Oss có chút không quá tin tưởng nhìn tình huống biến hóa trước mặt, hắn rối rắm với vụ án cả năm trời, thế mà An Cách Nhĩ vừa trở về ngày đầu tiên, không đúng! Xác thực mà nói, phải là mới có vài tiếng đồng hồ, chân tướng liền rõ ràng. Một lần nữa hắn lại cảm thấy sởn tóc gáy, cũng không phải nói An Cách Nhĩ có bao nhiêu thông minh, maf là một lần nữa lại nghi ngờ, bản thân có tư cách làm cảnh sát hay không.
Mạc Phi thấy thần sắc của Oss, đưa cho hắn một phần điểm tâm, thấp giọng nói, “Có một lần, tôi với An Cách Nhĩ tới một quán bar ở Paris uống rượu, lúc rời đi, An Cách Nhĩ báo cảnh sát, bảo ở quán bar đó xảy ra hung án, ông chủ của quán bar giấu thi thể trên lầu hai.”
Khóe miệng Oss khẽ rút, giương mắt nhìn Mạc Phi, ý là hỏi — Cậu xác định là đang an ủi tôi hả? Mạc Phi cười cười, “Sau khi cảnh sát tới, quả nhiên nhân chứng vật chứng đều lấy được. Tôi hỏi An Cách Nhĩ sao lại biết, An Cách Nhĩ nói ‘Chỉ là một ít chi tiết thôi, mà chi tiết này, người tốt không thể phát hiện, người xấu không thể phát hiện mà người thông minh cũng không thể.’ ”
Oss há miệng thở dốc, “Người gì mới phát hiện ra?”
Mạc Phi vươn tay chỉ An Cách Nhĩ ở trước mặt, “Người có thiên phú sẽ thấy được.”
Oss suy nghĩ, tựa hồ dễ chịu hơn một chút, Eliza lén nhảy lên đầu vai của Oss, nâng móng vuốt mềm vỗ nhẹ vào ót hắn, tựa hồ muốn làm cho hắn phấn chấn hơn.
Mạc Phi thấy Oss nở nụ cười, liền bước tới cạnh cửa sổ, nâng khay lên trước mặt An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ có chút bất mãn, nhìn Mạc Phi liếc một cái, “Miếng thứ nhất đưa cho Oss rồi.”
Mạc Phi bật cười, “Miếng của hắn không có bột hạnh nhân.”
An Cách Nhĩ tựa hồ vui lên, Oss ngậm nửa miếng Tiramisu, hỏi Cửu Dật, “An Cách Nhĩ đang ghen hả?”
Cửu Dật tựa bên sô pha thở dài, “Vừa lòng chưa, tôi còn chưa được.”
Mạc Phi cẩn thận đặt miếng Tiramisu lên dĩa, đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tựa hồ rất hưởng thụ loại phục vụ này, cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng, vừa lòng cảm nhận mùi vị của bột hạnh nhân, liếc nhìn một cái, phát hiện mấy miếng khác không có, liền cảm thấy mỹ mãn ăn tiếp.
Mạc Phi bước tới bên cạnh Cửu Dật, đưa cho hắn một miếng, cười cười có lỗi, Cửu Dật rất vừa lòng đón lấy, Eliza cũng được ăn bánh hạnh nhân nó yêu thích nhất.
Oss thấy Mạc Phi không ăn, liền hỏi, “Cậu không ăn sao?”
Mạc Phi bất đắc dĩ, hắn không thích ăn đồ ngọt, chỉ là vì An Cách Nhĩ thích nên mới học làm, đương nhiên, cũng có liên quan đến công việc làm bánh lúc trước.
An Cách Nhĩ xoay người lại, thấy Thẩm Húc ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn, giống như đang tự hỏi tại sao mình lại thua trong tay người này.
An Cách Nhĩ mỉm cười, bước tới ngồi xuống đối diện, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, “Cậu sẽ dùng loài động vật nào để hình dung bản thân?”
Thẩm Húc suy nghĩ, trả lời, “Cú mèo.”
“Ân…” An Cách Nhĩ lấy tờ giấy ra ghi lại, hỏi Oss, “Còn anh thì sao?”
Oss nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Cảnh khuyển đi.”
Oss có chút thụ sủng nhược kinh, bản thân còn có thể là cảnh khuyển sao?
An Cách Nhĩ nhìn Eliza, xác định nó sẽ không tự biến mình thành sủng vật, lại xoay sang Cửu Dật, “Còn anh?”
Cửu Dật nghĩ nghĩ, “Ân… Sóc bay hay một loại sóc nào đó.” Nói xong, gãi cằm Eliza, “Đúng vậy, giống như Eliza, có thể bay nhảy leo trèo.”
Eliza vẻ mặt quyến rũ dùng đuôi che mặt mình lại, lỗ tai cọ cọ cổ Cửu Dật.
An Cách Nhĩ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, vô cùng thân thiết ghi một câu, “Cọp con rất nghe lời.”
Oss nhịn không được rút khóe miệng, Cửu Dật tiếp tục ăn Tiramisu.
“Vậy còn anh?” Thẩm Húc hỏi ngược lại, “Anh là con gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng thì Mạc Phi thay hắn trả lời, “Người.”
Thẩm Húc quay đầu lại nhìn hắn, “Đang nói động vật mà.”
Oss có chút khinh bỉ trí tuệ của thằng nhóc này, “Người cũng là động vật.”
Thẩm Húc cười cười, nhìn Mạc Phi, “Tại sao hắn là người mà chúng ta lại là động vật? Anh cảm thấy bản thân thấp hèn hơn hắn sao?”
Mạc Phi lắc lắc đầu, “Giá trị sinh mạng của động vật không khác gì loài người, tất cả các loài đều ngang hàng với nhau. Nhưng con người có trí tuệ, thông minh hơn tất cả các loài động vật, bởi vậy có thể làm hại động vật hoặc cứu động vật, đây là sự khác biệt giữa người tốt và người xấu, cậu nói sao?”
“A.” Thẩm Húc nở nụ cười, nhìn Mạc Phi với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng đây là một người quản gia thành thật, không ngờ còn rất lợi hại.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt lông của Ace, chậm rãi hỏi, “Tại sao lại là cú mèo mà không phải chim ưng?”
Thẩm Húc nhún vai, “Chim ưng rất tầm thường!”
“Quạ đen thì sao?” An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi.
Thẩm Húc khinh thường lắc đầu.
An Cách Nhĩ trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, “Có người rất sợ sự cô đơn, cậu thì rất hưởng thụ sự cô độc, thích cái cảm giác trốn trong bóng tối làm người ta chán ghét.”
“Ha ha!” Thẩm Húc cười to gật đầu, “Cho nên mới nói anh rất thông minh!”
Oss chán ghét, hỏi Cửu Dật, “Cái này là biến thái hay tính cách phân liệt?”
“Cái gì cũng chưa phân liệt.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ bị hư mà thôi.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ đưa ra ví dụ, “Tính cách cùng hành vi và thói quen của một người, một phần rất lớn là do bẩm sinh mà có. Nói ví dụ như, một tên ăn xin đứng ở ven đường, có người sẽ bố thí cho hắn, âm thầm chúc hắn có vận may, có người sẽ tiến tới đá hắn một cước, hy vọng hắn mau chết. Đây là hành vi xuất phát phần lớn từ bản năng, tính người là do trời sinh, hỏng chính là hỏng, tốt chính là tốt, sau này lớn lên, lý trí và đạo đức có thể trói buộc tính cách xấu, bảo vệ tính cách tốt, chỉ thế thôi.”
“Rất hay rất hay!” Thẩm Húc liên tục gật đầu, “Ngoại trừ cô ta, người hiểu tôi nhất chỉ có anh!”
An Cách Nhĩ nâng khóe miệng, lắc lắc đầu, “Không phải hiểu, mà là cậu ngu, lợi dụng rất tốt.”
“Anh nói cái gì!” Thẩm Húc dữ lên, Oss liếc mắt nhìn, “La cái gì?!”
Thẩm Húc cắn chặt răng, không thèm nhắc lại.
Đồng thời, Thẩm Húc cũng chú ý tới tình huống bên cạnh — Mạc Phi rất bận rộn. Hắn tháo hết tất cả những bức tranh xuống, cẩn thận gở bỏ tấm vải trắng bọc tranh ra, sau đó treo lên lại. Cả căn nhà đều cần tổng vệ sinh, mặt khác hắn còn mua vài thứ, nhưng mai hay mốt mới được chuyển hàng tới, bây giờ hắn đang suy nghĩ đặt ở đâu mới tốt.
“Hắn là gì của anh?” Thẩm Húc rất hứng thú nhìn Mạc Phi, hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đan tay đặt trên đầu gối, còn rất thành thật nói, “Người yêu.”
“Hả?” Thẩm Húc cả kinh, Mạc Phi không quan tâm tới, dù sao mấy năm nay ở bên cạnh An Cách Nhĩ, mỗi lần đi giải quyết vụ án, An Cách Nhĩ đều giới thiệu với người khác hắn là người yêu của An Cách Nhĩ, còn không hề có chút gì gọi là ngượng ngùng.
“Anh tìm thấy ở đâu? Rất giỏi!” Thẩm Húc có chút xúc động.
“Nhặt được.” An Cách Nhĩ trả lời, “Cho nên liền thuộc về tôi.”
Oss cùng Cửu Dật đều đỡ trán. Người thiếu kiến thức pháp luật, tùy hứng kiêu căng điên cuồng!
Mạc Phi chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Tính cách như anh sao lại không trở thành tội phạm?” Thẩm Húc còn thật sự đánh giá An Cách Nhĩ, “Giết người rất thú vị.”
Biểu tình của An Cách Nhĩ không có biến hóa, “Tại sao cậu lại giết người? Thích nhìn người ta bị tra tấn à?”
“Ân!” Thẩm Húc gật đầu, “Nhìn thấy bọn họ thống khổ tôi rất vui sướng.”
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Tôi nhìn thấy người ta thống khổ, tôi không hề vui sướng, nhìn thấy người gây ra thống khổ đau đớn, lúc đó tôi mới vui.”
Thẩm Húc nhíu mày, “Nhàm chán.”
An Cách Nhĩ cười xấu xa, “Hảo hảo hưởng thụ giây phút này đi, kế tiếp sẽ là chuỗi ngày vô cùng nhàm chán.”
“Tôi chưa đủ 18 tuổi, sẽ không nhận án tử hình.” Thẩm Húc nhếch miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Bị giam hai mươi năm là cùng!”
“Nằm mơ hả!” Oss nhíu mày.
“Không, cũng không được.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án năm ngoái chỉ có suy đoán không có chứng cớ, vụ án hiện tại nó cũng không có mặt, ở hiện trường chỉ để lại dấu vân tay và dấu chân của hung thủ.”
“Này.” Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Không phải chớ?”
Thẩm Húc đắc ý nở nụ cười.
An Cách Nhĩ lại nói, “Nhưng mà…”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng nhún vai, “Muốn thắng được tiền, phải xem đối phương đánh cuộc món vật phẩm gì, tốt mới được.”
Mọi người đều sửng sốt, Thẩm Húc cũng không phải hiểu rõ, kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ ngáp một cái nhìn đồng hồ, “Buồn ngủ quá, chậm ghê.”
Mạc Phi bỏ việc đang làm, cầm gối với chăn tới, ngồi xổm xuống sô pha, đặt gối đầu lên cho An Cách Nhĩ, “Ngủ một chút đi, chăn nệm trong phòng anh đều đem đi khử độc rồi, nếu không em lại bị dị ứng.”
“Ân.” An Cách Nhĩ thuận theo nằm xuống, đắp chăn lên nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều theo bản năng nuốt nước miếng — Hình thức ở chung thật đáng sợ!
An Cách Nhĩ nằm xuống ngủ, lúc trời nhá nhem tối thì có hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa. Tôn Kỳ cùng vài cảnh viên áp giải một người phụ nữ gầy yếu, tay bị còng tay xuống xe.
Người phụ nữ đó mặc quần áo lao động màu trắng, xem ra là công nhân vệ sinh trong bệnh viện, sắc mặt vàng vọt, tròng mắt cũng vàng, mái tóc bù xù nhìn rất tiều tụy, đôi mắt làm cho người ta cảm thấy giống như người bị bệnh thần kinh.
Oss không hiểu sao lại nhớ tới bộ phim <Đảo biệt lập (*)> hắn xem mấy ngày trước, bộ phim nói về một bệnh viện tâm thần được xây trên một hòn đảo, các bệnh nhân ở đó đều là trọng phạm.
(*) Tên gốc: Shutter Island. Một bộ phim kinh dị Mỹ sản xuất năm 2010.
Cô ta bước tới, sắc mặt bình tĩnh, thấy Thẩm Húc cũng bị còng tay, liền ngẩn người, sau đó dường như nhớ ra gì đó, cúi đầu không nói gì.
Oss hỏi Tôn Kỳ, “Chó đâu?”
“Đang tìm chuyên viên thu phục!” Tôn Kỳ nói, “Ba con chó này rất dữ còn nguy hiểm, hẳn là sẽ bị giết!”
Khi nói chuyện, Ace nằm trên ghế sô pha ngẩng đầu lên nhìn nhìn, An Cách Nhĩ lúc này chú ý tới, vươn tay sờ lưng nó, thấp giọng an ủi, “Ace, đừng hận loài người, giá trị của chó chính là sự trung thành, cho nên người bán đứng đồng loại còn không bằng chó. Đừng so đo với đám sinh vật thấp kém đó, không đáng đâu.”
Oss cùng Tôn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, Tôn Kỳ sờ sờ cằm, quả nhiên như lời đồn, vừa ăn nói ác độc vừa nói trúng tim đen!
“Cô là người mang chó tới giết Thẩm gia năm ngoái và gia đình bác sĩ Trần?” Oss hỏi, đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi tên đối phương.
“Cô ta tên là Vương Ải.” Tôn Kỳ nói với Oss, “Là do bác sĩ Trần giới thiệu vào bệnh viện làm việc, cô ta vốn là bệnh nhân của bác sĩ Trần.”
“Cậu ấy giúp cô, cô còn giết cậu ấy?” Oss cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhìn Vương Ải, “Tại sao?”
Trên mặt Vương Ải vẫn duy trì một loại ngạo mạn thản nhiên, đột nhiên hỏi, “Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc, mọi người chọn cái nào?”
Oss ngẩn người, Cửu Dật nói, “Hạnh phúc!”
Tôn Kỳ nói, “Tình yêu!”
Oss nhún nhún vai, “Chính nghĩa đi…”
Tất cả mọi người đều hoài nghi nhìn hắn, Oss nghiêm trang, “Nói thiệt mà!”
Vương Ải lại nhìn về Thẩm Húc, “Cậu thì sao?”
Thẩm Húc tựa hồ rất khinh thường, bĩu môi, “Nhàm chán.”
Vương Ải nhìn thiếu niên thật lâu, ánh mắt cũng tối đi vài phần, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Phi đang bận rộn, “Cậu thì sao? Người trẻ tuổi.”
Mạc Phi đang phân loại mấy lọ trà, có loại không được để An Cách Nhĩ uống vào buổi tối, thấy mọi người đang nhìn mình liền ngẩng đầu, “Hả?”
“Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc.” Vương Ải hỏi, “Đối với cậu cái nào là quan trọng nhất?”
Mạc Phi nhìn cô ta, “Hạnh phúc của ai?”
…
An Cách Nhĩ chậm rãi nhếch khóe môi.
Vương Ải trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói, “Nga… Thì ra còn có đáp án này.”
“Cô nói cái gì?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
“Năm đó có một người đưa ra vấn đề này với tôi.” Vương Ải thì thào nói, “Nếu chọn tình yêu, như vậy chính là vì ái tình mà bỏ sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc. Mặt khác còn có thể suy rộng ra… Hắn nói còn đáp án khác nữa, tôi vĩnh viễn đều không hiểu được.”
“Đáp án khác sao?” Cửu Dật chọt chọt Mạc Phi, “Đáp án gì?”
Mạc Phi mờ mịt, hắn cũng không rõ.
Oss vỗ sô pha, hỏi An Cách Nhĩ, “Ê, lát nữa rồi ngủ tiếp, giờ giải thích giùm cọp con nhà cậu kìa.”
An Cách Nhĩ mở to mắt liếc hắn, bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn Vương Ải, lắc đầu, “Cho nên tôi ghét nhất loại người thích chơi trò kín đáo, rõ ràng là vì thiện ý nhắc nhở, vậy mà chỉ nói một nửa, cuối cùng biến thành lời nguyền rủa, làm người ta đi vào chỗ bế tắc.”
Mọi người cảm thấy đang đi trong đám mây mù, không rõ An Cách Nhĩ đang nói gì.
An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, “Vấn đề mấu chốt ở đây là ai! Vì tình yêu của ai mà ai buông tha sự nghiệp? Vì hạnh phúc của ai mà ai từ bỏ tình yêu… Từ từ, đáp án là vô số, đây là một đề mục không có đáp án chính xác.”
An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Oss, “Giống thế này, so với anh chính nghĩa là quan trọng, vậy anh khăng khăng giữ vững chính nghĩa của ai? Của anh? Hay là thế giới? Anh cho rằng chính nghĩa là cái gì? Đạo đức lương tâm hay pháp luật khuôn phép? Tình yêu là gì, tình yêu của ai, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc của ai… Đáp án giống nhau không có nghĩa là tâm tính của mỗi người đều giống nhau.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt thật lâu, Tôn Kỳ hỏi Vương Ải, “Cái này là lý do cô giết người à?”
Vương Ải trầm mặc không nói, đôi mắt dại ra nhìn Thẩm Húc ở trước mặt.
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn cô ta, mỉm cười, “Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, nhưng có cái kết luận chắc chắn.”
Oss cảm thấy bản thân đang say xe, hỏi An Cách Nhĩ, “Cái gì?”
“Tình yêu, hạnh phúc, sự nghiệp, chính nghĩa đối với ai, cũng không được người ta công nhận… Là một thứ vô giá trị.” An Cách Nhĩ nói xong, hỏi Vương Ải, “Cô giết người không có đồng lõa à?”
“Có!” Vương Ải ngẩng đầu, chỉ vào Thẩm Húc, “Nó với tôi cùng nhau hành động, nó cũng chính là hung thủ, nó cũng là người ra chủ ý.”
“Cô…” Thẩm Húc nhảy dựng, kêu to, “Cô nói bậy gì đó, ý cô là gì!!”
Oss một tay đè thiếu niên xuống, cười lạnh, “Thành thật đi nhóc con, cách tuổi 18 không còn bao nhiêu lâu đâu, mi nghĩ quan tòa có mạo hiểm thả mi không?”
Thẩm Húc kích động, trừng mắt nhìn Vương Ải, “Cô có ý gì?”
Vương Ải cười không nói gì, An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc kích động, nhẹ nhàng khoát tay, “Đã nói rồi, đặt cược vào một ván bài, phải xem đối phương đưa ra món đồ gì.”
Sắc mặt Thẩm Húc bình tĩnh nhìn An Cách Nhĩ, “Anh… anh muốn làm trò quỷ gì?”
An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Ace, cắn nó.”
Tiếng nói vừa dứt, Ace liền xù lông, nhe răng nhào tới, Thẩm Húc sợ tới mức té xuống đất.
Nhưng mà Ace không cắn, chỉ hù dọa mà thôi. Oss ôm nó xuống, “Này, anh bạn, nghe lời quá ha!”
An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc sắc mặt trắng bệnh, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi, “Chơi vui không?”
Thẩm Húc mở to mắt trừng An Cách Nhĩ, có chút không thể khống chế cảm xúc, la to về phía Oss, “Hắn là ai?! Cảnh sát hay biến thái?!”
Oss cân nhắc trong lòng, cảnh sát tất nhiên là không phải, biến thái hả… Hình như so với biến thái cao hơn một tẹo.
An Cách Nhĩ kêu Ace lại, ôm vào trong lòng vuốt ve, chậm rì rì nói với Thẩm Húc, “Trong ngục giam, cậu sẽ hiểu được có bao nhiêu người ác hơn cậu gấp trăm lần, đáng cược sao, thắng cũng không thể lấy được tiền, thua cũng trốn không thoát khoản nợ vẫn còn đó!”
Mạc Phi thấy thần sắc của Oss, đưa cho hắn một phần điểm tâm, thấp giọng nói, “Có một lần, tôi với An Cách Nhĩ tới một quán bar ở Paris uống rượu, lúc rời đi, An Cách Nhĩ báo cảnh sát, bảo ở quán bar đó xảy ra hung án, ông chủ của quán bar giấu thi thể trên lầu hai.”
Khóe miệng Oss khẽ rút, giương mắt nhìn Mạc Phi, ý là hỏi — Cậu xác định là đang an ủi tôi hả? Mạc Phi cười cười, “Sau khi cảnh sát tới, quả nhiên nhân chứng vật chứng đều lấy được. Tôi hỏi An Cách Nhĩ sao lại biết, An Cách Nhĩ nói ‘Chỉ là một ít chi tiết thôi, mà chi tiết này, người tốt không thể phát hiện, người xấu không thể phát hiện mà người thông minh cũng không thể.’ ”
Oss há miệng thở dốc, “Người gì mới phát hiện ra?”
Mạc Phi vươn tay chỉ An Cách Nhĩ ở trước mặt, “Người có thiên phú sẽ thấy được.”
Oss suy nghĩ, tựa hồ dễ chịu hơn một chút, Eliza lén nhảy lên đầu vai của Oss, nâng móng vuốt mềm vỗ nhẹ vào ót hắn, tựa hồ muốn làm cho hắn phấn chấn hơn.
Mạc Phi thấy Oss nở nụ cười, liền bước tới cạnh cửa sổ, nâng khay lên trước mặt An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ có chút bất mãn, nhìn Mạc Phi liếc một cái, “Miếng thứ nhất đưa cho Oss rồi.”
Mạc Phi bật cười, “Miếng của hắn không có bột hạnh nhân.”
An Cách Nhĩ tựa hồ vui lên, Oss ngậm nửa miếng Tiramisu, hỏi Cửu Dật, “An Cách Nhĩ đang ghen hả?”
Cửu Dật tựa bên sô pha thở dài, “Vừa lòng chưa, tôi còn chưa được.”
Mạc Phi cẩn thận đặt miếng Tiramisu lên dĩa, đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tựa hồ rất hưởng thụ loại phục vụ này, cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng, vừa lòng cảm nhận mùi vị của bột hạnh nhân, liếc nhìn một cái, phát hiện mấy miếng khác không có, liền cảm thấy mỹ mãn ăn tiếp.
Mạc Phi bước tới bên cạnh Cửu Dật, đưa cho hắn một miếng, cười cười có lỗi, Cửu Dật rất vừa lòng đón lấy, Eliza cũng được ăn bánh hạnh nhân nó yêu thích nhất.
Oss thấy Mạc Phi không ăn, liền hỏi, “Cậu không ăn sao?”
Mạc Phi bất đắc dĩ, hắn không thích ăn đồ ngọt, chỉ là vì An Cách Nhĩ thích nên mới học làm, đương nhiên, cũng có liên quan đến công việc làm bánh lúc trước.
An Cách Nhĩ xoay người lại, thấy Thẩm Húc ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn, giống như đang tự hỏi tại sao mình lại thua trong tay người này.
An Cách Nhĩ mỉm cười, bước tới ngồi xuống đối diện, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, “Cậu sẽ dùng loài động vật nào để hình dung bản thân?”
Thẩm Húc suy nghĩ, trả lời, “Cú mèo.”
“Ân…” An Cách Nhĩ lấy tờ giấy ra ghi lại, hỏi Oss, “Còn anh thì sao?”
Oss nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Cảnh khuyển đi.”
Oss có chút thụ sủng nhược kinh, bản thân còn có thể là cảnh khuyển sao?
An Cách Nhĩ nhìn Eliza, xác định nó sẽ không tự biến mình thành sủng vật, lại xoay sang Cửu Dật, “Còn anh?”
Cửu Dật nghĩ nghĩ, “Ân… Sóc bay hay một loại sóc nào đó.” Nói xong, gãi cằm Eliza, “Đúng vậy, giống như Eliza, có thể bay nhảy leo trèo.”
Eliza vẻ mặt quyến rũ dùng đuôi che mặt mình lại, lỗ tai cọ cọ cổ Cửu Dật.
An Cách Nhĩ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, vô cùng thân thiết ghi một câu, “Cọp con rất nghe lời.”
Oss nhịn không được rút khóe miệng, Cửu Dật tiếp tục ăn Tiramisu.
“Vậy còn anh?” Thẩm Húc hỏi ngược lại, “Anh là con gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng thì Mạc Phi thay hắn trả lời, “Người.”
Thẩm Húc quay đầu lại nhìn hắn, “Đang nói động vật mà.”
Oss có chút khinh bỉ trí tuệ của thằng nhóc này, “Người cũng là động vật.”
Thẩm Húc cười cười, nhìn Mạc Phi, “Tại sao hắn là người mà chúng ta lại là động vật? Anh cảm thấy bản thân thấp hèn hơn hắn sao?”
Mạc Phi lắc lắc đầu, “Giá trị sinh mạng của động vật không khác gì loài người, tất cả các loài đều ngang hàng với nhau. Nhưng con người có trí tuệ, thông minh hơn tất cả các loài động vật, bởi vậy có thể làm hại động vật hoặc cứu động vật, đây là sự khác biệt giữa người tốt và người xấu, cậu nói sao?”
“A.” Thẩm Húc nở nụ cười, nhìn Mạc Phi với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng đây là một người quản gia thành thật, không ngờ còn rất lợi hại.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt lông của Ace, chậm rãi hỏi, “Tại sao lại là cú mèo mà không phải chim ưng?”
Thẩm Húc nhún vai, “Chim ưng rất tầm thường!”
“Quạ đen thì sao?” An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi.
Thẩm Húc khinh thường lắc đầu.
An Cách Nhĩ trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, “Có người rất sợ sự cô đơn, cậu thì rất hưởng thụ sự cô độc, thích cái cảm giác trốn trong bóng tối làm người ta chán ghét.”
“Ha ha!” Thẩm Húc cười to gật đầu, “Cho nên mới nói anh rất thông minh!”
Oss chán ghét, hỏi Cửu Dật, “Cái này là biến thái hay tính cách phân liệt?”
“Cái gì cũng chưa phân liệt.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ bị hư mà thôi.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ đưa ra ví dụ, “Tính cách cùng hành vi và thói quen của một người, một phần rất lớn là do bẩm sinh mà có. Nói ví dụ như, một tên ăn xin đứng ở ven đường, có người sẽ bố thí cho hắn, âm thầm chúc hắn có vận may, có người sẽ tiến tới đá hắn một cước, hy vọng hắn mau chết. Đây là hành vi xuất phát phần lớn từ bản năng, tính người là do trời sinh, hỏng chính là hỏng, tốt chính là tốt, sau này lớn lên, lý trí và đạo đức có thể trói buộc tính cách xấu, bảo vệ tính cách tốt, chỉ thế thôi.”
“Rất hay rất hay!” Thẩm Húc liên tục gật đầu, “Ngoại trừ cô ta, người hiểu tôi nhất chỉ có anh!”
An Cách Nhĩ nâng khóe miệng, lắc lắc đầu, “Không phải hiểu, mà là cậu ngu, lợi dụng rất tốt.”
“Anh nói cái gì!” Thẩm Húc dữ lên, Oss liếc mắt nhìn, “La cái gì?!”
Thẩm Húc cắn chặt răng, không thèm nhắc lại.
Đồng thời, Thẩm Húc cũng chú ý tới tình huống bên cạnh — Mạc Phi rất bận rộn. Hắn tháo hết tất cả những bức tranh xuống, cẩn thận gở bỏ tấm vải trắng bọc tranh ra, sau đó treo lên lại. Cả căn nhà đều cần tổng vệ sinh, mặt khác hắn còn mua vài thứ, nhưng mai hay mốt mới được chuyển hàng tới, bây giờ hắn đang suy nghĩ đặt ở đâu mới tốt.
“Hắn là gì của anh?” Thẩm Húc rất hứng thú nhìn Mạc Phi, hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đan tay đặt trên đầu gối, còn rất thành thật nói, “Người yêu.”
“Hả?” Thẩm Húc cả kinh, Mạc Phi không quan tâm tới, dù sao mấy năm nay ở bên cạnh An Cách Nhĩ, mỗi lần đi giải quyết vụ án, An Cách Nhĩ đều giới thiệu với người khác hắn là người yêu của An Cách Nhĩ, còn không hề có chút gì gọi là ngượng ngùng.
“Anh tìm thấy ở đâu? Rất giỏi!” Thẩm Húc có chút xúc động.
“Nhặt được.” An Cách Nhĩ trả lời, “Cho nên liền thuộc về tôi.”
Oss cùng Cửu Dật đều đỡ trán. Người thiếu kiến thức pháp luật, tùy hứng kiêu căng điên cuồng!
Mạc Phi chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Tính cách như anh sao lại không trở thành tội phạm?” Thẩm Húc còn thật sự đánh giá An Cách Nhĩ, “Giết người rất thú vị.”
Biểu tình của An Cách Nhĩ không có biến hóa, “Tại sao cậu lại giết người? Thích nhìn người ta bị tra tấn à?”
“Ân!” Thẩm Húc gật đầu, “Nhìn thấy bọn họ thống khổ tôi rất vui sướng.”
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Tôi nhìn thấy người ta thống khổ, tôi không hề vui sướng, nhìn thấy người gây ra thống khổ đau đớn, lúc đó tôi mới vui.”
Thẩm Húc nhíu mày, “Nhàm chán.”
An Cách Nhĩ cười xấu xa, “Hảo hảo hưởng thụ giây phút này đi, kế tiếp sẽ là chuỗi ngày vô cùng nhàm chán.”
“Tôi chưa đủ 18 tuổi, sẽ không nhận án tử hình.” Thẩm Húc nhếch miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Bị giam hai mươi năm là cùng!”
“Nằm mơ hả!” Oss nhíu mày.
“Không, cũng không được.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án năm ngoái chỉ có suy đoán không có chứng cớ, vụ án hiện tại nó cũng không có mặt, ở hiện trường chỉ để lại dấu vân tay và dấu chân của hung thủ.”
“Này.” Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Không phải chớ?”
Thẩm Húc đắc ý nở nụ cười.
An Cách Nhĩ lại nói, “Nhưng mà…”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng nhún vai, “Muốn thắng được tiền, phải xem đối phương đánh cuộc món vật phẩm gì, tốt mới được.”
Mọi người đều sửng sốt, Thẩm Húc cũng không phải hiểu rõ, kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ ngáp một cái nhìn đồng hồ, “Buồn ngủ quá, chậm ghê.”
Mạc Phi bỏ việc đang làm, cầm gối với chăn tới, ngồi xổm xuống sô pha, đặt gối đầu lên cho An Cách Nhĩ, “Ngủ một chút đi, chăn nệm trong phòng anh đều đem đi khử độc rồi, nếu không em lại bị dị ứng.”
“Ân.” An Cách Nhĩ thuận theo nằm xuống, đắp chăn lên nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều theo bản năng nuốt nước miếng — Hình thức ở chung thật đáng sợ!
An Cách Nhĩ nằm xuống ngủ, lúc trời nhá nhem tối thì có hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa. Tôn Kỳ cùng vài cảnh viên áp giải một người phụ nữ gầy yếu, tay bị còng tay xuống xe.
Người phụ nữ đó mặc quần áo lao động màu trắng, xem ra là công nhân vệ sinh trong bệnh viện, sắc mặt vàng vọt, tròng mắt cũng vàng, mái tóc bù xù nhìn rất tiều tụy, đôi mắt làm cho người ta cảm thấy giống như người bị bệnh thần kinh.
Oss không hiểu sao lại nhớ tới bộ phim <Đảo biệt lập (*)> hắn xem mấy ngày trước, bộ phim nói về một bệnh viện tâm thần được xây trên một hòn đảo, các bệnh nhân ở đó đều là trọng phạm.
(*) Tên gốc: Shutter Island. Một bộ phim kinh dị Mỹ sản xuất năm 2010.
Cô ta bước tới, sắc mặt bình tĩnh, thấy Thẩm Húc cũng bị còng tay, liền ngẩn người, sau đó dường như nhớ ra gì đó, cúi đầu không nói gì.
Oss hỏi Tôn Kỳ, “Chó đâu?”
“Đang tìm chuyên viên thu phục!” Tôn Kỳ nói, “Ba con chó này rất dữ còn nguy hiểm, hẳn là sẽ bị giết!”
Khi nói chuyện, Ace nằm trên ghế sô pha ngẩng đầu lên nhìn nhìn, An Cách Nhĩ lúc này chú ý tới, vươn tay sờ lưng nó, thấp giọng an ủi, “Ace, đừng hận loài người, giá trị của chó chính là sự trung thành, cho nên người bán đứng đồng loại còn không bằng chó. Đừng so đo với đám sinh vật thấp kém đó, không đáng đâu.”
Oss cùng Tôn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, Tôn Kỳ sờ sờ cằm, quả nhiên như lời đồn, vừa ăn nói ác độc vừa nói trúng tim đen!
“Cô là người mang chó tới giết Thẩm gia năm ngoái và gia đình bác sĩ Trần?” Oss hỏi, đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi tên đối phương.
“Cô ta tên là Vương Ải.” Tôn Kỳ nói với Oss, “Là do bác sĩ Trần giới thiệu vào bệnh viện làm việc, cô ta vốn là bệnh nhân của bác sĩ Trần.”
“Cậu ấy giúp cô, cô còn giết cậu ấy?” Oss cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhìn Vương Ải, “Tại sao?”
Trên mặt Vương Ải vẫn duy trì một loại ngạo mạn thản nhiên, đột nhiên hỏi, “Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc, mọi người chọn cái nào?”
Oss ngẩn người, Cửu Dật nói, “Hạnh phúc!”
Tôn Kỳ nói, “Tình yêu!”
Oss nhún nhún vai, “Chính nghĩa đi…”
Tất cả mọi người đều hoài nghi nhìn hắn, Oss nghiêm trang, “Nói thiệt mà!”
Vương Ải lại nhìn về Thẩm Húc, “Cậu thì sao?”
Thẩm Húc tựa hồ rất khinh thường, bĩu môi, “Nhàm chán.”
Vương Ải nhìn thiếu niên thật lâu, ánh mắt cũng tối đi vài phần, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Phi đang bận rộn, “Cậu thì sao? Người trẻ tuổi.”
Mạc Phi đang phân loại mấy lọ trà, có loại không được để An Cách Nhĩ uống vào buổi tối, thấy mọi người đang nhìn mình liền ngẩng đầu, “Hả?”
“Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc.” Vương Ải hỏi, “Đối với cậu cái nào là quan trọng nhất?”
Mạc Phi nhìn cô ta, “Hạnh phúc của ai?”
…
An Cách Nhĩ chậm rãi nhếch khóe môi.
Vương Ải trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói, “Nga… Thì ra còn có đáp án này.”
“Cô nói cái gì?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
“Năm đó có một người đưa ra vấn đề này với tôi.” Vương Ải thì thào nói, “Nếu chọn tình yêu, như vậy chính là vì ái tình mà bỏ sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc. Mặt khác còn có thể suy rộng ra… Hắn nói còn đáp án khác nữa, tôi vĩnh viễn đều không hiểu được.”
“Đáp án khác sao?” Cửu Dật chọt chọt Mạc Phi, “Đáp án gì?”
Mạc Phi mờ mịt, hắn cũng không rõ.
Oss vỗ sô pha, hỏi An Cách Nhĩ, “Ê, lát nữa rồi ngủ tiếp, giờ giải thích giùm cọp con nhà cậu kìa.”
An Cách Nhĩ mở to mắt liếc hắn, bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn Vương Ải, lắc đầu, “Cho nên tôi ghét nhất loại người thích chơi trò kín đáo, rõ ràng là vì thiện ý nhắc nhở, vậy mà chỉ nói một nửa, cuối cùng biến thành lời nguyền rủa, làm người ta đi vào chỗ bế tắc.”
Mọi người cảm thấy đang đi trong đám mây mù, không rõ An Cách Nhĩ đang nói gì.
An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, “Vấn đề mấu chốt ở đây là ai! Vì tình yêu của ai mà ai buông tha sự nghiệp? Vì hạnh phúc của ai mà ai từ bỏ tình yêu… Từ từ, đáp án là vô số, đây là một đề mục không có đáp án chính xác.”
An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Oss, “Giống thế này, so với anh chính nghĩa là quan trọng, vậy anh khăng khăng giữ vững chính nghĩa của ai? Của anh? Hay là thế giới? Anh cho rằng chính nghĩa là cái gì? Đạo đức lương tâm hay pháp luật khuôn phép? Tình yêu là gì, tình yêu của ai, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc của ai… Đáp án giống nhau không có nghĩa là tâm tính của mỗi người đều giống nhau.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt thật lâu, Tôn Kỳ hỏi Vương Ải, “Cái này là lý do cô giết người à?”
Vương Ải trầm mặc không nói, đôi mắt dại ra nhìn Thẩm Húc ở trước mặt.
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn cô ta, mỉm cười, “Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, nhưng có cái kết luận chắc chắn.”
Oss cảm thấy bản thân đang say xe, hỏi An Cách Nhĩ, “Cái gì?”
“Tình yêu, hạnh phúc, sự nghiệp, chính nghĩa đối với ai, cũng không được người ta công nhận… Là một thứ vô giá trị.” An Cách Nhĩ nói xong, hỏi Vương Ải, “Cô giết người không có đồng lõa à?”
“Có!” Vương Ải ngẩng đầu, chỉ vào Thẩm Húc, “Nó với tôi cùng nhau hành động, nó cũng chính là hung thủ, nó cũng là người ra chủ ý.”
“Cô…” Thẩm Húc nhảy dựng, kêu to, “Cô nói bậy gì đó, ý cô là gì!!”
Oss một tay đè thiếu niên xuống, cười lạnh, “Thành thật đi nhóc con, cách tuổi 18 không còn bao nhiêu lâu đâu, mi nghĩ quan tòa có mạo hiểm thả mi không?”
Thẩm Húc kích động, trừng mắt nhìn Vương Ải, “Cô có ý gì?”
Vương Ải cười không nói gì, An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc kích động, nhẹ nhàng khoát tay, “Đã nói rồi, đặt cược vào một ván bài, phải xem đối phương đưa ra món đồ gì.”
Sắc mặt Thẩm Húc bình tĩnh nhìn An Cách Nhĩ, “Anh… anh muốn làm trò quỷ gì?”
An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Ace, cắn nó.”
Tiếng nói vừa dứt, Ace liền xù lông, nhe răng nhào tới, Thẩm Húc sợ tới mức té xuống đất.
Nhưng mà Ace không cắn, chỉ hù dọa mà thôi. Oss ôm nó xuống, “Này, anh bạn, nghe lời quá ha!”
An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc sắc mặt trắng bệnh, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi, “Chơi vui không?”
Thẩm Húc mở to mắt trừng An Cách Nhĩ, có chút không thể khống chế cảm xúc, la to về phía Oss, “Hắn là ai?! Cảnh sát hay biến thái?!”
Oss cân nhắc trong lòng, cảnh sát tất nhiên là không phải, biến thái hả… Hình như so với biến thái cao hơn một tẹo.
An Cách Nhĩ kêu Ace lại, ôm vào trong lòng vuốt ve, chậm rì rì nói với Thẩm Húc, “Trong ngục giam, cậu sẽ hiểu được có bao nhiêu người ác hơn cậu gấp trăm lần, đáng cược sao, thắng cũng không thể lấy được tiền, thua cũng trốn không thoát khoản nợ vẫn còn đó!”
Danh sách chương