Con người chính là loại sẽ cưng chiều bản thân, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, mặc kệ ngày xưa đã khắc chế thế nào, một khi đã được thả lỏng thì sẽ trở nên phóng túng.

Nói ví dụ như Mạc Phi được An Cách Nhĩ dung túng.

Sáng sớm chủ nhật.

Một tuần trôi qua, An Cách Nhĩ hưởng thụ kì nghỉ hè, nằm úp sấp trên giường không chịu ngồi dậy.

Mạc Phi ngồi bên giường xin lỗi ríu rít, ôn nhu bôi thuốc mỡ lên vết thương trên eo của An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vẫn lười nhác như trước, ngay cả ngẩng đầu cũng không muốn làm, cứ nằm dài gác đầu lên gối.

Mạc Phi bôi thuốc xong, giúp hắn lật người lại, nhẹ nhàng mát xa tay chân cho hắn.

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn, “Mạc Phi, tôi đau thắt lưng, mát xa tay chân làm gì?”

Mạc Phi cười cười, “Thuận tiện làm luôn.”

An Cách Nhĩ nhướn mày, “Hay là tại muốn sờ?”

Mạc Phi cúi đầu cười, còn mạnh tay ấn ấn mấy cái.

An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, hơi nhích lại gần nhìn khuôn mặt hơi cúi của Mạc Phi, “Lúc nãy trông anh như vừa cười tôi ngây thơ.”

Mạc Phi vươn tay nhéo nhéo cằm An Cách Nhĩ, “Bữa sáng muốn ăn món gì?”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt suy nghĩ, “Ăn cái gì cũng được, không có vụ án, không có Oss, mỗi ngày trôi qua đều thật yên tĩnh…”

An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng con nít cười đùa, sau đó là tiếng rống của Mạc Tiếu, “Đứng lại hết cho anh! Chải đầu xong mới được ăn sáng!”

An Cách Nhĩ nhìn trời.

Mạc Phi cúi đầu, ôm thắt lưng An Cách Nhĩ, đưa mặt lại gần hôn một cái, “An Cách Nhĩ, chúng ta đi du lịch đi?”

An Cách Nhĩ chạm nhẹ lên mũi Mạc Phi, “Anh thật sự muốn chơi hết cả mùa hè?”

Mạc Phi nghiêm túc gật đầu.

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, nhéo quai hàm Mạc Phi, “Được thôi!”

Mạc Phi đang định hôn thêm một cái, ai dè lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sang sảng dưới lầu, “An Cách Nhĩ… Đại vương! Chúa cứu thế của nhân loại!”

Mạc Phi dở khóc dở cười, cả tuần Oss không xuất hiện, cũng đoán là hắn sẽ tới sớm thôi, ai ngờ lại tới nhanh như vậy.

Có điều, còn chưa đợi An Cách Nhĩ và Mạc Phi đứng dậy, dưới lầu đã nghe tiếng Mạc Tiếu hét lên, “Á á á!”

Hai người khó hiểu nhìn nhau — Chuyện gì vậy? An Cách Nhĩ mặc dù có hơi tò mò, nhưng theo bản tính quá sức lười biếng nên lại xoay người, nằm ngủ tiếp.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi lại gần, sờ lên trán hắn xem thử, “Em không muốn dậy sao? Nhưng mà em nằm lâu lắm rồi đó.”

An Cách Nhĩ quay phắt lại liếc cho một phát — Là tại ai hả?!

Mạc Phi gãi gãi đầu cười cười, kéo tay An Cách Nhĩ ngồi dậy, thay quần áo cho hắn.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi rất chăm chú cài cúc áo cho mình.

Lúc này, di động của Mạc Phi đột nhiên rung lên.

Mạc Phi không nhúc nhích, An Cách Nhĩ thuận tay mở ra xem, là Mạc Tần gửi tin nhắn tới —Bài vở sao rồi? Sao không gọi điện thoại về? Con chuẩn bị biến thành kẻkhông có tương lai chôn chân ở phòng tranh đó à?

An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, “Anh chuẩn bị biến thành kẻ không có tương lai chôn chân ở phòng tranh?”

Mạc Phi bật cười, lắc lắc đầu nhìn di động, “Mạc Tần phải mau tìm một cô gái rồi kết hôn, sau đó sinh một đứa con.”

“Anh có thù oán với cô nào sao mà lại ra ý kiến đó?” An Cách Nhĩ bĩu môi tiếc nuối, “Đứa nhỏ kia chắc kiếp trước ăn ở ác lắm mới có người cha dong dài như hắn.”

Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau bật cười.

Mạc Phi nhẹ nhàng giúp An Cách Nhĩ cài cút áo, nhìn trái nhìn phải, rồi lại cài tiếp.

An Cách Nhĩ chọt chọt tay hắn.

Mạc Phi cầm lấy tay hắn, cài nút áo ở cổ tay.

“Anh không nhắn lại hả?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi cài xong một bên, cầm di động bấm mấy cái, để di động xuống, tiếp tục cài cút áo.

An Cách Nhĩ cầm di động lên xem, thấy Mạc Phi chỉ trả lời — Đúng vậy.

An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên suy nghĩ, Mạc Tần lúc này chắc là đang tức tới hộc máu đi?

“Chờ Mạc Tần già rồi.” Mạc Phi cầm áo khoác, khoác vào cho An Cách Nhĩ, “Mặc kệ hắn đạt được bao nhiêu thành tựu, hắn nhất định sẽ hối hận vì khi còn trẻ đã không đi tìm người mình yêu nhất.”

An Cách Nhĩ thuận tay cầm cái quần của mình lên.

Mạc Phi muốn mặc giùm nhưng nhìn thấy An Cách Nhĩ híp mắt uy hiếp nên đành thôi.

Mạc Phi tiếc nuối ngồi bên giường nhìn.

An Cách Nhĩ mặc quần áo xong, lấy cây lược chải tóc cho Mạc Phi.

“Mấy chuyện vụn vặt này, cứ tiếp tục làm như vậy, anh không cảm thấy phí phạm thời gian à?” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi.

“Có thể lãng phí bao nhiêu thời gian?” Mạc Phi chồm người, để An Cách Nhĩ dễ dàng chải tóc, hỏi, “Có thể chiếm một phần ba đời người à?”

An Cách Nhĩ cười cười.

“Em đã dạy anh, một phần ba đời người là dành cho công việc, một phần ba là để nghỉ ngơi, một phần ba dành cho tình yêu.” Nói xong, Mạc Phi cúi đầu hôn lên trán An Cách Nhĩ một cái, đè áo hắn — Hoàn mỹ!

An Cách Nhĩ đứng lên,  Mạc Phi cùng hắn xuống lầu.

Hai người ra khỏi phòng, phát hiện dưới lầu chỉ có Oss, Thân Nghị và Tôn Kỳ thì không thấy đâu. Nhưng Oss cũng không tới một mình, bên cạnh còn có ba người nữa.

Trong phòng tranh còn có ba người trẻ tuổi, đều là nam, cả ba đều cao, cách ăn mặc rất thời trang, mang theo túi đụng nhạc cụ.

Có một người tương đối cao, cũng có mái tóc dài như Mạc Phi đang đứng trước một bức tranh ngắm nhìn. Những bức vẽ Mạc Phi chưa từng được đem ra trưng bày, bởi vì cơ bản cũng không bán, chỉ để trong phòng vẽ.

Nhưng bức tranh này là ngoại lệ, được đặt trong phòng tranh, ở một vị trí rất dễ thấy.

Hôm đó Mạc Phi đang giúp Cửu Dật chuẩn bị nhà cho chim con, hắn đứng dưới gốc đại thụ, giữ thang cho Cửu Dật. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống người Mạc Phi, trên mặt và trên thân thể xuất hiện vết lốm đốm. Vì thế đã tạo nên cảm hứng cho bức tranh màu nước này của An Cách Nhĩ.

Màu nước diễm lệ cùng bút pháp nhu hòa tinh tế, ánh sáng được thể hiện trong bức tranh còn có Mạc Phi làm người ta cảm thấy ấm áp.

Theo yêu cầu của Mạc Phi, bức tranh này được đem xuống trưng bày trong phòng tranh, mỗi một người khách bước vào mua tranh, ai cũng sẽ bị bức tranh này hấp dẫn, người nào cũng sẽ ra giá, nhưng Emma đều từ chối, bà nói, đây là món quà An Cách Nhĩ vẽ tặng người yêu của mình, không thể bán.

Mạc Phi cực kì yêu thích nó.

Cửu Dật bọn họ cũng từng nghiên cứu qua, hình ảnh trong bức tranh do ánh sáng làm chủ, vết lốm đốm che đi gần như cả khuôn mặt và thân thể Mạc Phi, hòa vào làm một với chiếc áo sơmi trắng, nhưng nó lại làm người ta khi nhìn vào bức tranh, ai cũng sẽ nhận ra đó là Mạc Phi, không hề mang theo một chút nghi ngờ.



Bên cạnh còn một người thanh niên khác, cũng thuộc dạng cao gầy, lưng đeo đàn ghita, mái tóc vàng chóe.

Hắn đang đứng bên cửa sổ, nhìn pho tượng điêu khắc để bên ngoài.

Đây là pho tượng An Cách Nhĩ làm theo yêu cầu của một phòng trưng bày mỹ thuật, là một thiên sứ già yếu rơi xuống từ bầu trời, thoạt nhìn ngoại trừ tinh mỹ còn có nét khôi hài. Nghe nói chủ của phòng trưng bày đó là bạn của An Cách Nhĩ, bởi vậy hình tượng là căn cứ theo ông ấy mà làm.

Ngày mai pho tượng sẽ được chuyển đi, chiều nay sẽ có người tới đóng gói.



Người cuối cùng trông rất trẻ, hắn đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn ra.

Người này có tướng mạo cực kì anh tuấn, làn da tái nhợt, dáng người gầy yếu trông rất cân xứng, mái tóc đen ngắn, áo lót đen, quần jean, trong tay cầm túi đựng ghita.

Hắn dường như có chút không kiên nhẫn, lấy hộp thuốc lá trong túi, rút ra một điếu thuốc, chuẩn bị đốt.

Mạc Phi vừa lúc xuống tới, “Cấm hút thuốc trong phòng tranh.”

Nhưng người kia đã đốt điếu thuốc, chậm rãi nói, “Anh có thể đuổi tôi ra…”

Chỉ tiếc chữ “ngoài” còn chưa nói ra, điếu thuốc đã bị Mạc Phi cầm lấy.

Mạc Phi dập thuốc, rút khăn giấy bọc điếu thuốc lại, ném vào thùng rác, mở cửa sổ ra cho bay bớt mùi.

Người kia trông vô cùng tùy hứng, lại rút điếu thuốc khác, nhướn mày với Mạc Phi.

Mạc Phi lên tiếng, “Đi ra ngoài.”

“Ai ai…” Oss lập tức chạy tới hòa giải, nói với người trẻ tuổi, “Ở đây không được hút thuốc, cậu chịu khó nhịn chút đi.”

An Cách Nhĩ đã bước tới ghế sô pha đối diện ngồi xuống, nhìn mọi người giằng co, mở miệng nói, “Phổi của bà nội tôi không được khỏe.”

Người trẻ tuổi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, cất điếu thuốc vào.

Emma bưng trà ra, cảm giác không khí có chút xấu hổ. Đằng sau là ba đứa nhóc, tò mò nhìn ba người xa lạ.

Ba đứa chạy tới bên bàn, ân cần hỏi thăm An Cách Nhĩ, “An An, chào buổi sáng.”

An Cách Nhĩ sờ đầu ba đứa, “Mạc Tiếu đâu rồi?”

“Tiếu Tiếu ca ca đột nhiên chạy mất tiêu!”

“Còn hét lên nữa!”

“La lên một tiếng rồi tự nhiên chạy đi mất.”

Ba đứa biểu thị cho An Cách Nhĩ là Mạc Tiếu đã mất tích như thế nào. Cùng lúc đó, Mạc Tiếu vọt vào cửa, trong tay cầm ba quyển sách.

Mọi người nhìn kỹ, hình như không phải sách, mà là album.

Mạc Tiếu cầm album chạy tới chỗ người kiêu ngạo ngồi trên ghế sô pha, giơ ra trước mặt hắn, cũng thuận tiện đưa luôn cây bút.

Đối phương cầm lấy, kí tên cho hắn.

Hai người kia cũng bước tới sô pha, Mạc Tiếu đưa album cho bọn họ, hai người cũng hợp tác kí lên.

An Cách Nhĩ tiếp tục uống trà, Mạc Phi có chút khó hiểu nhìn Oss.

Oss nói, “Để tôi giới thiệu, bọn họ… ách… là một ban nhạc rất được yêu thích hiện nay.”

Tất nhiên, Oss không có hứng thú tiếp xúc với giới giải trí nên căn bản không thể nhớ nổi tên nhóm người ta.

“Cicada.” Mạc Tiếu nhắc nhở Oss.

An Cách Nhĩ đương nhiên cũng ít có cơ hội nghe nhạc, nhưng từ tiếng Anh này dịch ra thì có nghĩa là, “Ve sầu?”

“Tôi nghe bảo anh là thần côn.” Người trẻ tuổi cầm bật lửa xoay xoay, tựa vào ghế sô pha, một chân gác lên bàn, nhíu mày với An Cách Nhĩ, “Vậy anh thử nói cho tôi nghe, tại sao nhóm của chúng tôi lại mang tên này?”

Oss đỡ trán.

Người tóc dài xem ra có cấp bậc lễ nghĩa được hoàn thiện, nhưng trông không phải nhóm trưởng. Hắn bước tới bên cạnh người kia, ngồi xuống, “Hạ, chú ý hình tượng.”

Nói xong, hắn giới thiệu với mọi người, “Tôi là Kevin, hắn là Lục Hạ, tóc vàng bên kia là Đàm Tây. Nhóm của chúng tôi tên là Cicada, cũng có nghĩa là ve sầu.”

Mạc Tiếu ở bên cạnh bổ sung, “Mấy ảnh lợi hại lắm á nha.”

Cửu Dật đang ngồi mát xa cho Eliza cũng chỉ vào một quyển tạp chí, “Đúng vậy, bây giờ quyển tạp chí nào cũng thấy đăng hình bọn họ.”

Mạc Dịch giơ tay, “Ve sầu là con ve gì ạ?”

Cặp song sinh cũng hỏi, “Là con ve hay kêu vào mùa hè ạ?”

Đàm Tây ngồi xổm xuống phía sau ba đứa, hình như rất thích con nít, “Đúng vậy.”

An Cách Nhĩ chậm rãi hỏi, “Tại sao lại mang nhóm nhạc tới phòng tranh của tôi?”

“Ách, có một vụ án.” Oss lấy một phong thư, đưa cho An Cách Nhĩ, “Đây là phí cố vấn.”

An Cách Nhĩ nhìn phong thư, “Oss, tại sao qua nhiều năm như vậy, phí cố vấn của cảnh cục lại chẳng tăng gì hết thế? Bây giờ vật giá đang leo thang vậy mà.”

Oss bất đắc dĩ nhìn trời, “Cậu thì sướng rồi, tiền lương của tôi cũng có tăng đâu, sắp chết đói tới nơi.”

Cửu Dật tò mò, “Thân Nghị với Tôn Kỳ đâu rồi? Lần này chỉ có anh phụ trách thôi à?”

“Thân Nghị và Tôn Kỳ tới chỗ kia xem trước, tôi phụ trách dẫn bọn họ tới tìm cậu.” Oss nói với An Cách Nhĩ, “Có hứng thú không?”

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua ba người,  lắc lắc đầu — Hiển nhiên là không có hứng thú.

“Có!”

Có điều không đợi An Cách Nhĩ mở miệng, Mạc Tiếu đã gật đầu, “Gặp nguy hiểm gì hả? Hay là có fan cuồng biến thái quầy rầy?”

“Nếu chỉ là việc nhỏ thì cần gì tới nhờ An Cách Nhĩ, có đúng không?” Oss khua môi múa mép, lấy ra một tấm ảnh đưa tới trước mặt An Cách Nhĩ, “Sau khi xem xong, có khi cậu lại thấy hứng thú.”

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua, nhíu mày lắc đầu, tiếp tục uống trà.

Lúc này, Ace từ trên lầu chạy xuống, cọ cọ Mạc Phi, vẫy đuôi với hắn, hình như là đang đói.

Mạc Phi đi lấy đồ ăn cho nó.

Lục Hạ xoay xoay bật lửa, ánh mắt theo dõi Ace, trông có vẻ rất thích chó.

An Cách Nhĩ bất đắc dĩ nói, “Oss, sao anh lại lấy ảnh thi thể của biến thái cho tôi xem, trông tôi giống người thích xác chết lắm hả?”

“Ảnh chụp thi thể?” Ba đứa nhóc tò mò muốn xem, Mạc Tiếu lập tức túm ba đứa kéo ra ngoài.

Mạc Phi cho Ace ăn xong, bước tới ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, xem tấm ảnh.

Lục Hạ ngạc nhiên hỏi, “Quan hệ giữa hai người là gì?”

Mạc Phi nhìn ảnh chụp, không ngẩng đầu lên, đáp, “Người yêu.”

Cả ba người đều nhíu mày.

Lục Hạ bắt chéo chân, hỏi An Cách Nhĩ, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại dùng Cicada để đặt tên cho nhóm nhạc?”

Oss không biết nói gì, An Cách Nhĩ vốn rất lười,hắn  phải dùng lời ngon tiếng ngọt mời từ nơi xa xôi về để phá án cộng thêm phải làm luôn phần công việc của Mạc Phi. Thằng nhóc này đắc tội với Mạc Phi thì bỏ đi, bộ dáng còn trông thấy ghét, khó trách Thân Nghị với Tôn Kỳ thà phơi nắng chứ không chịu nhận phần công việc này.

Oss than trời, nghĩ trong chốc lát phải nói thế nào để chữa cháy.

An Cách Nhĩ xem ảnh chụp, chậm rãi nói, “Cậu là người đến từ ngoại thành phía nam thành phố S, ở bên kia có một thôn trồng hoa hướng dương, tên là thôn Thiền Minh.” (Thiền có nghĩa và ve sầu)

Kevin và Đàm Tây đều há to miệng nhìn Lục Hạ.

Lục Hạ cũng sửng sốt, sau đó hỏi Oss, “Anh cho hắn xem tư liệu của tôi?”

Oss nhún vai — Đã nói hắn là thần côn mà không tin.

An Cách Nhĩ bỗng nhiên nói vào bếp, “Emma, thằng nhóc này đến từ thôn Thiền Minh.”

Lục Hạ giật giật khóe miệng — Thằng nhóc…

“Thật không?”

Emma chạy ra, dùng tạp dề lau tay, lại gần hỏi, “Cháu có biết Vương Vân không? Cũng cỡ tuổi bà, ở phía nam của thôn.”

Lục Hạ há miệng, tựa như cũng có chút kinh ngạc, “Bà ấy là bà ngoại của cháu.”

Emma kích động, “Thì ra là cháu ngoại của Vương Vân, thật là trùng hợp.”

Lục Hạ đánh giá Emma một chút, “Bà chính là học sinh trao đổi thời trung học? Cháu đã từng xem ảnh chụp của hai người, bà ngoại vẫn luôn đặt nó trên đầu giường.”

Emma gật đầu, “Lúc trước bà từng học một năm ở thôn đó, là bạn thân của bà ngoại cháu.”

“Thì ra là trùng hợp như vậy, vậy thì vừa lúc tới đó thăm bạn cũ đi?” Oss đề nghị.

Emma nghe xong, bà xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, hiển nhiên nóng lòng muốn đi.

An Cách Nhĩ híp mắt nhìn Emma, “Hôm nay trời nóng lắm.”

Emma cười tủm tỉm, “Ở thôn Thiền Minh có rất nhiều cây, bóng cây cũng to.”

“Vậy sẽ nhiều gió lắm.” An Cách Nhĩ hỏi, “Đường hô hấp của bà có chịu nổi không?”

“Ở đó không khí trong lành, buổi chiều thường có mưa, rất mát.”

An Cách Nhĩ thở dài, “Bà không sợ phơi nắng sao?”

“Bà sẽ đội nón.” Emma kéo tay An Cách Nhĩ, tựa như thỉnh cầu, thật sự rất muốn đi.

An Cách Nhĩ đương nhiên chỉ có thể đồng ý.

“Sao anh biết tôi là người của thôn Thiền Minh?” Lục Hạ tò mò hỏi An Cách Nhĩ.

“Bởi vì cậu có giọng nam bộ, hơn nữa ở phía sau hoa hướng dương trong tấm ảnh, có một cột mốc đường ghi thôn Thiền Minh.” An Cách Nhĩ quét mắt nhìn hắn một cái, xem hắn thành một thằng ngốc.

“Nga…” Lục Hạ gật đầu, vẫn cảm thấy rất thần kỳ.

Mạc Phi ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhìn tấm ảnh ở trên bàn.

Trong tấm ảnh có hơn mười cành hoa hướng dương bị nhuộm thành màu đỏ, cành bị bẻ cong nên bông hoa không hướng về phía mặt trời, mà là cúi xuống. Hoa hướng dương máu chảy đầm đìa trông như một con quái vật dữ tợn mở rộng miệng, cúi thấp đầu, vây xem một thi thể tái nhợt…

Thi thể thuộc về một cậu trai còn trẻ, hình như là học sinh trung học, mặc đồng phục.

“Đồng phục của nó…” Emma cảm thấy tấm ảnh trông rất ghê người, nhưng lại bị sự quen thuộc của bộ đồng phục hấp dẫn, còn có huy hiệu trường Thiền Minh.

“Đây là đồng phục của trường Thiền Minh.” Oss nói, “Là học sinh lớp 11A3.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, nhìn Oss.

“Sau khi cậu bé chết, cả trường học lẫn cảnh cục đều nhận được một phong thư của hung thủ.” Oss lấy ra một bức thư được đánh máy, đưa cho An Cách Nhĩ.

Mạc Phi cầm lấy mở ra, nội dung trong bức thư là một người tự xưng là hung thủ, nói cho mọi người biết có một thi thể, bảo mọi người đi tìm. Hắn yêu cầu vào buổi tối ngày 7 tháng 7, Lục Hạ mang theo nhóm nhạc tới trước ruộng trồng hoa hướng dương của thôn Thiền Minh, mở một buổi biểu diễn long trọng, nếu không, hắn sẽ giết sạch đám học sinh của lớp 11A3, không để lại bất kì ai. Hắn còn gửi kèm tên họ cùng với địa chỉ và số điện thoại liên lạc của học sinh lớp 11A3, thậm chí là email và QQ còn có một vài tin tức rất riêng tư.

“Bức thư này còn được gửi tới cha mẹ của các học sinh lớp 11A3, khiến cho mọi người cực kì khủng hoảng. Cha mẹ của bọn nhỏ tạo ra áp lực rất lớn cho trường học và cảnh sát, nhưng trước mắt chúng tôi không có tí manh mối nào về hung thủ.” Oss nói với An Cách Nhĩ, “Đành phải tới nhờ cậu.”

An Cách Nhĩ xem xong bức thư, hỏi, “Tại sao lại phải là lớp 11A3?”

“Bởi vì tôi từng là học sinh lớp 11A3.”Lục Hạ nói, “Kỳ nghỉ hè năm đó cũng vào một buổi tối ngày 7 tháng 7, ngay tại ruộng trồng hoa hướng dương đó, tôi mở một buổi hòa nhạc. Lúc đó mọi người trong thôn đều tới nghe. Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ người tìm kiếm tài năng, vì thế tôi không đi học nữa, bắt đầu sự nghiệp ca hát.”

“Mặt khác chúng tôi cũng gặp một phiền phức lớn, An Cách Nhĩ.” Oss mang vẻ mặt cầu xin, “Không biết tin tức lộ ra bằng đường nào, bây giờ có không ít fan của Cicada muốn tới thôn Thiền Minh xem nhạc, ước chừng hôm đó ở thôn Thiền Minh sẽ có mấy vạn fan và mấy trăm phóng viên, còn có mấy công ty âm nhạc sợ thiên hạchưa đủ loạn đòi ghi hình trực tiếp.”

Mạc Phi nhíu mày, “Cảnh sát không nhắc nhở mọi người đây là vụ án giết người sao?”

Oss nhìn trời, ý bảo — Có nhắc nhưng người ta không thèm nghe.

“Trong mắt đám công ty đó chỉ có tiền và tuyên truyền.” Lục Hạ nói, “Chỉ cần người mê nhạc chúng tôi không sao là được, cái đám quỷ hút máu chả am hiểu nghệ thuật lại hám tiền thì cứ chết sạch đi cho khỏe.”

Kevin vô lực liếc mắt nhìn Lục Hạ.

Lục Hạ nhìn lên trời xem thường.

Mạc Phi theo bản năng nhìn An Cách Nhĩ, hiển nhiên, từ khi Lục Hạ bước vào cửa tới giờ, đây là câu nói đầu tiên khiến cho An Cách Nhĩ cảm thấy thích.

Cầm album lên, An Cách Nhĩ thưởng thức bìa album, hỏi Lục Hạ, “Ve sầu và hoa hướng dương, đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Lục Hạ ngẩn người, sau đó trả lời, “Nhớ lại những chuyện thời thơấu linh tinh đi.”

An Cách Nhĩ nhướn mày, ánh mắt mang ý nghĩa không rõ nhìn Lục Hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện