Đang lúc mọi người thảo luận lễ Giáng Sinh rôm rả, Diệp Hiểu Hiểu lại tựa như một cơn gió lao vào lớp, không kịp thở thì đã vui sướng nói: “Kệ chuyện lễ Giáng Sinh kia đi, tin tốt, tin tốt nè –“

Ánh mắt của cậu ta sáng lấp lánh, giọng bỗng tăng cao tám quãng, “Các bạn ơi, trận bóng rổ vạn dân mong đợi, thứ sáu tuần này bắt đầu thi đấu rồi!”

Nghe vậy, tiếng thảo luận vốn rôm rả trong lớp bỗng ngừng bặc lại, sau đó, tiếng hò hét lại vang lên.

Chỉ là lần này đều là về cuộc so tài bóng rổ.

“Thật sao?”

“Đù men, tao còn tưởng trận bóng cứ trận bóng cứ bị trì hoãn như thế là do trời lạnh!”

“Cuối cùng cũng đợi được!”

“Lớp phó thể dục đâu, báo danh với  á á  á á á—“



Con trai mà, nội tâm nhiệt huyết vận động luôn thích mấy cái bóng rổ, bóng đá — có thể cùng đồng đội đổ mồ hôi trong thao trường, đoàn kết hợp tác, bất luận thắng thua, đều hưởng thụ.

Trương Tuân cầm bảng trở về, còn chưa mở miệng, đã bị nam sinh trong lớp bao vây.

Dù cho mọi người không chuyên nghiệp, nhưng lại có một tấm lòng chuyên nghiệp, không cần phải lên trận, nhưng làm dự bị cũng rất vui.

Nhưng đội bóng thêm dự bị cũng chỉ mới 10 cá nhân, mọi người lại muốn tham gia, đều phải xem năng lực trước rồi mới sắp xếp thứ tự được.

Tần Hoan là tồn tại cấp bậc bug của ban ba, tất nhiên phải gánh trọng trách, ngoài ra còn có Trương Tuân, Khương Hàng, Chu Thụ Vĩ cùng Tào Di Cảnh.

Năm người họ là chủ lực.

Trong đội viên dự bị có Diệp Hiểu Hiểu, Hà Húc và mấy người đánh cho có.

Lúc điền bảng, Tần Hoan nghiêng đầu hỏi Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, có muốn gia nhập đội viên dự bị không?”

Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, “Không được, kỹ thuật của tớ quá kém, làm dự bị cũng là chiếm vị trí của người khác.”

Sau một lát, y bổ sung: “Tớ làm hậu viện với đám Đồ Tuyết.”

Đấy cũng là tham dự.

Tần Hoan hài lòng, hắn chỉ lo Tiêu Mặc tự ngăn cách y ra khỏi hoạt động tập thể, nhưng chịu làm hậu viện là được.

Điền bảng xong, buổi trưa, Trương Tuân liền đại diện lớp đi rút thăm.

Vận khí của Trương Tuân vô cùng tốt, lấy ngẫu nhiên được vòng đầu là ban tám.

Ban tám là lớp văn trọng điểm, số nữ sinh là 40, nam tổng cộng được 10 thằng, thằng nào thằng nấy gầy tong teo yếu ớt, không một ai đánh được cả.

Tần Hoan khi nhìn thấy lá thăm: “…”

Tiếp tục nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, Tần Hoan nói với Trương Tuân: “Trận này để đám Diệp Hiểu Hiểu lên, mấy người chúng ta không ra tay.”

Nhưng mà Diệp Hiểu Hiểu trong đám dự bị nhìn thấy, cũng: “…”

Trận này vốn cũng không cần đánh mừ.

Ăn hiếp người ta vừa thôi chứ! Cách trận thi đấu bóng rổ chỉ còn lại bốn ngày, thời gian còn lại của mọi người không nhiều lắm, vì thế Trương Tuân liền tăng cường cường độ huấn luyện, phàm là có một chút thời gian, thì từ chủ lực tới dự bị đều bị lôi đi huấn luyện.

Bởi vì ban khoa học tự nhiên, ban 4, ban 7 đều rất mạnh, nhất là ban 7, có tới hai người trong đội bóng rổ của trường.

Dù có thua, cũng không thể thua một cách nhục nhã như thế.

Ngang sức ngang tài, tuy bại nhưng vinh, lúc đó mới được ngưỡng mộ.

Mặc dù Tiêu Mặc không tham dự vụ chơi bóng, nhưng mỗi lần lúc huấn luyện, đều sẽ đi theo, có cả Đồ Tuyết, La Âm, Dư Ny, ba người nữa, đưa nước đưa khăn cho mọi người, rồi lúc rảnh, sẽ lấy sách đọc thêm ngồi bên cạnh, im lặng đọc sách.

Giống như lúc học, Tiêu Mặc có thể làm được vụ “Không để ý đến chuyện bên ngoài”, dù cho hoàn cảnh có ồn đến mấy cũng không thể khiến y phân tâm được, có mấy lần y phân tâm, đều có liên quan tới Tần Hoan.

Nhưng bây giờ Tần Hoan ở cạnh, đang chơi bóng ở cách đó không xa, ngẩng đầu là có thể nhìn nhau cười, cho nên y rất an tâm, có thể chuyên chú đọc sách.

Trong tình cảnh như ấy, Tiêu Mặc còn có thể đọc sách, mọi người vô cùng kinh ngạc.

Có một lần La Âm tò mò nên ngó nhìn, thấy xung quanh rất ồn, đáp án mà Tiêu Mặc viết ra, lúc nào cũng vẫn là đáp án chuẩn.

Mọi người rất bội phục.

Từ đó trở đi lại càng thêm sùng bái Tiêu Mặc.

Trên sân bóng rổ, huấn luyện vẫn đang tiếp tục.

Tài chơi bóng của mọi người đều không tồi, bốn ngày này chủ yếu luyện đánh như nào cho phối hợp, chơi bóng, chú ý hợp tác với đoàn đội.

Tần Hoan lau mồ hôi, “Lúc thi, đối phương chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt sống chết để giữ chân chúng ta, cho nên các cậu phải nghĩ cách để người lại bên cạnh tớ, một khi tớ không thoát ra được, thì sẽ lập tức truyền bóng cho các cậu, chúng ta ra thủ thế trước để nhớ, đến lúc đó thì nhìn thủ thế của tớ.”

Mọi người gật gật đầu.

Tần Hoan lại nhìn Khương Hàng, “Nếu gặp phải ban 7, cẩn thận Vương Diệu đội họ, cậu ta cũng là hậu vệ giống cậu, tốc độ rất nhanh.”

“Biết rồi.”

Tần Hoan tiếp tục phân tích đối thủ cho mọi người, đồng thời bố trí chiến thuật, giờ đã sắp tan học, người vây xem càng ngày càng đông. Nhất là các nữ sinh, tiếng thét chói tai quả thực rất gì và này nọ.

Tần Hoan ở trên sân bóng rất chói mắt, cái loại tỏa sáng từ trong xương ra ấy, không che giấu nổi.

Ngay cả người xinh đẹp như Khương Hàng, đứng cạnh Tần Hoan, cũng có vẻ ảm đạm.

Sau khi đánh thêm một vòng, Tần Hoan tìm Hà Húc lên sân thay hắn, để họ tiếp tục phối hợp nhau đánh bóng, còn mình thì chạy xuống ngồi cạnh Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc ngừng bút, đưa khăn mặt và nước cho hắn.

Tần Hoan lau mồ hôi, uống hớp nước, sau đó liền sáp lên trước Tiêu Mặc nhìn y giải đề, hai người ngồi sát nhau.

Hôm nay Giang Hoài cũng tới, hắn ngồi cạnh đó, nghe tiếng đối thoại mơ hồ từ phía sau truyền tới:

“Trời ạ, tư thế này.”

“Mấy chị ơi, có ai đồng ý lên đó ấn đầu họ hông?”

“Còn xứng đôi hơn so với ảnh trên lầu CP nữa!”

Giang Hoài: “…”

Đặt nắm tay bên miệng, Giang Hoài ho một tiếng thật mạnh, thấy hai người đều không thèm chú ý tới mình, liền ôm balo đứng lên, hóa mình thành một cái bóng đèn khổng lồ chen vào giữa Tần Hoan cùng Tiêu Mặc.

Sau khi đặt đít ngồi xuống, hắn tiện tay móc ra một bài thi, lật tới một đề, “Anh Mặc, chỉ cho tớ cái đề này với.”

Tần Hoan ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Hoài đột nhiên chạy tới. Giang Hoài bĩu  môi, ý bảo hắn nhìn bốn phía.

Tần Hoan nhếch mày, tầm mắt lướt một vòng.

Sau khi lờ mờ nhận ra tình huống ấy, hắn liền lùi bước về sau, đổi sang tư thế ngồi bình thường, tiếp tục cầm khăn lau mồ hôi. Mặc dù những đồn đại đồ sộ không dứt trong lầu CP trên Tieba, nhưng hơi tách nhau ra thế này, ít nhất với tướng ngồi này, cũng khá hơn nhiều so với cái tướng nhìn từ phía sau chả khác gì ôm nhau.

Quần chúng vây xem vốn kích động cũng tỉnh táo lại bớt.

Tiêu Mặc cười cười với Giang Hoài, giọng giảng vẫn thanh lãnh như trước.

Giang Hoài vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nghe một hồi, liền không nhịn được mà tập trung, hắn mặc kệ xung quanh, còn thật sự tham thảo với Tiêu Mặc.

Dưới sự chen ngang của Giang Hoài, tiếng xì xào bàn tán cuối cùng cũng từ từ biến mất,



Cuối cùng đã tới thứ sáu.

Cuối chiều thứ sáu vốn là giờ tự học, giờ lại đổi thành thi đấu bóng rổ của lớp 11.

Nhất Trung có tới ba sân bóng rổ, bên trong một cái, bên ngoài hai cái, 14 lớp PK, cũng dư sức.

Ban 7 rất may mắn, vòng thứ nhất rút được phiếu miễn đánh, nói cách khác, vòng này họ không cần ra sân.

Ban 3 lấy thăm ngẫu nhiên trúng ban 8, thực lực chênh lệch, mấy người chủ lực Tần Hoan cơ bản cũng chả cần lên sân.

Chỉ có Trương Tuân làm đội trưởng, nên phải lên.

Kết quả của cuộc thi không hề hồi hộp một xíu, ban ba dẫn đầu với điểm số 42, chiếm ưu thế tuyệt đối, vào vòng hai.

Lần hai rút thăm thi đấu, Trương Tuân lâm thời có việc, để Tần Hoan đi rút giùm.

Sau đó Tần Hoan rút trúng lá thăm thối rách cho bọn họ.

Đối thủ vòng hai là ban 7.

Mọi người: “…”

Diệp Hiểu Hiểu cầm khăn mặt lau mồ hôi, nhìn chằm chằm chữ số, nhịn không được cảm khái, “Anh Tần à, tay của cậu… Thật sự không hổ là người tay thúi muôn đời.”

Trận đấu hồi năm lớp 10, họ cũng để Tần Hoan đi rút, Tần Hoan cũng rút cho họ một đối thủ “Vô cùng thiện lành”.

–Lớp có thực lực mạnh nhất trường.

Tay này bá thật.

Tào Di Cảnh nhìn Tần Hoan, “Anh Tần, vì sao lúc đó cậu không để cho anh Mặc rút giùm? Tay của anh Mặc rất hên, điều đó rất rõ.”

Tần Hoan xếp lá thăm lại ngay ngắn, đặt vào bàn tay của Trương Tuân, “Vậy không được, vận khí của bạn cùng bàn của tớ là một thứ gì đó rất quan trọng, không thể tùy tiện lãng phí được.”

Mọi người: “…”

Trận đấu thứ hai vào ngày mai, nếu qua vòng hai, sẽ tiến vào vòng ba. Vòng ba là bốn đội bốc thăm hai đấu hai, thắng hai lớp sẽ cạnh tranh hạng nhất.

Dù hồi hộp hay sầu bi gì đi chăng nữa thì thứ bảy cũng vẫn phải tới.

Mặc dù là thứ bảy, nhưng phần lớn bạn học đều đặc biệt chạy tới trường xem, mới sáng sớm, sân bóng rổ đều đã đầy ắp người.

Tiêu Mặc và đám La Âm đứng chung một chỗ, ngay tại hàng đầu, tầm nhìn tốt nhất.

Cách đó không xa trên sân bóng, áo khoác Tần Hoan rộng mở, lộ ra đồ chơi bóng bên trong, vẻ mặt tươi cười phất tay với Tiêu Mặc.

Tầm mắt chạm vào nhau, Tiêu Mặc đối cũng cười với hắn.

La Âm ở bên cạnh nói: “Anh Mặc, như này thì cậu cố sức hét lớn tiếng chút, anh Tần nghe xong, chắc chắn sẽ tràn đầy động lực.”

Đồ Tuyết nói: “Thật ra khen thưởng thật tế mớilà tốt nhất, vậy thì anh Tần nhất định sẽ thăng thiên luôn.”

Giang Hoài cũng đứng bên cạnh như mọi khi: “…”

Hắn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Các cậu có thể trong sáng được tí hay không!”

Đồ Tuyết vô tội chớp mắt, “Ủa sao không trong sáng, tớ chỉ mới nói anh Mặc có thể thưởng cho anh Tần thôi, cũng có nói là thưởng cái gì đâu, cậu nghĩ miên nghĩ mọi gì thế!”

La Âm hùa theo, nghiêm túc nói: “Lớp phó à, cậu như vậy là không có được đâu à nha, bổ não nhiều quá, có ngày tự bẻ mình cong quéo luôn đấy.”

Tiêu Mặc nhịn không được mà bị họ chọc cười, y cười đến cong hết mặt mày, khí tràn quanh thân hoàn toàn nhu hòa đi.

Ánh mắt Giang Hoài lóe lóe, lỗ tai có hơi đỏ.

Hắn nhanh chóng thu tầm mắt lại, mắt nhìn thẳng về trước, giấu giếm nói: “Trận đấu sắp bắt đầu rôi, mau xem đi.”

La Âm cùng Đồ Tuyết nhìn nhau.

Sau đó, hai cô một trái một đằng sau đứng cạnh Giang Hoài, vẻ mặt mang ý cười đầy vẻ “thiện lành”, “Lớp phó à, chúng ta mượn chút thời gian nói chuyện đi.”

Giang Hoài dưới sự bối rối, vuốt mắt kính, lên tiếng, “Được.”

La Âm nói: “Anh Mặc, bọn tớ sẽ trở lại ngay, cậu chiếm chỗ giúp bọn tớ nhá.”

Tiêu Mặc nhìn họ một cách khó hiểu, rồi gật đầu.

Chín giờ trận đấu bắt đầu, còn mười phút.

Tần Hoan làm nóng người xong, quay lại cạnh Tiêu Mặc, đưa nước của mình cho Tiêu Mặc cầm, “Cầm giúp tớ.”

Tiêu Mặc nhìn chăm chú vào hắn, “Có thể thắng không?”

“Có hơi khó.” Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc rồi hỏi, “Cậu thấy chúng tớ có thể thắng không?”

Tiêu Mặc không chút do dự gật đầu, “Có thể.”

Dừng một chút, y lại nói: “Tớ tin cậu.”

Tần Hoan nở nụ cười, hắn ôm Tiêu Mặc một cái, khi tách ra mới cười nói: “Cái ôm may mắn, chờ tin tốt của tớ.”

Các nữ sinh tận mắt thấy cái ôm chớp nhoáng này: “!!…QAQ”

–Chưa kịp chụp nữa!

Bên kia, một góc sân thể dục vắng vẻ.

La Âm cùng Đồ Tuyết đứng ở trước mặt Giang Hoài, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Giang Hoài.

Giang Hoài vô cùng khó hiểu, “Các cậu muốn nói gì với tớ?”

“Lớp phó à, thành thật khai báo,”La Âm tới gần Giang Hoài, hỏi đến trắng trợn, “Có phải cậu crush anh Mặc không!”

Nghe nói xong, mặt Giang Hoài nhanh chóng đỏ lên, “Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy!”

Đồ Tuyết híp mắt lại, “Không có à?”

Đầu của Giang Hoài rung như trống bỏi, “Không.”

“Nói dối.” Đồ Tuyết nói, “Vừa rồi cậu nhìn nụ cười của anh Mặc đắm đuối, lỗ tai đỏ hết cả lên, tớ và La Âm đều nhìn thấy hết, đừng nghĩ chối cãi.”

Giang Hoài xua tay, “Không phải, các cậu hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm cái gì?” La Âm lầm bầm hai tiếng, “Lớp phó, nếu cậu dám đào góc tường, thì bọn tớ là người đầu tiên không đồng ý!”

Giang Hoài dở khóc dở cười, “Các cậu hiểu lầm rồi, thật, tớ không có tình cảm đó với anh Mặc. Tớ thừa nhận là ban nãy quả thật tớ bị nụ cười đó của anh Mặc làm kinh diễm, cũng thích anh Mặc thật…”

“Không phải đây là cậu thừa nhận rồi ư?” La Âm cùng Đồ Tuyết ngắt ngang lời Giang Hoài, vén tay áo lên định tiến tới.

Giang Hoài nói: “Không phải, hai người các cậu đừng kích động, có thể chờ tớ nói xong hay không?”

La Âm và Đồ Tuyết liếc Giang Hoài, “Được rồi, cho cậu cơ hội nói thật.”

Giang Hoài nói tiếp: “Qủa là tớ thích anh Mặc, nhưng loại thích này không giống với cái loại thích kia của anh Tần, tớ khâm phục anh Mặc, cái loại tôn anh Mặc lên để thờ, rất thuần khiết. Về phần đỏ tai, đó là di bị kinh diễm đấy, tớ cảm thấy anh Mặc cười lên vô cùng đẹp, rất kinh diễm, có hiểu chưa?”

La Âm nhìn chằm chằm hắn, “Thật sao?”

Giang Hoài nhấc tay thề, “Thật, thật tới không thể thật hơn!”

Lúc này tiếng vang bắt đầu trận đấu, Đồ Tuyết nói: “Tạm thời tin cậu, nhưng bọn tớ sẽ thời thời khắc khắc theo dõi cậu!”

Giang Hoài bất đắc dĩ, “Thôi, các cậu vui là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện