An Cách Nhĩ hỏi Jack một vài chi tiết, mặc dù Jack chưa nói rõ cái gì, nhưng An Cách Nhĩ đã đoán được tám chín phần. Cùng Mạc Phi ra khỏi phòng thẩm vấn, chỉ thấy Oss và Thân Nghị đang nhìn mình hoang mang.

“An Cách Nhĩ, kế tiếp là gì?”

An Cách Nhĩ hơi nhún vai, “Ân, hắn muốn giết tôi chỉ là tình huống đột phát, hoặc có thể nói là ân oán cá nhân, mấy vụ án gần đây đều do hắn giở trò, tôi nghĩ người thuê hắn đã bỏ hắn, hắn tới đây chắc là để thử đi. Nếu đã là con cờ bị vứt bỏ, chúng ta rất khó tra được manh mối từ hắn.”

Lúc đang nói chuyện, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Thân Nghị và Oss xoay đầu lại, nhìn thấy một ông lão vóc dáng thấp, bị hói, chậm rì rì bước vào, hai người cùng chào hỏi, “Cục trưởng.”

Mạc Phi đã từng gặp người này, ông là một người rất hòa nhã, luôn mỉm cười, vô cùng khách khí với An Cách Nhĩ, nhưng An Cách Nhĩ lại dùng hai từ cáo già để hình dung ông, phỏng chừng cũng không phải một người đơn giản.

“A, An Cách Nhĩ!” Cục trưởng bước tới, nhiệt tình chào hỏi An Cách Nhĩ, “Lần này tiến triển thuận lợi chứ?”

An Cách Nhĩ gật đầu, ánh mắt lại bị người đứng phía sau cục trưởng hấp dẫn.

Người nọ đại khái khoảng ba mươi tuổi, rất cao, khoảng một mét chín mươi, cảm giác rất cứng rắn, tóc đen, da trắng, mũi cao, thoạt nhìn giống người nước ngoài, đeo kính râm nên không nhìn rõ ngũ quan. Người này không vào trong, nhẹ nhàng đè tay cầm, giống như chờ ai đó ở phía sau.

Tất cả theo bản năng nhìn ra ngoài, đảo mắt, còn một người đi tới.

Người này cũng không lớn tuổi, khoảng hơn ba mươi, vô cùng nghiêm túc. Mặc tây trang, đeo kính cận, ra dáng một người thành đạt. Hắn chậm rãi bước vào, đầu tiên là nhìn An Cách Nhĩ, hơi sửng sốt, cuối cùng tầm mắt đặt lên người Mạc Phi.

An Cách Nhĩ dùng góc độ của một họa sĩ quan sát người kia, diện mạo của người này có chút tương tự Mạc Phi, chỉ khác là lớn hơn mười mấy tuổi.

Người nọ không nói gì, khí chất cường đại, bước vào trong cũng chẳng coi ai ra gì, chỉ đánh giá Mạc Phi.

Thấy Mạc Phi bắt đầu có chút không tự nhiên, hắn xoay đầu, nhìn Thân Nghị đứng bên cạnh.

Thân Nghị nhẹ nhàng gật đầu, người nọ cũng khẽ gật đáp trả, xem như chào hỏi.

“Mạc Phi, đã lâu không gặp.” Cục trưởng hỏi han Mạc Phi.

Mạc Phi gật đầu, hỏi thăm ông, trong đoạn năm tháng kia, phần lớn cảnh sát đều không quan tâm, mong chờ hắn. Chỉ có Thân Nghị, Oss và vị cục trưởng hòa nhã dễ gần này là ngoại lệ.

“Vị này chính là…” Cục trưởng muốn giới thiệu cho Mạc Phi.

Người nọ khoát tay, ý bảo không cần, hắn đẩy kính mắt, nhìn Mạc Phi, “Chừng nào thì đi được?”

Mạc Phi hơi ngẩn người, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, vươn tay khoác vai Mạc Phi, “Mạc Phi, đừng tùy tiện đi với cái người vừa xa lạ vừa không lễ phép đó.”

Mạc Phi lập tức gật đầu, An Cách Nhĩ không cho hắn đi, hắn sẽ không đi đâu hết.

Người nọ nhíu mày, tầm mắt lần thứ hai đặt lên người An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ kéo Mạc Phi ra cửa, như chuẩn bị về nhà.

“An Cách Nhĩ.” Oss chọt hắn, “Còn người điên kia?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Giam hắn lại, sau đó tốt nhất đừng phái cảnh viên canh chừng hắn.”

“Tại sao?” Thân Nghị và Oss đều thấy buồn bực, “Nếu đằng sau thật sự có người thao túng, vậy hắn có thể bị diệt khẩu, hay là hắn đã là con cờ bị vứt bỏ nên không ai chú ý tới hắn?”

“Tôi cảm thấy nếu có người canh chừng thì ít nhất sẽ có hai cảnh sát bỏ mạng, dù sao cũng không nên để người khác mai táng cùng hắn.” Nói xong, An Cách Nhĩ lẳng lặng liếc nhìn người đeo kính ở bên cạnh, “Nếu có người chịu giúp thì chưa chắc. Lại nói, nếu muốn người ta cam tâm tình nguyên giao đứa con cho mình, vậy ít nhất cũng phải cho người ta xem mình có đủ thực lực hay không chứ, đúng không?” Dứt lời, An Cách Nhĩ đẩy Mạc Phi, “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

Mạc Phi thuận theo, cùng An Cách Nhĩ về nhà.

Thân Nghị và Oss cùng xoay mặt, nhìn người đeo kính đang trầm mặc.

Người nọ hơi nhíu mày, hỏi Thân Nghị, “Người trong phòng đó là ai?”

Thân Nghị đại khái nói lại chút tình huống, người đeo kính gật đầu, thì thầm vài câu với người bên cạnh, người nọ gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại.



An Cách Nhĩ và Mạc Phi trở về nhà.

Mạc Phi có chút lo lắng cho sự an toàn của An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, ngoại trừ Jack, sẽ không có ai tới gây phiền phức cho em chứ?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không đâu, chắc là sẽ có người tới gây phiền phức cho tôi nhanh thôi.”

Vừa dứt lời, trong nhà liền vang lên tiếng chuông cửa.

Emma chạy ra, Ace ngồi xổm trước cửa, như hổ rình mồi nhìn hai người xa lạ, chính là hai người mặc đồ đen ở cảnh cục lúc nãy.

Emma thấy hai người lạ mặt, liền hỏi, “Hai người muốn mua tranh hay có công việc muốn nhờ vả?”

Người đeo kính đẩy kính, bắt đầu thưởng thức những bức tranh trong nhà, mới bước vào trong được một bước, Ace đột nhiên sủa lên, tựa hồ bất mãn với thái độ vô lễ không trả lời Emma của hắn.

Người nọ cúi đầu nhìn Ace thật lâu, mở miệng, “Không tồi.”

Emma ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ đã thay đồ xong, lắc lư xuống cầu thang, như là hỏi — Ai vậy? An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn người nọ, bước xuống bậc thang cuối cùng, nhẹ nhàng đạp lên sàn nhà, ai ngờ Emma vừa mới lau xong, rất trơn trượt. An Cách Nhĩ đứng không vững, té ra sau.

Ngay lúc hắn sắp đặt mông lên cầu thang, Mạc Phi nhảy bước chạy xuống, đỡ kịp.

“Em có sao không?” Mạc Phi bất đắc dĩ đỡ lấy An Cách Nhĩ, người này thật sự không làm hắn bớt lo được tí nào.

An Cách Nhĩ cảm thấy vô cùng mất mặt, phủi phủi quần áo ngẩng mặt lên, chỉ thấy người nọ đang nhìn bên này, nhưng cũng không giống đang nhìn An Cách Nhĩ chê cười, mà là đang nhìn Mạc Phi. Hắn hơi nhíu mày, “Tính nhịp nhàng không tồi, quả nhiên là do di truyền sao?”

Sau khi đỡ An Cách Nhĩ đứng vứng, Mạc Phi cũng xuống lầu.

Emma tuy rằng không biết hai người này là ai, nhưng có vẻ quen biết An Cách Nhĩ, cho nên bà liền rót hai ly hồng trà cho bọn họ.

Người nọ nhận lấy, lại nhìn Emma, hỏi, “Bà là người luôn chăm sóc Mạc Phi?”

Emma ngẩn người, trong lòng nói người này được dạy dỗ rất tốt, nhưng mà, là Mạc Phi chăm sóc An Cách Nhĩ thì đúng hơn.

An Cách Nhĩ ngồi xuống sô pha, đột nhiên dõng dạc nói, “Là tôi chăm sóc Mạc Phi.”

Emma có chút xấu hổ giùm hắn, cầm khay trà hỏi, “Hai người ở lại ăn cơm nha?”

“Khỏi đi bà.”/”Xin quấy rầy.”

An Cách Nhĩ và người nọ cùng đồng thanh nói.

Người nọ ngồi ở bên kia sô pha, hoàn toàn không có ý muốn về, cầm tách trà uống hai ngụm, “Nhìn thế nào cũng thấy Mạc Phi chăm sóc cậu.”

An Cách Nhĩ nâng cằm đánh giá hắn, “Anh là gì của Mạc Phi?”

“Chú.” Người nọ đặt tách trà xuống, “Tôi là Mạc Tần.”

Mạc Phi bưng một tách hồng trà loại An Cách Nhĩ thích uống ra cho hắn, còn mình thì cầm một ly cà phê, ngồi xuống. Ace lập tức nhảy lên sô pha, nằm bên cạnh hắn.

Mạc Phi vuốt lông Ace, uống cà phê, không nói gì.

Mạc Tần nhìn đồng hồ, hỏi An Cách Nhĩ, “Chừng nào cậu mới cho Mạc Phi đi?”

An Cách Nhĩ gác chân lên, nâng cằm, “Để xem biểu hiện của anh đã.”

Mạc Tần cười cười, “Nếu cậu có hứng thú, cũng có thể đi cùng.”

Mạc Phi ngẩng đầu, tựa hồ có tinh thần, ánh mắt chờ mong nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ có chút đau lòng, vươn tay sờ đầu Ace, nhìn Mạc Phi, “Tôi đi theo làm gì?”

“Cậu là một nhân tài.” Mạc Tần rất thẳng thắn, “Hơn nữa tôi cảm thấy Mạc Phi không nỡ rời xa cậu.”

An Cách Nhĩ uống trà, không nói gì.

Mạc Phi tuy rằng rất muốn, nhưng hắn mơ hồ nhìn ra, An Cách Nhĩ không muốn đi. Trong lòng liền có cảm giác mất mát.

Mạc Tần khẽ nhíu mày, “Tôi có thể làm theo bất kì yêu cầu nào của cậu, chỉ cần cậu đi theo chúng tôi.”

An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn hắn, “Tại sao chứ?”

“Tôi nhìn ra, Mạc Phi rất chờ mong.” Mạc Tần nói, “Xem như là lễ gặp mặt cho đứa cháu của mình.”

“Xin miễn.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ cần anh chăm sóc Mạc Phi tốt là được rồi.”

Mạc Phi cúi đầu không nói.

“Cậu yên tâm giao nó cho tôi?” Mạc Tần cười nhẹ, “Tuy rằng nó là người thừa kế duy nhất, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, hơn nữa lại không có thế lực trong gia tộc, cậu không sợ tôi sẽ nhân cơ hội giết nó, cướp lấy quyền lực?”

An Cách Nhĩ ngáp một cái, “Tôi không cho hắn đi, là anh tự cho thôi.”

Mạc Tần nhíu mày, An Cách Nhĩ đúng là rất bình tĩnh.

“Hai người… muốn đưa Mạc Phi đi đâu?” Emma rốt cuộc nhịn không được, lúc bưng điểm tâm ra liền hỏi, người đàn ông cao ráo đi theo Mạc Tần rất lễ phép kéo lại một cái ghế cho bà.

Emma ngồi xuống, hỏi Mạc Tần, “Cậu là người thân của Mạc Phi, tới đón nó đi?”

Mạc Tần gật đầu, “Vâng.”

“Mạc Phi không đi a, mẹ nó tới đón nó cũng không chịu về.” Emma không muốn Mạc Phi đi.

“Người đó không phải mẹ ruột của Mạc Phi.” Mạc Tần mở miệng, “Nó tuy rằng là họ Mạc, nhưng không liên quan gì tới gia đình kia, hoàn toàn không sao cả.”

Emma há to miệng.

“Để tôi giải thích một chút, thật ra Mạc Phi là con trai của anh tôi. Anh tôi ban đầu có ba đứa con trai, Mạc Phi là một trong ba đứa. Năm đó anh tôi gặp chút biến cố, dẫn ba đứa con đi tránh nạn, Mạc Phi lúc đó vẫn còn quấn tã, gặp nạn với mẹ. Mẹ của Mạc Phi cũng chính là chị dâu của tôi đã qua đời, Mạc Phi thì không thấy đâu. Tôi điều tra rất lâu, đại khái khoảng ba năm trước thì tìm được tung tích của nó, từ đó bắt đầu quan sát theo dõi.” Mạc Tần nói, “Mạc gia có công việc riêng, anh tôi vừa mới mất, để kế thừa gia tộc, ngoại trừ có học thứ và năng lực, còn cần phải có thiên phú đặc biệt.”

“Thiên phú?” Emma không rõ, Mạc Phi thông minh, rất giỏi, nhưng cái này đâu có tính là thiên phú nhỉ?

“Mạc Phi là đứa duy nhất có thiên phú trong ba đứa, cũng chính là đứa con giống anh tôi nhất.” Mạc Tần có chút tiếc nuối nói, “Hơn nữa lại có chút không may, anh hai của Mạc Phi đã qua đời, anh ba của nó thì thân thể không tốt, hoàn toàn không thể kế thừa gia nghiệp. Mặt khác nó lại say mê âm nhạc, là một nghệ sĩ không màng thế sự, cho nên người kế thừa chỉ có thể là Mạc Phi. Ban đầu anh tôi định, lúc Mạc Phi mười tám tuổi sẽ đón nó về, nhưng mà…”

Nói xong, hắn nhìn An Cách Nhĩ, “Anh tôi nói Mạc Phi cần trải qua một đoạn thời gian quan trọng nhất trong đời, cho nên vẫn để nó lưu lạc bên ngoài, vì vậy ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.”

“Gặp được chứ.” An Cách Nhĩ hơi nở nụ cười.

Mạc Tần sửng sốt.

“Ông già thường tới xem Mạc Phi bọn họ chơi bóng rổ, còn có người thường xuyên đúng giờ chụp ảnh.” An Cách Nhĩ nói xong, có chút khó hiểu, “Tại sao phải để lại nhiều dấu vết như thế làm gì?”

“Ngay từ đầu chúng tôi chính là quan sát Mạc Phi.” Mạc Tần nói, “Dù sao công việc của cậu cũng mang tính phiêu lưu, Mạc Phi gặp nguy hiểm không chỉ có một lần.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, không nói gì.

“Nhưng gần đây Sonja phát hiện có người muốn hại hai người, cho nên tôi bảo hắn chế tạo chút hiện trường, gợi ý cho hai người.” Mạc Tần nói xong, chỉ chỉ người cao ráo như người máy bên cạnh, “Mạc Phi, đây là Sonja, từ giờ hắn sẽ đi theo con, con muốn hắn làm gì, hắn sẽ làm cái đó, kể cả đi chết.”

Mạc Phi nhíu mày, “Tại sao tôi phải muốn hắn chết?”

Mạc Tần cười cười, “Đối với thuộc hạ, quan trọng nhất chính là nghiêm khắc.”

“Vậy anh có tra được người đứng sau lưng Jack là ai không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Tần nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc lên, “Nói thật, sự thông minh của cậu đã vượt xa dự đoán của tôi, tôi đã biết tại sao anh hai lại muốn để Mạc Phi ở cạnh cậu. Có thể thông qua một người không hề liên quan, tìm được rất nhiều vụ án có liên hệ.”

An Cách Nhĩ khoát tay, “Không cần vỗ mông ngựa, nói cụ thể đi.”

“Cụ thể là không có cụ thể.” Mạc Tần cười, “Công việc của gia tộc chúng tôi không phải là phá án, còn sau này có muốn mở rộng hay không thì phải xem nguyện vọng và quyết định của Mạc Phi, nhưng việc trước mắt là phải kế thừa đã.”

“Nói nửa ngày cũng là tra không được.” An Cách Nhĩ nói thầm.

Mạc Tần lắc đầu, “An Cách Nhĩ, nếu phiền phức không tìm tới cậu thì cậu cũng đừng tự mình đi tìm nó, như vậy tốt hơn.”

An Cách Nhĩ sờ cằm, xem ra Mạc Tần cũng không phải không biết gì, chính là, hắn cảm thấy đối thủ này rất phiền phức, phỏng chừng thật sự không hề đơn giản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện