Thân phận của Tạ Lí và chuyện thế thân của Lâm Lệ bị bại lộ, Tạ Lí lại thành công đứng đầu trên tất cả các trang báo, nhất thời, mọi người đều bàn luận về Cheryl, mà trên tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc, những bài hát của Cheryl cũng được đẩy lên những hạng cao.

Cao Minh nhìn những số liệu không ngừng tăng, nói, “Đúng là có hiệu quả không ngờ.”

Oss bọn họ mặc kệ bên truyền thông, bọn họ chỉ quan tâm hung thủ giết Lâm Lệ là ai, đối với một vụ án có sức chú ý cao như vậy mà lại không có manh mối nào, mọi người đều theo thói quen nhìn sang An Cách Nhĩ.

Nhưng mà, An Cách Nhĩ dùng cơm tối với Mạc Phi xong vẫn im lặng không nói tiếng nào, chỉ nắm tay Mạc Phi, dắt Ace xuyên qua mặt cỏ xanh rờn, tới chuồng ngựa thăm Annie. Mặt trời dần ngả về tây, hai người cưỡi ngựa dạo bước trên đồng cỏ, còn có một con husky tràn đầy sinh lực đuổi theo phía sau.

Trong biệt thự, mọi người đứng trước cửa sổ nhìn ra xa, đều nhịn không được bĩu môi — Yêu với chả đương, bộ không biết cái đám trên này vẫn còn F.A hả?! Mạc Tần đã không còn tâm trí quan tâm, hắn còn nói kệ An Cách Nhĩ, mấu chốt là Mạc Phi không nghe hắn, nói hai ba câu đã bị An Cách Nhĩ chọc cho tức chết, vì thế, đường đường là người đứng đầu Mạc gia, giờ phút này chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Phil vốn cũng rất đau đầu, nhưng sau khi công bố còn có cảm giác chuyện làm ăn sẽ tốt lên, vì thế liền vô tâm vô phế ném hết công việc cho Cao Minh, còn mình thì đi ngủ.

Chỉ có duy nhất Tạ Lí là đứng ngồi không yên, hắn đi hai bước là lại xoay đầu ra sau nhìn, An Cách Nhĩ lúc nãy nói “bị thần chết để ý” làm hắn lạnh cả sống lưng, lúc nào cũng cảm giác sau lưng có ma.

Mạc Tiếu và Tu Đức rất rảnh, chạy đi tìm An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Thân Nghị và Oss đã sớm tập thành thói quen, chờ đại vương An Cách Nhĩ chơi cho đã, hắn sẽ nói cho bọn họ biết hung thủ là ai, Tôn Kỳ thì càng vô tư, đi tham quan biệt thự.

Cứ như thế… Thời gian trôi đi, tới khoảng 7 giờ tối, màn đêm cũng bao phủ.

Lúc này, có một chiếc xe thể thao vô cùng chói lóa lái thẳng vào biệt thự, bảo vệ ngoài cửa cũng không chặn được.

Mạc Phi và An Cách Nhĩ vừa mới ngồi xuống uống trà, chợt nghe tiếng xe phanh lại, Roy chạy ra ngoài xem.

Một lát sau, nghe thấy giọng Roy truyền vào, “Tiết tiên sinh, cậu hãy bình tĩnh.”

Sau đó là Tiết Phi ùng ùng chạy vào.

Lúc này, Tạ Lí vừa mới từ trên lầu bước xuống, Tiết Phi chạy vào nắm cổ áo Tạ Lí, đánh một quyền, Tạ Lí không có phòng bị, bị đánh văng ra xa.

Roy chạy đi đỡ Tạ Lí, Oss thì xông tới ngăn Tiết Phi lại.

Tiết Phi chỉ vào Tạ Lí, “Thằng khốn nạn, mày phải đền mạng!”

Oss và Thân Nghị giữ chặt hai tay Tiết Phi, Roy đỡ Tạ Lí ngồi xuống sô pha, cản Tiết Phi, “Xin đừng sử dụng bạo lực!”

Ở trên lầu, Mạc Tần và Phil nghe thấy bên dưới ồn ào cũng chạy xuống, Mạc Tiếu và Tu Đức chạy tới bên cạnh An Cách Nhĩ, “Ai da! Quả nhiên Tiết Phi sẽ tới đánh người!”

An Cách Nhĩ cầm tách trà chậm rãi uống, nhìn bên kia hỗn loạn.

Tiết Phi muốn giết Tạ Lí.

