Sáng hôm sau, Oss đã có mặt ở phòng tranh từ sớm.
Sáng nay Emma đi du lịch với dì Mary cho nên Mạc Phi đã dậy từ rất sớm làm bữa sáng cho An Cách Nhĩ.
Sự yên tĩnh đã lâu không có được, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Ace và đám sóc.
“Oss, qua sớm vậy?” Mạc Phi bưng bữa sáng ra, chào hỏi Oss.
Ace phe phẩy đuôi đi theo Oss, tựa như muốn nghĩ cách cắn ống quần của hắn.
Oss chỉ lo túm quần mình, hình như mới mua, cố gắng tránh Ace không cho nó cắn, xoay đầu nhìn lên lầu, hỏi Mạc Phi, “An Cách Nhĩ đâu?”
Mạc Phi đáp, “Còn đang ngủ.” Nói xong nhìn Oss, “Có vụ án?”
“Không.” Oss híp mắt, thần bí theo sát Mạc Phi nói nhỏ, “Tôi phát hiện một chuyện!”
Mạc Phi nhìn Oss, “Chuyện gì?”
“An Cách Nhĩ có gì đó là lạ.” Oss nghiêm túc nói.
Mạc Phi có hơi căng thẳng, “Lạ chỗ nào?”
“Tối qua tôi đi mua cuốn The picture of Dorian Gray về đọc.” Oss cười tủm tỉm, “Mà hôm qua tôi cũng nói Dorian Gray là tên họa sĩ trẻ mãi không già đúng không?”
Mạc Phi không nhớ rõ lắm, cũng không biết Oss muốn biểu đạt điều gì, có liên quan gì tới chuyện An Cách Nhĩ dạo này hơi lạ sao, chỉ im lặng nghe hắn nói tiếp.
“Hôm qua tôi đọc xong mới phát hiện, Dorian Gray là một tay chơi, có được một bức chân dung quỷ dị vẽ về hắn, bức tranh càng ngày càng già nhưng hắn thì không già!”
Mạc Phi trừng mắt, “Thì sao?”
“Thì đó!” Oss kích động, “An Cách Nhĩ không có sửa lưng tôi, cũng không mắng tôi vô văn hóa các thứ!”
Mạc Phi dở khóc dở cười, lắc đầu xoay vào bếp tiếp tục làm đồ ăn sáng.
Oss chạy theo, “Cậu nói coi có phải dạo này tâm trạng hắn xấu hay ăn bậy ăn bạ gì rồi không?”
“Oss, bình thường An Cách Nhĩ chỉ muốn chọc anh, cậu ấy đâu có xấu như vậy.” Mạc Phi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Ace, “Chỉ vì chuyện này mà sáng sớm chạy qua đây?”
“Tôi qua xem hắn có bị cái gì không, nhân tiện làm thí nghiệm.” Oss nói xong, hỏi lại, “Còn câu đố kia sao rồi? Giải được chưa?”
Mạc Phi không rõ, “Câu đố nào?”
“Cái lá thư kì lạ hôm qua đó, còn có hoa sen gì gì kia nữa.” Oss nói.
Mạc Phi lắc đầu, “An Cách Nhĩ trông không để ý lắm, tối hôm qua vẽ xong thì ngủ, trời càng lúc càng lạnh, khả năng vận động cũng giảm xuống, phải bổ sung nhiều năng lượng.”
Oss cầm lấy ly cacao nóng, uống một ngụm, “Ngọt quá…”
“An Cách Nhĩ cần bổ sung lượng đường.” Mạc Phi nói, “Dạo này còn bị sụt ký nữa.”
Oss vuốt cằm, “Quả nhiên là lạ mà.”
“Lạ cái gì nữa?” Mạc Phi bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong ra ngoài, nhìn lên đồng hồ.
Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, cửa phòng An Cách Nhĩ mở ra.
An Cách Nhĩ vẫn còn mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài bước xuống.
Oss ngồi trên ghế sô pha nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vừa xuống lầu, Oss lập tức chào hỏi, “Chào buổi sáng, An Cách Nhĩ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, phất tay ý bảo — Ờ, đi đánh răng cái đã.
Oss há to miệng, nhìn Mạc Phi chỉ chỉ.
Mạc Phi buồn cười nhìn hắn, “Sao nữa?”
“Hắn không nói móc tôi kìa!” Oss nói, “Bình thường là đã nói ‘Oss, mới sáng sớm đã qua làm bóng đèn?’ hay là ‘Oss, cảnh cục phát tiền lương cho anh để anh đi làm chứ không phải qua nhà tôi chầu chực’ đại loại vậy.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, có điều hắn cũng hiểu, bình thường đúng là An Cách Nhĩ có thói quen nói móc Oss.
Chờ An Cách Nhĩ đánh răng xong, lười biếng lết ra, ngồi xuống sô pha, Ace cũng đã ăn no, phóng lên nằm cạnh hắn.
An Cách Nhĩ cầm ly ca cao nóng lên uống.
Oss nói, “An Cách Nhĩ, tối hôm qua tôi có đọc một cuốn sách.”
An Cách Nhĩ cầm cái ly liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục uống, không nói gì.
Oss nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cũng thấy nhức não, nếu là bình thường, An Cách Nhĩ sẽ nói, ‘Oss, cuối cùng anh cũng chịu đọc sách rồi? Cuộc đời không còn gì để hối tiếc nữa ha…’ đại loại.
“An Cách Nhĩ.” Oss lại nói, “Cảnh cục mời một cố vấn tâm lý học tới, muốn chia sẻ công việc với cậu…”
Mạc Phi cứng đờ, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, chắc là Oss bị mắng thảm rồi.
Ai ngờ An Cách Nhĩ chỉ cầm cái bánh quy, chấm vào ly ca cao, rồi bỏ vào miệng nhai, không nói tiếng nào.
Oss hít một hơi, phản ứng đầu tiên của Mạc Phi là đưa tay sờ lên trán An Cách Nhĩ, cái này có tính là bị bệnh không? Nhưng trán của An Cách Nhĩ không nóng, nhiệt độ rất bình thường.
Thấy Mạc Phi đưa tay qua, An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn, lại cầm một cái bánh quy lên, bỏ vào miệng.
“An Cách Nhĩ, câu đố hôm qua giải được chưa?” Oss hỏi tiếp.
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Câu đố nào?”
“Bông hoa đó.” Oss nhắc.
An Cách Nhĩ cũng không sửa là hoa khô chứ không phải bông hoa, chỉ đáp, “Dù sao cũng không có án mạng, đoán được cái gì?”
Oss há miệng.
An Cách Nhĩ đứng lên, vỗ đầu Mạc Phi, “Tôi lên ngủ tiếp, chiều xuống chơi với anh.” Nói xong lại cầm cái bánh quy lên, bỏ vào miệng, lười biếng lết lên lầu, đóng cửa lại.
Oss và Mạc Phi sửng sốt chừng ba mươi giây, sau đó liếc nhìn nhau — Kì lạ nha!
Mạc Phi có chút lo lắng, “Có phải khó chịu ở chỗ nào rồi không?”
“Tôi nghi ngờ hắn lại định bày trò mới.” Oss cũng thấy bất an.
Oss về nhà, Mạc Phi quét dọn sạch sẽ, nhưng tới trưa, An Cách Nhĩ vẫn không ra khỏi phòng, mà cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Mạc Phi lên lầu, muốn mở cửa ra xem nhưng cửa đã khóa trái.
Mạc Phi ra ban công quét dọn, cửa sổ bên ngoài thông vào phòng cũng khóa luôn, màn che rất kín, Mạc Phi không nhìn thấy An Cách Nhĩ.
Chỉ mới có mấy tiếng nhưng Mạc Phi đã dọn sạch sẽ cả căn nhà, trong lòng bất an, An Cách Nhĩ vẫn ở trong phòng ‘ngủ bù’, không lộ diện.
Giữa trưa, Oss lại sang, cầm trong tay một tập hồ sơ, “An Cách Nhĩ!”
Mạc Phi để tay lên miệng “Xuỵt” một tiếng, An Cách Nhĩ vẫn còn đang ngủ.
“Có vụ án, có vụ án mà!” Oss quơ quơ văn kiện, ý bảo — Lên gọi hắn dậy giùm tôi đi!
Mạc Phi lên lầu, gõ cửa phòng.
Không ai trả lời.
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi lên tiếng gọi, vẫn không có ai trả lời.
Mạc Phi sốt ruột, đành phải phá cửa vào.
Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ mịt, nhưng trên giường lại không có ai.
Oss cũng chạy lên tới, khó hiểu, “Người đâu?”
Mạc Phi chạy như bay ra cửa sổ kéo rèm ra… Ánh nắng chiếu vào phòng, cả căn phòng sáng lên, cửa sổ lại khóa, nhưng… không thấy An Cách Nhĩ.
Mạc Phi và Oss lục tung cả căn phòng, cửa tủ cửa phòng gì cũng mở ra hết, thậm chí còn lật cả giường lên, nhưng vẫn không thấy An Cách Nhĩ.
Mạc Phi sốt ruột, “Đâu mất rồi?!”
“Có một cách đơn giản.”Oss lấy điện thoại ra bấm số gọi cho An Cách Nhĩ.
Nhưng điện thoại lại reo lên trong túi Mạc Phi.
Mạc Phi bất đắc dĩ, “An Cách Nhĩ chưa bao giờ xài điện thoại, anh cũng biết cậu ấy ghét đồ kỹ thuật mà!”
Oss đứng trong phòng, “Phòng khóa trái?”
Mạc Phi gật đầu.
Oss há miệng, “Vụ án mất tích trong phòng kín!”
“Anh đừng nói bậy.” Mạc Phi không quan tâm, đứng tại chỗ ho vài tiếng, lại lục tung cả nhà lên lần nữa, nhưng vẫn không thấy An Cách Nhĩ.
“Mạc Phi!”
Lúc này, ở trên lầu vọng xuống tiếng của Oss.
Mạc Phi chạy lên lầu.
Oss đang đứng trước giá vé đối diện giường, trong tay cầm tấm vải trắng, xoay đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi chạy tới xem, giá vẽ đặt đối diện giường được che vải lại, đáng ra vẫn chưa hoàn thành.
Sau khi Oss kéo tấm vải xuống, đập vào mắt hai người là bức chân dung của An Cách Nhĩ.
Hai người nhìn bức chân dung, không lên tiếng.
Đây là bức tranh An Cách Nhĩ tự vẽ chính mình, hơn nữa còn là hình sáng nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ, liếc mắt nhìn sơ còn có thể nghĩ An Cách Nhĩ đang đứng ở đây.
Mà ở bên phải dưới bức tranh, có đặt một chiếc máy tính bảng, đây là cái An Cách Nhĩ thường dùng để xem tài liệu, Mạc Phi sẽ giúp hắn xử lý.
Mạc Phi cầm máy tính bảng lên, nhấn nút, trên màn hình có một tin nhắn video.
Mạc Phi mở ra xem, màn hình hiện ra khuôn mặt An Cách Nhĩ… đang mặc đồ ngủ, ngồi trong một căn phòng màu trắng, không có bất cứ đồ đạc gì.
“Khụ khụ.” An Cách Nhĩ nhìn vào màn hình, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi bị bắt cóc!”
Oss giật giật khóe miệng, “Nhìn mặt hắn đi, tôi chưa thấy ai bị bắt cóc mà nhìn muốn đánh như vậy hết.”
Mạc Phi cũng không hiểu.
An Cách Nhĩ vươn tay gõ gõ lên màn hình, nói, “Tôi bị nhốt trong bức tranh rồi!” Nói xong, An Cách Nhĩ nheo mắt lại, “Suy nghĩ cho kỹ, manh mối ngay ở bên cạnh trong hai mươi bốn tiếng…”
“Khụ khụ…” Lúc này, bên trong lại vang lên một giọng khác.
Màn hình đột nhiên hơi run, Mạc Tiếu thò đầu vào, nói, “Mạc Phi, đây là đề thi của Mạc Tần với sự giúp đỡ của An Cách Nhĩ, kiểm tra năng lực của anh, anh có hai mươi bốn tiếng để tìm ra An Cách Nhĩ! Nếu tìm ra, Mạc Tần sẽ kéo dài thời gian nghỉ hè cho anh, nếu không tìm ra thì anh phải trở về biệt thự.”
Mạc Phi đỡ trán.
“Cố lên Mạc Phi!” Mạc Tiếu nắm tay lại, nói còn chưa xong đã bị An Cách Nhĩ đẩy ra ngoài.
An Cách Nhĩ khoanh tay, nói với Mạc Phi, “Có thể sử dụng toàn bộ nhân lực tìm kiếm mà anh có, đương nhiên, tôi đề nghị anh đừng nhờ vả cái tên Oss ngu ngốc kia, hắn không đáng tin cậy.”
Oss giật khóe miệng — Đây mới chính là An Cách Nhĩ!
Cuối cùng, An Cách Nhĩ phất tay, “Bắt đầu thôi.”
Nói xong, video đóng lại.
Trong phòng, Oss và Mạc Phi đứng nhìn nhau.
Oss khoanh tay suy nghĩ, hỏi Mạc Phi, “Vậy còn vụ án mưu sát kẹt chỗ tôi thì làm sao đây?”
Mạc Phi thở dài, bắt đầu nhìn xung quanh — Đầu tiên, An Cách Nhĩ làm cách nào ra khỏi căn phòng? Lúc nãy mình cố tình muốn vào, kiểm tra hết cửa, cửa nào cũng khóa, đúng là mất tích trong phòng kín… Nhưng thoát bằng cách nào?
Oss xoa xoa thắt lưng, đứng trong phòng nhìn, lầm bầm, “Đây chính là câu đố của An Cách Nhĩ, chỉ có hai mươi bốn tiếng, có nổi không đây…?”
Sáng nay Emma đi du lịch với dì Mary cho nên Mạc Phi đã dậy từ rất sớm làm bữa sáng cho An Cách Nhĩ.
Sự yên tĩnh đã lâu không có được, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Ace và đám sóc.
“Oss, qua sớm vậy?” Mạc Phi bưng bữa sáng ra, chào hỏi Oss.
Ace phe phẩy đuôi đi theo Oss, tựa như muốn nghĩ cách cắn ống quần của hắn.
Oss chỉ lo túm quần mình, hình như mới mua, cố gắng tránh Ace không cho nó cắn, xoay đầu nhìn lên lầu, hỏi Mạc Phi, “An Cách Nhĩ đâu?”
Mạc Phi đáp, “Còn đang ngủ.” Nói xong nhìn Oss, “Có vụ án?”
“Không.” Oss híp mắt, thần bí theo sát Mạc Phi nói nhỏ, “Tôi phát hiện một chuyện!”
Mạc Phi nhìn Oss, “Chuyện gì?”
“An Cách Nhĩ có gì đó là lạ.” Oss nghiêm túc nói.
Mạc Phi có hơi căng thẳng, “Lạ chỗ nào?”
“Tối qua tôi đi mua cuốn The picture of Dorian Gray về đọc.” Oss cười tủm tỉm, “Mà hôm qua tôi cũng nói Dorian Gray là tên họa sĩ trẻ mãi không già đúng không?”
Mạc Phi không nhớ rõ lắm, cũng không biết Oss muốn biểu đạt điều gì, có liên quan gì tới chuyện An Cách Nhĩ dạo này hơi lạ sao, chỉ im lặng nghe hắn nói tiếp.
“Hôm qua tôi đọc xong mới phát hiện, Dorian Gray là một tay chơi, có được một bức chân dung quỷ dị vẽ về hắn, bức tranh càng ngày càng già nhưng hắn thì không già!”
Mạc Phi trừng mắt, “Thì sao?”
“Thì đó!” Oss kích động, “An Cách Nhĩ không có sửa lưng tôi, cũng không mắng tôi vô văn hóa các thứ!”
Mạc Phi dở khóc dở cười, lắc đầu xoay vào bếp tiếp tục làm đồ ăn sáng.
Oss chạy theo, “Cậu nói coi có phải dạo này tâm trạng hắn xấu hay ăn bậy ăn bạ gì rồi không?”
“Oss, bình thường An Cách Nhĩ chỉ muốn chọc anh, cậu ấy đâu có xấu như vậy.” Mạc Phi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Ace, “Chỉ vì chuyện này mà sáng sớm chạy qua đây?”
“Tôi qua xem hắn có bị cái gì không, nhân tiện làm thí nghiệm.” Oss nói xong, hỏi lại, “Còn câu đố kia sao rồi? Giải được chưa?”
Mạc Phi không rõ, “Câu đố nào?”
“Cái lá thư kì lạ hôm qua đó, còn có hoa sen gì gì kia nữa.” Oss nói.
Mạc Phi lắc đầu, “An Cách Nhĩ trông không để ý lắm, tối hôm qua vẽ xong thì ngủ, trời càng lúc càng lạnh, khả năng vận động cũng giảm xuống, phải bổ sung nhiều năng lượng.”
Oss cầm lấy ly cacao nóng, uống một ngụm, “Ngọt quá…”
“An Cách Nhĩ cần bổ sung lượng đường.” Mạc Phi nói, “Dạo này còn bị sụt ký nữa.”
Oss vuốt cằm, “Quả nhiên là lạ mà.”
“Lạ cái gì nữa?” Mạc Phi bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong ra ngoài, nhìn lên đồng hồ.
Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, cửa phòng An Cách Nhĩ mở ra.
An Cách Nhĩ vẫn còn mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài bước xuống.
Oss ngồi trên ghế sô pha nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vừa xuống lầu, Oss lập tức chào hỏi, “Chào buổi sáng, An Cách Nhĩ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, phất tay ý bảo — Ờ, đi đánh răng cái đã.
Oss há to miệng, nhìn Mạc Phi chỉ chỉ.
Mạc Phi buồn cười nhìn hắn, “Sao nữa?”
“Hắn không nói móc tôi kìa!” Oss nói, “Bình thường là đã nói ‘Oss, mới sáng sớm đã qua làm bóng đèn?’ hay là ‘Oss, cảnh cục phát tiền lương cho anh để anh đi làm chứ không phải qua nhà tôi chầu chực’ đại loại vậy.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, có điều hắn cũng hiểu, bình thường đúng là An Cách Nhĩ có thói quen nói móc Oss.
Chờ An Cách Nhĩ đánh răng xong, lười biếng lết ra, ngồi xuống sô pha, Ace cũng đã ăn no, phóng lên nằm cạnh hắn.
An Cách Nhĩ cầm ly ca cao nóng lên uống.
Oss nói, “An Cách Nhĩ, tối hôm qua tôi có đọc một cuốn sách.”
An Cách Nhĩ cầm cái ly liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục uống, không nói gì.
Oss nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cũng thấy nhức não, nếu là bình thường, An Cách Nhĩ sẽ nói, ‘Oss, cuối cùng anh cũng chịu đọc sách rồi? Cuộc đời không còn gì để hối tiếc nữa ha…’ đại loại.
“An Cách Nhĩ.” Oss lại nói, “Cảnh cục mời một cố vấn tâm lý học tới, muốn chia sẻ công việc với cậu…”
Mạc Phi cứng đờ, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, chắc là Oss bị mắng thảm rồi.
Ai ngờ An Cách Nhĩ chỉ cầm cái bánh quy, chấm vào ly ca cao, rồi bỏ vào miệng nhai, không nói tiếng nào.
Oss hít một hơi, phản ứng đầu tiên của Mạc Phi là đưa tay sờ lên trán An Cách Nhĩ, cái này có tính là bị bệnh không? Nhưng trán của An Cách Nhĩ không nóng, nhiệt độ rất bình thường.
Thấy Mạc Phi đưa tay qua, An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn, lại cầm một cái bánh quy lên, bỏ vào miệng.
“An Cách Nhĩ, câu đố hôm qua giải được chưa?” Oss hỏi tiếp.
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Câu đố nào?”
“Bông hoa đó.” Oss nhắc.
An Cách Nhĩ cũng không sửa là hoa khô chứ không phải bông hoa, chỉ đáp, “Dù sao cũng không có án mạng, đoán được cái gì?”
Oss há miệng.
An Cách Nhĩ đứng lên, vỗ đầu Mạc Phi, “Tôi lên ngủ tiếp, chiều xuống chơi với anh.” Nói xong lại cầm cái bánh quy lên, bỏ vào miệng, lười biếng lết lên lầu, đóng cửa lại.
Oss và Mạc Phi sửng sốt chừng ba mươi giây, sau đó liếc nhìn nhau — Kì lạ nha!
Mạc Phi có chút lo lắng, “Có phải khó chịu ở chỗ nào rồi không?”
“Tôi nghi ngờ hắn lại định bày trò mới.” Oss cũng thấy bất an.
Oss về nhà, Mạc Phi quét dọn sạch sẽ, nhưng tới trưa, An Cách Nhĩ vẫn không ra khỏi phòng, mà cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Mạc Phi lên lầu, muốn mở cửa ra xem nhưng cửa đã khóa trái.
Mạc Phi ra ban công quét dọn, cửa sổ bên ngoài thông vào phòng cũng khóa luôn, màn che rất kín, Mạc Phi không nhìn thấy An Cách Nhĩ.
Chỉ mới có mấy tiếng nhưng Mạc Phi đã dọn sạch sẽ cả căn nhà, trong lòng bất an, An Cách Nhĩ vẫn ở trong phòng ‘ngủ bù’, không lộ diện.
Giữa trưa, Oss lại sang, cầm trong tay một tập hồ sơ, “An Cách Nhĩ!”
Mạc Phi để tay lên miệng “Xuỵt” một tiếng, An Cách Nhĩ vẫn còn đang ngủ.
“Có vụ án, có vụ án mà!” Oss quơ quơ văn kiện, ý bảo — Lên gọi hắn dậy giùm tôi đi!
Mạc Phi lên lầu, gõ cửa phòng.
Không ai trả lời.
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi lên tiếng gọi, vẫn không có ai trả lời.
Mạc Phi sốt ruột, đành phải phá cửa vào.
Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ mịt, nhưng trên giường lại không có ai.
Oss cũng chạy lên tới, khó hiểu, “Người đâu?”
Mạc Phi chạy như bay ra cửa sổ kéo rèm ra… Ánh nắng chiếu vào phòng, cả căn phòng sáng lên, cửa sổ lại khóa, nhưng… không thấy An Cách Nhĩ.
Mạc Phi và Oss lục tung cả căn phòng, cửa tủ cửa phòng gì cũng mở ra hết, thậm chí còn lật cả giường lên, nhưng vẫn không thấy An Cách Nhĩ.
Mạc Phi sốt ruột, “Đâu mất rồi?!”
“Có một cách đơn giản.”Oss lấy điện thoại ra bấm số gọi cho An Cách Nhĩ.
Nhưng điện thoại lại reo lên trong túi Mạc Phi.
Mạc Phi bất đắc dĩ, “An Cách Nhĩ chưa bao giờ xài điện thoại, anh cũng biết cậu ấy ghét đồ kỹ thuật mà!”
Oss đứng trong phòng, “Phòng khóa trái?”
Mạc Phi gật đầu.
Oss há miệng, “Vụ án mất tích trong phòng kín!”
“Anh đừng nói bậy.” Mạc Phi không quan tâm, đứng tại chỗ ho vài tiếng, lại lục tung cả nhà lên lần nữa, nhưng vẫn không thấy An Cách Nhĩ.
“Mạc Phi!”
Lúc này, ở trên lầu vọng xuống tiếng của Oss.
Mạc Phi chạy lên lầu.
Oss đang đứng trước giá vé đối diện giường, trong tay cầm tấm vải trắng, xoay đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi chạy tới xem, giá vẽ đặt đối diện giường được che vải lại, đáng ra vẫn chưa hoàn thành.
Sau khi Oss kéo tấm vải xuống, đập vào mắt hai người là bức chân dung của An Cách Nhĩ.
Hai người nhìn bức chân dung, không lên tiếng.
Đây là bức tranh An Cách Nhĩ tự vẽ chính mình, hơn nữa còn là hình sáng nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ, liếc mắt nhìn sơ còn có thể nghĩ An Cách Nhĩ đang đứng ở đây.
Mà ở bên phải dưới bức tranh, có đặt một chiếc máy tính bảng, đây là cái An Cách Nhĩ thường dùng để xem tài liệu, Mạc Phi sẽ giúp hắn xử lý.
Mạc Phi cầm máy tính bảng lên, nhấn nút, trên màn hình có một tin nhắn video.
Mạc Phi mở ra xem, màn hình hiện ra khuôn mặt An Cách Nhĩ… đang mặc đồ ngủ, ngồi trong một căn phòng màu trắng, không có bất cứ đồ đạc gì.
“Khụ khụ.” An Cách Nhĩ nhìn vào màn hình, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi bị bắt cóc!”
Oss giật giật khóe miệng, “Nhìn mặt hắn đi, tôi chưa thấy ai bị bắt cóc mà nhìn muốn đánh như vậy hết.”
Mạc Phi cũng không hiểu.
An Cách Nhĩ vươn tay gõ gõ lên màn hình, nói, “Tôi bị nhốt trong bức tranh rồi!” Nói xong, An Cách Nhĩ nheo mắt lại, “Suy nghĩ cho kỹ, manh mối ngay ở bên cạnh trong hai mươi bốn tiếng…”
“Khụ khụ…” Lúc này, bên trong lại vang lên một giọng khác.
Màn hình đột nhiên hơi run, Mạc Tiếu thò đầu vào, nói, “Mạc Phi, đây là đề thi của Mạc Tần với sự giúp đỡ của An Cách Nhĩ, kiểm tra năng lực của anh, anh có hai mươi bốn tiếng để tìm ra An Cách Nhĩ! Nếu tìm ra, Mạc Tần sẽ kéo dài thời gian nghỉ hè cho anh, nếu không tìm ra thì anh phải trở về biệt thự.”
Mạc Phi đỡ trán.
“Cố lên Mạc Phi!” Mạc Tiếu nắm tay lại, nói còn chưa xong đã bị An Cách Nhĩ đẩy ra ngoài.
An Cách Nhĩ khoanh tay, nói với Mạc Phi, “Có thể sử dụng toàn bộ nhân lực tìm kiếm mà anh có, đương nhiên, tôi đề nghị anh đừng nhờ vả cái tên Oss ngu ngốc kia, hắn không đáng tin cậy.”
Oss giật khóe miệng — Đây mới chính là An Cách Nhĩ!
Cuối cùng, An Cách Nhĩ phất tay, “Bắt đầu thôi.”
Nói xong, video đóng lại.
Trong phòng, Oss và Mạc Phi đứng nhìn nhau.
Oss khoanh tay suy nghĩ, hỏi Mạc Phi, “Vậy còn vụ án mưu sát kẹt chỗ tôi thì làm sao đây?”
Mạc Phi thở dài, bắt đầu nhìn xung quanh — Đầu tiên, An Cách Nhĩ làm cách nào ra khỏi căn phòng? Lúc nãy mình cố tình muốn vào, kiểm tra hết cửa, cửa nào cũng khóa, đúng là mất tích trong phòng kín… Nhưng thoát bằng cách nào?
Oss xoa xoa thắt lưng, đứng trong phòng nhìn, lầm bầm, “Đây chính là câu đố của An Cách Nhĩ, chỉ có hai mươi bốn tiếng, có nổi không đây…?”
Danh sách chương