Đa phần nhà ở đây đều là nhà cũ, qua vài năm nữa thì phải di dời, tản ra một mùi mục nát, các chủ nhà là một nhóm người ở dưới đáy xã hội, dựa vào tiền  thuê nhà để duy trì cuộc sống, còn những nhà khác không để làm gì, cố ý giữ lại nhà bên phía tây đến lên nấm móc.

Chủ nhà ở dưới lầu, nghe được tiếng động mới bưng bát cơm đi ra ngoài, tưởng rằng có náo nhiệt gì, không ngờ đã chết người rồi lại còn là người thuê của mình nữa chứ.

Một tiếng vang lên bên chân chủ nhà, đồ ăn nóng hổi rớt xuống đất, thịt kho tàu bên trong văng ra khắp nơi.

Có ba bốn năm người đang muốn về nhà, khi bọn họ đi ngang qua nơi này thấy thi thể nằm trong vũng máu, một đám đều thét lên né ra, đạp nát nhừ thịt kho tàu trên mặt đất, dính một ít trên đế giày, một ít bị kẹt vào trong kẽ gạch, làm người ta ghê tởm đến buồn nôn.

Cảnh sát nhận báo án thì tới đây, Vương Kỳ dẫn đội.

Anh ta đứng ở bên trong hiện trường đã được phong tỏa hút thuốc, vừa hút hai hơi thì đột nhiên nhìn lên trên đối mặt với thiếu niên ở tầng ba.

Hoàng Đan không thu tầm mắt lại, nhìn thấy mấy người ngồi xổm bên cạnh Lâm Mậu làm kiểm tra, nói gì đó, cậu nghe không rõ, nghĩ chắc là nói xác nhận nguyên nhân chết này kia, chưa đầy một lúc Lâm Mậu đã bị nâng đi, máu dưới gáy tích tách nhiễu xuống

Vương Kỳ dưới lầu thu tầm mắt trước, anh ta thương lượng với đồng nghiệp, biết người chết đầu tiên là trúng độc CO, sau đó mới nhảy lầu chết.

Vương Kỳ lại nhìn lên trên, thiếu niên còn đứng chỗ lan can, biểu cảm  trên mặt mơ hồ, nhưng hình như không phải kinh hoảng, anh ta không nhớ thiếu niên tên gì, chỉ có chút ấn tượng, lần trước từng có nữ sinh chết trong phòng, đối phương là một trong mấy người bị dẫn về cục cảnh sát.

Nói đến cũng thật khó hiểu, trên lầu đó tổng cộng có bốn phòng, ở năm người, thời gian chưa đến một tháng thì đã chết hai người rồi.

Nếu Vương Kỳ nhớ không lầm, người chết thứ hai này là bạn học trung học của người chết thứ nhất, đến đây cùng một ngày từ huyện H để học vẽ tranh bên trong phòng vẽ tranh nhỏ trong trường đại học Nông Nghiệp.

Vương Kỳ dẫn người lên lầu, Hoàng Đan mới biết được Thẩm Lương và Tề Phóng đều ở trong phòng mình.

Tóc Thẩm Lương hơi loạn, quần áo trên người có nhiều nếp nhăn, hình như mới từ trong chăn ra, dáng vẻ gã chưa hoàn toàn tỉnh ngủ,“Làm sao vậy?”

Sau khi Vương Kỳ nói xong, Thẩm Lương tìm bóng dáng Hoàng Đan, hướng cậu chứng thực, giọng nói run rẩy,“Lâm Mậu chết?”

Hoàng Đan chú ý thấy đồng tử Thẩm Lương khóa chặt, đôi mắt cũng mở thật to, cậu gật gật đầu,“Ừ.”

Thẩm Lương lui về phía sau một bước, máu trên mặt trong nháy mắt không còn một giọt,“Không thể nào!”

Tay Hoàng Đan chỉ dưới lầu, tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Lương,“Hiện tại Lâm Mậu bên trong chiếc xe đó, bây giờ cậu đi qua thì có thể nhìn thấy cậu ta.”

Thẩm Lương không đi, gã bóp chặt ngón tay, giọng nói không kiềm chế được lại run lên, hô hấp càng thêm hỗn loạn,“Chết như thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Từ bên cạnh lan can rớt xuống.”

Mặt Thẩm Lương u ám gào lên,“Cậu ở đâu? Tại sao không bắt cậu ấy lại.’’

Hoàng Đan nói,“Không bắt kịp.”

Nước mắt Thẩm Lương rơi xuống, gã dựa lưng vào vách tường chậm rãi ngồi xổm dưới đất, che mặt run rẩy vai khóc lên, là một loại gào khóc.

Đáy mắt Hoàng Đan chợt lóe, thời điểm Hạ Duy chết, mắt Thẩm Lương chỉ có chút đỏ, lần này lại khóc thương cảm như vậy.

Cũng đều là bạn học cùng lớp, nam sinh và nữ sinh, nam sinh và nam sinh, hai loại tình bạn này cũng không giống nhau lắm, hoặc là bên trong có nguyên nhân khác, trước mắt Hoàng Đan vẫn chưa tra ra được.

Vương Kỳ  và hai đồng nghiệp vẫn không nói chuyện, ai mà không có thời kỳ niên thiếu, có mấy người bạn thân không tiếc mạng sống với mình.

Thẩm Lương còn chưa khóc đủ, Tề Phóng đi ra, anh ta lê dép nhựa màu đen, mặc quần đùi và áo thun ba  lỗ, một chút cũng không cảm thấy lạnh, lúc nói chuyện còn ngáp nữa.

Biết chuyện Lâm Mậu, Tề Phóng đi đến chỗ Hoàng Đan, thò cổ xuống nhìn, nhìn thấy một bãi máu dưới lầu,  mi tâm anh ta vừa nhíu, sau đó khom lưng xuống.

Thấy mấy người Vương Kỳ nhìn qua, Tề Phóng nhe răng, yếu ớt nói,“Tôi có chút sợ máu.”

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Tề Phóng đỡ lại thì thò tay chụp vai Hoàng Đan, ngón tay buộc chặt bóp bóp, giống như đang im lặng an ủi vậy.

Hoàng Đan không cảm nhận được an ủi của anh ta, chỉ cảm nhận được đau, một sinh viên lịch sử, niềm vui duy nhất là chơi đàn guitar, làm thế nào mà lực cánh  tay lại lớn như vậy, hơn cả Trần Thời nữa.

Vì thế có thêm một người khóc.

So với Thẩm Lương mở cống thoát nước vì đau khổ thì hốc mắt Hoàng Đan chỉ đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, đè nén hít khí cũng có thể xem nhẹ.

Buổi sáng hôm sau, ba người Hoàng Đan bị dẫn đến cục cảnh sát ghi khẩu cung, đây là lần thứ hai.

Khi Lâm Mậu nhảy lầu, vừa lúc có người nhìn thấy không ai đẩy cậu ta, do tự  cậu ta té nhào xuống, nếu không thì Hoàng Đan đã bị coi như nghi phạm bị thẩm vấn rồi.

Vương Kỳ đóng bản ghi chép lại, phát hiện thiếu niên không có ý đứng lên, anh ta bình tĩnh mở miệng,“Cậu có chuyện muốn nói à.”

