vào, rất nguy hiểm.

Giả thiết dừng ở đây, Hoàng Đan cảm thấy hình như mình còn sót chuyện hay người nào đó, cậu không yên lòng để ly lên trên miệng.

Một hớp nước nóng chảy vào miệng, suy nghĩ Hoàng Đan trong chốc lát bị thu lại, cậu bị nóng la một tiếng đứng lên, đau đớn phun ra hớp nước nóng đó, khuôn mặt đỏ lên, đầu lưỡi đưa bên ngoài, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhiếp Văn Viễn đơn phương ngắt điện thoại, ném di động sải một bước tới, thò tay cầm lấy ly nước đang lung lay trong tay cháu ngoại trai nhỏ đặt lên bàn, quay đầu nắm cằm cậu,“Mở miệng, để cậu xem xem.”

Đầu Hoàng Đan ngửa ra sau, cậu há to miệng, đầu lưỡi đỏ bừng, phía trên lồi lên một chấm đỏ nhỏ, tình hình bên trong không tốt một tý nào.

Nhiếp Văn Viễn sờ nước mắt ở khóe mắt cháu ngoại trai nhỏ, lấy ngón tay thô ráp lau nhẹ nhàng vài cái, hắn thở dài,“Cậu chỉ đi gọi có hai cuộc điện thoại, con đã để mình phỏng đến như vậy.”

Trong khoang miệng Hoàng Đan vừa đau vừa tê, đầy mặt đều là nước mắt,  đầu lưỡi cậu không nghe sai khiến, nói không ra lời.

“Ngồi trên sô pha đừng cử động, chờ cậu về.”

Nhiếp Văn Viễn bưng ly nước sôi đi trong tuyết, dùng tuyết đọng chôn nửa ly vào bên trong, hắn đứng tại chỗ, chờ nhiệt độ trong nước hạ xuống mới cầm lên, thêm mật ong vào rồi quấy điều lên, bưng cho cháu ngoại trai nhỏ đang chảy nước mắt ròng ròng,“Uống một ngụm thì giữ trong miệng một lát.”

Hoàng Đan làm theo, cậu phồng miệng, trong mắt ướt sũng, trên mặt cũng còn nước mắt.

Lưng Nhiếp Văn Viễn vốn đang thẳng tắp, bất tri bất giác cong xuống, càng ngày càng gần, khi hắn kịp phản ứng thì đã sắp hôn cháu ngoại trai nhỏ luôn rồi.

Hoàng Đan giống như người bình thường không có việc gì tiếp tục ngậm nước mật ong,  trán cậu mềm nhũn, giây lát đã biến mất, bên tai là giọng nói của người đàn ông,“Hai ngày này chú ý ăn uống một chút, đừng ăn bậy.”

Nhiếp Văn Viễn lấy khăn lau mặt cho cháu ngoại trai,“Tiểu Vu là đứa trẻ yếu ớt nhất mà cậu từng gặp đó.”

Hoàng Đan chớp mắt, một giọt nước mắt lướt qua má.

Nhiếp Văn Viễn lau giọt nước mắt đó, vén sợi tóc trên trán cháu ngoại trai nhỏ, ngón tay cái cọ nốt ruồi đỏ trên mi tâm cậu một cái,“Thật ra cậu thích đứa trẻ có thể chịu khổ, nhưng mà, Tiểu Vu như vậy cũng rất tốt, cứ tiếp tục giữ vững đi.”

Trong miệng Hoàng Đan có nước mật ong, nói không được,  cậu nuốt nước xuống, muốn nói mình có thể chịu khổ, chỉ sợ đau thôi, hai câu này tuy rằng rất mâu thuẫn, nhưng cậu có thể giữ vững được.

Hơn phân nửa nước mật ong đã thấy đáy, trên đầu lưỡi Hoàng Đan vẫn phồng rộp lên, không nhiều, chỉ có một, đổi thành người khác thì không có chuyện gì,  rơi xuống đầu cậu thì không thoải mái như vậy, đầu lưỡi chạm răng một chút là có thể đau đến hít khí.

Nhiếp Văn Viễn gọi điện thoại, kêu người sáng mai đưa thuốc trị phỏng và vitamin B đến đây, hắn trải giường một chút,“Đi lên ngủ.”

Hoàng Đan đá rơi xuống dép lê bò đi vào, vẫn xê dịch đến tận cùng bên trong, chừa ra một vị trí rất lớn.

Nhiếp Văn Viễn chiếm vị trí đó, hắn không tắt đèn đầu giường, mà tựa vào đầu giường, từ hộp đựng lấy cái kính viền vàng ra, đeo lên xem báo dưới ngọn đèn, còn ngoạm điếu thuốc bên miệng.

Hoàng Đan dùng chân vẫy vẫy đầu chăn phía dưới, đầu cọ vào gối mềm mại, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Nhiếp Văn Viễn lật tờ báo qua tiếp tục xem, tầm mắt dừng ở phía trên, một bàn tay thò đến trên chăn, đè góc chăn lại cho cháu ngoại trai nhỏ.

Hoàng Đan đột nhiên giật nảy mình, cậu để gối lên trên, nâng nửa thân người lên nói,“Cậu ơi,  người của cậu đã nói cho cậu biết, hôm nay chỉ có một mình con là người ngoài đến thăm chú Toàn Võ.”

Mí mắt Nhiếp Văn Viễn không nâng,“Ừ.”

Hoàng Đan cảm giác lạnh nên rụt vào trong ổ chăn,“Con phải làm thế nào mới có thể rửa sạch nghi ngờ cho bản thân mình?”

Nhiếp Văn Viễn nói,“Đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại ngủ đi.”

Hoàng Đan,“……”

Nhiếp Văn Viễn đẩy đẩy kính mắt trên mũi,“Cậu không nghi ngờ con.”

Hoàng Đan nói,“Cậu có đối tượng tình nghi rồi sao? Có thể nói cho con nghe, để con phân tích giùm cậu.”

Nhiếp Văn Viễn a một tiếng,“Tiểu Vu còn biết phân tích nữa à?”

Hoàng Đan coi mình như một quân nhân,“Không tin cậu cho con thử một lần đi?”

Nhiếp Văn Viễn khép tờ báo lại, để kính mắt vào lại bên trong chiếc hộp, hắn nghiêng người, thấy trong mắt cháu ngoại trai có ánh sáng, là một đứa nhóc thông minh, cũng khiêm tốn, thành thục, trước đây không hề có.

Thấy người đàn ông không có tiếng động nào, Hoàng Đan đến gần một chút, tay chân đều đặt lên, trong giọng nói có ý cười,“Thế nào ạ? Muốn thử một chút không? Hử?”

Nhiếp Văn Viễn không nói.

Hoàng Đan được một tấc lại muốn tiến một thước, tay ôm chặt eo người đàn ông,“Cậu ơi.”

Nhiếp Văn Viễn đột nhiên tắt đèn đầu giường, bóng tối đánh tới, che biểu cảm trên mặt hắn, giọng vẫn vững vàng như bình thường,“Ngủ đi.”

Biết người đàn ông sẽ không phối hợp, Hoàng Đan có chút tiếc nuối nhỏ, cậu duy trì tư thế ỷ lại thân mật nói,“Cậu ngủ ngon.”

Nhiếp Văn Viễn,“Ừ.”

Chẳng được bao lâu, Hoàng Đan ngáp một cái nói,“Cậu ơi, miệng con bị phỏng, cấm rượu bia thuốc lá nha.”

Lời này nói ra rất bất ngờ, cậu cũng không để ý người đàn ông nghe hiểu hay có phản ứng hay không, bản thân nói xong thì xoay người vào bên trong vách thiếp đi.

Mùi khói tràn ngập trong phòng không được bao lâu, Nhiếp Văn Viễn lấy ngón tay đè điếu thuốc tắt rồi xuống giường, hắn không phải muốn làm chuyện lớn gì cả, chỉ là đến buồng vệ sinh đánh răng thôi, chà răng một lần thì xác định xem còn mùi khói không, nếu phát hiện còn một chút thì cau mày đi đánh lại lần nữa.

Tính cả mấy lần hút thuốc trước đó, đêm nay chủ nhiệm Nhiếp đánh răng trước sau đã ba lần rồi, khi nằm về trên giường, trong miệng toàn là mùi bạc hà.

Vậy còn chưa xong đâu, hừng đông khi chủ nhiệm Nhiếp tỉnh ngủ, hắn muốn làm một chuyện, trước khi làm còn đi đánh răng lần thứ tư, giống như sợ lây nhiễm,  cần khử độc khoang miệng trước đã.

Buổi sáng Hoàng Đan thức dậy, phát hiện trong miệng có mùi bạc hà nhàn nhạt, cậu đi buồng vệ sinh bóp kem đánh răng, tùy ý vươn đầu lưỡi ra nhìn vào trong gương xem, phát hiện nốt phồng rộp trên đầu lưỡi đã nhỏ lại rất nhiều.

“Lục tiên sinh, nước miếng không phải rất độc sao?”

Hệ thống,“Lấy độc trị độc.”

Động tác Hoàng Đan bóp kem đánh răng chợt ngừng, cậu mở mắt,“Có lý.”

Không cẩn thận bóp ra một đống lớn kem đánh răng, Hoàng Đan cầm bàn chải quay đầu kêu,“Cậu ơi.”

Nhiếp Văn Viễn đẩy cửa tiến vào, áo khoác không mặc, trên người chỉ mặc một cái áo len, là cái Nhiếp Tú Cầm tặng lúc sinh nhật, màu sắc rất đậm, chịu được bẩn, làm nền cho sự nghiêm túc càng thêm nghiêm túc của hắn.

Vốn không phải người tình cảm, chỉ im lặng,  mặc màu áo len này vào, vô duyên vô cớ thêm vài phần sắc bén, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nghiêm khắc, cố chấp, cái đó còn chưa tính, bên trong còn mặc sơmi trắng, nút cài đến tận lên trên, vừa kết hợp lại, trông rất quê mùa.

May mà người trưởng thành xuất sắc, làm nền cho ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ngất, khí chất đoan chính, thật sự là đem sự quê mùa kia chuyển đổi thành sự nam tính trong phút chốc.

Nhiếp Văn Viễn nhìn một đống kem đánh răng lớn sắp rơi xuống đất trên bàn chải của cháu ngoại trai nhỏ nên hiểu ngay, hắn xắn tay áo len lên, cầm một cái bàn chải màu lam khác trong ly, cọ một nửa kem đánh răng ở trên đó.

Hoàng Đan đang muốn đánh răng, bỗng nhiên nói một câu,“Cậu ơi, không biết sao kỳ lắm, buổi sáng lúc con dậy, cảm thấy trong miệng có mùi.”

Cậu chỉ chỉ kem đánh răng,“Giống mùi này nè, chẳng lẽ tối hôm qua con mộng du đánh răng ta?”

Nhiếp Văn Viễn cúi đầu đánh răng, hắn buông hờ mi mắt, lông mi màu đen rất dài và đậm, che khuất gì đó ở đáy mắt,“Trước khi ngủ con có đánh răng nên trong miệng sẽ còn sót lại.”

Tâm Hoàng Đan nói, sót lại cũng lâu thật, lâu đến mùi bạc hà trong miệng còn rõ ràng đến vậy, không tự nhiên một chút nào, nếu không phải lúc hừng đông từng hôn thì mới lạ đó, cậu nhìn người đàn ông trong gương, mặt không đổi sắc, bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra một tia một hào sơ hở nào.

Hai cậu cháu sóng vai đứng ở trước bồn nước đánh răng, phun hết bọt kem đánh răng vào trong bồn nước.

Hoàng Đan nâng hai tay, chờ người đàn ông rửa mặt xong.

Nhiếp Văn Viễn đặt thau rửa mặt trên bồn nước, hắn vặn mở vòi hứng nước, sau đó ném khăn vào bên trong thau nước, chờ hứng nước xong pha chút nước lạnh rồi để cháu ngoại trai rửa mặt.

Hoàng Đan sửng sốt, đi qua lấy khăn nóng trong thau lau mặt, cậu thoải mái chà xát, rửa mặt xong thì lui sang một bên.

Nhiếp Văn Viễn kêu cháu ngoại trai nhỏ lại,“Đừng cử động.”

Hoàng Đan ngoan ngoãn bất động, mặt người đàn ông phóng đại trong đồng tử của cậu, cậu mở mắt, đoán được đối phương sẽ không hôn mình lúc mình còn tỉnh táo.

Nguyên nhân có ba, một là vấn đề thời kỳ, lúc này đồng tính luyến ở nước ngoài cũng đã rất muốn mạng, càng đừng nói đến trong nước, gay bar và phim điện ảnh đốt đèn cũng không thấy được, hai là quan hệ cậu cháu, e là cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng đã kêu rất nhiều năm như vậy, không nói đến bạn bè họ hàng đều là người thành phố T, đồn đãi mà dấy lên, sơ sẩy có thể hủy đi hai người, một gia đình lớn.

Về phần thứ ba, người cậu này có lẽ cảm thấy cháu ngoại trai còn quá nhỏ, tuổi tác còn lờ mờ, lý thuyết ‘’Thích hay yêu’’ trong miệng của đối phương đều không phải là kiểu hắn biết, hắn lo lắng sẽ hù người đó, để lại bóng ma tâm lý gì đó, thậm chí lén lút chạy trốn, hiện tại chỉ có thể từ từ đến, một chút tới gần, thử xem sao.

Con đường này quá khó đi, người trưởng thành làm việc rất có kế hoạch, nên ắt phải mở đường trước, thấy cục đá nhỏ thì đá đi, đá to đứng im thì dọn từ từ, hắn đi một bước rải sẵn một bước, sẵn sàng để người bạn nhỏ đạp lên.

Hoàng Đan nghĩ như vậy, quả nhiên, xúc cảm mềm mại hơi lạnh không có, chỉ có một ngón tay đụng tới khóe mắt cậu, lấy một cọng lông mi ở trên mắt.

Nhiếp Văn Viễn vừa khom lưng rửa mặt, liền nghe chỗ bồn cầu vang lên tiếng nước.

Hoàng Đan đi WC xong thì đến rửa tay, chậm rãi quét mắt nhìn người còn khom lưng, chôn mặt vào bên trong thau nước của người đàn ông,“Cậu ơi, nếu còn rửa nữa thì da sẽ rớt xuống luôn đó.”

Nhiếp Văn Viễn ngẩng đầu, giọt nước lăn xuống trên khuôn mặt cương nghị đó, hắn lấy khăn mặt lau tay cho cháu ngoại trai,“Bữa sáng trong nồi.”

Hoàng Đan không nói gì đi ra ngoài.

Nhiếp Văn Viễn ở trong phòng vệ sinh hơn nửa giờ sau mới đi ra, khi hắn đến phòng khách, cháu ngoại trai đang ăn cháo trên bàn cơm, mi tâm hắn nhíu chặt, như đang có phiền não.

Giọng nói Hoàng Đan mơ hồ,“Cậu ơi, con không biết khi nào cậu mới làm xong chuyện nên không múc cháo cho cậu, sợ sẽ bị lạnh.”

Nhiếp Văn Viễn đến phòng bếp múc cháo, hắn vừa ngồi xuống bên cạnh cháu ngoại trai thì nghe cháu ngoại trai hỏi hắn,“Cậu ơi, đây là nhà của cậu sao?”

Hắn ăn một miếng cháo, “Đúng rồi.”

Hoàng Đan buông chén đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng,“Kim ốc tàng kiều* à?”

* Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.

Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.

Mí mắt Nhiếp Văn Viễn vừa nhấc,“Sao Tiểu Vu nghĩ như vậy?”

Hoàng Đan nói,“Xung quanh đều là núi rừng, không có nhà nào khác, cũng không thấy người khác, cả căn nhà lớn chỉ có con với cậu nên con nghĩ đến thành ngữ kia, không đúng ạ?”

Thần sắc Nhiếp Văn Viễn bình thản,“Tiểu Vu, con dùng thành ngữ này là không đúng rồi.”

Hoàng Đan nói,“À, vậy sao, xem ra con còn phải học tập cậu nhiều hơn, xem sách nhiều hơn nữa, tranh thủ thêm chút văn hóa, làm người văn hóa, cố gắng không dùng thành ngữ bừa bãi nữa.”

Đường cong cằm Nhiếp Văn Viễn căng thẳng, mày cũng nhíu lại.

Hoàng Đan không đứng dậy rời đi,  ngồi trên ghế nhìn người đàn ông, nhìn hắn mím môi mỏng, mi gian xuất hiện bóng mờ khắc sâu, khí thế trên người xuất hiện khác thường, cho người ta loại cảm giác cô đơn nghiêm túc.

Khụ một tiếng, Hoàng Đan lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng,“Trong phòng ngủ con thấy có súng săn, cậu có thể dạy con không?”

Nhiếp Văn Viễn nói có thể,“Còn đau không?”

Hoàng Đan nói không đau,“Lúc con ăn cháo rất cẩn thận.”

Nhiếp Văn Viễn nói,“Để cậu nhìn xem một chút.”

Hoàng Đan khẽ nhếch miệng vươn đầu lưỡi ra, cậu nhìn người đàn ông chững chạc đàng hoàng ghé sát vào, trên người có mùi xà phòng, rửa mặt gội đầu tắm rửa đều dùng, tổng cộng ba cục, không có cái gì gội đầu thì dùng sữa tắm gội, ngược lại rất tiết kiệm.

Nhiếp Văn Viễn nhìn có vài phút,“Buổi sáng thuốc mỡ sẽ đưa đến, buổi tối thoa lên là tốt thôi.”

Hoàng Đan ngậm miệng, cổ họng cũng lạnh, cậu nhìn người đàn ông dọn dẹp bát đũa, suy nghĩ trong lúc nhất thời không ở đây, đã chạy xa rồi.

Nhiếp Văn Viễn phát giác cháu ngoại trai đang thất thần, trên mặt mang theo dịu dàng, đồng tử hắn co rụt lại, tay cầm bát siết chặt, mày gắt gao nhăn cùng một chỗ,“Tiểu Vu, nói cho cậu nghe, con đang suy nghĩ cái gì?”

Hoàng Đan lập tức hoàn hồn,“Con đang nghĩ đến cậu.”

Nhiếp Văn Viễn xoay người đến phòng bếp.

Hoàng Đan sờ sờ mũi, không tin sao? Cũng đúng, làm thế nào cũng không có độ tin cậy, cậu không nhanh không chậm đi vào, làm trợ thủ cho người đàn ông.

Nhiếp Văn Viễn không cần rửa xà phòng, hắn dùng nước vo gạo, dĩa đồ ăn để vào chung một chỗ, rau bám vào trên đó hoàn toàn không còn, rất sạch sẽ.

Hoàng Đan rửa hai đôi đũa, cái khác đều là người đàn ông rửa, cậu đứng ở bên cạnh hỏi,“Cậu ơi, mẹ con có gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của con không?”

Lời này hỏi dư thừa, Hoàng Đan đang tìm đề tài, cậu cảm thấy người đàn ông đang miên man suy nghĩ, có thể bị sự tưởng tượng của bản thân ép đến điên luôn cũng không chừng.

Nhiếp Văn Viễn nói không có, hắn chú ý sắc mặt cháu ngoại trai, không thấy đau lòng khổ sở gì cả.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông cười một cái,“Con đến phòng ngủ chờ cậu nha.”

Nụ cười đó rất sạch sẽ, lại rất tự nhiên mang theo một tia quyết rũ, không biết, còn tưởng rằng đang mời gọi, đợi một lát sẽ có một trận tràn trề niềm vui, lửa nóng như vận động buổi sáng, thực ra chỉ là chơi súng săn mà thôi.

Nhiếp Văn Viễn nửa ngày mới tiếp tục lau mặt bàn, hắn ném khăn lau bàn rồi chống hai mép bàn, môi mỏng mím chặt, vài phút sau rửa tay lên lầu, dẫn người và súng săn đi xuống.

Tuyết lớn bịt chặt cửa, Nhiếp Văn Viễn đưa một đôi ủng cao su cho cháu ngoại trai, hai người đạp lên tuyết đọng vào trong núi.

Hoàng Đan thấy được dấu chân con thỏ để lại, cậu có chút sửng sốt, lần này không khác lần lên núi bắt rắn là mấy, thiên nhiên thần kỳ ở thế giới hiện thực cậu chưa từng chú ý đến, cuộc sống rất đơn độc.

Nhiếp Văn Viễn không bắn con thỏ, mà bắn một con chim trĩ, xách một cái chân xuống núi.

Hoàng Đan học xong cách sử dụng súng săn, nhưng cách bắn súng không chuẩn, còn có sai lầm liên tiếp, nguyên nhân không phải ở cậu, mà là người dạy cậu không tập trung sự chú ý, suy nghĩ đến chuyện khác.

Đường xuống núi khó đi, Nhiếp Văn Viễn cõng cháu ngoại trai nhỏ,“Con cần rèn luyện.”

Một tay Hoàng Đan cầm súng săn, một tay cầm con chim trĩ,“Vậy cậu để con xuống đi, con tự đi được rồi.”

Nhiếp Văn Viễn nâng cháu ngoại trai lên trên, bàn tay rộng rãi vững vàng nâng mông cậu,“Lần này thôi, lần sau đi.”

Hoàng Đan cúi đầu, mặt lạnh lẽo cọ trong cổ người đàn ông, nhận ra thân mình hắn cứng đờ, giây lát lướt qua,“Cậu ơi, chúng ta phải ở trong này bao lâu?”

Bước chân Nhiếp Văn Viễn không ngừng, nhịp bước thoải mái,“Nơi này không tốt sao?”

Tầm mắt Hoàng Đan nhìn sang nền tuyết và bụi cây trắng xóa,“Thích hợp tránh né kẻ thù.”

Mày Nhiếp Văn Viễn khẽ động, lòng bàn tay mềm mại khiến hắn thất thường, không nhịn xuống mà nắm một chút.

Hoàng Đan làm bộ như không cảm thấy.

Buổi sáng có người đàn ông trung niên đến đây, đưa thuốc và đồ ăn, ông ta thấy Hoàng Đan, lộ ra biểu cảm rất vi diệu, có sửng sốt, có khó thể tin, tò mò, cuối cùng là cẩn thận dè chừng.

Hoàng Đan thu biểu cảm thay đổi của người đàn ông trung niên vào mắt, cậu không có để ý, tay cầm bút vẽ tranh trên giấy, đầu cũng không nâng một cái.

Nhiếp Văn Viễn thu xếp gì đó trong tủ lạnh xong thì đi tới, chỉ liếc nhìn, hắn đã biết người trên tranh là hắn,“Cho tới bây giờ cậu vẫn không biết rõ Tiểu Vu có thể vẽ tranh đó.”

Hoàng Đan nói,“Con cũng không biết, hôm nay vừa phát hiện thôi.”

Đôi mắt Nhiếp Văn Viễn híp lại, bên trong có cái gì xẹt qua, lại chìm xuống,“Xem ra Tiểu Vu là thiên tài rồi.”

Hoàng Đan đưa bức họa kia qua,“Cậu ơi, cho cậu nè.”

Nhiếp Văn Viễn để vào trong ngăn kéo, đặt cùng với vòng ngọc ngụ ý cát tường kia.

Tuyết lại lượn lờ tung bay từ trên trời giáng xuống, phủ lên hoa cỏ cây cối một lớp rồi lại một lớp, cũng không hỏi một chút chúng nó có cần không, rất là tự mình đa tình*.

* tự mình đa tình: tưởng ai cũng mê mình.

Hoàng Đan ở trong này, mỗi ngày mở to mắt người nhìn cái đầu tiên là Nhiếp Văn Viễn, người trước một khắc nhắm mắt lại nhìn thấy cũng là hắn.

Một ngày ban đêm nọ, Hoàng Đan đột nhiên mở to mắt.

Chủ nhiệm Nhiếp bị bắt quả tang vẫn ổn định như cũ, cũng rất bình tĩnh,“Sao lại tỉnh rồi?”

Hoàng Đan nhất thời không biết trả lời thế nào, cậu muốn nói lúc trước cậu hôn con rất mềm nhẹ, cho nên con không nhận ra, chỉ có thể dựa vào mùi vị ở trong miệng để xác định có hôn hay không hôn,  nhưng mà vừa rồi cậu hôn con rất thô lỗ, chẳng những đưa đầu lưỡi qua, còn cắn lên nữa, con tỉnh không phải là rất bình thường sao?

Nhiếp Văn Viễn bật đèn lên,“Không thoải mái sao?”

Hoàng Đan nhìn thấy trong mắt người đàn ông có lo lắng và căng thẳng, ý nghĩ trêu ghẹo nhất thời không còn nữa, tùy ý tìm cớ,“Muốn uống nước.”

Nhiếp Văn Viễn không dậy.

Hoàng Đan gần như không thể trèo qua người của người đàn ông, cảnh tượng phía dưới chăn không cần nghĩ cũng biết, hơn nửa đêm rồi cần gì phải ngược đãi bản thân chứ? Cậu xoa xoa mi tâm, do dự xốc chăn lên, hoặc đưa tay vào, đánh úp bất ngờ người đàn ông, hay là tiếp tục theo câu chuyện uống nước đây.

Thời gian trôi qua một lát, Nhiếp Văn Viễn đã xốc lên chăn xuống giường.

Hoàng Đan ngốc ngây ngẩn cả người, cậu cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tự chủ của người đàn ông lại mạnh như vậy.

Nhiếp Văn Viễn rót nước đến,“Cầm đi.”

Hoàng Đan nhận ly nước, uống mấy ngụm ùng ục, mùi khói trong miệng bị hòa tan, theo nước bọt của cậu cùng nhau bị nuốt xuống, cậu nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.

Nếu vào thời điểm này Hoàng Đan mở to mắt, cậu có thể nhìn thấy một màn thần kỳ, người tự chủ rất mạnh kia đang lấy tốc độ đáng sợ chạy ra khỏi biển dục vọng.

Nhiếp Văn Viễn buông ly xuống đi đến buồng vệ sinh.

Hoàng Đan không hỏi lại chuyện Lưu Toàn Võ, hỏi cũng sẽ không có thu hoạch lớn nào.

Sau khi Lưu Toàn Võ gặp chuyện không may không tới một tuần, Trần Phi xảy ra chuyện, trên đường anh ta tan tầm trở về, thắng xe đạp không nhạy, sống mũi bị gãy, một bên mắt bị bầm tím, vá gần hai mươi mũi.

Nếu không phải kỹ thuật lái xe Trần Phi rất tốt, khi anh ta từ đầu cầu xuống phát hiện thắng không ăn, sau giây phút hoảng sợ ngắn ngủi lựa chọn hành động chính xác, hai tay hợp lực bắt lấy đầu xe khi xuống dốc cầu, không thì anh ta đã trực tiếp ngã xuống từ trên sườn dốc, không chết cũng tàn phế.

Con trai lớn vừa đi làm đã gặp chuyện không may, trong một đêm Nhiếp Hữu Hương đã già đi vài tuổi, bà ngồi ở bên cạnh giường bệnh nói,“Tiểu Phi, con hù chết mẹ rồi.”

Mặt Trần Phi sưng phù, mắt bầm tím nhắm chặt, vừa ngã một cái, xương cốt trên người cũng muốn gãy một khúc.

Nhiếp Hữu Hương buồn bực,“Xe đạp mới mua năm trước, vẫn không có vấn đề gì, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa mẹ đã kiểm tra cho con, sao thắng lại không ăn chứ?”

Bà biến sắc,“Là người trong đơn vị con làm hả? Bọn họ có phải ghen tị con trẻ tuổi, bằng cấp cao, vừa tốt nghiệp đã có công việc, cho nên mới ở sau lưng ngáng chân con? Làm khó dễ không?”

“Con nói con cũng vậy, mỗi ngày đều hỏi đơn vị con thế nào, con chỉ nói tàm tạm, nếu con nói thật với mẹ thì nhất định mẹ sẽ đến đơn vị con một chuyến, làm sao có thể xảy ra việc này chứ!”

Tâm Trần Phi nói tốt cái rắm, anh ta không kiên nhẫn,“Mẹ, có thể đừng nói nữa không?”

Nhiếp Hữu Hương nhìn mũi con trai lớn đang quấn vải thưa,“Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trần Phi hỏi,“Cậu biết không?”

Nhiếp Hữu Hương sớm đã gọi điện, nguời Nhiếp Văn Viễn ở thành phố khác không có phản ứng gì, xem ra cũng sẽ không về, bà nói dối, nói còn chưa gọi điện thoại.

Trong lòng Trần Phi rõ như tấm kiếng, bộ dạng quen thuộc trên xã hội,“Có gọi điện thoại cho cậu, ông ấy không có chuyện bận rộn liên quan thì cũng sẽ không trở về, chỉ cần ông ấy chào hỏi, bệnh viện nể mặt ông ấy thì sẽ càng để ý đến bệnh tình con hơn, điều kiện phòng bệnh cũng sẽ tốt hơn nhiều.”

Nhiếp Hữu Hương rất đồng ý với lời nói của con trai lớn, nếu không bà cũng sẽ không gọi điện thoại đầu tiên, đáng tiếc tính người là như vậy, nguyên tắc mạnh, nói một thì không có hai, một sọt lý lẽ, bà nghe đến lỗ tai chai luôn,“Được rồi, mẹ ra ngoài gọi điện thoại.”

Trần Phi nghĩ nghĩ,“Mẹ, Tiểu Nhu trở về chưa?”

Anh ta vừa nói xong, Trần Tiểu Nhu đẩy cửa vào tới,“Em mới nghe anh kêu tên em, mọi người đang nói xấu em sao?”

“Con hiểu chuyện như vậy, có thể nói được cái gì chứ?”

Nhiếp Hữu Hương kéo ghế dựa đứng lên,“Tiểu Nhu, con ở cùng anh con đi, mẹ về nhà lấy vài thứ rồi đến.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Trần Tiểu Nhu bỏ túi da trên vai xuống, lộ ra một cánh tay dài, cô ta bát tóc ra sau vai, bông tai trân châu sáng bóng trên vành tai, vừa nhìn đã biết không rẻ.

Khóe mắt Trần Phi nhìn đến co rút,“Sao anh chưa từng thấy em đeo đôi bông tai này?”

Trần Tiểu Nhu cười cười nói,“Có lâu rồi, bông tai của em rất nhiều, chưa đeo đến nó thôi.”

Hai mắt Trần Phi nhìn thêm một chút, đề tài chuyển tới chuyện thắng xe đạp không ăn,“Không phải mạng anh em lớn thì hiện tại em đang nói chuyện với anh phủ tấm vải trắng rồi.”

Trần Tiểu Nhu buông mắt,“Anh, em biết anh suy nghĩ cái gì.”

Trần Phi hỏi cô ta,“Vậy em định làm thế nào?”

Tầm mắt Trần Tiểu Nhu từ trên mặt anh ta xê dịch đến ngoài cửa sổ, lại dời về trên mặt anh ta,“Do anh suy nghĩ nhiều thôi.”

Trần Phi nói,“Nhưng mà……”

Trần Tiểu Nhu đánh gãy anh ta,“Anh à, anh đừng quên, người của cậu vẫn giám sát ở bệnh viện, không ai có thể đùa giỡn giở thủ đoạn với ông ta được.”

Trần Phi nói,“Lưu Toàn Võ chết, em cảm thấy bên trong có chỗ nào kỳ quái không? Tiểu Nhu, anh cảm thấy có đó, nói thật với em, mấy ngày này tâm trạng anh bao giờ cũng không yên, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, kết quả đã xảy ra chuyện thật.”

Trần Tiểu Nhu đứng lên,“Ông ta chết là chuyện của ông ta, liên quan gì đến chúng ta chứ? Anh, anh…… anh có ý gì?”

Cô ta hít một hơi, mắt trừng rất lớn,“Ông ta sẽ……”

Trần Phi nói,“Chỉ là suy đoán thôi.”

Trần Tiểu Nhu ngồi trở lại trên ghế, tay siết chặt lại,“Người đã chết rồi,  không cần để ý đến, anh à, anh chỉ tiếp đất, gãy xương mũi, không phải ngã hư đầu óc, đừng suy nghĩ miên man nữa.”

Trần Phi thở dài, trên mặt có thêm một thứ, gần như là hối hận, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Hai ngày sau Hoàng Đan mới biết được Trần Phi xảy ra chuyện, cậu hỏi người đàn ông đang đứng xào rau,“Cậu ơi, không quay về sao?”

Nhiếp Văn Viễn cầm muôi bỏ nấm mèo xào với thịt rồi đảo xào vài cái,“Ở lại đây đi.”

Hoàng Đan nói,“Con muốn về thăm anh con.”

Nhiếp Văn Viễn không quay đầu,“Tiểu Vu, con không phải bác sĩ.”

Hoàng Đan nói,“Chú Toàn Võ đi, anh con lại té bị thương, cậu ơi, chuyện cuối năm cứ nối đuôi nhau xảy ra.” Còn chưa xong, có vài chữ cậu chưa nói ra khỏi miệng.

Nhiếp Văn Viễn giảm lửa lại, múc nấm mèo xào thịt vào trong đĩa,“Tới con làm khoai tây sợi đi.”

Một chút báo hiệu trước cũng không có, Hoàng Đan xoa trán, mím môi đi đổi ca.

Kết quả chính là khoai tây sợi khó ăn đều được Nhiếp Văn Viễn ăn hết, nấm mèo xào thịt ăn ngon đều vào bụng Hoàng Đan.

Nấu nướng phải có ba phần thiên phú, ba phần hứng thú, còn lại bốn phần là cố gắng, Hoàng Đan không có được cái nào, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá thôi.

Nhiếp Hữu Hương gọi điện thoại vài lần cho Nhiếp Văn Viễn, hỏi hắn có chào hỏi viện trưởng không, một lần cũng không đề cập đến con trai nhỏ, cho đến khi cuối cùng nhận ra đối phương không muốn nói chuyện với mình nữa thì mới lôi con trai nhỏ ra.

“Văn Viễn, mấy ngày này Tiểu Vu còn chưa về nhà, chị đến quán bar, người chỗ đó nói chưa từng gặp nó, em biết tình hình nó không?”

Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai đang viết chữ bằng bút lông trên bàn,“Không biết.”

Nhiếp Hữu Hương cảm giác có thể trò chuyện đề tài này, nên nói tiếp,“Em sai người đi điều tra thử đi, nó còn nhỏ tuổi, thị phi tốt xấu không phân biệt được, chị lo nó lêu lổng bên ngoài với người khác, lại làm ra chuyện gì nữa, nếu nó ngồi tù một lần nữa thì chị sẽ xuống dưới với anh rễ em luôn đó.”

Nhiếp Văn Viễn nói,“Em sẽ tra.”

Nhiếp Hữu Hương chuyển đề tài lên con trai lớn,“Aiiiiii, cũng không biết sao thế này, Tiểu Vu không trở về, Tiểu Phi nằm bệnh viện, hai người bọn nó  không làm bớt lo được sao.”

Cháu ngoại trai lười biếng duỗi eo, nâng cằm thưởng thức chữ bút lông của mình, trầm tĩnh mà ưu nhã, Nhiếp Văn Viễn nhìn đến nhập thần, cũng không nghe người trong điện thoại đang nói gì.

Nhiếp Hữu Hương alo alo vài tiếng, xanh mặt cúp máy.

Buổi chiều hôm đó, máy để bàn nhà riêng gọi đến di động của Nhiếp Văn Viễn, tất cả trong giọng nói già nua của bà nội Ngô đều là thân thiết,“Văn Viễn, dì đi thăm Tiểu Phi rồi, hoàn cảnh phòng bệnh thằng bé ở rất kém, bên trong còn có người khác ở, không phải ho khan thì làm này làm kia, rất ồn ào, làm sao có thể nghĩ ngơi chứ?”

Nhiếp Văn Viễn dựa vào lưng ghế dựa,“Má Ngô, nếu dì cảm thấy nhàm chán thì có thể đến nông thôn ở một khoảng thời gian, hàng xóm láng giềng đều ở chỗ đó, có thể nói chuyện thường ngày với dì.”

Bà nội Ngô than thở ngay,“Dì già cả nên bị con ghét bỏ rồi.”

Nhiếp Văn Viễn thoáng nhìn thấy cháu ngoại trai thay ủng cao su đi ra ngoài cửa, hắn đứng dậy, đi nhanh qua.

Hoàng Đan nói,“Con đi xem cảnh tuyết.”

Trước khi Nhiếp Văn Viễn cúp điện thoại, giọng nói đó đã truyền vào trong di động, may mà thính giác bà nội Ngô không tốt, nếu nghe thấy được, nhất định cúp điện thoại sẽ gọi ngay cho Nhiếp Hữu Hương.

Ngày hai mươi mốt đó, Nhiếp Văn Viễn nhận điện thoại đi ra ngoài.

Hoàng Đan đứng dưới mái hiên, phía trên đọng một hàng nước đá, trong miệng của cậu thở ra hơi lạnh,“Cậu ơi, mau trở về nha.”

Nhiếp Văn Viễn đi đến chỗ cửa xe xoay người trở về, nâng tay sờ sờ tóc cháu ngoại trai nhỏ,“Bên ngoài lạnh lắm, trở về đi.”

Thời điểm chạng vạng, mí mắt Hoàng Đan đột nhiên nháy một chút, cậu vừa không để ý, ly nước trên tay đã rơi xuống dưới đất, chia năm xẻ bảy tại chỗ.

Bên kia, Nhiếp Văn Viễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người bảo vệ như đang bị dao kề lên trên cổ, biểu cảm xám trắng chờ nhận cái chết.

Nhiếp Văn Viễn để người bảo vệ bên cạnh thông báo xuống, kêu tất cả mọi người đều hành động, mau chóng tra tìm hành tung Vương Minh, còn kêu người theo dõi Trần Tiểu Nhu.

Sau đó hắn gọi hai cuộc điện thoại, cuộc thứ nhất là gọi cho cháu ngoại trai nhỏ, nói tạm thời hắn có chuyện phải xử lý, vẫn chưa biết lúc nào mới trở về được, còn phải xem tình hình hoàn thành của chuyện đó.

Hoàng Đan đang dọn dẹp mảnh vỡ, cậu kẹp điện thoại ở giữa tai và vai,“Cậu ơi, cậu ở đâu?”

Nhiếp Văn Viễn nói ở trên đường,“Con ở đó đi, chờ cậu về.”

Hoàng Đan nói,“Mười ngày, cậu không trở lại, con sẽ xuống núi.”

Nhiếp Văn Viễn một tay che bụng,“Tiểu Vu, con nghe lời, đừng làm cho cậu lo lắng.”

Hoàng Đan nói,“Cậu ơi, con không làm được cơm ngon, cậu không ở đây, con cũng không ngủ ngon.”

Nhiếp Văn Viễn nghe mà trái tim đau lên, cơn đau đớn khiến hắn lập tức che vết thương ở bụng, hắn nặng nề nói,“Mười ngày,  nhất định cậu sẽ trở về.”

Sau khi cúp máy, Nhiếp Văn Viễn lại gọi một cuộc điện thoại,“Trông coi người tốt cho tôi, thằng bé còn, mạng các người còn.”

Từ đầu đến cuối, trong giọng nói của Nhiếp Văn Viễn đều nghe không ra được một chút suy yếu, tốc độ từng chữ không nhanh không chậm, hơi thở đều rất trầm ổn, giống như đúc bình thường.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin tưởng, bụng người gọi điện thoại bị đâm một dao, vết thương rất sâu,  máu chảy không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, máu đang tí tách rớt xuống, bên chân hắn đã xuất hiện một bãi máu.

Nói chuyện điện thoại xong, Nhiếp Văn Viễn vì mất máu quá nhiều mà ngã quỵ thẳng tắp về phía trước, được thủ hạ đỡ, tay chân luống cuống đưa đi bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện