Thân Nghị và Oss vây quanh hai người hỏi kỹ tình huống.

An Cách Nhĩ không muốn nói nhiều, vì thế giao công việc giải thích đó cho Mạc Phi.

Mạc Phi nói xong, Thân Nghị nhíu mày, “Thoạt nhìn giống như khiêu chiến An Cách Nhĩ.”

“Nhưng mà loại thông điệp hắn đưa một chút ý nghĩa cũng không có!” Oss có chút tức giận, “Chỉ có thời gian cùng số người, hắn trốn đi đâu giết người, ai mà biết chứ? Mỗi ngày sẽ có nhiều người chết hơn!”

An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, “Sẽ không.”

Mọi người nhìn hắn.

“Hắn sẽ biến nó thành một chuyện náo động lớn giống như hôm nay vậy.” An Cách Nhĩ thản nhiên trả lời, “Hơn nữa còn là chỗ tôi có thể nhìn thấy, chiếm được ánh mắt của đông đảo công chúng. Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ, tôi và Mạc Phi quyết định đi xem ca nhạc cũng chỉ mới cách đây hai ngày, trước khi đi cũng không nói với ai, đối phương làm sao biết được?”

“Chắc là trùng hợp đi.” Mạc Phi nói, “Dù sao, một vụ án như thế này xảy ra, cho dù không ở hiện trường, chúng ta nhất định vẫn sẽ biết! Lấy quan hệ của chúng ta với cảnh sát mà nói, cũng có thể nhìn thấy tờ giấy này.”

“Cho nên mới nói, đối phương biết rất rõ về chúng ta, hoặc là đã theo dõi chúng ta từ rất lâu.” An Cách Nhĩ trả lời.

“Tôi về cảnh cục tra khảo tên hacker kia!” Thân Nghị mang người đi, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi về nhà.

“An Cách Nhĩ!” Emma vội vã chạy ra, thấy băng vải trên cánh tay Mạc Phi, “Bà vừa xem tin tức, làm bà sợ muốn chết!”

“Cháu không sao, Emma.” Mạc Phi giật giật cánh tay, “Chỉ bị thương nhẹ thôi.”

“Emma, bà xem tin tức trên TV?” An Cách Nhĩ nghi hoặc, “Đưa tin nhanh vậy sao?”

“An Cách Nhĩ, buổi biểu diễn đó là truyền hình trực tiếp.” Mạc Phi chỉ tờ báo trên bàn, là truyền hình trực tiếp hơn nữa còn phát sóng toàn cầu.

“Trên mạng bây giờ khẳng định đã nháo nhào lên hết!” Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, “Ca sĩ kia rất nổi tiếng, ít nhất cũng phải có mấy ngàn vạn fan!”

“Ân, một người được hơn ngàn vạn người yêu mến.” Câu nói của An Cách Nhĩ có chút lạc đề.

Mạc Phi lên mạng tìm kiếm, nguyên bản muốn tìm thông tin cùng bình luận liên quan, nhưng hắn phát hiện trên rất nhiều diễn đàn, có người đăng, hung thủ làm vậy để khiêu chiến thần thám của cảnh sát, họa sĩ nổi tiếng — An Cách Nhĩ.

Mạc Phi sau khi đọc được hai từ ‘thần thám’, theo bản năng lộ ra nụ cười, nhìn An Cách Nhĩ.

“Ha ha.” An Cách Nhĩ cũng nở nụ cười, “Thần thám a…”

Mạc Phi gọi điện cho Thân Nghị, nói lại tình huống vừa gặp.

“An Cách Nhĩ, là đối thủ đã từng đụng qua à? Còn là một kẻ điên từng bị cháu bắt, cho nên về đây báo thù?” Emma lo lắng.

“Emma, đừng lo lắng.” An Cách Nhĩ an ủi bà, “Chỉ là một thằng nhóc hiếu thắng mà thôi.”

“Nhưng trận đấu này không công bằng!” Mạc Phi có chút tức giận, “Trận đấu của hắn không có quy tắc, cũng không có gợi ý, một người trong tối, một người ngoài sáng, phải đấu thế nào?”

“Đối phương căn bản không xem đây là trận đấu, Mạc Phi.” An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà lên, tinh tế thưởng thức, “Hắn chỉ đang chứng minh, hắn mạnh hơn tôi.”

Mạc Phi nhíu mày, “Nói như vậy đây không phải cạnh tranh mà là kẻ thù?”

“Cái này căn bản không phải trò chơi con nít, hung thủ nếu như sợ bị bắt, hắn sẽ không tới khiêu chiến, nói cách khác, hắn cũng chưa chắc giỏi tới cỡ đó!”

“Em có ý gì?” Mạc Phi cùng Emma liếc mắt nhìn nhau, không rõ An Cách Nhĩ muốn nói gì.

“Thật ra cũng tương đối dễ hiểu.” An Cách Nhĩ cười, “Một thanh niên mười sáu tuổi bình thường cầm súng đi giết chính thần tượng của mình nhất định phải bị kích động rất lớn. Mặt khác, muốn có một khẩu súng, người bình thường cũng không dễ dàng làm được.”

“Đối phương rất giỏi?” Mạc Phi hỏi.

“Hoàn toàn ngược lại.” An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Người có năng lực sẽ không bao giờ lựa chọn cách trốn trong bóng tối, đọ sức không công bằng, đoạt súng thật ra rất dễ dàng. Tôi cảm thấy dáng người của hắn cường tráng, nhất định về đánh nhau cũng rất giỏi.”

“Vậy hắn làm sao để xúi giục người ta phạm tội?” Mạc Phi tò mò.

“Mấu chốt chính là giới hạn thời gian kia.” An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Nếu như không có lời khiêu khích trên máy tính, vụ án lần này chẳng qua chỉ là một tên fan điên cuồng giết thần tượng mà thôi. Chỉ cần trước khi vụ án phát sinh, hắn báo cho chúng ta biết, nó liền biến thành do hắn xui khiến.”

“Em cảm thấy, hung phạm kia biết sẽ có vụ án xảy ra, cho nên giả vờ là do mình xui khiến, biến vụ này thành án giết người liên hoàn do mình gây ra?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Lúc này, Thân Nghị gọi điện tới, hỏi An Cách Nhĩ có xem tin tức chưa.

An Cách Nhĩ cười cười, hỏi Thân Nghị, “Đúng rồi, chú có quen phóng viên đưa tin không, hoặc là người bên truyền thông? Tôi muốn phát một thông cáo.”

Thân Nghị ngẩn người, gật đầu, “Cảnh sát chúng tôi có kênh riêng, cậu cần nói gì, có thể cho cậu thông báo một cái.”

“Cái này thật không cần, lớn quá sẽ làm tôi giống như rất ngớ ngẩn.” Nói xong tùy tiện viết xuống tờ giấy, bảo Mạc Phi fax qua cho Thân Nghị.

Thân Nghị nhìn nhìn tờ giấy, có chút khó hiểu, “An Cách Nhĩ, đây là tình huống gì?”

“Sau khi đăng, dựa theo lời dặn của tôi, chuẩn bị đi bắt người.” An Cách Nhĩ cười thần bí.

Ngày hôm sau, tin tức tràn ngập tất cả các mặt báo cùng kênh truyền hình, mặt khác, còn một tin khác làm cho phóng viên cùng những người mê trinh thám hưng phấn, An Cách Nhĩ đáp trả.

So với khiêu khích của hung thủ, An Cách Nhĩ lại nhìn có vẻ rất nhàn nhã, hắn nói thế này, “Tất cả những lời nói khiêu chiến linh tinh đều là vô căn cứ, chính tôi cũng không nhận được lời khiêu chiến nào. Ba ngày sau tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật với người yêu trong vòng một tháng ở Malta. Nếu hung thủ thật sự muốn khiêu chiến, xin đợi tôi trở về đã, cám ơn.”

Mạc Phi nhìn mảng tin thật to trên tờ báo, dở khóc dở cười nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, chỉ cần vậy thôi?”

An Cách Nhĩ từ chối cho ý kiến, nhún vai, “Trời mới biết.”

Khoảng hai giờ chiều, Thân Nghị đột nhiên gọi điện thoại tới, thanh âm có chút hưng phấn, “An Cách Nhĩ, bắt được rồi!”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Rất tốt, dựa theo manh mối tôi đưa lúc trước, thẩm tra đối chiếu sao rồi?”

“Đúng vậy, chính là người kia!” Thân Nghị hưng phấn, “An Cách Nhĩ, cậu suy luận thế nào mà ra vậy?”

“Chỉ là tùy tiện để ý mà thôi.” An Cách Nhĩ trả lời, sau đó cúp máy, nhìn Emma và Mạc Phi đang kinh ngạc bên cạnh.

“An Cách Nhĩ, sao bắt được người hay vậy?” Emma nghi hoặc hỏi.

“Cháu bảo để ý ở sân bay, nếu có người tới hỏi cháu có đặt vé máy bay không, thì nói có, đặt hai vé hạng sang đi du lịch ở Malta, thời gian là một tháng.” An Cách Nhĩ giải thích, “Sau khi hỏi xong, phải tìm một thanh niên chừng mười chín đến hai mươi mốt tuổi đặt vé cùng khoang. Mặt khác, hắn còn là người của thành phố K, nhưng hiện giờ sống ở thành phố S, từng là cô nhi hoặc sống trong gia đình ba mẹ từng li dị, từng phạm tội sử dụng bạo lực.”

Mạc Phi nhíu mày, do dự một lát, hỏi, “An Cách Nhĩ, người bị bắt tên gì vậy?”

“Nếu tôi đoán không lầm, hắn là bạn của anh.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Sự thật cũng đã chứng minh, hắn từng sống trong cô nhi viện với anh, hắn tên là Tần Liệt, anh có nhớ người này không?”

Mạc Phi thở dài, “Quả nhiên là hắn…”

An Cách Nhĩ hơi phồng má, có chút bất mãn nhìn Mạc Phi, tựa hồ vẫn còn giận chuyện hôm trước.

Mạc Phi áy náy, “An Cách Nhĩ, anh không phải có ý giấu em, anh chỉ nghĩ chuyện này không quan trọng.”

“Vậy bây giờ anh nói đi.” An Cách Nhĩ rất nhẫn nại, ngồi nghe Mạc Phi nói.

“Tần Liệt và anh đều là người bị ba mẹ vứt bỏ, hai đứa quen biết nhau trong một lần ẩu đả, sau đó trở thành bạn bè, car hai ở trong cô nhi viện một thời gian rất ngắn, bởi vì đã lớn nên có thể ra ngoài kiếm việc làm.” Mạc Phi bắt đầu kể lại chuyện năm xưa, “Tuy rằng bọn anh coi chuyện đánh nhau là bình thường, nhưng sau đó Tần Liệt lại gia nhập bang hội, anh thì không thích, cho nên cả hai dần dần trở nên bất hòa.”

An Cách Nhĩ khẽ gật đầu, “Hắn cũng không tới tìm anh nữa, nhưng nếu anh gặp chuyện phiền phức gì, hắn đều tới giúp anh, có đúng không?”

“Đúng vậy.” Mạc Phi gật đầu, “Tần Liệt luôn đi tìm mẹ mình, sau đó hắn tìm được, nhưng mẹ hắn đã lấy chồng khác hơn nữa còn có con gái, còn xin hắn đừng tới phá hạnh phúc gia đình.”

“Ân.” An Cách Nhĩ cười lạnh, “Có thể hiểu được cảm nhận của hắn, một người mẹ rất kém cỏi.”

“Sau đó hắn từng tự sát rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng được cứu.”

“Anh cứu hắn?” An Cách Nhĩ chen vào một câu.

“Ân.” Mạc Phi bất đắc dĩ, “Sau đó anh gặp chuyện không may, chạy đến thành phố S, không trở về nữa. Lễ vạn cổ lần đó, anh nghĩ anh đã nhìn thấy hắn, nhưng không dám xác định, cho nên cũng không nói gì. Bây giờ anh sống cùng một thám tử, bạn bè đều là cảnh sát, anh sợ hắn sẽ cảm thấy bài xích!”

“Mạc Phi, thay đổi cách sống, thoát khỏi cái vòng kia, không có nghĩa là anh đã phản bội, có hiểu không?” An Cách Nhĩ vỗ vỗ bả vai Mạc Phi.

Mạc Phi gật đầu.

Không lâu sau, Thân Nghị và Oss cùng xuất hiện trước cửa phòng tranh, mang kết quả thẩm vấn đến.

Thì ra, ‘Mỹ nữ XX’ mà dượng của Tôn Kỳ nói chuyện, không phải là một người, mà là một tổ bốn người. Bốn người này tuổi không lớn, trạch nam bị bắt hôm trước, cùng với nam tử nổ súng trên sân khấu, đều là người cùng một tổ. Hai người còn lại cũng đã bị bắt. Chuyên môn của bọn họ là hacker, mục đích của mưu sát hư cấu nghe rất đẹp đẽ — Phải tiêu diệt toàn bộ những người dám phản bội tình yêu.

Những người này đều có thân thế rất đáng thương, bị ba mẹ vứt bỏ hoặc bị tình nhân phản bội, đều đã từng bị thương tổn. Bọn họ quen biết nhau trong một câu lạc bộ tự sát, mà Tần Liệt, cũng quen biết bọn họ trong câu lạc bộ kia.

Trạch nam lần trước bị bắt đã làm cho ba người còn lại cảm thấy vụ này không còn thực hiện được nữa.

Vì thế, bọn họ đưa ra một quyết định, phải rời khỏi thế giới này. Nhưng trước khi đi, bọn họ muốn giết ba người được công chúng yêu mến nhất, bọn họ muốn nhìn thấy nét thương tâm của mọi người, trả thù xã hội không công bằng này.

Tần Liệt đưa ra một chủ ý cho bọn họ, lúc tự vẫn, trong tay mỗi người hãy cầm một tờ giấy lần lượt viết ‘người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba’ lên. Như vậy, tuy rằng họ đã chết, nhưng sự uy hiếp vẫn luôn tồn tại, mọi người sẽ luôn sợ hãi, bản thân có thể trở thành người thứ tư! “An Cách Nhĩ.” Oss cảm thấy thật thần kỳ, “Sao cậu biết Tần Liệt kia sẽ mua vé bay sang Malta với hai người?”

An Cách Nhĩ hơi nhún vai, “Hắn không phải theo tôi mà là theo Mạc Phi.”

Tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi cau mày hỏi, “Tần Liệt bây giờ ở đâu?”

“Nga, lúc bị bắt làm hắn bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện…” Còn chưa dứt lời, Mạc Phi đã đứng lên, “Bên cạnh hắn có mấy cảnh sát?”

Thân Nghị cùng Oss liếc mắt nhìn nhau — Hai người.

“Hắn bị còng tay rồi, đã bị còng rồi!” Tôn Kỳ nói.

“Không phải!” Mạc Phi nhíu mày, “Tính cách của hắn tương đối hung hãn, mấu chốt chính là hắn không muốn sống!” Vừa dứt lời, điện thoại của Thân Nghị liền reo lên.

Nghe xong, sắc mặt của Thân Nghị liền trở nên khó coi.

“Có chuyện gì vậy chú?” Mạc Phi có dự cảm không lành.

“Bệnh viện vừa gọi tới, Tần Liệt đã đánh chết hai cảnh sát để bỏ trốn, còn đoạt luôn hai cây súng. Cây súng mà thằng nhóc cầm chạy lên sân khấu bắn loạn xạ, đã điều tra ra — Chính là cây súng bị mất của vụ đánh lén cảnh sát lần trước. Căn cứ theo xác nhận của nhân chứng mục kích, người đánh lén cảnh sát lần đó chính là Tần Liệt!”

“Tên này điên rồi à?” Oss gấp rút xin lệnh truy nã toàn thành, “Hắn có khi nào chạy ra ngoài thành không?”

“Sẽ không.” An Cách Nhĩ cười cười, “Hắn sẽ đến tìm tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện