Kể cả Tần Hoan vây xem trong đó, thì có tổng cộng bảy người đánh bài, theo thứ tự là Diệp Hiểu Hiểu, La Âm, Đồ Tuyết, Khương Hàng, Trương Tuân, Tào Di Cảnh.

Qua gần một tháng ở chung, lại nghe Tiêu Mặc giảng bài không ít lần, bọn họ đều đã thân với Tiêu Mặc, cũng không có ấn tượng “Kiêu tới trời” lúc mới gặp nữa, biết được Tiêu Mặc có tính tình lạnh lùng, lòng phòng bị cao thôi, bởi vậy Tiêu Mặc muốn gia nhập, bọn họ tất nhiên là hoan nghênh.

Chẳng qua nếu như thêm một Tiêu Mặc, hai bộ bài sẽ chia không đủ, vì thế mọi người vô cùng bất đắc dĩ mà cho Tần Hoan gia nhập lần nữa.

Tần Hoan cầm bài, nhếch mày, trực tiếp nói thách, “Tất cả các cậu cứ chờ chép từ đơn đi.”

Bộ dáng đắc ý của hắn, dù cho là Khương Hàng luôn kính hắn, cũng không nhịn được muốn đánh hắn.

Ngược lại Diệp Hiểu Hiểu bình thường nhất, dù sao cậu ta đã thua rất nhiều lần, đã có thể chép xong từ đơn tiếng Anh từ khi khai giảng đến bây giờ, cậu ta hỏi: “Anh Tần không phải là vì muốn gia nhập lần nữa nên cậu mới kéo Tiêu Mặc tới chơi chứ?”

“Làm sao có thể.” Tần Hoan kéo cổ Tiêu Mặc, kéo người về phía mình, đầu sát bên đầu, “Tớ chỉ để cho bạn cùng bàn của tớ thư giãn một chút, bằng không làm bài nhiều quá, đến lúc đó thấy đề rồi đau đầu thì làm sao giờ?”

Tiêu Mặc lấy tay đẩy Tần Hoan ra, “Tớ thích làm bài.”

Khương Hàng chen vào một câu, “Được rồi, bắt đầu đi, thời gian có hạn.”

Rồi cậu nhìn Tiêu Mặc, “Bắt đầu từ cậu.”

Tiêu Mặc “Ừ” xong rút bài trong tay Tần Hoan.

Thật đáng tiếc, không thể ghép thành đôi.

Tần Hoan cười cười, hắn rút bài trong tay Khương Hàng, thành công ghép thành đôi với người kế tiếp, lại kề tai Tiêu Mặc nói: “Sẽ không thua.”

Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn một cái.

Tần Hoan cong môi, cười đến sáng lán.

Diệp Hiểu Hiểu ngồi ở đối diện Tần Hoan và Tiêu Mặc, cậu ta nhìn hai người đang nhìn nhau không chớp mắt, càng nhìn càng thấy…cơ tình khắp ngã.

Sao bỗng nhiên cậu ta lại thấy anh Tần cơ quá nhể? Hết một ván, Diệp Hiểu Hiểu lấy nước bài kém hơn Tào Di Cảnh một chút bại trận, đội sổ, nhưng người thắng ván này, lại không phải là Tần Hoan mà là Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc cuối cùng cũng bắt được.

Xáo bài xong, Khương Hàng hỏi: “Tiếp không?”

“Đương nhiên.” La Âm chơi tới hưng phấn, chóp mũi toát ra một chút mồ hôi, mặt hồng hồng.

“Tớ cũng vậy.” Đồ Tuyết cười tủm tỉm hùa theo.

“Đúng!” Tào Di Cảnh và Diệp Hiểu Hiểu trăm miệng một lời, hai người từ đầu tới đuôi đều thay phiên nhau thua, không hổ là ngồi cùng bàn, hoàn toàn anh không ra anh, em không ra em, lúc này đang xoa tay, dáng vẻ nhất định phải xoay người thành công.

Khương Hàng gật gật đầu, tiếp tục chia bài.

Kết quả lúc này Tiêu Mặc lại thắng.

Lại đội sổ một lần nữa, cuối cùng Diệp Hiểu Hiểu cũng nhịn không được phải hỏi: “Cái vị trí kia có phải là chỗ tất thắng không, tớ sang đó ngồi có phải là cũng có thể thắng không?”

Chỗ Tiêu Mặc ngồi, là chỗ mà Tần Hoan ngồi chơi lúc đầu,sau đó là Khương Hàng ngồi, Khương Hàng cũng thắng.

“Cậu có thể thử.” Tần Hoan nói xong, lại nghiêng đầu nói với Tiêu Mặc, “Cùng bàn à, chúng ta nhường chỗ chút, cho cậu ta thua tâm phục khẩu phục.”

Tiêu Mặc nhường chỗ lại, sau đó ván kế tiếp, y lại thắng.

“…” Diệp Hiểu Hiểu ngồi chồm hổm trong góc, bắt đầu tính từ đơn hôm nay mình phải chép, đếm xong, cậu ta hoàn toàn sống không lưu luyến.

Khương Hàng lại nhìn Tần Hoan, trong mắt không có lời giải và sự nghi ngờ, qua một lát, bỗng nhiên biến thành kinh ngạc.

Chú ý tới tầm mắt của cậu, Tần Hoan ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao thế?”

“Không có gì.” Khương Hàng lắc lắc đầu.

Hẳn không phải là thế, cậu phải ngẫm lại đã.

Chơi bài xong, mọi người từ từ trở lại chỗ của mình, bỗng nhiên Tiêu Mặc nói với Tần Hoan: “Cậu cố ý thua.”

Tần Hoan không thừa nhận, thả lỏng tay nói: “Sao tớ có thể khống chế thắng thua được.”

Tiêu Mặc vô cùng chắc chắn nói, “Cậu nhớ kĩ mỗi lá bài mọi người ra, lại so xác suất, cậu cố ý để tớ thắng.”

“Vì sao?”

Tiêu Mặc mấy khi lại không bảo trì vẻ mặt lạnh nhạt, mà hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Tần Hoan rất là khó hiểu.

Từ lúc tới Nhất Trung đến giờ, sau khi gặp được Tần Hoan, cuộc sống của y dần thay đổi.

Thế giới của y, không ngừng bị Tần Hoan xâm lấn.

Cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Chỗ trống vốn yên tĩnh, từng chút được lấp đầy, rót vào người, có nhân khí, không tiếp tục trống vắng nữa.

Những người này đều tốt như vậy, tốt như thế, y sợ có một ngày chuyện quá khứ sẽ bị phát hiện, sau đó có thể là họ cũng thay đổi thành như những người đó…

Có khi nào y lại rơi xuống địa ngục lần nữa không?

Mấp máy môi, tự đáy lòng Tiêu Mặc nói mình đừng nghĩ nữa, y dời mắt, mở sách tham khảo ra bắt đầu làm bài.

Làm bài có thể làm cho y yên tĩnh lại.

“Vì tớ muốn làm cậu vui.” Tần Hoan đột nhiên mở miệng, hắn nghiêng nằm úp sấp trên cánh tay, nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc, “Dù chỉ là một trò chơi, thắng bại không có gì lớn, nhưng được cái là tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Hắn cười cười, rồi nói tiếp: “Hơn nữa tớ vốn là kéo cậu đi thả lỏng, nếu cậu thua, còn phải chép từ đơn, không phải chổng đầu xuống đất ư?”

Tiêu Mặc dừng bút lại, quay đầu nhìn hắn.

Tần Hoan nói: “Tất cả từ đơn tiếng Anh cậu đã nhớ hết rồi, chép nữa rất phí thời gian, những thời gian đó, cậu có thể làm được rất nhiều đề.”

Tiêu Mặc hỏi lại: “Cậu không thế sao?”

“Đó không giống nhau mà.” Tần Hoan dùng một tay lấy ra hai cái kẹo mút từ trong hộc bàn, đưa một cái cho Tiêu Mặc, sau đó lột cái còn lại ra cho vào miệng,”Tớ chép không hề phí thời gian, không phải cậu cũng thấy à, tớ vốn không hề xem sách thế nào, thời gian rảnh đều đi chơi.”

Tần Hoan càng nói càng cảm thấy mình làm rất đúng, hắn nghiêm trang nói: “Để tớ chép từ đơn, phải nói là quý trọng thời gian.”

Nhất thời Tiêu Mặc không tìm được lời phản bác, không nói gì mà nhìn hắn.

Tần Hoan nhếch miệng lên, nụ cười không giống trước nữa, có hơi hư hỏng, lại càng hấp dẫn người khác hơn.

Tiêu Mặc sợ run lên, y quay đầu lại, “Tớ chép một nửa giúp cậu.”

Tần Hoan vốn muốn nói “Không cần” nhưng nghĩ nghĩ, thấy Tiêu Mặc đang muốn lùi, nếu như mình kiên trì nữa, có thể cậu ấy sẽ giận, vì thế lời đến khóe miệng lại đổi thành: “Được.”

Giọng y kèm theo ý cười trêu đùa, còn nói: “Mỗi người một nửa tình cảm không phai, nếu cùng bàn cậu muốn chùng tớ không phai tình cảm thì chắc chắn tớ đồng ý.”

Tiêu Mặc tập trung làm bài, không để ý tới hắn.



Ngày hôm sau sau khi tan học, mọi người lấy hết “Tiền đặt cược” —— từ đơn đã chép ra.

Kiểm tra tới Tần Hoan, mọi người thấy rất rõ hai thể chữ bất đồng.

“…”

Tập thể hết chỗ nói một lát, Trương Tuân hỏi: “Anh Tần, cậu tìm người chép đại vào hả?”

Đồ Tuyết nói: “Không cần thêm từ “hả”, nghe còn có tí nghi vấn, đây rõ là tìm người chép đại vô mà.”

Diệp Hiểu Hiểu run tay cầm mười mấy tấm A4 mình chép, tim vỡ ra từng mảnh một, “Anh Tần, cậu nhìn tớ một cái đi, lương tâm cậu đau không hả? Cậu chỉ chép có ba lần, ít như vậy, lại còn tìm chép thay sao?”

Tào Di Cảnh cũng cầm mười tấm A4, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, làm một cái máy lặp,”Anh Tần, lương tâm cậu có đau không?”

“Không biết nữa, hơn nữa để các cậu chép là muốn tốt cho các cậu, tự các cậu ngâm lại đi, chép xong có phải là các cậu nhớ hết không? Ít nhất tiếng Anh lấy được thêm chục điểm.” Tần Hoan nhìn thoáng qua Tiêu Mặc đang cúi đầu làm bài, lại nói, “Còn nữa, ai bảo đám các cậu không có một bạn cùng bàn tốt bụng chứ.”

Lúc nói câu này, hắn vô cùng đắc ý, hoàn toàn là bộ dáng khoe khoang.

Tay của Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh run càng lợi hại hơn.

—— Dù bọn họ quả thật đã nhớ hết, nhưng vẫn cảm thấy rất muốn đánh người.

“Anh Tần, tuy rằng cậu nói rất đúng, bọn tớ chép xong hết đối với bọn tớ đúng là có chỗ tốt, nhưng thái độ hiện tại của cậu, thật rất làm cho người ta muốn tẩn cậu một chút.” Cuối cùng La Âm cũng nói ra hết lời mà từ hôm qua cho tới hôm nay mọi người đều muốn nói ra.

“Đừng chớ.” Tần Hoan ra vẻ cầu xin tha thứ, mặt lại cười hì hì, “Cùng lắm thì thi xong tớ mời mọi người uống trà sữa, giá cả thì các cậu định.”

La Âm và Đồ Tuyết liếc nhau, “Được, sang chỗ mới mở đối diện, phải đắt nhất.”

Khương Hàng bồi thêm một câu, “Tớ cũng muốn, đắt tiền nhất.”



Cả lớp làm loạn trật tự thi tháng của Nhất Trung, cũng không phải dựa theo thành tích cao thấp mà chia lớp, môn văn lí đều như nhau.

Trùng hợp là, Tiêu Mặc và Tần Hoan đều được phân vào chung một lớp, vị trí lại còn một trái một phải.

Ngồi vào chỗ thi xong, Tần Hoan thấy Tiêu Mặc lại lấy ra một quyển 《Đáp án hóa học cấp ba》 ra làm, hỏi: “Không ôn tập sơ qua sao?”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không cần, thi không khó.”

Tần Hoan nghiêng người sang ngồi, mặt ngó về phía Tiêu Mặc, tay trái chống trên bàn, lòng bàn tay chống cằm, “Chúng ta thi với nhau đi?”

Tiêu Mặc quay đầu,  “Cậu sẽ cố hết sức chứ?”

“Sẽ.” Tần Hoan mỉm cười, “Cậu cảm thấy tớ sẽ cố ý nhường cậu sao?”

Tiêu Mặc không nói, chỉ nhìn hắn đăm đăm.

“Lần này sẽ không nhường, cậu yên tâm.” Tần Hoan nghiêng nửa người trước về phía Tiêu Mặc, lập tức rút ngắn khoảng cách của hai người, sau đó tiếp tục sau đó tiếp tục hỏi, “Sao, đấu không?”

“Đấu.” Từ trước đến nay Tiêu Mặc bình thản không sóng, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa, “Tớ sẽ thắng.”

Tần Hoan tự tin cười, “Tớ cũng sẽ không thua.”

Hắn còn nói, “Nếu phải đấu, phải có “Cược – Đổ” mới có động lực, để tớ suy nghĩ một lát xem phải cược cái gì mới tốt…”

Tần Hoan còn thật sự tự hỏi, sau một lúc lâu mới nói: “Như vầy đi, người thua đáp ứng một yêu cầu của người thắng, thế nào?”

Tiêu Mặc do dự một lát, gật đầu, “Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện