Chủ nhật này, Tiêu Mặc phải đi bệnh viện kiểm tra tay.

Bốn giờ chiều sau khi tan làm, y liền đeo balo, ngồi xe đi bệnh viện.

Chờ khi ra khỏi bệnh viện, đã sấp sỉ sáu giờ.

Vốn y định về thẳng nhà, nhưng khi đi ngang qua một cái hẻm gần đó, lại ngoài ý muốn mà ở ngoài trông thấy Khương Hàng đang đánh nhau với người khác.

Khương Hàng vô cùng hung ác.

Bất quá nhân số bên đối phương tương đối nhiều, Khương Hàng tuy là có thể đánh, nhưng cũng dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Tiêu Mặc không trực tiếp đi hỗ trợ, mà là đứng ở một bên nhìn một hồi.

Cho tới khi Khương Hàng bị đánh ngã, một chốc cũng không lên nổi, những người đó thuận thế bao bọc vây quanh Khương Hàng, định đơn phương tiến hành ấu đả, Tiêu Mặc mới vứt balo xuống, nhặt một cây gậy trên đất, nhấc chân đi vào.

Y đi đến sau một người, sau đó giơ tay lên, gậy quất mạnh xuống.

Người nọ “A” một tiếng, quay phắt đầu qua.

“Ai đánh lén bố mày?”

Tiếng này khiến động tác đánh nhau của mọi người đều ngừng lại, Khương Hàng cũng nhìn thấy Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc chỉ liếc Khương Hàng, liền đưa ánh mắt về phía những người khác, thấy bọn họ đều đang chưa kịp phản ứng, liền xuất thủ trước, nhấc chân đạp về phía hông của người trước mắt, lúc ở đối phương đau đến gập người, lại dùng gậy tẩn mạnh vào lưng người đó.

Người nọ trực tiếp quỳ xuống đất.

Lần này, mọi người hoàn hồn trong nháy mắt, đánh úp về phía Tiêu Mặc.

Khác với thanh niên lêu lổng hỗn tạp đánh nhau lần trước, những người trước mắt này chỉ mười sáu mười bảy tuổi, đều còn là học sinh, đánh nhau không có tí trật tự nào, lúc trước có thể chiếm thượng phong, hoàn toàn là vì nhiều người, lúc này thêm Tiêu Mặc, đấu pháp vừa ác vừa mạnh, bọn họ cũng có chút sợ.

Khương Hàng phối hợp Tiêu Mặc, tìm đúng thời cơ, bắt được người cầm đầu.

Người nọ chính là Lô Tiêu ban 4.

“Vì sao tìm người chặn tôi?” Khương Hàng ấn người ở trên vách tường, lạnh lùng nhìn hắn, “Là ai cho cậu lá gan mắng mẹ tôi?”

Thật ra Lô Tiêu có chút sợ, hắn tìm sáu người, thêm hắn nữa là bảy, cũng chưa khiến Khương Hàng bị thương gì, hơn nữa nét mặt bây giờ của Khương Hàng quá kinh khủng, lúc này hắn bị áp chế, không khỏi khẩn trương, nhưng vẫn giả bộ kiên cường.

“Chặn mày còn phải có lí do nữa hả, chỉ là nhìn mày thấy khó chịu, trưng cái mặt của đàn bà ra, nhìn là thấy tởm.”

Khương Hàng nhìn Lô Tiêu, bỗng nhiên nở nụ cười, đẹp vô cùng, nhnhinfcaauj không hề lưu tình tí nào, tay nắm thành quyền, dùng sức đấm vào bụng của Lô Tiêu.

“Một quyền này, là vì mày vũ nhục mẹ tao.”

Cậu không hề dừng lại, đánh Lô Tiêu tiếp một quyền.

“Còn đây là vì mày mắng mẹ tao.”

Đánh xong quyền thứ ba, Khương Hàng buông tay ra, cúi đầu nhìn Lô Tiêu đau đến ngã ngồi trên đất, “Cái cuối, là dạy cho mày nhớ.”

Một tay Lô Tiêu chống đất, một tay ôm bụng nôn khan, vẻ mặt vặn vẹo.

Sáu người còn lại ở bên cạnh cảnh giác nhìn Khương Hàng và Tiêu Mặc, đều sợ sệt.

Khương Hàng quay đầu, ánh mắt lạnh như băng quét về phía bọn họ, “Mấy người cũng muốn thử?”

Sáu người nhấc chân chạy trong nháy mắt, bốn phương tám hướng, không ai rảnh để ý tới Lô Tiêu.

Đi ra ngõ nhỏ, Khương Hàng nói với Tiêu Mặc: “Cảm ơn.”

Tiêu Mặc lắc lắc đầu.

Tầm mắt của Khương Hàng dừng ở cánh tay trái còn bó thạch cao của Tiêu Mặc, hỏi: “Tay trái của cậu. có bị thương không?”

Tiêu Mặc nói: “Không có.”

Quả thật không có, Tiêu Mặc rất độc, tay phải y cầm gậy, cứ quật xuống liên tiếp, căn bản là không ai lại gần y được.

Khương Hàng nhẹ nhàng thở ra, chần chờ một hồi, đành nói: “Chuyện ngày hôm nay, hy vọng cậu đừng nói cho anh Tần.”

“Tôi sẽ không nói.” Tiêu Mặc nói xong, liền xoay người đi hướng khác, về nhà.

__

Tiết tiếng Anh vẫn kiểm tra tuần theo thường lệ.

Lần này Tiền Mai không dám chọc Tiêu Mặc nữa, trước khi bắt đầu kiểm tra cũng rất im lặng, không nói mấy câu trào phúng bạn học thành tích không tốt nữa.

Bài kiểm tra thuận lợi trôi chảy.

Chờ Tiền Mai dọn bào kiểm tra ra khỏi lớp, lớp liền náo nhiệt, các bạn đẩy bàn học lại như cũ, cầm sách giáo khoa, hớn hở chạy tới lầu thực nghiệm.

Tiết sau là tiết tin học! Tần Hoan cũng không nôn nóng, đầu hắn gối lên tay trái, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc hơn mười giây, cuối cùng cũng nhịn không được dùng tay phải gõ mặt bàn Tiêu Mặc một cái, hỏi: “Cùng bàn này, thứ năm cậu đi đâu thế? Cậu không đi nhà hàng à.”

Cho nên hắn hào hứng qua đó, lại mất hứng mà về.

Còn đói bụng nữa.

Nghe nói thế, ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, không trả lời.

Không đợi được câu trả lời, Tần Hoan cũng không tiếp tục vấn đề này nữa.

Hơn nửa tháng qua, hắn đã rõ hết tính cách của Tiêu Mặc, nếu Tiêu Mặc không trả lời lời của hắn, thì là không muốn nói tới.

Tần Hoan đổi đề tài rồi nói: “Có thể thương lượng một chuyện không?”

Tần Hoan ngồi thẳng lên, đổi tư thế, dựa lưng vào vách tường, lấy điện thoại di động trong túi ra, “Trao đổi số thôi à.”

Tiêu Mặc im lặng nhìn hắn.

Tần Hoan nhếch mép, cười với Tiêu Mặc, “Chúng ta là bạn cùng bàn mà, còn ngồi chung hai năm nữa, lưu số của nhau, cũng tiện hơn.”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, đáp lên một chuỗi số.

Tần Hoan lưu số đó vào, ấn phím gọi, “Đây là số của tớ.”

Tiêu Mặc để bút xuống, lấy điện thoại ra, mắt hiện lên dãy số. Trong danh bạ của Tiêu Mặc lưu rất ít số liên lạc, chỉ có bốn, hai dãy số trong đó là số của cha mẹ y —— bây giờ đã vô dụng.

Nhìn thấy trong danh bạ nhiều hơn 1 người liên lạc, y nhịn không được hơi xuất thần.

Tần Hoan đã lưu số xong, lưu tên là “Bạn cùng bàn”, hắn ngẩng đầu, thấy Tiêu Mặc nhìn điện thoại di động đến xuất thần, gọi y một tiếng.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Tiêu Mặc thu tầm mắt lại, khẽ lắc đầu một cái.

Tần Hoan nhàm chán dùng ngón tay trượt màn hình điện thoại di động, khi nhìn đến con chim cánh cụt mập tròn, hắn liền nói: “Đúng rồi, số chim cánh cụt của cậu là gì thế? Tớ thêm bạn, sau đó tớ kéo cậu vào nhóm lớp nhé.”

Tiêu Mặc ngẩn người.

Nửa người trên của Tần Hoan nghiêng về trước, cười tươi rói với Tiêu Mặc, “Nhóm lớp rất náo nhiệt, bình thường tất cả mọi người đều tám chuyện bên trong, khỏi nói gì hết, nhìn thôi cũng rất thú vị, hơn nữa cậu đã chuyển vào ban 3 này rồi, chính là người của ban 3, sao lại không thể vào nhóm chứ.”

Tiêu Mặc ngước mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Tần Hoan cười tươi đối diện với Tiêu Mặc, trong mắt tất cả đều là bóng dáng của Tiêu Mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Nói gì đi chứ, nói xong tớ rủ cậu đi ăn kẹo.”

Giọng điệu giống như dỗ con nít vậy.

Tiêu Mặc nhìn mặt cười và sự chân thành trong mắt Tần Hoan, cuối cùng cũng mở miệng, y nói ra số chim cánh cụt.

Tần Hoan thành công add QQ của Tiêu Mặc, sau khi mời Tiêu Mặc vào nhóm, nghĩ tới nền tảng ứng dụng trao đổi, được một tấc lại muốn tiến một thước nói nữa: “Bạn cùng bàn này, nếu số chim cánh cụt cũng đã add rồi thì không bằng chúng ta add Weixin luôn đi?”

Tiêu Mặc mấp máy môi, nhẹ nói: “Tớ không có Weixin.”

“À.” Lúc này đến phiên Tần Hoan ngây người.

Tiêu Mặc nhìn thoáng qua Tần Hoan, không nói nữa, y khép sách tham khảo trên bàn lại, đứng lên, chuẩn bị đi lên phòng máy.

Thấy Tiêu Mặc muốn đi, Tần Hoan lập tức hồi thần, đi theo y.

——

Thầy dạy tin cũng không dạy gì nhiều, chỉ dùng hai mươi phút giảng bài, sau đó kết nối internet, để học sinh của mình chơi.

Diệp Hiểu Hiểu đặc biệt mang theo cáp, khi thầy ngừng giảng bài, liền cắm dây kết nối điện thoại với máy vi tính, chiếu bộ điện ảnh vừa tải.

Cậu ta lên group lớp hỏi —— (Có ai muốn xem phim kinh dị không?)

La Âm rep cậu ta đầu tiên —— (Tớ, chờ tớ qua.)

Trương Tuân cũng lập tức rep —— (Tớ.)

Tần Hoan trêu ghẹo một câu ——  (Các cậu là nhiều người nhiều can đảm hả?)

Mọi người rep cậu một câu tớ một câu, group lớp náo nhiệt, di động trong phòng học rung không ngừng.

Thầy ho khan tượng trưng một tiếng, nhắc nhở một câu, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Tần Hoan mở bong bóng chat, quay đầu nhìn Tiêu Mặc, “Muốn xem phim ma không? Chỗ Diệp Hiểu Hiểu chiếu đó.”

Tiêu Mặc từ chối, trước mặt của y là một cuốn 《 Tuyển chọn các dạng toán thi đại học 》.

Tần Hoan xụ mặt xuống, vô cùng cạn lời: “Đi thôi, qua đó coi một chút, học hành phải kết hợp chơi nữa.”

Tiêu Mặc đắm chìm trong bài toán, không để ý đến hắn.

Tần Hoan hít một hơi, vừa chuẩn bị tiếp tục khuyên, nhưng hắn còn chưa mở miệng, thì thấy Niên Đoạn Trường và Tiền Mai vào phòng học.

Sắc mặt của Niên Đoạn Trường không tốt.

Sắc mặt của Tiền Mai càng hơn thế.

Niên Đoạn Trường nói mấy câu với thầy tin học, rồi nói với Khương Hàng, “Em ra đây.”

Khương Hàng liếc nhìn Tiền Mai, lại nhìn Niên Đoạn Trường một cái, đứng dậy ra khỏi phòng học, đi theo họ.

Nhìn bóng lưng của Khương Hàng, Tiêu Mặc khẽ nhíu mày một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện