Đường Sĩ Trạch gặp được Hứa Nhược Nhược trong hội nghị, khó tránh khỏi muốn hàn huyên một chút.

Bởi vì Hứa Nhược Nhược là đi theo Giám đốc tập đoàn Đường thị tới đây.

Giám đốc tập đoàn Đường thị nhìn đến thiếu gia nhà họ Đường thà rằng đi làm giám đốc ở công ty nhà người khác, cũng không chịu đi làm ở công ty nhà mình, tự nhiên muốn lại đây chào hỏi một cái. Lại nghe nói Hứa Nhược Nhược trước kia làm việc cho Đường Sĩ Trạch, giám đốc tập đoàn Đường thị khiến cho Hứa Nhược Nhược đi cùng Đường Sĩ Trạch kéo gần quan hệ, chính mình thì vội vàng xã giao với những ông chủ lớn khác.

So với nửa tháng trước Hứa Nhược Nhược gầy hơn nhiều, sắc mặt cũng tiều tụy tái nhợt rất nhiều. Cái này khiến cho cô ta tăng thêm nét đẹp mảnh khảnh, thoạt nhìn càng thêm nhu nhược đáng thương.

Mà Đường Sĩ Trạch hào hoa phong nhã, đối với biến hóa của cô ta lại thờ ơ.

Hứa Nhược Nhược đi theo phía sau anh, trong thanh âm đắng ngắt, lại mang theo một tia run rẩy cùng u oán: “Ông chủ, anh không thấy tôi có gì khác trước kia sao?”

Đường Sĩ Trạch liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Hứa Nhược Nhược ủy khuất cúi đầu, trong lòng oán Thư Dạ bất cận nhân tình*. Rõ ràng cô ta là do dì Trịnh sắp xếp vào Đường thị, Đường Nặc còn cho cô ta khối lượng công việc nặng như vậy. Cô ta ăn không ngon ngủ không tốt, nơi nào giống dáng vẻ của một tiểu thư thượng lưu? (*bất cận nhân tình: không thấu tình hợp lý, quá cứng nhắc, không linh động)

Sinh hoạt thượng lưu trong mộng tưởng của cô ta, vẫn chậm chạp không tới.

Dù sao Đường Sĩ Trạch cũng có quan hệ cấp trên cấp dưới với Hứa Nhược Nhược nên sẽ không hoàn toàn mặc kệ cô ta.

Cho nên sau khi Đường Sĩ Trạch nhìn Hứa Nhược Nhược liếc mắt một cái liền nói: “Giảm béo?”

Hứa Nhược Nhược: “…”

Ông chủ, trợn to mắt chó của anh nhìn kỹ xem, tôi đây là giảm béo được gầy thế này sao?!

Đường Sĩ Trạch mang theo ngữ khí lạnh lùng trào phúng nói: “Mỗi ngày U U cũng không ăn cơm giảm béo, tôi thấy cũng không khác cô là mấy. Những cô gái trẻ như các cô, thẩm mỹ thật đúng là hài hoà nhất trí.”

Hứa Nhược Nhược hoảng hốt: “…”

Sắc mặt cô ta càng trắng.

Anh còn gọi Hứa U là “U U”.

Mà nhất thời cô ta cũng không hiểu được là ông chủ đang châm chọc cô ta, hay là châm chọc Hứa U, hay là hợp lại cùng nhau châm chọc cả hai…

Đường Sĩ Trạch nói hai câu, liền muốn rời khỏi nơi này.

Hứa Nhược Nhược không cam lòng theo sau: “Ông chủ, tôi biết bởi vì trước kia U U là đại tiểu thư Hứa gia mà anh có rất nhiều bất mãn với tôi. Nhưng mà tôi cũng là người bị hại, tôi cũng không phải cố ý làm hại U U không nhà để về. Nếu ông chủ đau lòng U U, tôi có thể năn nỉ ba mẹ, để U U trở về…”

Đường Sĩ Trạch không có hứng thú với đề tài này, bước chân không ngừng, liền khoé mắt cũng không cho Hứa Nhược Nhược một cái. Anh trực tiếp ra khỏi phòng hội nghị, tính rời đi cùng thư ký.

Hứa Nhược Nhược còn theo đuôi phía sau anh lải nhải.

Đến chỗ ngoặt, thư ký Trương quay người lại, ngăn cản Hứa Nhược Nhược.

Thư ký Trương đồng tình nhìn Hứa Nhược Nhược, nói: “Hứa tiểu thư, bỏ đi, đừng đuổi theo nữa. Cô tốt xấu cũng đi theo Đường tiên sinh hai năm, sao vẫn không hiểu biết Đường tiên sinh của chúng ta? Anh ấy nhất không thích nghe người khác nhiều lời. Nếu không phải bởi vì cô làm việc tạm được, chỉ bằng trước kia cô nói chuyện vô nghĩa, khóc sướt mướt cả ngày, ông chủ đã sớm đuổi việc cô rồi.”

Hứa Nhược Nhược cắn môi.

Cô ta không cam lòng: “Nhưng mà tôi làm sai cái gì?”

Thư ký Trương vỗ vai cô ta: “Cô không sai, chỉ là có một số đàn ông, thật sự không thích phụ nữ lải nha lải nhải.”

Hứa Nhược Nhược: “…Tôi lải nha lải nhải?”

Thư ký Trương vội vàng: “Này không phải ý tứ của tôi! Là Đường tiên sinh nói!”

Hứa Nhược Nhược như phải chịu đả kích quá mạnh, cô ta che lại trái tim mãnh liệt nhảy gia tốc của mình ngả về phía sau, thân mình lắc lư như sắp ngã.

Sau khi trấn an Hứa Nhược Nhược, thư ký Trương vội vàng rời đi, ra bên ngoài ngồi trên xe. Chờ sau khi ông lên xe, Đường Sĩ Trạch cúi đầu xem di động mới phân phó tài xế: “Đi phố Đại học bên kia.”

Thư ký Trương sửng sốt, lật xem lịch trình: “Ông chủ, hình như chúng ta không có xã giao ở nơi đó. Kế tiếp chúng ta hẳn là đi nhà hàng Phù Dung…”

Đường Sĩ Trạch: “Tôi đi ăn cơm với vợ trước, đêm nay xã giao không quan trọng đến mức cần tôi trực tiếp tham dự, ông đi thay tôi.”

Thư ký Trương: “Vâng.”

Từ sau khi Đường Sĩ Trạch và Hứa U tốt lên, công tác trên người thư ký Trương lại đột nhiên tăng thêm rất nhiều, làm người phiền muộn.



Đường Sĩ Trạch rời đi không bao lâu, bởi vì thân thể không thoải mái, Hứa Nhược Nhược đỡ tường trở về phòng hội nghị, hướng ông chủ hiện tại của mình xin nghỉ.

Hứa Nhược Nhược tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Hứa gia, ai dám thật sự khó xử cô ta? Cô ta vừa xin nghỉ, mặt trên lập tức thả người.

Mà Hứa Nhược Nhược rời đi nơi này, nhìn đến tin tức bạn bè tụ hội trong di động, lại nghe nói Hứa U cũng có mặt.

Ánh mắt cô ta lập loè, tính toán qua đi một chuyến.

Đường Sĩ Trạch làm cô ta khó chịu, cô ta muốn đi làm Hứa U khó chịu.



Thời điểm Đường Sĩ Trạch đến phòng bọn họ, Hứa U còn đang sinh động như thật mà đếm trên đầu ngón tay kể câu chuyện tình yêu vườn trường lên xuống phập phồng kia —

“Tớ mới ra cổng trường lên một chiếc xe, đã bị đàn anh Đường thấy được. Anh ấy cho rằng tớ bị người bao, rất khinh bỉ tớ. Đó là lần đầu tiên chúng tớ gặp mặt.”

Đường Sĩ Trạch gõ gõ cửa, người trong phòng vội vàng nghe chuyện xưa, chỉ có một bạn nữ dù đang vô cùng bận rộn vẫn đứng lên mở cửa cho anh. Nhìn thấy ngoài cửa là Đường Sĩ Trạch, bạn nữ kinh ngạc há mồm, Đường Sĩ Trạch hướng cô ấy “suỵt” một tiếng. Ôm cánh tay đứng ở phía sau vợ trước đang mặt mày hớn hở của anh.

Các bạn học kinh hô: “Vừa gặp mặt đã hiểu lầm, quá kích thích!”

Hứa U gật đầu.

Cô lại nói: “Lúc sau đàn anh Đường xảy ra tai nạn xe cộ.”

Các bạn học: “…?”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Hứa U vỗ ngực: “Tớ không cẩn thận đâm.”

Biểu tình của Hứa U tỏ vẻ đau kịch liệt: “Cho nên tớ bị bắt đi chăm sóc đàn anh Đường, thường xuyên qua lại, liền quen nhau.”

Các bạn học cảm khái: “Cốt truyện này thật là lên xuống phập phồng.”

Ai nói không phải đâu.

Hứa U thổn thức gật đầu.

Đường Sĩ Trạch cười như không cười đứng ở phía sau cô.

Anh dám cam đoan, khi vào đại học, vợ trước của anh đang vì Cao Thạc than trời trách đất. Phỏng chừng chỉ mới nghe qua cái tên “Đường Sĩ Trạch” này, căn bản không quen biết Đường Sĩ Trạch người thật.

Chỉ bằng sức tưởng tượng này của Hứa U.

Vẽ truyện tranh cái gì chứ, dứt khoát đi làm biên kịch đi thôi.

Đường Sĩ Trạch kéo một cái ghế ra, ngồi ở bên cạnh Hứa U. Bạn học nam vây quanh bên cạnh Hứa U thấy có người cắm vào đây, vốn dĩ rất bất mãn muốn ngẩng đầu quát lớn. Vừa thấy đến Đường Sĩ Trạch, vị bạn học này tức khắc mặt bẹp thành cà tím. Đường Sĩ Trạch vẫy vẫy tay với cậu ra, ý bảo không cần quấy rầy vợ trước của anh kể chuyện xưa.

Xem người bên cạnh nghe chuyện xưa nhập diễn như vậy, chính Hứa U cũng đều phải bị tài hoa của chính mình thuyết phục:

U U quá tuyệt vời!

Hứa U tiếp tục: “Đúng lúc này, bên người đàn anh Đường xuất hiện đàn chị xinh đẹp khác, muốn tớ cóc ghẻ đừng ăn thịt thiên nga!”

Các bạn học: “…?”

Sao có thể nói Hứa đại tiểu thư như thế chứ!

Hứa U: “Tớ lập tức liền ném ra một khoản tiền lớn, doạ đàn chị kia tức phát khóc lên đi rồi!”

Các bạn học thở phào nhẹ nhõm.

Hứa U: “Nhưng mà tớ vừa quay đầu, liền nhìn đến sắc mặt đàn anh Đường xanh mét đứng ở phía sau tớ.”

Trái tim các bạn học lại lần nữa bị một bàn tay to vô hình bóp lấy, thở không nổi.

Hứa U: “Đàn anh Đường nói phẩm hạnh của tớ không tốt, cố ý khoe giàu, là người phụ nữ ác độc!”

Nghe một chút đây là tiếng người sao.

Các bạn học lòng đầy căm phẫn: “Đàn anh Đường sao có thể như vậy?”

Hứa U đang muốn trầm trọng gật đầu, lại nghe được một giọng nam lành lạnh bên tai: “Đàn anh Đường sao có thể như vậy?”

Hứa U: “…”

Cô lập tức liền nghe ra đây là giọng nói của chồng trước cô.

Cô không biết đã xảy ra cái gì, nhưng theo bản năng dù cứng đờ người rồi, cô vẫn duy trì mỉm cười nói nốt: “Tớ bị tức phát khóc. Anh Đường vừa thấy tớ khóc, liền luống cuống, nói tớ là cục cưng nhỏ, áo bông nhỏ của anh ấy, những lời anh ấy nói mới rồi là đùa tớ cho vui thôi. Từ đây về sau, anh ấy yêu chiều tớ tận trời.”

Các bạn học: “…?”

Trên mặt Hứa U mang theo tươi cười mộng ảo hạnh phúc: “Đây là câu chuyện tình yêu vườn trường lãng mạn của tớ với ông xã tớ.”

Các bạn học: “…?”

Từ từ.

Câu chuyện này có phải quá vớ vẩn rồi không?

Cái kia sau khi đàn anh Đường hiểu lầm Hứa U, chẳng lẽ Hứa U không nên có một hồi diễn “Cô vợ nhỏ bỏ trốn” “Em không cần em không cần” mới là bình thường sao?

Hứa U nào lo các bạn học nghĩ như thế nào đâu.

Cô nhanh chóng cắt đứt chuyện xưa vườn trường của chính mình, quay đầu ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn ngồi đang ở bên cạnh mình, lộ ra nụ cười kinh hỉ mà ngọt ngào: “Ông xã, anh tới khi nào? Vậy mà em không biết!”

Đường Sĩ Trạch nhẫn cười.

Anh lột vỏ quả quýt cho cô, đút đến bên miệng cô.

Anh dùng một loại ánh mắt sủng nịch trìu mến “Thật không có cách nào với em” che chở Hứa U, nói: “Quá yêu em. Họp xong liền tới đây tìm em, anh luôn luôn không muốn tách ra với em.”

Mặt Hứa U đỏ ửng, ra vẻ thẹn thùng.

Các bạn học chung quanh đã bị bọn họ khoe ân ái đến chấn kinh rồi.

Tình yêu dầu mỡ này.



Hứa U nghĩ cái hợp đồng “Tu dưỡng” kia thật là tuyệt với, Đường Sĩ Trạch vậy mà cũng chịu phối hợp với trò xiếc của cô diễn tiếp, làm cô thấy ngoài ý muốn.

Hiện tại toàn bộ bạn học cũ trong phòng đều cho rằng hai người bọn họ vô cùng ân ái, thường thường đưa tới ánh mắt hâm mộ.

Mọi người đều còn nhỏ tuổi, ít nhất người đã kết hôn trong căn phòng này, chỉ có mỗi Hứa U. Xem tiểu công chúa Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch điềm mỹ hạnh phúc như vậy, mọi người đều sinh ra ảo tưởng chờ mong đối với tình yêu.

Mà trong loại hoà thuận vui vẻ này, Hứa Nhược Nhược tới.

Hứa Nhược Nhược xuất hiện, Đường Sĩ Trạch liền thấy vợ trước bên cạnh anh không đổi sắc mặt ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế nghênh địch. Đường Sĩ Trạch cười nhạo một chút, anh xoa nhẹ một chút ở sau cổ Hứa U.

Hứa U cứng đờ, thu liễm thái độ của chính mình, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Cô biết anh không thích cô cứ nhìn chằm chằm Hứa Nhược Nhược.

Hứa Nhược Nhược xuất hiện, làm không khí giữa sân trở nên có chút cổ quái.

Bởi vì những người này đều biết, Hứa U không phải đại tiểu thư Hứa gia chân chính, Hứa Nhược Nhược mới là đại tiểu thư Hứa gia chân chính. Mà Hứa Nhược Nhược đến đây cũng không hề cô phụ sức tưởng tượng của mọi người, từ đầu tới đuôi cô ta mang một thân nữ trang chức nghiệp, trang sức túi xách đều là hàng hiệu đắt tiền mới ra.

So với khi đại học, Hứa Nhược Nhược hiện tại đã thật sự đã trở thành thiên nga trắng.

Mà Hứa U đối lập…

Mọi người nhìn lại: A.

Phong cách của Hứa U và Hứa Nhược Nhược không quá giống nhau.

Hứa U trang điểm đến trương dương tinh xảo, giống như những cô gái hot girl trên mạng xinh đẹp nổi tiếng, không có biến hóa gì với sở thích khi học đại học của cô. Cô ngồi ở bên người chồng mình, hoạt bát linh động, không giống vợ của kẻ có tiền, mà như là bị kẻ có tiền Đường Sĩ Trạch bao.

Các bạn học tự nhiên không biết, từ khi Hứa U và Đường Sĩ Trạch ly hôn, Hứa U liền thả bay chính mình, một đường hướng về phong cách mà mình chân chính thích chạy như điên mà đi, không cần suy xét đến mặt mũi của Đường Sĩ Trạch.

Hứa Nhược Nhược lần đầu tiên nhìn thấy khi chính mình lên sân khấu, Hứa U cư nhiên không tới nhằm vào mình, mà là ngoan ngoãn ngồi đó làm người trong suốt.

Cô ta vô cùng kinh ngạc.

Trước kia mỗi lần Hứa U ngoài cười nhưng trong không cười mà đến gần cô ta, là cô ta có thể bày ra bộ dáng ủy khuất như bị bắt nạt để dỗi trở về, hai người ngươi tới ta đi, minh tú ám xé*. Hứa Nhược Nhược vừa có thể bằng vào kỹ thuật diễn cao siêu, làm cho các bạn học biết được chính mình đã là đại tiểu thư Hứa gia chân chính, lại làm các bạn học biết, chính mình vẫn là đóa bạch liên hoa thuần khiết trong trong trắng trắng bị Hứa U chèn ép kia…

(*minh tú ám xé: trước mặt thì cười nói vui vẻ, sau lưng thì cắn xé, nói xấu, chơi đểu nhau, như kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm)

Nhưng mà Hứa U lại chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện với cô ta.

Hứa Nhược Nhược không phục.

Hứa Nhược Nhược kinh hỉ: “U U, cậu cũng tới à? Ba mẹ rất nhớ cậu, tốt xấu đã nuôi cậu nhiều năm như vậy, sao cậu chưa bao giờ về nhà ăn cơm chứ?”

Hứa U ngẩng đầu.

Cô làm ra vẻ áy náy che mặt: “Thực xin lỗi, Nhược Nhược, tớ thực xin lỗi cậu. Tớ thẹn với ba mẹ.”

Hứa Nhược Nhược: “…?”

Hứa U hổ thẹn nói: “Tớ đã nói không thiếu tiền, ba mẹ một hai phải trộm dúi tiền tiêu vặt cho tớ. Bọn họ sợ cậu biết sẽ buồn, nên bảo Tiểu Hàm trộm cho tớ. Là tớ thực xin lỗi cậu. Nhưng mà ba mẹ rất yêu cậu, cho nên mới không cho cậu biết. Nhược Nhược, cậu sẽ không trách ba mẹ chứ?”

Hứa Nhược Nhược: “…!”

Cô ta tươi cười miễn cưỡng, nhu nhu nhược nhược nói: “Đương nhiên sẽ không. Rõ ràng tớ là đại tiểu thư Hứa gia, ba mẹ lại vẫn đối với cậu…”

Hứa U hung hăng véo một cái ở trên đùi mình, cô run rẩy đứng lên, nước mắt lưng tròng.

Hứa U nói: “Tớ mất đi hết thảy, nhân mạch, tài nguyên, tài sản, tất cả đều cho cậu. Tớ sống hơn hai mươi năm, cái gì cũng chưa học được, thành một phế vật. Nhược Nhược, tớ thật sự hâm mộ cậu, tốt xấu gì cậu cũng có một chuyên môn…”

Hứa Nhược Nhược cắn răng.

Đây là cắm đao lẫn nhau đúng không?

Ngữ khí của Hứa Nhược Nhược hơi kích động, giống như là không cẩn thận nói lỡ miệng: “U U, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu cho tớ tài sản, bao hàm không ít nợ nần. Nhiều nợ như vậy chuyển đến trên người tớ, chẳng lẽ là tớ làm sai cái gì sao? Rõ ràng là cậu kinh doanh công ty không tốt…”

Hứa U trợn to mắt, lẩm bẩm: “Đó là ông nội để lại mà! Nhược Nhược cậu không yêu quý ông nội ruột của cậu sao!”

Hứa Nhược Nhược ngẩn ra.

Sau đó nuốt máu xuống ngực, cô ta giả bộ cười một cái: “Cho nên tớ chưa bao giờ trách cậu.”

Hứa U cảm động nói: “Nhược Nhược, cậu thật là chị em tốt của tớ.”

Hứa Nhược Nhược thâm tình nói: “U U, cậu cũng thế.”

Hứa Nhược Nhược giống như lúc này mới nhìn đến Đường Sĩ Trạch bên cạnh Hứa U.

Cô ta ngạc nhiên: “Ồ, U U, cậu mang theo cả chồng trước tới đây?”

Hứa U: “…”

Đường Sĩ Trạch Vẫn luôn xem diễn đến phát phiền: “…”

Các bạn học mới vừa rồi còn cảm thấy không khí vi diệu không dám mở miệng lúc này đồng thời trừng lớn mắt —

Cái gì?

Chồng trước?

Hứa U vẫn luôn gọi Đường Sĩ Trạch là “ông xã”, không phải đối phương vẫn trả lời rất thoải mái sao?



Hứa U cười gượng.

Hứa U cho Đường Sĩ Trạch một ánh mắt xin giúp đỡ.

Hứa U dùng ánh mắt cầu anh: Giúp em giải vây, muốn em làm gì cũng được!

Đường Sĩ Trạch sủng nịch cười với cô.

Cười đến da gà cô đều nổi lên.

Đường Sĩ Trạch mới gật gật đầu với các bạn chưa làm rõ được trạng huống cùng Hứa Nhược Nhược hơi có chút đắc ý trong phòng này.

Anh nói: “Đều là hiểu lầm.”

Mọi người: Hiểu lầm cái gì?

Một bạn học nam cẩn thận chứng thực: “Đường tiên sinh là nói anh và Hứa U không ly hôn, Nhược Nhược hiểu lầm?”

Trong lòng Hứa Nhược Nhược cười lạnh: Sao có thể hiểu lầm.

Tôi tận mắt nhìn thấy tình cảm của bọn họ tan vỡ.

Đường Sĩ Trạch quả nhiên lắc lắc đầu.

Đường Sĩ Trạch nói: “Mọi người có thể lý giải là, Quang Hòa muốn đưa ra thị trường (lên sàn cổ phiếu), nên tôi và U U cần lăng xê một chút. Mọi người ngầm hiểu là được, đừng truyền bá ra ngoài.”

Các bạn học mê hoặc: “Lăng xê cái gì?”

Đường Sĩ Trạch cũng chưa nghĩ ra.

Anh không chút để ý: “Chồng trước quốc dân cứng nhất?”

Các bạn học: “…”

Thần con mẹ nó chồng trước quốc dân!

HÌnh như không có cái danh hiệu này thì phải!

Đường Sĩ Trạch lấp kín bọn họ nói: “Cái này không quan trọng, bởi vì Quang Hòa đã đưa ra thị trường thành công, nên tôi và U U đã quyết định phục hôn.”

Hứa U ngồi ngốc bên cạnh: “A?”

Chồng trước của cô cho cô một nụ cười sủng ái: “Có phải không, U U?”

Làm trò trước mặt Hứa Nhược Nhược, làm trò trước nhiều bạn học như vậy.

Hứa U rặn ra một tia cười, cứng đờ lại ngọt ngào dựa vào trong lòng ngực Đường Sĩ Trạch, ngọt ngào lại thống khổ mà làm nũng: “A Trạch nói đúng, chúng tớ sắp phục hôn.”

Hứa Nhược Nhược không thể tin nổi.

Các bạn học: “…”

A, câu chuyện tình yêu lên xuống phập phồng này.

Tra tấn bọn họ suốt một buổi tối.



Các bạn học thần sắc hoảng hốt mà: “Chúc mừng chúc mừng.”

“Chúc mừng hai người không thay lòng đổi dạ, nở hoa lần thứ hai.”

Đường Sĩ Trạch lễ phép hồi phục: “Cảm ơn.”

Hứa U thống khổ phối hợp: “…Cảm ơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện