Lâm Thanh thật ra cũng không nhận ra Đỗ Thừa, trong lúc đang họp hắn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền đi tới đây.
 Gọi điện thoại cho hắn cũng không phải Đỗ Thừa mà là cục trưởng cục công an của tỉnh, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Thanh.
 "Xin hỏi, anh có phải là Đỗ Thừa?"
 Đến gần trước người Đỗ Thừa, Lâm Thanh mười phần khách khí hướng phía Đỗ Thừa hỏi.
 Đỗ Thừa gật gật đầu, Lâm Thanh đến hắn cũng không có gì ngoài ý muốn bởi vì cú điện thoại kia là Đỗ Thừa để A Hổ gọi giúp cho hắn.
 Chuyện này đương nhiên cần giải quyết, hơn nữa Đỗ Thừa còn tính hoàn toàn giải quyết, đồng thời cũng có thể trải đường trước cho Huyền Đường tiến vào nơi đây, cho nên, Lý sở trưởng cùng Quang Đầu Thanh là hai thứ Đỗ Thừa cần rửa sạch trước tiên.
 Thấy người tên Lâm Thanh chức vụ không thấp không ngờ là nhận thức Đỗ Thừa, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Yên nhiều ra vài phần ngoài ý muốn. Sau đó, cô ấy rốt cục cũng minh bạch vì sao Đỗ Thừa lúc trước lại có một cuộc điện thoại lạ.
 Còn những cảnh sát kia cũng đều ý thức được thân phận Đỗ Thừa tựa như có chút không đơn giản, lấy thân phận Lâm Thanh còn muốn nói chuyện khách khí như vậy, muốn đơn giản chỉ sợ cũng không thể đơn giản được đi.
 Chiếm được Đỗ Thừa xác nhận. Sắc mặt Lâm Thanh nhất thời nghiêm túc rất nhiều, bởi vì trong cuộc điện thoại, hắn đã biết thân phận Đỗ Thừa, cho nên Lâm Thanh trước tiên hướng phía Đỗ Thừa tự giới thiệu nói: "Anh khỏe, tôi là cục trưởng cục công an thành phố, anh gọi tôi Lâm Thanh là được".
 Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó nói thẳng: "Lâm cục trưởng, tôi khi nãy cùng ăn trong phòng ăn thấy Lý sở trưởng cùng người kia cùng một chỗ dùng cơm, nhưng lại chính tai nghe được Lý sở trưởng cùng những người đó giao dịch thuốc phiện, Lâm cục trưởng, hi vọng anh có thể tiến hành tra xét nghiêm túc".
 Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Lâm Thanh ánh mắt lúc này mới rơi vào Lý sở trưởng, đương nhiên còn có Quang Đầu Thanh cách đó không xa, làm cục trưởng cục công an thành phố, hắn đối với bọn rắn độc bản địa tự nhiên là hết sức quen thuộc, nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, hắn cũng mơ hồ đoán được một ít.
 Đỗ Thừa nói đơn giản nhưng là Lý sở trưởng nghe vào trong tai thì giống như là tiếng sấm, chuyện này nếu bị điều tra ra, vậy hắn phải phải chịu tội rất nặng, Lý sở trưởng nhất thời có chút kinh hoảng hướng phía Lâm Thanh nói: "Lâm cục trưởng, ngài ngàn vạn lần không nên tin lời hắn nói, hắn vô vương vô pháp, ngang nhiên đánh lén cảnh sát".

 "Câm miệng".
 Chẳng qua, Lý sở trưởng lời còn chưa nói hết liền bị Lâm Thanh mạnh mẽ bắt ngừng lại, hắn thật ra biết cũng biết Đỗ Thừa như thế nào, đánh cảnh sát lại tính là cái gì.
 Sau khi xử lý Lý sở trưởng. Lâm Thanh trực tiếp chỉ vào Quang Đầu Thanh và nói với thủ hạ: "Đem bọn họ mang đi. Toàn lực nghiêm tra, chúng ta phải cực lực diệt trừ bọn phạm pháp".
 "Rõ, Lâm cục trưởng!"
 Lâm Thanh nói, có ai dám không nghe, thủ hạ Lý sở trưởng trước tiên hướng phía Quang Đầu Thanh cùng hắn sáu gã thủ hạ đi đến, bắt bọn hắn vào trong xe cảnh sát.
 Chờ Quang Đầu Thanh bị mang đi, Lâm Thanh lại hướng phía thủ hạ chính mình phân phó: "Đem hắn cũng đưa đi, hai người đi qua nhà ăn bên kia ghi chép một chút".
 Động tác thủ hạ của hắn cũng rất nhanh, mang đi Lý sở trưởng với vẻ mặt tro tàn, không đến một phút đồng hồ thời gian, bên cạnh Lâm Thanh cũng chỉ còn lại có ba gã cảnh sát.
 "Lâm cục trưởng. Tôi đối với vấn đề an toàn có chút bận tâm, những người đó đem chủ ý đánh tới trên người bạn của tôi. Cũng may tôi ở đây, nếu tôi không ở đây, hậu quả..." Đỗ Thừa không có tiếp tục nói, chẳng qua thản nhiên nhìn Lâm Thanh.
 "Thật ngại quá, là tôi sai lầm, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không có lần sau".
 Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Lâm Thanh vội vàng hướng Đỗ Thừa cam đoan nói, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn thì lớn, dù sao thân phận Đỗ Thừa cũng rất cao.
 Thời điểm hắn cam đoan, ánh mắt cũng đã rơi vào trên người Trình Yên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến mức tận cùng cùng với khí chất tao nhã động lòng người, Lâm Thanh cũng là có chút đau đầu, bởi vì Trình Yên không khỏi quá đẹp.
 Nghĩ nghĩ sau, Lâm Thanh lại hướng phía Đỗ Thừa nói: "Đỗ Thừa, không bằng như vậy đi, tôi phái người bảo hộ bằng hữu của anh 24/24. Chờ sự tình ổn định rồi lại tính sau, anh xem như thế nào?"

 "Ừm, cứ như vậy đi, miễn là không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của bằng hữu của tôi là được" Đỗ Thừa gật gật đầu, hắn chờ đó là những lời này.
 So với việc để Nữ vương tới nơi này. Tựa như để cảnh sát nơi này bảo hộ càng đỡ, có cái cớ như vậy thì Lâm Thanh làm sao dám không xuất lực để bảo vệ.
 "Cái này tôi biết, tôi nhất định sẽ an bài tốt" Loại chuyện này Lâm Thanh tự nhiên biết, trực tiếp vỗ ngực đồng ý.
 Xử lý xong Lý sở trưởng cùng Quang Đầu Thanh, Đỗ Thừa lại cùng Lâm Thanh nói vài câu, sau đó liền cùng Trình Yên cùng nhau ly khai.
 "Đỗ Thừa, bọn hắn vì sao lại sợ anh như vậy".
 Trình Yên kéo tay Đỗ Thừa, vẻ mặt tò mò nhìn Đỗ Thừa, đối với phản ứng của những người kia đều không rõ ràng lắm.
 "Cho em xem cái này".
 Đỗ Thừa đối với Trình Yên cũng không có giấu diếm, trực tiếp từ trong lòng lấy ra một cái huy chương tinh xảo, mà ở giữa có khắc ba chữ màu đỏ Cục Cảnh Vệ.
 Trình Yên từ nhỏ ở thủ đô, tự nhiên là hiểu được một ít, cho nên chứng kiến huy chương này Trình Yên liền đã đoán được một ít, sau đó vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ Thừa, đây có phải là huy chương của Cục Cảnh Vệ trung ương?"
 "Ừm" Đỗ Thừa nhẹ gật gật đầu.
 "Khó trách".

 Trình Yên trong lòng tỉnh ngộ, khó trách Lâm Thanh sẽ đối với Đỗ Thừa khách khí như thế, chớ có coi khinh cái huy chương nhỏ bé này, nó đại biểu cho một loại quyền lực, một loại quyền lực hết sức kinh người, hơn nữa, Trình Yên chợt nghe qua một ít đồn đãi về Cục Cảnh Vệ trung ương, trong đó có chút đồn đãi vô cùng kì diệu.
 Chuyện đêm nay cũng không có ảnh hưởng đến cảm hứng dạo phố của Đỗ Thừa cùng Trình Yên .
 Sau khi rời đi, Đỗ Thừa cùng Trình Yên liền trực tiếp đi chơi, mà Trình Yên giống như là một người vợ hiền thục, vì Đỗ Thừa tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang phục, còn có áo ngủ, hiển nhiên là vì Đỗ Thừa mà chuẩn bị.
 Nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của Trình Yên, trong lòng Đỗ Thừa thấy thực vui vẻ, hơn nữa, Đỗ Thừa không ngờ phát hiện mình lại mười phần hưởng thụ loại cảm giác này.
 Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thừa liền trực tiếp lái xe về tới thành phố.
 Tối hôm qua. Đỗ Thừa lại một lần nữa giúp Trình Yên mát xa, để Trình Yên hết sức thoải mái ngủ một giấc.
 Bởi vì Đỗ Thừa tạm thời không muốn phá hư cái loại này cảm giác vi diệu này giữa hai người, hơn nữa, Đỗ Thừa cũng không muốn tại loại địa phương này mà lấy đi lần đầu tiên của Trình Yên.
 Về tới thành phố, Đỗ Thừa cũng không có lập tức lái xe trở lại biệt thự số 15 mà là trực tiếp hướng về phía sân bay thành phố.
 Bởi vì ngày hôm nay Cố Giai Nghi sẽ trở về, mà Cố Tư Hân cũng sẽ cùng theo Cố Giai Nghi đồng thời trở về, Đỗ Thừa tự nhiên là cần đến sân bay đi đón.
 Nhìn thấy một thân váy dài màu trắng, Cố Giai Nghi cao quý thần sắc lạnh như băng cùng một thân váy xanh rực rỡ, đỉnh đầu đội nón trắng đeo kính râm Cố Tư Hân. Trên mặt Đỗ Thừa cũng nhiều vài phần ý cười.
 Cái loại siêu sao khí chất của Cố Tư Hân thực mãnh liệt, tuy rằng đã cải trang nhưng trong lúc di chuyển cũng lộ ra hơi thở mà người thường không thể có.
 Phía sau hai nàng là Tô Tuyết Như cùng Bành Vịnh Hoa.
 Bành Vịnh Hoa vẫn là cái dạng kia, nón đen kính đen, thần sắc lãnh mạc, phong cách mười phần.
 Nhìn thấy Đỗ Thừa chờ mình, trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tư Hân nhất thời nhiều vài phần ngọt ngào, cũng không có bận tâm nơi này không phải là phòng khách sân bay, trực tiếp lao vào trong lòng Đỗ Thừa, bởi vì quan hệ hai người sớm liền không phải là cái gì bí mật, hơn nữa cho dù là có phóng viên đi theo chỉ sợ cũng sẽ không chụp được một màn này, coi như chụp đuợc cũng nhất định là không dám trên truyền, bởi vì điều này sẽ mạng đến điều xấu cho tòa soạn báo.

 Đỗ Thừa ôm nhẹ eo nhỏ của Cố Tư Hân, tuy rằng Cố Tư Hân bộ ngực so với trước kia càng lớn hơn một ít nhưng là Đỗ Thừa lại có thể thấy được khuôn mặt Cố Tư Hân so với trước kia đều gầy hơn. Đặc biệt cặp má núng nính hiện tại cũng đã hoàn toàn không thấy.
 Bất quá Đỗ Thừa cũng có thể tưởng tượng, mấy ngày nay Cố Tư Hân đang tiến hành trứ tuần diễn, ngày ngày không luyện tập thì cũng phải đi diễn, không gầy mới là lạ.
 "Đỗ Thừa, nhớ em không?"
 Cố Tư Hân vẻ mặt chờ mong mà nhìn Đỗ Thừa. Mấy ngày nay bởi vì Đỗ Thừa bận quá đều không có đi nhìn buổi diễn của cô ấy.
 Nhìn thấy Cố Tư Hân tươi cười, Đỗ Thừa nhẹ nhẹ vỗ cái mông Cố Tư Hân, sau đó nhẹ nói: "Đương nhiên, mỗi đêm đều nhớ".
 "Sắc lang".
 Động tác của Đỗ Thừa để cho Cố Tư Hân cảm thấy ấm áp, nhưng lại cũng làm cho khuôn mặt cô ấy nháy mắt đỏ bừng, vội vàng thoát khỏi Đỗ Thừa ôm ấp chạy hướng về phía Cố Giai Nghi.
 Nhìn thấy bộ dáng Cố Tư Hân, mọi người đều cười to.
 Sau khi đón Cố Giai Nghi cùng Cố Tư Hân, Đỗ Thừa liền trực tiếp lái xe về tới biệt thự số 15.
 Cố Tư Hân tuần diễn còn lại sáu địa phương, thành phố là chỗ cuối cùng, hơn nữa lộ trình còn chừng mười hai ngày nữa mới xong, bất quá, Cố Tư Hân đã trước tiên hướng Đỗ Thừa hỏi về việc đi chơi ở Paris.
 Đỗ Thừa tự nhiên là mười phần sảng khoái đáp ứng, bởi vì tính thời gian chuẩn một ít, khi đó hắn cũng cần cùng Lý Ân Tuệ gặp mặt.
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện