Mạc Phi thành công tìm được mỹ nữ XX, gửi lời mời kết bạn, đối phương nhanh chóng đồng ý.
Khung đối thoại mở ra, trước tiên nhìn thấy tên hiển thị của đối phương — Người thứ bảy.
An Cách Nhĩ hơi nghiêng đầu, “Người thứ bảy?”
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Em muốn bắt đầu thế nào?”
An Cách Nhĩ vươn tay, cầm lấy laptop, cùng Ace lên lầu, dùng chân đá cửa phòng, bước vào trong.
Mạc Phi há miệng, bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn Emma.
Emma cười lắc đầu, vươn tay sờ đầu Mạc Phi, “Không ở đây một năm, An Cách Nhĩ vẫn vậy, xem ra cháu rất dung túng nó.”
“Dạ, có thể làm An Cách Nhĩ vui vẻ là chuyện cháu luôn quan tâm.” Mạc Phi nhanh chóng đổi tách trà khác cho Emma, “Emma, đi chơi cả năm chắc là vui lắm ạ?”
Emma gật đầu, “Có lẽ vì luôn ở viện dưỡng lão, có rất nhiều bạn bè, lần này đi du lịch một mình, đi được một thời gian lại cảm thấy cô đơn. Có lẽ bởi vì cô đơn, cho nên khi Anderson cùng đi du lịch với bà, mặc dù biết không thể đáp lại nhưng bà vẫn không muốn mất đi người bạn này.”
“Bác ấy sẽ hiểu thôi mà.” Mạc Phi cười cười, an ủi Emma.
“Đúng rồi.” Emma đứng lên, kéo một cái thùng tới, lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi đón lấy, có chút khó hiểu.
“Quà của cháu đó.” Emma vươn tay tiếp được Eliza đòi làm nũng, nhẹ nhàng vuốt đầu nó.
Mạc Phi mở hộp ra, bên trong có đủ loại kẹo với nhiều màu sắc và hình thái khác nhau.
“Kẹo?” Mạc Phi giật mình.
“Tới chỗ nào bà đều mua một ít mang về cho cháu với An Cách Nhĩ.” Emma cười, “An Cách Nhĩ có đôi khi giống như một thằng nhóc được cưng quá sinh hư, nhưng mà nó rất nhạy cảm, nếu nó không vui, cháu muốn an ủi thì cứ đưa một viên cho nó.”
Mạc Phi bị Emma chọc cười, hai người cùng xem TV hàn huyên một lát, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, An Cách Nhĩ thò đầu ra nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, khát nước ~”
Mạc Phi cầm tách trà lên đưa cho hắn, “Sao rồi?”
An Cách Nhĩ cầm tách trà bước về phía giường, chỉ vào tên hiển thị cho Mạc Phi.
Mạc Phi sửng sốt, đối phương lúc nãy còn để là người thứ bảy, bây giờ đã đổi thành người thứ chín.
“Nãy giờ hai người vẫn luôn nói chuyện?” Mạc Phi tò mò.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng vậy.”
Vừa nói vừa kéo bản ghi chép cuộc nói chuyện cho Mạc Phi xem.
Mạc Phi vốn tưởng nội dung cuộc trò chuyện là về tình yêu, nhưng kì lạ chính là, hai bên chỉ nói về sách và tranh cùng những thứ liên quan tới, phẩm vị của đối phương còn rất cao, có rất nhiều chuyện để đàm luận.
“Kì lạ.” Mạc Phi buồn bực, “An Cách Nhĩ, em không phải bảo nói chuyện tình yêu à?”
“Ân, có thể đối phương muốn thử một chút, đoán tuổi của tôi, trình độ kiến thức, cùng với mức độ ngu dốt.” An Cách Nhĩ nói, “Anh nhìn đi, thói quen đặt câu hỏi làm hình thức nói chuyện, lúc nói chuyện ngữ khí giống như có lên xuống rõ ràng, chứng tỏ đối phương rất ngạo mạn, cảm thấy hầu hết mọi người đều ngốc hơn mình.”
“Vậy sao…” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lúc này mới phản ứng kịp, nheo mắt lại, “Tôi không có nha!”
Mạc Phi gật đầu, “Ân, em không có.”
Khung chat trong máy tính lại chớp nháy.
Đối phương nói, có muốn tán gẫu tiếp không.
An Cách Nhĩ hỏi — Người thứ chín với người thứ bảy có gì khác nhau? Đối phương trả lời — Chỉ là hai người khác nhau mà thôi.
An Cách Nhĩ hơi nhấc mi, gọi điện thoại cho Thân Nghị, “Sao rồi chú?”
Thân Nghị trả lời, “Chúng tôi đều đang ở nhà dì Tôn Kỳ, trong nhà rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra.”
“Ân…” An Cách Nhĩ cười cười, “Nói với dượng Tôn Kỳ đưa nick chat cho tôi đi.”
Rất nhanh, dượng Tôn Kỳ liền trả lời, Mạc Phi chạy xuống lấy laptop của Hạ Tề.
Vừa xuống lầu, thấy Emma ngồi một mình trên ghế sô pha. Không biết Ace đã chạy xuống từ lúc nào, hình như cảm thấy Emma cô đơn, cho nên gác đầu lên đùi bà, vẫy vẫy đuôi.
Mạc Phi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Emma.
Emma ngẩng đầu, “Mạc Phi? Hai đứa bận thì cứ làm đi, không cần để ý tới bà.”
“Ách… Tụi con định đi bắt trộm, Emma có muốn đi không?” Mạc Phi hỏi.
“Không được, cái đó rất dễ làm thần kinh bà kích động.” Emma cười lắc đầu, “Lát nữa bà gọi cho mấy người bạn ở viện dưỡng lão, mai bà về.”
“Bà phải về sao?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy tuổi của Emma mà vào viện dưỡng lão thì sớm quá rồi, chẳng lẽ là vì cô đơn?
Cầm laptop chạy lên phòng, Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ.”
“Ân?” An Cách Nhĩ đang chat, nói với Mạc Phi, “Đăng nhập nick của dượng Tôn Kỳ đi, tôi muốn dùng nick ông ta nói chuyện.”
Mạc Phi đặt laptop xuống, nói với An Cách Nhĩ, “Em có cảm thấy Emma rất cô đơn không?”
Tay đang gõ bàn phím dừng lại, An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nháy mắt vài cái, ý bảo hắn ra cửa nhìn đi.
An Cách Nhĩ xoay người xuống giường, bước ra cửa, lặng lẽ mở ra, nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy Emma ngồi một mình trên sô pha, vuốt lông Ace, xuất thần nhìn điện thoại trên bàn.
An Cách Nhĩ quay vào phòng, cũng không tiếp tục chat mà vuốt cằm ngẩn người.
“Bà nói mai phải về viện dưỡng lão.” Mạc Phi nói, “Nhưng mà anh cảm thấy bà hình như không muốn về.”
“Tôi cũng không muốn bà ở đó, nhưng mà ở đó không khí trong lành, Emma lại bị bệnh phổi, bệnh hen suyễn cũng nặng nữa.” An Cách Nhĩ lo lắng, “Ở đó có y tá chăm sóc bà, ở đây…”
“Có anh nè.” Mạc Phi nói, “Nếu như bà nhớ em, cứ để bà sống ở đây, anh sẽ học cách chăm sóc của y tá để chăm sóc bà.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi hồi lâu, “Được, tạm thời để anh chăm sóc bà vậy.”
“Tạm thời?” Mạc Phi không rõ.
“Tôi muốn bà lấy chồng!” An Cách Nhĩ nói, “Lấy chồng sẽ không làm bà cô đơn nữa!”
“Ý em là Thân Nghị?” Mạc Phi gật đầu, “Ông ấy cũng tốt hơn nữa còn thích Emma, nhưng mà ông ấy là cảnh sát, bận nhiều việc lắm.”
“A.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Ông ấy đã tới tuổi về hưu, tại sao còn không chịu nghỉ? Điều tới đây làm gì?”
Mạc Phi nhíu mày, “Ý em là, ông ấy còn có chuyện vẫn chưa làm xong?”
“Chúng ta giúp ông ấy làm xong là được, đúng không?” An Cách Nhĩ cười giảo hoạt, lớn tiếng nói ra ngoài, “Emma, giúp cháu nấu nước được không? Cháu muốn uống trà sữa bà pha.”
“Để anh đi.” Mạc Phi đứng lên, nhưng lại bị An Cách Nhĩ nắm tay kéo lại.
“Được!” Dưới lầu liền truyền đến thanh âm sung sướng của Emma.
“Ngốc quá.” An Cách Nhĩ đánh vào ngực Mạc Phi, “Anh giỏi như vậy, Emma sẽ nghĩ chúng ta không cần tới bà, phải để bà làm mấy việc dễ như thế này mới làm bà không còn cảm thấy cô đơn nữa, có phải không?”
Mạc Phi kinh ngạc nhấc mi — Ai nói An Cách Nhĩ không biết đối nhân xử thế?
Hai người tiếp tục nhìn vào máy tính.
An Cách Nhĩ giả trang thành dượng Tôn Kỳ nói chuyện với đối phương — Không phải cô định giết tôi à, sao lại không đến?
Đối phương không đáp, qua thật lâu, mới trả lời một câu — Ngươi đã chết!
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, vẻ mặt hai người đều mờ mịt.
Tôi đã chết, vậy người đang nói chuyện với cô là ai? — An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Một lát sau đối phương mới đáp lại — Người khác.
An Cách Nhĩ hơi sửng sốt, nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi sờ cằm, “Có thể chỉ là trùng hợp thôi!”
An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi tiếp — Không nói cái này nữa, cô làm sao biết tin tức của gia đình tôi? Còn nữa, số điện thoại ở đâu mà có?
Đối phương không trả lời ngay, một lát sau mới đáp — Ai ta cũng biết.
Mạc Phi cảm thấy rất buồn cười, lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Thân Nghị gọi.
Mạc Phi bắt máy, “Alô?”
“An Cách Nhĩ, tôi hiểu nghĩa đã chết là gì rồi!” Thân Nghị thở dài, “Hồ sơ báo tử trong cảnh cục vừa mới thêm hai cái tên của dì dượng Tôn Kỳ, lúc này bọn họ thật sự đã là người chết.”
“Cái gì?” An Cách Nhĩ sửng sốt.
“Người không chết nhưng thân phận đã chết!” Thân Nghị lắc đầu, “Tôi vừa mới hỏi vài người trong cảnh cục, muốn sửa hồ sơ của cảnh cục phải trải qua nhiều công đoạn phức tạp, nhân viên trong cảnh cục nghi ngờ bị hacker xâm nhập. Mặt khác, chứng minh tử vong của bệnh viện cũng bị bôi đen!”
“Nga.” An Cách Nhĩ hiểu ra, gật gật đầu, “Cái gọi là công kích, chính là công kích thân phận của đối phương, một vụ mưu sát hư cấu!”
“Vụ này chúng tôi không giải quyết được, phải đợi chuyên gia máy tính tới, dì dượng Tôn Kỳ có thể đã đụng phải một tên hacker!” Thân Nghị cũng có chút bất đắc dĩ.
An Cách Nhĩ cúp điện thoại, vuốt cằm nhìn màn hình, “Hacker…”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Rốt cuộc phát hiện ra hung thủ em không thể bắt!”
An Cách Nhĩ có chút không phục nhìn Mạc Phi, “Chưa chắc.”
“Nhưng mà, đây là mảng kỹ thuật!” Mạc Phi nói, “Về mặt này chúng ta không giỏi.”
“Có bạn giỏi là được rồi.” An Cách Nhĩ lấy điện thoại ra tìm số.
Trong điện thoại có mấy trăm số, đều là do Mạc Phi giúp hắn lưu lại. Những người này đều là người đã từng được An Cách Nhĩ giúp đỡ gián tiếp hoặc trực tiếp, bọn họ rất cảm kích, đều để lại số điện thoại hắn, nói về sau có cần giúp đỡ gì thì cứ gọi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu người thuộc hàng ngọa hổ tàng long.
An Cách Nhĩ nhanh chóng gọi tới cho một người có tên là Aslan, nói lại một chút tình huống cho hắn.
Đối phương thật ra rất cao hứng, nói đưa nick của dượng Tôn Kỳ cho hắn là được, hắn có thể xác định được vị trí, bắt được hung thủ.
Mạc Phi nghi hoặc, “Aslan là ai?”
“Một người bạn quen biết rất lâu trước kia.” An Cách Nhĩ nói, “Hắn là một trong những hacker giỏi nhất thế giới.”
“Nga…” Mạc Phi nghĩ, “Mỹ nữ XX kia, có khi nào lợi hại hơn không?”
“Hẳn là không thể.” An Cách Nhĩ nói, “Người lợi hại, vô luận có kiêu ngạo tới đâu, nhưng bọn họ sẽ không kiêu ngạo tới mức xem mọi người không ra gì.”
Quả nhiên, 15 phút sau, Aslan nhắn tin lại, viết rõ địa chỉ cùng thông tin về người kia, hơn nữa còn phục hồi thân phận cho dì dượng Tôn Kỳ, chứng minh tử vong đều được bỏ hết.
An Cách Nhĩ gọi cho Thân Nghị, Thân Nghị mang theo Oss đi bắt người — Quả nhiên, trong một nhà trọ cũ kỹ ở thành phố S, bắt được một trạch nam.
Chuyên gia máy tính của cảnh cục kiểm tra máy tính của hắn, chứng minh hắn chính là hung thủ ‘hư cấu’ kia.
Thân Nghị mang hắn đi, Tôn Kỳ cũng thở ra, đương nhiên vui nhất cũng chính là dì dượng được ‘chết đi sống lại’.
Sau khi An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi nhận được điện thoại của Thân Nghị, hai người cũng hiểu mọi chuyện đều thuận lợi.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Emma bưng trà sữa vào.
An Cách Nhĩ cầm ly trà sữa, nói với Emma, “Emma, bà muốn về viện dưỡng lão à?”
“Ừ…” Emma gật đầu.
An Cách Nhĩ thấy bộ dáng không muốn đi của bà, vô cùng đau lòng, “Emma, bà ở đây đi, cháu với Mạc Phi gần đây bận nhiều việc, việc buôn bán của phòng tranh một mình Mạc Phi lo không hết.”
Emma hơi sửng sốt, nhãn tình sáng lên, “Vậy sao?”
“Đúng vậy!”An Cách Nhĩ giả vờ khó xử, “Emma, bà không cần cháu à?”
“Đương nhiên là không phải!” Emma thu khay, “Vậy bà ngủ ở đâu?”
“Phòng của cháu đó!” Mạc Phi nói, “Cháu ở chung phòng với An Cách Nhĩ, phòng bên cạnh không ai xài hết, mặt khác, đối diện chính là nhà của Oss, Cửu Dật với hai anh em Hạ Tề Hạ Phàm, nếu tụi con không có nhà thì bà sang đó chơi với bọn họ cũng được.”
“Ân!” Emma hớn hở xuống lầu, “Để bà đi xếp quần áo.”
Mạc Phi chạy xuống phụ bà lấy hành lí lên phòng.
An Cách Nhĩ cầm cái ly thổi a thổi, bên phải đột nhiên vang lên tiếng có tin nhắn, vẫn là mỹ nữ XX kia.
Vươn tay bấm mở khung chat, liền nhìn thấy một câu — Bắt đầu trò chơi đi, An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ sửng sốt, nhìn lại tên hiển thị của người kia, hắn đã đổi thành — Ba ngày sau là người đầu tiên!
Khung đối thoại mở ra, trước tiên nhìn thấy tên hiển thị của đối phương — Người thứ bảy.
An Cách Nhĩ hơi nghiêng đầu, “Người thứ bảy?”
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Em muốn bắt đầu thế nào?”
An Cách Nhĩ vươn tay, cầm lấy laptop, cùng Ace lên lầu, dùng chân đá cửa phòng, bước vào trong.
Mạc Phi há miệng, bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn Emma.
Emma cười lắc đầu, vươn tay sờ đầu Mạc Phi, “Không ở đây một năm, An Cách Nhĩ vẫn vậy, xem ra cháu rất dung túng nó.”
“Dạ, có thể làm An Cách Nhĩ vui vẻ là chuyện cháu luôn quan tâm.” Mạc Phi nhanh chóng đổi tách trà khác cho Emma, “Emma, đi chơi cả năm chắc là vui lắm ạ?”
Emma gật đầu, “Có lẽ vì luôn ở viện dưỡng lão, có rất nhiều bạn bè, lần này đi du lịch một mình, đi được một thời gian lại cảm thấy cô đơn. Có lẽ bởi vì cô đơn, cho nên khi Anderson cùng đi du lịch với bà, mặc dù biết không thể đáp lại nhưng bà vẫn không muốn mất đi người bạn này.”
“Bác ấy sẽ hiểu thôi mà.” Mạc Phi cười cười, an ủi Emma.
“Đúng rồi.” Emma đứng lên, kéo một cái thùng tới, lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi đón lấy, có chút khó hiểu.
“Quà của cháu đó.” Emma vươn tay tiếp được Eliza đòi làm nũng, nhẹ nhàng vuốt đầu nó.
Mạc Phi mở hộp ra, bên trong có đủ loại kẹo với nhiều màu sắc và hình thái khác nhau.
“Kẹo?” Mạc Phi giật mình.
“Tới chỗ nào bà đều mua một ít mang về cho cháu với An Cách Nhĩ.” Emma cười, “An Cách Nhĩ có đôi khi giống như một thằng nhóc được cưng quá sinh hư, nhưng mà nó rất nhạy cảm, nếu nó không vui, cháu muốn an ủi thì cứ đưa một viên cho nó.”
Mạc Phi bị Emma chọc cười, hai người cùng xem TV hàn huyên một lát, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, An Cách Nhĩ thò đầu ra nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, khát nước ~”
Mạc Phi cầm tách trà lên đưa cho hắn, “Sao rồi?”
An Cách Nhĩ cầm tách trà bước về phía giường, chỉ vào tên hiển thị cho Mạc Phi.
Mạc Phi sửng sốt, đối phương lúc nãy còn để là người thứ bảy, bây giờ đã đổi thành người thứ chín.
“Nãy giờ hai người vẫn luôn nói chuyện?” Mạc Phi tò mò.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng vậy.”
Vừa nói vừa kéo bản ghi chép cuộc nói chuyện cho Mạc Phi xem.
Mạc Phi vốn tưởng nội dung cuộc trò chuyện là về tình yêu, nhưng kì lạ chính là, hai bên chỉ nói về sách và tranh cùng những thứ liên quan tới, phẩm vị của đối phương còn rất cao, có rất nhiều chuyện để đàm luận.
“Kì lạ.” Mạc Phi buồn bực, “An Cách Nhĩ, em không phải bảo nói chuyện tình yêu à?”
“Ân, có thể đối phương muốn thử một chút, đoán tuổi của tôi, trình độ kiến thức, cùng với mức độ ngu dốt.” An Cách Nhĩ nói, “Anh nhìn đi, thói quen đặt câu hỏi làm hình thức nói chuyện, lúc nói chuyện ngữ khí giống như có lên xuống rõ ràng, chứng tỏ đối phương rất ngạo mạn, cảm thấy hầu hết mọi người đều ngốc hơn mình.”
“Vậy sao…” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lúc này mới phản ứng kịp, nheo mắt lại, “Tôi không có nha!”
Mạc Phi gật đầu, “Ân, em không có.”
Khung chat trong máy tính lại chớp nháy.
Đối phương nói, có muốn tán gẫu tiếp không.
An Cách Nhĩ hỏi — Người thứ chín với người thứ bảy có gì khác nhau? Đối phương trả lời — Chỉ là hai người khác nhau mà thôi.
An Cách Nhĩ hơi nhấc mi, gọi điện thoại cho Thân Nghị, “Sao rồi chú?”
Thân Nghị trả lời, “Chúng tôi đều đang ở nhà dì Tôn Kỳ, trong nhà rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra.”
“Ân…” An Cách Nhĩ cười cười, “Nói với dượng Tôn Kỳ đưa nick chat cho tôi đi.”
Rất nhanh, dượng Tôn Kỳ liền trả lời, Mạc Phi chạy xuống lấy laptop của Hạ Tề.
Vừa xuống lầu, thấy Emma ngồi một mình trên ghế sô pha. Không biết Ace đã chạy xuống từ lúc nào, hình như cảm thấy Emma cô đơn, cho nên gác đầu lên đùi bà, vẫy vẫy đuôi.
Mạc Phi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Emma.
Emma ngẩng đầu, “Mạc Phi? Hai đứa bận thì cứ làm đi, không cần để ý tới bà.”
“Ách… Tụi con định đi bắt trộm, Emma có muốn đi không?” Mạc Phi hỏi.
“Không được, cái đó rất dễ làm thần kinh bà kích động.” Emma cười lắc đầu, “Lát nữa bà gọi cho mấy người bạn ở viện dưỡng lão, mai bà về.”
“Bà phải về sao?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy tuổi của Emma mà vào viện dưỡng lão thì sớm quá rồi, chẳng lẽ là vì cô đơn?
Cầm laptop chạy lên phòng, Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ.”
“Ân?” An Cách Nhĩ đang chat, nói với Mạc Phi, “Đăng nhập nick của dượng Tôn Kỳ đi, tôi muốn dùng nick ông ta nói chuyện.”
Mạc Phi đặt laptop xuống, nói với An Cách Nhĩ, “Em có cảm thấy Emma rất cô đơn không?”
Tay đang gõ bàn phím dừng lại, An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nháy mắt vài cái, ý bảo hắn ra cửa nhìn đi.
An Cách Nhĩ xoay người xuống giường, bước ra cửa, lặng lẽ mở ra, nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy Emma ngồi một mình trên sô pha, vuốt lông Ace, xuất thần nhìn điện thoại trên bàn.
An Cách Nhĩ quay vào phòng, cũng không tiếp tục chat mà vuốt cằm ngẩn người.
“Bà nói mai phải về viện dưỡng lão.” Mạc Phi nói, “Nhưng mà anh cảm thấy bà hình như không muốn về.”
“Tôi cũng không muốn bà ở đó, nhưng mà ở đó không khí trong lành, Emma lại bị bệnh phổi, bệnh hen suyễn cũng nặng nữa.” An Cách Nhĩ lo lắng, “Ở đó có y tá chăm sóc bà, ở đây…”
“Có anh nè.” Mạc Phi nói, “Nếu như bà nhớ em, cứ để bà sống ở đây, anh sẽ học cách chăm sóc của y tá để chăm sóc bà.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi hồi lâu, “Được, tạm thời để anh chăm sóc bà vậy.”
“Tạm thời?” Mạc Phi không rõ.
“Tôi muốn bà lấy chồng!” An Cách Nhĩ nói, “Lấy chồng sẽ không làm bà cô đơn nữa!”
“Ý em là Thân Nghị?” Mạc Phi gật đầu, “Ông ấy cũng tốt hơn nữa còn thích Emma, nhưng mà ông ấy là cảnh sát, bận nhiều việc lắm.”
“A.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Ông ấy đã tới tuổi về hưu, tại sao còn không chịu nghỉ? Điều tới đây làm gì?”
Mạc Phi nhíu mày, “Ý em là, ông ấy còn có chuyện vẫn chưa làm xong?”
“Chúng ta giúp ông ấy làm xong là được, đúng không?” An Cách Nhĩ cười giảo hoạt, lớn tiếng nói ra ngoài, “Emma, giúp cháu nấu nước được không? Cháu muốn uống trà sữa bà pha.”
“Để anh đi.” Mạc Phi đứng lên, nhưng lại bị An Cách Nhĩ nắm tay kéo lại.
“Được!” Dưới lầu liền truyền đến thanh âm sung sướng của Emma.
“Ngốc quá.” An Cách Nhĩ đánh vào ngực Mạc Phi, “Anh giỏi như vậy, Emma sẽ nghĩ chúng ta không cần tới bà, phải để bà làm mấy việc dễ như thế này mới làm bà không còn cảm thấy cô đơn nữa, có phải không?”
Mạc Phi kinh ngạc nhấc mi — Ai nói An Cách Nhĩ không biết đối nhân xử thế?
Hai người tiếp tục nhìn vào máy tính.
An Cách Nhĩ giả trang thành dượng Tôn Kỳ nói chuyện với đối phương — Không phải cô định giết tôi à, sao lại không đến?
Đối phương không đáp, qua thật lâu, mới trả lời một câu — Ngươi đã chết!
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, vẻ mặt hai người đều mờ mịt.
Tôi đã chết, vậy người đang nói chuyện với cô là ai? — An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Một lát sau đối phương mới đáp lại — Người khác.
An Cách Nhĩ hơi sửng sốt, nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi sờ cằm, “Có thể chỉ là trùng hợp thôi!”
An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi tiếp — Không nói cái này nữa, cô làm sao biết tin tức của gia đình tôi? Còn nữa, số điện thoại ở đâu mà có?
Đối phương không trả lời ngay, một lát sau mới đáp — Ai ta cũng biết.
Mạc Phi cảm thấy rất buồn cười, lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Thân Nghị gọi.
Mạc Phi bắt máy, “Alô?”
“An Cách Nhĩ, tôi hiểu nghĩa đã chết là gì rồi!” Thân Nghị thở dài, “Hồ sơ báo tử trong cảnh cục vừa mới thêm hai cái tên của dì dượng Tôn Kỳ, lúc này bọn họ thật sự đã là người chết.”
“Cái gì?” An Cách Nhĩ sửng sốt.
“Người không chết nhưng thân phận đã chết!” Thân Nghị lắc đầu, “Tôi vừa mới hỏi vài người trong cảnh cục, muốn sửa hồ sơ của cảnh cục phải trải qua nhiều công đoạn phức tạp, nhân viên trong cảnh cục nghi ngờ bị hacker xâm nhập. Mặt khác, chứng minh tử vong của bệnh viện cũng bị bôi đen!”
“Nga.” An Cách Nhĩ hiểu ra, gật gật đầu, “Cái gọi là công kích, chính là công kích thân phận của đối phương, một vụ mưu sát hư cấu!”
“Vụ này chúng tôi không giải quyết được, phải đợi chuyên gia máy tính tới, dì dượng Tôn Kỳ có thể đã đụng phải một tên hacker!” Thân Nghị cũng có chút bất đắc dĩ.
An Cách Nhĩ cúp điện thoại, vuốt cằm nhìn màn hình, “Hacker…”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Rốt cuộc phát hiện ra hung thủ em không thể bắt!”
An Cách Nhĩ có chút không phục nhìn Mạc Phi, “Chưa chắc.”
“Nhưng mà, đây là mảng kỹ thuật!” Mạc Phi nói, “Về mặt này chúng ta không giỏi.”
“Có bạn giỏi là được rồi.” An Cách Nhĩ lấy điện thoại ra tìm số.
Trong điện thoại có mấy trăm số, đều là do Mạc Phi giúp hắn lưu lại. Những người này đều là người đã từng được An Cách Nhĩ giúp đỡ gián tiếp hoặc trực tiếp, bọn họ rất cảm kích, đều để lại số điện thoại hắn, nói về sau có cần giúp đỡ gì thì cứ gọi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu người thuộc hàng ngọa hổ tàng long.
An Cách Nhĩ nhanh chóng gọi tới cho một người có tên là Aslan, nói lại một chút tình huống cho hắn.
Đối phương thật ra rất cao hứng, nói đưa nick của dượng Tôn Kỳ cho hắn là được, hắn có thể xác định được vị trí, bắt được hung thủ.
Mạc Phi nghi hoặc, “Aslan là ai?”
“Một người bạn quen biết rất lâu trước kia.” An Cách Nhĩ nói, “Hắn là một trong những hacker giỏi nhất thế giới.”
“Nga…” Mạc Phi nghĩ, “Mỹ nữ XX kia, có khi nào lợi hại hơn không?”
“Hẳn là không thể.” An Cách Nhĩ nói, “Người lợi hại, vô luận có kiêu ngạo tới đâu, nhưng bọn họ sẽ không kiêu ngạo tới mức xem mọi người không ra gì.”
Quả nhiên, 15 phút sau, Aslan nhắn tin lại, viết rõ địa chỉ cùng thông tin về người kia, hơn nữa còn phục hồi thân phận cho dì dượng Tôn Kỳ, chứng minh tử vong đều được bỏ hết.
An Cách Nhĩ gọi cho Thân Nghị, Thân Nghị mang theo Oss đi bắt người — Quả nhiên, trong một nhà trọ cũ kỹ ở thành phố S, bắt được một trạch nam.
Chuyên gia máy tính của cảnh cục kiểm tra máy tính của hắn, chứng minh hắn chính là hung thủ ‘hư cấu’ kia.
Thân Nghị mang hắn đi, Tôn Kỳ cũng thở ra, đương nhiên vui nhất cũng chính là dì dượng được ‘chết đi sống lại’.
Sau khi An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi nhận được điện thoại của Thân Nghị, hai người cũng hiểu mọi chuyện đều thuận lợi.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Emma bưng trà sữa vào.
An Cách Nhĩ cầm ly trà sữa, nói với Emma, “Emma, bà muốn về viện dưỡng lão à?”
“Ừ…” Emma gật đầu.
An Cách Nhĩ thấy bộ dáng không muốn đi của bà, vô cùng đau lòng, “Emma, bà ở đây đi, cháu với Mạc Phi gần đây bận nhiều việc, việc buôn bán của phòng tranh một mình Mạc Phi lo không hết.”
Emma hơi sửng sốt, nhãn tình sáng lên, “Vậy sao?”
“Đúng vậy!”An Cách Nhĩ giả vờ khó xử, “Emma, bà không cần cháu à?”
“Đương nhiên là không phải!” Emma thu khay, “Vậy bà ngủ ở đâu?”
“Phòng của cháu đó!” Mạc Phi nói, “Cháu ở chung phòng với An Cách Nhĩ, phòng bên cạnh không ai xài hết, mặt khác, đối diện chính là nhà của Oss, Cửu Dật với hai anh em Hạ Tề Hạ Phàm, nếu tụi con không có nhà thì bà sang đó chơi với bọn họ cũng được.”
“Ân!” Emma hớn hở xuống lầu, “Để bà đi xếp quần áo.”
Mạc Phi chạy xuống phụ bà lấy hành lí lên phòng.
An Cách Nhĩ cầm cái ly thổi a thổi, bên phải đột nhiên vang lên tiếng có tin nhắn, vẫn là mỹ nữ XX kia.
Vươn tay bấm mở khung chat, liền nhìn thấy một câu — Bắt đầu trò chơi đi, An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ sửng sốt, nhìn lại tên hiển thị của người kia, hắn đã đổi thành — Ba ngày sau là người đầu tiên!
Danh sách chương