“Nhà ga nào?”
Đồng Hân cuống quýt như sắp khóc: “Tớ không biết, cậu ấy không chịu nói!”
“Được rồi! Để tớ đi tìm cậu ấy, cậu ấy chỉ có một mình không cách nào giải quyết được việc đâu”, Dương Miên Miên là người tự cao tự đại, nhưng cô cho rằng cô và Đặng Mạn Linh cũng không có năng lực giải quyết được chuyện này.
Cô gọi điện thoại cho Đặng Mạn Linh, đầu dây vừa kết nối đã nghe một tràng dài: “Miên Miên, cậu không cần khuyên tớ, tớ đã quyết định rồi!”
“Đang mua vé sao?”
“Ừ đang xếp hàng.”
“Vậy nhớ mua thêm một vé, tớ đi với cậu.” Dương Miên Miên nhìn đồng hồ. “Đợi tớ chạy đến nhà ga … Cậu đang ở nhà ga nào?”
“Là ga Nam Thành, mua vé đi Cao Thiết”, Đặng Mạn Linh lắp bắp, “Cậu muốn tới sao?”
“Tớ đi với cậu!”, Dương Miên Miên ngừng lại một chút, ngượng ngùng tiếp lời, “Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Đặng Mạn Linh ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng, không nói thêm tiếng nào.
“Nói chung, nếu chỉ có một mình cậu đi thì không an toàn. Tớ đi cùng với cậu. Cậu chờ tớ một tiếng nữa thôi, tớ đến ngay!”. Dương Miên Miên vừa kẹp điện thoại vào tai, vừa cởi quần áo ngủ, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cùng sống lưng thẳng gầy, nhẹ nhàng như con bướm trông cực kỳ mê người.
Kinh Sở nhìn cô một lúc lâu, sau đó với lấy chiếc áo lông quăng phủ lên đầu và tay cô, nhưng chiếc áo cũng men theo thân người mỏng manh như cánh bướm, từ từ rớt xuống, chờ đến khi cô cúp điện thoại, anh thực sự không nhịn được nói ngay: “Em có ý tứ chút được không?”
Tấm lưng cô trắng ngần, chỉ có điều rất gầy, sờ lên chẳng có tí thịt nào.
“Có ngực đâu, này nhìn đi!”, cô hoàn toàn tự giận mình.
Kinh Sở: “…”, có nhưng nhìn không rõ, nếu đứng từ góc độ của anh, thật sự là có ngực, nhưng mới chỉ có một chút xíu, cô bây giờ mới đang từ từ phát triển mà.
Dương Miên Miên nhón chân hôn lên môi anh: “Anh đưa em đi chứ?”
“Được rồi! Ông trời con, lúc em quyết định có hỏi qua ý kiến anh chưa? Lúc này đừng giả mù sa mưa”, Kinh Sở xoa xoa mặt cô, thở dài nhận lệnh.
Hai người đến nhà ga cũng đã hơn 10 giờ tối, nhà ga khá vắng vẻ. Từ xa Dương Miên Miên đã nhìn thấy Đặng Mạn Linh đang ngồi đờ người ở đại sảnh, bên cạnh là chiếc balo được nhồi nhét trong đó mấy bộ quần áo và đồ dùng.
“Tớ đến rồi!”, Dương Miên Miên ý nhiều lời ít, không muốn nói nhảm, “Chuyến tàu lúc mấy giờ?”
“Còn 10 phút nữa đến giờ soát vé”, Đặng Mạn Linh từ bé đến lớn chưa từng bao giờ làm chuyện manh động như thế này nên hơi sợ. Dương Miên Miên không nói câu thứ hai đã đồng ý đi cùng cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.
Kinh Sở cảm thấy không an tâm: “Hay anh đi cùng các em?”
Dương Miên Miên liếc một cái, mới vừa rồi còn ngọt ngào, triền miên hôn anh, mà ngay lúc này đây không ngần ngại mở miệng chọc ghẹo: “Anh sợ người ta không biết anh là cảnh sát sao. Chỉ cần anh đứng ở một chỗ xa thật xa, người ta chỉ nhác thấy bóng dáng đã co giò chạy.”
“Ghét bỏ anh rồi à?”, Kinh Sở vò vò đầu của cô, “Không có lương tâm!”
Đặng Mạn Linh nhìn hai người bọn họ, sững người trong giây lát, vẫn chưa thể đoán được mối quan hệ giữa bọn họ, liền nhìn thấy Kinh Sở móc bóp tiền, rút vài tờ nhét vào tay Dương Miên Miên: “ Cô bé keo kiệt, cầm tiền, đừng tiết kiệm. Đi đường phải cẩn thận, có gì thì gọi điện thoại cho anh. Đến nơi thì phải theo hướng dẫn của cảnh sát, đừng manh động chạy lung tung. Anh không có ở đó, không có ai thu dọn tàn cuộc của em đâu.”
Dương Miên Miên: “Ha ha ha o(*^▽^*)o.”
Lại chạy đến ôm anh.
Kinh Sở không còn cách nào có thể buộc được cô, đành ngồi bên cạnh thì thầm: “Mang theo cả cái kia luôn sao.”
“… mang theo luôn”, rõ ràng cô lén lút giấu vào trong balo, vậy mà anh vẫn thấy.
“Cho em thời gian ba ngày, sau ba ngày bất kể xảy ra chuyện gì, nếu em còn chưa trở về anh sẽ đến tìm em.”
“Đừng lo, không thể so sánh với hai chuyện đen đủi kia được. Em đi cùng cậu ta mà.”
Nhưng cho dù Dương Miên Miên có nói thế nào, Kinh Sở vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng, anh buộc cô mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh, nếu không thì anh sẽ trở mặt.
Mãi cho đến khi vào đến cửa soát vé anh mới thôi lải nhải.
Chuyến tàu cuối cùng đi Cao Thiết, toa tàu khá vắng người, Đặng Mạn Linh vừa ngồi xuống đã không giấu được bản tính nhiều chuyện: “Miên Miên, người vừa rồi có phải là Đội trưởng bên Cục cảnh sát không?”
“Đúng, là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, từ sáng đến tối lúc nào cũng gặp mấy tay giết người biến thái”, vừa nói cô liền nghĩ ngay đến cuộc gọi báo có án mạng lúc nửa đêm hôm nọ, hận không thể đem tên hung thủ chém thành trăm mảnh.
Quấy rối không gian riêng tư của hai người thật là tội đáng muôn chết.
Đặng Mạn Linh thực sự không nhịn được liền hỏi tới tấp: “Vậy anh ấy … Hai người là … Là quan hệ đó đó sao?”
Dương Miên Miên trả lời rất tự nhiên: “Đúng!”
“Ờ!”, Đặng Mạn Linh nghe câu trả lời mà như sét đánh ngang tai, chấn động một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, “Nhưng … nhưng anh ấy lớn hơn cậu nhiều quá, tại sao cậu lại chọn anh ấy?”
Là một học sinh cấp ba bình thường, chuyện yêu đương sớm không phải Đặng Mạn Linh không biết, cô cũng rất hiểu chuyện này, đôi khi cùng ngồi tám mấy chuyện đại loại như ai nắm tay ai trong giờ học, ai lén lén lút lút hẹn hò ở hành lang.
Nhưng ở độ tuổi này, tình yêu rất ngây thơ, nó chỉ dừng lại ở trường học, rồi cùng nhau về nhà, anh tặng tôi chai nước, tôi tặng lại anh trái chuối mà thôi, ánh mắt lúc nào cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Nhưng ở Dương Miên Miên thì không giống như vậy, khiến Đặng Mạn Linh cảm thấy cực kỳ chấn động.
Cô và những người bạn học khác nhau hoàn toàn.
Đặc biệt là nụ hôn tạm biệt kia!
Hơn nữa, Dương Miên Miên còn quá trẻ, tại sao lại kiếm một người đàn ông lớn hơn mình quá nhiều tuổi như vậy, một ‘Người đàn ông trung niên’? Đặng Mạn Linh không thể tưởng tượng nổi: “Rõ ràng trong lớp có rất nhiều cậu bạn thích cậu.”
Dương Miên Miên cười gằn: “Là mấy tên nhóc hỉ mũi chưa sạch kia sao?”, Dương Miên Miên kể ra những đức tính tốt đẹp của Kinh Sở một cách tỉ mỉ, “Chú cảnh sát đẹp trai của tớ có thể kiếm tiền, có thể chăm sóc tớ, tuy rằng đôi khi hơi lôi thôi dài dòng, rất đáng ghét. Nhưng khuyết điểm đó không thể nào che lấp được rất rất nhiều ưu điểm của anh ấy, vậy có gì mà không tốt!”
Đương nhiên câu nói của chiếc giường “Quá ôn nhu chăm sóc sẽ làm tổn thương chị!”, cô chỉ mới kiểm chứng được vế đầu, còn vế sau cô chưa chắc. Nhưng cô tin anh sẽ không làm cô thất vọng.
Đặng Mạn Linh há hốc miệng, cảm thấy đề tài này không cần tiếp tục cũng đã có thể biết rõ ngọn nguồn, tính im miệng, những vẫn còn rất hiếu kỳ: “Anh ấy tốt với cậu lắm sao?”
“Anh ấy là người tốt nhất trong cuộc đời của tớ”, Dương Miên Miên khẳng định.
Câu nói này tác động không nhỏ đến tâm trạng của Đặng Mạn Linh, cô ta cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng trách tớ kích động, nhưng trong nhà chỉ có chị tớ là người thân duy nhất, chỉ có chị là quan tâm đến tớ. Mẹ tớ bị bệnh đã nhiều năm, mỗi năm trôi qua nhìn bà sống trong đau đớn nên khi bà mất tớ không buồn, vì tớ biết bà đã được giải thoát rồi, thoát khỏi khổ đau. Cha tớ trước đây còn giả vờ giả vịt nhưng khi mẹ tớ nằm xuống thì quang minh chính đại tay trong tay cùng với mụ thư ký kia. Đừng tưởng tớ không biết tâm tư sâu xa của mụ ta, không chỉ muốn bước vào căn nhà của tớ, mà còn muốn luôn cả gia sản của ba tớ.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng cho rằng Đặng Mạn Linh là tiểu thơ đài các, nhưng có ai hiểu được cuộc sống của cô cũng không lấy gì làm dễ chịu. Trong nhà chỉ có mỗi người chị này là quan tâm chăm sóc cô. Trước khi mẹ cô mất, bà đã cầm lấy tay của hai chị em dặn dò: “Ba của hai con mẹ chẳng thể trông cậy được nữa rồi, ông ta muốn tái hôn, cũng không quản được, nhưng các con yên tâm, gia sản này mẹ đã đòi được cho các con. Các con chỉ cần nhớ kỹ không thể dựa vào đàn ông, hai chị em hãy sống nương tựa vào nhau không thì mẹ có chết cũng không an lòng.”
“Sẽ tìm được thôi!”, Dương Miên Miên suy nghĩ một lúc, sau đó tựa vào thành ghế, “Lo lắng cũng đâu làm được gì, cứ đến đó rồi tính tiếp. Ngủ đi không thì không có sức mà hành động đâu.”
Dương Miên Miên nhắm mắt trước. Đặng Mạn Linh trong lòng vẫn còn rối tinh rối nùi, tâm trạng cực kỳ bất an nhưng dù sao cũng đã có người bên cạnh nên cũng an tâm nhắm mắt, chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.
Dương Miên Miên ở nơi xa lạ, không có cảm giác an toàn nên ngủ không say, nằm được một lúc đã tỉnh. Balo cô ôm gọn trong lòng lên tiếng: “Miên Miên, chị ngủ đi. Có chuyện gì em sẽ gọi chị. Đừng lo!”
Cô không ngủ được nhưng cũng không muốn để đồng bọn lo lắng, đành phải nhắm mắt lại. Tự dưng cô nhớ lại lần đó đi cùng Kinh Sở, anh ở bên cạnh cô dù ở trong khoang tàu lạ lẫm vậy mà cô vẫn có được một đêm an giấc.
Nếu như có cơ hội, cô vẫn muốn cùng anh đi ra ngoài thêm lần nữa, dù sao lần này cũng được phép quang minh chính đại. Nghĩ đến đây, cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Xe đến thành phố Quảng Tây đã hơn 7 giờ sáng, Dương Miên Miên đánh thức Đặng Mạn Linh đang say ngủ. Hai người vệ sinh cá nhân qua loa rồi xuống tàu, bên ngoài đám đông người qua lại nhộn nhịp.
Đây là thành phố xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Đặng Mạn Linh cứ đứng ngây ngốc ở đó một lúc lâu vẫn chưa biết mình nên làm gì. Cô ta chưa từng rời khỏi nhà, kỳ nghỉ cũng là đặt các tour du lịch, lúc nào cũng có người thân bên cạnh, chứ không phải hoảng loạn như bây giờ.
Dương Miên Miên nắm cánh tay cô ta: “Đi bên này!”, ngừng một chút, cô nói thêm, “Đừng sợ, tớ sẽ đưa cậu trở về, không sứt mẻ miếng nào.”
Đặng Mạn Linh được cô an ủi, mím môi cười cười: “Miên Miên, cậu thật tốt!”
“…”, Miên Miên ho khan vài tiếng, “Cậu thật buồn nôn quá đi, bị lậm tiểu thuyết ngôn tình rồi đúng không?”
Đặng Mạn Linh cố nín cười, hai cô bạn dắt tay nhau ra khỏi nhà ga.
“Chúng ta đi xe buýt!”, Dương Miên Miên đã thảo luận với Đặng Mạn Linh sẽ đi đến đồn cảnh sát địa phương trước, xin sự trợ giúp. Nếu chỉ có một mình cô, chắc chắn cô sẽ xông thẳng vào bọn lừa bán hàng đa cấp tìm hiểu thực hư. Nhưng Đặng Mạn Linh không phải Kinh Sở, tốt nhất không nên mạo hiểm.
Nếu như lần này không may lại ăn thêm một gạch, mất trí nhớ thật chứ chẳng chơi.
Đặng Mạn Linh không có gan trời như Dương Miên Miên, cô ta chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm được Đặng Mạn Vân trở về mà thôi, nên cũng chẳng có ý kiến. Hai người tìm trạm xe buýt.
Dương Miên Miên mua hai trái bắp ở ven đường cùng hai chai sữa đậu nành và hai trái trứng luộc trong nước trà, bởi vì mua trong nhà ga nên giá cả hơi đắt một chút, cô đau lòng rút từng tờ tiền.
Đặng Mạn Linh ngại ngùng, muốn lấy tiền trả lại cho cô: “Bao nhiêu tiền tớ trả lại cho cậu!”
“… đây là tiền của anh Kinh Sở”, Dương Miên Miên tuy rằng có chút đau lòng nhưng cô không keo kiệt, “Đừng lo bọn họ là vì dân phục vụ.”
Khi cô vừa bước chân lên xe buýt, điện thoại rung báo tin nhắn đến, không cần nhìn cũng biết là của Kinh Sở.
Đã đến nơi chưa? Đến rồi!
Ăn sáng chưa?
Ăn rồi, tiêu tiền của anh đó!
Đặng Mạn Linh nhìn Dương Miên Miên một bên gặm bắp một bên chăm chú nhắn tin, cô ta cười thầm trong bụng: Đúng là vừa rồi ngồi trên tàu cô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Tuổi tác không quan trọng, có thể trong mắt cô ta một người đàn ông xa lạ như Kinh Sở thật khó gần gũi, vừa nhìn cô ta đã cảm thấy sợ, thế nhưng nếu Dương Miên Miên đã đem lòng yêu mến … bọn họ cũng thật sự yêu nhau, thì mấy chuyện kia đâu có gì là quan trọng.
(Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, ở độ tuổi này của các cô, chỉ cần yêu là đủ.)
Xe buýt ngồi ròng rã ba bốn tiếng, chịu đựng mùi hơi người và khó chịu trên xe, cùng với một tên đàn ông đê tiện. Đặng Mạn Linh và Dương Miên Miên ngồi ở đó mà cứ bị gã ngồi hàng ghế sau đập lên vai.
Làm sao Dương Miên Miên chịu thua cái gã bỉ ổi này, lấy ra chiếc bút nhọn đầu đâm mạnh lên mu bàn tay của hắn, cười lạnh: “Còn dám đặt cái bàn tay dơ bẩn của ông lên vai tôi thì tôi sẽ đâm thẳng vào con mắt của ông!”
Thói đời là thế, cứ người hiền là bị bắt nạt. Nếu cứ nuốt cơn giận vào trong bụng thì sẽ khiến đối phương được voi đòi tiên. Mấy tên quấy rối trên xe buýt cũng thế thôi, không ngăn chặn chúng lại càng tiến tới.
Dương Miên Miên phát cơn giận như vậy khiến hắn khiếp đảm, đành ngượng ngùng rút tay về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng Hân cuống quýt như sắp khóc: “Tớ không biết, cậu ấy không chịu nói!”
“Được rồi! Để tớ đi tìm cậu ấy, cậu ấy chỉ có một mình không cách nào giải quyết được việc đâu”, Dương Miên Miên là người tự cao tự đại, nhưng cô cho rằng cô và Đặng Mạn Linh cũng không có năng lực giải quyết được chuyện này.
Cô gọi điện thoại cho Đặng Mạn Linh, đầu dây vừa kết nối đã nghe một tràng dài: “Miên Miên, cậu không cần khuyên tớ, tớ đã quyết định rồi!”
“Đang mua vé sao?”
“Ừ đang xếp hàng.”
“Vậy nhớ mua thêm một vé, tớ đi với cậu.” Dương Miên Miên nhìn đồng hồ. “Đợi tớ chạy đến nhà ga … Cậu đang ở nhà ga nào?”
“Là ga Nam Thành, mua vé đi Cao Thiết”, Đặng Mạn Linh lắp bắp, “Cậu muốn tới sao?”
“Tớ đi với cậu!”, Dương Miên Miên ngừng lại một chút, ngượng ngùng tiếp lời, “Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Đặng Mạn Linh ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng, không nói thêm tiếng nào.
“Nói chung, nếu chỉ có một mình cậu đi thì không an toàn. Tớ đi cùng với cậu. Cậu chờ tớ một tiếng nữa thôi, tớ đến ngay!”. Dương Miên Miên vừa kẹp điện thoại vào tai, vừa cởi quần áo ngủ, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cùng sống lưng thẳng gầy, nhẹ nhàng như con bướm trông cực kỳ mê người.
Kinh Sở nhìn cô một lúc lâu, sau đó với lấy chiếc áo lông quăng phủ lên đầu và tay cô, nhưng chiếc áo cũng men theo thân người mỏng manh như cánh bướm, từ từ rớt xuống, chờ đến khi cô cúp điện thoại, anh thực sự không nhịn được nói ngay: “Em có ý tứ chút được không?”
Tấm lưng cô trắng ngần, chỉ có điều rất gầy, sờ lên chẳng có tí thịt nào.
“Có ngực đâu, này nhìn đi!”, cô hoàn toàn tự giận mình.
Kinh Sở: “…”, có nhưng nhìn không rõ, nếu đứng từ góc độ của anh, thật sự là có ngực, nhưng mới chỉ có một chút xíu, cô bây giờ mới đang từ từ phát triển mà.
Dương Miên Miên nhón chân hôn lên môi anh: “Anh đưa em đi chứ?”
“Được rồi! Ông trời con, lúc em quyết định có hỏi qua ý kiến anh chưa? Lúc này đừng giả mù sa mưa”, Kinh Sở xoa xoa mặt cô, thở dài nhận lệnh.
Hai người đến nhà ga cũng đã hơn 10 giờ tối, nhà ga khá vắng vẻ. Từ xa Dương Miên Miên đã nhìn thấy Đặng Mạn Linh đang ngồi đờ người ở đại sảnh, bên cạnh là chiếc balo được nhồi nhét trong đó mấy bộ quần áo và đồ dùng.
“Tớ đến rồi!”, Dương Miên Miên ý nhiều lời ít, không muốn nói nhảm, “Chuyến tàu lúc mấy giờ?”
“Còn 10 phút nữa đến giờ soát vé”, Đặng Mạn Linh từ bé đến lớn chưa từng bao giờ làm chuyện manh động như thế này nên hơi sợ. Dương Miên Miên không nói câu thứ hai đã đồng ý đi cùng cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.
Kinh Sở cảm thấy không an tâm: “Hay anh đi cùng các em?”
Dương Miên Miên liếc một cái, mới vừa rồi còn ngọt ngào, triền miên hôn anh, mà ngay lúc này đây không ngần ngại mở miệng chọc ghẹo: “Anh sợ người ta không biết anh là cảnh sát sao. Chỉ cần anh đứng ở một chỗ xa thật xa, người ta chỉ nhác thấy bóng dáng đã co giò chạy.”
“Ghét bỏ anh rồi à?”, Kinh Sở vò vò đầu của cô, “Không có lương tâm!”
Đặng Mạn Linh nhìn hai người bọn họ, sững người trong giây lát, vẫn chưa thể đoán được mối quan hệ giữa bọn họ, liền nhìn thấy Kinh Sở móc bóp tiền, rút vài tờ nhét vào tay Dương Miên Miên: “ Cô bé keo kiệt, cầm tiền, đừng tiết kiệm. Đi đường phải cẩn thận, có gì thì gọi điện thoại cho anh. Đến nơi thì phải theo hướng dẫn của cảnh sát, đừng manh động chạy lung tung. Anh không có ở đó, không có ai thu dọn tàn cuộc của em đâu.”
Dương Miên Miên: “Ha ha ha o(*^▽^*)o.”
Lại chạy đến ôm anh.
Kinh Sở không còn cách nào có thể buộc được cô, đành ngồi bên cạnh thì thầm: “Mang theo cả cái kia luôn sao.”
“… mang theo luôn”, rõ ràng cô lén lút giấu vào trong balo, vậy mà anh vẫn thấy.
“Cho em thời gian ba ngày, sau ba ngày bất kể xảy ra chuyện gì, nếu em còn chưa trở về anh sẽ đến tìm em.”
“Đừng lo, không thể so sánh với hai chuyện đen đủi kia được. Em đi cùng cậu ta mà.”
Nhưng cho dù Dương Miên Miên có nói thế nào, Kinh Sở vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng, anh buộc cô mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh, nếu không thì anh sẽ trở mặt.
Mãi cho đến khi vào đến cửa soát vé anh mới thôi lải nhải.
Chuyến tàu cuối cùng đi Cao Thiết, toa tàu khá vắng người, Đặng Mạn Linh vừa ngồi xuống đã không giấu được bản tính nhiều chuyện: “Miên Miên, người vừa rồi có phải là Đội trưởng bên Cục cảnh sát không?”
“Đúng, là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, từ sáng đến tối lúc nào cũng gặp mấy tay giết người biến thái”, vừa nói cô liền nghĩ ngay đến cuộc gọi báo có án mạng lúc nửa đêm hôm nọ, hận không thể đem tên hung thủ chém thành trăm mảnh.
Quấy rối không gian riêng tư của hai người thật là tội đáng muôn chết.
Đặng Mạn Linh thực sự không nhịn được liền hỏi tới tấp: “Vậy anh ấy … Hai người là … Là quan hệ đó đó sao?”
Dương Miên Miên trả lời rất tự nhiên: “Đúng!”
“Ờ!”, Đặng Mạn Linh nghe câu trả lời mà như sét đánh ngang tai, chấn động một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, “Nhưng … nhưng anh ấy lớn hơn cậu nhiều quá, tại sao cậu lại chọn anh ấy?”
Là một học sinh cấp ba bình thường, chuyện yêu đương sớm không phải Đặng Mạn Linh không biết, cô cũng rất hiểu chuyện này, đôi khi cùng ngồi tám mấy chuyện đại loại như ai nắm tay ai trong giờ học, ai lén lén lút lút hẹn hò ở hành lang.
Nhưng ở độ tuổi này, tình yêu rất ngây thơ, nó chỉ dừng lại ở trường học, rồi cùng nhau về nhà, anh tặng tôi chai nước, tôi tặng lại anh trái chuối mà thôi, ánh mắt lúc nào cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Nhưng ở Dương Miên Miên thì không giống như vậy, khiến Đặng Mạn Linh cảm thấy cực kỳ chấn động.
Cô và những người bạn học khác nhau hoàn toàn.
Đặc biệt là nụ hôn tạm biệt kia!
Hơn nữa, Dương Miên Miên còn quá trẻ, tại sao lại kiếm một người đàn ông lớn hơn mình quá nhiều tuổi như vậy, một ‘Người đàn ông trung niên’? Đặng Mạn Linh không thể tưởng tượng nổi: “Rõ ràng trong lớp có rất nhiều cậu bạn thích cậu.”
Dương Miên Miên cười gằn: “Là mấy tên nhóc hỉ mũi chưa sạch kia sao?”, Dương Miên Miên kể ra những đức tính tốt đẹp của Kinh Sở một cách tỉ mỉ, “Chú cảnh sát đẹp trai của tớ có thể kiếm tiền, có thể chăm sóc tớ, tuy rằng đôi khi hơi lôi thôi dài dòng, rất đáng ghét. Nhưng khuyết điểm đó không thể nào che lấp được rất rất nhiều ưu điểm của anh ấy, vậy có gì mà không tốt!”
Đương nhiên câu nói của chiếc giường “Quá ôn nhu chăm sóc sẽ làm tổn thương chị!”, cô chỉ mới kiểm chứng được vế đầu, còn vế sau cô chưa chắc. Nhưng cô tin anh sẽ không làm cô thất vọng.
Đặng Mạn Linh há hốc miệng, cảm thấy đề tài này không cần tiếp tục cũng đã có thể biết rõ ngọn nguồn, tính im miệng, những vẫn còn rất hiếu kỳ: “Anh ấy tốt với cậu lắm sao?”
“Anh ấy là người tốt nhất trong cuộc đời của tớ”, Dương Miên Miên khẳng định.
Câu nói này tác động không nhỏ đến tâm trạng của Đặng Mạn Linh, cô ta cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng trách tớ kích động, nhưng trong nhà chỉ có chị tớ là người thân duy nhất, chỉ có chị là quan tâm đến tớ. Mẹ tớ bị bệnh đã nhiều năm, mỗi năm trôi qua nhìn bà sống trong đau đớn nên khi bà mất tớ không buồn, vì tớ biết bà đã được giải thoát rồi, thoát khỏi khổ đau. Cha tớ trước đây còn giả vờ giả vịt nhưng khi mẹ tớ nằm xuống thì quang minh chính đại tay trong tay cùng với mụ thư ký kia. Đừng tưởng tớ không biết tâm tư sâu xa của mụ ta, không chỉ muốn bước vào căn nhà của tớ, mà còn muốn luôn cả gia sản của ba tớ.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng cho rằng Đặng Mạn Linh là tiểu thơ đài các, nhưng có ai hiểu được cuộc sống của cô cũng không lấy gì làm dễ chịu. Trong nhà chỉ có mỗi người chị này là quan tâm chăm sóc cô. Trước khi mẹ cô mất, bà đã cầm lấy tay của hai chị em dặn dò: “Ba của hai con mẹ chẳng thể trông cậy được nữa rồi, ông ta muốn tái hôn, cũng không quản được, nhưng các con yên tâm, gia sản này mẹ đã đòi được cho các con. Các con chỉ cần nhớ kỹ không thể dựa vào đàn ông, hai chị em hãy sống nương tựa vào nhau không thì mẹ có chết cũng không an lòng.”
“Sẽ tìm được thôi!”, Dương Miên Miên suy nghĩ một lúc, sau đó tựa vào thành ghế, “Lo lắng cũng đâu làm được gì, cứ đến đó rồi tính tiếp. Ngủ đi không thì không có sức mà hành động đâu.”
Dương Miên Miên nhắm mắt trước. Đặng Mạn Linh trong lòng vẫn còn rối tinh rối nùi, tâm trạng cực kỳ bất an nhưng dù sao cũng đã có người bên cạnh nên cũng an tâm nhắm mắt, chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.
Dương Miên Miên ở nơi xa lạ, không có cảm giác an toàn nên ngủ không say, nằm được một lúc đã tỉnh. Balo cô ôm gọn trong lòng lên tiếng: “Miên Miên, chị ngủ đi. Có chuyện gì em sẽ gọi chị. Đừng lo!”
Cô không ngủ được nhưng cũng không muốn để đồng bọn lo lắng, đành phải nhắm mắt lại. Tự dưng cô nhớ lại lần đó đi cùng Kinh Sở, anh ở bên cạnh cô dù ở trong khoang tàu lạ lẫm vậy mà cô vẫn có được một đêm an giấc.
Nếu như có cơ hội, cô vẫn muốn cùng anh đi ra ngoài thêm lần nữa, dù sao lần này cũng được phép quang minh chính đại. Nghĩ đến đây, cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Xe đến thành phố Quảng Tây đã hơn 7 giờ sáng, Dương Miên Miên đánh thức Đặng Mạn Linh đang say ngủ. Hai người vệ sinh cá nhân qua loa rồi xuống tàu, bên ngoài đám đông người qua lại nhộn nhịp.
Đây là thành phố xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Đặng Mạn Linh cứ đứng ngây ngốc ở đó một lúc lâu vẫn chưa biết mình nên làm gì. Cô ta chưa từng rời khỏi nhà, kỳ nghỉ cũng là đặt các tour du lịch, lúc nào cũng có người thân bên cạnh, chứ không phải hoảng loạn như bây giờ.
Dương Miên Miên nắm cánh tay cô ta: “Đi bên này!”, ngừng một chút, cô nói thêm, “Đừng sợ, tớ sẽ đưa cậu trở về, không sứt mẻ miếng nào.”
Đặng Mạn Linh được cô an ủi, mím môi cười cười: “Miên Miên, cậu thật tốt!”
“…”, Miên Miên ho khan vài tiếng, “Cậu thật buồn nôn quá đi, bị lậm tiểu thuyết ngôn tình rồi đúng không?”
Đặng Mạn Linh cố nín cười, hai cô bạn dắt tay nhau ra khỏi nhà ga.
“Chúng ta đi xe buýt!”, Dương Miên Miên đã thảo luận với Đặng Mạn Linh sẽ đi đến đồn cảnh sát địa phương trước, xin sự trợ giúp. Nếu chỉ có một mình cô, chắc chắn cô sẽ xông thẳng vào bọn lừa bán hàng đa cấp tìm hiểu thực hư. Nhưng Đặng Mạn Linh không phải Kinh Sở, tốt nhất không nên mạo hiểm.
Nếu như lần này không may lại ăn thêm một gạch, mất trí nhớ thật chứ chẳng chơi.
Đặng Mạn Linh không có gan trời như Dương Miên Miên, cô ta chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm được Đặng Mạn Vân trở về mà thôi, nên cũng chẳng có ý kiến. Hai người tìm trạm xe buýt.
Dương Miên Miên mua hai trái bắp ở ven đường cùng hai chai sữa đậu nành và hai trái trứng luộc trong nước trà, bởi vì mua trong nhà ga nên giá cả hơi đắt một chút, cô đau lòng rút từng tờ tiền.
Đặng Mạn Linh ngại ngùng, muốn lấy tiền trả lại cho cô: “Bao nhiêu tiền tớ trả lại cho cậu!”
“… đây là tiền của anh Kinh Sở”, Dương Miên Miên tuy rằng có chút đau lòng nhưng cô không keo kiệt, “Đừng lo bọn họ là vì dân phục vụ.”
Khi cô vừa bước chân lên xe buýt, điện thoại rung báo tin nhắn đến, không cần nhìn cũng biết là của Kinh Sở.
Đã đến nơi chưa? Đến rồi!
Ăn sáng chưa?
Ăn rồi, tiêu tiền của anh đó!
Đặng Mạn Linh nhìn Dương Miên Miên một bên gặm bắp một bên chăm chú nhắn tin, cô ta cười thầm trong bụng: Đúng là vừa rồi ngồi trên tàu cô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Tuổi tác không quan trọng, có thể trong mắt cô ta một người đàn ông xa lạ như Kinh Sở thật khó gần gũi, vừa nhìn cô ta đã cảm thấy sợ, thế nhưng nếu Dương Miên Miên đã đem lòng yêu mến … bọn họ cũng thật sự yêu nhau, thì mấy chuyện kia đâu có gì là quan trọng.
(Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, ở độ tuổi này của các cô, chỉ cần yêu là đủ.)
Xe buýt ngồi ròng rã ba bốn tiếng, chịu đựng mùi hơi người và khó chịu trên xe, cùng với một tên đàn ông đê tiện. Đặng Mạn Linh và Dương Miên Miên ngồi ở đó mà cứ bị gã ngồi hàng ghế sau đập lên vai.
Làm sao Dương Miên Miên chịu thua cái gã bỉ ổi này, lấy ra chiếc bút nhọn đầu đâm mạnh lên mu bàn tay của hắn, cười lạnh: “Còn dám đặt cái bàn tay dơ bẩn của ông lên vai tôi thì tôi sẽ đâm thẳng vào con mắt của ông!”
Thói đời là thế, cứ người hiền là bị bắt nạt. Nếu cứ nuốt cơn giận vào trong bụng thì sẽ khiến đối phương được voi đòi tiên. Mấy tên quấy rối trên xe buýt cũng thế thôi, không ngăn chặn chúng lại càng tiến tới.
Dương Miên Miên phát cơn giận như vậy khiến hắn khiếp đảm, đành ngượng ngùng rút tay về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Danh sách chương