Hoàng Đan nói,“Gần tối tôi rời phòng để đi chợ mua đồ ăn, chờ khi tôi leo đến tầng hai, ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Mậu đứng lung lay ở chổ lan can lầu, cậu ấy nói với tôi thiếu chút nữa đã bị trúng độc CO, còn nói có người gọi cậu ta dậy, nếu không cậu ta đã không ra ngoài được.”

Cậu dừng một chút,“Mới đầu Lâm Mậu tưởng rằng tôi là người gọi cậu ấy.”

Vương Kỳ buông bản ghi chép xuống, theo thói quen vặn mở nắp bút máy,“Trong phòng còn có người khác?”

Hoàng Đan lắc đầu,“Không có.”

Vương Kỳ bóp bút máy,“Vậy ai gọi cậu ta?”

Hoàng Đan nói,“Không biết.”

Vương Kỳ ngửa ra sau,“Người dưới tình huống não đang vô cùng thiếu oxi thì sẽ xuất hiện triệu chứng ù tai, không thể nghe rõ âm thanh, trừ khi là kề sát lỗ tai kêu hết lần này đến lần khác, cậu ta có lẽ không muốn chết nên tự sinh ra ý thức nào đó.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Vương Kỳ một lần nữa đánh giá thiếu niên đối diện, nữ sinh lần trước chết, cậu rất bình tĩnh, lần này bạn cùng phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối phương vẫn không có cảm xúc lên xuống gì,“Cậu còn muốn nói gì?”

Hoàng Đan không nhanh không chậm nói,“Tôi muốn nói, nếu Lâm Mậu không đi ra, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Vương Kỳ cười lắc đầu,“Cậu ta hít vào lượng lớn CO ở trong phòng thì làm sao có thể không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”

Hoàng Đan nhìn đôi mắt người đàn ông,“Tôi đã trở về.”

Vương Kỳ đang muốn nói lên, đầu ngón tay ấn rìa bàn run lên, đúng vậy, nếu thiếu niên đã trở lại thì người chết chỉ cần chờ một chút là sẽ được cứu,“Vậy ý cậu…… Đây là mưu sát sao?”

Hoàng Đan lại không nói.

Bầu không khí vây quanh hai người đột nhiên biến thành quỷ dị.

Tư thế nửa ngồi của Vương Kỳ vẫn chưa duy trì bao lâu thì đã ngồi thẳng lại lên trên ghế,“Cậu nói cậu buổi chiều đến phòng vẽ tranh, người chết ở trong phòng ngủ, cửa đóng lại, đúng không?”

Hoàng Đan nói,“Đúng.”

Vương Kỳ nói,“Nói cách khác, trước thời gian cậu trở về, cậu cũng không biết có người đến tìm người chết hay không.”

Hoàng Đan nói,“Ừ.”

Vương Kỳ đóng nắp bút máy, xoay xoay bút máy, gõ gõ trên biên bản ghi chép,“Cậu còn nói trước khi đi đã nhắc nhở người chết, kêu cậu ta kiểm tra cửa lò có đóng hay chưa.”

Hoàng Đan gật đầu,“Không chỉ như thế, tôi còn kêu cậu ta mở cửa sổ ra.”

Vương Kỳ nói tiếp,“Người của tôi đã xem qua trong phòng, cửa sổ là đóng, lò còn đang cháy.”

Anh ta nhún nhún vai,“Không loại trừ khả năng người chết chỉ là thuận miệng đồng ý, hoàn toàn không quan tâm đến, cho rằng chẳng qua đó chỉ đốt lò thôi, cũng không chết người được.”

Hoàng Đan nói lại một lần rồi im lặng.

Vương Kỳ khó phân tích được cho cậu,“Người chết nói có người đang gọi cậu ta, thông tin này không thể nào chứng thực, nhưng cậu ta trúng độc CO thì thi thể cậu ta đã nói cho chúng tôi biết, đứng bên lan can không vững ngã lộn nhào xuống, đây là căn cứ xác thực từ nhân chứng mục kích.”

Hoàng Đan thở dài.

Vương Kỳ nói,“Tôi biết cậu và người chết là bạn cùng phòng, quan hệ rất tốt, các cậu đều là học sinh lớp 12, sang năm phải thi đại học, thật đáng tiếc.”

Hoàng Đan mím môi, biết lần nói chuyện này sắp kết thúc rồi.

Vương Kỳ lại nói,“Trời càng ngày càng lạnh, có điều không thể đóng kín không gian để đốt lò, phải mở cửa sổ để thông gió.”

Hoàng Đan nói,“Tôi hiểu.”

Thiếu niên rời đi, Vương Kỳ còn ngồi ở trên vị trí, ý trong lời nói của thiếu niên là có người biết cậu sắp trở lại nên gọi người chết dậy để cậu ta đi ra ngoài, còn biết trước cậu ta sẽ tự ngã từ lan can xuống sao? Làm sao có có thể chứ.

Vương Kỳ bật cười lắc đầu, suy nghĩ của đứa trẻ rất không có logic.

Anh ta bỗng nhiên rùng mình một cái, người chết không phải trúng độc mà chết, giãy dụa liều chết ra khỏi phòng, cho rằng bản thân sẽ không chết, không sao rồi nhưng lại vẫn không thể thoát khỏi bàn tay Tử Thần.

Giống như có một đôi tay đang ngầm khống chế, đáng chết thì nhất định phải chết, không thể thay đổi được.

Vương Kỳ dựa vào lưng ghế dựa, thở một hơi thật dài làm cho mình thoát khỏi những suy nghĩ quái dị đó

Lúc trước Hạ Duy chết ở trong phòng, không nhiều người thấy cảnh tượng đó, Lâm Mậu thì khác, cậu ta nằm ngửa trên mặt đất rất nhiều người nhìn thấy.

Việc này truyền ra từ trong hẻm, truyền đến trường học, cũng truyền đến phòng vẽ tranh.

Mọi người cũng không dám tin, trong một tháng đã chết hai người, một là tự tử, một là chết ngoài ý muốn, bọn họ hết sức kinh hoảng, cũng bùi ngùi, sao lại như vậy, mấy án mạng hàng năm đều có, năm nay lại cảm thấy đặc biệt nhiều.

Chu Kiều Kiều trong miệng ăn kẹo cứng hoa quả, giọng nói mơ hồ không rõ nói,“Cậu ta còn thiếu tôi hai hộp thuốc màu chưa trả.”

Có nữ sinh nhìn không được,“Kiều Kiều, Lâm Mậu không còn nữa, sao cậu còn nói mấy lời kiểu này?”

Chu Kiều Kiều cúi đầu điều chỉnh mp3 mới mua,“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, chẳng lẽ tôi phải đào cậu ta từ dưới đất lên để đòi sao?”

Người khác không tim không phổi cười vang.

Bàn vẽ của Lâm Mậu đặt cùng với của Hạ Duy, đều chất đống ở góc hẻo lánh, chờ có người đến lấy dùng.

Con đường mỹ thuật là con đường trải ra tiền, có người lại xài rất phí thuốc màu, giấy vẽ, bút vẽ này kia, Hạ Duy dùng một số dụng cụ vẽ tranh rất đắt, hộp màu vẽ Maries đến ba đồng năm một hộp, ngang với một bàn đồ ăn trong tiệm cơm, nếu đến căn tin trường học ăn cơm, rất nhiều nữ sinh một ngày đều không tốn đến ba đồng, ai có thể giống cô ấy tùy ý mua, tùy ý dùng như vậy.

Hạ Duy vừa chết, người trong nhà cũng không xuất hiện, mấy dụng cụ vẽ tranh cũng bị người trong phòng vẽ tranh lấy đi.

Đừng nói Hạ Duy, ngay cả hộp dụng cụ bẩn của Lâm Mậu, xô rửa bút, thuốc màu linh tinh gì đó đều có người cần, không biết ai lấy, cũng không để ý người chết đã từng xài rồi.

Bình thường tranh của mọi người toàn đặt ở trên bàn chữ nhật ở góc hẻo lánh,ngoại trừ mấy nữ sinh cuộn lại lấy thun buộc tranh để riêng, những người khác đều rất tùy ý, bỏ lung tung lộn xộn, may mà mỗi người sau khi vẽ xong đều có ký tên mình nên sẽ không khó tìm lắm.

Tranh Hạ Duy và Lâm Mậu đều bị đặt ở dưới đáy, không ai đụng đến.

Có người nhìn thấy Chu Kiều Kiều lật tranh trên bàn, còn hỏi có nhìn thấy tranh của Lâm Mậu không, đều cảm thấy cô giống như bị động kinh,“Kiều Kiều, cậu tìm tranh của cậu ta làm gì?”

Chu Kiều Kiều vừa lật vừa nói,“Lúc trước tôi làm người mẫu, tranh của Lâm Mậu được thầy Lưu sửa đổi, tôi muốn tìm để giữ lại.”

“Có cái gì tốt mà tìm chứ, không phải sắp đến lượt cậu rồi sao?”

“Đúng rồi, sắp đến lượt cậu rồi.”

Chu Kiều Kiều chạm một tay bụi bút chì, bụi bặm trong không khí rất nhiều, kèm theo mùi mốc nhàn nhạt, cô nhíu nhíu mũi,“Ai biết thầy còn sửa hay không, tôi thấy tôi sẽ tìm được thôi.”

Người khác không quan tâm cô nữa, tiếp tục nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nghe nhạc thì nghe nhạc, vẽ tranh thì vẽ tranh, tình cảm thì tiếp tình cảm, dùng cách của mình để giết thời gian.

Hoàng Đan và Thẩm Lương đều không đến phòng vẽ tranh, thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị chuyển nhà.

Chủ nhà một lời khó nói hết, các hộ gia đình tầng hai đã chuyển mấy nhà, trên lầu đã chết hai người, nhát gan sẽ không dễ chịu gì, ban đêm ngủ, sẽ có ảo giác bị người nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.

Hoàng Đan chuyển đến phía sau con hẻm, ở tầng một và có một cái sân nhỏ, cậu không ngờ mình còn chưa thu dọn xong thì đã nhìn thấy Thẩm Lương bao lớn bao nhỏ đến đây, đi vào gian phòng cách vách đó.

Thẩm Lương sửng sốt,“Trùng hợp vậy.”

Hoàng Đan nhìn ra cửa phía sân nhỏ, còn có trùng hợp hơn nữa.

Lưng Tề Phóng đeo đàn guitar, một tay kéo vali, một tay xách bình nước và thùng nước đựng mấy chai nhựa, anh ta nhìn thấy Hoàng Đan và Thẩm Lương cũng sửng sốt một chút, sau đó liền lộ ra hàm răng trắng,“Là các cậu à.”

Hoàng Đan nói,“Phòng ốc trong hẻm này rất nhiều.”

Trong tay Thẩm Lương cầm theo chìa khóa,“ Câu này của cậu có ý gì?”

Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ cảm giác rất trùng hợp thôi.”

Thẩm Lương không cho sắc mặt tốt gì,“Đừng nói giống như ai cũng muốn nịnh hót tiếp cận cậu, nếu tôi biết cậu muốn chuyển đến nơi này thì ngay cả cửa sân cũng không bao giờ bước vào.”

“Hơn nữa, cũng không biết ai trước ai sau đâu.”

Trong ánh mắt gã có ánh sáng lạnh,“Lâm Mậu chết, cậu vội vàng chuyển đi là do xấu hổ trong lòng chứ gì, ngày đó nếu không phải cậu đi ra ngoài khi quên đóng cửa lò, còn đóng cửa sổ lại thì cậu ta sẽ trúng độc sao? Nếu không trúng độc thì làm sao lại có thể không cẩn thận ngã từ lan can xuống chứ.’’

Hoàng Đan nói,“Tôi đã nói với cảnh sát, cậu có suy nghĩ gì khác, có thể đi hỏi cảnh sát.”

Thẩm Lương chợt tái mặt,“Cậu nghĩ rằng tôi chưa nói sao? Tôi mẹ nó nói thế nào cũng không có ai tin, Trương Thư Nhiên, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm!”

Hoàng Đan nói,“Đúng, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”

Hô hấp Thẩm Lương dồn dập, nhã nhặn sạch sẽ trên mặt xuất hiện một vết nứt, có một ngón tay vô hình chọc vào, móng tay sắc bén hung hăng móc vào vết nứt bên trong, lột da mặt của gã xuống, lộ ra ra bên ngoài xấu xí và dữ tợn.

Không khí giương cung bạt kiếm, Tề Phóng vội vàng hoà giải,“Duyên phận, đều là duyên phận mà.”

“Phòng ở đây tuy có chút hỏng, nhưng mà lại có sân nhỏ, cũng không cần leo cầu thang lên xuống, ở nhất định sẽ thoải mái, mấy người chúng ta sau này……”

Anh ta chưa nói xong, Thẩm Lương đã mở cửa đi vào rồi đóng cửa lại.

Hoàng Đan về phòng, cầm thau rửa mặt đi đến bồn rửa mặt hứng nước, cậu cần lau bàn ghế bên trong.

Tề Phóng buông vali và thùng đựng nước xuống, tò mò nhìn vào bên trong,“Aiiii, phòng này của cậu lớn hơn của tôi, bao nhiêu tiền á?”

Hoàng Đan bưng thao nước đi vào,“Hai trăm.”

Phòng lớn hơn hai phòng trước đó gộp lại, có thể kéo rèm chia thành hai phòng, giá cả cũng không đắt gấp đôi, bởi vì là nhà của bà chủ già, tuy rằng tường được sơn, nhưng vách tường vẫn là xi măng, không quét vôi, cửa sổ hoàn toàn được làm bằng gỗ kiểu cũ, phía dưới có lắp hai tấm thủy tinh trượt trong khung gỗ bị mục, đất dưới chân gồ ghề lồi lõm, khi đi mưa trở về, vào cửa phải thay giày nếu không sẽ không có cách nào khác để dọn dẹp.

Tề Phóng khịt mũi một cái,“Không có lời rồi, sao cậu không tìm người thuê chung? Aiiii, nếu cậu tìm tôi thì tôi đã không thuê phòng kia mà thuê chung với cậu rồi, tiền thuê nhà chia đều thì có thể tiết kiệm được không ít tiền.”

Hoàng Đan nói,“Tôi có người thuê chung, anh ấy còn chưa đến đây.”

Tề Phóng,“……”

Tiếng bước chân ở cửa đã rời đi, Hoàng Đan cắt quần áo không mặc để làm giẻ lau, dọn dẹp phòng đơn giản một chút, cậu ngồi ở trên một chiếc ghế dựa duy nhất, cảm giác rất lạnh, không ấm áp như phòng nhỏ.

Phòng ở tuy rằng lớn, tỉ lệ dài rộng không phải rất tốt, giường chỉ có thể để dựng thẳng, cuối giường đối diện với cửa, đầu giường đối diện với cửa sổ trong phòng, bên ngoài là mấy nam sinh viên thuê  chung phòng, nấu cơm ở trước cửa, mùi khói sẽ bay vào trong phòng Hoàng Đan.

Hơn nữa gần đây đều là phòng cho thuê, có người đi tới đi lui, với đầu ra là có thể nhìn thấy cậu ngủ trên giường.

Hoàng Đan mở đồ vật bên trong của nguyên chủ, chia cái ra trải giường thành hai cái, treo ở trước sau cửa sổ, tạm thời thay thế tấm màn,cậu lại cắt vỏ chăn ra, tìm đinh cố định thành một tấm màn ở trên tường.

Làm như vậy, Hoàng Đan đứng dưới bóng đèn ố vàng cũng không cảm thấy lạnh như vậy nữa.

Khi Hoàng Đan chuyển nhà không mang bất cứ thứ gì của Lâm Mậu, để lại toàn bộ ở đó, ba mẹ Lâm Mậu sẽ mang trở về, cậu mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí ở trong sân, tiện thể quét mắt nhìn hai phòng cách vách.

Lúc đầu ở bên kia thì phòng Hoàng Đan ở giữa phòng Tề Phóng và Thẩm Lương, thứ tự đã bị xáo trộn,lần này phòng Thẩm Lương ở giữa.

Cầu thang dẫn lên tầng hai đã cũ nát, bà chủ nhà già tóc hoa râm ở trên lầu, giọng nói của bà đã già nua, bà đi xuống dưới chưa nói được hai câu đã chống gậy quay về trên lầu, khom lưng, lung lay, trong xương cốt đều lộ ra một loại hơi thở không còn sống được bao lâu nữa.

Trong phòng vẽ tranh thiếu Lâm Mậu, không còn được vui vẻ như trước, bút chì ma sát giấy vẽ, tiếng sa sa sa vang lên càng rõ hơn một chút.

Người không ở đây, mọi người mới phát hiện Lâm Mậu làm ồn ào là một liều thuốc tốt giúp bọn họ xua tan mệt mỏi, bây giờ không còn, một lát cũng không thể tìm được ai thay thế được, thật có chút không quen.

Lần trước khi đến phiên Thẩm Lương làm người mẫu, gã lấy cớ người không được khỏe nên không đến phòng vẽ tranh, đêm đó người phía sau gã lên làm người mẫu, bức tranh cũng không bị phát hỏng, tất cả điều rất tốt.

Lần này còn đến mười mấy người mới tới Thẩm Lương, gã cũng đã bắt đầu không tập trung, lúc gọi bút chì không chú ý gọt luôn vào tay mình, kéo ra một đường ngay lập tức chảy máu.

Hoàng Đan đưa băng cá nhân qua, do Chu Kiều Kiều cho cậu, vẫn chưa dùng.

Thẩm Lương dùng giấy vệ sinh che miệng vết thương,“Không cần.”

Khóe môi Hoàng Đan đè lại, người này thảo mộc giai binh, không tin tưởng bất cứ ai, là một cách tự bảo vệ mình, gã đang sợ cái chết.

*thảo mộc giai binh: trong 36 kế, tưởng tiếng gió tiếng cỏ là giặc đang tấn công…

Nhưng đối phương lại không rời phòng vẽ tranh, có lẽ là biết rời hay không rời cũng đều vô dụng?

Chắc là không phải, Hoàng Đan dựa theo phản ứng của Thẩm Lương từ trước đến nay, có thể chỉ là do cậu suy đoán, vẫn chưa có chứng thực, cũng còn đang lén lút tìm kiếm đáp án.

Hoàng Đan nhớ tới nhiệm vụ lần này, người tuyên bố Lâm Mậu đã chết, cậu cảm thấy phía sau sẽ xuất hiện kết quả mà mình không ngờ được.

Tiếng Chu Kiều Kiều khiến Hoàng Đan hoàn hồn, cô không vui nói,“Sao cậu lại đem băng cá nhân của tôi cho Thẩm Lương vậy hả?”

Hoàng Đan nói,“Tay cậu ta bị thương.”

Chu Kiều Kiều bĩu môi,“Bị thương thì sao chứ, vết thương cũng không lớn, lần trước quần áo trên lưng cậu đều bị máu nhuộm đỏ, cậu ta thế nào? Thờ ơ, nhìn cũng không thèm nhìn cái!”

Cô thở dài,“Thư Nhiên, cậu đúng là người tốt.”

Hoàng Đan nghe lại lắc đầu,“Tôi không phải.” Dù sao cậu có mục đích để tiếp cận, lòng dạ không trong sạch, không thể tính là người tốt được.

Mắt Chu Kiều Kiều trợn trắng,“Đừng đùa, Thư Nhiên, nếu cậu không phải người tốt, tôi thật phải nghi ngờ bản thân không biết hai chữ người tốt luôn đó.”

Cô nhét hai viên kẹo vào tay Hoàng Đan,“Ăn nhiều kẹo không tốt cho răng.”

Chu Kiều Kiều phụt cười ra tiếng,“Sao cậu lại giống ba tôi vậy chứ.”

Hoàng Đan không bóc kẹo ra,“Ba cậu đâu?”

Chu Kiều Kiều buông mí mắt, móc sơn móng tay một chút, biểu cảm trên mặt thấy không rõ,“Trong nhà có chuyện nên về rồi.”

Mắt Hoàng Đan nhìn tay béo ngắn của cô,“Cậu không trở về với ba cậu sao?”

Chu Kiều Kiều lập tức nói làm sao có thể chứ, giọng nói còn rất xúc động,“Tôi ước gì ba tôi đừng tới đây nữa, như vậy tôi mới có thể muốn làm gì thì làm.”

Hoàng Đan nhìn cô, không nói chuyện.

Chu Kiều Kiều nhận thấy được cái nhìn chăm chú của Hoàng Đan, ngửa đầu nhìn cậu lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đầy trẻ tuổi nhưng lại không được tự nhiên.

Vào ngày mồng 6 là lễ tang Lâm Mậu, cậu ta được chôn ở vùng núi phía sau nhà mình.

Hoàng Đan trước bãi đất trống trước cửa nhà Lâm Mậu nhìn thấy được Trần Thời, hắn đứng chung một chổ với mấy người bạn học, nghiêng đầu nói cái gì, vẻ mặt có vài phần nghiêm túc.

Phía dưới mắt Trần Thời có một vòng màu xanh, râu trên cằm chưa cạo, hắn cùng người trong trường học ngồi xe bus đến, còn chưa xuất phát, hai ngày trước đó thần kinh đã bắt đầu căng thẳng, đứng ngồi không yên, không nghỉ ngơi tốt.

Sau khi xuống xe thì ngồi xe kéo chở gạch và xe kéo chở heo, một đường ‘đột đột đột’, mặt xám mày tro đến nơi này.

Trần Thời cũng là người nông thôn, ăn khổ quen rồi, mông vui vẻ không có gì, cát đất bay vào mắt cũng không có gì, có điều ngồi mấy chuyến xe kia đã lấy hết nửa cái mạng của hắn, khi máy kéo dừng lại, hắn dùng tay chân bò lăn lên đống cỏ, vừa đỡ một chút thì đến đây.

Xa xa thấy được Hoàng Đan, Trần Thời không đến đây, chỉ gật đầu chào hỏi thôi.

Hoàng Đan cùng Thẩm Lương đến, rất ít nói chuyện, ánh mắt cậu xẹt qua vị trí  Trần Thời đứng thì thu trở về.

Lần trước bỏ lỡ lễ tang Hạ Duy, lần này đến kịp của Lâm Mậu, người đến rất nhiều, có họ hàng nhà cậu ta, bạn lúc nhỏ, bạn học, trên bàn ăn cơm ở trong sân.

Đôi mắt mẹ Lâm đều sưng, vẫn đang lau nước mắt, cảm xúc cha Lâm không lộ ra ngoài như bà nhưng mà trong nếp nhăn trên mặt đều là già nua mệt mỏi.

Hoàng Đan vừa vào cửa thì cảm nhận ánh mắt thù địch và bài xích rõ ràng, những người đó tám phần là cùng một suy nghĩ với Thẩm Lương, cho rằng cậu là  nguyên nhân khiến cho Lâm Mậu trúng độc.

Trước khi đến Hoàng Đan đã đoán trước được nhưng cậu vẫn muốn đến, cũng mang theo ba mục đích, một là quan sát Thẩm Lương, hai là tiếp xúc quê hương Lâm Mậu, biết rõ địa chỉ, về sau có cần thì cũng có thể lén lút đến đây, ba là việc tư của mình, xem xem Trần Thời.

Hoàng Đan ngồi một bàn cùng người trong thôn, xem nhẹ ánh mắt và nghị luận khác thường xung quanh, cậu tùy ý ăn hai miếng rồi đi ra ngoài.

Không khí ở nông thôn rất tốt, Hoàng Đan hít sâu hai lần, nghe thấy được mùi pháo, cậu đi về phía trước, có tiếng nói chuyện truyền vào trong tai, trong đó có một giọng nói cậu rất quen thuộc.

Không biết do làm sao mà Trần Thời và cha mẹ Lâm Mậu tranh cãi với nhau, cha Lâm nâng tay vung qua.

Trần Thời còn chưa có cách đối phó nào thì bên trái đã có một bóng dáng lao qua đẩy hắn ra.

Chút sức lực kia thật ra không mạnh, Trần Thời sửng sốt ngồi đần ra trên mặt đất, giống như sức lực toàn thân đã bị rút  đi hết rồi, hơn nửa ngày cũng chưa cử động lại được.

Vì sao lại quen thuộc như vậy…..

Ai đã từng đẩy hắn như vậy? Dùng bản thân che cho hắn?

Đầu Trần Thời rất đau, hắn không thể không lấy tay ấn mạnh hai bên huyệt thái dương.

Hoàng Đan trúng cái tát của cha Lâm, không đánh trúng mặt cậu, chỉ đánh vào trên lưng nhưng vẫn đau đến nước mắt chảy xuống.

Cha Lâm quanh năm làm việc nhà nông nên sức lực đặc biệt lớn, với lại vẫn còn đang nổi nóng, ông thấy thiếu niên bị mình đánh khóc, một hơi kẹt ở bên trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan, rất khó chịu, lại nghĩ đến hôm nay là lễ tang của con trai nên hốc mắt liền đỏ lên.

Suy cho cùng cũng không phải người có tâm địa độc ác, cha Lâm liền kéo mẹ Lâm đi.

Hoàng Đan nhìn thấy người dưới đất vẫn không nhúc nhích, cậu tưởng đối phương bị mình đẩy bị thương ở chổ nào rồi nên khóc hỏi,“Làm sao vậy?”

Trần Thời hồi phục tinh thần,“Tôi hỏi cậu mới đúng, không có việc gì tự nhiên chạy tới đây làm gì?”

Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại,“Cha Lâm Mậu sao lại muốn ra tay đánh anh?”

Trần Thời hời hợt,“Ba mẹ cậu ta cảm thấy con trai họ chết có liên quan đến cậu, tôi nghe thấy nhịn không được tiến lên nói vài câu thôi.”

Hoàng Đan hip hip mũi, cậu biết không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy, người này nhất định đứng về phía cậu, mới khiến cha mẹ Lâm Mậu tức giận như vậy.

Trần Thời ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên nhìn chằm chằm mình,“Nhìn cái gì?”

Hoàng Đan cổ quái nói,“Anh khóc.”

Trần Thời đưa tay lau một cái, trên tay ẩm ướt, hắn trừng mắt lớn, vẻ mặt như gặp quỷ, một hồi lâu mới nói,“Là nước miếng.”

Hoàng Đan nói,“Nước miếng có thể chảy ra từ trong mắt à?”

Trần Thời cây ngay không sợ chết đứng, bên tai đỏ,“Người khác không thể, tôi thì có thể, sao nào, cậu có ý kiến gì à?”

Trong giọng nói Hoàng Đan mang theo âm khóc nức nở,“Không có ý kiến, anh có giấy vệ sinh không? Cho tôi chút.”

Trần Thời đem giấy vệ sinh trong túi cho cậu,“Cậu thích khóc như vậy, sao không mang giấy vệ sinh bên người?”

Hoàng Đan lau nước mũi,“Quên.”

Cậu ngừng khóc, thấy Trần Thời còn đang khóc, một tiếng cũng không có chỉ yên lặng chảy nước mắt, trông rất đau khổ, để người nhìn cũng sẽ đau khổ theo.

Trần Thời chửi mát,“Con mẹ nó, nước miếng đâu mà lắm vậy chứ, đừng đụng đến tôi, để nó tự chảy hết đi.”

Hoàng Đan dở khóc dở cười, đưa giấy vệ sinh lại cho hắn.

Ngày thi đó, Hoàng Đan và Trần Thời thi chung một nơi, được ngồi tự do nên bọn họ ngồi cùng một chỗ.

Bút chì Trần Thời gọt rất đẹp, khi lấy bút từ trong túi ra, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Hoàng Đan nhìn nhìn, bọn Hạ Duy nói không sai, Trần Thời gọt bút chì mảnh dài, vụn gỗ được gọt rất đều, quả thực giống tác phẩm nghệ thuật, xương tay cầm bút cũng rõ ràng, nhìn rất đẹp.

Trần Thời nhìn thấy bút chì của Hoàng Đan, không khác gì chó gặm lắm, hắn chậc một tiếng,“Xấu chết đi được.”

Hoàng Đan ừ một tiếng,“Anh gọt rất đẹp.”

Trần Thời không ngờ cậu chẳng những không tức giận mà còn rất nghiêm túc đáp lại, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, hắn tìm cục tẩy,“Cái đó, cám ơn cậu.”

Hoàng Đan sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được Trần Thời đang nói chuyện mình thay hắn đỡ cái tát đó,“Không có gì.”

Trần Thời thuận miệng hỏi,“Thẩm Lương thi ở đâu?”

Hoàng Đan nói không biết,“Tôi chỉ nhìn thấy cậu ta đi lên lầu.”

Trần Thời à một tiếng,“Thầy các cậu có đến không?”

Hoàng Đan nói đến.

Trần Thời lại hỏi buổi sáng vẽ vật thực nửa người có nắm chắc không, ý muốn tìm đề tài này có chút rõ ràng, ngay cả bản thân hắn cũng nhìn không được nữa.

Hoàng Đan giống như không nhận ra, rất nghiêm túc trả lời mỗi một vấn đề của hắn.

Trần Thời nghĩ, thật sự là người nghiêm túc, xem ra còn có chút ngoan nữa chứ.

Không bao lâu sau, thầy giáo dẫn theo người mẫu vào.

Người mẫu là cô gái hơn hai mươi tuổi trẻ tuổi, tóc ngắn, nửa người trên mặc áo áo khoác bộ đội màu xanh nhàn nhã, kéo khóa đến vị trí cổ áo.

Hoàng Đan và Trần Thời ngồi song song, góc độ hai người không khác nhau lắm, đều nắm giữ ba phần tư tốt nhất.

Trần Thời vẽ rất tinh tế cũng rất nhẹ nhàng, cho người ta thấy khác hoàn toàn với bản thân hắn bên ngoài, khi hắn vẽ tranh chỉ có bút chuyển động, số lần dùng tẩy cực ít.

Hoàng Đan nhìn nhiều thêm mấy con mắt, cậu cực thích tranh nam sinh vẽ, hi vọng sau này có cơ hội kêu đối phương vẽ cho mình một bức.

Khi Trần Thời vẽ xong, Hoàng Đan còn đang xử lý tóc xõa bên gò má trái của người mẫu.

Các thí sinh ở trường thi đều ở trước bản vẽ của mình vẽ tranh, không ai ồn ào bốn phía tự tìm không thoải mái cho mình.

Trần Thời nhàm chán gác chân, phát hiện có thiếu niên trẻ đẹp đang nhìn mình, đầu tiên là cảm thấy nhìn quen mắt, sau mới nhận ra là chung trường học, nghe nói đó là học sinh vẽ rất tốt nhất của năm nhất, không thua gì Thẩm Lương.

Thiếu niên nhìn Trần Thời cười cười, hình như rất tự tin.

Mặt Trần Thời không chút thay đổi, lúc hắn không muốn cười, khóe miệng đều lười nhếch.

Thời gian dần trôi qua, Trần Thời phát hiện thiếu niên bên cạnh không chỉ có ăn cơm lề mề mà vẽ tranh cũng rất chậm chạp, người khác gần như đều đã vẽ xong, cậu còn đang vẽ khóe mắt người mẫu.

Giọng nói Trần Thời thấp xuống,“Không khác nhau lắm là được rồi.”

Bút Hoàng Đan không ngừng, cậu muốn vẽ đến phút cuối cùng,“Vẽ không được.”

Trần Thời dùng âm lượng chỉ có cậu nghe được nói,“Vẽ rất được rồi, tin tôi đi, nếu tôi hạng nhất thì cậu nhất định sẽ hạng nhì.”

Hoàng Đan nói,“Tôi muốn lấy hạng nhất.”

Trần Thời,“……”

Hắn ngừng cười,“Cậu muốn lấy hạng nhất, tôi sẽ……”.

Hoàng Đan nói,“Chờ tôi lấy được hạng nhất rồi nói.”

Trần Thời cười ra tiếng không ngừng như đang cười ngu ngốc, may mà khuôn mặt hắn rất đẹp trai, trên người lại có một mùi chín chắn mà năm sinh khác không có, cho nên không khiến cho người ta khinh thường hay phản cảm gì.

Ra khỏi trường thi, Hoàng Đan và Trần Thời đi ăn cơm, phía sau có thêm cái đuôi, là thiếu niên trẻ đẹp kia.

Trò chuyện không đến vài câu, Hoàng Đan đã biết thiếu niên này cùng một loại người với Thẩm Lương.

Ăn một bữa cơm ăn không hề thoải mái, Trần Thời tách Hoàng Đan ra, không biết đi đâu.

Hoàng Đan tìm bậc thang ngồi, đem ống đựng tranh và thùng dụng cụ đặt ở một bên, không có chuyện gì làm nhìn mấy thí sinh khác.

Thẩm Lương đối diện đi tới, một kiểu mất trí nhớ, không nhớ rõ thái độ cứng nhắc đã tỏ ra trước đây,“Buổi sáng thi thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Cũng được lắm.”

Thẩm Lương hỏi,“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Trần Thời, các cậu thi chung một chỗ hả?”

Hoàng Đan gật đầu,“Ừ.”

Lông mi Thẩm Lương nhíu nhíu,“Vậy cậu thấy anh ta vẽ rồi hả?”

Hoàng Đan nói thấy rồi.

Thẩm Lương bày ra giọng điệu rất tùy ý,“Cảm thấy anh ta vẽ thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Vẽ rất đẹp.”

Thẩm Lương cười cười,“Dù sao cũng là một học sinh học lại, học hơn chúng ta một năm, theo tôi thấy, khóa này của chúng ta thi chung với học sinh học lại thì đúng là có chút thiệt thòi đó.”

Hoàng Đan nhíu mày.

Sau khi Thẩm Lương đi, Hoàng Đan thấy được Chu Kiều Kiều, cô và hai nữ sinh đang ở đối diện, nói nói cười cười, xem ra hình như là bạn học.

Hoàng Đan muốn đi qua, cho nên cậu cố ý đứng lên, hướng đến chổ dễ làm cho người khác chú ý.

Quả nhiên Chu Kiều Kiều nhìn thấy Hoàng Đan, vui vẻ nhìn cậu vẫy tay.

Hoàng Đan đeo ống đựng bản vẽ lên vai, xách hộp dụng cụ đến gần một chút, bị Chu Kiều Kiều kéo đến giới thiệu trước mặt bạn học của cô, nói là người vẽ tranh tốt nhất trong phòng vẽ tranh.

Ánh mắt hai nữ sinh nhìn Hoàng Đan thay đổi ngay lập tức, giống nhau như đúc tò mò và sùng bái.

Hoàng Đan vì điều tra thông tin về Chu Kiều Kiều tin tức, một nam sinh như cậu phải xen lẫn ở giữa ba nữ sinh, nói chuyện câu được câu không.

Quan hệ Chu Kiều Kiều và hai nữ sinh rất tốt, đây là cái thứ nhất Hoàng Đan nghe ngóng được.

Điểm thứ hai là, lúc trước Chu Kiều Kiều thích Thẩm Lương, chuyện này Hoàng Đan không ngờ đến,  cậu cho rằng đó chỉ là một loại ngưỡng mộ đối với nam sinh vẽ tốt mà thôi.

“Lúc trước do mắt tôi bị mù, đừng nói chuyện này nữa.”

Chu Kiều Kiều ngăn cản hai nữ sinh đang tiếp tục nói đùa, sắc mặt cô không tốt,“Trời ơi, tự nhiên đang yên đang lành, nhắc tới cậu ta làm cái gì chứ.”

Không khí có chút xấu hổ.

Hoàng Đan không biết tìm đề tài thế nào thì nhìn thấy Trần Thời ánh mắt u ám nhìn quét về hướng cậu, cậu chào hỏi ba người Chu Kiều Kiều thì rời đi.

Hai nữ sinh nhìn Chu Kiều Kiều, nhìn thiếu niên rời đi, các cô nhỏ giọng nói thầm.

“Kiều Kiều, cậu chuyển tình yêu không quên rồi hả?”

“Chuyển qua người kia đó.”

Chu Kiều Kiều quay đầu đi.

Buổi chiều vẽ màu nước, đề mục trên giấy, một cái ghế làm việc, một màu đỏ rượu vang rãi ra, một chai Pepsi, ba đến bốn trái táo……

Hoàng Đan vẽ xong bản nháp, liếc mắt người bên cạnh, phát hiện đối phương đã bắt đầu tô màu rồi thì không khỏi hơi hơi sửng sốt.

Sao nhanh vậy?

Trần Thời hình như nhìn ra suy nghĩ của cậu, bút trong tay không ngừng tô màu sắc lên, nét bút rất chính xác, không chút dây dưa lằng nhằng,“Là cậu quá chậm.”

Miệng Hoàng Đan co rút.

Cậu muốn đạt hạng nhất cả hai môn nhưng rất khó, đối thủ quá mạnh rồi.

Giống buổi trưa vậy, Trần Thời xong đầu tiên, hắn định rửa bút vẽ, phát hiện sắc thái màu tối của thiếu niên không điều, quên thêm màu vào.

Mày động động, Trần Thời mở hộp thuốc màu ra, một tay cầm bảng màu, một tay nhấp vài cái ở trên, khi mắt thiếu niên liếc nhìn qua, xem như hắn đang điều chỉnh màu sắc mà thôi.

Hoàng Đan nhẹ giọng nói,“Chúng ta là đối thủ cạnh tranh.”

Trần Thời đem bảng màu và bút vừa để vào xô rửa,“Vẽ của cậu đi, bạn học Trương.”

Hoàng Đan dựa theo Trần Thời, phủ màu phần tối lại, cậu ngửa ra sau một ít, híp mắt xem tranh, phát hiện cả bức tranh đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thi xong đi ra, Hoàng Đan nói,“Buổi tối anh đừng tìm khách sạn, đến chỗ tôi ngủ đi, không cần tiền.”

Trần Thời thiếu chút nữa từ trên bậc thang ngã xuống, hắn khụ một tiếng, khi quay đầu trước sau vẫn là dáng vẻ lười nhác,“Đến chỗ cậu? Tôi sợ cậu ăn tôi mất.”

Hoàng Đan,“……”

Cuối cùng Trần Thời vẫn đến chỗ Hoàng Đan, thi hết hai môn đều rất mệt, bọn họ cũng không cố sức mà chơi trò anh đoán tôi đoán này kia, rửa mặt xong thì nằm ngã vào trên giường ngủ.

Nhưng mà bọn họ không ngủ cùng một đầu, tách ra mà ngủ.

Ban đêm Hoàng Đan bị đè tỉnh, cậu đẩy cái chân trên người ra, qua một lát lại thêm một cái, rất nặng,“Trần Thời?”

Nam sinh cuối giường ngủ như heo vậy.

Trong bóng đêm mơ hồ vang lên một tiếng thở dài, ngay sau đó chăn bị giật giật, Hoàng Đan đi xuống cuối giường.

Trần Thời từ nhỏ làm việc nhà nông, hình thành thói quen dậy sớm, người khác tự học buổi sáng, rửa xong mặt gỉ mắt còn ở xung quanh mắt, khuôn mặt học sinh không thể không tỉnh táo được, nhưng đối hắn mà nói hoàn toàn không có chuyện đó.

Gần năm giờ, Trần Thời tỉnh, hắn mở to mắt, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt, ngủ rất say sưa, khóe môi vểnh lên, không biết đang mơ cái gì, tám chín mười phần là mơ thấy mình có tiền, lấy người đẹp, sinh một đống con.

Khi ý nghĩ đó không hiểu tại sao lại hiện lên ở trong đầu, Trần Thời muốn cười, lại phát hiện mình không cười ra được, mày cũng vô thức nhíu chặt.

Không phải cảm giác vui đùa, không có ý nghĩa, chỉ là rất không vui mà thôi.

Sắc mặt Trần Thời chợt biến đổi.

Vài giây sau, trên giường phát ra rung động mạnh mẽ, một bị đẩy xuống giường, một người bị đẩy về phía sau, đâm lên tường.

Giường rất thấp,phía dưới là đất, khi Hoàng Đan rớt xuống không bị đau, ngược lại cái gáy Trần Thời u một cục.

Trần Thời đau hít khí,“Nhóc con cậu nhất định là tới khắc tôi rồi.”

Hoàng Đan từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người rồi tiếp tục lên giường, ôm một góc chăn ngủ.

Trần Thời,“……”

Một lát sau, Trần Thời đá đá thiếu niên quay lưng lại mình,“Mặt trời lên cao rồi, cậu còn muốn ngủ đến lúc nào?”

Hoàng Đan nói,“Đồng hồ báo thức chưa reo mà.”

Trần Thời đổi tư thế,  duỗi thẳng chân dài,“Cậu không định đến xem cục u trên đầu tôi cái nào à?”

Hoàng Đan nói,“Đừng xoa, sẽ tốt thôi.”

Khi hắn nghe giọng điệu đó, một kiểu rất có kinh nghiệm, mặt Trần Thời co rút,“Đừng ngủ nữa, tôi bụng đói, có cái gì ăn không?”

Thiếu niên bỗng nhiên trở mình, hù Trần Thời nhảy dựng, cũng may cậu chưa tỉnh.

Ngay sau đó Trần Thời lại cảm thấy mình giống nhân vật nữ chính chiếu lúc tám giờ rồi,tự nhiên tim đập bình bịch cái quỷ gì á?

Hoàng Đan không biết suy nghĩ trong lòng Trần Thời, mắt cậu không mở ra, mơ hồ nói,“Trong ngăn kéo có bánh quy và sữa chua, còn có kẹo nữa, không cho lại làm ầm lên với tôi.”

Trần Thời đi mở ngăn kéo, nhìn thấy sữa chua còn lại một hộp, hắn chỉ lấy bánh quy.

Ăn hơn phân nửa gói bánh quy lớn, Trần Thời mới đánh giá phòng này, rất rộng, chỉ một cái giường, một cái bàn, một chiếc ghế dựa, hắn cúi đầu nhìn gầm giường nhét rất đầy, xem ra đã sắp xếp lại.

Trần Thời vén màn lên, bên ngoài để cái lò nhỏ, ấm trà, nồi nia xoong chảo, cái thao cái gáo nước này kia, góc tường chất mười mấy cục than và cặp gắp than.

Hắn nhìn một vòng, phát hiện trong phòng chỉ có một cái ghế.

Tiếng đích đích đích đột nhiên vang lên, Trần Thời giật mình, hắn nhìn thấy thiếu niên trên giường ngồi dậy, vừa ngáp vừa dụi mắt, mới kịp phản ứng là đồng hồ báo thức vang lên.

“Cậu phá đồng hồ báo thức kiểu gì vậy, sao âm thanh lại nghe quái như vậy chứ?”

Hoàng Đan tìm dép lê mang lên,“Đồng hồ báo thức không phải đều là tiếng này sao?”

Tay Trần Thời đút túi,“Phải không?”

Hoàng Đan nói,“Phải.”

Trong phòng không tủ áo, quần áo Hoàng Đan không để trong vali, cậu để trong túi to, buổi tối trước một ngày cậu sẽ lấy sẵn quần áo ra ngoài để trên ghế.

Lúc này thay quần áo, Hoàng Đan cũng không để ý trong phòng có người khác.

Trần Thời nhìn thiếu niên không chú ý mà cởi áo ngủ, mặt hắn căng lên,“Cậu làm gì đó?”

Hoàng Đan không quay đầu,“Thay quần áo.”

Phía sau truyền ra tiếng mở cửa, người đã đi ra ngoài.

Hoàng Đan chậm rãi cài nút lên, mặc áo lông vào rồi thay quần jean, thay xong quần áo, cậu đem đồ dùng rửa mặt để vào trong thau nước, bưng thau đi ra ngoài nhìn người trong sân nói,“Lại đây đánh răng đi.”

Trần Thời hút thuốc, không phản ứng.

Hoàng Đan vặn mở vòi hứng nước,“Không đánh răng, miệng sẽ thối đó.”

Thái dương Trần Thời thoáng co lại, dụi thuốc đi qua.

Tám giờ hơn, Hoàng Đan đưa Trần Thời đi nhà ga, hai người ăn điểm tâm ở trên đường

Sau khi lên xe bus Trần Thời liền căng thẳng thân thể mình, tay siết thành đầu quyền ở trong túi, hắn ở trong thế giới của mình, một mình chiến đấu  với sợ hãi.

Hoàng Đan muốn nắm lấy tay hắn nhưng vẫn chưa đến lúc.

Xe bus dừng trong trạm ngay nhà ga, Hoàng Đan đỡ Trần Thời xuống xe, hai người tìm nơi không ngửi được mùi xăng, không nhìn thấy xe, nghe không thấy động cơ xe nữa thì ngồi xổm xuống thở.

Một tay run lau mồ hôi lạnh, môi tái nhợt đi, một khóc lau nước mắt, cằm đều bị nước mắt làm ướt, hai anh em cùng chung cảnh ngộ nếu so ra thì đúng là bất phân thắng bại.

Trần Thời buồn bực,“Cậu đang bình thường, sao lại khóc?”

Hoàng Đan khàn giọng nói,“Đau lòng.”

Trần Thời nhướn mày, muốn trêu chọc hai câu, nhìn thấy mặt thiếu niên phủ đầy nước mắt nên ngay lập tức không còn tâm trạng nữa,“Cậu mới lớn có bao nhiêu, ở đâu ra có chuyện đau lòng chứ?”

Hoàng Đan nói,“Bởi vì anh khó chịu, em không thể nhìn, vừa nhìn lại đau lòng.”

Trần Thời quay đầu,“Cậu nói cái gì?”

Hoàng Đan không lặp lại.

Trần Thời tự mình hiểu rõ, như bị người ta ấn nút tạm dừng, động tác đứng lên của hắn bị kiềm hãm, nửa ngày mới thẳng tắp eo lưng,“Nói đùa gì thế?”

Khi nói lời này, Trần Thời cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của thiếu niên, còn có vài giọt nước tích trước mặt hắn.

Hoàng Đan cũng đứng lên, chỉ lấy ánh mắt hồng hồng nhìn hắn một cái.

Sau đó hai người đều im lặng không nói.

Đứng ở trong phòng chờ xe, Trần Thời thỉnh thoảng xem di động, thời gian soát vé càng ngày càng gần, thiếu niên không đi, cũng không nói chuyện, không rõ đang suy nghĩ cái gì, hắn cũng không đoán ra.

Trần Thời vác ba lô trên lưng, ma xui quỷ khiến từ trong miệng phát ra một câu,“Này, cậu thích tôi phải không?”

Hoàng Đan nhấc mí mắt.

Trần Thời hỏi xong liền trách mình miệng rộng, nói bừa cái gì vậy? Đầu óc bị lừa đá rồi à?

Lúc này vừa lúc bắt đầu soát vé, Trần Thời nhờ ưu thế chiều cao, bay nhanh lướt qua đám người chạy tới phía trước, gương mặt anh tuấn của hắn đen như mực, còn có vài phần buồn phiền.

Trần Thời chửi nhỏ một tiếng, tức giận bản thân,“Móa nó!”

Lúc Trần Thời cầm vé xe, chuẩn bị đưa người soát vé, cánh tay hắn bị kéo lấy, thiếu niên kiễng mũi chân lên nói gì đó bên tai hắn.

Trần Thời không quay đầu, đưa vé đi vào.

Một tuần sau, buổi tối Hoàng Đan học vẽ xong trở về thì nhìn thấy cửa có thêm cái vali, còn có nam sinh đang xoạc chân ngồi ở trên vali hút thuốc, dưới đất có ba bốn tàn thuốc.

Trần Thời đang thất thần, một vòng khói sâu lắng ở trên miệng, khi thoáng nhìn thấy thiếu niên, cổ họng hắn chuyển động, mông ngồi vững vàng, mũi chân chạm mặt đất, giành quyền nói trước.

“Thi xong trở về, tôi vẽ không tốt như lúc trước nữa, lúc vẽ vật thực nhìn người mẫu vẽ không giống một chút nào, chuyện này truyền ra ngoài, một đám đều nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, cảm thấy nhất định tôi sang năm tôi lại muốn học lại, sau khi chủ nhiệm lớp biết thì đề nghị tôi đến phòng vẽ tranh này của Thẩm Lương.”

Hoàng Đan nói,“Trong lớp có nhiều học sinh chưa tốt nghiệp chắc chủ nhiệm lớp anh rất vui vẻ.”

Trần Thời bị kẹt một hơi thuốc ở trong cổ họng, khó thở hổn hển xả ra từ khóe miệng,“Đúng vậy, tôi bị ông ấy phiền đến không chịu được nên đã tới đây.”

Hoàng Đan nói,“Thẩm Lương ở cách vách đó.”

Trần Thời hừ lạnh một tiếng,“Tôi không thuê chung với cậu ta, con người cậu ta trong ngoài không giống nhau, ở trong mắt chỉ có ghen tị tôi, tôi sợ cậu ta thừa dịp tôi đang ngủ, cầm dao cứa cổ tôi mất.’’

Hoàng Đan nói,“Cũng có thể.”

Nói vui đùa nói xong, hai người không nói chuyện, một đứng thong dong, một ngồi trên vali hút thuốc, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh trở lại.

Trần Thời ném đầu thuốc xuống dưới đất, lấy giày nghiền một cái,“Em nói chuyện đi chứ.”

Hoàng Đan đi tới cửa,“Nói cái gì?”

Khoảng cách gần, hơi thở Trần Thời có chút loạn, hắn lạch cạch ấn bật lửa chơi,“Không phải chứ, nhóc con em nói gì ở nhà ga, không lẽ quên luôn rồi?”

Hoàng Đan nói,“Anh thích em à?”

Trần Thời thẳng miệng nói,“Đúng, chính là……”

Hoàng Đan không cho hắn cơ hội nói tiếp,“Em biết.”

Trần Thời biết mình bị lừa, hắn nghiến răng, muốn cắn người,“Vậy em còn không cho anh vào à?”

Hoàng Đan hỏi,“Anh vì bị chủ nhiệm lớp phiền nên mới đến sao?”

Trên mặt Trần Thời lại xuất hiện mất tự nhiên, giây lát lướt qua, miệng hắn cứng rắn nói,“Nói nhảm, nếu không còn có thể là cái gì chứ?”

Hoàng Đan không nhúc nhích.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hô hấp Trần Thời dần dần biến thành nặng nề, mắt cũng biến thành hung ác, hắn thua trận, đầu hàng, nhận thua, chịu thua, mở lòng mình ra,“Mẹ kiếp, ông đây vì em mà chạy đến đó!”

Lúc này Hoàng Đan mới lấy chìa khóa mở cửa.

Trần Thời trợn trắng mắt, cảm thấy sao giống mình đưa dê vào miệng cọp quá vậy, còn chưa làm cái gì thì đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện