Cuối tuần, Mạc Phi, An Cách Nhĩ, Oss và Cửu Dật cùng nhau tới thôn của Phùng Di. Đáng lẽ là đi từ sáng sớm, nhưng do An Cách Nhĩ lười biếng, động tác chậm chạp, giống như không có tinh thần cho nên mới dời xuống buổi chiều.

“Đây là tài liệu về thôn Phùng mà tôi lấy từ cảnh cục về.” Oss đang lái xe, hắn nhờ Mạc Phi đưa xấp tài liệu cho An Cách Nhĩ, “Nhưng mà rất kì lạ, tôi đã xem qua, thôn Phùng nằm sâu trong núi, chiến tranh năm đó cũng không hề có quân Nhật cư trú. Tại sao lại có những thứ kia?”

An Cách Nhĩ nhận tài liệu, lật xem, “Có biên niên sử luôn á? Cái thôn này xưa lắm hả?”

“Đúng vậy, thôn này tồn tại mấy trăm năm rồi.” Oss cũng không biết nhiều, “An Cách Nhĩ, lần này nghe thấy ghê quá trời, sao cậu lại muốn tới một nơi khủng bố như thế?”

“Bởi vì dì Phùng Di là bạn của Emma chứ sao.” An Cách Nhĩ khép tài liệu lại, dựa đầu vào Mạc Phi.

“An Cách Nhĩ, em mệt à?” Mạc Phi thấy sắc mặt An Cách Nhĩ không tốt, nhíu mày hỏi, “Say xe?”

“Hử?” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Tôi đau đầu.”

“Tiểu tử cậu sau khi có Mạc Phi rồi hình như ít khi bệnh lắm nhỉ?” Oss theo kính chiếu hậu nhìn ra sau, cảm thấy sắc mặt An Cách Nhĩ đúng là không tốt.

“Ngủ một lát đi.” Mạc Phi để An Cách Nhĩ nằm xuống, gác đầu lên chân mình, An Cách Nhĩ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trên đường đi càng ngày càng vắng, Mạc Phi sờ trán An Cách Nhĩ, cảm thấy ấm ấm — An Cách Nhĩ bị sốt!

“Mấy hôm trước trời đâu có mưa?” Cửu Dật cũng lo lắng, An Cách Nhĩ đúng thật là được Mạc Phi chăm sóc rất tốt, nghe nói trước kia thân thể rất yếu, gặp trời mưa là phát sốt.

“Có thể mấy ngày nay bận tra án nên bị mệt, hơn nữa còn thiếu ngủ mấy đêm nên chắc mới bị bệnh.” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Hay là chúng ta về nhà nha?”

“Hay vào bệnh viện gần đây đi?” Cửu Dật đề nghị, Eliza nhảy tới bên người An Cách Nhĩ, tò mò nhìn nhìn, thấy hắn mê man, lại dùng đầu cọ cọ.

“Chỗ này là thâm sơn cùng cốc [nơi rừng núi hẻo lánh], lấy đâu ra bệnh viện?” Oss dò GPS không tìm được gì, bèn gọi điện nhờ trợ giúp.

Bên cảnh cục giúp hắn tìm, nói ở vùng đó căn bản không có bệnh viện, cho dù là bệnh viện ở gần đó cũng phải lái xe cả nửa ngày, vậy trở về thì hơn!

“Không được rồi, vẫn là về đi!” Mạc Phi rất lo lắng cho An Cách Nhĩ, quyết định bảo Oss quay đầu xe, về nhà.

Nhưng Oss chạy được khoảng nửa tiếng, nhìn thấy con đường trước mặt rối tinh rối mù, bị chặn.

“Lở đất?” Cửu Dật đổ mồ hôi, cũng may là đi sớm, nếu không thì chết rồi!

“Chỗ này hẳn là không có đất lở mới đúng chứ.” Mạc Phi cũng lắc đầu, “Tôi biết phải chạy qua con đường này, cho nên đã cố tình dò thời tiết và địa lý thế nào.”

“Đúng vậy!” Oss gật đầu, “Chỗ này không phải nơi phát sinh lở đất.”

“Chít chít.”

Eliza đứng trên đầu vai Cửu Dật, hướng về đống đất xa xa kêu hai tiếng.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy hai cái máy xúc đất đang chạy.

Oss xuống xe, la to về phía đó, “Này!”

Vài công nhân đứng trên đống đất xua tay với bọn họ, “Mạch nước ngầm bị vỡ nên phải sửa gấp, mọi người phải đổi đường! Con đường này mai mới thông lại!”

“Đổi đường khác?” Mạc Phi dò GPS, nhíu mày, “Nghĩa là phải vòng qua núi? Vậy chẳng phải bọc nguyên một vòng lớn ư?!”

“Làm sao bây giờ?” Oss nhìn mọi người.

“Hay là gọi máy bay tới đón chúng ta đi?” Cửu Dật đề nghị.

Oss rút rút khóe miệng, “An Cách Nhĩ bị bệnh chứ có phải thiên tai lũ lụt đâu mà cứu viện, tôi tìm máy bay ở đâu ra?”

“Để tôi cõng An Cách Nhĩ ra ngoài tìm xe.” Mạc Phi nhìn đống đất, nhíu mày, căn bản không ra được! Mạch nước ngầm phun rất kịch liệt, nơi nơi đều là nước bùn.

“Sao lại khéo thế.” Cửu Dật bất đắc dĩ, nhún vai, “Mới có nửa tiếng.”

“Nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.” Oss nhìn An Cách Nhĩ ở phía sau đã chìm vào giấc ngủ, người này một khi đã bệnh thì y như con nít, không làm gì, chỉ biết ngủ. Ở thôn trang phía trước đang có một kỳ án cần phá và một cương thi đang chạy lung tung, giờ phải làm thế nào mới phải? “Trên xe có thuốc.” Mạc Phi mở cốp xe, lấy hòm thuốc, đầu tiên đo nhiệt độ cơ thể cho An Cách Nhĩ trước, “Sốt nhẹ thôi.”

“Gặp tình huống này phải xử lý thế nào?” Oss và Cửu Dật đều luống cuống.

“Không sao, An Cách Nhĩ sốt cao hay nhẹ cơ bản tôi đều xử lý được, mau lái xe tới thôn kia, để An Cách Nhĩ ngủ một giấc.” Mạc Phi bình tĩnh xử lý bệnh tình của An Cách Nhĩ, Cửu Dật và Oss mau mau lên xe, thả nhanh tốc độ, mau chóng tới thôn Phùng.

Cái gọi là bất lợi trước khi xuất quân, đại khái chính là tình huống này. Mọi người còn tưởng tới đây bắt cương thi, còn chưa tới nơi thì An Cách Nhĩ phát bệnh.

Lúc xe chạy tới thôn Phùng, trời đã gần chuyển tối, thôn trang được núi bao vây, trên núi đủ loại hoa quả, hơn phân nửa đã bị cây che lấp, ngay cả ánh trăng cũng không thấy rõ.

“Chỗ này không có ma mới lạ đó.” Oss xuống xe, có chút bực dọc.

An Cách Nhĩ bọn họ tới đây, gây không ít sự chú ý, ở đây giống như một thôn trang nhỏ tương đối phong bế, bình thường hẳn là ít có ai tới.

“An Cách Nhĩ tới rồi!” Phùng Di đã lớn tuổi, hẳn là cũng hơn sáu mươi, nhưng bà cũng giống như Emma, thoạt nhìn vẫn còn trẻ.

Phùng Di thấy xe dừng trước cửa nhà, nhưng người bước xuống lại là ba người xa lạ.

“Mấy cậu là?” Phùng Di không rõ tình hình.

“A, dì là Phùng Di?” Oss mau chóng nói, “Tụi cháu cùng tới với An Cách Nhĩ, nhưng mà trên đường đi An Cách Nhĩ đột nhiên ngã bệnh, cho nên…”

Lúc đang nói chuyện, Mạc Phi đã bế An Cách Nhĩ đang say ngủ ra khỏi xe, “Cậu ấy cần nghỉ một đêm trước đã.”

“A! An Cách Nhĩ bệnh rồi?” Phùng Di cũng ngượng ngùng, nhờ An Cách Nhĩ lặn lội đường xa tới đây, ai ngờ trên đường lại bị bệnh. Bà liền đi chuẩn bị phòng, để hắn nghỉ qua đêm.

“Ở đây có một bác sĩ.” Phùng Di mau chóng gọi điện thoại, không lâu sau có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy tới. Người kia bộ dáng rất giỏi giang, cách ăn mặc cũng không giống cô nương hằng năm sinh hoạt ở nông thôn.

“Tôi tên là Vệ Hâm, là bác sĩ, vừa vặn mới tới đây vài ngày.” Vệ Hâm bất đắc dĩ cười cười, “Em của tôi nói ở đây có cương thi gì đó, còn nói rất sợ, không dám ở một mình, cho nên tôi xin nghỉ vài ngày tới đây ở với nó.”

“Cô cũng vì chuyện cương thi mà tới đây?” Cửu Dật hỏi.

“Trên đời này làm gì có cương thi, nhất định là ảo giác hoặc chỉ là lời bịa đặt.” Sau khi Vệ Hâm kiểm tra thân thể cho An Cách Nhĩ, cô khẽ nhíu mày, “Thân thể của cậu ấy rất yếu.”

“Tại sao An Cách Nhĩ lại bị sốt?” Mạc Phi sốt ruột.

“Lấy thể chất của người này mà nói, phải là thường xuyên phát sốt này nọ, lần này là do quá mệt mỏi và bị cảm lạnh.” Vệ Hâm lắc lắc đầu, “Người này khi sinh ra đã yếu, không có cách, chỉ có thể chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá độ. Nhưng mà không phải bệnh nặng, xử lý rất dễ, dùng liệu thuốc dân gian là được.”

“Thuốc dân gian?” Mạc Phi do dự, “Tôi không biết thân thể An Cách Nhĩ có thể uống thuốc Đông y hay không?”

“Ai bảo cho hắn uống thuốc Đông y bao giờ?” Vệ Hâm nở nụ cười, “Nấu một chén nước gừng cho hắn uống, ngày mai sẽ khỏe lại.” Vệ Hâm nói xong, định trở về nhà.

“Hâm Hâm!” Phùng Di có chút lo lắng, “Sao lại đi một mình? Trời tối rồi!”

“Tôi đưa cô về.” Oss nói.

“Không cần, chỉ có vài bước thôi.” Vệ Hâm xua tay, cầm hòm thuốc ra ngoài, “Ngày mai tôi lại đến xem.”

Oss ra ngoài, lại bị Vệ Hâm đẩy vào trong, hắn không còn biết làm gì hơn là từ bỏ.

“Huyên náo dữ vậy sao dì?” Quay về phòng, Cửu Dật hỏi Phùng Di.

“Sáng hôm nay, lão Vương vào vườn cây xem hoa trái thế nào, không nghĩ tới lại trượt chân ngã chết. Đã báo cảnh sát nhưng bọn họ thấy chết ngoài ý muốn nên cũng không quan tâm.” Phùng Di thở dài, “Tất cả mọi người đều nói là do cương thi đẩy! Trước kia, đừng nói là người, ngay cả con chó con mèo còn biết nhau, mọi người ai cũng sống rất tốt, ai biết lại xảy ra chuyện này.”

“Ân…”

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi nghe thấy tiếng An Cách Nhĩ, còn xoay người, hắn biết đối phương đã tỉnh nên chạy tới dìu.

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ vẫn còn hơi choáng, người cũng còn nóng.

“Đừng lật chăn, em vẫn còn đang sốt.” Mạc Phi đè chăn lại cho An Cách Nhĩ, Eliza ngồi xổm bên gối đầu, nhìn hắn.

“Chúng ta đang ở đâu?” An Cách Nhĩ thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, liền hỏi Mạc Phi.

“Chúng ta đã tới thôn Phùng, đang ở trong nhà dì Phùng Di.” Mạc Phi giúp hắn lau mồ hôi, “Cửu Dật và Oss đều đang ở dưới lầu hỏi tình hình, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Ân.” Toàn thân An Cách Nhĩ đều bủn rủn, “Mạc Phi.”

“Muốn uống nước?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, gật đầu, có Mạc Phi đúng là rất tiện.

Mạc Phi uống một ngụm nước, đút cho An Cách Nhĩ, Eliza ở bên cạnh che mắt đi.

An Cách Nhĩ vì vẫn còn sốt, trên mặt đỏ ửng, nở nụ cười, nói với Mạc Phi, “Ngốc, sẽ lây đó.”

“Em mới ngốc.” Mạc Phi đút xong, xoa xoa đầu An Cách Nhĩ, “Em có thấy anh bị lây bao giờ chưa?”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết của phụ nữ ở xa xa! Thanh âm không tính là xa lắm nên nghe rất rõ ràng.

“Giọng quen quá!” Mạc Phi chạy như bay ra cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài, Eliza cũng nhảy lên đầu vai hắn, mở to hai mắt nhìn xuống dưới.

Dưới lầu, Oss cũng nghe thấy.

“Ai nha, hình như là Hâm Hâm!” Phùng Di đứng lên, chạy ra mở cửa nhìn xem.

“Tiếng la vọng lại từ phía xa.” Oss và Cửu Dật cầm đèn pin, ra ngoài đi tìm, đồng thời, cách vách có mấy căn nhà, người bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra cùng Oss và Cửu Dật đi tìm.

“Xảy ra chuyện gì?” An Cách Nhĩ nằm trên giường, hỏi Mạc Phi đang nhíu mày đứng bên cửa sổ.

“Lúc nãy có một bác sĩ tới khám cho em, một mực đòi về nhà một mình, người kêu hình như là cô ấy.” Mạc Phi bước tới ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Oss với Cửu Dật chạy đi tìm rồi.”

“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi, “Mạc Phi, sau khi vào thôn, có phát hiện cái gì không đúng không?”

“Cái này…” Mạc Phi chỉ lo chăm sóc cho An Cách Nhĩ, quan sát này nọ đều quên sạch, “Anh không chú ý lắm, thôn này hình như rất ít người tới. An Cách Nhĩ, nếu sáng mai em vẫn chưa khỏe, anh đưa em đi bệnh viện.”

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi trong chốc lát, gật đầu, “Ân, tôi nằm ngủ một lát, chừng nào bọn Oss về thì gọi tôi.”

“Được.” Mạc Phi gật đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Phi đứng bên cửa sổ, chỉ thấy ánh đèn pin tụ tập cùng nhau, theo sau là tiếng khóc.

Hơn nữa đêm, Oss và Cửu Dật mới trở về. Uống chén trà liền chạy lên xem An Cách Nhĩ, thấy hắn đã tỉnh, giờ đang uống nước gừng.

“Khỏe chút nào chưa, An Cách Nhĩ?” Oss bước tới, cổ tay áo và ống quần đều ướt.

“Bác sĩ kia chết đuối?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.

“Oa!” Oss rùng mình, “Bị bệnh mà vẫn còn thần côn dữ vậy đó hả?”

“Sáng nay có người chết?” An Cách Nhĩ không đáp mà hỏi tiếp.

“Có một ông lão lên núi bị té chết.” Cửu Dật trả lời thay, “Quản lý thôn này thì phải, nghe nói bình thường rất nhiệt tình.”

Oss chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, “Cậu nhìn đi, bên ngoài sắp thành thiên hạ đại loạn rồi! Tôi khuyên bọn họ báo cảnh sát, nhưng ai cũng nói cảnh sát không đáng tin, cứ nói là do cương thi quấy phá, chuẩn bị chia người lên núi tìm cương thi.”

An Cách Nhĩ lẳng lặng nghe, sau đó hỏi Oss, “Cô bác sĩ kia đi được bao nhiêu lâu?”

“Chừng mười mấy phút đi?”

“Nhà cô ta xa lắm hả?”

“Nghe nói là đi vài bước là tới.” Cửu Dật suy xét, “Đi hơn mười mấy phút phải là rất xa, đi mấy bước sao lại tới con sông phía trước?”

“Hai người nghe thấy tiếng kêu, từ đây chạy tới bờ sông tốn bao nhiêu phút?” An Cách Nhĩ tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ân… Chưa tới hai phút!” Oss trả lời, “Có nhiều người chạy cùng với chúng tôi, người trong thôn này rất nhiệt tình.”

“Một người trưởng thành, từ trên bờ rơi xuống sông chết đuối, cần bao nhiêu lâu?” An Cách Nhĩ cười cười, “Không thấy lạ à?”

Oss và Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, đúng là không ổn.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhìn hắn, “Em cảm thấy người chết rất kì lạ, không phải ngoài ý muốn cũng không phải do cương thi?”

“Tốn vốn không tin có cương thi.” An Cách Nhĩ lè lưỡi, cảm thấy nước gừng rất cay, “Thôn dân nhiệt tình có chỗ lợi cũng có chỗ hại. Bởi vì mặc kệ là ai chết, bọn họ đều sẽ chạy tới, nói cách khác, vô luận là ai xuất hiện ở hiện trường, đều sẽ không bị nghi ngờ.”

Oss chau mày, “An Cách Nhĩ, cậu bảo hung thủ là thôn dân?”

“Người chưa quen thuộc địa hình hẳn là không làm được.” An Cách Nhĩ hơi nhún vai, “Tự đi quan sát đi, sẽ tìm được người khả nghi.” Nói xong, xoay người nằm xuống, Mạc Phi đắp chăn cho hắn, An Cách Nhĩ tiếp tục ngủ.

Cả thôn tối nay không ai ngủ được, người nhà của Vệ Hâm thì khóc, cũng có chút giận Phùng Di trời đã tối còn gọi tới xem bệnh.

Phùng Di khổ sở lại tự trách.

Mạc Phi đứng bên cửa sổ, nhìn đèn pin không ngừng lập lòe, đó là người tuần tra trong thôn. Xoay đầu lại nhìn An Cách Nhĩ, hắn đang ngủ say, Eliza cuộn tròn nằm bên cạnh.

Oss dù sao cũng là cảnh sát, ở dưới lầu hỏi vài người dân, còn làm bảo vệ hiện trường và gọi cảnh sát địa phương, sáng mai phái người tới.

Cửu Dật đang đứng trong sân, nhìn rừng cây um tùm trên núi, không biết đang nghĩ cái gì.

Mạc Phi âm thầm suy nghĩ, lần này An Cách Nhĩ đi lại bất tiện, vậy mình phải làm sao? Cẩn thận quan sát, giống như An Cách Nhĩ thường làm?

Nghĩ đến đây, Mạc Phi bắt đầu quan sát mọi ngóc ngách trong thôn, phát hiện thôn dân bị hỏi đứng tụm năm tụm ba trước cửa nhà Phùng Di thảo luận, lâu lâu lại liếc mắt nhìn Cửu Dật, trong ánh mắt hàm chứa bài xích nồng đậm.

Mạc Phi bỗng nhiên hiểu ra, ở một thôn trang thế này, giống như một vương quốc nhỏ, có trật tự riêng. Bây giờ, đột nhiên có người tới phá vỡ, bọn họ trở nên rất luống cuống.

An Cách Nhĩ mở mắt ra, thấy Mạc Phi đang quan sát, vẻ mặt chuyên chú, liền hơi hơi nở nụ cười — Đúng thế đó Mạc Phi! Quan sát biểu hiện của mỗi người khi gặp chuyện đả kích, người không có phòng bị, không có tính toán thì sẽ có phản ứng gì, đó mới chính là con người thật sự!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện