Quốc sư Thu Sĩ Trạch, vô cùng mơ hồ mà phối hợp Cửu công chúa Ninh Lộc, ném cả trong sạch của chính mình vào.

Màn đêm buông xuống hắn mơ một giấc mộng, mơ thấy trong rừng cỏ cây sum xuê, hơi nước mênh mông. Hắn đi lại nơi giữa hồ nước cùng cỏ cây đan chéo, không ngừng đi trong đêm đen.

Lại không cảm thấy sợ hãi hay mỏi mệt.

Nhờ ánh sáng đom đóm sâu kín từ trong nước, giữa bụi cỏ và trên cây bay ra tới, chúng nó như những đốm lửa nhỏ bay múa giữa đất trời.

Quốc sư tái nhợt thon gầy, như quỷ mị xuất hiện giữa đất trời.

Vạt áo hắn kéo dài đến mặt nước, hắn dẫm lên nước hồ, đi theo ánh sáng từ đom đóm. Mà ở nơi sâu trong rừng cây, chợt có một con Tiểu Lộc ló đầu ra từ sau thân cây, mắt lộc ngây thơ dịu ngoan nhìn về hướng Quốc sư.

Quốc sư buột miệng thốt ra: “Lộc Nhi!”

Tiểu Lộc kinh hách, giật mình sợ hãi, liền xoay người nhảy vào càng sâu trong rừng cây. Ánh sáng đom đóm phía sau đi theo nó, như từng đợt hô hấp.

Trong lòng Quốc sư hoảng loạn, hắn cầm lòng không đậu đi theo nó, nghiêng ngả lảo đảo dẫm vào nước, đuổi theo con Tiểu Lộc đang tự do chạy trốn trong rừng…



Khi Quốc sư tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảm giác buồn bã và rung động trong giấc mộng kia.

Hắn lâm vào trầm tư.

Hắn là Đại Quốc sư, sinh ra có linh, có thể liên hệ cùng trời đất. Giấc mơ của hắn tự nhiên không giống với giấc mơ của người thường, giấc mơ của hắn, không phải giấc mộng tiên đoán, thì chính là dùng để ám chỉ cái gì.

Vậy giấc mộng này có ý nghĩa gì? Vì sao hắn phải đuổi theo một con Tiểu Lộc trong rừng? Tiểu Lộc lại đại biểu cho cái gì, muốn đi hướng nào, vì sao hắn đuổi theo cả đêm đều đuổi không kịp?

Quốc sư chần chừ một cái chớp mắt, tính toán đứng dậy vì thế sự bói toán một phen.

Dĩ nhiên hiện tại hắn suy yếu, kỳ thật không nên vận dụng linh lực của chính mình, không nên hỏi trời chuyện trần gian. Nhưng giấc mộng kia thật sự làm hắn khó hiểu, hắn thà rằng hao tổn một phen linh lực, lại bệnh thêm ba bốn năm, cũng muốn biết giấc mộng kia có ý nghĩa gì.

Quốc sư nghĩ như vậy, liền tính toán đứng dậy. Nhưng hắn vừa muốn động thân trên ngồi dậy, liền cảm giác da đầu căng ra, tóc dài giống như bị cái gì kéo lại, khiến hắn một lần nữa nằm xuống. Thân thể hắn dường như nặng hơn một chút, khi Quốc sư vẫn còn mờ mịt, lại nghe được ở chỗ ngực cổ mình, truyền đến một tiếng cực thấp như mất tiếng của thiếu niên.

Có người bởi mới vừa tỉnh lại mà thanh âm khàn khàn, bật thốt lên đó là oán giận: “Ngươi làm gì vậy?”

Quốc sư: “…”

Hắn cứng lại rồi.

Khi thiếu nữ nói chuyện, môi dán vào cổ hắn, nháy mắt hắn nổi lên da gà dọc theo cổ, khuôn mặt tuyết trắng đỏ lên, từ gương mặt một đường đốt tới bên tai.

Trong lòng Quốc sư nói lắp: Tại sao lại như vậy? A… Tối hôm qua cùng tiểu công chúa đi vào giấc ngủ.

Mơ hồ cũng không xê dịch được gối đầu, cũng không dồn được nàng vào bên trong giường, cứ vậy mà ngủ mất. Tự nhiên khi thức dậy, tiểu công chúa liền ghé vào ngực hắn.

Có thể nào như thế!

Đại Quốc sư tự chọn con đường này, đã đoạn tuyệt nhi nữ tình trường*, đoạn tuyệt nhân duyên con cái, chú định cơ khổ độc thân.

(*nhi nữ tình trường: chuyện tình yêu nam nữ)

Vốn dĩ chỉ là không đành lòng tiểu công chúa một người lưu lạc bên ngoài, thu lưu nàng, lại không nghĩ rằng chính mình lại cùng nàng thật sự “Ngủ chung một giường”!

Lòng Quốc sư có chút loạn.

Hắn đẩy người đang đè nặng trên người mình, thanh âm khàn khàn ẩn giận: “Dậy!”

Ninh Lộc còn đang nằm bò ngủ, đột nhiên cảm thấy tim đập phía dưới càng ngày càng nhanh, chấn động đến mức màng tai nàng cũng có chút đau. Nàng tỉnh dậy, lập tức mở mắt ra, ngửa đầu muốn nhìn lên. Kết quả một động tác như vậy, khiến cho cả nàng và Quốc sư cùng đau — “Ai da!”

Thì ra là cây trâm trên tóc Ninh Lộc cuốn lấy tóc hai người ở bên nhau, Ninh Lộc vừa động, da đầu hai người đều bị kéo lấy.

Này thật là cùng chung chăn gối phiền não.

Lông mi Ninh Lộc run run, ngẩng đầu nhìn Quốc sư liếc mắt một cái. Thấy khuôn mặt hắn thanh tuyển, thân mình bởi vì sợi tóc bị mắc ở bên nhau mà hơi nghiêng, hàng mi dài dày hơi rũ, đôi mắt hắn ôn nhuận cúi nhìn nàng.

Tròng mắt Ninh Lộc hơi hơi chuyển ra phía ngoài.

Bỗng nhiên liền cảm thấy có chút đỏ mặt.



Quốc sư cùng Ninh Lộc ngồi dậy, để cho Quốc sư kiên nhẫn vì hai người gỡ ra sợi tóc mắc ở bên nhau.

Hai người im bặt không nhắc tới nụ hôn mờ mờ ám ám tối hôm qua.

Quốc sư phê bình Ninh Lộc: “Vì sao ngủ cũng phải vấn tóc?”

Ninh Lộc giả vờ thẹn thùng nói: “Không muốn Quốc sư nhìn đến dáng vẻ đầu bù tóc rối của ta, muốn để lại ấn tượng tốt ở trong lòng Quốc sư.”

Kỳ thật là nàng sợ sau khi gỡ tóc, đặc thù nữ nhi gia của chính mình sẽ bại lộ quá nhiều.

Tay áo Quốc sư rũ ở bên tai nàng, tay đang cuốn lấy một dúm sợi tóc trên trâm cài của nàng, nghe vậy khựng lại.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, ngón tay nâng cằm nàng, làm nàng ngẩng mặt lên.

Ánh mắt hai người đối diện.

Quốc sư chuyên chú nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: “Muốn lưu lại ấn tượng tốt cho ta, là như thế này sao?”

Hắn gần nàng như vậy, tóc dài rối tung, màu da sứ bạch, khuôn mặt đoan chính thanh tú. Chỉ là bởi vì hắn là Quốc sư, ngày thường không có người sẽ chú ý tướng mạo hắn. Đây là lần đầu tiên Ninh Lộc phát hiện, thì ra Quốc sư là thực sự tuấn mỹ, tựa như thần tiên.

Ánh mắt vị Quốc sư này tuấn mỹ thanh lãnh, đôi mắt trong trẻo giống băng đá, lại như biển sâu trầm tĩnh, cảm giác lạnh lẹo tịch mịch, khiến hắn kéo ra khoảng cách rất xa với người thường.

Mà hắn đang dùng gương mặt như vậy, đôi mắt như vậy, nhìn chằm chằm vào nàng.

Tay hắn còn nâng cằm nàng.

Ninh Lộc nhấp môi.

Nghe vị Quốc sư này đánh giá nàng, khoan thai mở miệng: “Khóe mắt ngươi có ghèn.”

Ninh Lộc: “…!”

Quốc sư nghi hoặc: “Ngươi để khóe mắt có ghèn, nói phải cho ta lưu lại ấn tượng tốt?”

Ninh Lộc lập tức đẩy hắn ra, che lại hai mắt của mình.

Nữ hài tử nào xinh đẹp từ nhỏ đến lớn sẽ cao hứng khi bị người ta nói “Khóe mắt ngươi có ghèn” chứ!

Ninh Lộc che lại đôi mắt, đỏ mặt kêu lên: “Ngươi nhìn lầm rồi!”

Quốc sư thong thả ung dung: “Ta có Thiên Nhãn, sao có thể nhìn lầm?”

Ninh Lộc: “Nhưng mà nhìn lầm rồi!”

Nàng âm thầm phẫn hận, một phen dùng sức kéo sợi tóc cuốn lấy nhau giữa hai người, thất hồn lạc phách chạy ra ngoài.

Lại nghe được hai tiếng cười nhẹ từ phía sau của Quốc sư ở trong phòng.

Trong lòng Ninh Lộc điên cuồng mắng hắn có bệnh — sao có thể nói nam hài tử… xinh đẹp như vậy!

Hắn không hề thành tâm với ca ca nàng chút nào!



Nhưng mà vì có thể ra vào thành, Ninh Lộc vẫn phải ở bên người Quốc sư nịnh bợ một đoạn thời gian.

Nhưng mà sẽ không lại tâm tình cùng hắn quá muộn, tránh cho “Ngủ chung một giường”.

Đáng tiếc Quốc sư đột nhiên muốn làm pháp sự gì đó, không chịu đi tiếp, khiến cho Ninh Lộc sốt ruột.

Quốc sư lại không để ý đến tâm tư của Ninh Lộc.

Hắn dâng hương tích cốc*, phải làm một hồi bặc sự*. Vì bặc giấc mộng lúc trước của chính mình.

(*tích cốc: trong tu tiên chính là ko ăn uống chỉ hít linh khí trong trời đất, ở đây có lẽ ngang với kiểu “trai giới” trong Đạo Phật)

(*bặc quẻ: hay bốc quẻ bói toán)

Sau khi bặc xong, thân hồn Quốc sư suy yếu, hôn mê cả ngày, đợi hắn tỉnh lại, chúng đệ tử mới bằng lòng đi trước.

Ninh Lộc cảm thấy Quốc sư rất kỳ quái.

Nàng vẫn luôn cho rằng hắn là kẻ lừa đảo.

Hiện tại đã rời khỏi Vương đô Lê Quốc, không cần tiếp tục lừa gạt Phụ vương nàng, hắn vẫn còn muốn bói toán… Thì ra hắn không phải là kẻ lừa đảo sao?

Nhưng mà hắn bặc ra cái gì rồi?



Thất hoàng tử Ninh Nghiệp vẫn như cũ không thể trà trộn vào trong thành.

Đã vài ngày, hắn vẫn còn vật vờ ở ngoài thành cùng một đám bá tánh. Không biết đã thay đổi mấy đợt người đồng hành, Ninh Nghiệp cảm thấy quần áo của mình sắp thối hoắc rồi, hắn cần phải vào thành.

Khi có một chiếc xe ngựa hoa lệ đi qua lúc đang nghỉ tạm ở vùng ngoại ô, Ninh Nghiệp liền dựa vào mỹ mạo của muội muội chính mình, thành công lẫn vào đội ngũ tôi tớ bên người quý nhân trong xe ngựa kia. Hắn vẫn là thiếu niên, có mỹ mạo của muội muội mình, miệng lại ngọt, thấy ai đều kêu “Ca ca” “Tỷ tỷ” rất ngọt, chọc đến một chúng thị nữ che miệng cười khẽ.

Đến giữa trưa, Ninh Nghiệp đã được thị nữ của chiếc xe ngựa này mang đi gặp chủ nhân của các nàng.

Chủ nhân của các nàng là một nữ tử tuổi trẻ, mang mạc ly*, hết sức an tĩnh ngồi trong xe.

(*mạc ly: mũ có vành rộng treo vải lụa quanh vành để che mặt)

Ánh mắt đầu tiên Ninh Nghiệp nhìn thấy nàng kia, nhìn như tùy ý mà quét đối phương liếc mắt một cái, cũng đã nhớ rõ quần áo trang điểm của đối phương. Vật liệu may mặc như vậy, có xe ngựa, lại có tôi tớ đi theo, tất nhiên không phải nữ tử qua đường tầm thường.

Phi phú tức quý*.

(*phi phú tức quý: không phải người giàu có (phú) thì cũng là người có thân phận tôn quý)

Trong lòng Ninh Nghiệp có chủ ý, liền giống như lúc trước lấy lòng nữ tử xa lạ này.

Đến thời điểm buổi chiều, hắn đã biết nữ tử xa lạ này tên là “Càng Cơ”, tới Lê Quốc chỉ là qua đường, muốn đi tới Việt Quốc. Mà Ninh Nghiệp dựa vào bản lĩnh của chính mình, làm Càng Cơ này cho rằng hắn là một thiếu nữ đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ. Càng Cơ đáp ứng đưa hắn một đoạn đường, nếu rời khỏi nơi này, Ninh Nghiệp chưa tìm được nơi đi, Càng Cơ thậm chí nguyện ý để hắn làm thị nữ, dẫn hắn tới sống ở Việt Quốc.

Đôi mắt Ninh Nghiệp nhẹ nhàng nhíu lại, đồng ý.

Tảng đá lớn trong lòng hắn buông xuống, có biện pháp vào thành, liền nhẹ nhàng rất nhiều.

Chỉ trong thời gian một buổi chiều, Ninh Nghiệp đã đi theo xe ngựa lên đường, khi bọn họ uống trà một nơi nghỉ chân, một đám kỵ sĩ từ xa mà đến.

Nơi đây chính là biên giới Lê Quốc, dám bước vào như vậy, tự nhiên chỉ có Vệ quân.

Ngồi ở trong quán trà, Ninh Nghiệp không đổi sắc mặt đánh giá đám kỵ sĩ kia, cân nhắc hiện tại Vệ Quốc đối phó Lê Quốc đã tới giai đoạn nào rồi… Hắn vừa nhìn lên, thanh niên cưỡi trên con ngựa to lớn cầm đầu đang phân phó cấp dưới tiến vào muốn chén nước kia, ánh mắt thình lình nhìn về hướng này. 

Đối diện với ánh mắt của Ninh Nghiệp.

Ánh mắt đối phương như châm chích, thẳng tắp chọc tới, không hề kìm chế.

Trong lòng Ninh Nghiệp khựng lại, tuy nhiên nghĩ đến đối phương lúc này hẳn là không nhận ra mình là Thất hoàng tử, hắn liền bình tĩnh lại, giơ chén trà, hướng đối phương mỉm cười gật gật đầu, ý bảo hai bên chẳng qua chỉ là người qua đường.

Ai ngờ hắn vừa gật đầu một cái, thanh niên ngồi trên lưng ngựa ngoài quán trà kia lại ánh mắt sáng ngời, lộ ra thần sắc kinh hỉ, bỗng dưng xuống ngựa, đi nhanh vào trong quán trà.

Ninh Nghiệp vẫn ngồi yên chỗ cũ, nói cho chính mình không nhất định là người nọ tìm chính mình.



Vệ Vương Triệu Minh Tuyên vào quán trà, đứng ở trước người “thiếu nữ mỹ mạo” này. Đám người Càng Cơ ở một bàn khác sinh ra cảnh giác, nhưng mà thấy người này đi đường mang theo đao kiếm, Triệu Minh Tuyên lại chưa từng lấy ra vũ khí, mọi người liền không dám chủ động sinh sự.

Triệu Minh Tuyên cúi đầu đánh giá Ninh Nghiệp.

Ninh Nghiệp làm bộ làm tịch, coi như mình mắt mù, cái gì cũng không thấy được.

Triệu Minh Tuyên tinh tế nhìn hắn một lần lại một lần, hận không thể dán đôi mắt vào trên mặt hắn.

Tay Ninh Nghiệp nấp trong trong tay áo nắm chặt chủy thủ*, trên mặt vẫn giả vờ như mắt mù không nhìn thấy người này, trong lòng hắn đã cảnh giác đối phương nhìn chằm chằm hắn thời gian dài như vậy, có phải đã nhận ra hắn là Thất hoàng tử rồi không? Nhưng mà người kia là ai? Một Tướng quân của Vệ Quốc sao?

(*chuỷ thủ: dao găm nhỏ tự vệ)

Nếu chính mình giết người này tại đây, còn có thể chạy khỏi nơi này không? Có thể giết sạch tất cả đám kỵ sĩ phía sau người này không?

Còn có thật vất vả mới lấy lòng Càng Cơ được… Có phải con đường vào thành này của mình, cứ thế bị chặt đứt rồi không?

Khuôn mặt Ninh Nghiệp yên tĩnh mà trắng bệch, trong lòng suy nghĩ nên làm như thế nào.

Mà Vệ Vương Triệu Minh Tuyên tự mình mang binh ra tới, vốn là một đường đuổi theo Quốc sư Lê Quốc. Lại không thể tưởng được ở quán trà, lại gặp gỡ mỹ nhân như thế.

Hoàn toàn bất đồng với nam trang ngày ấy, thì ra khi nàng thay nữ trang, lại là giai nhân khuynh thành bậc này.

Tiểu giai nhân này lại không muốn nhận hắn.

Tiểu giai nhân thật là nghịch ngợm, lại là… Nữ giả nam trang!

Nữ giả nam trang! Thế gian này có bao nhiêu nữ tử có dũng khí như vậy?

Triệu Minh Tuyên bật cười, nâng cánh tay trong tay áo rộng, cúi xuống chắp tay.

Mà hắn vừa khom người xuống, Ninh Nghiệp cho rằng hắn muốn ra tay, toàn thân Ninh Nghiệp căng thẳng, khi thân mình đã muốn nhảy dựng lên giết người, lại đột nhiên khựng lại, thấy người này chỉ là hướng hắn chắp tay thi lễ. Ninh Nghiệp ngạc nhiên, thấy người xa lạ này ngẩng đầu mỉm cười: “A Trạch, ngươi không quen biết vi huynh sao?” 

Ninh Nghiệp: “…?”

Cái trò đùa gì vậy?

Mắt hắn lộ ra vẻ mê mang hết sức thỏa đáng.

Đôi mắt hơi hơi trợn to, đồng tử trong suốt sạch sẽ, bởi vì là thiếu niên, luôn có rất nhiều cảm giác thanh thuần.

Triệu Minh Tuyên nhắc nhở: “Ba ngày trước, ở một lều trà ngoại ô Vương đô Lê Quốc, ta cùng với A Trạch lần đầu gặp mà như đã quen.”

Tròng mắt Ninh Nghiệp hơi hơi co rụt lại.

Hắn nháy mắt hiểu ra chuyện là như thế nào.

Thanh niên xa lạ này, ba ngày trước nhìn thấy hẳn không phải là hắn, mà là muội muội hắn Ninh Lộc.

Nhưng mà gặp Lộc Nhi, biết thì biết, vì sao Lộc Nhi lại nói cho người này mình tên là “A Trạch”? “A Trạch” lại là ai?

Ninh Nghiệp vẫn duy trì ba phần thả lỏng, một phần cảnh giác lễ phép tươi cười.

Hắn nhẹ giọng: “Thì ra là huynh đài.”

Kỳ thật hắn căn bản không nhận biết người kia là ai.

Nhưng mà chỗ tốt của việc hắn và muội muội lớn lên giống nhau, chính là thân phận của hai người có thể tùy thời trao đổi.

Ninh Nghiệp nhanh chóng tiến vào nhân vật muội muội.

Triệu Minh Tuyên nhìn khuôn mặt hắn, vừa buồn lại vừa vui: “Ngày đó gặp nhau, ta liền cảm thấy cùng A Trạch chí khí hợp nhau. Ai ngờ đến… A Trạch lại là một giai nhân tiếu lệ! Thế gian có giai nhân như ngươi, ta tức khắc cảm thấy trước kia chính mình đã sống uổng phí.”

Ninh Nghiệp nhấp môi.

Hắn chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Đứng dậy, nghênh đón người xa lạ này ngồi xuống.

Hắn thở dài: “Giang hồ hiểm ác, thế đạo gian khổ, ta không thể không ra hạ sách này. Nhưng mà liên tục hai lần gặp gỡ huynh trưởng, cũng là có duyên. Không biết huynh trưởng xưng hô như thế nào?”

Hắn ân cần châm trà cho Triệu Minh Tuyên.

Triệu Minh Tuyên nói: “Ta tên là Triệu Minh Tuyên, A Trạch gọi ta ‘A Tuyên’ là được.”

Tay Ninh Nghiệp đang châm trà cứng đờ.

Hắn như suy tư gì.

Triệu Minh Tuyên… Không phải Vệ Vương sao?

A, có ý tứ.



Ninh Nghiệp đóng giả muội muội chính mình, trò chuyện vui vẻ với Triệu Minh Tuyên.

Nhưng Triệu Minh Tuyên có công vụ trong người, không thể tiếp tục trò chuyện cùng hắn ở chỗ này. Triệu Minh Tuyên lưu luyến, lúc đi thậm chí mời Ninh Nghiệp đồng hành cùng hắn.

Ninh Nghiệp lúc này đã có chủ ý của chính mình, tự nhiên mỉm cười từ chối, nhìn Vệ Vương rời đi.

Mà Vệ Vương vừa đi, Ninh Nghiệp liền tiếc nuối mà đi cáo biệt Càng Cơ.

Ninh Nghiệp nói chính mình nghĩ đến một cố nhân, có một số việc muốn làm, không thể theo Càng Cơ cùng nhau vào thành.

Càng Cơ mất mát, tặng muội muội mỹ mạo này một con ngựa, nhìn nàng cưỡi ngựa chạy vào phong trần.

Chợt vừa thấy… Ninh Nghiệp đi, cũng là hướng mà đội ngũ quân nhân trước đó rời đi?



Ninh Nghiệp là nghe Triệu Minh Tuyên nói muốn đi tìm Quốc sư.

Ninh Nghiệp giật mình, cũng sinh ra tâm tư, muốn tìm Quốc sư Lê Quốc.

Phụ vương hắn nhìn trúng Quốc sư đại nhân như vậy, hiện tại Vệ Vương cũng đang tìm Quốc sư… Nói không chừng Quốc sư thật sự có cái gì có thể giúp được bọn họ.



Mà Ninh Lộc cùng Quốc sư bên này.

Quốc sư lại bị bệnh, Ninh Lộc thật vất vả chờ đến người này rốt cuộc thanh tỉnh, nàng mới theo hắn gian nan vào thành.

Cũng may rốt cuộc Quốc sư đã có thể xuống giường, Ninh Lộc đi thăm hỏi hắn.

Vào thành, Ninh Lộc liền tính toán sau khi mượn một cái tín vật của vị Quốc sư này, sẽ tạm thời vứt bỏ hắn. Vị Quốc sư này bệnh tật cả ngày, cùng hắn lên đường, sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian của nàng chứ?

Ninh Lộc đang cân nhắc làm thế nào chào từ biệt Quốc sư.

Vào phòng, nàng ngửi được mùi hương thanh đạm, thấy hắn khoác áo ngồi ở phía trước cửa sổ, xem xét thư tín.

Ninh Lộc động dung.

Nàng vội vội vàng vàng đi qua, quỳ ở trước người hắn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, đau lòng nói: “Quốc sư, ngươi bệnh mới khỏi, sao lại còn bận rộn? Khổ ở thân ngươi, đau trong lòng ta. Ngươi phải điều dưỡng thân thể cho tốt rồi mới có thể làm lụng vất vả được.”

Tay Quốc sư bị nàng nắm, không thể giãy ra nổi.

Hắn vốn dĩ trầm tĩnh vô cùng ngồi đọc thư trong chốc lát, Ninh Lộc lỗ mãng hấp tấp lại đây tỏ lòng trung thành với hắn như vậy, khuôn mặt hắn tức khắc đỏ.

Lông mi hắn run rẩy, ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, hình như có chút hoang mang, lại có chút cảm động.

Hoang mang với nàng chẳng qua là diễn trò, quan tâm hắn như vậy làm cái gì, cảm động với nàng có lẽ là thật sự quan tâm hắn.

Một cái liếc mắt này của Quốc sư, sóng mắt như nước, óng ánh lập loè.

Trong lòng Ninh Lộc có tật nhảy bồm bộp, không dám đối diện với ánh mắt hắn.

Ánh mắt Ninh Lộc bay xa, tùy ý thoáng nhìn hướng thư tín, liếc đến nội dung, nàng lập tức ngơ ngẩn.

Ninh Lộc chỉ vào thư, run giọng hỏi: “Quốc sư, những lá thư này, đều là Quốc quân các nước chư hầu khắp nơi viết cho ngươi sao?”

Quốc sư nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Đôi mắt Ninh Lộc sáng lên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập chờ mong nói: “Vì sao bọn họ viết thư cho ngươi? Ngươi cùng bọn họ rất thân quen sao?”

Quốc sư thuận miệng đáp: “Có khi hỏi hiện tượng thiên văn, hỏi tương lai, hỏi quẻ tượng, bọn họ đều sẽ gửi thư. Thường xuyên qua lại nhiều, tự nhiên sẽ có chuyện để nói.”

Ánh mắt hắn vi diệu nhìn Ninh Lộc một cái.

Nói: “Hiện giờ Lê Quốc vong, bọn họ tự nhiên hy vọng ta tới thủ đô của bọn họ định cư.”

Ninh Lộc nghe được cảm xúc mênh mông.

Không thể tưởng được nhân mạch của Quốc sư rộng đến vậy!

Nàng muốn phục quốc, muốn xin giúp đỡ các nước chư hầu khác, nếu có Quốc sư dẫn tiến, hoặc là dứt khoát Quốc sư đứng ở cùng bên với nàng, phục quốc không phải đơn giản rất nhiều sao?

Quốc sư một bên tùy tay lật xem thư tín, một bên nhẹ giọng: “Thấy ngươi vội vàng mà đến, tựa hồ có chuyện muốn nói với ta, chẳng lẽ là ngươi tính từ biệt? Ta có một tín vật có thể đưa ngươi, ngày sau ngươi không cần lại đi theo ta. Dù sao ngươi còn trẻ, ta lại đã già rồi, không muốn chậm trễ ngươi.”

Ninh Lộc nắm tay hắn không bỏ.

Quốc sư: “…?”

Ninh Lộc động dung lại trách cứ: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Quốc sư ngơ ngẩn, nghĩ thầm hẳn là nàng xác thật vội vã rời đi mới đúng chứ.

Ninh Lộc lớn tiếng: “Một mảnh tâm ý của ta đối với Quốc sư, nhật nguyệt chứng giám, sinh tử bất hối! Quốc sư dù có đuổi ta đi, ta cũng không chịu đi!”

Quốc sư: “Ta…”

Nàng ôm tay hắn không bỏ: “Ta muốn cùng Quốc sư đại nhân đời đời kiếp kiếp ở bên nhau! Mặc dù đoạn cảm tình này không được trời đất chấp nhận, ta cũng không hối hận. Quốc sư đại nhân rõ ràng cũng yêu ta, vì sao luôn muốn đuổi ta đi?”

Sau khi phát biểu một phen ngôn luận, nàng cảm thấy chỉ có ngôn ngữ không có hành động, không đủ sức cuốn hút.

Vì thế Ninh Lộc nhìn xung quanh một cái, do dự một chút, lao về phía trước hôn một cái trên mặt Quốc sư.

Sắc mặt Quốc sư khẽ biến.

Quốc sư: “Ta…”

Không đợi hắn cự tuyệt, bước tiếp theo tiểu công chúa liền nghiêng người nhào lên, ôm thân mình hắn không bỏ.

Mặt nàng đỏ, diễn trò đến đặc biệt thật tình: “Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, ta phải cùng ngươi ở bên nhau.”

Quốc sư: “Ta…”

Ninh Lộc: “Ta không nghe ta không nghe! Ta biết ngươi khẳng định lại muốn tìm lấy cớ làm ta buông tha ngươi, rõ ràng yêu nhau, vì sao không thể ở bên nhau? Ngươi không thể cổ hủ như vậy nha.”

Quốc sư thở ra, gian nan nói: “Ngươi trước buông tha ta… Ta thở không nổi…”

Ngoài cửa đệ tử bưng trà đi đến, vào nhà nhìn đến Quốc sư bị Thất hoàng tử ôm không bỏ. Sắc mặt đệ tử cứng đờ, lại bưng trà yên lặng đi ra ngoài.

———————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hẳn là có thể nhìn ra, bởi vì trước khi vào giấc mơ này Bồ tiên sinh của chúng ta bị cảm mạo, nên Đại Quốc sư ở trong giác mộng này kỳ thật là vô cùng suy yếu an tĩnh. Đây cũng là một mặt của Bồ tiên sinh, hắn cũng có một mặt trầm tĩnh ôn nhu, cũng không phải vĩnh viễn đều chó như vậy ~~

U U và Bồ tiên sinh là ở một đống cảnh trong mơ, nội tâm không ngừng tới gần, không ngừng hiểu biết lẫn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện