Lương phu nhân hao tổn tâm huyết vì nhân duyên của nữ nhi.
Chỗ ở của thư sinh Nguyên Hoài An trong Lộc phủ, được Lương phu nhân sắp xếp cạnh sân của Lộc U.
Đây là để cho hai người thuận tiện “tư thông”.
Đến cả nha hoàn bên cạnh Lộc U, cũng bị Lương phu nhân cố ý “dặn dò”.
Lương phu nhân còn tìm Thất tiểu thư Lộc Trạch đến làm thuyết khách, không tin lần hôn nhân này của nữ nhi vẫn thất bại được.
—
Mà về phía Nguyên Hoài An, ở cạnh sân Đại tiểu thư Lộc gia, hắn cũng rất là trằn trọc.
Từ nam tử Lộc gia nghe nói, thì ra nữ tử mà mình thầm thương là Thất tiểu thư Lộc gia Lộc Trạch.
Mà thời gian gần đây, Thất tiểu thư Lộc Trạch cùng Đại tiểu thư Lộc U lại như hình với bóng.
Nguyên Hoài An ở cạnh Đại tiểu thư, kỳ thật có xác suất rất lớn có thể thường xuyên nhìn đến Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Nguyên Hoài An nhẹ thở ra.
Hắn thích Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Trong cổ chùa hoa hạnh rụng đầy, hắn thấy vị tiểu thư kia một mình dựa bên lan can, váy áo tung bay. Vóc người tiểu thư cao gầy, hoàn toàn không giống những nữ tử bình thường; khí chất lại như hoa lan trong núi thẳm, cao ngạo thoát tục. Làm người vừa nhìn không thể rời mắt được.
Vốn dĩ Nguyên Hoài An còn nghĩ, nếu nàng này là Đại tiểu thư Lộc gia, chính mình hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cầu thú.
Mà nay phát hiện nàng chỉ là thứ nữ, xem ra khả năng có thể hướng Lộc gia cầu thú thành công lớn hơn rất nhiều.
Chỉ cần chính mình trúng Trạng Nguyên, nói không chừng Lộc gia có thể đồng ý cho mình cầu thú Thất tiểu thư.
Vì kế này, trong khoảng thời gian ở nhờ Lộc gia, hy vọng Thất tiểu thư có thể có ấn tượng tốt với mình.
Mà muốn cho Thất tiểu thư có ấn tượng tốt với mình, thì phải động não trên người Đại tiểu thư Lộc U không quen biết gì chỉ cách một bức tường với Nguyên Hoài An.
Đúng vậy, Lộc Đại tiểu thư sống trong nhung lụa, nàng khẳng định không để bụng những thứ tầm thường.
Nàng sẽ thích cái gì nhỉ? —
Sáng sớm, chim hót pi pi.
Lộc U tinh thần thoải mái, duỗi người, phe phẩy cây quạt nhàn nhã ngồi trong sân, xem bọn nha hoàn cho chim cho cá ăn.
Đêm qua lão công Lộc Trạch của nàng không qua đêm ở nơi này, làm nàng được ngủ một giấc ngon lành.
Dù sao cũng là văn trạch đấu.
Lộc U là một Đại tiểu thư cả ngày bị nhốt trong nhà cũng không có thuốc tránh thai bên người.
Cũng sợ làm nhiều sẽ mang thai.
Việc thất trinh được Lương phu nhân hỗ trợ giấu giếm, nhưng nếu là mang thai, sẽ thành “niềm vui” lớn.
Nhưng mà sáng tinh mơ, Lộc U chống cằm vỗ quạt, đang tự hỏi sau khi trở lại hiện thực, hai người gỡ chip ra, muốn lập tức chuẩn bị để sinh em bé hay không.
Nàng mới 25, còn nhỏ mà. Nơi phồn hoa này nàng còn chưa chơi đủ, nếu không phải Bồ Sĩ Trạch, nàng cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, càng không nghĩ đến sinh em bé.
Nhưng mà Lộc đại tiểu thư lại rất tò mò em bé của nàng và Bồ tiên sinh sẽ như thế nào…
Lúc Lộc Đại tiểu thư đang suy nghĩ nhẹ nhàng trong đầu, lại nghe được hai tiếng “Gâu gâu” nhỏ bé yếu ớt.
Lộc U sửng sốt, tỉnh táo lại, nghe được mấy tiếng “Gâu gâu” liên tiếp.
Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy ở dưới cây mây trong sân dưới góc tường, một con chó xồm toàn thân tuyết trắng chui ra.
Vật nhỏ này chui ra từ dưới cây mây, dưới bóng râm, chỉ có một mẩu tuyết trắng là nó, giống như một vốc tuyết. Con chó nhỏ dẫm chân lộc cộc chui ra, rũ tung lông tóc dính đất trên người, lông tóc như lụa dầy dặn tràn đầy cả người, trở lại trắng nõn.
Chó xồm trợn to đôi mắt đen quay tròn, thấy được tiểu cô nương trừng đôi mắt so với nó còn tròn hơn.
Con chó con lui về sau một bước, rồi lại hướng về phía Lộc U: “Gâu gâu!”
Lộc U kinh ngạc!
Quyển trạch đấu này, lại có người nuôi chó!
Nuôi một con chó con đáng yêu xinh đẹp đến vậy!
Lộc U không khống chế được chính mình.
Bọn nha hoàn đều đang bận rộn, Lộc U ném cây quạt sang bên, liền đi qua muốn xem con chó nhỏ. Chó con nhìn đến Lộc U lại đây, lập tức quay đầu, chạy từng bước ngắn nhỏ ra ngoài.
Lộc U sao chịu để nó chạy, liền đuổi theo nó ra ngoài.
Ra khỏi sân.
Lộc U nhìn đến chó con tự giấu mình ở sau một đoạn cọc gỗ, làm bộ làm tịch giống như muốn ngụy trang nó không ở đó. Lộc U nhịn cười, nghĩ thầm toàn thân nó trắng như vậy, trốn ở trong tuyết còn có thể che lấp, tránh sau thanh đầu gỗ thì có thể ngăn được cái gì?
Nàng khom người ôm chó con vào trong lòng ngực, hung hăng xoa nhẹ một phen, lộ ra tươi cười.
Chó con kinh hoảng: “Gâu gâu gâu!”
Lộc U cười tủm tỉm: “Chó con thúi, muốn trốn đi đâu? Ai nuôi ngươi hả? Tới đây chơi với ta được không?”
Nàng cúi đầu liền hôn một cái lên mũi chó con, đôi mắt cong như trăng non, sóng nước nhộn nhạo.
Bỗng thanh âm Nguyên Hoài An từ xa đến gần: “Tuyết đoàn! Tuyết đoàn, ngươi chạy đi đâu rồi?”
Lộc U ôm chó không chịu thả ra, nàng kinh ngạc ngửa đầu, nhìn đến thư sinh kia dọc theo đường mòn tìm tới.
Kỳ thật Nguyên Hoài An là một nam chủ không tồi.
Có tài có mạo, rất tôn trọng nữ chủ, còn có điểm hơi phúc hắc*.
(*phúc hắc: bụng dạ đen tối, chỉ người tỏ vẻ hiền lành, lương thiện, vô hại nhưng lại làm những chuyện kinh khủng, đen tối, có hơi độc ác.)
Vết nhơ của hắn, chỉ là thân thế thiếu một chút, thời điểm ở Lộc gia từng khó kìm lòng nổi mà tư thông với Đại tiểu thư Lộc gia.
Cũng may hắn cưới nữ chủ, không tạo thành thương tổn cho danh dự của Đại tiểu thư Lộc gia.
Mà nay, hiển nhiên là Nguyên Hoài An tới tìm chó của hắn.
Lộc U do dự, vẫn là không bỏ được buông chó ra để đi trốn ngoại nam. Bởi nàng hiểu em họ của mình, phẩm tính của nam chủ Nguyên Hoài An rất tốt.
Giống loại người như nữ chủ Vân Diễn Nhi trong “Kiếm Minh Thiên Sơn”, sẽ không khiến người phải đề phòng.
Nguyên Hoài An thấy Lộc U ôm chó của hắn.
Trong lòng Nguyên Hoài An cười, nghĩ thầm quả nhiên, tiểu cô nương là thích loại sủng vật nhỏ đáng yêu như thế này. Nguyên Hoài An không cam đoan người trong lòng hắn là Lộc Trạch thích loại sủng vật nhỏ này, bởi người trong lòng hắn nhìn qua chính là băng sơn mỹ nhân; nhưng tiểu cô nương đáng yêu như Lộc U, tất nhiên là sẽ thích.
Không uổng phí hắn cố ý tìm bằng hữu của mình mượn con chó con này.
Nguyên Hoài An hành lễ với Lộc U: “Quấy rầy tiểu thư.”
Lộc U ôm chó xồm đứng lên, hỏi: “Ngươi nuôi à?”
Nguyên Hoài An lễ phép mỉm cười: “Bằng hữu của tiểu sinh tạm thời ra xa nhà, nhờ tiểu sinh chăm sóc cho chó con nhà hắn. Mới vừa rồi chỉ chớp mắt không thấy, Tuyết đoàn đã chạy mất. Cũng may có Lộc tiểu thư hỗ trợ, bằng không tiểu sinh phải thẹn với sự nhờ cậy của bằng hữu.”
Lộc U gật đầu.
Tay Lộc U vuốt ve chó con, chậm rì rì nói: “Ngươi tới Kinh Thành, không phải đi thi sao? Ngươi đọc sách cả ngày, còn có rảnh nuôi chó?”
Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn Nguyên Hoài An, cánh tay nâng chó con, gắt gao hướng vào phía trong, không có ý đưa chó ra.
Nguyên Hoài An nhìn.
Muốn cười.
Biết vị Đại tiểu thư này nỗ lực làm ra bộ dáng nhàn nhã, kỳ thật là động tâm với chó của hắn, không muốn trả lại cho hắn.
Nếu Đại tiểu thư giúp hắn nuôi chó hai ngày, Nguyên Hoài An liền có thể tìm lấy cớ tới đây thăm chó của hắn, nói không chừng sẽ có thể ngẫu nhiên gặp được Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Nguyên Hoài An cười nói: “Tiểu sinh xác thật bận rộn việc học, không biết Đại tiểu thư có thể giúp tiểu sinh chiếu cố Tuyết đoàn hai ngày không?”
Lộc U lộ ra tươi cười.
Nàng đang muốn đồng ý, ánh mắt lại đột nhiên vi diệu biến đổi.
Lộc U thấy được Lộc Trạch phía sau Nguyên Hoài An.
Đi theo phía sau Lộc Trạch là nha hoàn, mà hắn chậm rì rì dựa vào trên cây, nhìn bên này.
Lộc U liền không đổi sắc mặt, đưa chó con trong lòng ngực cho Nguyên Hoài An: “Thực ra cũng không cần. Ta sợ nó gặp rắc rối.”
Nguyên Hoài An ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Lộc U: “…”
Hắn tính sai ý tứ trong ánh mắt chờ mong mới vừa rồi của Lộc U?
Lộc U nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hiên ngang lẫm liệt: “Nguyên công tử khả năng không biết, ta có thể chất hết sức đặc biệt. Thông thường ta nuôi con gì, ta kết giao cùng người nào, sủng vật ta nuôi khẳng định sẽ gặp rắc rối, người ta kết giao khẳng định sẽ gây phiền toái cho ta. Ta luôn phải đuổi theo bận rộn thu thập phiền toái cho sủng vật của ta, sau đó lại gây ra hoạ lớn hơn nữa.”
Trong lòng nàng đang làm ngoáo ộp.
Phỉ nhổ nói đây là thể chất của nữ chủ.
Nữ chủ đi đến chỗ nào, chuyện phiền toái sẽ theo tới chỗ đó.
Lộc U dời ánh mắt khỏi con chó nhỏ, chịu đựng không tha nói: “Cho nên con chó này, ta không thể nuôi.”
Nguyên Hoài An trăm triệu không nghĩ tới bước đầu tiên công lược Đại tiểu thư Lộc gia của mình lại mất đi hiệu lực.
Nguyên Hoài An ngơ ngác tiếp nhận chó con của mình, khi hắn đang mê võng, chợt phát hiện đôi mắt Lộc U bay về phía sau hắn. Nguyên Hoài An quay đầu lại, đôi mắt hơi sáng lên, thấy được Lộc Trạch từ đằng sau đi tới.
Thùng, thùng, thùng!
Nguyên Hoài An nháy mắt nghe được tiếng tim đập như sấm của chính mình.
Hắn vô cùng kinh hỉ, nghĩ thầm quả nhiên Đại tiểu thư và Thất tiểu thư quan hệ tốt, là thật sự! Chính mình mới lần đầu tiên nghĩ cách tìm Đại tiểu thư, đã gặp được Thất tiểu thư!
Thất tiểu thư quả thực rất đẹp.
Nguyên Hoài An hoảng loạn lại bình tĩnh hành lễ với Lộc Trạch: “Thất tiểu thư.”
Nguyên bản dựa theo lễ nghĩa, Lộc Trạch là nữ nhi gia, hẳn là nên hướng Nguyên Hoài An đáp lễ.
Nhưng mà Lộc Trạch lại mặt vô biểu tình đi qua.
Không coi ai ra gì.
Đúng lý hợp tình.
Một chút ý tứ hành lễ cũng không có.
Lộc U nghĩ thầm: Lão cẩu bức* này, không bị người đánh chết, thật là vạn hạnh.
(*cẩu bức: nói về người thích làm ra vẻ, giả vờ giả vịt để thể hiện khí chất, hình tượng đặc biệt, phần lớn là ra vẻ giàu sang, cao ngạo, lạnh lùng)
Nguyên Hoài An nghĩ thầm: Thất tiểu thư thực sự có cá tính, quả nhiên không giống với nữ tử tầm thường.
Khi Nguyên Hoài An tim đập nổ lớn, thấy Lộc Trạch ngừng ở trước người hắn. Trong tầm mắt rũ xuống của Nguyên Hoài An, nhìn đến một bàn tay thon dài xinh đẹp vươn tới, sờ soạng chó con hắn ôm trong lòng ngực.
Thanh âm Lộc Trạch lười mà thấp: “Thích à?”
Nguyên Hoài An ngơ ngác đỏ mặt trả lời: “Thích.”
Cùng thời gian, thanh âm Lộc U giòn giòn: “Thích!”
Nguyên Hoài An: “…”
Lộc U: “…”
Nguyên Hoài An ngẩng đầu, thấy Lộc U trừng mắt hắn.
Còn Lộc Trạch lại là ngẩn ra một cái, nhìn về phía hắn.
Lộc U nói: “Thất muội muội hỏi ta, không phải ngươi. Ngươi đáp lại cái gì?”
Nguyên Hoài An đỏ mặt lên, cúi đầu: “Tiểu sinh đường đột.”
Chỉ là người trong lòng mở miệng, lần đầu tiên hắn nghe được thanh âm của người trong lòng, khó kìm lòng nổi, nhịn không được đáp lại mà thôi.
Trong lòng Nguyên Hoài An lâng lâng.
Nghĩ thầm đến thanh âm của Thất tiểu thư cũng không giống các tiểu cô nương tầm thường.
Thanh âm của tiểu cô nương bình thường đều khá sắc nhọn, thanh âm của Thất tiểu thư lại rất thấp, giống như cách một tầng sa.
Trong lòng Nguyên Hoài An đang loạn cào cào, lại đối diện ánh mắt của Lộc Trạch.
Lộc Trạch như suy tư gì mà nhìn hắn.
Không biết vì cái gì Thất tiểu thư nhìn chính mình, Nguyên Hoài An chỉ đành nỗ lực giữ bình tĩnh. Lại thấy Lộc Trạch cười một cái với hắn.
Tiếng tim đập của Nguyên Hoài An lớn đến mức hắn không nghe được những thanh âm khác.
May mắn Lộc Trạch đã thu hồi ánh mắt tìm kiếm.
Lộc Trạch quay đầu, dịu dàng nói với Lộc U: “Nếu đại tỷ tỷ thích con chó này, cứ nuôi đi, ta lại chưa nói không cho ngươi nuôi.”
Lộc U nói: “Vậy không được. Ta không thể nuôi chó. Ta đã nuôi một con rồi, lại nuôi nữa, sợ con chó trước sẽ ghen.”
Lộc Trạch híp mắt lại.
Hắn nói: “Mắng ta à?”
Hắn nói: “Lại mắng ta, sẽ nhổ sạch lông lộc của ngươi, ném vào trong nồi hầm thịt ăn.”
Lộc U: “…”
Đây vẫn là tiếng người sao!
Lộc Trạch và Lộc U đấu võ mồm, kỳ thật Nguyên Hoài An đều không nghe hiểu hai tỷ muội này đang nói cái gì.
Trong lòng Nguyên Hoài An chỉ tự an ủi nghĩ: Xem ra quả nhiên quan hệ của hai vị tiểu thư này rất tốt, ta không tính sai.
Sau khi Lộc U nói vài câu khoé miệng với Lộc Trạch, quan sát Lộc Trạch: “Ngươi thật sự không phải không vui, đồng ý cho ta nhận lễ vật của người khác?”
Khóe môi Lộc Trạch hơi nhếch lên.
Hắn không chút để ý: “Ta tức giận với một con súc sinh làm gì.”
Chó con sinh cơ bừng bừng, lập tức: “Gâu gâu gâu!”
Lão cẩu bức loạn mắng chó con!
—
Chó con của Nguyên Hoài An, vẫn được nhận lấy.
Còn được đến hiệu quả rất tốt.
Hắn gặp được người trong lòng mình.
Nguyên Hoài An cơ hồ là bay lên rời đi.
Trong lòng vui sướng: Nàng nhất định là cũng có tình cảm với ta.
Nàng còn cười với ta…
Băng tuyết mỹ nhân cười với ta, không phải là thể hiện hai người chúng ta tình đầu ý hợp sao?
Đây là bí mật nhỏ không cần phải nói ra.
—
Lúc sau nhờ con chó con này, Nguyên Hoài An thường xuyên gặp mặt Đại tiểu thư Lộc U.
Mà mỗi một lần, đều có thể nhìn đến Thất tiểu thư.
Nguyên Hoài An tương đương với thường xuyên nhìn đến Thất tiểu thư.
Hơn nữa Lộc Trạch cũng không phải giống như bề ngoài nhìn qua người sống chớ gần của hắn.
Nguyên Hoài An phát hiện quan hệ của Đại tiểu thư và Thất tiểu thư quả thực rất rất tốt, hai người này ở bên nhau cả ngày.
Trên người Lộc Trạch có rất nhiều chỗ không giống các nữ tử bình thường, có rất nhiều điểm thú vị.
Tỷ như Lộc Trạch thích uống rượu, lúc không có việc gì làm có thể cầm chén rượu uống một buổi trưa, cũng không thấy say; Lộc Trạch không hay cười, thái độ cũng thông thường khá tản mạn, nhưng lại có thể dễ dàng chọc Lộc U cười; tính cách của Lộc Trạch, có đôi khi thực… dễ giận.
Nhưng mà như vậy quá đáng yêu!
Dần dần, Lộc Trạch cũng không hề không phản ứng Nguyên Hoài An như trước.
Có đôi khi Lộc U vội vàng chơi với chó, chính là Lộc Trạch ngồi nói chuyện phiếm với Nguyên Hoài An.
Lộc Trạch càng ngày càng thường xuyên cười với Nguyên Hoài An.
Nói chuyện với Nguyên Hoài An càng ngày càng quen thuộc.
Có một lần, Lộc U tắm rửa cho chó xong, lúc ôm chó con vào phòng, cách mành, nàng nhìn đến Lộc Trạch và Nguyên Hoài An cách một cái bàn nhỏ, phân biệt ngồi hai bên trường kỷ.
Trên tay Nguyên Hoài An đang cầm sách đọc.
Tay Lộc Trạch căng trán, có lẽ là uống quá nhiều rượu, đuôi mắt hắn phiếm hồng, đang nhắm mắt ngủ.
Nguyên Hoài An nhẹ buông quyển sách trong tay xuống, nâng mắt lẳng lặng nhìn Lộc Trạch.
Cách mành, Lộc U thấy Nguyên Hoài An nhìn chằm chằm Lộc Trạch thật lâu, ánh mắt dịu dàng.
Trong lòng Lộc U kinh ngạc, trên tay nàng dùng sức, chó con trong lòng ngực kêu lên một tiếng, bừng tỉnh Nguyên Hoài An đang xuất thần sau mành.
Nguyên Hoài An đối diện với ánh mắt của Lộc U, mặt đỏ một cái chớp mắt, không thể ngồi tiếp, vội vàng cáo từ.
—
Lộc U quay đầu lại, thấy lão công của nàng vốn đang chợp mắt, chậm rì rì cầm lấy cái ly, lại bắt đầu rót rượu uống.
Lộc U: “…”
Lộc Trạch căn bản không hề say, cũng không ngủ!
Lộc U buông chó con chạy khỏi cửa, tâm tình nàng phức tạp ngồi ở đối diện lão công của nàng, nhìn lão công của nàng uống rượu.
Lộc U vô cùng đau đớn: “Ngươi thật là tạo nghiệt mà!”
Lộc Trạch nâng mắt liếc nhìn nàng.
Lộc U: “Sao ngươi có thể làm được?”
Lộc Trạch liếc nàng.
Lộc Trạch nói: “Lộc tiểu thư, có phải đóng giả nữ tử lâu rồi, ngươi liền thật sự coi ta là tiểu cô nương không? Ta là nam tử, ta sẽ không biết nam tử nghĩ như thế nào, khi nào thích tiểu cô nương à?”
Lộc U: “… Lừa gạt tình cảm nam nhân, ngươi không có một chút áp lực tâm lý nào sao?”
Lộc Trạch nói: “Ta không phải là suy nghĩ vì nón xanh trên đỉnh đầu ta sao?”
Lộc U lập tức nói: “Vậy ngươi có suy xét đến nón xanh trên đỉnh đầu ta không? Ngươi có thể làm được không!”
Lộc U phỉ nhổ hắn nửa ngày, lại đột nhiên nghĩ ra: “Thất muội muội, ta cho ngươi lấy tên chữ* được không?”
(*tên chữ: Thời cổ một người hay có 3 tên, 1 biệt danh, 1 tên chính thức để xưng hô, 1 tên tự hay tên chữ thường những người thân mật mới biết)
Lộc Trạch: “Hửm?”
Lộc U chính thức: “Tên chữ trà xanh*, thế nào?”
(*trà xanh: chỉ những con người có vẻ bề ngoài trong sáng, ngây thơ, mong manh, dễ vỡ nhưng bên trong lại đầy mưu tính, gian xảo muốn xen vào mối quan hệ giữa hai người đang yêu nhau)
Lộc Trạch không tức giận.
Hắn trầm ngâm.
Sau đó vừa lòng gật đầu: “Không tồi, rất phù hợp khí chất hành vi hiện tại của ta.”
Lộc U vô ngữ.
Lộc U đập đầu vào bàn nhỏ, reo lên: “Ngươi thật sự không cứu nổi nữa rồi!”
Đầu nàng không đập phải bàn nhỏ, bởi vì Lộc Trạch duỗi tay giúp nàng lót đầu. Trán nàng đánh vào lòng bàn tay Lộc Trạch, mà Lộc Trạch cúi đầu, trong mắt ngậm cười nhìn dang vẻ muốn hỏng mất của nàng.
Chỗ ở của thư sinh Nguyên Hoài An trong Lộc phủ, được Lương phu nhân sắp xếp cạnh sân của Lộc U.
Đây là để cho hai người thuận tiện “tư thông”.
Đến cả nha hoàn bên cạnh Lộc U, cũng bị Lương phu nhân cố ý “dặn dò”.
Lương phu nhân còn tìm Thất tiểu thư Lộc Trạch đến làm thuyết khách, không tin lần hôn nhân này của nữ nhi vẫn thất bại được.
—
Mà về phía Nguyên Hoài An, ở cạnh sân Đại tiểu thư Lộc gia, hắn cũng rất là trằn trọc.
Từ nam tử Lộc gia nghe nói, thì ra nữ tử mà mình thầm thương là Thất tiểu thư Lộc gia Lộc Trạch.
Mà thời gian gần đây, Thất tiểu thư Lộc Trạch cùng Đại tiểu thư Lộc U lại như hình với bóng.
Nguyên Hoài An ở cạnh Đại tiểu thư, kỳ thật có xác suất rất lớn có thể thường xuyên nhìn đến Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Nguyên Hoài An nhẹ thở ra.
Hắn thích Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Trong cổ chùa hoa hạnh rụng đầy, hắn thấy vị tiểu thư kia một mình dựa bên lan can, váy áo tung bay. Vóc người tiểu thư cao gầy, hoàn toàn không giống những nữ tử bình thường; khí chất lại như hoa lan trong núi thẳm, cao ngạo thoát tục. Làm người vừa nhìn không thể rời mắt được.
Vốn dĩ Nguyên Hoài An còn nghĩ, nếu nàng này là Đại tiểu thư Lộc gia, chính mình hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cầu thú.
Mà nay phát hiện nàng chỉ là thứ nữ, xem ra khả năng có thể hướng Lộc gia cầu thú thành công lớn hơn rất nhiều.
Chỉ cần chính mình trúng Trạng Nguyên, nói không chừng Lộc gia có thể đồng ý cho mình cầu thú Thất tiểu thư.
Vì kế này, trong khoảng thời gian ở nhờ Lộc gia, hy vọng Thất tiểu thư có thể có ấn tượng tốt với mình.
Mà muốn cho Thất tiểu thư có ấn tượng tốt với mình, thì phải động não trên người Đại tiểu thư Lộc U không quen biết gì chỉ cách một bức tường với Nguyên Hoài An.
Đúng vậy, Lộc Đại tiểu thư sống trong nhung lụa, nàng khẳng định không để bụng những thứ tầm thường.
Nàng sẽ thích cái gì nhỉ? —
Sáng sớm, chim hót pi pi.
Lộc U tinh thần thoải mái, duỗi người, phe phẩy cây quạt nhàn nhã ngồi trong sân, xem bọn nha hoàn cho chim cho cá ăn.
Đêm qua lão công Lộc Trạch của nàng không qua đêm ở nơi này, làm nàng được ngủ một giấc ngon lành.
Dù sao cũng là văn trạch đấu.
Lộc U là một Đại tiểu thư cả ngày bị nhốt trong nhà cũng không có thuốc tránh thai bên người.
Cũng sợ làm nhiều sẽ mang thai.
Việc thất trinh được Lương phu nhân hỗ trợ giấu giếm, nhưng nếu là mang thai, sẽ thành “niềm vui” lớn.
Nhưng mà sáng tinh mơ, Lộc U chống cằm vỗ quạt, đang tự hỏi sau khi trở lại hiện thực, hai người gỡ chip ra, muốn lập tức chuẩn bị để sinh em bé hay không.
Nàng mới 25, còn nhỏ mà. Nơi phồn hoa này nàng còn chưa chơi đủ, nếu không phải Bồ Sĩ Trạch, nàng cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, càng không nghĩ đến sinh em bé.
Nhưng mà Lộc đại tiểu thư lại rất tò mò em bé của nàng và Bồ tiên sinh sẽ như thế nào…
Lúc Lộc Đại tiểu thư đang suy nghĩ nhẹ nhàng trong đầu, lại nghe được hai tiếng “Gâu gâu” nhỏ bé yếu ớt.
Lộc U sửng sốt, tỉnh táo lại, nghe được mấy tiếng “Gâu gâu” liên tiếp.
Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy ở dưới cây mây trong sân dưới góc tường, một con chó xồm toàn thân tuyết trắng chui ra.
Vật nhỏ này chui ra từ dưới cây mây, dưới bóng râm, chỉ có một mẩu tuyết trắng là nó, giống như một vốc tuyết. Con chó nhỏ dẫm chân lộc cộc chui ra, rũ tung lông tóc dính đất trên người, lông tóc như lụa dầy dặn tràn đầy cả người, trở lại trắng nõn.
Chó xồm trợn to đôi mắt đen quay tròn, thấy được tiểu cô nương trừng đôi mắt so với nó còn tròn hơn.
Con chó con lui về sau một bước, rồi lại hướng về phía Lộc U: “Gâu gâu!”
Lộc U kinh ngạc!
Quyển trạch đấu này, lại có người nuôi chó!
Nuôi một con chó con đáng yêu xinh đẹp đến vậy!
Lộc U không khống chế được chính mình.
Bọn nha hoàn đều đang bận rộn, Lộc U ném cây quạt sang bên, liền đi qua muốn xem con chó nhỏ. Chó con nhìn đến Lộc U lại đây, lập tức quay đầu, chạy từng bước ngắn nhỏ ra ngoài.
Lộc U sao chịu để nó chạy, liền đuổi theo nó ra ngoài.
Ra khỏi sân.
Lộc U nhìn đến chó con tự giấu mình ở sau một đoạn cọc gỗ, làm bộ làm tịch giống như muốn ngụy trang nó không ở đó. Lộc U nhịn cười, nghĩ thầm toàn thân nó trắng như vậy, trốn ở trong tuyết còn có thể che lấp, tránh sau thanh đầu gỗ thì có thể ngăn được cái gì?
Nàng khom người ôm chó con vào trong lòng ngực, hung hăng xoa nhẹ một phen, lộ ra tươi cười.
Chó con kinh hoảng: “Gâu gâu gâu!”
Lộc U cười tủm tỉm: “Chó con thúi, muốn trốn đi đâu? Ai nuôi ngươi hả? Tới đây chơi với ta được không?”
Nàng cúi đầu liền hôn một cái lên mũi chó con, đôi mắt cong như trăng non, sóng nước nhộn nhạo.
Bỗng thanh âm Nguyên Hoài An từ xa đến gần: “Tuyết đoàn! Tuyết đoàn, ngươi chạy đi đâu rồi?”
Lộc U ôm chó không chịu thả ra, nàng kinh ngạc ngửa đầu, nhìn đến thư sinh kia dọc theo đường mòn tìm tới.
Kỳ thật Nguyên Hoài An là một nam chủ không tồi.
Có tài có mạo, rất tôn trọng nữ chủ, còn có điểm hơi phúc hắc*.
(*phúc hắc: bụng dạ đen tối, chỉ người tỏ vẻ hiền lành, lương thiện, vô hại nhưng lại làm những chuyện kinh khủng, đen tối, có hơi độc ác.)
Vết nhơ của hắn, chỉ là thân thế thiếu một chút, thời điểm ở Lộc gia từng khó kìm lòng nổi mà tư thông với Đại tiểu thư Lộc gia.
Cũng may hắn cưới nữ chủ, không tạo thành thương tổn cho danh dự của Đại tiểu thư Lộc gia.
Mà nay, hiển nhiên là Nguyên Hoài An tới tìm chó của hắn.
Lộc U do dự, vẫn là không bỏ được buông chó ra để đi trốn ngoại nam. Bởi nàng hiểu em họ của mình, phẩm tính của nam chủ Nguyên Hoài An rất tốt.
Giống loại người như nữ chủ Vân Diễn Nhi trong “Kiếm Minh Thiên Sơn”, sẽ không khiến người phải đề phòng.
Nguyên Hoài An thấy Lộc U ôm chó của hắn.
Trong lòng Nguyên Hoài An cười, nghĩ thầm quả nhiên, tiểu cô nương là thích loại sủng vật nhỏ đáng yêu như thế này. Nguyên Hoài An không cam đoan người trong lòng hắn là Lộc Trạch thích loại sủng vật nhỏ này, bởi người trong lòng hắn nhìn qua chính là băng sơn mỹ nhân; nhưng tiểu cô nương đáng yêu như Lộc U, tất nhiên là sẽ thích.
Không uổng phí hắn cố ý tìm bằng hữu của mình mượn con chó con này.
Nguyên Hoài An hành lễ với Lộc U: “Quấy rầy tiểu thư.”
Lộc U ôm chó xồm đứng lên, hỏi: “Ngươi nuôi à?”
Nguyên Hoài An lễ phép mỉm cười: “Bằng hữu của tiểu sinh tạm thời ra xa nhà, nhờ tiểu sinh chăm sóc cho chó con nhà hắn. Mới vừa rồi chỉ chớp mắt không thấy, Tuyết đoàn đã chạy mất. Cũng may có Lộc tiểu thư hỗ trợ, bằng không tiểu sinh phải thẹn với sự nhờ cậy của bằng hữu.”
Lộc U gật đầu.
Tay Lộc U vuốt ve chó con, chậm rì rì nói: “Ngươi tới Kinh Thành, không phải đi thi sao? Ngươi đọc sách cả ngày, còn có rảnh nuôi chó?”
Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn Nguyên Hoài An, cánh tay nâng chó con, gắt gao hướng vào phía trong, không có ý đưa chó ra.
Nguyên Hoài An nhìn.
Muốn cười.
Biết vị Đại tiểu thư này nỗ lực làm ra bộ dáng nhàn nhã, kỳ thật là động tâm với chó của hắn, không muốn trả lại cho hắn.
Nếu Đại tiểu thư giúp hắn nuôi chó hai ngày, Nguyên Hoài An liền có thể tìm lấy cớ tới đây thăm chó của hắn, nói không chừng sẽ có thể ngẫu nhiên gặp được Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Nguyên Hoài An cười nói: “Tiểu sinh xác thật bận rộn việc học, không biết Đại tiểu thư có thể giúp tiểu sinh chiếu cố Tuyết đoàn hai ngày không?”
Lộc U lộ ra tươi cười.
Nàng đang muốn đồng ý, ánh mắt lại đột nhiên vi diệu biến đổi.
Lộc U thấy được Lộc Trạch phía sau Nguyên Hoài An.
Đi theo phía sau Lộc Trạch là nha hoàn, mà hắn chậm rì rì dựa vào trên cây, nhìn bên này.
Lộc U liền không đổi sắc mặt, đưa chó con trong lòng ngực cho Nguyên Hoài An: “Thực ra cũng không cần. Ta sợ nó gặp rắc rối.”
Nguyên Hoài An ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Lộc U: “…”
Hắn tính sai ý tứ trong ánh mắt chờ mong mới vừa rồi của Lộc U?
Lộc U nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hiên ngang lẫm liệt: “Nguyên công tử khả năng không biết, ta có thể chất hết sức đặc biệt. Thông thường ta nuôi con gì, ta kết giao cùng người nào, sủng vật ta nuôi khẳng định sẽ gặp rắc rối, người ta kết giao khẳng định sẽ gây phiền toái cho ta. Ta luôn phải đuổi theo bận rộn thu thập phiền toái cho sủng vật của ta, sau đó lại gây ra hoạ lớn hơn nữa.”
Trong lòng nàng đang làm ngoáo ộp.
Phỉ nhổ nói đây là thể chất của nữ chủ.
Nữ chủ đi đến chỗ nào, chuyện phiền toái sẽ theo tới chỗ đó.
Lộc U dời ánh mắt khỏi con chó nhỏ, chịu đựng không tha nói: “Cho nên con chó này, ta không thể nuôi.”
Nguyên Hoài An trăm triệu không nghĩ tới bước đầu tiên công lược Đại tiểu thư Lộc gia của mình lại mất đi hiệu lực.
Nguyên Hoài An ngơ ngác tiếp nhận chó con của mình, khi hắn đang mê võng, chợt phát hiện đôi mắt Lộc U bay về phía sau hắn. Nguyên Hoài An quay đầu lại, đôi mắt hơi sáng lên, thấy được Lộc Trạch từ đằng sau đi tới.
Thùng, thùng, thùng!
Nguyên Hoài An nháy mắt nghe được tiếng tim đập như sấm của chính mình.
Hắn vô cùng kinh hỉ, nghĩ thầm quả nhiên Đại tiểu thư và Thất tiểu thư quan hệ tốt, là thật sự! Chính mình mới lần đầu tiên nghĩ cách tìm Đại tiểu thư, đã gặp được Thất tiểu thư!
Thất tiểu thư quả thực rất đẹp.
Nguyên Hoài An hoảng loạn lại bình tĩnh hành lễ với Lộc Trạch: “Thất tiểu thư.”
Nguyên bản dựa theo lễ nghĩa, Lộc Trạch là nữ nhi gia, hẳn là nên hướng Nguyên Hoài An đáp lễ.
Nhưng mà Lộc Trạch lại mặt vô biểu tình đi qua.
Không coi ai ra gì.
Đúng lý hợp tình.
Một chút ý tứ hành lễ cũng không có.
Lộc U nghĩ thầm: Lão cẩu bức* này, không bị người đánh chết, thật là vạn hạnh.
(*cẩu bức: nói về người thích làm ra vẻ, giả vờ giả vịt để thể hiện khí chất, hình tượng đặc biệt, phần lớn là ra vẻ giàu sang, cao ngạo, lạnh lùng)
Nguyên Hoài An nghĩ thầm: Thất tiểu thư thực sự có cá tính, quả nhiên không giống với nữ tử tầm thường.
Khi Nguyên Hoài An tim đập nổ lớn, thấy Lộc Trạch ngừng ở trước người hắn. Trong tầm mắt rũ xuống của Nguyên Hoài An, nhìn đến một bàn tay thon dài xinh đẹp vươn tới, sờ soạng chó con hắn ôm trong lòng ngực.
Thanh âm Lộc Trạch lười mà thấp: “Thích à?”
Nguyên Hoài An ngơ ngác đỏ mặt trả lời: “Thích.”
Cùng thời gian, thanh âm Lộc U giòn giòn: “Thích!”
Nguyên Hoài An: “…”
Lộc U: “…”
Nguyên Hoài An ngẩng đầu, thấy Lộc U trừng mắt hắn.
Còn Lộc Trạch lại là ngẩn ra một cái, nhìn về phía hắn.
Lộc U nói: “Thất muội muội hỏi ta, không phải ngươi. Ngươi đáp lại cái gì?”
Nguyên Hoài An đỏ mặt lên, cúi đầu: “Tiểu sinh đường đột.”
Chỉ là người trong lòng mở miệng, lần đầu tiên hắn nghe được thanh âm của người trong lòng, khó kìm lòng nổi, nhịn không được đáp lại mà thôi.
Trong lòng Nguyên Hoài An lâng lâng.
Nghĩ thầm đến thanh âm của Thất tiểu thư cũng không giống các tiểu cô nương tầm thường.
Thanh âm của tiểu cô nương bình thường đều khá sắc nhọn, thanh âm của Thất tiểu thư lại rất thấp, giống như cách một tầng sa.
Trong lòng Nguyên Hoài An đang loạn cào cào, lại đối diện ánh mắt của Lộc Trạch.
Lộc Trạch như suy tư gì mà nhìn hắn.
Không biết vì cái gì Thất tiểu thư nhìn chính mình, Nguyên Hoài An chỉ đành nỗ lực giữ bình tĩnh. Lại thấy Lộc Trạch cười một cái với hắn.
Tiếng tim đập của Nguyên Hoài An lớn đến mức hắn không nghe được những thanh âm khác.
May mắn Lộc Trạch đã thu hồi ánh mắt tìm kiếm.
Lộc Trạch quay đầu, dịu dàng nói với Lộc U: “Nếu đại tỷ tỷ thích con chó này, cứ nuôi đi, ta lại chưa nói không cho ngươi nuôi.”
Lộc U nói: “Vậy không được. Ta không thể nuôi chó. Ta đã nuôi một con rồi, lại nuôi nữa, sợ con chó trước sẽ ghen.”
Lộc Trạch híp mắt lại.
Hắn nói: “Mắng ta à?”
Hắn nói: “Lại mắng ta, sẽ nhổ sạch lông lộc của ngươi, ném vào trong nồi hầm thịt ăn.”
Lộc U: “…”
Đây vẫn là tiếng người sao!
Lộc Trạch và Lộc U đấu võ mồm, kỳ thật Nguyên Hoài An đều không nghe hiểu hai tỷ muội này đang nói cái gì.
Trong lòng Nguyên Hoài An chỉ tự an ủi nghĩ: Xem ra quả nhiên quan hệ của hai vị tiểu thư này rất tốt, ta không tính sai.
Sau khi Lộc U nói vài câu khoé miệng với Lộc Trạch, quan sát Lộc Trạch: “Ngươi thật sự không phải không vui, đồng ý cho ta nhận lễ vật của người khác?”
Khóe môi Lộc Trạch hơi nhếch lên.
Hắn không chút để ý: “Ta tức giận với một con súc sinh làm gì.”
Chó con sinh cơ bừng bừng, lập tức: “Gâu gâu gâu!”
Lão cẩu bức loạn mắng chó con!
—
Chó con của Nguyên Hoài An, vẫn được nhận lấy.
Còn được đến hiệu quả rất tốt.
Hắn gặp được người trong lòng mình.
Nguyên Hoài An cơ hồ là bay lên rời đi.
Trong lòng vui sướng: Nàng nhất định là cũng có tình cảm với ta.
Nàng còn cười với ta…
Băng tuyết mỹ nhân cười với ta, không phải là thể hiện hai người chúng ta tình đầu ý hợp sao?
Đây là bí mật nhỏ không cần phải nói ra.
—
Lúc sau nhờ con chó con này, Nguyên Hoài An thường xuyên gặp mặt Đại tiểu thư Lộc U.
Mà mỗi một lần, đều có thể nhìn đến Thất tiểu thư.
Nguyên Hoài An tương đương với thường xuyên nhìn đến Thất tiểu thư.
Hơn nữa Lộc Trạch cũng không phải giống như bề ngoài nhìn qua người sống chớ gần của hắn.
Nguyên Hoài An phát hiện quan hệ của Đại tiểu thư và Thất tiểu thư quả thực rất rất tốt, hai người này ở bên nhau cả ngày.
Trên người Lộc Trạch có rất nhiều chỗ không giống các nữ tử bình thường, có rất nhiều điểm thú vị.
Tỷ như Lộc Trạch thích uống rượu, lúc không có việc gì làm có thể cầm chén rượu uống một buổi trưa, cũng không thấy say; Lộc Trạch không hay cười, thái độ cũng thông thường khá tản mạn, nhưng lại có thể dễ dàng chọc Lộc U cười; tính cách của Lộc Trạch, có đôi khi thực… dễ giận.
Nhưng mà như vậy quá đáng yêu!
Dần dần, Lộc Trạch cũng không hề không phản ứng Nguyên Hoài An như trước.
Có đôi khi Lộc U vội vàng chơi với chó, chính là Lộc Trạch ngồi nói chuyện phiếm với Nguyên Hoài An.
Lộc Trạch càng ngày càng thường xuyên cười với Nguyên Hoài An.
Nói chuyện với Nguyên Hoài An càng ngày càng quen thuộc.
Có một lần, Lộc U tắm rửa cho chó xong, lúc ôm chó con vào phòng, cách mành, nàng nhìn đến Lộc Trạch và Nguyên Hoài An cách một cái bàn nhỏ, phân biệt ngồi hai bên trường kỷ.
Trên tay Nguyên Hoài An đang cầm sách đọc.
Tay Lộc Trạch căng trán, có lẽ là uống quá nhiều rượu, đuôi mắt hắn phiếm hồng, đang nhắm mắt ngủ.
Nguyên Hoài An nhẹ buông quyển sách trong tay xuống, nâng mắt lẳng lặng nhìn Lộc Trạch.
Cách mành, Lộc U thấy Nguyên Hoài An nhìn chằm chằm Lộc Trạch thật lâu, ánh mắt dịu dàng.
Trong lòng Lộc U kinh ngạc, trên tay nàng dùng sức, chó con trong lòng ngực kêu lên một tiếng, bừng tỉnh Nguyên Hoài An đang xuất thần sau mành.
Nguyên Hoài An đối diện với ánh mắt của Lộc U, mặt đỏ một cái chớp mắt, không thể ngồi tiếp, vội vàng cáo từ.
—
Lộc U quay đầu lại, thấy lão công của nàng vốn đang chợp mắt, chậm rì rì cầm lấy cái ly, lại bắt đầu rót rượu uống.
Lộc U: “…”
Lộc Trạch căn bản không hề say, cũng không ngủ!
Lộc U buông chó con chạy khỏi cửa, tâm tình nàng phức tạp ngồi ở đối diện lão công của nàng, nhìn lão công của nàng uống rượu.
Lộc U vô cùng đau đớn: “Ngươi thật là tạo nghiệt mà!”
Lộc Trạch nâng mắt liếc nhìn nàng.
Lộc U: “Sao ngươi có thể làm được?”
Lộc Trạch liếc nàng.
Lộc Trạch nói: “Lộc tiểu thư, có phải đóng giả nữ tử lâu rồi, ngươi liền thật sự coi ta là tiểu cô nương không? Ta là nam tử, ta sẽ không biết nam tử nghĩ như thế nào, khi nào thích tiểu cô nương à?”
Lộc U: “… Lừa gạt tình cảm nam nhân, ngươi không có một chút áp lực tâm lý nào sao?”
Lộc Trạch nói: “Ta không phải là suy nghĩ vì nón xanh trên đỉnh đầu ta sao?”
Lộc U lập tức nói: “Vậy ngươi có suy xét đến nón xanh trên đỉnh đầu ta không? Ngươi có thể làm được không!”
Lộc U phỉ nhổ hắn nửa ngày, lại đột nhiên nghĩ ra: “Thất muội muội, ta cho ngươi lấy tên chữ* được không?”
(*tên chữ: Thời cổ một người hay có 3 tên, 1 biệt danh, 1 tên chính thức để xưng hô, 1 tên tự hay tên chữ thường những người thân mật mới biết)
Lộc Trạch: “Hửm?”
Lộc U chính thức: “Tên chữ trà xanh*, thế nào?”
(*trà xanh: chỉ những con người có vẻ bề ngoài trong sáng, ngây thơ, mong manh, dễ vỡ nhưng bên trong lại đầy mưu tính, gian xảo muốn xen vào mối quan hệ giữa hai người đang yêu nhau)
Lộc Trạch không tức giận.
Hắn trầm ngâm.
Sau đó vừa lòng gật đầu: “Không tồi, rất phù hợp khí chất hành vi hiện tại của ta.”
Lộc U vô ngữ.
Lộc U đập đầu vào bàn nhỏ, reo lên: “Ngươi thật sự không cứu nổi nữa rồi!”
Đầu nàng không đập phải bàn nhỏ, bởi vì Lộc Trạch duỗi tay giúp nàng lót đầu. Trán nàng đánh vào lòng bàn tay Lộc Trạch, mà Lộc Trạch cúi đầu, trong mắt ngậm cười nhìn dang vẻ muốn hỏng mất của nàng.
Danh sách chương