Tạ Lí vừa rồi bị đánh cho tỉnh táo, lúc này cũng tức tối, Cao Minh và Roy phải ngăn lại, trong phòng khách vô cùng hỗn loạn.

Phil lao xuống, “Dừng tay! Các cậu đang làm cái gì vậy hả!”

“Hắn hại chết Lâm Lệ!” Tiết Phi kích động.

Tạ Lí cũng không thua kém, “Mày có quyền gì đòi mạng tao?!”

Nói xong hai người lại muốn nhào vào đánh nhau, Oss không nói gì, “Mấy người coi cảnh sát chết hết rồi hả!”

Mạc Tần lắc đầu, xoay người lên lầu làm việc tiếp, quyết định không tham gia vào chuyện này.

Cao Minh ấn Tạ Lí xuống sô pha trước, cảnh cáo hắn không được gây sự, ở bên kia, Oss và Thân Nghị cũng ép Tiết Phi ngồi xuống, làm cho hắn bình tĩnh.

Rốt cuộc, Tiết Phi và Tạ Lí ngồi ở hai sô pha đối diện cách xa nhau, ai cũng không vừa mắt nhau.

An Cách Nhĩ cầm tách trà tiếp tục uống, Mạc Phi lắc đầu không nói, về đây lúc nào cũng ồn ào, vẫn là ở nhà yên tĩnh nhất.

Chờ hai bên đã ổn lại được một chút, Thân Nghị bọn họ rốt cuộc cũng thở ra.

Oss bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nhỏ giọng hỏi, “Nói nè đại vương, nếu cậu biết hung thủ là ai rồi thì nói sớm đi, phá án cho nhanh rời khỏi chỗ này.”

An Cách Nhĩ cầm tách trà nhìn Oss, tựa như còn thật sự suy nghĩ, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ — Không biết!

Oss bó tay.

Đặt tách trà xuống, An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, “Tối nay ngủ ở phòng anh hả?”

“Ừ.” Mạc Phi gật đầu.

“Tôi mệt rồi.” An Cách Nhĩ đứng lên, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Oss túm đuôi Ace, “An Cách Nhĩ! Cậu không thể bỏ đi như vậy được! Với lại bình thường 9h30 cậu mới ngủ mà!”

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn đồng hồ — Bây giờ mới 7h30.

An Cách Nhĩ kéo Ace, thuận tiện đá Oss, “Ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới khỏe.” Nói xong, quay sang nhìn mọi người, “Tôi đề nghị mọi người hôm nay nên ngủ sớm.”

Nói xong, An Cách Nhĩ mặc kệ cục diện rối tung, kéo Mạc Phi lên lầu.

Mạc Tiếu nhớ tối nay có trận bóng nên rủ Tu Đức ngồi mở TV chờ xem trực tiếp.

TV vừa mở, vẫn không tránh khỏi những tin tức về Cheryl.

Tiết Phi đứng lên chuẩn bị về.

Mạc Tiếu nhìn đồng hồ, “Đã khuya rồi, anh đang tức mà còn lái xe một mình xuống núi bộ không sợ hả? Thôi ở lại đây một đêm đi.”

Phil cũng gật đầu, Roy đưa Tiết Phi về phòng nghỉ cho khách.

Tạ Lí cũng ở lại, vì tránh để hắn có xung đột với Tiết Phi, Roy sắp xếp để Tạ Lí ở một phòng đơn phía tây, cách rất xa Tiết Phi.

Phil lắc đầu, đi tìm Mạc Tần bàn kế hoạch tiếp theo, Cao Minh và Thẩm Tuyển ngồi ở phòng khách xử lý công việc.



Đồng hồ trên tường điểm tám giờ tối.

Tầng dưới cùng và trong phòng khách, TV trực tiếp trận đấu bóng đá, Mạc Tiếu và Tu Đức ôm bịch khoai tây chiên, uống bia xem bóng.

Bên bàn cơm, Thẩm Tuyển cầm công văn pháp luật, Cao Minh dán mắt vào bảng báo cáo tài vụ, hai người đều rất bận rộn.

Hai nữ người hầu bước vào, đưa đồ ăn khuya cho Thẩm Tuyển bọn họ, Roy đang ở trong bếp, những người còn lại đều lui về phòng nghỉ ở tòa nhà độc lập phía tây.

Trên lầu.

Mạc Tần và Phil đang ở phòng sách lầu ba.

Mạc Phi ở trong phòng trên lầu hai, An Cách Nhĩ ngồi chơi xích đu, lấy trái banh tennis chơi đùa với Ace.

Mạc Phi đang xem chương trình học.

Giáo viên riêng của Mạc Phi cũng đã về phòng nghỉ ngơi.

Oss, Thân Nghị và Tôn Kỳ ở ba phòng nghỉ trong tòa nhà to đối diện.

Tôn Kỳ lên mạng nói chuyện với bạn trai, Thân Nghị gọi điện cho Emma, Oss xem một đống ảnh chụp hiện trường vụ án, cân nhắc xem An Cách Nhĩ có phải đang có kế hoạch gì không. Với sự hiểu biết về An Cách Nhĩ của Oss, 100% hắn đã biết hung thủ là ai, nhưng cố tình không nói, chứng tỏ sẽ còn chuyện gì đó xảy ra trong tối hôm nay.

Mà ở hai căn phòng xa nhau nhất, Tiết Phi và Tạ Lí đều đang làm việc riêng của mình.

Tiết Phi nằm trên giường ngây người, di động đã chỉnh sang chế độ im lặng, nhưng cuộc gọi từ người đại diện vẫn không ngừng lóe sáng, Tiết Phi cũng không muốn bắt máy.

Ở bên kia, Tạ Lí mới tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm, chải đầu, hắn nhìn mình trong gương, tay cầm lược chải mái tóc dài màu nâu xinh đẹp.

Đèn trong nhà đều đã tắt hết, xung quanh chìm vào màn đêm.

“Cót két ~ cót két ~”

Trong phòng An Cách Nhĩ, thanh âm xích đu vang lên theo quy luật.

An Cách Nhĩ ngửa mặt, ngây ra, ném trái banh đi, Ace chạy theo lụm, rồi lại chạy về đưa cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ lại tung lên, Ace nhảy chụp lấy, một người một chó cứ như vậy không biết mệt.

Mạc Phi chỉ lo vùi đầu vào xem tài liệu, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc một cái, có thể thấy An Cách Nhĩ đang thất thần.

Chờ tới khoảng 8h30, dưới lầu vang lên tiếng chuông, An Cách Nhĩ cầm trái banh, không tung nữa, mà để lên bàn.

Ace ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, vẫy đuôi.

An Cách Nhĩ ngồi dậy, một tay nâng cằm, tay kia nắm tai Ace xoa xoa.

Mạc Phi buông tài liệu xuống, hỏi, “An Cách Nhĩ?”

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn hắn.

“Sao chưa ngủ?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ khẽ cười, đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.

Mạc Phi có chút khó hiểu, “An Cách Nhĩ, có chuyện gì vui vậy?”

“Không phải vui, Mạc Phi.” An Cách Nhĩ chắp tay ra sau, “Là chờ mong.”

“Chờ mong?” Mạc Phi tò mò, “Có chuyện gì thú vị sẽ xảy ra sao?”

“Ừ!” An Cách Nhĩ gật đầu, “Vô cùng thú vị!” Nói xong, An Cách Nhĩ cầm di động đưa cho Mạc Phi, “Gọi điện cho Oss liền!”

Mạc Phi không biết có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn ấn số Oss, hỏi An Cách Nhĩ, “Nói cái gì với hắn?”

“Bảo hắn ra cửa chờ.” An Cách Nhĩ nói.

“Ừa…” Mạc Phi gật đầu, sau khi Oss bắt máy, Mạc Phi bảo hắn ra cửa.

Ở bên kia, Oss dự cảm tối nay sẽ có chuyện nên chưa thèm thay đồ ngủ, vừa nghe xong liền đứng trước cầu thang lầu hai nhìn xuống dưới…

Ở dưới phòng khách, trên sô pha, Tu Đức và Mạc Tiếu đang mắng tiền đạo, Thẩm Tuyển đại khái đã làm xong công việc, uống tách trà xem bóng với Mạc Tiếu bọn họ, Cao Minh vẫn đang sửa văn kiện.

Oss khó hiểu hỏi Mạc Phi, “Giờ đi đâu?”

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nói, “Bảo hắn qua phòng Tiết Phi đi.”

Mạc Phi nói lại, Oss không hiểu, nhưng vẫn cầm điện thoại hướng về phòng của Tiết Phi.

Ngay khi Oss đang cách căn phòng không xa, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “Xoảng”, tựa như cửa thủy tinh bị đập nát, sau đó là tiếng thét chói tai của Tiết Phi.

Oss cả kinh, chạy nhanh tới mở cửa, nhưng cửa bị khóa trái, Oss phải dùng sức phá.

Ở dưới lầu, Mạc Tiếu và Tu Đức đang xem bóng đá cũng giật mình, Thẩm Tuyển và Cao Minh đứng dậy.

Đồng thời, Tôn Kỳ và Thân Nghị ở trên lầu hai cũng móc súng ào ra, Phil trên lầu ba chạy xuống, “Tiếng gì vậy?”

Oss cố phá nhưng không được, cửa quá chắc, căn bản không thể đập.

Roy ở bên kia sốt ruột hốt hoảng chạy lên, vừa chạy vừa kiếm chìa khóa.

Oss vừa đập cửa vừa kêu, “Tiết Phi! Mở cửa ra! Xảy ra chuyện gì?!”

Chờ Roy chạy tới nơi, Thân Nghị bọn họ cũng đã có mặt.

Oss cầm chìa khóa vừa định tra vào ổ thì nghe “Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Tiết Phi ôm vai, ở đầu vai có một vết thương dài, huyết nhục mơ hồ, cả áo ngủ đều nhiễm một màu đỏ.

“Oa!” Mạc Tiếu kêu lên, Tu Đức và Roy chạy đi tìm hộp y tế.

“Xảy ra chuyện gì?” Oss hỏi hắn.

“Có… có người… không phải!” Tiết Phi hoảng sợ nhìn ra cửa sổ, “Không phải người! Không phải người!”

Oss bọn họ vọt vào, chỉ thấy cửa sổ vỡ nát, màn cửa theo gió bay bay.

Thân Nghị bước ra cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên dưới có mấy bảo vệ chạy tới.

“Có thấy ai vừa mới chạy ra không?” Thân Nghị hỏi.

Mấy bảo vệ không hiểu, tỏ vẻ chẳng nghe thấy tiếng bước chân chạy…

“An Cách Nhĩ… chuyện này là sao?” Oss cầm điện thoại hỏi Mạc Phi, lại nghe Mạc Phi hỏi, “Oss, An Cách Nhĩ bảo mọi người qua phòng Tạ Lí.”

Oss sửng sốt, lập tức xông ra khỏi phòng.

Mọi người nhìn nhau, chạy theo Oss chạy về phòng Tạ Lí, cũng giống như lúc nãy, chạy gần tới thì nghe tiếng thủy tinh vỡ vụn và tiếng thét chói tai của Tạ Lí.

“Này!” Oss lúc này không phá cửa, mà lấy chìa khóa mở cửa, chạy vào trong.

Chỉ thấy Tạ Lí đang lui trong góc giường, toàn thân đầy máu, trên người trông như có rất nhiều vết thương.

“Này!” Oss chạy tới, “Ai làm?”

Thân Nghị bọn họ chạy ra cửa sổ,  ngoài cửa sổ chỉ có mảnh thủy tinh vỡ, còn có mấy bảo vệ thở phì phò chạy tới, bởi vì Tiết Phi ở khá xa bên kia, khoảng cách gần một nửa biệt thự.

Thân Nghị lại xem căn phòng, bên cửa sổ có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, trên đất có máu, tình huống giống y như bên Tiết Phi.

“Rốt cuộc là sao?” Oss hỏi.

Tạ Lí nói, “Lúc nãy có người phá cửa sổ, lấy dao chém tôi!”

Roy cũng đã gọi nhân viên y tế sang đây.

Tôn Kỳ nói với Thân Nghị và Oss, “Tiết Phi nói khác, hắn nói kì lạ hơn, hắn nói nhìn thấy một người mặc quần áo màu đen cầm lưỡi liềm!”

“Lưỡi liềm?” Thân Nghị nhíu mày, “Hắn nói thần chết chém hắn?”

“Thần chết…”

Mạc Tần và Phil đồng thời nhớ tới lời An Cách Nhĩ nói với Tạ Lí, nói hắn bị thần chết theo dõi, càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm.

Oss rống vào điện thoại, “Mạc Phi! Kêu An Cách Nhĩ ra đây!”

Mạc Phi đã đứng trước cửa, vươn tay mở cửa ra.

Oss hỏi, “Rốt cuộc là sao?”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ đang đứng trong phòng.

Lúc này, chỉ thấy An Cách Nhĩ chậm rãi bước ra, vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ lên lan can hành lang, mở miệng nói, “Đúng vậy! Hung thủ chính là thần chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện