Trong hẻm nhỏ sơn đen, đám côn đồ cầm gậy gỗ vây quanh Đường Sĩ Trạch đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn vị Đường tiên sinh đang dựa tường gọi điện thoại này —

Một gậy đập xuống, anh bị đụng vào trêи tường, máu tươi theo trán cuồn cuộn chảy ròng xuống phía dưới.

Nhìn rất thấm người.

Nhưng còn chưa đủ trình độ thấm người bằng việc Đường tiên sinh một bên chảy máu một bên còn gọi điện thoại mắng thư ký.

Sau khi Đường Sĩ Trạch ngắt điện thoại của thư ký, nhìn về phía đám lưu manh này. Có lẽ là do bị ăn gậy một gậy mới rồi, làm ký ức anh có chút rối loạn, rất nhiều chuyện nghĩ không ra.

Nhưng mà Đường Sĩ Trạch không thèm để ý.

Nhìn đến đám lưu manh này cũng dám đánh mình, anh lau đi máu trêи trán, nhịn không được cười.

Đám lưu manh: “…?”

Trơ mắt nhìn vị Đường tiên sinh, tây trang giày da, mặt người dạ thú này từ tốn cởi áo khoác, đi về phía bọn họ.



Thật lâu sau, trong hẻm liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Đường Sĩ Trạch đi từ trong hẻm ra, áo sơmi hơi nhàu. Đi đến trước thùng rác, anh dứt khoát ném chiếc áo khoác tơ lụa cao cấp trong khuỷu tay vào trong, rồi mới đi về phía xe con đang ngừng ở phía ngoài cách đó hai con phố.

Hôm nay tâm tình Đường Sĩ Trạch không tốt, tới hẻm phố nhỏ hồi ức thời thơ ấu của chính mình, ai biết ở cái hẻm nhỏ đến camera theo dõi cũng không có này, lại bị người chặn lại.

Ngồi trêи xe, từ kính chiếu hậu tài xế quan sát Đường tiên sinh. Thấy trêи trán anh còn đang chảy máu, Đường Sĩ Trạch đang dùng khăn che lại, đồng thời đang tiếp nghe điện thoại.

Từ kính chiếu hậu xem, Đường Sĩ Trạch mới vừa bị đánh, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Ngồi ở ghế sau, anh cởi hai cúc áo trêи cùng của sơmi ra, hơi lộ ra phần ngực. Đường Sĩ Trạch thong thả ung dung xoa đôi tay vừa dùng để đánh nhau của mình, lau khô máu.

Đường Sĩ Trạch rất trẻ, mới có 27 tuổi. Tốt nghiệp thạc sĩ tài chính ở đại học Cambridge, tài sản trêи danh nghĩa trị giá 1 tỷ, đường cong ngũ quan cứng rắn, hình dáng sạch sẽ sắc nhọn, khí chất có chút thiên về phía… không phải người tốt.

Một thanh niên tài tuấn như vậy, bất hạnh chính là đã kết hôn.

May mắn chính là vừa mới làm xong thủ tục ly hôn.

Đường Sĩ Trạch đang nghe điện thoại, thanh âm thanh lãnh, không chút để ý: “Đúng, tra xem là ai nắm được lịch trình đi lại của tôi. Lại phái mấy chiếc xe tới đây, mang mấy gã lưu manh ở cái hẻm kia đi.”

Bên kia thư ký Trương lo lắng sốt ruột hỏi: “Cần báo cảnh sát không?”

Đường Sĩ Trạch cười.

Ôn hòa nói: “Báo cảnh sát cái gì. Chuyện nhỏ không đáng gì, báo cảnh sát không phải không thể muốn làm gì thì làm sao?”

Thư ký Trương: “…”

Thư ký Trương lòng còn sợ hãi: “Không nghĩ tới ngài lợi hại như vậy, nếu không phải ngài có thể đánh như vậy, khả năng liền có chuyện.”

Nếu ông chủ bị đánh phải nằm viện, Dư Nhược Nhược sẽ lại mỗi ngày khóc thảm thiết mà chạy hướng bệnh viện.

Thư ký Trương lại ngoài ý muốn: “Tôi không biết khi nào ông chủ từng học Tae Kwon Do?”

Đường Sĩ Trạch: “Chưa từng học. Chắc là thiên phú dị bẩm*.”

(*thiên phú dị bẩm: trời cho năng khiếu khác thường)

Thư ký Trương: “… Không hổ là ngài.”

Ông ta cười gượng chuyển đề tài: “Là thư ký Dư tra được nhật trình của ngài bị tiết lộ, thư ký Dư vừa rồi khóc lóc tới tìm tôi, cũng khóc nhoà cả lớp trang điểm mắt, hiển nhiên là thực lo lắng cho ngài.”

Thư ký Dư – Dư Nhược Nhược, mấy năm nay vẫn luôn quan tâm cẩn thận tỉ mỉ đến ông chủ. Vừa lúc ông chủ mới ly hôn, thư ký Trương liền tới thử Đường Sĩ Trạch, xem về sau nên đối mặt với đồng nghiệp như thế nào.

Đường Sĩ Trạch nghe được Dư Nhược Nhược khóc đến phấn mắt cũng nhoè, anh vừa lòng một gật đầu. Nói: “Loại hành vi cấp dưới quan tâm ông chủ này, là vô cùng đáng giá đề xướng. Để cô ta làm gương tốt, mở họp, cổ vũ toàn công ty học theo cô ta.”

Thư ký Trương hơi khựng lại: “… Học khóc như thế nào sao?”

Đường Sĩ Trạch: “Nếu không thì sao.”

Thư ký Trương: “…”

Ông chủ nói mát, ông ta thật là càng ngày càng khó lĩnh ngộ.

Nhưng ít nhất trong lòng cũng hiểu rõ, ông chủ không có một chút hứng thú nào đối với Dư tiểu thư. Ai, Dư tiểu thư quá nôn nóng. Đàn ông vừa ly hôn liền lao lên, xác thật không tốt lắm.

Tóm lại, sau khi thư ký Trương phái xe mang mấy gã lưu manh đánh ông chủ đi, liền quyết định tra xem là ai mướn người đánh ông chủ trước.

Thư ký Trương lại thật cẩn thận: “Hứa tiểu thư… Vợ trước của ngài đêm nay sinh nhật, ngài muốn nói gì không?”

Ở trong mắt thư ký Trương, ông chủ đột nhiên tới nơi từng sống khi còn nhỏ, chỉ sợ cũng là bị Hứa tiểu thư tổ chức tiệc sinh nhật không mời chồng trước là anh kϊƈɦ thích.

Trong lòng thư ký Trương nghĩ như vậy, ngoài miệng tự nhiên không dám nói.

Đường Sĩ Trạch ngẩn ra.

Sau đó hơi hơi gật đầu: “Ừm, chú đại diện tôi phát điện mừng, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ.”

Thư ký Trương: “… Chỉ phát điện mừng thôi?”

Đường Sĩ Trạch nhướn mày, tự phụ ngạo mạn nói: “Tiết kiệm năng lượng, đỡ mất công thu tiền nhiều quá, hai tay đều phải cứng.”

Thư ký Trương không còn lời gì để nói.



Bữa tiệc sinh nhật 24 tuổi của đại tiểu thư nhà họ Hứa – Hứa U, được cử hành ở một lâu đài cổ xưa ở nước Đức.

Vừa mới xong xuôi thủ tục ly hôn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Hứa U.

Mỗi một cô gái, trong lòng đều có một giấc mộng lâu đài cổ tích của công chúa. Nhưng mà những giấc mộng lâu đài cổ tích của người khác đều là chính chồng bọn họ đưa cho bọn họ, còn Hứa U lại là tự mình đưa chính mình. Yến hội sinh nhật của cô, căn bản không mời chồng trước tham gia.

Trước khi tiệc tối bắt đầu một giờ, Hứa U ở trong phòng hóa trang trang điểm.

Cô mặc một thân váy dài nạm đá xanh màu phấn trắng lộ lưng xẻ tà cao, phía sau lưng trơn bóng xinh đẹp cùng đôi chân dài thẳng tắp thon dài lộ ra, hiển lộ dáng người tuyệt đẹp của cô.

Tóc dài hơi cuốn rối tung, mũ miện khảm kim cương trêи tóc, năm chuyên viên trang điểm đỉnh cấp đảo quanh một mình Hứa U. Dưới bàn tay của họ, Hứa U tươi mát vũ mị, được trang điểm thành một đại mỹ nhân xinh đẹp, toả sáng động lòng người.

Nhóm chuyên viên trang điểm thay phiên lên sân khấu khen Hứa U nào là xinh đẹp, nào là làn da tươi tắn.

Hứa U tự phụ mỉm cười: “Cảm ơn.”

Cô mang một thân danh viện, khí chất tốt đẹp, nhìn thập phần cao quý. Vị công chúa nhỏ cao quý này thu được một tin nhắn di động, sau khi xem xong, sắc mặt cô hơi thay đổi.

(*danh viện: Danh viện thường dùng để chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách)

Nói một tiếng với nhóm chuyên viên trang điểm, Hứa U vẫn duy trì tư thế hoàn mỹ, ưu nhã mà đi khỏi phòng hóa trang. Đến trong một góc, Hứa U còn hữu hảo cười với những người đang thăm dò ngó nghiêng theo cô.

Sau đó tiếp điện thoại, mặt Hứa U liền trầm xuống: “Anh nói cái gì, Đường Sĩ Trạch không bị đánh ngất, còn mang hết người của anh đi?”

Hứa U: “Không phải tôi bảo các người trùm bao tải đánh anh ta sao!”

Bên kia cũng sắp khóc: “Ngài cũng chưa nói Đường tiên sinh có thể đánh như vậy mà, ngài không phải nói anh ta tay trói gà không chặt sao?”

Hứa U nhịn không được cười.

Cô ôn nhu nói: “Anh này, tôi và chồng trước kết hôn hai năm, bình quân ba tháng tôi có thể nhìn thấy anh ta một lần, tôi có thể hiểu được anh ta bao nhiêu? Sao anh có thể tin tưởng phán đoán của tôi về anh ta?”

Bên kia càng luống cuống: “Vậy bây giờ làm sao bây giờ Hứa tiểu thư? Anh ta có báo cảnh sát không?”

Hứa U trấn định nói: “Đừng hoảng hốt, bình tĩnh. Cái loại người mặt người dạ thú này, đều sẽ không báo cảnh sát, chờ xem anh ta liên hệ với anh như thế nào. Nếu anh ta đòi tiền, tôi bồi thường gấp đôi cho anh.”

Bên kia: “Nếu Đường tiên sinh muốn tìm tiểu thư tính sổ…”

Hứa U cười tủm tỉm: “Tôi ở nước ngoài. Tôi lại không về nước. Cách cả vạn cây số, nơi nào sẽ tìm tới tôi.”



Trận yến hội sinh nhật này, từ ba tháng trước Hứa U và khuê mật Quan Dĩnh đã tự mình lên kế hoạch. Quan Dĩnh xuất thân từ đại học kiến trúc, Hứa U thì học mỹ thuật, số lượng sáng tạo nghệ thuật không nhiều lắm của hai người, toàn hiến cho buổi yến hội sinh nhật 24 tuổi này của Hứa U.

Không có người đáng ghét tham gia, không phát thiệp mời cho người đáng ghét, buổi yến hội sinh nhật này, làm được sinh động.

Sau khi yến hội sinh nhật bắt đầu, giữa y hương tấn ảnh*, Hứa U nâng cốc chân dài, ưu nhã đi lại giữa đám người, hướng khách quý nói lời cảm ơn.

(*Y hương tấn ảnh: là một thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trêи người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)

Mọi người thấy cô khoe khoang như vậy rất tục khí*, nhưng mà Hứa U lại thích loại cảm giác này.

(*tục khí: dung tục, thô tục, không cao nhã)

Trêи đường, Hứa U gặp phải ba mẹ mình.

Ông Hứa và bà Hứa cũng chúc mừng Hứa U sinh nhật vui vẻ.

Hứa U cười khanh khách nói lời cảm ơn.

Ông Hứa nói: “U U, con lại lớn thêm một tuổi, ba mẹ cũng có quà tặng cho con.”

Khóe môi Hứa U ngậm cười, làm bộ làm tịch nói: “Đều là người một nhà, ba mẹ cũng không cần khách khí như vậy mà.”

Ông Hứa và bà Hứa liếc nhau, cười nói: “Cần chứ cần chứ.”

Ông Hứa móc một phong thư ra đưa cho Hứa U, nói: “Ba và mẹ con quyết định, tặng công ty lớn nhất nhà chúng ta cho con làm quà tặng sinh nhật.”

Hứa U kinh hỉ: “Thật sao?”

Ông Hứa nói: “Nhưng mà còn có một tin xấu.”

Hứa U nghi vấn ngẩng đầu.

Bà Hứa vẫn còn duy trì lễ phép tươi cười không chê vào đâu được, nhưng ông Hứa lại có chút ngượng ngùng: “Công ty này, đã mắc nợ hai năm, phía đối tác cùng cổ đông đã chạy một nửa, gần đây sắp phá sản.”

Hứa U: “… Ba mẹ đưa con một công ty sắp phá sản làm quà sinh nhật?”

Ông Hứa vội vàng bổ cứu: “Con lại không phải không biết nhà chúng ta không bằng trước kia! Hơn nữa công ty lớn như vậy, dù cho tuyên bố phá sản, sau khi trả nợ, con cũng có thể kiếm một khoản nhỏ mà.”

Hứa U: “Nhưng đây là công ty một tay ông nội kinh doanh đấy.”

Bà Hứa: “Nhưng mà nhà chúng ta lại không ai hiểu buôn bán. Các công ty khác đã sớm bán, tặng cái duy nhất còn không bán cho con, chẳng lẽ con không vui sao?”

Hứa U: “Tặng cho con, để con tuyên bố phá sản à?”

Bà Hứa: “Cũng không cần bi quan vậy. Mẹ nghe nói, tập đoàn Quang Hòa cảm thấy rất hứng thú với công ty này của con, muốn thu mua.”

Hứa U mở to hai mắt, lẩm bẩm: “Tập đoàn Quang Hòa? Là… công ty của Đường Sĩ Trạch?”

Ông Hứa nói: “Đúng vậy, đúng là chồng trước của con! Cậu ta có hứng thú với công ty này của nhà chúng ta, đang làm đánh giá muốn thu mua. Nhưng mà cậu ta ghét bỏ công ty của chúng ta không có lợi nhuận, áp giá rất thấp. Nhưng mà cũng may cậu ta là chồng trước của con, xem ở quan hệ này, ba cảm thấy sau khi con tuyên bố phá sản, hẳn là có thể vớt được nhiều tiền hơn đấy.”

Hứa U dựng ngón giữa với hai người bọn họ.

Ông Hứa và bà Hứa không vui nói: “Con, đứa nhỏ này! Chúng ta đây không phải còn đưa công ty cho con làm quà sao, con không muốn cũng không thể dựng ngón giữa chứ.”

Hứa U: “Con và hai người không giống nhau, con không muốn cứ thế bán đi giang sơn mà một tay ông nội đánh hạ được. Công ty này nếu đã cho con, con phải kinh doanh thật tốt! Đường Sĩ Trạch dám thu mua công ty của con ư, đồ súc sinh này!”

Ông Hứa: “U U, nhận mệnh đi. Ông nội đã chết, chồng trước không còn, công ty phá sản, con học lại là ngành mỹ thuật không dùng được, thu mua công ty vừa lúc là chồng trước của con… Bối cảnh của con chính là như vậy đấy.”

Bà Hứa: “Đúng vậy, đây chính là khởi đầu của nhân vật nữ xứng* ác độc sa đọa.”

(*nữ xứng: nữ phụ)

Ông Hứa: “Nhưng mà nhà chúng ta đã phá sản, không có tiền cho con sa đọa đâu.”

Hứa U: “…”

Cô tính toán về nước cứu vớt sự nghiệp của nhà mình.



Trung tâm tài chính quốc tế, tổng bộ tập đoàn Quang Hòa.

Dư Nhược Nhược đưa lên lên cấp trêи, xin nghỉ để xuất ngoại.

Trước khi cô ta ảm đạm thu thập đồ vật rời đi, nhóm nhân viên công ty vây quanh cô ta, lưu luyến: “Nhược Nhược, cô đừng đi mà. Ông chủ không thể rời khỏi cô được, không có cô ở, ông chủ phát giận cũng không có người dám tiếp đâu.”

“Ông chủ là thực sự thưởng thức Nhược Nhược.”

“Nghe nói ông chủ vừa ly hôn! Lúc này đúng là thời điểm ông chủ thương tâm, chị Nhược Nhược sao lại rời đi ở thời điểm này chứ?”

“Cô đi rồi, ông chủ khẳng định sẽ tìm cô đấy.”

Dư Nhược Nhược bị các cô ấy nói được lâng lâng, đỏ má. Cô ta vào Quang Hòa đã ba năm, một đường lên chức, làm đến thư ký của ông chủ. Đối với Đường Sĩ Trạch, đối với công ty, cô ta tự nhận là không thể bắt bẻ được.

Nhưng mà Đường Sĩ Trạch ly hôn, nói không chừng vợ trước của anh lại cho rằng cô và ông chủ có gì không rõ ràng. Khi Dư Nhược Nhược quan tâm ông chủ, lại bị Đường Sĩ Trạch mắng cho một trận.

Dư Nhược Nhược vì tị hiềm, cũng vì rời đi người đàn ông làm cô ta thương tâm này, liền quyết định xuất ngoại.

Dư Nhược Nhược đi rồi, Đường Sĩ Trạch bên này tự nhiên có người báo cáo.

Thư ký Trương hỏi: “Tiểu Dư vẫn còn quá tuổi trẻ, ha ha.”

Đường Sĩ Trạch liếc nhìn ông ta một cái.

Thư ký Trương hỏi: “Không bằng ông chủ phái xe đi sân bay chặn người, đón người trở về, an ủi một chút?”

Đường Sĩ Trạch: “Không cần.”



Dư Nhược Nhược buồn bã mất mát ngồi ở phong chờ máy bay, nhìn ảnh người đàn ông trêи màn hình điện thoại trong tay mình xuất thần.

Đây là cô chụp trộm sườn mặt Đường tiên sinh khi mở họp.

Đẹp đến toả ra hào quang.

Cô ta trộm dùng ảnh màn hình này đã một năm, Đường tiên sinh trước nay chưa từng nói gì. Có lẽ Đường tiên sinh cũng có cảm giác với cô ta nhỉ? Nếu không phải vợ trước của anh ấy…

Dư Nhược Nhược đang nghĩ ngợi, Đường Sĩ Trạch gọi điện thoại tới dọa cô ta nhảy dựng.

Cô ta luống cuống tay chân tiếp điện thoại, kinh hỉ lại đỏ mắt: “Ông chủ…”

Đường Sĩ Trạch lạnh như băng: “Không muốn làm việc thì từ chức! Chơi cái trò gì? Đây là vu hồi* từ chức à?”

(*vu hồi: chiến thuật quân sự, đi 1 rồi lại vòng lại, ý chỉ giả vở bỏ đi nhưng lại quay lại)

Dư Nhược Nhược: “Không không không không phải…”

Đường Sĩ Trạch: “Chê tiền lương thấp quá? Có công ty khác đào cô?”

Dư Nhược Nhược luôn mãi phủ nhận.

Trong điện thoại Đường Sĩ Trạch mắng cô ta nguyên một phút.

Trái tim Dư Nhược Nhược cũng bị mắng đến lạnh thấu. Cô ta cư nhiên còn hy vọng xa vời người đàn ông này tới đón cô ta trở về… Người ta lại trực tiếp mắng cho cô ta một trận.

Mắng cô không làm việc cho tốt.

Cuối cùng Đường Sĩ Trạch không kiên nhẫn: “Cho nên cô xuất ngoại rốt cuộc là thế nào? Không có lý do chính đáng thì từ chức đi.”

Dư Nhược Nhược nhẫn nhục chịu đựng, nơm nớp lo sợ trả lời: “Tôi muốn tìm hiểu thân thế mơ hồ của mình, tôi muốn tìm cha mẹ của mình. Bởi vì đã tìm được một ít manh mối, nên tôi mới có chút vội vã.”

Đường Sĩ Trạch vô cùng lễ phép tán đồng: “Cô chậm rãi tìm đi.”

Lại bổ sung: “Chuẩn bị trước báo cáo từ chức đi, vạn nhất thì sao?”

Dư Nhược Nhược đỏ vành mắt, hàm chứa nước mắt đăng ký lên máy bay.



Hứa U về nước.

Áo khoác tua màu trắng, phối hợp váy xếp ly đua trăm sắc, lại thêm một đôi bốt cao gót cao cổ. Từ trêи xuống dưới, vừa xinh đẹp, toả sáng, lại khí khái.

Khi cô đến dưới lầu trung tâm tài chính quốc tế, liền hấp dẫn lực chú ý của nhân viên tập đoàn Quang Hòa ra vào làm việc.

Thời điểm xe tiến vào bãi đậu xe, cách cửa kính, Đường Sĩ Trạch liền nhìn đến Hứa U vênh váo tự đắc đi qua cửa xoay.

Tay anh cọ qua cằm, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Tài xế và thư ký Trương ngồi cùng xe theo tầm mắt anh nhìn lại.

Đường Sĩ Trạch gật đầu: “Cô gái này rất xinh đẹp, có điểm quen mắt.”

Thư ký Trương tâm tình phức tạp nói: “… Đây là vợ trước của ngài, ngài đương nhiên cảm thấy quen mắt.”

Đường Sĩ Trạch giật mình một chút, nói: “À, đã lâu không gặp, thiếu chút nữa đã quên.”

Thư ký Trương:… Không phải thiếu chút nữa đã quên, anh là hoàn toàn đã quên đi!

Đường Sĩ Trạch từ thang máy đi ra, thư ký Trương còn có công tác phải xử lý ở dưới. Đường Sĩ Trạch cũng đang nghe điện thoại, sau khi ra khỏi thang máy anh nghiêng mặt đi, quay về phía cửa sổ sát đất nói chuyện.

Hứa U muốn vào “Tập đoàn Quang Hòa” nhưng không vào được, bị ngăn ở ngoài cửa, hai mắt cô đảo qua, nhìn đến một người đàn ông tây trang giày da cao gầy đứng ở sau sô pha tiếp khách đang nghiêng người gọi điện thoại.

Hứa tiểu thư đeo kính đi qua.

Sau khi người nọ ngắt điện thoại, cô mỉm cười khách khí nói: “Tiên sinh, xin chào, tôi muốn tìm Đường Sĩ Trạch CEO của công ty anh nói chút chuyện. Tôi thật là vợ trước của anh ta, nhưng mà bởi vì sau khi ly hôn tôi kéo đen* anh ta, nên không tìm được phương thức liên hệ. Tiên sinh có thể giúp tôi tìm anh ta không?”

(*kéo đen: cho số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội và danh sách đen hay danh sách chặn)

Đường Sĩ Trạch xoay người lại.

Cùng Hứa U nhìn nhau.

Anh nho nhã lễ độ, khách khách khí khí nói: “Tôi chính là Đường Sĩ Trạch cô muốn tìm.”

Hứa U: “…”

Hứa U trấn định nói: “A, Đường tiên sinh càng ngày càng đẹp. Ba tháng không gặp, em gần như không nhận ra Đường tiên sinh nữa.”

Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Không có gì, vừa rồi anh cũng không nhận ra em. Chuyện nhỏ mà thôi.”

Thư ký Trương lên lầu, nhìn đến đôi chồng trước vợ trước này đứng ở trước cửa sổ sát đất hàn huyên.

Hứa U: “Tâm sự một chút?”

Đường Sĩ Trạch kinh ngạc: “Anh và em có thể nói cái gì?”

Hứa U trầm mặc.

Đúng vậy, trừ bỏ quan hệ trêи giường, cô và Đường Sĩ Trạch thật đúng là không có lời nào để nói. Muốn nói chuyện anh ta thu mua công ty của cô, nhưng cũng không thể vừa bắt đầu đã khí thế bức người đi? Dù sao cũng phải nói điểm tình cũ chứ? Cô cũng không thể nói với Đường Sĩ Trạch —

“Một pháo* cuối cùng trước khi hai ta ly hôn, anh vừa lòng không?”

(*pháo: chuyện ấy ấy ấy)

Hứa U: “Không bằng chồng trước anh mở đề tài?”

Đường Sĩ Trạch cũng trầm mặc.

Thư ký Trương nghẹn một hơi không lên được: … Hai người song song trầm mặc sao! Đây là quan hệ vợ chồng trước kỳ ba đến mức nào đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện